Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1586

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1586: Tận diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khuông Dung nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm đây là ngươi muốn hỏi, ta vừa vặn mượn cơ hội này chỉnh ngươi, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng.

Lập tức nghiêm mặt nói:

- Bát đại thế gia chúng ta, chính là Bát đại gia tộc quyền thế lớn nhất Đa Văn Thần Quốc ngoại trừ hoàng thất, khống chế lấy mạch máu của Đa Văn Thần Quốc. Lần này chúng ta du lịch Hồi Xuân đảo vực, là vì Hồi Xuân đảo vực nhiều lần năn nỉ thỉnh cầu, đập mã thí tâng bốc Đa Văn Thần Quốc, mới cố mà tới. Lần này tới, là tinh anh trẻ tuổi của bát đại thế gia chúng ta. Đi theo, còn có cao tầng của bát đại thế gia. Từng gia tộc, đều đến hai ba cao tầng. Có tộc lão, cũng có khách khanh. Ngoại trừ cao tầng gia tộc ra, còn có thiếp thân cao thủ của các gia tộc bảo hộ, trận doanh thập phần cường đại. Từng gia tộc, đều có Trung Thiên Vị lục trọng tọa trấn.

- Có Đại Thiên Vị hay không?

Giang Trần truy vấn.

- Hừ, Đại Thiên Vị cường giả, mặc dù ở thập đại Thần Quốc, đó cũng là tồn tại tương đối cao cấp. Loại ra ngoài du lịch này, Đại Thiên Vị cường giả mới không có nhàm chán như vậy.

Đại Thiên Vị, là chỉ Thiên Vị thất trọng, cùng với cường giả trên Thiên Vị thất trọng.

Đại Thiên Vị cường giả, ở Vạn Uyên đảo, kỳ thật cũng coi như tương đối nhiều. Nhưng cường giả đến cấp độ này, bình thường đều rất chú ý thân phận, sẽ không đơn giản hành động.

Nhất là hạ mình đến Nhị Tam lưu thế lực như Hồi Xuân đảo vực, Đại Thiên Vị cường giả hơn phân nửa là không cam tâm tình nguyện.

Tuy Hồi Xuân đảo vực cũng có Đại Thiên Vị cường giả, thậm chí không chỉ một hai cái.

Nhưng sự thật là tàn nhẫn như vậy. Đại Thiên Vị của Hồi Xuân đảo vực, cùng Đại Thiên Vị của thập đại Thần Quốc, dù tu vi đồng dạng, nhưng địa vị tại Vạn Uyên đảo, lại hoàn toàn bất đồng.

Mà lần này, mặc dù bát đại thế gia không có Đại Thiên Vị cường giả đi theo, thế nhưng mà quy cách tiếp đãi của Hồi Xuân đảo vực, tiêu chuẩn lại cao nhất.

Ngay cả Đại Thiên Vị cường giả của Hồi Xuân đảo vực, cũng phải ra mặt tiếp đãi bọn hắn.

Chỉ là, lần này tới Đông Diên đảo, Đại Thiên Vị cường giả của Hồi Xuân đảo vực không có đi theo. Nhưng lại phái hoàng thất thân vương đi theo hộ tống, coi như là quy cách cực cao.

Giang Trần nghe ngữ khí của Khuông Dung, trong lòng cũng yên ổn không ít. Không có Đại Thiên Vị cường giả, cũng coi là một tin tức tốt trong vô số tin tức xấu.

Khuông Dung thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, lại chưa từ bỏ ý định nói:

- Bằng hữu, ta không biết ngươi cùng Tuyên Nhuệ có ân oán gì, nhưng xin ngươi yên tâm, ta cùng Tuyên Nhuệ là đối thủ một mất một còn. Cho nên, Tuyên Nhuệ chết, ta tuyệt đối sẽ bảo thủ bí mật. Chỉ cần các hạ thả ta, chuyện này, ta thề từ nay về sau xóa bỏ. Cũng sẽ không đề cập với trưởng bối gia tộc, càng sẽ không triệu hoán tiền bối gia tộc đến đuổi giết ngươi. Thậm chí, ta còn có thể thay ngươi đánh yểm trợ, để ngươi thoát khỏi Tuyên gia truy tra. Như thế nào?

Khuông Dung rốt cuộc là người thông tuệ, bắt đầu ý đồ khống chế quyền chủ động.

Nhưng Giang Trần lại cười lạnh lùng:

- Ngươi không phải thiên tài của Đa Văn Thần Quốc sao? Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng khiếp đảm, ngươi cũng sợ chết?

Khuông Dung lại không cho là nhục:

- Người phải xem xét thời thế, phải biết tiến thối, thuận thế mà làm. Hiện tại ta rơi vào trong tay ngươi, tự nhiên phải nghĩ biện pháp tự cứu.

Thằng này ngược lại rất thật sự, hiển nhiên hắn đã nghĩ thông suốt, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ không phải là thời điểm hắn cường ngạnh.

Bất quá, tuy hắn cúi đầu, nhưng Giang Trần lại không ăn một bộ này. Nhìn Khuông Dung bề ngoài giống như thành khẩn, nhưng sau lưng, sự kiêu ngạo của đệ tử bát đại thế gia, lại che dấu quá đông cứng rồi.

Giang Trần tin tưởng vững chắc, nếu như mình thật sự thả hắn, người này, tất sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, để đối phó Giang Trần hắn.

Dù sao, Giang Trần quá hiểu đám thiên tài này rồi.

Đương nhiên, hiện tại Giang Trần còn không có ý định động thủ. Khuông Dung này, rất rõ ràng còn có giá trị lợi dụng. Đối phương đã muốn chơi, Giang Trần dứt khoát thuận thế mà làm, cùng hắn chơi đùa.

Lập tức đạm mạc cười cười:

- Khuông Dung, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ít nhất ngươi so với Tuyên Nhuệ càng thông minh. Như vậy ngươi đoán một cái, hiện tại sự tình ta muốn nhất là cái gì?

- Sự tình ngươi muốn nhất?

Khuông Dung khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào Giang Trần chốc lát, đột nhiên như có điều suy nghĩ, tựa như lầm bầm lầu bầu nói:

- Ta không biết thân phận cụ thể của các hạ. Nếu như ngươi thật sự là thiên tài thí luyện của Đông Diên đảo, dùng thiên phú cùng thực lực của ngươi, không nên trở thành con mồi cho bát đại thế gia chúng ta a. Nhưng nếu ngươi không phải thí luyện giả của Đông Diên đảo, thì ngươi là làm sao tiến vào Hắc Yểm sơn mạch này?

Đây là chỗ Khuông Dung khó hiểu nhất. Nếu như là thí luyện giả của Đông Diên đảo, người trước mắt này, dựa vào cái gì lợi hại như vậy? Đây quả thực là lợi hại có chút khó tin rồi... Giang Trần thản nhiên nói:

- Ngươi đã đoán đúng, ta đúng là con mồi các ngươi muốn săn giết, giá trị năm điểm tích lũy.

Bây giờ Giang Trần nói việc này, ngữ khí đã không có chút xúc động phẫn nộ, có chỉ là đạm mạc.

Trong nội tâm Khuông Dung trầm xuống:

- Ngươi... Ngươi vậy mà thật là thí luyện giả của Đông Diên đảo? Điều này sao có thể? Hồi Xuân đảo vực mù lòa sao? Loại thiên tài này, rõ ràng nhốt ngươi ở Đông Diên đảo? Đây là bóp chết thiên tài, phung phí của trời a!

Con mắt Khuông Dung lóng lánh lấy ánh sáng chói lọi:

- Các hạ, đã như vậy, ta cảm thấy chúng ta càng có tất yếu nói chuyện rồi. Ngươi ở Đông Diên đảo, dù giết sạch chúng ta, kết quả cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi cái chết. Ngươi cũng biết, những thiên tài tuổi trẻ chúng ta, đều là nhân tài dự trữ của Bát đại gia tộc. Nếu như ở Đông Diên đảo chết quá nhiều, cao tầng của bát đại thế gia, tất sẽ giận tím mặt, thậm chí san bằng Hắc Yểm sơn mạch. Ngươi ngẫm lại, nếu quả thật đến một bước này, thực lực ngươi lại mạnh, đến lúc đó thoát thân như thế nào? Ngươi có lòng tin ở dưới cao tầng cùng hộ vệ tinh anh của bát đại thế gia đuổi giết, bình yên thoát đi sao?

- Hơn nữa, ta nghe người ta nói, Đông Diên đảo này chỉ được phép vào, không cho phép ra. Bốn phía Đông Diên đảo, đều là cấm chế trí mạng, Đông Diên đảo căn bản không có đường để người chạy thoát. Ngươi ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, đến lúc đó chẳng phải là cá trong chậu? Bát đại thế gia muốn bắt ngươi, không phải là lấy đồ trong túi?

Khuông Dung này coi như là khẩu tài rất tốt. Trong thời gian ngắn, có thể tìm ra nhiều lí do thoái thác như vậy, hơn nữa còn có lý có cứ.

Bất quá, nghe vào trong tai Giang Trần, lại căn bản kích không ra chút gợn sóng.

Giang Trần hờ hững liếc Khuông Dung, sát ý trong mắt, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại ẩn ẩn gia tăng.

Khuông Dung thấy một màn như vậy, toàn thân co lại, nghĩ thầm mình không phải là nói có lý có cứ sao? Vì cái gì thằng này lại thờ ơ?

*****

Chẳng lẽ, thằng này thật sự là to gan lớn mật?

- Khuông Dung, ngươi đây là thay ta tìm lý do giết ngươi sao?

Ngữ khí của Giang Trần âm hàn.

Khuông Dung giật mình một cái, vội vàng nháy mắt nói:

- Không không không, các hạ, ngươi đến cùng nghĩ như thế nào. Ngươi cứ việc nói ra, chỉ cần ngươi dùng được Khuông Dung ta, tùy ngươi mở miệng!

- Ta muốn ly khai Đông Diên đảo.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

- Nếu như ngươi có thể tìm được một phương pháp phù hợp, ta không ngại tha cho ngươi một mạng.

- Ly khai Đông Diên đảo?

Khuông Dung vui mừng quá đỗi.

- Cái này còn không đơn giản? Chỉ cần ngươi ngụy trang thành tùy tùng của ta, đến lúc đó có thể dễ dàng ly khai. Tuy lần này chúng ta vào nội dung chủ yếu là săn giết, nhưng nếu như ta nói nhìn trúng tiềm lực của ngươi, muốn thu cho mình dùng, cũng không phải không thể nào.

Đề nghị này, đích thật là để cho Giang Trần tim đập thình thịch.

Bất quá, đề nghị xinh đẹp kia, bị Giang Trần suy tư một phen, lại quyết đoán cự tuyệt. Đề nghị này thoạt nhìn rất hay, nhưng có một điểm trí mạng, là một khi làm như vậy, vận mệnh của mình liền không tự chủ được, sẽ triệt để nắm giữ ở trong tay người khác.

Nếu như Khuông Dung này hơi chút lộ ra chút sơ hở, cho ra một chút ám chỉ, thì xong hết. Đến lúc đó, mình thành thịt mỡ bên miệng bát đại thế gia, coi như là Giang Trần, cũng không có tự tin, có thể ở trước mặt một đống Thiên Vị lục trọng đào thoát.

Hơn nữa, chính như thằng này nói, mặc dù Đông Diên đảo lớn, nhưng lại không thể ly khai. Đến lúc đó người ta muốn bắt rùa trong hũ, dễ như trở bàn tay.

Mình lại có thể chạy, cuối cùng Đông Diên đảo chỉ như vậy. Không ra Đông Diên đảo, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay đối phương.

Giang Trần đối với cái này nhận thức rất sâu, hắn cảm thấy, vô luận như thế nào, vận mệnh nhất định phải nắm giữ ở trong tay mình. Dù bốc lên phong hiểm, đó cũng là đáng giá.

Nếu như dựa theo thuyết pháp của đối phương, nhìn về phía trên tựa hồ ít phong hiểm, nhưng nhân tố không xác định lại rất nhiều. Chỉ cần một khâu phạm sai lầm, chẳng khác nào vận mệnh của hắn hoàn toàn không nắm giữ ở trong tay mình.

Mua bán như vậy, Giang Trần sẽkhông làm.

Khuông Dung thấy Giang Trần mới đầu có chút động tâm, nhưng lập tức liền không có tỏ vẻ, biết rõ mình du thuyết thất bại, cũng có chút ít nóng nảy.

- Các hạ, nếu như ngươi cảm thấy đề nghị này của ta không được, ngươi có ý kiến gì, chúng ta cũng có thể thương lượng. Nếu như chỉ là muốn rời Đông Diên đảo, Khuông mỗ nhất định có rất nhiều biện pháp.

Giang Trần tin tưởng hắn có biện pháp, nhưng Giang Trần không tin hắn làm người. Dù thề độc, Khuông Dung không tìm hắn phiền toái, nhưng chỉ cần Khuông Dung hơi ám chỉ, để cho người nhìn ra sơ hở, Giang Trần hắn liền chết không có chỗ chôn.

Giang Trần âm thầm lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình:

- Ta đã sớm định tốt kế hoạch, Khuông Dung này chỉ là một nhân tố ngoài ý muốn. Ta bắt Khuông Dung, chỉ vì thu tư liệu, mà không phải nghe hắn du thuyết. Ta phải thủ vững bản tâm mới đúng.

Ý niệm trong đầu Giang Trần lại hiểu rõ lần nữa.

- Khuông Dung, ngươi nói nhảm, ta đều không thích nghe. Ngươi tốt nhất phối hợp, đem mỗi người đi vào nơi này, lẫn nhau quan hệ trong đó, còn có quan hệ của bát đại thế gia, đều thanh thanh sở sở nói ra. Nói tốt, có lẽ ta có thể cân nhắc không giết ngươi.

Giang Trần rốt cục kiên định bản tâm, không hề đi nghĩ ngợi lung tung những thứ khác.

Nếu như đã quyết định cải trang Tuyên Nhuệ ly khai, tạm thời sửa đổi kế hoạch, đó là đại kị.

Khuông Dung nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ mình cổ động đã thất bại. Người trước mắt này, quả thực là dầu muối không tiến, rất khó đối phó.

Trong lúc nhất thời, Khuông Dung cũng phiền muộn không thôi.

- Ta đã nhìn ra, ngươi chẳng qua là muốn từ trong miệng ta moi lấy tình báo. Chờ giá trị lợi dụng của ta biến mất, ngươi vẫn sẽ giết ta.

Ngữ khí của Khuông Dung lộ vẻ sầu thảm:

- Đã như vậy, nói cũng chết, không nói cũng chết, sớm muộn gì đều chết, ta cần gì phải phối hợp ngươi?

Khuông Dung giác ngộ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nói như vậy, ngươi cũng không muốn quý trọng cơ hội này?

Khuông Dung chán nản lắc đầu:

- Không cần phải nói nữa, ngươi động thủ đi. Ngươi giết càng nhiều, nghiệp chướng càng sâu, cao tầng của bát đại thế gia càng có khả năng cảnh giác. Ngươi muốn chạy trốn ra Đông Diên đảo, nằm mơ a.

Khuông Dung biết rõ hẳn phải chết, cũng dứt khoát không phối hợp rồi.

Giang Trần cũng không uể oải, bỗng nhiên ánh mắt ung dung, nhìn qua tiền phương:

- Tốt rồi, đồng bạn của ngươi cũng chạy tới. Vừa vặn, ta dẫn bọn hắn đến làm bạn với ngươi.

Biểu lộ của Khuông Dung ngưng tụ:

- Ngươi... nếu như ngươi giết bọn chúng, cuộc đời này, ngươi tất trở thành tử địch của Đa Văn Thần Quốc Khuông gia.

- Như thế nào? Hai cái kia cũng là tộc nhân của ngươi?

Giang Trần tùy ý cười cười.

- Vậy thì rất tốt, ta tiễn đưa đồng tộc các ngươi lên đường, Hoàng Tuyền chi lộ, cũng không cô đơn a!

Trong mắt Khuông Dung, rốt cục toát ra một tia sợ hãi rồi. Lần này, nếu như ba người của Khuông gia đều chết ở Đông Diên đảo, vậy mặt mũi của Khuông gia bọn họ, liền mất hết. Chỉ sợ địa vị của Khuông gia ở trong bát đại thế gia, cũng bị dao động.

Loại sự tình này, chỉ suy nghĩ, toàn thân Khuông Dung liền sởn hết cả gai ốc.

Chỉ là hiện tại hắn bị chế trụ, căn bản không thể động đậy. Yết hầu ngược lại là có thể gầm, nhưng mà Giang Trần bày cách âm tráo, căn bản xuyên thấu không ra.

- Các hạ, buông tha bọn hắn, ngươi muốn ta nói cái gì, ta liền nói cái đó.

Khuông Dung khuất phục rồi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Hiện tại đã chậm. Nếu như ta thả bọn hắn, khoản sổ sách này, cuối cùng nhất sẽ tính toán đến trên đầu Tuyên Nhuệ ta.

Nếu như Khuông Dung này mất tích trên đường đuổi giết "Tuyên Nhuệ", cuối cùng nhất Giang Trần hắn lại cải trang thành Tuyên Nhuệ đi ra ngoài, Khuông gia tất sẽ tìm Tuyên Nhuệ, tìm hắn hưng sư vấn tội.

Loại sự tình này, Giang Trần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.

Ngạn ngữ nói, trảm thảo phải trừ tận gốc.

Việc này, hai người khác cũng biết Khuông Dung là đuổi giết "Tuyên Nhuệ", như vậy, nếu như thả hai người kia ly khai, chẳng khác gì là thả hai tai hoạ ngầm trở về.

Loại sự tình này, Giang Trần tuyệt đối không cho phép phát sinh.

Giang Trần không chút khách khí, triệu hồi ra hai Mê Thần Khôi Ngẫu, đều là cấp độ Thiên Vị, phục kích hai gã thiên tài Khuông gia.

Hai thiên tài kia, lần này ở trong hoạt động săn giết, đều là đồng đội của Khuông Dung, cũng là tiểu đệ của Khuông Dung, nghe Khuông Dung chỉ huy. Trên thực lực, tự nhiên là không bằng Khuông Dung.

Hai Mê Thần Khôi Ngẫu ra tay, nhẹ nhõm liền bắt sống hai người.

Bởi như vậy, ba thiên tài Khuông gia, đều trở thành tù nhân. Lẫn nhau tầm đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, mỗi một cái đều hoảng sợ không thôi.

- Khuông Dung, ngươi trước câm miệng a.

Giang Trần trực tiếp đánh ngất xỉu Khuông Dung, đạm mạc nhìn qua hai người khác.

- Các ngươi cảm thấy, hiện tại ta muốn giết các ngươi, có khó khăn không?

Hai người kia vội vàng lắc đầu, đều rất thức thời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)