Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1528

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1528: Cổ Na vương lo lắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Đi qua con sông này, đi xuyên qua sơn cốc này đã tới thánh địa Thiên Long phái. Đây được xưng là ba đại tông môn mạnh nhất nhân tộc. Hơn nữa nghe nói còn là huyết mạch truyền thừa của Chân long nhất tộc thượng cổ. Tông môn này tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta tay không mà về.

Tên nguyên lão của Cổ Na bộ lạc kia không ngừng khuyến khích mọi người.

- Quá tốt, hiện tại đi tới, không cần nghỉ ngơi. Chẳng phải chỉ là một sơn cốc hay sao?

- Sơn cốc kia chẳng lẽ còn có nhiều nguy hiểm như đoạn đường trước hay sao?

- Ha ha, sơn cốc này gần Thiên Long phái, ngươi nói Thiên Long phái sẽ để cho sơn cốc ở cửa nhà mình có uy hiếp sao?

- Nói cũng đúng, nói như vậy sơn cốc này hẳn là an toàn.

- Đi thôi, an toàn hay không an toàn, vừa đi vừa nhìn một chút. Có Tù trưởng đại nhân dẫn đường, còn có nhiều trưởng lão bộ lạc như vậy, bọn chúng còn có thể khiến cho mọi người chịu thiệt hay sao?

Những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này trong mắt bắn ra tinh quang, hiển nhiên đối với Thiên Long phái kia cũng tràn ngập chờ mong. Càn quét Nguyệt Thần giáo, làm cho bọn họ nhận được ngon ngọt.

Đây là tông môn nhất phẩm so với Nguyệt Thần giáo còn mạnh mẽ hơn một ít, vậy thu hoạch còn nhỏ sao?

Cổ Na vương hạ lệnh:

- Không cần sốt ruột, mọi người trèo đèo lội suối, cũng vô cùng mệt mỏi. Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng mai lại xuất phát.

Cổ Na vương hạ lệnh, mọi người không tình nguyện thì cũng phải tuân thủ.

Lập tức, đại quân nghỉ ngơi tại chỗ. Một đêm qua đi, đại quân khôi phục rất nhiều nguyên khí, tinh thần tất cả mọi người càng thêm tràn đầy.

Cổ Na vương nhìn tinh thần mọi người khá tốt, cũng vô cùng hài lòng.

- Thiên Long phái này căn cứ vào tình báo, lúc trước đã đầu nhập vào Phong Vân giáo. Sau khi Phong Vân giáo bị đánh bại, Thiên Long phái đã bị Lưu Ly vương thành diệt. Đại bộ phận cường giả đã vẫn lạc. Hiện tại Thiên Long phái chính là lão hổ phát bệnh. Các con, đây chính là cơ hội phát tài của Cổ Na bộ lạc chúng ta, các ngươi nguyện ý cầm máu tươi và tính mạng mình đi liều không?

- Nguyện ý.

Những dũng sĩ Cổ Na bộ lạc này đều cực kỳ phấn chấn.

- Xuất phát.

Cổ Na vương cũng hăng hái. Nghỉ ngơi một đêm này đối với hắn mà nói, không phải là nghỉ ngơi cần thiết đối với thân thể, mà là đầu óc, suy nghĩ cần phải nghỉ ngơi.

Hiện tại đại quân đã xâm nhập nội địa nhân tộc, bọn họ đã di chuyển một mình, thì nhất định phải chú ý cẩn thận. Mỗi khi đi một bước đều phải nghĩ trước một chút.

Cổ Na vương và những tù trưởng khác ít nhiều vẫn có chút khác biệt. Hắn vẫn ưa thích trước khi hành động suy nghĩ một chút. Tuy rằng Khổ Man tộc bọn họ thực sự không dùng trí tuệ để tăng trưởng.

Qua sông chính là mấy dãy núi kéo dài. Một mảnh sơn cốc hiện lên trước mắt. Xuyên qua sơn cốc này là tương đương tiến vào khu vực biên giới tổng đà Thiên Long phái.

Sơn cốc này nhìn qua không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Cổ Na vương đứng ở cửa sơn cốc, quan sát một hồi lâu, hỏi người bên cạnh:

- Cốt Kỳ, ngươi nhìn sơn cốc này xem, còn có mê hoặc gì hay không?

Cốt Kỳ nhìn hồi lâu, lắc đầu cười khổ:

- Sơn cốc này thuộc hạ nhìn không ra trò gì. Có lẽ bất đồng với vùng đất khô cằn kia a.

Cổ Na vương nhìn hồi lâu, thở dài nói:

- Không biết vì sao ngày hôm qua đại quân vốn có thể lựa chọn tiếp tục tiến lên, ta lại lựa chọn nghỉ ngơi một đêm. Khi đó cảm giác tâm thần có chút bất định, không thể tập trung.

Hai mắt Cốt Kỳ khẽ động:

- Tù trưởng đại nhân, vậy chúng ta có nên chuẩn bị một chút hay không? Hay là đi đường vòng?

Cổ Na vương bật cười:

- Chẳng lẽ thực sự vì một chút cảm xúc khó hiểu mà lựa chọn lảng tráng hay sao? Đường vòng? Ngươi biết đi đường vòng sẽ phải tốn bao lâu thời gian hay không?

Cốt Kỳ cười khổ:

- Hai ba ngày a.

- Đúng vậy, chúng ta trì hoãn không nổi. Mặt khác, ba bộ lạc kia đi theo lộ tuyến bọn họ cũng không có vất vả như chúng ta. Cổ Na bộ lạc chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau.

- Đúng vậy ít nhất cũng không thể chậm trễ ở phía sau.

Cốt Kỳ gật đầu.

- Đi thôi, con đường gian khổ ban đầu còn có thể vượt qua. Lúc này một sơn cốc thoạt nhìn không có gì nguy hại, chẳng lẽ còn có thể làm khó bổn vương hay sao?

Trong thanh âm của Cổ Na vương tràn ngập khí phách vương giả.

Loại đại nhân vật tới cấp bậc của hắn, trên cơ bản đều vô cùng tự tin. Dù trong lòng có chút báo động, hắn cũng sẽ không e ngại, càng không có khả năng trốn tránh.

Tác phong của KHổ Man tộc là nhanh nhẹn, dũng mãnh, từ trước tới nay sẽ không bao giờ trốn tránh.

Nếu như Thiên Long phái kia còn không biết lượng sức, trốn tránh một hồi, vừa vặn mượn cơ hồi một lần tiêu diệt, thỏa thích càn quét. Một tông môn nhất phẩm, tuyệt đối có thể khiến cho Khổ Man tộc bọn chúng phất nhanh.

Địa bàn Nhân tộc đối với Khổ Man tộc mà nói, chính là thiên đường.

KHổ Man tộc khác với nhân tộc, người đứng đầu càng có đảm lượng. Giờ phút này Cổ Na vương xông trận phóng ngựa lên trước, đi ở phía trước.

Mà mấy tên cường giả Cổ Na bộ lạc thì ở phía sau hắn. Còn có hai cường giả khác thì đi cuối bọc hậu, bố trí vô cùng hợp lý.

Khác với bình thường, Cổ Na vương cũng không có sải bước tiến lên, mà dùng tốc độ tương đối chậm, chậm rãi bước vào trong sơn cốc này.

Sơn cốc rất là yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng kêu của linh thú, nhưng mà đối với những tu sĩ như bọng chúng mà nói, căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới tâm lý.

Thoạt nhìn, sơn cốc này quả thực không có bất kỳ dấu hiệu xấu nào.

Chỉ là Cổ Na vương này càng tiến về phía trước, trong lòng càng bực bội khó hiểu. Trong lòng luôn luôn bất định, làm cho hắn cảm thấy lựa chọn đi qua phiến sơn cốc này là một lựa chọn không anh minh.

Chỉ là đại quân không ngừng tiến lên, nhân tố tạo ra sự bất an trong lòng hắn thủy chung không có xuất hiện. Không có bất kỳ nguy cơ nào xuất hiện.

- Chẳng lẽ thực sự do ta nhạy cảm?

Trong lòng Cổ Na vương cũng hiện lên tia hoài nghi. Nhưng mà hắn đối với trực giác của mình vô cùng tự tin.

- Bổn vương tu luyện nhiều năm như vậy, trực giác rất ít khi sai sót. Sơn cốc này chẳng lẽ thực sự có người mai phục?

Cổ Na vương sải bước, lần này lại bước chậm hơn một chút.

Đồng thời truyền âm cho người đằng sau:

- Tất cả mọi người lưu ý một chút, chuẩn bị một chút.

Mặc dù mọi người không biết Cổ Na vương tại sao lại cẩn thận từng ly từng tý như vậy. Nhưng mà năng lực và thực lực tù trưởng bọn họ còn ở đó, phân phó ra sao, tất nhiên là có đạo lý riêng.

Tất cả mọi người vốn buông lỏng, lúc này thần kinh cũng kéo căng lên một chút.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Mỗi một bước đạp xuống, đều cực kỳ cẩn thận. Giống như mặt đất phía dưới tùy thời sụp đổ vậy.

Tất cả mọi người kéo căng thần kinh, thế nhưng mà trên đường đi lại yên tĩnh dị thường. Chiến đấu làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn cũng không có xuất hiện.

*****

Sắp xuyên qua sơn cốc, mơ hồ có thể nhìn thấy cuối con đường.

Tất cả mọi người thở dài một hơi. Xem ra tù trưởng đại nhân lần này phản ứng có chút quá độ. Nhìn tình huống này, có lẽ không có bao nhiêu nguy hiểm.

Điểm cuối đã nhìn thấy, cho dù có mai phục, có thể làm ra được những thứ gì cơ chứ?

- Cốt Kỳ, ngươi có cảm thấy không đúng hay không?

Cổ Na vương vẫn còn có chút không yên lòng, quay đầu hỏi người bên cạnh.

Cốt Kỳ cười khổ nói:

- Tù trưởng đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, không có cảm nhận ra được điều gì.

Cổ Na vương thở dài:

- Có lẽ là bổn vương nhạy cảm. Cửa cốc này sắp tới, mọi người đừng thả lỏng, đi ra khỏi sơn cốc này chính là khu vực biên giới Thiên Long phái. Trong bình nguyên, Thiên Long phái kia cho dù có phục kích chúng ta, cũng là mơ tưởng.

- Vâng.

Cổ Na vương vung tay lên, đại quân không có ngừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới phía trước, bỗng nhiên sắc mặt Cổ Na vương trầm xuống, lông mày đột nhiên nhíu lại. Thần thức cả kinh, lập tức trong lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi khó hiểu.

Sau một khắc, không ngờ hắn lại cảm thấy, khí hải Thiên Vị của hắn thậm chí có cảm giác im ắng, giống như bỗng nhiên không đề nổi tinh thần mình lên.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Loại tình huống khó hiểu này làm cho mồ hôi lạnh sau lưng Cổ Na vương ứa ra.

- Ngừng, ngừng lại.

Cổ Na vương khoát tay, thanh âm dồn dập.

- Tù trưởng đại nhân, sao rồi?

Những nguyên lão bên người hắn đều nhao nhao đụng phải hắn.

- Các ngươi cảm nhận một chút, cảm nhận khí hải của mình có gì khác thường hay không?

Sắc mặt Cổ Na vương ngưng trọng, ngữ khí có chút nôn nóng.

Có người theo lệnh thử một lần, lập tức kêu lên:

- Khí hải ta giống như bị ngăn chặn. Không tốt, ta có cảm giác choáng váng.

- Ta... Ta cũng có chút giống vậy.

- Không tốt.

Cổ Na vương triệt để sợ hãi:

- Tất cả mọi người đều xông về phía trước cho ta. Không nên bảo lưu thực lực, lao ra ngoài.

Cổ Na vương hạ lệnh, xung trận phóng ngựa lên trước, vận đủ lực lượng, phóng về phía cửa ra sơn cốc.

Những người khác nghe vậy, lại thấy phản ứng của Cổ Na vương như thế cho nên nào dám lãnh đạm, cũng đi theo phía sau, cơ hồ hận không thể đem khí lực bú sữa mẹ ra dùng.

Đội ngũ lập tức rối loạn, lả tả, có ít người lảo đảo, người công lực kém một chút đã không thể nâng nổi chân lên nữa.

Phịch, phịch.

Không ngừng có người ngã xuống đất, không ngừng kêu rên, ý bảo đồng bạn cứu bọn họ.

Chỉ là lúc này ai có thời gian mà cứu người khác? Cảm giác chạy trốn, sợ hãi tràn ngập trong đầu, cho dù đồng bạn bị hạ gục dưới chân mình, bọn họ cũng không chịu ra tay viện trợ.

Lúc này thời gian chính là tính mạng.

- Không quản những người khác. Lao ra.

- Xông lên.

Đội ngũ triệt để hỗn loạn, nhưng mà xông lên, trong mấy hô hấp, bọn họ vọt tới cửa cốc. Chỉ là khi vọt tới cửa cốc, thân thể tiêu sái của Cổ Na vương đứng ở trước cửa sơn cốc, tập trung tư tưởng suy nghĩ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

- Xuất hiện đi.

Thanh âm lạnh lùng của Cổ Na vương vang vọng:

- Nhân tộc các ngươi hèn hạ vô sỉ, am hiểu dùng những âm mưu quỷ kế thế này. Bổn vương há sẽ sợ sao?

Thanh âm của Cổ Na vương này như chuông lớn, cực kỳ hào sảng. Làm cho người không biết còn tưởng rằng hắn có lực lượng mà không e sợ.

Chỉ là trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười châm chọc:

- Cổ Na bộ lạc, các hạ nhất định là Cổ Na vương? Khuyên ngươi một câu đừng gắng gượng chống đỡ. Ngươi càng gắng gượng chống đỡ, độc phát càng nhanh. Hiện tại ngoan ngoãn ngồi xuống bài trừ độc. Dùng công lực của ngươi, có lẽ còn có cơ hội loại trừ a.

Thanh âm này vừa vang lên, làm cho tất cả người Cổ Na bộ lạc hoảng sợ, trợn mắt ha hốc mồm. Vẻ mặt tràn ngập hoài nghi.

Trúng độc?

Ý niệm đáng sợ này hiện lên trong đầu, lan tràn tới chỗ sâu trong đầu mỗi người. Khổ Man tộc là hung nhân dũng mãnh, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết.

Nhất là loại cục diện khi còn chưa giao chiến đã chết toàn bộ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là một loại sỉ nhục lớn lao.

Khuôn mặt anh tuấn của Cổ Na vương lúc này cũng vặn vẹo:

- Tên khốn kiếp, ngươi cho rằng ngươi lân trốn bổn vương không có biện pháp tóm ngươi hiện thân sao?

Thanh âm kia cười ha hả:

- Rất tốt, ngươi càng tức giận, đại biểu ngươi trúng độc càng sâu. Cổ Na vương, ngươi không ngồi giữ ghế tù trưởng bộ lạc của ngươi đi, còn chạy tới địa bàn Nhân tộc tìm cái chết, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?

Thanh âm này tràn ngập ý tứ khiêu khích, châm chọc, người này tự nhiên là Giang Trần.

Trong khi nói chuyện, thân ảnh Giang Trần nhoáng lên một cái đã xuất hiện trên khoảng đất trống cách đó không xa. Trên lưng đeo Thánh Long cung. Mà phía sau hắn chính là bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc xếp thành một hàng.

- Ngươi... Ngươi là thiếu chủ Lưu Ly vương thành?

Đầu óc của Cổ Na vương không chậm, thoáng cái đã cảm ứng ra, loại người trẻ tuổi, loại khí độ này, loại khí thế này, tuyệt đối không thể là người Thiên Long phái được.

Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:

- Ngươi cũng có chút nhãn lực. Chỉ tiếc hết lần này tới lần khác lại muốn tới cương vực nhân loại chúng ta tìm cái chết, đã như vậy, bổn thiếu chủ sẽ thành toàn cho ngươi.

Sắc mặt Cổ Na vương đại biến, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng biết rõ, chuyện mà mình lo lắng, căn bản không phải là đánh lén gì cả, mà là độc trận.

Độc trận này cao minh không thể cao minh hơn. Ven đường căn bản không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.

Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, độc đã xâm nhập vào thần thức.

Cổ Na vương nhìn qua Giang Trần, con mắt híp lại, trong lòng suy nghĩ:

- Nếu như bổn vương có thể bắt được kẻ này, có lẽ có thể lấy được giải dược. Đây là cơ hội cuối cùng.

Cổ Na vương biết rõ, trạng thái bây giờ của mình đã tới tình trạng rất là không xong. Một khi động thủ, nói không chừng độc tính sẽ lan tràn nhanh hơn.

Thế nhưng chuyện cho tới nước này, hắn không có lựa chọn nào khác.

Thân ảnh bổ nhào về phía trước, hóa thành một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt Giang Trần.

Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc căn bản không cần Giang Trần phân phó mà đã cùng tiến lên, vũ khí khổng lồ không chút lưu tình, vô cùng thành thạo đánh về phía Cổ Na vương.

Thực lực của Cổ Na vương chính là Thiên Vị tứ trọng, vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả loại võ giả cấp độ như Thư Vạn Thanh, hai ba người chưa chắc đã chống đỡ được Cổ Na vương.

Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Cổ Na vương phải ở trạng thái đỉnh phong.

Cổ Na vương hiện tại, một thân công lực đã phát huy không được một phần ba. Chỉ là tình huống vẫn còn tiếp tục chuyển biến xấu đi với tốc độ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân làm sao hắn phải mạo hiểm bắt lấy Giang Trần.

- Cút ngay.

Bản năng Cổ Na vương cho rằng bốn tên hộ vệ cao lớn, thô kệch này có lẽ không có nhiều bổn sự cho lắm. Hai vai chấn động, khí thế Thiên Vị muốn đánh bay bốn cự nhân này.

Thế nhưng làm cho Cổ Na vương thật không ngờ chính là va chạm lần này hoàn toàn không có đánh bay bốn người này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)