Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1527

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1527: Kế hoạch chặn đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Bốn con đường này tương đối công bằng, nhưng mà chênh lệch nhỏ vẫn có. Đương nhiên một chút chênh lệch nhỏ đó vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của bọn họ.

- Phương án phân phối bổn vương một mình nói không được. Vì để đạt được mục đích, bổn vương đề nghị rút thăm.

Rút thăm?

Ba đại tù trưởng khác hai mắt sáng ngời, nhao nhao nói:

- Rút thăm, đúng rồi. Cứ quyết định như vậy đi. Một khi rút thăm ra kết quả. Chúng ta lại tuyên thệ, tuyệt đối không đổi ý.

Bốn đại bộ lạc lúc này không có cảm thấy không được tự nhiên gì. Mọi người đều thức thời, không có ai có ý kiến, làm trái.

Kết quả rút thăm rất nhanh đã có.

Cổ Na nhất tộc rút được thăm đi con đường tiến về Thiên Long phái. Con đường này khả năng thu hoạch dày nhất, nhưng ven đường cũng gian nan nhất.

Đương nhiên, gian nguy này không phải nói là có thế lực cường đại gì, mà là phải đi qua rất nhiều nơi hiểm yếu.

Nguyên Khương bộ lạc thì rút thăm trúng tuyến đường phía Đông Bắc. Đi Thiên Hà cung, lại xuôi nam đi qua Thiên Kiếm tông.

Hoa Bối bộ lạc với tư cách là người đê nghị, rút trúng con đường đi qua Thiên Âm tự và Bất Diệt Thiên Đô. Cuối cùng đường đi qua Đan Hỏa thành, là Thúy Ngọc bộ lạc rút trúng.

Bốn đại bộ lạc đã được phân công hoàn tất.

Hoa Bối vương kia nói:

- Chư vị, vì ngăn ngừa tranh chấp, chúng ta nên tuyên thệ một chút. Lấy danh nghĩa thần miếu thề, đối với kế hoạch hành quân lần này tuyệt đối không đổi ý.

- Tốt. Được.

Bốn đại tù trưởng nhao nhao tuyên thệ.

Sau khi định ra kế hoạch, bốn đại quân của bốn đại bộ lạc lập tức phấn chấn, bắt đầu xoa tay, chuẩn bị lên đường.

Ngày hôm sau, đại quân chia ra làm bốn đường, bắt đầu đi về bốn phía.

Ở khu vực Tây Bắc có vô số đệ tử Phệ Kim thử. Kế hoạch chia đại quân của Khổ Man tộc, đệ tử Phệ Kim thử tuy rằng không hiểu, thế nhưng lại không ngừng đem tin tức truyền trở về Lưu Ly vương thành.

Tin tức liên tục không ngừng thông qua Phệ Kim thử vương, tới tay Giang Trần.

- Chia binh ra làm bốn đường?

Lúc này Giang Trần thực sự không hiểu rõ, bốn đại bộ lạc Khổ Man tộc án binh bất động đợi lâu như vậy. Tại sao lại đưa ra quyết định như hiện tại?

Ai cũng biết Khổ Man tộc một mình xâm nhập vào trong cương vực nhân loại, binh lực rất ít, nếu chia ra mà nói thực lực sẽ suy yếu, đây không thể nghi ngờ chính là tối kỵ của binh gia.

Không thể không nói, Giang Trần cũng bị kế hoạch của Khổ Man tộc làm cho rung động. Rung động này không phải là bị hù, mà là bị Khổ Man tộc làm cho ngây ngốc.

- Khổ Man tộc này đầu vô nước sao? Hay là không kiêng nể gì cả, căn bản không để nhân tộc chúng ta vào trong mắt?

Giang Trần nhịn không được cười khổ.

Tỉnh Trung đại đế trầm ngâm nói:

- Khổ Man tộc từ thời kỳ thượng cổ dùng dũng mãnh trứ danh. Không hiểu mưu lược. Nếu nói bọn chúng nó kế hoạch tác chiến cao thâm tới cỡ nào, quả thực lão phu không tin.

Nói thật, dùng trí tuệ của Tỉnh Trung đại đế, hắn thực sự có chút nhìn không thấu ý đồ của Khổ Man tộc này.

Vô Song đại đế cũng lắc đầu cười khổ:

- Ta cũng nhìn không thấu.

Giang Trần cười nói:

- Vô luận thế nào, Khổ Man tộc này chia binh ra như vậy, theo như lộ tuyến bọn chúng hành quân, rất khó hình thành hô ứng. Chuyện này đối với chúng ta mà nói, đây là một cơ hội.

Hai mắt Tỉnh Trung đại đế sáng ngời:

- Thiếu chủ, người có cách gì sao?

Giang Trần mỉm cười:

- Quả thực có chút ý kiến. Nhưng mà còn cần chút tình báo mới tới đây. Đảm bảo đây không phải là quỷ kế của Khổ Man tộc.

Nói thật trong lòng Giang Trần đang suy diễn, hắn không biết Khổ Man tộc này có thể làm ra thứ gì mới lạ.

Không thể nghi ngờ, dưới loại tình huống trước mắt này, nếu như Khổ Man tộc chia binh tiến lên tuyệt đối là tối kỵ của nhà binh.

Giang Trần cũng không nóng nảy mà ngồi đợi tin tức.

Theo như phân chia lộ tuyến, hơn nữa đại quân di chuyển, ven đường còn phải càn quét một chút, những đội ngũ này nhất định không thể nhanh chóng tới được Lưu Ly vương thành như vậy.

Không có nửa tháng, căn bản không cần phải nói.

Thời gian nửa tháng đối với Giang Trần mà nói, có thể làm ra rất nhiều bố trí.

Cho nên Giang Trần phải đợi tin tức, đợi tình báo của Phệ Kim thử nhất tộc liên tục không ngừng truyền tới, hội tụ lại một chỗ rồi mới chỉnh thể suy đoán.

Giang Trần cảm thấy, cảm giác đây là một cơ hội.

Tin tức của Phệ Kim thử nhất tộc lục tục truyền tới.

- Bốn đại bộ lạc của Khổ Man tộc không ngờ thực lực chia binh bốn đường. Nhìn lộ tuyến của bọn chúng, muốn đi qua tất cả các đại tông môn nhất phẩm a.

Giang Trần phân tích lộ tuyến của bốn đại bộ lạc, cũng kinh ngạc tới ngây người.

Tỉnh Trung đại đế lại vỗ bàn kêu lên:

- Thiếu chủ, đây là cơ hội. Khổ Man tộc quả nhiên không thay đổi bản tính của chủng tộc bọn chúng. Thực chất bên trong bọn chúng lỗ mãng, không có tính kỷ luật gì. Bọn chúng chỉ thấy lợi ích trước mắt. Theo lão phu thấy, bọn chúng muốn chia binh tới Lưu Ly vương thành ta. Ven đường thuận tiện thu hoạch một chút, càn quét tất cả các đại tông môn. Nói cho cùng, đây là tác phong của giặc cỏ.

Giang Trần gật gật đầu, hiện tại hắn rất đồng ý phán đoán của Tỉnh Trung đại đế.

Hắn vỗ đùi nói:

- Rất tốt, ta đang lo bọn chúng co đầu rút cổ ở địa bàn Nguyệt Thần giáo không ra. Bọn chúng đi ra, còn chia binh ra, đây là cấp cho chúng ta cơ hội. Không nắm bắt thì thật là đáng tiếc, các ngươi thấy sao?

Tỉnh Trung đại đế cũng cười nói:

- Cho dù trời tha, chúng ta cũng không tha. Cơ hội này không thể buông tha. Chỉ là thiếu chủ định ra tay thế nào đây?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Bốn đội ngũ, ta chỉ cần hung hăng đả kich một đám trong đó. Nếu như có thể diệt toàn bộ, nhất định có thể chấn nhiếp ba đại bộ lạc khác.

Loại tình huống này Giang Trần không có tiền vốn công kích tất cả. Hắn cũng chỉ có thể công kích một đám trong đó. Không có khả năng công kích hết nhóm đầu tiên, lại còn có cơ hội công kích nhóm thứ hai được.

Tỉnh Trung đại đế mở địa đồ ra, phân tích lộ tuyến của bốn đại bộ lạc.

- Thiếu chủ, người định chặn đánh đám người nào trong bốn nhóm này?

Tỉnh Trung đại đế hỏi.

Giang Trần trầm ngâm một lát, hiển nhiên lúc này hắn cũng đang suy nghĩ.

- Nhất mạch này đi một mình, hơn nữa tuyến đường phải nguy hiểm. Ta cảm thấy đoạn đường này nếu như phục kích thì càng thêm hoàn mỹ.

- Con đường này dường như à con đường Cổ Na bộ lạc lựa chọn.

Giang Trần chỉ vào con đường này, từ Nguyệt Thần giáo xuôi nam, vượt qua đất cằn, sỏi đá mênh mông mới có thể tiến vào địa bàn Thiên Long phái.

Có lẽ Khổ Man tộc cho rằng loại chuyện này bọn chúng am hiểu nhất, cho nên đối với loại địa hình này không phải quá để ý.

- Cổ Na bộ lạc sao? Thật đúng là trùng hợp.

Giang Trần đã quyết định, ra tay với Cổ Na bộ lạc này.

- Nhị vị, Lưu Ly vương thành tạm thời giao cho các ngươi quản lý. Nếu như những cường giả lành đời nhân tộc tới nháo sự, trước tiên cứ cầm chân bọn họ. Có thần điểu Chu Tước ở đây, những cường giả lánh đời kia cũng có chút kiêng kỵ.

*****

Giang Trần cũng lo lắng, nếu như mình rời khỏi, đúng lúc đó những cường giả lánh dời nhân tộc kia tới nháo sự, vậy đối với Lưu Ly vương thành mà nói cũng là uy hiếp.

Cũng may nhân thủ dưới tay Giang Trần không có thiếu như vậy.

Huống chi còn có thần điểu Chu Tước tọa trấn.

Đương nhiên vẫn quy củ cũ, Giang Trần quyết định tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc vẫn nên lưu lại bốn người trấn thủ ở Khổng Tước thánh sơn. Phòng ngừa vạn nhất.

CÒn lại Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc hạ sơn.

Mục tiêu hắn lựa chọn lần này chính là Cổ Na bộ lạc kia.

Tuyến đường của Cổ Na bộ lạc phải đi qua Thiên Long phái, lại tiếp tục xuôi nam tới Cửu Dương Thiên Tông, sau đó đi tới phía tây của Lưu Ly vương thành, tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành.

Tuyến đường này trong lòng Giang Trần đã hiểu rõ.

Vấn đề hiện tại là nên phục kích Cổ Na bộ lạc ở nơi nào.

Tạm thời Giang Trần còn chưa có quyết định, hắn quyết định đến thực địa xem xét một chút, khi đó mới chọn địa phương phù hợp để phục kích.

Hơn nữa đây phải là địa phương mà Cổ Na bộ lạc phải đi qua.

CUối cùng Giang Trần chọn một sơn cốc lớn trước khi tiến vào Thiên Long phái.

Vùng sơn cốc này, hẳn là địa phương Cổ Na bộ lạc phải đi qua. Nếu như Cổ Na bộ lạc không đi qua sơn cốc này, ít nhất phải đi đường vòng mất thêm một hai ngày.

Chuyện này đối với Cổ Na bộ lạc truy cầu tốc độ mà nói, tuyệt đối sẽ không áp dụng.

Lại nói, vùng sơn cốc này cũng không có nguy hiểm gì cả. Cổ Na bộ lạc càng không có lý do gì buông tha cho con đường này mà đi đường vòng cả.

Dù sao, đi ra khỏi sơn cốc này, Thiên Long phái đã ở trước mắt.

- Chọn nơi này.

Giang Trần khảo sát thực địa, cảm thấy hơn này phục kích quả thực là hoàn mỹ.

Đường đi qua phiến sơn cốc này cũng không khó đi, nhưng mà cũng không tính là rộng rãi. Ở giữa có một con đường giống như rạch trời, bị hai ngọn núi kẹp vào giữa.

- Thiếu chủ, chúng ta định trực tiếp đánh một trận với Khổ Man tộc kia hay sao?

Đại thạch kia xoa xoa tay, vô cùng chờ mong.

- Bọn chúng xuất tinh anh ra hết, chúng ta chỉ có mấy người như vậy, chính diện đối kháng với bọn chúng. Thống khoái một trận, ngươi cảm thấy phần thắng lớn hay sao?

Đại thạch gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:

- Phần thắng không lớn.

Giang Trần gật đầu:

- Phần thắng đã không lớn, cần gì phải cứng đối cứng với Khổ Man tộc? Đây là phong cách ưa thích của Khổ Man tộc.

Giang Trần cười, bắt đầu lựa chọn hình thức.

Chọn lựa địa hình nhất định phải vô cùng hoàn mỹ. Bố trí mai phục cũng phải khiến cho người ta nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào mới được.

Sau khi chọn xong địa phương, Giang Trần cười nói:

- Chính là ở chỗ này.

Nói xong, Giang Trần xuất ra một đống lớn đồ vật từ trong lồng ngực, những thứ này đều là chiến lợi phẩm mà Giang Trần thu được từ Phong Vân giáo.

Lúc trước Giang Trần tiêu diệt Bành lão và Mặc lão kia thu được những vật này.

Một trong hai chủng độc đáng sợ nhất của Phong Vân giáo, tên là Phong Vân thất hồn tán. Phong Vân thất hồn tán này không màu không vị, dung nhập vào trong đất, so với bất luận chướng khí nào còn đáng sợ hơn. Quả thực là thứ vô cùng lặng lẽ, làm cho thần không biết, quỷ không hay mà chúng chiêu.

Giang Trần bắt đầu đem những Phong Vân thất hồn tán này bố trí bốn phía.

Đại thạch cười hắc hắc:

- Đây không phải là đồ chơi lần trước Phong Vân giáo dùng để đối phó với chúng ta sao? Ân công, người quả thực biết lợi dụng nha.

Giang Trần vỗ vỗ tay, cười nói:

- Thứ đồ vật miễn phí như vậy, ngu sao mà không dùng?

- Đúng vậy, thiếu chủ không phải là đám ngu xuẩn Phong Vân giáo kia. Thiếu chủ dùng những vật này nhất định có thể thành công. Lại nói, những tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia, đâu có thông minh như thiếu chủ được?

Đại thạch này vỗ mông ngựa không ngừng, lúc thì gọi là thiếu chủ, lúc thì gọi là ân công, vô cùng hưng phấn.

Quả thực Giang Trần chỉ còn cách lợi dụng Phong Vân thất hồn tán kia.

Đây là biện pháp tốn ít sức nhất hiện tại hắn có thể nghĩ tới. Mấu chốt nhất chính là loại biện pháp này còn có thể giảm bớt rất nhiều chiến đấu không đáng có. Có lẽ vận khí tốt còn có thể không đánh rắn động cỏ.

Nếu như xảy ra một trận chém giết kịch liệt ở chỗ này. Chiến đấu ở đây rất có thể sẽ khiến cho những bộ lạc còn lại của Khổ Man tộc biết rõ.

Tuy rằng Giang Trần không có ý định liên tục công kích hai đạo nhân mã.

Thế nhưng nếu như tất cả thuận lợi mà nói, cớ sao không làm?

Sau khi bố trí tốt tất cả, tâm tình Giang Trần nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn nói với bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc:

- Chúng ta đi trước tránh một chút.

Có Phệ Kim thử nhất tộc mở đường, bọn họ trực tiếp độn xuống dưới đất, hoàn toàn không lộ ra dấu vết nào.

Kế tiếp, chuyện bọn họ nên làm chính là đợi.

Đúng như suy đoán, đại quân Cổ Na bộ lạc kia có lẽ cũng đã sắp vượt qua vùng đất khô cằn kia tiến vào địa bàn Thiên Long phái.

...

Lần này Cổ Na bộ lạc quả thực có chút hối hận khi lựa chọn tuyến đường này. Trên đường tới đây, có thể nói là thiên tân vạn khổ, đi qua vùng đất khô cằn kia, gặp rất nhiều nguy cơ. Lúc thì độc khí, lúc thì các loại thời tiết cực đoan. Lúc thì là các loại độc trùng, độc thú, lúc thì lại là các loại sinh linh hung hãn...

Bôn ba một hồi, đại quân Cổ Na bộ lạc ít nhất cũng bị giảm quân số một phần mười.

Tỷ lệ này đã vô cùng kinh người.

Phải biết rằng cái gọi là đại quân bộ lạc bọn chúng kỳ thực đều là tinh anh. Tính toán hết ra cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi.

Thoáng cái nhân số giảm vài trăm người, đối với Cổ Na bộ lạc mà nói, đả kích vẫn tương đối lớn.

Nhưng mà cuối cùng vẫn vượt qua được địa bàn đáng sợ kia.

- Con mẹ nó, hiện tại cuối cùng ta cũng biết vì sao những hỗn đản nhân tộc kia không có mở con đường giữa nơi này, bởi vì đây là nơi căn bản không có cách nào mở đường a.

Một võ giả Cổ Na bộ lạc hùng hùng hổ hổ nói.

Mà trong đội ngũ Cổ Na bộ lạc, khuôn mặt tràn ngập mị lực của Cổ Na vương giờ phút này nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố nào.

Nghe được có người phàn nàn. Cổ Na vương nhàn nhạt mở miệng:

- Tất cả thu liễm một chút cho bổn vương. Một chút đau khổ như vậy cũng không chịu đựng được, còn muốn chinh phục nhân tộc? Còn muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhân tộc? Rượu ngon, mỹ nhân hay sao?

Lúc này một gã nguyên lão bên người Cổ Na vương cũng khuyên bảo:

- Mọi người đừng phàn nàn, cách đó không xa chính là Thiên Long phái rồi. Đây là tông môn nhất phẩm của nhân tộc, đủ để tiếp tế cho chúng ta. Ăn khổ cực nhiều như vậy, không phải mọi người đều chờ giây phút này sao?

Mọi người nghe nói Thiên Long phái không còn xa, quả nhiên vứt bỏ uể oải, bắt đầu phấn chấn.

Lấy ra địa đồ phân tích. đại quân Cổ Na bộ lạc này cũng phấn chấn tinh thần, quả nhiên Thiên Long phái kia gần trong gang tấc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)