Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1599

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1599: Bí mật chung cực của Đông Duyên đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Phiến cự thạch này có tạo hình quỷ dị, giống như một cánh cửa. Ngoài cửa là một hư không, bên kia dường như lại là một phiến hư không.

Giang Trần đứng ở bên dưới, lâm vào trong trầm tư.

Sau một khắc, trong thức hải của Giang Trần phảng phất như có một đạo âm thành, đang không ngừng dựt dây hắn, cổ vũ hắn, xuyên qua cánh cửa hư không do phiến cự thạch này hình thành.

Giang Trần không nói hai lời, thân ảnh nhoáng lên một cái, như thiểm điện bắn vào bên trong, thân ảnh hóa thành lưu quang, bắn vào trong cánh cửa hư không này.

Sưu...

Một đạo bạch quang bỗng nhiên lóe lên rồi lập tức thu liễm, tan biến trong hư không.

Cánh cửa không gian này xem ra không có bất kỳ mê hoặc nào.

Nhưng Giang Trần tiến vào bên trong, lại có cảm giác thần kỳ không nói nên lời. Khi hai chân hắn rơi xuống đất, lại phát hiện ra mình đang ở trong một không gian độc lập.

Mảnh không gian này càng giống như một động phủ hơn.

Chỉ là động phủ này cực kỳ vắng vẻ, chỉ có một tấm bia đá đứng sừng sững ở địa phương bắt mắt nhất, sau tấm bia đá là một bức tường đá cổ xưa.

Giang Trần đứng trước tấm bia đá, trên tấm bia đá kia ẩn chứa một đám quang mang mơ hồ, quang mang mơ hồ kia chậm rãi tản ra. Mặt ngoài tấm bia đá kia không ngờ lại giống như mặt một chiếc gương, bóng loáng vô cùng.

Sau một khắc, trên mặt bia kia xuất hiện một cái bóng.

- Tử tôn đời sau khi tới trước bia có nghĩa là hữu duyên với Đông Duyên đảo, hữu duyên với lão phu. Lão phu gọi là Bùi Tinh, trong cuộc chiến phong ma thượng cổ, sau khi chiến đấu kết thúc, cuối đời lão phu tới Vạn Uyên đảo này. Chỉ là lão phu khinh thường làm bạn với những kẻ nhu nhược kia, vô tình tới một hoang đảo này, lại thấy nơi này không sai cho nên mới chọn làm nơi ẩn cư...

Nội dung của tấm bia đá này làm cho Giang Trần trợn mắt há hốc mồm.

Quả nhiên Đông Duyên đảo này có lai lịch, chỉ là lai lịch này khiến cho Giang Trần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra, thủy tổ đời thứ nhất của Đông Duyên đảo này lại là tu sĩ trong cuộc chiến phong ma thượng cổ. Sau khi trận chiến kết thúc mới đi với Vạn Uyên đảo này. Nhưng mà Bùi Tinh tiền bối tham dự cuộc chiến phong ma thượng cổ kia hiển nhiên không muốn hỗn một chỗ với đám đào binh trong cuộc chiến phong ma thượng cổ kia, cho nên tìm tới nơi này, ẩn cư.

Đây là lai lịch ban đầu của Đông Duyên đảo.

- Sở học bình sinh của lão phu có bảy phần trận pháp, ba phần võ học. Năm đó chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận lão phu là chủ trận sư thứ ba, cùng với nhị vị đại tông sư trận pháp Địa Tàng môn, Đan Tiêu cổ phái chủ trì...

Giang Trần càng thêm giật mình, không thể tưởng tượng được đảo chủ Đông Duyên đảo đầu tiên lại có địa vị lớn tới như vậy. Không ngờ lại là một trong ba chủ trận sư của Chư Thiên Vạn Linh tỏa thần đại trận.

Cái gọi là chủ trận sư chính là người phụ trách chủ yếu của trận pháp kia.

Người phụ trách chủ yếu có ba người, trong đó hai người khác chính là hai đại sư trận pháp của hai tông môn trận pháp nổi danh nhất thời đó là Địa Tàng môn và Đan Tiêu cổ phái, duy chỉ có Bùi Tinh này là ngoại lệ.

Có thể dựa vào thiên phú của bản thân, cùng với hai đại cự đầu tông môn thượng cổ đặt hàng song song, đủ thấy được bổn sự của Bùi Tinh tiền bối này quả thực khiến cho Giang Trần cảm thấy bội phục.

- Khó trách trên đoạn đường tới đây, khắp nơi đều là trận pháp, khắp nơi đều là cấm chế. Vô số trận pháp, từng cái hợp lại với nhau, làm cho người ta không kịp nhìn, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.

Sau khi Giang Trần biết chân tướng cũng cảm thán không thôi.

- Tấm bia này chính là thứ lão phu dùng tâm huyết suốt đời luyện chế, trấn thủ số mệnh một phương. Điều khiển phong thủy một phương, khống chế toàn bộ trận pháp của Đông Duyên đảo. Người nhận được bia này, là người được kế thừa Đông Duyên đảo.

Kế tiếp trên tấm bia này có ghi rõ nên luyện hóa tấm bia này thế nào, đồng thời còn ghi rõ nên thông qua tấm bia đá này khống chế toàn bộ trận pháp, cấm chế của Đông Duyên đảo ra sao.

Tâm tình của Giang Trần hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ hưng phấn tột cùng để hình dung.

- Có câu nói sơn cùng thủy tận không đường, hi vọng lại xuất hiện a.

Giang Trần hưng phấn tới mức muốn cười ha hả. Bùi Tinh tiền bối này lưu lại Đông Duyên đảo này, không ngờ lại có bí mật như vậy.

Mà nhìn qua nơi này, rõ ràng trước Giang Trần hắn không có người nào xâm nhập qua. Không có người nào xâm nhập qua trận pháp này, không có người nào tiến vào cánh cửa hư không kia, càng không có ai tiến vào qua nơi này.

Tự nhiên không có người nào nhìn qua tấm bia đá này.

Cũng đồng nghĩa với việc Giang Trần hắn là người may mắn thứ nhất sau khi Bùi Tinh tiền bối luyện chế ra tấm bia đá này.

Bỗng nhiên Giang Trần cảm thấy mình dường như cực kỳ có duyên với trận pháp.

Truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái bị hắn nhận được. Cả cấm địa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái cũng bị hắn thu toàn bộ.

Địa Tàng môn mặc dù không có tìm được di chỉ của bọn họ, nhưng mà Giang Trần lại nhận được bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn là Địa Tàng nguyên châu.

Mà hiện tại lại nhận được truyền thừa do Bùi Tinh tiền bối lưu lại.

Tấm bia kia giải thích cho Giang Trần nên luyện hóa thế nào, Giang Trần lặng lẽ đem trình tự nhớ kỹ, cuối cùng trên tấm bia kia lưu lại lời than thở:

- Đáng tiếc lão phu trong cuộc chiến phong ma thượng cổ, nguyên khí đại thương, cuộc đời này vô vọng đột phá cảnh giới cao hơn. Đáng tiếc, đáng tiếc. Bình sinh lão phu không có của cải gì nhiều, chỉ có tòa Trấn Nguyên chân bi này, ngoài ra còn có một chiếc phi chu bình thường lão phu hay dùng. Điển tịch và sở học bình sinh của lão phu đều trong phi chu. Sau khi luyện hóa tấm bia này, mặt đất sụp đổ, phía dưới chính là phi chu bình thường lão phu hay dùng.

Thực sự là chuyện tốt có đôi, trừ tấm bia đá này ra, Bùi Tinh tiền bối này còn lưu lại phi chu. Chuyện này đối với Giang Trần mà nói tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trong lúc nhất thời Giang Trần hưng phấn không thôi.

Hắn ý thức được một việc, rốt cuộc mình cũng có thể thoát khốn, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Đông Duyên đảo này.

Lúc này trên mặt tấm bia đá bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang mạnh mẽ, sau một khắc, hình ảnh trên tấm bia này biến thành thế giới bên ngoài.

Hắn thấy, Khuông Hãn cùng với hai cường giả Thiên Vị còn lại không ngờ lại men theo quỹ tích của hắn, chậm rãi tới bên ngoài trận pháp cự thạch này.

- Đáng chết, ba người này quả thực giảo hoạt, không ngờ lại đuổi theo không bỏ như vậy. Nhất định khi ta nhảy vào trận pháp lưu lại thần thức và chân nguyên chấn động, làm cho bọn chúng men theo quỹ tích mà tới. Nếu không bọn chúng nào có thể đơn giản khám phá ra huyền diệu của những trận pháp này được?

Giang Trần cũng không tin, cho dù đối phương là cường giả Trung Thiên vị, tạo nghệ trên phương diện trận pháp, Giang Trần cũng có lý do coi rẻ đối phương.

Hắn tuyệt đối không tin, ba người này dựa vào thực lực bản thân tiến vào nơi này, nhất định là đối phương dựa theo quỹ tích của hắn mà tới.

*****

Giang Trần có chút hối hận, cũng có chút bất đắc dĩ.

Hắn đã làm gần như hoàn mỹ, nhưng hắn không thể làm được việc khi vượt qua trận pháp, không lưu lại một chút chân nguyên chấn động được.

Trừ phi thực lực Giang Trần vượt qua ba người này, nếu không hắn rất khó trong lúc vượt qua trận pháp không để lại manh mối gì.

Cũng may ba người kia hiển nhiên vô cùng bảo thủ, vô cùng cẩn thận. Bên ngoài trận pháp cự thạch kia cũng bồi hồi không thôi, cũng không có tùy tiện xâm nhập.

- Trận pháp này rất là quỷ dị, Khuông Hãn đạo hữu, ngươi thấy thế nào?

Hai người khác hiện tại đã coi Khuông Hãn là người dẫn đầu

Vẻ mặt Khuông Hãn âm trầm:

- Tiểu tử này quả nhiên rất quỷ dị, mỗi một lần chúng ta đều cho rằng hắn không còn đường thoát, kết quả hắn vẫn có biện pháp đào thoát.

- Có phải lại lập lại chiêu cũ, dùng Tiềm Hành phù hay không?

Tiết Dực nói.

- Chưa hẳn không có khả năng.

Khuông Hãn oán hận cắn răng:

- Nhưng mà nơi này lớn như vậy, hắn có thể lẩn trốn ở nơi nào chứ?

- Nếu không ta lại dùng Bách Quỷ Ma cầm bức bách hắn ra?

- Không nên, nơi này vô cùng quỷ dị, ma âm của ngươi vạn nhất kích phát trận pháp nơi này, phiền toái sẽ rất lớn. Đây là hạch tâm của trận pháp, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn. Nơi này vô cùng quỷ dị, có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói, chính là một cọc cơ duyên a. Không thể tưởng tượng được Đông Duyên đảo này lại dấu bí mật bực này.

Khuông Hãn giờ phút này cũng chậm rãi bước đi chung quanh trận pháp cự thạch, chăm chú quan sát.

Tiết Dực thấy Khuông Hãn phản đối, đành ngượng ngùng không nói gì.

Giang Trần ở trong động phủ, cũng giành giật từng gây, bắt đầu dựa theo chỉ thị mà Bùi Tinh tiền bối lưu lại, bắt đầu luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này.

Chỉ cần luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này có nghĩa là sẽ lấy đi hạch tâm của trận pháp. Một khi lấy Trấn Nguyên Chân bi đi, cơ hồ tất cả trận pháp của Đông Duyên đảo sẽ lập tức mất đi hiệu lực.

- Ba người kia đã ở bên ngoài, một khi ta luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi này, trận pháp không gian này sẽ mất đi hiệu lực. Nói không chừng ta sẽ trực tiếp đối mặt với bọn chúng. Nhưng mà căn cứ theo chỉ thị của Bùi Tinh tiền bối, một khi luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi, phiến hư không này sẽ sụp đổ, ta sẽ rơi xuống đất. Tiến vào Tinh Duyến phi chu. Hy vọng Bùi Tinh tiền bối không có gạt ta.

Hiện tại Giang Trần cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện hóa.

Cũng may Bùi Tinh ở trên phương diện luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi không có bố trí quá nhiều vấn đề. Mà bản thân Giang Trần lại là người đồng đạo, có ưu thế sẵn có.

Bởi vậy quá trình Giang Trần luyện hóa thuận lợi tới thần kỳ.

Trong nháy mắt Giang Trần đã hoàn thành luyện hóa bảy tám phần. Mà tâm thần hắn thi thoảng vẫn quan sát biến hóa bên ngoài một chút.

Hắn cũng phải đề phòng, đề phòng ba người kia nhảy vào trong hư không chi môn, tiến vào phiến hư không này.

Bên ngoài, ba người Không Hãn kia lúc này tìm tòi bốn phía, chỉ là không thu hoạch được gì. Nhưng mà ba người này cũng chậm rãi tìm được chút dấu vết còn sót lại, men theo manh mối này, từ từ cũng sẽ tìm đến trước trận pháp cự thạch.

Tấm hư không chi môn thần bí này rốt cuộc cũng hiện lên trên đỉnh đầu bọn họ.

- Manh mối tới nơi này, thoáng cái gián đoán.

Ánh mắt Khuông Hãn âm trầm, nhìn chằm chằm vào hư không chi môn mênh mông mà thâm thúy kia, lâm vào trong trầm tư.

- Liệu nơi này có thực sự phải là một cánh cửa hay không?

Tuyên Toản kia cũng đang suy đoán.

- Đây nhất định là một cánh cửa hư không, nhưng mà sau cánh cửa này rốt cuộc là hung hay cát, thì khó mà nói được.

Khuông Hãn giải thích.

Khuông Hãn liếc nhìn đồng bạn:

- Nhị vị đạo hữu nghĩ xem, nơi này không còn đường đi nữa. Hoặc là thông qua, hoặc là chúng ta phải đi vòng. Nhị vị tính xem nên lựa chọn thế nào?

Ngữ khí của Tuyên Toản tràn ngập không cam lòng:

- Hiện tại đi vòng chẳng phải là không công mà lui sao? Chẳng phải là một đường khổ cực không công? Trở về như vậy chỉ sợ người Đông Duyên đảo sẽ chê cười chúng ta. Tuyên mỗ không cam lòng a.

Tiết Dực cũng nghiến răng nghiến lợi.

- Tuyên Toản đạo hữu nói có lý. Hiện tại trở lại, thể diện của ba đại thế gia chúng ta sẽ không còn lại một chút nào.

Khuông Hãn cười hắc hắc nói:

- Vậy ý các ngươi là?

Ngữ khí Tuyên Toản kiên định:

- Xông, nhất định phải xông. Các ngươi không đi, ta đi. Nhưng mà từ tục tĩu ta nên nói trước, nếu như có thu hoạch, vậy thì cũng phải quy cho ta.

- Nghĩ khá lắm, vậy ta cũng đi.

Tiết Dực xung phong.

Khuông Hãn thở dài:

- Các ngươi đã có cùng ý nghĩ giống ta như vậy thì cùng đi đi. Là phúc hay là họa chúng ta cùng chịu là được.

- Tốt.

Ba người gật đầu, nhìn nhau, liền xông vào trong cánh cửa hư không kia.

Vào lúc này hư không trước mắt bọn họ bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sau một khắc, cơ hồ tất cả trận pháp cự thạch trước mắt tựa như một vị diện, ầm ầm sụp đổ.

Uy thế kinh thiên động địa này lập tức dẫn tới đất rung núi chuyển, giống như tận thế hàng lâm thiên địa.

Bằng mắt thường có thể thấy được, cơ hồ tất cả trận pháp, vô số quang mang tán loạn, vô số cự thạch rớt xuống.

Cơ hồ tất cả trật tự giống như trong nháy mắt này sụp đổ.

- Xảy ra chuyện gì?

Cho dù là cường giả Thiên Vị kiến thức rộng rãi, đột nhiên gặp phải một màn quỷ dị này cũng cả kinh tới mức trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời hoàn toàn quên đi quyết định của bọn họ.

Ba người tạo thành hình tam giác, dựa lưng vào nhau, tạo thành tư thế tự bảo vệ mình.

Cự thạch bốn phái không ngừng sụp đổ, không ngừng nện vào trước mặt bọn họ, trong nháy mắt, đất đá bao phủ, hoàn toàn chôn bọn họ vào trong phế tích.

Cũng may thần thông ba người mạnh mẽ, tuy rằng bị vùi, nhưng mà không tổn thương tới gân cốt ba người.

Ba người thi triển thần thông, từ trong phế tích xông ra, lại nhìn bốn phía. Lúc này trống rỗng, trừ phế tích ra nào có thứ gì nữa?

- Đó là cái gì?

Tuyên Toản từ trong phế tích chui ra, đồng tử đột nhiên co rút lại, chỉ về phía một đạo quang mang có tốc độ giống như lưu tinh đang phóng như vũ bão về phía hư vô mờ mịt phương xa.

Tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường quả thực không nhìn rõ ràng.

Khuông Hãn và Tiết Dực đều nhìn lại, đạo quang mang kia chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, hóa thành một điểm đen chui vào hư không vô tận phía xa.

- Đáng chết, để cho hắn trốn rồi.

Khuông Hãn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, quát lớn:

- Còn do dự gì nữa? Đuổi theo.

Tiết Dực bỗng nhiên ồ lên một tiếng, kêu lên:

- Trận pháp cấm chế chung quanh này đã đi đâu rồi? Không phải nói Hắc Yểm sơn mạch này trên không trung có cấm chế cường đại, không cho phép phi hành sao? Tiểu tử kia sao lại có thể phi hành?

Khuông Hãn vung tay lên:

- Cấm chế đã bị hủy, đuổi.

Ba gã cường giả Thiên Vị nhao nhao nhảy lên trên không trung, tốc độ tăng nhanh, hướng về phía đạo lưu quang kia biến mất điên cuồng đuổi theo.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)