Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1632

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1632: Không thể buông tha
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

nếu như có thể cứu phụ mẫu từ vô tận lao ngục ra. Đối với Yến gia, Hoàng Nhi có bao nhiêu tình cảm đáng nói chứ? Nàng trở lại Yến gia, thuần túy là không muốn làm liên lụy tới phụ mẫu mà thôi.

Phụ mẫu đã đủ khổ, Hoàng Nhi không muốn tạo thêm tội nghiệt cho bọn họ.

- Được rồi, Hoàng Nhi, Hạ Hầu Tông kia tu vi đã đi trước một khoảng lớn như vậy, xem ra ta cũng không thể rớt lại phía sau. Những ngày này ta ở đây tu luyện.

Hoàng Nhi kinh ngạc:

- Trần ca, không phải chàng có ước định với Yến Thanh Tang hay sao?

- Ha ha, đúng là có ước định này. Chỉ là trong vòng một tháng, ta tốn bảy tám ngày đi làm việc kia cũng đủ rồi.

- Trần ca, chàng thực sự có năng lực đào bới cổ ngọc này hay sao?

- Có, nếu không thì làm sao có thể đả động Yến Thanh Tang, làm cho hắn khăng khăng nhất mực với ta chứ? Hoàng Nhi, sau khi việc này kết thúc, đi ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách khiến cho Yến Thanh Tang tín nhiệm ta. Thậm chí mang ta về Yến gia. Dù là người hầu của Yến gia các nàng ta cũng nguyện ý.

- Trần ca...

Hoàng Nhi cảm động không thôi. Nàng sao không biết Giang Trần là người cao ngạo. Muốn hắn tới Yến gia nghe người ta sai bảo, tuyệt đối là ủy khuất hắn.

- Hoàng Nhi, nếu như ta không ở bên cạnh nàng, trong lòng khó có thể bình an. Quan trọng nhất chính là, vạn nhất có chuyện xảy ra. Hạ Hầu gia tộc kia tới mang người đi, ta cũng có thể tùy thời mang nàng chạy trốn. Vô luận thế nào, cho dù là đối mặt với cả Vĩnh Hằng thần quốc, ta cũng không thể để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông kia.

Giang Trần kiên quyết.

Tuy rằng là ở dưới lòng đất, không gian hoạt động nhỏ hẹp. Nhưng mà đối với hai người yêu nhau mà nói, loại tình cảnh hiện tại là hạnh phúc xa xỉ.

Bọn họ biết rõ, dùng tình cảnh của bọn họ hiện tại, loại thời gian này cực kỳ khó có được. Sau một tháng này, thời gian gặp nhau ngắn ngủi này chỉ sợ khó mà có được nữa, lại trở về trạng thái lúc trước.

Cho nên bọn họ vô cùng quý trọng lần gặp gỡ không dễ dàng này.

Cũng bởi vì như vậy, Giang Trần ở trong lòng đất cùng với Hoàng Nhi trọn vẹn hai mươi tư ngày. Đương nhiên, trong đó, Giang Trần cũng không có buông tha việc tu luyện võ đạo.

Hơn hai mươi ngày chăm chú tu luyện, làm cho hắn tăng trưởng rất nhiều.

Mà Hoàng Nhi sau khi nhận thức biến hóa của Giang Trần, đối với năng lực võ đạo của Giang Trần lại có lý giải mới. Nàng ý thức được ái lang của mình tuyệt đối không phải là vật trong ao. Có lẽ một ngày kia, Hạ Hầu Tông thực sự sẽ bị ái lang đơn giản dẫm nát dưới chân. Thậm chí cả Hạ Hầu g ia tộc cũng có thể bị ái lang nàng dẫm nát dưới chân.

Quả thực thực lực của Trần ca bây giờ còn chưa có đại thành, thậm chí trong thập đại thần quốc còn là nhân vậ t không có ý nghĩa.

Nhưng mà trong tiềm lực võ đạo của Trần ca nàng, ẩn chứa năng lượng cường đại. Đó là năng lượng có thể phá hủy cả Vạn Uyên đảo.

Điểm này Hoàng Nhi tin chắc rằng, mình tuyệt đối không cảm nhận sai.

Có lẽ, trước mắt đúng như Trần ca nói, Trần ca vốn không thuộc về thế giới này. Mà là một thần linh thế giới khác chuyển thế, thức tỉnh trí nhớ.

Nếu không Thần Uyên đại lục từ lúc nào có thiên tài có tiềm năng đáng sợ như vậy?

- Trần ca, đã qua hai mươi tư ngày rồi. Còn có sáu ngày sẽ rời khỏi nơi này. Nếu như chàng không đi ra ngoài, đoán chừng Yến Thanh Tang sẽ lật tung cả họ hàng nhà chàng lên.

Hoàng Nhi kỳ thực cũng không muốn tách ra với Giang Trần, nhưng mà nàng cũng biết, nếu không đi ra ngoài chỉ sợ sẽ chậm trễ chính sự.

Giang Trần thở dài:

- Hai mươi tư ngày rồi sao? Ta còn tưởng ràng mới qua hơn mười ngày.

Tuy rằng lưu luyến, nhưng mà Giang Trần vẫn còn có lý trí.

Hai người từ dưới lòng đất, trở lại trên mặt đất, Giang Trần và Hoàng Nhi ước định, bắt đầu chăm chỉ tìm kiếm cổ ngọc trong Hoàng Long lĩnh.

Tâm tình thật tốt, hiệu suất làm việc của Giang Trần cũng cực cao.

Đạo phong ấn trong thức hải của hắn dường như đối với việc cảm ứng cổ ngọc này vô cùng thích thú. Chuyện này khiến cho Giang Trần muốn tìm kiếm cổ ngọc là chuyện làm chơi ăn thật.

Vốn lúc trước Giang Trần không có hứng thú quá lớn với cổ ngọc. Lúc trước hắn nhận được một khối nguyên thạch cổ ngọc trong Hoàng Oanh cốc. Tới bây giờ hắn còn chưa có đi gia công, khai phá xem.

Nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn dường như lại vô cùng sinh động.

Chuyện này khiến cho Giang Trần không thể coi thường được nữa. Xem ra trước đó hắn đã đánh giá thấp mị lực của cổ ngọc này.

Đạo phong ấn trong thức hải kia hiện tại đã trở thành ngôi sao chỉ đường cho Giang Trần.

Nếu như đạo phong ấn này phản ứng kịch liệt, như vậy nhất định là có chuyện vô cùng quan trọng. Cũng vô cùng đáng chú ý. Trái lại nếu như đạo dây chuyền phong ấn này không có phản ứng gì. Hơn phân nửa là chuyện không có bao nhiêu quan trọng.

Tuy rằng hiện tại Giang Trần không nói rõ được là vì sao. Nhưng mà bây giờ Giang Trần không chút nghi ngờ công năng của đạo dây chuyền phong ấn nyaf.

Đạo dây chuyền phong ấn này tám phần là thứ phụ thân Thiên Đế kiếp trước lưu lại. Nhưng mà vì sao phụ thân Thiên Đế lại lưu lại nó, hiện tại Giang Trần còn chưa tìm kiếm được đáp án.

Nhưng mà Giang Trần lại đem đạo phong ấn này coi như là thứ phụ thân chỉ đường dẫn lối cho hắn. CHo nên Giang Trần đối với thứ này tin tưởng không chút nghi ngờ.

Dưới sự chỉ dẫn của đạo phong ấn này, tuy rằng Giang Trần chỉ có thời gian năm sáu ngày ngắn ngủi, nhưng hiệu suất lại cao tới kinh người. Hắn thậm chí so với máy móc còn khoa trương hơn. Đi tới khu vực nào, ở đâu có chấn động đặc thù, ở đâu có thể khiến cho phong ấn trong đầu hắn chấn động mạnh mẽ, hắn liền đi tới đó.

Như vậy cơ hồ mỗi nửa canh giờ đều có một phần thu hoạch lọt vào trong túi hắn. Có một chút thời điểm, thậm chí một khắc chung hắn cũng có một phần thu hoạch.

Càng về sau, Giang Trần thuận buồm xuôi gió, thu hoạch trọn vẹn gần ba trăm khối nguyên thạch. Mà những nguyên thạch này, Giang Trần có thể cam đoan, trong mỗi một khối đều chất chứa hoang ngọc.

Đối với những cổ ngọc chỉ có mã bề ngoài kia, Giang Trần đều không thèm để ý tới, hắn chỉ tìm những thứ có thể chắc chắn xác định là có.

Đương nhiên, nhặt ba trăm khối nguyên thạch này hiển nhiên quá khoa trương. Giang Trần thuận tiện cũng càn quét hàng nghìn nguyên thạch phế vật.

Những nguyên thạch này tuyệt đối không có khả năng khai thác ra cổ ngọc.

Những thứ này bất quá chỉ để che dấu tai mắt người ta mà thôi.

Có những thu hoạch này, Giang Trần phỏng đoán, cho dù tất cả những người tiến vào đây cộng lại cũng không có ai có khả năng thu hoạch lớn bằng hắn.

Có lẽ có một ít đội ngũ hơn chục người cộng lại, cũng không có khả năng thu hoạch hơn hắn.

Người khác khai thác nguyên thạch là dựa vào vận khí, mà hắn hoàn toàn là ăn gian.

Mãi tới ngày cuối cùng, Giang Trần mới trở lại hình dáng Thiệu Uyên, ở địa phương ước định gặp Yến Thanh Tang đang gấp gáp tới phát điên.

- Tiểu tử ngươi trốn ta có phải không?

Yến Thanh Tang gấp tới đỏ mắt.

*****

- Yến huynh, không phải ngươi nghĩ oan cho ta đó chứ? Ta vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi không phải có đặt cược với bọn họ sao? Nếu như trong vòng ba mươi ngày này ta ở một chỗ với ngươi, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Cho dù ngươi thắng bọn họ, bọn họ cũng nói là ngươi ăn gian.

Yến Thanh Tang sững sờ, cẩn thận ngẫm lại lại nhếch miệng cười nói:

- Quả thực tiểu tử ngươi nói có vài phần đạo lý. Đúng rồi, thu hoạch lần này của ngươi thế nào?

- Rất không tồi, có lẽ có hai ba trăm khối nguyên thạch có cổ ngọc nguyên thạch bên trong. Đương nhiên ta còn thu thập một ít phế vật. Dùng số lượng lừa gạt mọi người. Tránh cho tỷ lệ thành công quá mức chói mắt.

Yến Thanh Tang không còn lời nào để nói. Người ta đã sắp xếp chu đáo như vậy, hắn còn gì để nói cơ chứ?

Giang Trần lập tức đem đại bộ phận nguyên thạch đưa cho Yến Thanh Tang. Mình chỉ lấy một số lượng nhỏ, hắn cười nói:

- Yến huynh, đồ vật đặt ở trước mặt ngươi. Sau khi đi ra ngoài, vẫn như cũ, chúng ta chia đều. Hơn nữa ta được chọn trước một nửa, phần còn lại là của ngươi, được không?

Yến Thanh Tang lúc này rất là sảng khoái:

- Ta không có ý kiến. Ta hoàn toàn là lấy khong. Đúng rồi, ta cũng lấy không ít nguyên thạch, cũng không biết có bao nhiêu xác xuất thành công.

Giang Trần cười nói:

- Đi ra ngoài rồi nói sau.

Yến Thanh Tang gật đầu:

- Được, bất quá chúng ta chia nhau, bằng không mà nói, bọn họ lại nói ta ăn gian. Ha ha ha..

Yến Thanh Tang nói xong, bắt đầu chia đều với Giang Trần, nhưng mà lập tức nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi:

- Thiệu Uyên huynh đệ, trong khoảng thời gian này ngươi có gặp Hoàng Nhi hay không?

Giang Trần tức giận hỏi:

- Ngươi hỏi ta làm gì? Ngươi không phải muốn ta không nên tới gần đường muội của ngươi hay sao? Ta đi đâu gặp chứ?

Yến Thanh Tang cười hắc hắc:

- Tốt tốt, ta không cho ngươi tới gần nàng nhất định là có lý do của ta. Đường muội này của ta luận tài mạo, luận thiên phú, luận tất cả các mặt đều là tồn tại cao cấp nhất Thập đại thần quốc. Dưới đời này, nam tử ái mộ nàng không biết có bao nhiêu. Nhưng mà ai cũng không dám tỏ vẻ. Tiểu tử ngươi mặc dù có chút học thức, nhưng à ngươi không cảm thấy mình còn ngưu bức hơn người thập đại thần quốc đó chứ?

Giang Trần nghe thấy Yến Thanh Tang nói như vậy, suy đoán Yến Thanh Tang này quả thực xuất phát từ ý tốt, sợ hắn tới gần Hoàng Nhi thì hỏng bét.

Hắn lập tức thở phì phò nói:

- Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho các đại thế gia của thập đại thần quốc đều phải nhìn vào ta.

Bộ dáng lớn mật, lớn lối này của hắn tự nhiên là làm ra cho Yến Thanh Tang xem.

Yến Thanh Tang cười lớn:

- Được rồi. Ngươi có phần chí khí này rất tốt, ta mỏi mắt mong chờ. Được rồi, thời gian không sai biệt lắm. Chúng ta đi ra ngoài đi.

Giang Trần cười hắc hắc, không có bước đi, tai khẽ rung động, vẻ mặt đột nhiên phát lạnh:

- Xuất hiện đi.

Yến Thanh Tang khẽ giật mình:

- Cái gì?

Giang Trần không có mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía rừng rậm bên cạnh:

- Né tránh, lén lén lút lút thì coi như quân tử gì?

Trong rừng rậm vang lên tiếng cười âm hiểm. Có một đạo thân ảnh phóng ra ngoiaf.

Yến Thanh Tang vừa thấy người này, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Thực sự là oan gia ngõ hẹp. Người tới không ngờ lại là Hạ Hầu Hi của Hạ Hầu gia tộc.

Ban đầu ở Ngọc lâu kia, người mà Yến Kim Nam kia nịnh bợ chính là Hạ Hầu Hi này.

Thiên tài Hạ Hầu gia tộc, đủ đứng ở trong top năm của Hạ Hầu gia tộc.

- Là ngươi?

Sắc mặt Yến Thanh Tang có chút lúng túng, nhưng trong lòng lo lắng, hắn biết rõ tu vi của mình so với Hạ Hầu Hi nayfvanax kém hơn một bậc.

- Thiệu Uyên huynh đệ, cầm đồ của ngươi đi trước đi.

Yến Thanh Tang không ngờ lại đem nhẫn trữ vật ném lại cho Giang Trần:

- Ta cầm chân hắn.

Giang Trần cười hắc hắc, thuận tay tiếp nhận, lại tiện tay ném lại Yến Thanh Tang:

- Vẫn là ngươi cầm đi trước đi.

Yến Thanh Tang khẽ giật mình:

- Thiệu Uyên huynh đệ, ở đây không có chuyện của ngươi. Là ân oán cá nhân của Yến gia và Hạ Hầu gia tộc.

Giang Trần nghe thấy Yến Thanh Tang nói như vậy, ngược lại có chút bội phục Yến Thanh Tang này. Lúc mấu chốt không liên lụy người khác, đây là điều mà rất nhiều đệ tử đại gia tộc không làm được.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên hai mắt trừng lên, Tà Ác kim nhãn quét ngang bốn phía, trong lúc quét qua bốn phương tám hướng này trong vòng mười dặm, không có người nào âm thầm quan sát.

Hắn lập tức quát:

- Yến Thanh Tang, đừng có nói nhảm nữa, ta bảo ngươi đi trước đi.

Yến Thanh Tang không phải người ngu, đột nhiên nhwos tới mình không có phát hiện ra Hạ Hầu Hi, mà Thiệu Uyên huynh đệ này lại phát hiện ra trước. Trong lúc nhất thời trong lòng chấn động. Chẳng lẽ Thiệu Uyên huynh đệ này, thực lực võ đạo còn mạnh hơn ta?

Nghĩ tới đây Yến Thanh Tang có chút hổn thẹn, lại có chút khiếp sợ.

Lúc này Hạ Hầu Hi kia u ám cười lớn:

- Yến Thanh Tang đúng không? Ta còn nhớ rõ ngươi, ngày đó ở Ngọc lâu, ngươi rất có khí chất mà? Không thể tưởng tượng được ông trời lại cho ta cơ hội này. Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn đi được sao?

- Còn ngươi nữa. Tuy rằng ta không biết ngươi có địa vị gì. Nhưng mà lại lăn lộn cùng một chỗ với phế vật Yến gia. Nhất định cũng là phế vật. Ngươi không cần nhìn, ta theo dõi Yến Thanh Tang đã lâu rồi. Gần đây căn bản không có người. CŨng không có khả năng có ai tới cứu các ngươi. Phế vật Yến gia, cho dù nhìn thấy Hạ Hầu Hi ta tiêu diệt Yến Thanh Tang, ai dám tới ngăn cản chứ? Yến Kim Nam? Nói không chừng hắn ta còn hy vọng Yến Thanh Tang ngươi chết nhanh hơn a. Ha ha ha....

Sắc mặt Yến Thanh Tang tái nhợt, hắn biết rõ Hạ Hầu Hi này nói rất có đạo lý, đừng nói chung quanh này không có người. Cho dù có người, cũng không có ai can thiệp vào chuyện của Hạ Hầu gia tộc.

Hơn nữa người Yến gia cho dù nhìn thấy Yến Thanh Tang hắn bị Hạ Hầu Hi này công kích, cũng chưa chắc đã xuất thủ tương trợ.

Lúc này Giang Trần bỗng nhiên cười rộ lên:

- Có một điểm ngươi nói đúng. Mười dặm chung quanh đây đúng là không có người nào.

- Ồ?

Hạ Hầu Hi híp mắt lại.

- Ngươi có nghĩ tới hay không. Nếu như Hạ Hầu Hi ngươi chết ở chỗ này, cũng không có ai biết rõ a.

Giang Trần chậm rãi nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Hạ Hầu Hi chết ở chỗ này?

Giang Trần nói lời này, tuy rằng Hạ Hầu Hi có chút kinh ngạc. Mà Yến Thanh Tang thì lại trợn mắt há hốc mồm. Hắn còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe nhầm a.

Tiêu diệt Hạ Hầu Hi? Ở nơi hoang vắng này hay sao?

Không thể không nói, những lời này của Giang Trần kích tích thần kinh của Yến Thanh Tang, kích thích máu nóng trong người Yến Thanh Tang. Làm cho nộ khí trong lòng hắn dâng lên cao.

Chỉ là chuyện này nghĩ thì thoải mái, nhưng có khả thi sao?

Yến Thanh Tang cân nhắc, nếu như Thiệu Uyên hynh đệ này thực lực mạnh hơn hắn, có thể bất phân thắng bại với Hạ Hầu Hi này, như vậy tăng thêm hắn, có lẽ thực sự sẽ có một chút hy vọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)