Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1587

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1587: Công phu không phụ lòng người
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Các ngươi rơi vào trong tay ta, có phải nên nghe ta nói hay không?

Giang Trần dù bận vẫn ung dung hỏi.

- Dạ dạ, ngươi muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi, cứ việc hỏi.

- Đúng vậy, các ngươi so với Khuông Dung thức thời hơn nhiều. Như vậy, các ngươi từng bước từng bước đến đây đi. Ta hỏi một câu, các ngươi đáp một câu, từng nhóm đến. Nhớ kỹ, đừng có đùa bịp bợm, nếu như các ngươi trả lời không giống, hơi có sai lầm, thì đừng trách ta trở mặt.

Loại cách ly thẩm vấn này, kỳ thật cũng không hiếm thấy. Bất quá dùng ở loại trường hợp này, hiển nhiên là rất thích hợp.

Quả nhiên, hai người kia bị Giang Trần lừa gạt, đều thành thành thật thật khai hết.

Mặc kệ Giang Trần hỏi cái gì, bọn hắn đều thành thành thật thật trả lời.

Giang Trần cũng sợ bọn họ thông cung, cho nên tách bọn chúng ra thẩm vấn. Vì vậy hai người này rất trung thực, nội dung trả lời đều không sai biệt lắm.

Bởi như vậy, Giang Trần muốn biết, tất cả tư liệu về bát đại thế gia lần này, trên cơ bản đều mò được thanh thanh sở sở.

Sau đó Giang Trần lại xác định một sự kiện. Tuy đều là thiên tài của bát đại thế gia, nhưng để phân biệt lẫn nhau, mỗi một nhà khoác áo choàng đều dùng màu sắc đến phân chia.

Mỗi một loại nhan sắc, đại biểu một gia tộc.

Về phần thiên tài trong gia tộc, thì không có bất kỳ khác nhau.

Đạt được tất cả chi tiết, tâm tình của Giang Trần cũng dễ dàng rất nhiều. Về phần mấy gia hỏa này, tự nhiên là không thể lưu.

Giang Trần không chút khách khí, quét sạch gia sản trên người bọn họ, sau đó tiến hành hủy thi diệt tích.

Giang Trần vốn ý định tìm một cái trong ba người này cải trang, bất quá ngẫm lại liền thôi, bởi vì thủ đoạn của ba người này, hắn trên cơ bản là chưa thấy qua.

Hiện tại thời gian cấp bách, cũng không kịp đi lĩnh hội.

Cho nên, Giang Trần vẫn quyết định, dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục cải trang Tuyên Nhuệ.

Ba người này, chỉ cho là một hồi ngoài ý muốn.

Bởi vì ba gia hỏa Khuông Dung náo loạn, thời gian của Giang Trần vốn rất gấp, trở nên càng thêm gấp. Trong kế hoạch của hắn phải đạt được một áo choàng màu xám, đến bây giờ còn không có thấy.

Thời gian còn thừa không nhiều lắm.

- Phải ở trong thời gian quy định, tìm được một áo choàng màu xám.

Giang Trần quyết tâm không thay đổi.

Mấy ngày nay chạy bốn phía, lại thủy chung không có tìm được đệ tử Tuyên gia.

- Ba thiên tài của Tuyên gia, Tuyên Nhuệ kia xếp hàng thứ nhất. Còn lại hai cái, thiên phú đều không bằng Tuyên Nhuệ. Nếu ở trong Hắc Yểm sơn mạch này, thiên tài của bát đại thế gia có thể chém giết nhau, vậy hai người khác của Tuyên gia, cũng sẽ gặp nguy hiểm hay không?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Giang Trần càng có chút gấp gáp.

Theo thời gian trôi qua, nếu như thiên tài của bát đại thế gia cũng tồn tại chém giết, như vậy mấy ngày cuối cùng này, nhất định là giờ cao điểm giết chóc.

Bất quá, căn cứ Giang Trần khảo vấn, thiên tài của bát đại thế gia tầm đó, tựa hồ có ước định, không cho phép chém giết lẫn nhau a.

- Hi vọng hai người này không có chuyện.

Giang Trần quyết định, không hề chạy trốn bốn phía, mà thủ vững một hai cứ điểm. Dùng phương thức ôm cây đợi thỏ, so sánh thỏa đáng hơn.

Công phu không phụ lòng người, ngay thời điểm chỉ còn một ngày, Giang Trần rốt cuộc thấy được tên áo choàng màu xám thứ hai.

Người này ở trên khí thế, so với Tuyên Nhuệ thì kém sắc nửa trù.

Lúc Giang Trần nhìn thấy hắn, người này đang đuổi giết một thí luyện giả. Giang Trần xa xa chứng kiến cuộc truy đuổi chiến kia, cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Mười mấy ngày đi qua, hắn cho rằng thí luyện giả của Đông Diên đảo, có lẽ đã vẫn lạc không sai biệt lắm. Bọn thợ săn đến từ Đa Văn Thần Quốc này, đối với thí luyện giả của Đông Diên đảo mà nói, thực lực mạnh hơn quá nhiều. Quan trọng nhất là, những thiên tài của bát đại thế gia này, thực lực càng toàn diện, có càng nhiều át chủ bài, cho nên ở thời điểm săn giết, có rất nhiều ưu thế.

Nếu như không phải ưu thế của Giang Trần càng rõ ràng, những ngày này chỉ sợ hắn cũng trôi qua không yên bình.

Giang Trần nhìn đuổi giết chiến kia, ngược lại sinh ra một ít hứng thú.

Tu sĩ bị đệ tử Tuyên gia đuổi giết, Giang Trần rõ ràng nhận thức. Là trận chung kết cuối cùng ở Tội Nghiệt Chi Thành, cùng Giang Trần hoàn thành áp trục đại chiến... Tô Hồng.

Thiên phú cùng thực lực của Tô Hồng, lúc ấy ngay cả Giang Trần cũng rất bội phục. Chỉ có điều, hiện tại xem ra, tiềm lực của Tô Hồng, còn không chỉ như thế.

Tuy bị đệ tử Tuyên gia đuổi giết có chút chật vật, nhưng nhìn ra được, Tô Hồng không có lâm vào kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đệ tử Tuyên gia với tư cách người thợ săn, mặc dù có chút ưu thế, nhưng mà ưu thế tuyệt không phải tính áp đảo.

Như thế lại để cho Giang Trần có chút thú vị.

Hai người kia truy đuổi săn giết, Giang Trần thì theo ở phía sau. Hoàn toàn là tư thế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

- Hiện tại ta săn giết đệ tử Tuyên gia, nếu Tô Hồng thoát đi, có lẽ ta có nguy hiểm bạo lộ. Nhưng nếu chờ đệ tử Tuyên gia săn giết được Tô Hồng lại ra tay, không biết lúc nào mới có thể hoàn thành. Thời gian thí luyện sắp chấm dứt. Xem điệu bộ này, đến lúc kết thúc, đệ tử Tuyên gia kia, cũng chưa chắc có thể thành công. Chẳng lẽ, ta phải trợ giúp hắn một tay?

Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, cũng không có biến thành hành động.

Đây là nguyên tắc làm người của Giang Trần. Tuyệt không chủ động hại ai.

Tô Hồng ở Tội Nghiệt Chi Thành, cùng hắn từng có chút duyên phận, lẫn nhau coi như là tỉnh táo tương tích.

Tô Hồng cũng không có bởi vì thất bại, liền hận Giang Trần thấu xương, trái lại có khí độ nguyện đánh bạc chịu thua.

Cho nên Giang Trần đối với Tô Hồng, ấn tượng cũng không xấu.

Dù lúc này không ra tay giúp đỡ, cũng tuyệt đối không bỏ đá xuống giếng.

Cho nên, Giang Trần quyết định, tiếp tục ngồi đợi thời cơ. Chờ đệ tử Tuyên gia săn giết thất bại, chủ động buông tha, mới sẽ ra tay.

Ba người, hình thành cục diện bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.

Lại một ngày đi qua.

Nửa tháng thời gian, cũng đến ngày cuối cùng. Tiềm lực của Tô Hồng, ở trong truy đuổi chiến, thể hiện phi thường hoàn mỹ.

Tuyên gia đệ tử kia, cũng có chút ít hổn hển rồi. Ngay cả Giang Trần, đối với Tô Hồng biểu hiện ra tiềm lực, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tuy Tuyên gia đệ tử kia không mạnh mẽ bằng Tuyên Nhuệ, nhưng so với thí luyện giả của Đông Diên đảo, tuyệt đối là có ưu thế tính áp đảo.

Thế nhưng mà Tô Hồng kia, ở trong thí luyện giả của Đông Diên đảo, coi như là cấp bậc cao nhất. Mà bây giờ hắn ở trong tuyệt cảnh, biểu hiện ra tiềm lực cùng dục vọng muốn sống, càng vượt qua lẽ thường.

Ngay cả Giang Trần cũng thán phục không thôi.

- Tuyên gia đệ tử này, xem ra nhất định sẽ thất bại trong gang tấc rồi. Đáng tiếc, Tô Hồng tiềm lực như thế, lại sinh ở Đông Diên đảo, đáng tiếc, đáng tiếc.

Tuy Tuyên gia đệ tử này săn giết thất bại, nhưng mà cái này không có nghĩa là Tô Hồng có thể thoát đi. Dù sao, sau khi thí luyện kết thúc, có người sống sót, phương diện Đông Diên đảo cũng sẽ trảm thảo trừ căn.

*****

Loại sự tình tuyển bạt thiên tài cung cấp người săn giết, dù sao cũng cực kỳ bất lợi đối với thanh danh của Đông Diên đảo. Nếu như truyền bá ra ngoài, Đông Diên đảo tất sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Cái này về sau nếu tuyển bạt, còn có danh tiếng gì đáng nói? Loại sự tình này, hoàng thất làm cũng không vẻ vang, bọn họ là tuyệt đối không cho phép truyền bá ra ngoài.

Cho nên, vận mệnh của Tô Hồng, trên căn bản là nhất định. Dù có thể còn sống ly khai Hắc Yểm sơn mạch, sau khi ra ngoài, cũng sẽ bị bí mật xử tử.

Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Tô Hồng. Loại thiên tài ở trong tuyệt cảnh bắn ra tiềm lực kia, nếu như lần này không chết, về sau phát triển sẽ phi thường đáng sợ.

Chỉ tiếc, thế cục như thế, hắn sinh sai thời gian, xuất hiện ở địa điểm sai lầm.

Cách thí luyện chấm dứt, không sai biệt lắm chỉ còn lại có hai canh giờ. Tuyên gia đệ tử chặn Tô Hồng nhiều lần, chiến đấu mấy lần, nhưng loại giao thủ này, đều là chuồn chuồn lướt nước.

Tô Hồng biết rõ Tuyên gia đệ tử lợi hại, cho nên căn bản không cùng hắn dây dưa, một lòng chỉ cầu chạy thục mạng. Cho nên, Tuyên gia đệ tử có rất nhiều át chủ bài, lại căn bản không kịp đánh ra.

- Thời gian không sai biệt lắm.

Giang Trần không thể chờ đợi thêm nữa. Chờ đợi thêm nữa, sẽ chậm trễ kế hoạch của hắn.

Nhất niệm đến đây, Giang Trần mai phục hồi lâu, bỗng nhiên tế ra Cửu Cung Mê Thần Đồ.

Tuyên gia đệ tử kia còn không có kịp phản ứng, liền bị Cửu Cung mê trận cuốn vào. Dưới tình huống hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một mũi tên trí mạng của Thánh Long Cung, đã bắn vào Nê Hoàn cung của hắn.

Tuyên gia đệ tử đến chết cũng không có tinh tường chuyện gì xảy ra, liền bi thúc vẫn lạc. Mà hắn càng thêm không thể tưởng tượng được là, lần này người giết hắn, hoàn toàn chỉ là vì cướp lấy áo choàng trên người mình.

Nếu như hắn biết rõ cái chết của mình bởi vì chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ bị tức sống lại.

Giang Trần ra tay cực nhanh, thúc dục trận pháp, bắn ra một mũi tên trí mạng, cơ hồ là trong một cái hô hấp hoàn thành. Chờ Tô Hồng kịp phản ứng, Giang Trần đã hoàn thành tất cả động tác.

Tô Hồng chấn động toàn thân, đang lúc quay người, Giang Trần vừa vặn thoáng nhìn hắn. Ánh mắt của hai người, ở trong hư không va chạm thoáng một phát.

Tô Hồng tuyệt đối không nghĩ tới, sát thủ truy giết mình lâu như vậy, rõ ràng bị người kia bắn chết rồi.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cái gì cũng không thấy.

Tô Hồng khẽ giật mình, vô ý thức gật đầu:

- Đúng, ta cái gì cũng không thấy. Bằng hữu, ngươi là người Đông Diên đảo, hay là người như bọn hắn?

- Cái này trọng yếu sao?

Giang Trần cố ý cải biến âm thanh.

- Nếu như bằng hữu là thí luyện giả của Đông Diên đảo, ta có một lời nhắc nhở. Hắc Yểm sơn mạch này vào một đám thợ săn, chuyên môn săn giết thí luyện giả chúng ta. Hiện tại hơn một ngàn thí luyện giả, đoán chừng không sai biệt lắm đã chết hết. Nếu như bằng hữu là người của bọn hắn, coi như ta cái gì cũng chưa nói, ta cũng cam đoan sẽ không nói loạn nửa câu.

Giang Trần cũng không nghĩ tới, Tô Hồng lại có thể hảo tâm nhắc nhở. Trong nội tâm hơi động, gật gật đầu:

- Ngươi có thể biết nhiều như vậy, cũng không dễ dàng. Ta cũng hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không nên nghĩ sau khi tránh thoát thợ săn đuổi giết, thì mọi sự liền thuận lợi. Thí luyện giả bị săn giết, là Đông Diên đảo một tay xử lý, cho nên, ngươi ở trong Hắc Yểm sơn mạch không chết, đi ra ngoài cũng khó thoát khỏi cái chết.

Giang Trần vừa nói ra, toàn thân Tô Hồng rung mạnh. Hắn suy đoán ra, là thông qua chính hắn chứng kiến cùng kinh nghiệm bản thân suy đoán. Này bất đồng với Giang Trần.

Giang Trần là dựa vào bức cung, lấy được tin tức tự nhiên so với Tô Hồng nhiều hơn rất nhiều.

Tô Hồng đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời như trúng một muộn côn, chân tay luống cuống.

Giang Trần hừ nhẹ một tiếng:

- Tự giải quyết cho tốt.

Mặc dù Giang Trần có chút thưởng thức Tô Hồng, nhưng mà lúc này, bản thân hắn cũng khó bảo toàn, tự nhiên không có khả năng không biết tự lượng sức mình đi cứu Tô Hồng.

Hơn nữa Tô Hồng không có năng lực như Giang Trần hắn, có thể cải trang thành một thợ săn.

Tô Hồng như có điều suy nghĩ, nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, sắc mặt cũng âm tình bất định. Hiển nhiên, thần bí nhân này cảnh cáo, để cho hắn đã ngoài ý muốn, lại hơi có chút cảm động.

Người này chẳng những cứu hắn, còn không có giết người diệt khẩu, thậm chí còn lên tiếng nhắc nhở. Cái này để cho Tô Hồng có chút cảm động.

Thế giới võ đạo là như thế, hắn bị người kia đuổi giết lâu như vậy, người này có thể một chiêu miểu sát, là tuyệt đối có thực lực miểu sát Tô Hồng hắn.

Thế nhưng mà người ta lại không có làm như vậy, càng không có đuổi tận giết tuyệt, giết người diệt khẩu.

Cái này nên giải thích thế nào?

- Người này, tuy hất lên áo choàng, nhưng mà trong nháy mắt kia, ta sao cảm thấy hắn giống như nhận thức ta?

Trong nội tâm Tô Hồng, không hiểu hiện lên một ý niệm.

Sau khi biết rõ chân tướng, hiện tại Tô Hồng cũng do dự. Hắn vốn cảm thấy, sống qua nửa tháng thí luyện kỳ, chờ cấm chế bên ngoài Hắc Yểm sơn mạch mở ra, thì mọi sự liền thuận lợi.

Thế nhưng mà, sự thật lại tàn khốc nói cho hắn biết, sau khi nửa tháng thí luyện kỳ kết thúc, còn có sự tình rất tàn nhẫn chờ hắn!

- Người này không giết ta, càng không có tất yếu gạt ta. Hơn nữa căn cứ khoảng thời gian này ta tự mình trải nghiệm, cảm giác người này nói, hơn phân nửa là thật. Nếu như ta lèm nhèm đi ra ngoài, kia không phải là chui đầu vào lưới.

Tâm tư của Tô Hồng nhanh quay ngược trở lại.

Hiện tại thời gian sắp tới, phải làm ra quyết đoán.

Tô Hồng suy nghĩ một lát, liếc qua lối ra, khóe miệng hiện lên một tia lãnh ngạo, cuối cùng nhất vẫn dứt khoát quay đầu, chẳng những không có nhắm lối ra, ngược lại bay vút vào chỗ càng sâu.

Hiển nhiên, Tô Hồng này là ý định ở lại Hắc Yểm sơn mạch, dứt khoát không ra rồi.

Tuy làm như vậy, hệ số nguy hiểm rất lớn. Vạn nhất trận pháp cấm chế bên ngoài phong bế, ý nghĩa hắn vĩnh viễn ra không được, trừ khi trận pháp này lại mở ra lần nữa.

Mà hoàn cảnh sinh tồn ở Hắc Yểm sơn mạch vô cùng ác liệt, sinh tồn mười ngày nửa tháng, cũng đã phi thường khó khăn, nếu như lâu dài ở đây, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

Thế nhưng mà, giờ phút này, Tô Hồng không có lựa chọn khác.

Thà rằng cửu tử nhất sinh, cũng không muốn đi ra ngoài thập tử vô sinh.

...

Thời gian hồi tưởng đến vài ngày trước, ở Đa Văn Thần Quốc xa xôi, cách Hồi Xuân đảo vực hai ba mươi vạn dặm, một hòn đảo dồi dào mà xinh đẹp.

Hòn đảo này, đúng là địa bàn Tuyên gia của Đa Văn Thần Quốc. Hòn đảo này không tính đặc biệt lớn, luận lớn nhỏ, đại khái chỉ lớn như Thiên Quế Vương Quốc.

Chỉ là, Linh lực nơi này đầy đủ, như hải ngoại tiên sơn, vùng biển màu bảo thạch, trời xanh cát trắng, hơn nữa có các loại thần quang bảo hà phụ trợ, càng như là tiên cảnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)