Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1598

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1598: Hư không chi môn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Đây đã là trận pháp thứ tám. Đám trận pháp này rốt cuộc có bao nhiêu trận pháp kết hợp với nhau? Khu vực hạch tâm của trận pháp này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?

Hiện tại Giang Trần cơ hồ quên chuyện mình bị đuổi giết, toàn thân đầu nhập vào trong việc tìm kiếm chỗ yếu để xuyên qua trận pháp. Mỗi một lần xuyên qua, kỳ thực đều ẩn chứa nguy hiểm, cực lớn.

Chỉ cần hơi chút không cẩn thận, sẽ bị không gian trong trận pháp và lực lượng cường đại của trận pháp từ từ ép tới chết, trận pháp giống như hai cái cối xay vậy, vô cùng đáng sợ.

- Phù, lại qua một.

Giang Trần hoàn thành xuyên qua đạo trận pháp thứ chín, Thiên Mục thần đồng nhìn về phía trước, đã thấy phía trước không xa hắn chính là một đám kiến trúc cổ xưa.

Những kiến trúc cổ xưa này, lại không giống như bình thường, mà nhìn qua càng giống như tế đàn cổ xưa, dùng để cử hành nghi thức cổ xưa nào đó.

Ngổn ngang, lộn xộn, nhìn như bố trí không có quy luật, thế nhưng mơ hồ lại hình thành một loại trật tự thác loạn. Bốn phương tám hướng giao thoa, các loại cự thạch tạo thành một pháp trận cổ xưa. Trên cự thạch có điêu khắc các loại ký tự cổ xưa.

Giang Trần dừng lại cách đám cự thạch này mấy trăm mét.

Hắn có dự cảm, kiến trúc được tạo thành từ đám cự thạch này nhất định ẩn chứa cơ mật rất lớn. Nhìn khí lưu cuồng bạo bốn phía này là có thể nhìn ra, pháp trận này mới chính là chỗ then chốt hạch tâm của đám trận pháp bên ngoài.

- Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Giang Trần hít sâu một hơi, dừng ở trước kiến trúc được tạo thành từ một đám cự thạch này, trong lúc nhất thời trong lòng tràn ngập nghi vấn.

Pháp trận này, cho dù là hắn, trong lúc nhất thời ba khắc cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Hắn chỉ cảm thấy những cự thạch nhìn qua rối loạn, thế nhưng dường như mỗi một vị trí được sắp xếp lại có diệu lý riêng. Nhưng rốt cuộc tinh diệu ở chỗ nào, hắn hoàn toàn không thể nói ra được.

Giờ phút này Giang Trần cũng đã quên đi động tĩnh sua lưng. Bởi vì hắn đã không còn đường lựa chọn, pháp trận bằng cự thạch này ngăn đường, tuyệt đối không phải là thứ mà hắn có thể tùy tiện xâm nhập.

Trước khi không có nhìn thấu pháp trận này, tuyệt đối không thể xông loạn.

Đây là trực giác của Giang Trần, hắn có một loại trực giác cường đại, nếu như mình xông vào pháp trận cự thạch này, lập tức sẽ tan thành mây khói.

May mắn là ba cường giả Trung Thiên Vị sau lưng giờ phút này cũng không có đuổi theo. Chuyện này làm cho hắn có đầy đủ thời gian quan sát pháp trận cự thạch này.

Cự thạch pháp trận này khác biệt với bất kỳ trận pháp nào mà Giang Trần từng gặp. Hắn cảm thấy dường như đây không phải là một trận pháp phong ấn, cũng không phải là trận pháp phòng ngự, càng không phải là trận pháp công kích.

Chỉ là năng lượng từ bên trong đám cự thạch lộn xộn bốn phía lại phát ra một tín hiệu vô cùng rõ ràng, chính là không nên xông loạn. Một khi xông loạn, lực công kích và lực phòng ngự pháp trận này phóng ra tuyetj đối không kém hơn pháp trận công kích hoặc là phòng ngự nào.

Giang Trần tập trung quan sát, dùng cơ hồ tất cả tri thức trận pháp của hắn, nhưng mà đối với trận pháp này, thủy chung hắn vẫn có cảm giác chỗ hiểu chỗ không.

- Rốt cuộc trận pháp này ở nơi này có ý nghĩa gì?

Giang Trần tốn hết tâm tư cân nhắc ý nghĩa tồn tại của trận pháp này.

- Nếu như là trận pháp phong ấn, như vậy nó phải biểu hiện ra đặc thù của trận pháp phong ấn. Thế nhưng mà trận pháp này rõ ràng không có những đặc điểm đặc thù này. Đây tuyệt đối không phải là một trận pháp phong ấn. nếu như là trận pháp công kích thì cũng không thể sắp xếp ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này. Trận pháp phòng thủ? Bảo hộ Hắc Yểm sơn mạch này? Thoạt nhìn dường như cũng không giống a.

Trong đầu Giang Trần tràn ngập các loại ý niệm, suy diễn các loại giả thiết, cuối cùng lại bi ai phát hiện ra, những giả thiết này khi suy diễn ra đều không xác thực chút nào.

Đầu óc Giang Trần nhanh chóng vận chuyển:

- Mỗi một trận pháp, nhất định đều có ý nghĩa tồn tại của nó. Nhìn đám người Đông Duyên đảo kia coi trọng cấm địa này như vậy, trận pháp này nhất định có ý nghĩa không tầm thường. Thế nhưng mà nó rốt cuộc là trận pháp như thế nào a?

Giang Trần khó hiểu, trận pháp này hấn cũng tìm hiểu không thấu. Chuyện này đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên. Dùng kiến thức trong trí nhớ hắn, cũng có chút nhìn không thấu, đây là chuyện lần đầu tiên hắn gặp phải.

- Chẳng lẽ thực sự muốn bức ta sử dụng Thời Không ấn phù, lần nữa trở lại lục cung truyền thừa?

Giang Trần có chút bi ai, kinh ngạc nhìn qua trận pháp cự thạch này.

Trong đầu Giang Trần nhanh chóng hiện lên tình cảnh lần đầu tiên tới Đông Duyên đảo, một đường tới đây, trải qua nhiều sóng gió như vậy, nhiều kinh nghiệm như vậy.

Chẳng lẽ cuối cùng phải thất bại trong gang tấc sao?

Giang Trần không cam lòng, hắn trải qua suy đi tính lại, đi lại nhiều ngày trong Hắc Yểm sơn mạch, đi qua hơn phân nửa Hắc Yểm sơn mạch.

Nếu như có thể đi thông qua phiến khu vực này, tiếp tục đi về phía trước mà nói, đi ngang qua Hắc Yểm sơn mạch cũng không phải không có hy vọng. Đi ngang qua Hắc Yểm sơn mạch có nghĩa là có thể đi tới một chỗ khác trong Hắc Yểm sơn mạch, đi tới khu vực biên giới Đông Duyên đảo.

Như vậy mà nói, có hy vọng nhất định thoát khỏi Đông Duyên đảo.

Trong đầu lần nữa hiện lên các loại kinh nghiệm trải qua trên Đông Duyên đảo. Trong lúc đó, trong đầu Giang Trần hiện lên một cảnh tượng.

Một ngày nọ, Giang Trần trong Tàng thư các của Tội Nghiệt chi thành, nghiên cứu địa đồ Đông Duyên đảo.

Đúng vậy, là địa đồ Đông Duyên đảo.

Bỗng nhiên trong lòng Giang Trần như có một đạo linh cảm, lượn lờ trước mắt hắn, giống như chỉ cần khẽ vươn tay là có thể với nó tới.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần nhảy dựng lên.

Thiên Mục thần đồng lần nữa nhìn lại pháp trận này.

Trận pháp này sắp xếp chằng chịt, cao có, thấp có, nông có, sâu có, làm cho Giang Trần càng nhìn càng quen thuộc. Trận pháp cực lớn này chậm rãi hình thành một chỉnh thể, cùng với địa đồ mà hắn nhìn thấy không ngờ lại chồng chấp, vừa khít với nhau.

- Trận pháp này không ngờ lại căn cứ theo địa hình Đông Duyên đảo mà bố trí một trận pháp?

Giang Trần chấn động, cẩn thận nghiên cứu.

Một khi nghiên cứu, Giang Trần thiếu chút nữa không nhịn được mà kích động rống to, trận pháp cự thạch này không ngờ thực sự lại giống như địa đồ lập thể vậy, đại biểu cho cả Đông Duyên đảo.

- Đây là ý gì? Căn cứ theo chỉnh thể Đông Duyên đảo tạo thành một trận pháp, muốn biểu đạt cái gì?

Giang Trần bắt đầu xâm nhập vào trong, tìm kiếm đáp án.

- Chẳng lẽ...

Trong đầu Giang Trần bỗng nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ lớn mật, ý niệm này xuất hiện trong đầu làm cho máu tươi trong người hắn bành trướng.

- Chẳng lẽ nói, trận pháp này không ngờ lại là hạch tâm điều khiển cả Đông DUyên đảo? Cơ hồ tất cả trận pháp của Đông Duyên đảo đều bị trận pháp nơi này điều khiển?

Loại khả năng này làm cho Giang Trần trong nháy mắt này trở nên kích động không thôi.

*****

Càng diễn luyện, hắn càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Bởi vì các loại chi tiết, tỉ mỉ đều cho thấy, đều đi theo phương hướng này.

Kỳ thực đối với loại trận pháp này, Giang Trần cũng không phải chưa có chứng kiến. Chỉ là trong lúc nhất thời ba khắc hắn không nghĩ ra được a.

Kỳ thực thượng cổ có rất nhiều trận pháp cường đại, khống chế một mảng lớn khu vực, tạo thành một trận pháp chỉnh thể. Chỗ hạch tâm của nó đều vô cùng kín đáo.

Cái gọi là nơi hạch tâm này kỳ thực chính là mắt trận của trận pháp chỉnh thể, là hạch tâm điều khiển cả trận pháp. Nếu như hạch tâm mất đi tác dụng, như vậy cả trận pháp sẽ mất đi hiệu lực.

Trận pháp cực thạc trước mắt này ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này, được liệt là cấm địa, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập vào bên trong. Như vậy có nghĩa gì?

Nghĩa là Đông Duyên đảo không muốn khu vực này bạo lộ trước mắt mọi người.

Như vậy, trận pháp cự thạch này nhất định có ý nghĩa cực lớn.

- Nhất định là như vậy.

Máu tươi trong cơ thể Giang Trần sôi trào, nhìn qua trận pháp cự thạch này, trong lòng nhảy nhót không thôi:

- Nếu như ta có thể phá hỏng trận pháp này, chẳng phải tương đương với việc cấm chế của cả Đông Duyên đảo này đều mất đi ý nghĩa? Đến lúc đó Đông Duyên đảo với tư cách là địa phương lưu vong, lực ước thúc triệt để không tồn tại. Mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người của Đông Duyên đảo này đều có cơ hội chạy trối chết hay sao?

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng hiện lên viễn cảnh điên cuồng.

- Một khi cường giả của cả Đông Duyên đảo này phát hiện ra cấm chế phong ấn bên ngoài đều mất đi hiệu lực, tất cả mọi người chạy trối chết ra ngoài. Vậy đối với con đường chạy trốn của ta mà nói, tuyệt đối là một trợ lực lớn.

Nhiều người chạy trối chết như vậy, Đông Duyên đảo có bao nhiêu binh lực? Có thể trấn áp được sao?

Đông Duyên đảo sở dĩ có thể duy trì sự thống trị của mình đó là bởi vì đảo này căn bản không có cách nào rời khỏi. Chính là bởi vì không có cách nào rời khỏi đây, cho nên bọn họ không dám phản kháng Tổng thủ bộ quá mức.

Một khi đắc tội với Tổng thụ bộ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.

Cho nên Đông Duyên đảo đáng sợ không bởi vì Tổng thủ bộ, mà là ở cấm chế của Đông Duyên đảo, ở chỗ lực ước thúc của Đông Duyên đảo.

Nếu như mọi người phát hiện ước thúc không còn tồn tại, ai sẽ để ý tới Tổng thủ bộ gì chứ?

Ý niệm điên cuồng hiện lên trong đầu Giang Trần, không thể nào ức chế được ý niệm này.

Giang Trần bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của nó.

Trận pháp cự thạch này, Giang Trần đã tìm hiểu sự huyền diệu của nó, cho nên, hắn muốn phá hỏng trận pháp này cũng có khả năng nhất định.

Chỉ là nên ra tay từ đâu?

Giang Trần ở bên ngoài trận pháp cẩn thận quan sát, muốn phá hỏng trận páp này nhất định phải tìm được lỗ thủng trận pháp này.

Nếu như không tìm thấy lỗ thủng, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng phá hỏng được.

Trái lại, còn có thể bị trận pháp cắn trả. Cấp bậc của trận pháp này, lực lượng cắn trả tuyệt đối có thể khiến cho mười Giang Trần tan thành mây khói.

Giang Trần tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

- Nhất định phải phải từ tốn.

Trong lòng Giang Trần thầm khuyên bảo bản thân mình.

Nhưng mà đã biết rõ trận pháp này hình thành từ khung địa đồ Đông Duyên đảo, Giang Trần cũng chậm rãi tìm được một ít đầu mối.

Có khu vực tương đối an toàn, có khu vực tương đối nguy hiểm, trong lòng hắn cũng hiểu rõ.

- Trận pháp này hiển nhiên đã trải qua vô số năm, thế nhưng vẫn có thể tiếp tục vận hành như vậy, nhất định có trụ cột duy trì trận pháp này vận hành.

Bất luận trận pháp nào đều khó có khả năng vô duyên vô cớ vận hành. Đều cần năng lượng, loại năng lượng này có khả năng là dựa vào linh thạch cung ứng. Cũng có khả năng là dựa vào bảo vật nghịch thiên gì đó cung ứng. Cũng có khả năng là mượn nhờ địa thế, hấp thu linh lực thiên địa.

Tất cả các loại khả năng, Giang Trần một hơi phân biệt, đầu tiên là loại trừ việc hấp dẫn linh lực thiên địa. Nơi này cũng không có dấu hiệu linh lực thiên địa điên cuồng hội tụ.

Mà linh thạch cung ứng dường như đối với loại trận pháp cấp bậc này mà nói, không có khả năng tồn tại thiên trường địa cửu. Bất luận một loại linh thạch này đều có lúc tiêu hao hầu như không còn.

Mà trận pháp này tuy rằng niên đại đã lâu, nhưng không có suy hướng suy tàn rõ ràng. Cho nên Giang Trần cũng loại trừ khả năng linh thạch cung ứng.

Chuyện này khiến cho Giang Trần nhớ tới Địa Tàng nguyên châu mà hắn đạt được khi trước. Địa tàng môn thời thượng cổ dựa vào một khỏa Địa Tàng nguyên châu được xưng là đệ nhất tông trận pháp, ngay cả Đan Tiêu cổ phái cũng bị Địa Tàng môn áp một đầu.

Bởi vì Địa Tàng môn có chỗ dựa vào, chính là bảo vật nghịch thiên như Địa Tàng nguyên châu.

- Chẳng lẽ nơi này có một loại bảo vật nghịch thiên cùng loại với Địa Tàng nguyên châu?

Căn cứ vào phỏng đoán của Giang Trần, hắn cảm thấy loại khả năng này vô cùng lớn.

Giang Trần bắt đầu thử chậm rãi tiếp cận trận pháp cự thạch này.

Bắt đầu tìm tòi, hắn biết rõ, chỉ cần tìm được chỗ của bảo vật nghịch thiên này, nghĩ biện pháp lấy bảo vật nghịch thiên này ra, như vậy trận pháp này nhất định sẽ tự động tan biến.

Bản thân trận pháp này chỉ là một loại trận pháp giống như trận pháp không gian binh thường. Đối với người không biết gì mà nói, tùy tiện tiến vào trận pháp này, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mà đối với Giang Trần mà nói, hắn chậm rãi tìm kiếm, tìm hiểu ra tinh túy của trận pháp này, lá gan cũng lớn dần lên, linh cảm bắt đầu nhiều lên.

Chậm rãi, một ít huyền ảo của trận pháp này cũng bị hắn nắm bắt. Chuyện này làm cho hắn ở bên ngoài trận pháp đi vào bên trong trận pháp thông suốt, không tới mức đụng chạm phải cấm chế của trận pháp này.

- Rất tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, đây là trận pháp khong gian. Trong trận pháp không gian còn ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, khống chế bí mật của Đông Duyên đảo. Trận pháp này là ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo. Thời kỳ thượng cổ, Đông Duyên đảo này hẳn không phải là một đảo lưu vong gì đó, hẳn là một cứ điểm a?

Đối với ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo từ thời thượng cổ này, hiện tại Giang Trần rất khó tìm hiểu ra. Chỉ sợ không có thêm tư liệu, hắn cũng rất khó phán đoán ra được.

Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, trận pháp cự thạch này tuyệt đối thao túng cả Đông Duyên đảo.

- Nhất định phải tìm ra nơi hạch tâm của Đông Duyên đảo này, tìm được bảo vật nghịch thiên duy trì trận pháp.

Đi tới bước này, Giang Trần đã không còn đường lui.

Hắn đã có kế hoạch, phá hỏng trận pháp này, phá hỏng toàn bọ khung Đông Duyên đảo, làm cho tất cả cấm chế trên Đông Duyên đảo mất đi hiệu lực.

Thần thức Giang Trần trong trận pháp cự thạch này cẩn thận tìm kiếm. Không buôn tha bất luận chi tiết tỉ mỉ nào.

Trong lúc đang đi lại, bỗng nhiên bước chân Giang Trần dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một nơi. Chỗ này có một khối cự thạch dựng cực kỳ thần bí, cực kỳ to lớn, khí thế bàng bạc, giống như đang phóng ra một loại tín hiệu nào đó.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)