Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1612

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1612: Diệt sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ có thể làm cho tâm tình Hoa Minh vững chắc, mới thích hợp để hắn tu luyện công pháp võ đạo sau đó. Nếu không hiện tại cho hắn công pháp võ đạo. Hoa Minh này phát hiện ra thiên phú võ đạo của mình siêu quần, sẽ khó tránh khỏi có cảm xúc kiêu ngạo, thậm chí là đắc ý quên mình.

Từ xưa thiên tài vẫn lạc, tổn thương, vĩnh viễn biến mất có rất nhiều.

Giang Trần cũng không hy vọng một hạt giống tốt mà hắn lựa chọn lại bị phế như vậy.

Ngày hôm sau Giang Trần mang theo Hoa Minh rời khỏi khách điếm, mục tiêu của bọn họ là đông đô của Lam Yên đảo vực.

Lam Yên đảo vực có bốn đại đô thành.

Đông đô là một trong số đó, Đông đô có tên là Kỳ tích chi thành, là một thành thị có nhân khí vô cùng lớn trong Lam Yên đảo vực, bởi vì gần Hoàng Long lĩnh nhất, cho nên cũng là nơi phát đạt nhất trong Lam Yên đảo vực, là thành thị náo nhiệt nhất. Ở Lam Yên đảo vực có thể nói là thành thị lớn nhất.

Mấu chốt nhất chính là nơi này càng gần Thi Tì địa ngục đảo hơn một chút.

Rời khỏi vùng Hoàng Oanh cốc, ven đường có một đoạn đường hoang vu, Giang Trần mang theo Hoa Minh, tốc độ cũng không quá nhanh.

Hoa Minh thi thoảng lại nhìn quanh phía sau, dường như lo lắng điều gì.

- Hoa Minh, đừng nhìn đằng sau, cho dù trong lòng con lo lắng điều gì thì cũng không nên biểu lộ ra ngoài, biết chưa? Bàn Thạch chi tâm con cần siêng năng tu luyện mới được.

Hoa Minh khẽ giật mình, nhìn qua Giang Trần, trong lòng cả kinh:

- Sư tôn, chẳng lẽ người biết đằng sau có gì sao?

- Bắc Miện ngũ hùng, nói không chừng còn có người giúp đỡ khác.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Ồ? Quả nhiên bọn chúng chưa từ bỏ ý định.

Hoa Minh giật mình.

- Chưa từ bỏ ý định vậy thì làm cho bọn chúng chết là tốt nhất.

Ngữ khí Giang Trần đột nhiên lạnh lẽo.

Ở Hoàng Oanh cốc, Bắc Miện ngũ hùng này không dám giương oai, rời khỏi Hoàng Oanh cốc, khu vực hoang này lại không có ai quản lý, Bắc Miện ngũ hùng này chỉ sợ đang nghĩ muốn tới lấy lại danh dự.

Khí phách của Giang Trần làm cho trong lòng Hoa Minh vui vẻ. Vị sư tôn này quả nhiên là đủ khí phách a. Chưa từng từ bỏ ý định giết người.

Giang Trần cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục tiến về phía trước. Hắn đang tìm nơi, tìm địa phương đủ vắng vẻ.

Không động thủ thì thôi, khi động thủ phải làm cho đám người kia triệt để bốc hơi trong nhân gian, khi đó không thể nào đổ lên đầu hắn được.

Khu vực hoang dã này quả thực khoảng cách rất lớn, hơn nữa quả thực hoang tàn vắng vẻ.

Đến một mảnh ừng rậm, Giang Trần nhìn qua địa thế này, bước chân thả chậm hơn một chút. Sau khi quan sát một lát, Giang Trần đáp xuống mặt đất.

Hắn nói với Hoa Minh:

- Đợi một lát nữa chiến đấu, con chỉ cần ở bên cạnh ta là được, không cần thất kinh.

- Vâng, sư tôn.

Hoa Minh hết sức kích động, tuy rằng hắn không có bất kỳ sức chiến đấu nào, nhưng mà có thể tự mình tham dự chuyện này, cảm giác hưng phấn này không cần phải nói.

Nhìn qua bộ dáng kích động của Hoa Minh, Giang Trần vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Không cần lo lắng, bình tĩnh một chút, loại chiến đấu này về sau ngươi sẽ trải qua rất nhiều.

Giang Trần tiện tay bố trí một trận pháp che mắt, hai người trực tiếp biến mất trong phiến rừng rậm này.

- Nhớ kỹ đừng nói chuyện, không phát ra tiếng, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Thanh âm của Giang Trần vang lên trong đầu Hoa Minh.

Bắc Miện ngũ hùng, một lát sau đuổi tới.

Năm gia hỏa này lấy tu sĩ mũi ưng kia cầm đầu, năm người cách ăn mặc đều như nhau, quái dị, hùng hổ, đằng đằng sát khí.

Tên tu sĩ mũi ưng kia có sát khí mạnh nhất, một đôi mắt giống như chim ưng tìm kiếm bốn phía, hiển nhiên đối với chuyện lúc trước hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.

Trên đường đi theo Giang Trần, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, truy tung tới nơi này.

- Lão đại, không phải vừa rồi đang yên ổn sao? Làm sao lại không thấy nữa? Có phải trốn vào trong cánh rừng này đó chứ?

Một tu sĩ to lớn, béo hỏi.

- Mọi người kiềm chế một chút, tiểu tử này sợ rằng đã biết chúng ta đi theo hắn.

Tên tu sĩ mũi ưng hạ lệnh:

- Không nên phân tán quá, hô ứng lẫn nhau.

- Lão đại...

Một tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ, nói:

- Lão đại, tiểu tử kia xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ địa vị có chút lớn. Nếu không... Ta thấy việc này hay là nhịn một chút cho qua đi. Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt thòi quá lớn.

Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ này, cái đầu trong Bắc Miện ngũ hùng cũng coi như là tồn tại khác loại.

- Lão nhị, ngươi có ý tứ gì? Lâm trận lùi bước, đừng có ném mặt mũi của các huynh đệ a.

Tên tu sĩ to lớn, béo tốt kia lần nữa nói.

Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ không để ý tới mà tiếp tục nói với tu sĩ mũi ưng:

- Lão đại, ngay cả Khâu đội trưởng cũng nghe lời tiểu tử kia, ta suy đoná, tiểu tử kia nhất định có quan hệ với thập đại thần quốc. Chúng ta công oai gây cừu oán với hắn. Vạn nhất thực sự là người thập đại thần quốc, Vạn Uyên đảo này cho dù lớn, cũng không có nơi cho mấy huynh đệ chúng ta sống yên ổn a.

Tu sĩ mũi ưng hừ lạnh nói:

- Lão nhị, ngươi sợ sao?

- Ài, đều là huynh đệ, ta sợ thì tại sao có thể làm huynh đệ nhiều năm với mọi người như vậy? Ta đang cân nhắc vì tiền đồ, tính mạng của các huynh đệ a.

Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ tiếp tục tận tình khuyên bảo.

- Nếu như ngươi không sợ thì câm miệng đi. Nếu như ngươi sợ, thì đường lớn rộng mở, ngươi có thể đi đường khác.

Tên tu sĩ mũi ưng thân là lão đại, khư khư cố chấp.

Trong mắt tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ kia hiện lên vẻ thất vọng, hiển nhiên đối với lời nói của tu sĩ mũi ưng hắn có chút thất vọng.

Mà mấy người sau hắn hiển nhiên tràn ngập quyết tâm đi theo lão đại, cũng không có ý thức được nguy cơ ẩn chứa trong chuyện này.

- Bỏ đi, bỏ đi, đã là huynh đệ, là phúc là họa thì cùng chịu a.

Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ cũng bất đắc dĩ, hiện tại thứ hắn kỳ vọng lớn nhất chính là phán đoán của mình sai. Tiểu tử kia không phải là người thập đại thần quốc.

Đồng thời trong lòng hắn lại chờ đợi, chờ đợi người trẻ tuổi, mong chờ hắn ta đi mất dạng, tốt nhất là không nên gặp lại.

Có lẽ như vậy mới có thể tránh khỏi một hồi bi kịch.

Tu sĩ mũi ưng thấy hắn như vậy nhếch miệng cười nói:

- Lão nhị, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ như vậy. Ngươi yên tâm đi, thập đại thần quốc thì sao? Chỉ cần không phải là những đệ tử thế gia kia, cũng chưa chắc đã có thể làm gì được. Lại nói, đệ tử đại thế gia làm sao có thể một thân một mình, bên người dù thế nào cũng nên có mấy tùy tùng a.

Loại suy đoán này cũng không quá chân thực.

Thế giới võ đạo này, rất nhiều thiên tài đều thích một mình đi ra ngoài, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Nhưng mà lúc này, tu sĩ ăn mặc giống như văn sĩ kia cũng không nói gì nữa, có nói thêm gì nữa chỉ sợ lão đại hắn sẽ trở mặt.

Mấy người bắt đầu tiền vào rừng rậm, bắt đầu kéo lưới, bắt đầu tìm tòi.

*****

Đột nhiên, mọi người chỉ cảm thấy rừng rậm trước mặt có một gốc đại thụ bỗng nhiên biết di chuyển. Mà mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên di chuyển theo.

Sau một khắc, cảnh tượng trước mặt bọn họ không ngừng biến ảo. Đợi tới khi bọn họ kịp phản ứng lại phát hiện ra mình đã tiến vào một không gian khó hiểu.

Không gian này vô cùng quỷ dị, giống như bốn phương tám hướng đều có đường ra. Nhưng mà đường bốn phương tám hướng dường như cũng là ảo giác.

- Đây là địa phương nào?

- Gặp quỷ rồi, xảy ra chuyện gì vậy?

Bắc Miện ngũ hùng này chấn động, sắc mặt đại biến.

Tu sĩ mũi ưng vội vàng nói:

- Đừng có hoảng hốt, dựa vào nhau, coi chừng đánh lén.

Rốt cuộc cũng là lão đại, coi như bảo trì bình thản. Tuy rằng giật mình, nhưng không có loạn một tác nào, kêu gọi huynh đệ.

Bắc Miện ngũ hùng rốt cuộc cũng là huynh đệ nhiều năm, phối hợp lẫn nhau vô cùng thành thạo, rất nhanh năm người đã tụ tập vào một chỗ, dựa lưng vào nhau, vẻ mặt tràn ngập ngưng trọng.

- Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tiến vào cơ quan, mê trận nào đó sao?

- Câm miệng, ít nói đi.

Tu sĩ mũi ưng quát:

- Đây nhất định là trận pháp, chúng ta cùng một chỗ hành động, cùng tiến cùng lui, tìm đường lui.

Chỉ có lão nhị ăn mặc giống như văn sĩ kia luôn giữ im lặng. Giờ phút này trong lòng hắn có dự cảm cực kỳ xấu, đã không còn là dự cảm mà chuyển thành lo lắng nồng đậm.

Cơ hồ hắn có thể khẳng định, tất cả chuyện này người ta đã tính trước. Đợi bọn họ tiến vào trong cạm bẫy này. Nói một cách khác, Bắc Miện ngũ hùng bọn họ rốt cuộc đã chọc phải người không thể trêu vào.

- Lão đại...

Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ kia hít sâu một hơi, mở miệng nói.

- Ngươi cũng câm miệng, hiện tại nói gì cũng muốn rồi. Đi ra ngoài, nhất định phải tìm được lối ra. Đi ra ngoài trước rồi nói sau.

Tu sĩ mũi ưng này hiện tại có lẽ cũng đã suy đoán ra thứ gì đó.

Chỉ là lúc này hắn với tư cách lão đại tự nhiên không có khả năng thừa nhận mình sai lầm.

- Ha ha, muốn tìm được lối ra sao?

Trong hư không truyền tới tiếng cười lạnh nhạt:

- Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cảm thấy các ngươi còn có cơ hội tìm được lối ra sao?

Thanh âm này tự nhiên là Giang Trần phát ra.

Tiến vào Cửu Cung mê trận đồ của hắn, còn muốn rời khỏi? Coi như là cường giả Thiên Vị, tiến vào Cửu Cung mê trận đồ, cũng đừng mơ tưởng đơn giản rời khỏi.

Dù sao, Cửu Cung mê trận đồ này ở thời kỳ thượng cổ cũng là bảo vật không tầm thường.

Thời kỳ thượng cổ, cương vực nhân loại mới là hạch tâm nhân tộc, Vạn Uyên đảo là một địa phương hoang dại còn chưa được khai phá a.

Nghe thấy thanh âm của Giang Trần, sắc mặt Bắc Miện ngũ hùng kia thoáng cái giống như bị cắt hết máu, trắng bệch, cả đám đều không còn chút máu.

Tu sĩ mũi ưng gắt gao trừng mắt nhìn hư không:

- Tiểu tử, ngươi không mau đi ra, còn muốn giả thần giả quỷ?

- Giả thần giả quỷ?

Giang Trần cười:

- Bắc Miện ngũ hùng, bổn công tử muốn giết các ngươi, chí ít có một trăm loại biện pháp. Chỉ là bổn công tử muốn chọn ra một loại phương pháp có chút thú vị, cho các ngươi biết mình nhỏ bé tới cỡ nào, không chịu nổi một kích tới cỡ nào.

Ngữ khí Giang Trần khoan thai, quả thực tu vi của Bắc Miện ngũ hùng không sinh ra bất kỳ uy hiếp gì với hắn. Phải biết rằng Giang Trần đã từng bị ba đại cường giả Trung Thiên vị đuổi giết qua.

Chỉ là Bắc MIện ngũ hùng, nào hắn đặt vào trong lòng?

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có địa vị gì? Có bản lĩnh thì đao thật thương thật với chúng ta một hồi?

Tu sĩ mũi ưng còn chưa từ bỏ ý định, ý đồ dùng phép khích tướng.

- Ha ha, đao thật thương thật? Ngươi xứng sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi sống một đống lớn tuổi, vẫn còn ngây thơ như vậy. Khó trách lại dẫn một đám huynh đệ mình vào chỗ chết. Vừa rồi huynh đệ ngươi khuyên ngươi, nếu như ngươi thức thời rời khỏi, bổn công tử có lòng từ bi, có lẽ sẽ không truy cứu, tha cho các ngươi rời khỏi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không nghe lời khuyên, đầu vô nước, đây là tự tìm đường chết.

Bắc Miện ngũ hùng nhìn nhau, hối hận không thôi.

Trừ tu sĩ mũi ưng kia ra, những người khác nhìn qua lão nhị có cách ăn mặc giống như văn sĩ, biểu lộ có chút bất đồng. Trước đó bọn họ còn cảm thấy lão nhị có chút nhát gan.

Hiện tại xem ra lão nhị đã đúng, quyết định của lão đại quả thực khiến cho đi tới đường cùng.

Mặt tu sĩ mũi ưng xanh một hồi, tìm một hồi, trắng một hồi, hung dữ nhìn chằm chằm vào trong hư không, giống như muốn bắt Giang Trần từ trong hư không ra.

Chỉ là bên trong Cửu Cung mê trận đồ này, hắn là thịt cá trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc cho Giang Trần xâm lược.

- Long huynh, Tiểu bạch, mấy người này giao cho các ngươi.

Đối phó với loại nhân vật như Bắc Miện ngũ hùng này, Giang Trần tự nhiên khinh thường tự mình ra tay. Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch hiện tại đang ở giai đoạn mấu chốt tấn chức Thiên Vị.

Loại tu sĩ cấp bậc này vừa vặn để chúng săn giết.

Nhất là Long Tiểu Huyền, cách Thiên Vị chỉ là một bước ngắn. mà Tiểu Bạch cất bước muộn hơn một chút, nhưng mà tiến bộ tăng tốc, dùng huyết mạch Tứ đại thần thú của bọn chúng, đối phó với Bắc Miệng ngũ hùng tự nhiên dư xài.

Long hổ xuất động khiến cho Bắc Miện ngũ hùng này hồn phi phách tán.

Tên tu sĩ ăn mặc như văn sĩ kia liên tục kêu lên:

- Chậm đã, chậm đã. Công tử, Bắc Miện ngũ hùng chúng ta nguyện ý quy thuận công tử, làm tôi tớ cho công tử, chỉ cầu mạng sống.

Giang Trần mỉm cười:

- HIện tại cầu xin tha thứ chẳng phải đã quá muộn rồi sao?

- Công tử...

Giang Trần cũng không động lòng mà dùng thần thức quát:

- Long huynh, Tiểu bạch, cho các ngươi thời gian một phút đồng hồ.

Giang Trần cũng không phải là người tâm ngoan thủ lạt, người có lòng giết chóc quá nặng. Nhưng mà đối với những kẻ này, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Loại tán tu lăn lộn trên giang hồ này, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. hiện tại gần chết, bọn họ cầu xin tha thứ, gọi là gia gia, nãi nãi, đợi tới khi kéo dài được thời gian, nói không chừng sẽ cắn trả.

Cho nên hoặc là không ra tay, hoặc là triệt để giải quyết hậu hoạn, không lưu lại một chút phiền toái nào cho mình.

Long Tiểu Huyền và Tiểu bạch ra tay, Bắc Miện ngũ hùng kia cơ hồ không thể chống cự. Không tới một phút đồng hồ, đã bị cắn nuốt tới mức cặn bã không còn.

Giang Trần thu Cửu Cung mê trận đồ, để Long Tiểu Huyền và Tiểu bạch nghỉ ngơi một hồi rồi mới nói với Hoa Minh đang trợn mắt há hốc mồm:

- Đi thôi.

Giờ phút này Hoa Minh đã triệt để im lặng.

Cơ hồ hắn không thể tin được vào mắt mình, Chân long trong truyền thuyết, Chân long a.

Còn có thái tuế trong truyền thuyết, Thái tuế bạch hổ.

Đây đều là thứ tồn tại trong thời đại thần thoại a.

- Sư tôn... Vừa rồi... Vừa rồi đó là Chân long trong truyền thuyết hay sao?

Hoa Minh có cảm giác miệng lưỡi mình khô khốc, đắng chát, trong lúc nhất thời có cảm giác đầu óc dường như không đủ dùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)