Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1615

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1615: Kỳ tích chi thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thuấn lão, người nói gì? Hắn tên gì?

- Giang Hoàng.

Thuấn lão đối với phản ứng của Hoàng Nhi cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn:

- Hoàng Nhi, Giang Hoàng này nghe nói cực kỳ hoài nghi. Tô Hồng kia đã dần dần bị loại trừ hiềm nghi. Hiện tại trọng tâm đuổi giết đều ở trên người Giang Hoàng này. Nghe nói Đa Văn thần quốc lại chuẩn bị tăng giá lần nữa, đề cao tiền thưởng đuổi giết.

- Giang Hoàng? Giang Hoang?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Nhi toát lên vẻ kích động. Gần đây nàng bình tĩnh, thế nhưng sau khi nghe thấy tin tức này, thoáng cái trở nên không còn bình tĩnh nữa.

Không biết vì sao, Thuấn lão mang tới tin tức này lại giống như đánh trúng chỗ yếu của nàng, làm cho nàng đứng ngồi không yên, làm cho lỗ chân lông toàn thân nàng đều đứng ngồi không yên.

Không phải là nàng đa nghi, mà danh tự này, đối với nàng quả thực quá trùng hợp.

Giang Trần, Hoàng Nhi.

Hợp lại không phải là hai chữ Giang Hoàng hay sao?

- Là Trần ca, Trần ca tới rồi sao?

Khi tâm hồn thiếu nữ của Hoàng Nhi rung động, trong lòng xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ, trong lúc nhất thời nàng cũng khó tự mình kiềm chế được.

Chờ mong đối với tình lang làm cho nàng sau khi nghe thấy tin tức này càng không có cách nào bình tĩnh được.

Trùng hợp? Hay là trong tối tăm, Trần ca ám chỉ thứ gì đó?

- Thuấn lão, Hồi Xuân đảo vực kia chỉ là thế lực nhị lưu, tam lưu a. Đông Duyên đảo là một đảo phía dưới Hồi Xuân đảo vực, thổ dân nơi đó làm sao có thể mạnh như vậy? Giết chết thiên tài ba đại thế gia chứ?

- Cho nên việc này rất là quỷ dị, Hoàng Nhi, có phải con hoài nghi...

Thuấn lão cũng không dám nói tiếp, hắn cũng rất sợ Hoàng Nhi nghĩ nhiều, kết quả cuối cùng lại thất vọng.

- Thuấn lão, bất kể phải hay không, con phải điều tra một chút.

- Như vậy sao được? Gia tộc bây giờ nhìn như khách khí với con, kỳ thực giám sát rất chặt con. Con muốn đi ra ngoài, gia tộc sẽ không đáp ứng.

- Không đáp ứng con sẽ ngọc đá cùng tan.

Trong đôi mắt của Hoàng Nhi có kiên quyết trước nay chưa từng có.

- Chuyện này..

Thuấn lão trầm ngâm.

- Lại nói, gia tộc gần đây thu được một phần thiệp mời, nói Lam Yên đảo vực năm nay tổ chức thịnh hội cổ ngọc. Mời thiên tài Thập đại thần quốc tham dự...

- Con sẽ đi.

Hoàng Nhi bỗng nhiên đứng dậy.

- Cái gì? Nàng muốn rời khỏi gia tộc? Không có khả năng.

Những tộc lão trong gia tộc sau khi nghe đưuọc tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là phản đối.

Nói đùa gì vậy? Thật vất vả mới đem Hoàng Nhi từ cương vực nhân loại trở về, hơn nữa lại là Hoàng Nhi hoàn toàn khỏe mạnh.

Chuyện này khiến cho người gia tộc đều cảm thấy vô cùng may mắn. Hiện tại gia tộc nửa giam cầm Hoàng Nhi, đợi lúc thực hiện lời hứa, đem Hoàng Nhi tới Hạ Hầu gia tộc. Từ đó về sau, cọc ân oán kia cũng không còn. Khi đó không gây ra tổn thất gì cho gia tộc nữa.

Không thể không nói, suy nghĩ của gia tộc này tạo thành nhận thức chung trong gia tộc.

Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Hoàng Nhi tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện. Nếu không lúc đó trước mặt Hạ Hầu gia tộc, căn bản không thể nào ăn nói được.

Một khi để cho Hạ Hầu gia tộc tìm được cái cớ gây sóng gió. Người ta nhất định không ngại lại một lần nữa đả kích, triệt để phá tan Yến gia bọn họ.

Cho nên hiện tại cao thấp yến gia, thần kinh đều căng cứng, bọn họ lo lắng Hoàng Nhi làm ra hành động dẫn lửa thiêu thân gì đó.

- Nha đầu kia, ta thấy lần này bắt nó trở lại đã quá nuông chiều nó rồi.

- Có cần dứt khoát phong ấn nó, để cho hành động của nó không có cách nào tự chủ. Xem nó còn dám ra yêu cầu gì nữa không?

- Đúng vậy. Biện pháp này có thể thực hiện.

Có một ít tộc lão cứng rắn, dứt khoát chủ trương áp dụng biện pháp cường thế với Hoàng Nhi, trực tiếp giam cầm Hoàng Nhi, để cho hành động của nàng không còn được tự chủ.

Nhưng mà tộc lão lý trí lại lắc đầu phản đối:

- Không ổn. Nếu như giam cầm nó, thời gian dài tất sẽ tạo thành trùng kích với nó. Đến lúc đó giao cho Hạ Hầu gia tộc một cái lô đỉnh luyện công trầm lặng như vậy, chúng ta biết ăn nói thế nào với Hạ Hầu gia tộc đây?

- Đúng vậy a, nha đầu kia cương liệt. Vạn nhất đến lúc đó giam cầm được giải trừ, nó trực tiếp tự bạo, vậy thì triệt để không có cách nào báo cáo với Hạ Hầu gia được. Theo ta thấy, nha đầu kia vẫn nên dùng biện pháp mềm mỏng làm chủ, tuyệt đối không thể dùng biện pháp quá mạnh mẽ. Quá mức mạnh mẽ, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Những tộc lão này đều có ý kiến riêng, nhưng mà đại đa số mọi người đều tán đồng không thể dùng biện pháp mạnh. Dùng biện pháp mạnh dễ dàng gặp chuyện không may. Vạn nhất gặp chuyện không may thực sự, Yến gia sẽ không chịu nổi.

- Ài, theo ta thấy, nó muốn đi tới Lam Yên đảo vực kia thì cho nó đi giải sầu. Chúng ta phái thêm mấy cường giả gia tộc, an bài bảo hộ, lại âm thầm phái ra mấy người theo dõi. Vô luận thế nào, nhất định phải nhìn chằm chằm vào nó. Không thể để cho nó thoát khỏi khống chế.

- Đúng, nếu như gia tộc phái ra thêm cường giả nhìn chằm chằm vào nó. Coi như bây giờ nó có mạnh thêm thì cũng không gây ra được sóng gió gì. Muốn chạy trốn càng không có khả năng.

- Vậy ý tứ của mọi người thì sao? Để cho nó đi không?

- Không cho nó đi không được a. Vạn nhất nó buồn bực, lấy cái chết bức bách, chúng ta cũng không dễ xử lý. Dù sao thời gian của nó hiện tại qua một ngày thiếu đi một ngày. Vạn nhất làm cho nó cảm thấy không có hy vọng, sớm muộn đều làm lô đỉnh luyện công, trực tiếp tự vẫn thì sao? Cho nên nên thả nó một chút, làm cho cảm xúc của nó không tới mức cực đoan quá.

- Đúng, cứ quyết định như vậy đi. Phái thêm ra mấy cường giả đi nhìn chằm chằm vào là được.

Từ trên xuống dưới Yến gia cuối cùng hình thành chung nhận thức. Phái ra bốn tộc lão, cùng với tám cường giả mới trong gia tộc, mang theo vài hậu bối của Yến gia đi tham dự thịnh hội của Lam Yên đảo vực.

Hai tộc lão trong đó không lộ diện, âm thầm đi theo. Trọng điểm là nhìn vào Hoàng Nhi, không để cho nàng làm ra hành động dẫn lửa thiêu thân gì, càng không thể để cho nàng thoát đi.

Về phần Thuấn lão, tuy rằng bảo toàn được tính mạng, nhưng mà đã sớm mất đi thân phận tộc lão trong gia tộc. Cho nên lần hội nghị bí mật này, hắn căn bản không có tư cách tham gia.

Nhưng mà rất nhanh quyết định của gia tộc đã truyền tới.

- Hoàng Nhi, tin tức tốt tới đây. Giang Trần dường như đã đồng ý. Lần này gia tộc định mang một đám thiên tài trẻ tuổi ra trải nghiệm sự đời, con cũng có trong danh sách.

Vẻ mặt Thuấn lão kinh hỉ, nhanh chóng đem tin tức này truyền lại cho Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi vốn lo được lo mất, nàng đã quyết định nếu như gia tộc không đồng ý, nàng sẽ dùng cái chết uy hiếp. Tuy rằng Hoàng Nhi cảm thấy biện pháp này rất buồn cười, thế nhưng mà lúc này, vô luận thế nào nàng cũng nên làm như vậy một lần.

Thế nhưng không ngờ rằng gia tộc nàng lại sảng khoái đồng ý như vậy.

*****

Chuyện này khiến cho Hoàng Nhi có chút ngoài ý muốn, lập tức hỏi:

- Thuấn lão, người có được đi cùng hay không?

Thuấn lão cười khổ nói:

- Ta hiện tại là tộc nhân của gia tộc, bọn họ sao có thể thả ta ra ngoài? Bọn họ cũng lo lắng ta bắt cóc con, cho nên, danh sách có tên con mà không có tên lão phu.

- Hoàng Nhi, con cũng đừng lo lắng, lão phu ở lại gia tộc cũng tốt, nếu như ta đi theo, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới con. Bọn họ nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, khả năng còn nhìn chằm chằm tới con chặt hơn.

Hoàng Nhi thông minh, biết rõ lời nói của Thuấn lão có đạo lý.

- Thuấn lão, qua nhiều năm như vậy, người vì Hoàng Nhi trả giá nhiều như thế. Hoàng Nhi hy vọng đời này còn có cơ hội báo đáp lão nhân gia.

- Nha đầu ngốc, ta nhìn con lớn lên. Lão đầu đã sắp xuống lỗ như ta cho dù chết thì đời này cũng sống đủ rồi. Con thì khác, con còn trẻ, nhớ kỹ không tới thờ khắc cuối cùng, vĩnh viễn không nên vứt bỏ hy vọng. Nhớ kỹ lời nói của lão phu.

Thuấn lão tràn ngập trìu mến, nhìn qua Hoàng Nhi.

- Vâng, Hoàng Nhi biết rõ. Hoàng Nhi tuyệt đối sẽ không buông tha. Hoàng Nhi tin chắc rằng Trần ca nhất định sẽ tới Vạn Uyên đảo, có lẽ chàng đã tới.

Thuấn lão cười cười, không nói gì thêm. Hắn cũng không có khả năng dội cho Hoàng Nhi một gáo nước lã, chỉ là trong lòng thầm chúc phúc, hy vọng mộng tưởng của Hoàng Nhi có thể trở thành sự thực.

- Đúng rồi, Hoàng Nhi, lần này gia tộc thả con đi ra ngoài, nhất định đã trải qua tranh luận một phen. Lão phu suy đoná, bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào con. Con ngàn vạn lần không thể để lộ dấu vết. Bằng không mà nói, một khi để cho bọn họ nhìn ra trò trống gì, càng dễ hỏng việc. Nhất là Giang Hoàng kia, mặc kệ hắn có phải là Giang Trần hay không, con đều không thể cố gắng nghe ngóng gì đó, bớt nghe ngóng đi là tốt nhất, con hiểu chưa?

Gừng càng già càng cay, tuy rằng Thuấn lão không còn là tộc lão, nhưng mà hắn đối với tâm tư của những vị tộc lão kia vẫn vô cùng hiểu rõ.

Những lời khuyên, cảnh cáo của hắn rất có đạo lý.

Hoàng Nhi như có điều suy nghĩ, tính toán thời gian, thịnh hội cổ ngọc này cũng còn ba bốn tháng. Nếu như gia tộc muốn chuẩn bị, đoán chừng qua một hai tháng nữa sẽ xuất phát.

Nàng quyết định, thừa dịp trong một hai tháng này sửa sang lại mạch suy nghĩ của mình một chút.

Không biết vì sao, Hoàng Nhi có một loại dự cảm, nàng cảm thấy Giang Hoàng bị ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc đuổi giết này chính là Giang Trần, có quan hệ rất lớn.

Có lẽ Giang Hoàng này chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

...

Giang Trần ở Lam Yên đảo vực phía xa, sau khi trải qua một phen lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng đi vào trong Đông đô của Lam Yên đảo vực, lãnh giáo được sự thần kỳ và vĩ đại của Kỳ tích chi thành này.

Dọc theo đường đi, Giang Trần trừ tu luyện ra cũng bồi dưỡng Hoa Minh.

Trong vòng thời gian ngắn ngủi một hai tháng, căn cơ võ đạo của Hoa Minh đã được Giang Trần không ngừng khai phá.

Mà trong khoảng thời gian này, bên trong tính cách của Hoa Minh cũng có nhiều thêm một phần trầm ổn. Vẻ thiếu niên đắc chí, nông nóng lúc trước đã chậm rãi lui bước.

Tu luyện Bàn thạch chi tâm làm cho tâm tính của Hoa Minh biến hóa cực lớn.

Sư đồ từ lạ lẫm tới quen thuộc, loại tình cảm thay đổi trong lúc vô tri vô giác này càng làm cho Hoa Minh đối với Giang Trần không muốn xa rời, càng sùng bái, càng cảm kích.

Hắn có thể cảm nhận được, sư tôn thật tâm, thành ý muốn bồi dưỡng hắn, tài bồi hắn. Loại ân sư ôn hòa này làm cho đứa trẻ lang thang từ nhỏ như Hoa Minh cảm nhận được một loại nuông chiều giống như phụ mẫu vậy.

Trong lòng hắn cũng âm thầm thề, nhất định phải tu luyện thật tốt, cuộc đời này cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo đám ân sư.

Một ngày nọ, hai người tiến vào Kỳ tích chi thành. Cảm nhận sự to lớn và phồn hoa của Kỳ tích chi thành. Hoa Minh cũng rung động không thôi.

- Sư tôn, đây là kỳ tích chi thành sao?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Hẳn là vậy.

Tuy rằng Giang Trần cảm thấy Kỳ tích chi thành này rất là phồn hoa, nhưng mà dù là địa phương phồn hoa thế nào, hiển nhiên cũng không khiến cho Giang Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao kiếp trước Giang Trần từng được chứng kiến địa phương còn phồn hoa gấp nơi này trăm lần không ngớt.

- Ài, sư tôn, trước kia con vẫn cho rằng Hoàng Oanh cốc là địa phương lớn, cảm thấy mình biết rõ rất nhiều. Hiện tại xem ra đệ tử quả thực là ếch ngồi đáy giếng a.

Một thiếu niên như Hoa Minh, sau khi hiểu chuyện, đối với những thứ thiếu sót của bản thân cũng đã suy ngẫm ra được.

- Ếch ngồi đáy giếng không đáng sợ, chỉ cần có can đảm nhảy ra, thiên hạ này to lớn, con chạy càng nhiều, kiến thức, lịch duyệt tự nhiên cũng tới.

- Sư tôn giáo huấn chí phải.

Hoa Minh bây giờ kính trọng Giang Trần như tiên nhân. Thời gian ở chung với sư tôn càng dài, càng cảm thấy sư tôn thâm bất khả trắc.

Kỳ tích chi thành, cũng có nhiều nơi dán thông cáo treo giải thưởng của Đa Văn thần quốc.

Chỉ là treo giải thưởng ở nơi như Kỳ tích chi thành này, ở nơi lớn như vậy cũng không có khiến cho người ta quá chú ý. Dù sao chủ đề vĩnh hằng trong Kỳ tích chi thành này chính là cổ ngọc.

Lam Yên đảo vực nổi tiếng trong Vạn Uyên đảo, dựa vào Lam Yên cổ ngọc này. Mà Kỳ tích chi thành lại là thành nổi danh nhất về cổ ngọc của Lam Yên đảo vực.

Cho nên cả Kỳ tích chi thành, chủ đề nóng bỏng nhất vĩnh viễn là cổ ngọc.

Giang Trần và Hoa Minh đi lại trong Kỳ tích chi thành. Trên đường đi, bên trong những cửa hàng rực rỡ muôn màu kia, cơ hồ đều là sinh ý có liên quan tới cổ ngọc.

Sản nghiệp này chiếm hơn nửa sinh ý trong Kỳ tích chi thành.

- Luôn nghe nói tới Kỳ tích chi thành này, mỗi này đều có kỳ tích xảy ra. Sư tôn, xem ra chúng ta không tới sai nơi a.

Hoa Minh rốt cuộc vẫn là thiếu niên, thích những địa phương náo nhiệt.

Nhìn thấy Kỳ Tích chi thành phồn hoa náo nhiệt này, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của sinh ý cổ ngọc, so sánh giữa hai nơi, Hoa Minh cảm thấy chỗ Hoàng Oanh cốc kia quả thực chính là nơi mà tiểu hài tử thường chơi a.

Hai người tìm khách điếm, đi vào thuê trọ.

Tiêu phí ở khách điếm trong Kỳ tích chi thành cũng có phí cao kinh người. Nhưng mà Giang Trần căn bản không thèm để ý, vẫn chọn khách điếm xa hoa nhất, phòng thượng đẳng nhất.

Thủ bút này cũng khiến cho Hoa Minh âm thầm tặc lưỡi.

- Hoa Minh, vi sư định tạm thời để con ở Kỳ tích chi thành. Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng vi sư mới có thể trở lại. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày con không nên lười biếng, kiên trì tu luyện. Ngoài ra còn phải phát huy thiên phú của con, đi ra ngoài hỏi thăm nhiều tin tức một chút. Nhất là tin tức về thịnh hội cổ ngọc, càng nhiều càng tốt. Nếu như có thể hỏi thăm được tin tức về thập đại thần quốc thì là công lớn.

Giang Trần dặn dò Hoa Minh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)