Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1633

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1633: Trước ngạo mạn, sau cung kính, làm trò hề
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng mà loại hy vọng này vẫn tương đối xa vời, Yến Thanh Tang nghĩ tới đây, ác niệm vốn dâng lên trong lòng lại lặng lẽ lui xuống.

Hiển nhiên trong lòng hắn nghĩ một chút, lại phát hiện ra chuyện này căn bản không có tính khả thi gì. Đã không có tính khả thi, vậy không cần phải mạo hiểm.

Vạn nhất không có giết chết Hạ Hầu Hi này, sau khi đi ra ngoài, nhất định sẽ lại một hồi tranh đoạt miệng lưỡi, xét xử. Dùng sự cường thế của Hạ Hầu gia tộc hiện tại, nhất định sẽ mượn cơ hội nháo sự, công kích, làm khó dễ Yến gia bọn hắn.

Yến Thanh Tang tuy rằng tính cách bộc trực, nhưng mà cũng không muốn gây thêm phiền toái cho gia tộc.

- Thiệu Uyên huynh đệ, không nên vọng động. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Hai người chúng ta ở cùng nhau, hắn không làm gì được chúng ta đâu.

Sau khi Yến Thanh Tang nhìn rõ thế cục, trong lòng bình tĩnh lại.

Hạ Hầu Hi lại lạnh lùng nói:

- Yến Thanh Tang, lưu đồ vật lại, ngươi quỳ xuống dập đầu nhận tội với ta ba cái. Ta có thể tha cho ngươi đi. Nhưng mà tên nô tài của ngươi thì để mạng lại.

Yến Thanh Tang cả giận nói:

- Hạ Hầu Hi, ngươi không nên khinh người quá đáng, một mình ngươi, hai người chúng ta, ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn một địch hai sao?

- Hai tên phế vật các ngươi muốn chống lại bổn thiếu gia sao?

Hạ Hầu Hi kiêu ngạo cực kỳ, với tư cách là đệ tử Hạ Hầu gia, hắn đối với Yến gia trời sinh đã có cảm giác ưu việt.

- Yến Thanh Tang, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có đi hay không?

Giang Trần bỗng nhiên lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Tang.

Yến Thanh Tang bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trần nhìn qua, toàn thân không nhịn được run rẩy.

- Thiệu Uyên huynh đệ.

- Đừng ở chỗ này nói nhảm. Ta cầm chân hắn. Cút nhanh lên. Chuyện ở đây ngươi không gặp, cũng không thấy, hiểu chưa?

Ngữ khí Giang Trần tràn ngập thâm ý.

Yến Thanh Tang bị khí thế của ánh mắt Giang Trần trấn áp, trong lúc vô thức gật đầu:

- Được, vậy ta rút lui trước, ngươi không nên ham chiến.

- Đi mau, càng xa càng tốt. Nhớ kỹ không nên gây tai họa, rời đi càng xa càng tốt. Chuyện ở đây ngươi không phát hiện ra thứ gì, cũng không gặp qua thứ gì.

Giang Trần lần nữa dặn dò.

Yến Thanh Tang ý thức được cái gì đó, không nói lời nào mà lập tức biến mất tại chỗ.

Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mở lại, gắt gao khóa chặt Hạ Hầu Hi kia, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ. Mãi tới khi Yến Thanh Tang biến mất không còn bóng lưng. Tà Ác kim nhãn của Giang Trần mới chậm rãi thu lại một ít khí thế.

Hạ Hầu Hi kia hừ lạnh một tiếng, cười quái dị:

- Không thể tưởng tượng được Yến gia còn nô tài như ngươi. Quả thực ta đã khinh địch rồi.

Giang Trần cũng không có quan tâm tới hắn, mà lạnh nhạt đứng tại chỗ.

Hắn đang đợi, đợi tới khi khí tức của Yến Thanh Tang triệt để biến mất ở nơi này, lúc này mới mở mắt ra nói:

- Hạ Hầu Hi đúng không? Không biết Hạ Hầu Tông có quan hệ gì với ngươi?

- Hừ, Hạ Hầu Tông là đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu gia ta. Ngươi tính là thứ gì cũng dám gọi thẳng tên?

Hạ Hầu Hi giống như bị Giang Trần dẫm phải đuôi vậy, ngữ khí nôn nóng.

- Đệ nhất thiên tài, sớm muộn gì cũng có một ngày ta dùng cái đầu của cái gọi là đệ nhất thiên tài này làm cái bô, tiểu xuống. Đúng rồi, Hạ Hầu gia tộc các ngươi còn có một Hạ Hầu Kinh, các ngươi biết không?

- Kinh ca? Ngươi biết hắn?

Hạ Hầu Hi trầm giọng nói, nhưng mà lại lập tức cười rộ lên:

- Không cần cố trèo cao. Hạ Hầu gia tộc chúng ta thiên tài vô số. Ngươi tùy tiện gọi tên hai người ra là cho rằng có thể tránh được một kiếp hôm nay hay sao? Không có cửa đâu?

Giang Trần cười rộ lên:

- Ta vẫn cho là Hạ Hầu Kinh đã đủ phế vật, không ngờ rằng ta lại nghĩ oan cho hắn. Hạ Hầu Hi nhà ngươi rõ ràng so với hắn còn phế vật hơn, là phế vật thực sự. So sánh với ngươi, Hạ Hầu Kinh phế vật kia còn được gọi là thiên tài.

Hạ Hầu hi giận tím mặt:

- Tiểu tử, ngươi sắp chết tới nơi rồi còn xuất khẩu cuồng ngôn. Muốn mắng chửi cho thống khoái trước khi chết đúng không? Tốt, tốt, đã như vậy bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.

- Đúng vậy, ta cũng đang có ý thành toàn cho ngươi. Cho ngươi đi gặp Hạ Hầu Kinh.

- Có ý gì? Ngươi từng gặp Kinh ca?

Hạ Hầu HI nghe vậy, trong lòng càng hoài nghi, bất định.

- Gặp, thuận tiện còn tiêu diệt hắn.

Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:

- Đúng rồi, đi theo hắn còn có hai cẩu nô tài gọi là Mặc lão và Bành lão gì đó, đúng không?

Hạ Hầu Hi vốn không ngừng tự nói với mình phải tính táo, thế nhưng mà sau khi nghe được tin tức này, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được nữa.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết rõ những chuyện này?

Hạ Hầu Hi thiếu kiên nhẫn hỏi.

- Ta sao? ta là người đào mộ Hạ Hầu nhất tộc các ngươi. Hạ Hầu Kinh là thứ nhất. Ngươi là thứ hai, về sau còn có người thứ ba, người thứ tư, thứ năm... Hạ Hầu gia tộc các ngươi, một ngày nào đó sẽ đoàn tụ với ngươi dưới mặt đất.

Giang Trần nói tới đây, bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái, hư không có một đạo quang mang cổ quái bắn ra. Kế tiếp trong hư không xuất hiện một đồ án quỷ dị, trôi nổi trong hư không. Không ngừng tạo thành không gian quỷ dị trong hư không.

Đây là cảnh tượng Giang Trần thúc dục Cửu Cung mê trận đồ.

Hạ Hầu Hi sững sờ:

- Cái gì?

- Ha ha, Hạ Hầu Hi, ngươi nói xem, ngươi muốn chết thế nào?

Thanh âm của Giang Trần lần nữa vang lên bên tai Hạ Hầu Hi kia.

Hạ Hầu Hi đột nhiên biến sắc, nhìn chung quanh, đã thấy mình lại ở trên hư không, không ngờ bốn phía đều là đồ án quỷ dị..

Những đồ án này giống như không có tận cùng, không có giới hạn, không có lối ra vậy. Mở rộng vô hạn, không ngừng biến hóa ra phiến hư không mới.

- Trận pháp?

Hạ Hầu Hi coi như là thiên tài đại gia tộc, nhìn thấy cảnh này lập tức biết rõ tình cảnh của mình.

- Hừ, giả thần giả quỷ.

Hạ Hầu Hi không phục. Trong mắt hiện lên đạo sát ý lạnh lùng. Tay vung lên, một cây binh khí xuất hiện trong tay hắn. Phá toái hư không, hung hăng chém về phía trước, chém về một bức đồ án trước mắt hắn.

Rầm rầm.

Đồ án này bị lực lượng này chém thành hai nửa.

Hạ Hầu Hi thấy một kích của mình chém đồ án thành hai nửa, khéo miệng nở nụ cười trào phúng:

- Chút tài mọn cũng dám khoe khoang, chết cười ta....

Lời đắc ý còn chưa nói hết, thanh âm hắn lập tức im bặt. Bởi vì sau một khắc ánh mắt hắn đã nhìn thấy một màn.

Đằng sau đồ án bị chém rách kia lại là một bức đồ án hoàn toàn giống trước. Hơn nữa càng thêm quỷ dị, bầu không khí càng thêm trầm lặng đáng sợ.

Gặp quỷ rồi.

Hạ Hầu Hi lần này thực sự sợ hãi. Hắn rốt cuộc cũng cảm giác được lần này mình gặp phải kình địch đáng sợ. Kình địch này tuyệt đối có năng lực uy hiếp tới tính mạng hắn.

Hắn thét lên lên tục, binh khí như tia chớp, rít gào đánh ra vô số đạo công kích giống như sấm sét trong trận pháp. Không ngừng đánh vào trên Cửu Cung mê trận đồ.

*****

Giang Trần cũng nhìn thấy bộ dáng cuồng bạo của Hạ Hầu Hi, âm thầm buồn cười. Dùng loại phương thức này đi đối phó với Cửu Cung mê trận đồ. Đây tuyệt đối là phương thức ngu xuẩn nhất.

Năm đó Hạ Hầu Kinh kia cũng không có ngu như vậy, xem ra Hạ Hầu Hi này quả nhiên không bằng Hạ Hầu Kinh.

Một thiên tài khác trong Hạ Hầu gia còn không bằng Hạ Hầu Kinh, Giang Trần cảm thấy có tra tấn cũng không có bao nhiêu hứng thú.

- Hạ Hầu Hi, ngươi khiến cho ta rất thất vọng. Ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất có thể giống như Hạ Hầu Kinh, làm ra chút hành động có ý nghĩa. Đáng tiếc, lãng phí tâm tình của ta.

Hạ Hầu Hi giận dữ bừng bừng quát:

- Tiểu tử, ngươi là gia nô của Yến gia, cũng dám làm càn với thiên tài Hạ Hầu gia ta như vậy? Ngươi không sợ gây ra tai họa cho Yến gia ngươi sao?

- Yến gia sao? Thật có lỗi. Yến gia không có quan hệ nào với ta. Hai nhà các ngươi cho dù đánh tới đồng quy vu tận, ta cũng vui vẻ ngồi xem. Ha ha....

Giang Trần đối với Yến gia cũng không có bao nhiêu hảo cảm. Gia tộc có thể tùy ý đem thiên tài của mình đưa cho gia tộc khác làm lô đỉnh luyện công. Yến gia này quả thực không xứng nhận được sự tôn trọng của Giang Trần.

Hạ Hầu Hi nghe vậy, triệt để há hốc mồm. Người ta rõ ràng đã muốn nhìn Hạ Hầu gia và Yến gia đấu đá tới chết, đây là ý gì?

Chẳng lẽ tiểu tử này không phải là gia nô Yến gia?

Đột nhiên Hạ Hầu Hi ý thức được mình gặp được phiền phức lớn. Chân đá phải miếng sắt.

- Bằng hữu, ngươi đã không phải là người Yến gia. Vậy không phải là địch nhân với Hạ Hầu gia chúng ta. Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.

- Không có hiểu lầm gì hết. Hạ Hầu Kinh là ta giết.

Giang Trần châm chọc.

- Hạ Hầu Kinh không có liên quan tới ta. Trong Hạ Hầu gia tộc chúng ta cũng không phải hòa hợp êm thấm.

Hạ Hầu Hi bắt đầu cực lực phân bua.

Hiển nhiên hắn cũng dự cảm được, phiền toái của mình rất lớn.

Tiểu tử trước mắt này tuyệt đối có thực lực giết chết hắn. Cho nên Hạ Hầu Hi dứt khoát làm hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước tiên lừa dối cho qua rồi nói sau.

Giang Trần thấy Hạ Hầu Hi này làm trò hề như vậy, cũng lắc đầu. Thiên tài thập đại thần quốc xem ra quả thực bên trong không khác gì người bên ngoài là bao.

Rất sợ chết, lâm trận cầu xin tha thứ, giữ mạng cũng có thể làm ra trò hề.

Giang Trần chế giễu:

- Ngươi đang cầu xin tha thứ sao? Định quỳ trước mặt ta, dập đầu mấy cái sao?

Sắc mặt Hạ Hầu Hi vô cùng khó coi, nhưng mà hắn vẫn cố gắng khuyên bảo bản thân mình, nhất định phải vững vàng, tuyệt đối không thể cứng chọ cứng.

Lúc này nếu như cứng chọi cứng, người này tuyệt đối sẽ diệt sát hắn.

Hắn lập tức cười siểm nịnh:

- Bằng hữu, Hạ Hầu Hi ta ân oán rõ ràng, nếu như bằng hữu có thể giơ cao đánh khẽ, về sau Hạ Hầu Hi ta nhất định sẽ hồi báo gấp mười lần.

- Không cần.

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống.

- Ta đối với Hạ Hầu gia chỉ có một nguyên tắc.

- Cái gì?

- Giết không tha.

Giang Trần nói tới đây, giơ Thánh Long cung lên. Ầm ầm bắn tên về phía trận pháp. nếu như là ở bên ngoài trận pháp, Thánh Long cung của Giang Trần chưa hẳn đã bách phát bách trúng.

Thế nhưng mà trong trận pháp, uy lực của Thánh Long cung này phối hợp với trận pháp, quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lúc trước Thư Vạn Thanh của cương vực nhân loại cũng chống đỡ không được.

Huống chi hiện tại Giang Trần đã không còn là Giang Trần lúc trước chinh phạt Phong Vân giáo nữa. Thực lực so với khi đó còn mạnh hơn nhiều.

Giết không tha, ba chữ này vang lên khiến cho toàn thân Hạ Hầu Hi kia như rớt xuống hầm băng. Hắn biết rõ không ổn, lập tức nhìn thấy trong hư không có một đạo quang mang lóe lên, một đạo mũi tên đoạt mệnh đã phóng tới trước mặt hắn.

Hạ Hầu Hi vội vàng trốn tránh.

Chỉ là lúc hắn trốn tránh, phát hiện đồ án bốn phương tám hướng dường như không ngừng co rút lại. Không ngừng tới gần, trong chốt lát đã thu hẹp hư không này nhỏ lại.

Mà hắn tựa như một con chuột bị vây khốn trong hư không nhỏ như cái hộp này, hốt hoảng chạy thục mạng. Nhưng mà không gian chạy thục mạng của hắn ngày càng nhỏ.

Bị Cửu Cung mê trận đồ vây khốn, dùng sự điều khiển của Giang Trần với Cửu Cung Mê trận đồ hiện tại, ngay cả Thiên Vị tam trọng cũng rất khó tránh thoát.

Mà Hạ Hầu Hi này bất quá chỉ có tu vi Chuẩn Thiên VỊ, luaanjj tu vi, cũng chỉ mạnh hơn loại Đế cảnh đỉnh phong như Yến Thanh Tang và Yến KIm Nam một đường a.

Loại đối thủ cấp bậc này, Giang Trần nào có e ngại. Dù sao trên đường đi, ngay cả mấy cường giả Thiên Vị hắn cũng gặp không ít.

Ở cương vực nhân loại, càng nhiều lần đánh bại cường giả Thiên Vị.

Cho nên Hạ Hầu Hi này tuy rằng xem như là thiên tài, nhưng trong mắt Giang Trần, còn chưa đủ dùng.

Khi không gian Cửu Cung mê trận đồ càng ngày càng thu nhỏ lại. Vận mệnh của Hạ Hầu hi kia cũng đã được quyết định. Né được mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, cũng không tránh thoát được những mũi tên tiếp theo.

Tiếng hét thảm còn không kịp kêu lên. Hạ Hầu Hi bị mũi tên kia bắn trúng. Quang mang chợt lóe lên trong Cửu cung mê trận đồ, sau một khắc, Hạ Hầu Hi tựa như bong bóng bị nghiền nát, triệt để biến mất trong hư không.

Nơi này tuy rằng chiến đấu kịch liệt, nhưng mà Hạ Hầu Hi đã sớm bạo thể, hóa thành hư vô. Bởi vậy một lát sau người tới nơi này chỉ cảm thấy vùng này từng xảy ra chiến đấu, lại không tìm kiếm được manh mối gì.

Hiện tại đã là ngày cuối cùng, ngày thứ ba mươi, cũng không có bao nhiêu người có lòng dạ thanh thản xen vào việc người khác, điều tra một lát, sau khi không có manh mối lập tức rời đi.

Hạ Hầu Hi này ngay cả Hạ Hầu Kinh cũng không bằng, cho dù trong nhẫn trữ vật có chút tài phú, cũng không chắc đã có bao nhiêu thứ hấp dẫn. Mang nó ra ngoài ẩn chứa hậu hoạn khôn cùng.

Cho nên Giang Trần quyết định chỉ giết người, không đoạt của.

Hai thời thần sau, Giang Trần đi vào lối ra. Không chút hoang mang, tiếp nhận kiểm tra, đưa ngọc bài báo danh trước đó, thản nhiên đi ra, dường như không xảy ra chuyện gì.

Đi ra khỏi cửa đã thấy Yến Thanh Tang kia đứng ở ngoài cửa, sau khi Giang Trần đi ra ngoài cũng không để ý tới Yến Thanh Tang.

Yến Thanh Tang cũng không phải là người ngu, thấy Giang Trần như vậy, cũng không tùy tiện tiến lên chào hỏi.

Sau khi Giang Trần đi ra, lúc này mới đi tới đội ngũ Yến gia. Lúc này mấy người Yến gia không sai biệt lắm đều đi ra.

Mà lúc này Hoàng Nhi cũng vừa vặn đi từ cửa ra.

Hà lão và Tuyền lão nhìn thấy Hoàng Nhi đi ra, đều thở dài một hơi. Bọn họ lo lắng nhất không phải là những người khác không ra được. Mà lo lắng cho Hoàng Nhi.

Nếu như Hoàng Nhi gặp chuyện không may, mấy lão gia hỏa bọn họ không gánh được. Giờ phút này nhìn thấy Hoàng Nhi bình an vô sự đi ra, trong lòng bọn họ đều thở dài một hơi.

- Hoàng Nhi, ngươi đi ra rồi sao? Thu hoạch thế nào?

Hà lão giả mù sa mưa hỏi.

- Được thông qua, không có thu hoạch gì lớn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)