Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1689

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1689: Thánh Tổ đại nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cho nên, Đại Thánh Chủ trên danh nghĩa là kẻ thống trị cao nhất.

Thánh Tổ đại nhân, là lãnh tụ tinh thần, là nhân vật đồ đằng.

Nghe được Đại Thánh Chủ nói, tất cả mọi người chỉ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua Giang Trần. Người trẻ tuổi này, thật đúng là nhất chiến thành danh a.

Bất quá mọi người ngẫm lại thời điểm mình tuổi trẻ, lại nhìn người ta biểu hiện, bọn hắn cũng phàn nàn không ra cái gì.

Dù sao, người ta biểu hiện xác thực quá xuất sắc rồi. Quả thực xuất sắc đến tình trạng để cho người căn bản không cách nào cự tuyệt.

- Yến Thanh Tang, xông qua bốn cửa, tấn thăng làm đệ tử tinh anh. Nhưng niệm tình ngươi đào móc Thiệu Uyên có công, cũng là công thần gián tiếp của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cho nên, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm.

Trên danh nghĩa là đệ tử tinh anh, nhưng mà hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm.

Đệ tử hạch tâm, tại Vĩnh Hằng Thánh Địa, gần với Chân Truyền Đệ Tử. Nhưng mà số lượng của Chân Truyền Đệ Tử rất ít ỏi. Cho nên, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, đối với Yến Thanh Tang mà nói, tuyệt đối là một thiên đại vinh quang.

Vốn, mục tiêu của hắn chỉ là có thể lưu lại Vĩnh Hằng Thánh Địa, thành một đệ tử bình thường cũng đã rất tốt rồi.

Hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, hắn quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.

Yến Thanh Tang kích động không thôi.

Giang Trần hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc cao nhất, điểm này, Yến Thanh Tang tâm phục khẩu phục, ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục. Hắn biết rõ, mình có thể đi đến một bước này, đại bộ phận nguyên nhân đều là nhờ Giang Trần ban tặng.

- Tử Xa trưởng lão, ta xem Thiệu Uyên khảo hạch đan đạo, liền không cần khảo hạch a? Thiên tài đan đạo có thể làm cho Dao Trì Tông cũng tâm phục khẩu phục, còn cần khảo hạch sao?

Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng.

- Bản Thánh Chủ làm chủ, khảo hạch đan đạo này, miễn khảo thi thông qua.

Giang Trần vốn là muốn tham gia khảo hạch đan đạo, hiện tại, Đại Thánh Chủ cảm thấy nó không trọng yếu. Dù người trẻ tuổi kia không có chút thiên phú đan đạo, cái kia lại có quan hệ gì? Thiên phú võ đạo yêu nghiệt như thế, cũng đã là thiên đại việc vui rồi.

Tử Xa Mân mỉm cười:

- Đại Thánh Chủ mở kim khẩu, tự nhiên có thể thông hành.

Đại Thánh Chủ với tư cách kẻ thống trị cao nhất, xác thực có đặc quyền này.

- Ân, ngươi an bài hai người trẻ tuổi này thoáng một phát. Đừng để thiên tài ở Vĩnh Hằng Thánh Địa chịu ủy khuất gì. Từ giờ trở đi, Thiệu Uyên chính là thiên tài kiệt xuất nhất của Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, chư vị đều là tiền bối của Thánh Địa, phải chiếu cố người trẻ tuổi nhiều hơn, đề điểm nhiều hơn mới được.

Đại Thánh Chủ cũng nói với tất cả mọi người. Ý tứ này chẳng khác gì là cảnh cáo những người có ý đồ quấy rối kia, không được tìm Thiệu Uyên phiền toái.

Bằng không thì chẳng khác gì là tìm phiền toái cho mình, tìm phiền toái cho Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Số ít mấy trưởng lão kia, chỉ là cùng Tử Xa Mân quan hệ bình thường, cho nên mới phản đối Giang Trần. Hiện tại thấy người trẻ tuổi kia đại thế đã thành, ngay cả Đại Thánh Chủ cũng mở kim khẩu bảo vệ rồi, chớ nói chi là còn có Thánh Tổ đại nhân.

Dưới loại tình huống này, ai còn dám không có mắt tìm hắn phiền toái? Đây không phải tự tìm đường chết sao?

Lời nói không dễ nghe, có chút Thánh Địa trưởng lão, ít hay nhiều vài cái, đối với Thánh Địa ảnh hưởng không lớn. Thế nhưng mà loại thiên tài này, nhiều hay thiếu một cái, khác nhau liền lớn rồi.

Giang Trần ở Vĩnh Hằng Thánh Địa ngang trời xuất thế, làm Vĩnh Hằng Thần Quốc bình tĩnh nhấc lên sóng to gió lớn.

Ai cũng không thể tưởng được, Yến gia từ Lam Yên đảo vực mang về người trẻ tuổi kia, vậy mà thiên phú kiệt xuất như thế? Rõ ràng phá vỡ ghi chép cửu khúc vân quật của Vĩnh Hằng Thánh Địa?

Sau khi tin tức truyền về, toàn bộ Yến gia sợ ngây người.

Kể cả Yến gia tộc trưởng ở bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều hối hận không thôi. Ngoại trừ bọn người Yến Vạn Hữu cùng Yến Vạn Quân quan hệ không hòa thuận.

Mà Yến gia, lại một lần nữa trở thành trò cười cho tất cả thế lực lớn của Vĩnh Hằng Thần Quốc.

Cũng may, Yến gia còn có một nội khố, cái kia chính là Yến Thanh Tang. Yến Thanh Tang với tư cách thiên tài Yến gia, tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Địa, vậy mà cũng thông qua được Vĩnh Hằng Thánh Địa khảo hạch, trở thành một gã thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Yến Thanh Tang tồn tại, quả thật làm cho Yến gia ngoài xấu hổ, cũng có chút an ủi.

Bởi vì Giang Trần biểu hiện xuất sắc, rất nhanh liền đã nhận được động phủ tốt nhất của Vĩnh Hằng Thánh Địa. Khu vực này, cũng là khu vực tối ưu nhất của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Mà vùng này, chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa Chân Truyền Đệ Tử, mới có tư cách vào ở.

Đãi ngộ của Yến Thanh Tang, thì thấp hơn một cấp bậc, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, động phủ phân phối cho hắn, bất kể là vị trí địa lý, hay là đẳng cấp bản thân động phủ, cấp độ đều hơi thấp một ít.

Tử Xa Mân tự mình đưa Giang Trần tiến vào động phủ.

- Tử Xa trưởng lão, lần này thật sự là vất vả ngài rồi.

Giang Trần đối với Tử Xa Mân trợ giúp, là phi thường cảm kích.

Tử Xa Mân cười nói:

- Dẫn ngươi vào Vĩnh Hằng Thánh Địa, là lão phu một tay thúc đẩy, lão phu tự nhiên phải trước sau vẹn toàn. Nói sau, chuyện này là thủ bút đắc ý nhất của lão phu tại Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Nghe được Tử Xa Mân khích lệ mình như vậy, Giang Trần cũng hơi cười lên.

- Thiệu Uyên, trên thực tế, ngươi trùng kích cửa thứ chín, lão phu vẫn không quá tán thành. Tuy Vĩnh Hằng Thánh Địa là một bình đài phóng khoáng, nhưng có chút thời điểm, vẫn có ít quy tắc ngầm. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Ngươi mới đến, danh tiếng quá thịnh, lão phu cũng lo lắng, sau này, cuộc sống của ngươi sẽ không dễ qua.

- A?

Giang Trần mỉm cười.

- Tử Xa trưởng lão là lo lắng, Thánh Địa có người sẽ bất lợi với ta sao?

- Bất lợi với ngươi ngược lại chưa hẳn, nhưng người trẻ tuổi huyết khí phương cương, ngươi ra danh tiếng lớn như vậy, thiên tài khác phải chăng từ trong đáy lòng tiếp nhận ngươi, đây nhất định là không biết bao nhiêu. Dùng ta xem, chỉ sợ trong nội tâm bọn họ có bài xích ngươi.

Giang Trần ngược lại không cảm thấy bất ngờ, không bị người ghen ghét là tài trí bình thường.

- Tử Xa trưởng lão, những chuyện này ta có tâm lý chuẩn bị, không cần sợ. Ta vào Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng không phải vì cùng ai so sánh cái gì, lại càng không phải vì áp đảo ai mà đến. Khí phách chi tranh nhất thời, không cần để ý quá mức. Xin Tử Xa trưởng lão yên tâm, những sự tình này, ta đều có suy tính.

Tử Xa Mân nghe Giang Trần nói như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng thời điểm người trẻ tuổi kia xông cửu khúc vân quật, có chút nóng đầu, không có cân nhắc những chuyện này.

Nghe khẩu khí, tựa hồ Thiệu Uyên đã sớm cân nhắc qua việc này? Nói như vậy, người trẻ tuổi này, thật đúng là có tính cách a.

Biết rõ có khả năng đưa tới hậu quả gì, vẫn không che dấu mình.

*****

- Thiệu Uyên, lão phu rất hiếu kỳ, ngươi vội vàng chứng minh mình như vậy, là vì để cho Thánh địa duy trì ngươi cùng Hạ Hầu Tông tranh đoạt Yến Thanh Hoàng sao?

Từ xưa anh hùng yêu mỹ nhân. Nhưng mà Tử Xa Mân vẫn cảm thấy việc này rất ly kỳ.

- Đúng vậy.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

- Không hơn?

Tử Xa Mân nhịn không được hỏi lại.

- Không hơn.

Tử Xa Mân chăm chú nhìn Giang Trần, nhìn xem biểu lộ của người trẻ tuổi này, thấy không một chút giả bộ, liền than nhẹ một tiếng:

- Thiệu Uyên, trước kia thời điểm ngươi vào cửa thứ chín, rất nhiều cao tầng của Trưởng lão đường, mọi người đều thảo luận một vấn đề, rất nhiều người nghi vấn lai lịch thân phận của ngươi, lo lắng ngươi là nằm vùng đến từ thế lực đối địch. Ngươi biết Đại Thánh Chủ nói như thế nào không?

Giang Trần mỉm cười:

- Ta không biết, cũng không muốn biết.

- Vì sao?

Tử Xa Mân sững sờ.

- Bởi vì, ta không phải bất luận thế lực gì đem ra sử dụng, càng không có bất kỳ thế lực nào sử dụng được ta.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

Tử Xa Mân nghe vậy, cũng im lặng hồi lâu.

Thật lâu sau, Tử Xa Mân mới nói:

- Lúc đầu ta dẫn ngươi nhập Thánh Địa, chỉ cảm thấy thiên phú đan đạo của ngươi xuất chúng, là kỳ tài vạn năm nhất ngộ. Hiện tại xem ra, thiên phú võ đạo của ngươi, cũng là như thế. Thiệu Uyên, dùng ánh mắt nhìn người của lão phu, thiên phú của ngươi, tiềm lực của ngươi, chính là cấp bậc vạn năm nhất ngộ. Rất nhiều lời nói, lão phu đã không cách nào chỉ điểm cho ngươi, nhưng làm một người từng trải, lão phu muốn nói chính là, nhất định phải quý trọng thiên phú cùng tiềm lực của mình, không nên làm bất luận sự tình gì tự hủy tương lai. Chỉ cần ngươi tâm thuộc Vĩnh Hằng Thánh Địa, Thánh Địa nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành cường giả danh chấn thiên hạ. Thánh Địa có thể cho ngươi, tuyệt đối vượt qua bất luận thế lực nào có thể đưa cho ngươi. Cũng chỉ có ở Thánh Địa, thiên phú của ngươi, mới có thể phát huy tốt nhất. Ngươi hiểu không?

Giang Trần đại khái nghe hiểu được ý tứ của Tử Xa Mân.

- Tử Xa trưởng lão, có lẽ trong lòng ngươi còn lo lắng, ta cũng có thể hiểu được. Bất quá ta có thể thề, ta gia nhập liên minh Vĩnh Hằng Thánh Địa, tuyệt không có ai phân công, ngoại trừ Yến Thanh Hoàng ra, cũng không có bất kỳ mưu đồ khác. Nếu như có nói ngoa, Thiên Địa chung tru.

Kỳ thật Giang Trần không thích thề, nhưng mà thế giới võ đạo, thề lại là người có thể thủ tín nhất.

Ở trên vấn đề này, kỳ thật Giang Trần cũng không muốn dây dưa.

Hắn cảm thấy, vẫn là nói rõ ràng, để cho tất cả mọi người an lòng một chút. Miễn cho cao tầng nghi kỵ, ngược lại đối với hắn phát triển bất lợi.

Tử Xa Mân nghe vậy, cũng đại hỉ:

- Tốt, ngươi nói như vậy lão phu liền yên tâm. Ta tin tưởng, Thánh Tổ đại nhân, còn có ba vị Thánh Chủ đại nhân, đều sẽ phi thường thưởng thức ngươi.

- Ta nhất định sẽ cố gắng quý trọng cơ hội này.

Giang Trần cũng khiêm tốn nói.

- Hảo hảo hảo, chỉ cần Thánh Tổ đại nhân thưởng thức ngươi, ba Đại Thánh Chủ thưởng thức ngươi, dù ngươi tuổi trẻ khinh cuồng một chút, vậy cũng không có gì. Trước kia lão phu nói ngươi có thể sẽ bị thiên tài khác địch ý. Bất quá vậy cũng không có gì. Ngươi cứ theo bản tâm, không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Võ đạo thế giới, có chút thời điểm, hữu nghị không phải dựa vào tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục có được, mà dựa vào thực lực thắng đến, dựa vào nắm đấm đánh ra.

Mạnh được yếu thua, nếu như ngươi luôn khách khí, ngược lại sẽ để cho người khác cảm thấy ngươi là quả hồng mềm.

Có chút thời điểm, nên lộ cao chót vót còn phải lộ.

Hai người đang nói, bỗng nhiên thần thức của Giang Trần khẽ động, sắc mặt hơi đổi.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, Tử Xa Mân cũng đã nhận ra cái gì, biến sắc, thấp giọng nói:

- Thiệu Uyên, là Thánh Tổ đại nhân, Thánh Tổ đại nhân giá lâm!

Thánh Tổ đại nhân?

Cường giả Thần đạo duy nhất của Vĩnh Hằng Thánh Địa? Thần linh trong truyền thuyết?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, trong khoảnh khắc, Giang Trần liền cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại không hiểu, không hề có dấu hiệu xé rách hư không.

Xuất hiện ở vùng động phủ của hắn.

Tử Xa Mân vội vàng quỳ xuống:

- Thuộc hạ Tử Xa Mân, bái kiến Thánh Tổ đại nhân, Thánh Tổ đại nhân thiên thu vạn tái, Vĩnh Hằng Bất Diệt.

Tử Xa Mân thấy Giang Trần đứng tại nguyên chỗ, dõi mắt nhìn quanh, sợ đến nỗi đưa tay, ý bảo Giang Trần tranh thủ thời gian quỳ xuống, không được vô lễ.

Giang Trần bất đắc dĩ, chỉ phải quỳ một chân trên đất:

- Vãn bối Thiệu Uyên, bái kiến Thánh Tổ đại nhân.

Chỉ là, mặc dù hư không có ý chí cường đại chấn động, nhưng mà pháp thân của Thánh Tổ đại nhân ở chỗ nào, Tử Xa Mân cũng tốt, Giang Trần cũng tốt, lại thủy chung không có chứng kiến.

Đột nhiên, trên một nham bích trước động phủ của Giang Trần, bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khí lưu, ở trên nham bích, xuất hiện một hình chiếu như thật như ảo.

Một bóng dáng như có như không, ở phía trên nhấp nhô.

- Tử Xa Mân, ngươi rất tốt, mang đến cho Vĩnh Hằng Thánh Địa ta một thiên tài, làm tốt lắm.

Bóng dáng như có như không kia, tản ra thanh âm uy nghiêm.

Tử Xa Mân vui mừng quá đỗi, vội nói:

- Đây là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ, không dám kể công. Có thể làm cho Thánh Tổ đại nhân tán dương một tiếng, thuộc hạ đã rất vinh hạnh rồi.

Tử Xa Mân giọng điệu cung kích, nhìn ra được, hắn đối với Thánh Tổ đại nhân, là tràn đầy sùng kính.

Thánh Tổ đại nhân kia thản nhiên nói:

- Chân thân của ta, còn đang bế quan tu luyện, cái này là một đạo thần thức hóa hình của ta, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng người trẻ tuổi này nói vài lời.

Tử Xa Mân liền vội vàng gật đầu:

- Vâng, vâng, thuộc hạ ra ngoài trước.

Đồng thời Tử Xa Mân liên tục hướng Giang Trần nháy mắt, nói:

- Thiệu Uyên, Thánh Tổ đại nhân thần thức Hiển Thánh, ngươi phải kính ngưỡng, không thể thô lỗ.

Tử Xa Mân sợ Giang Trần trẻ tuổi, xông tới Thánh Tổ đại nhân.

Giang Trần mỉm cười:

- Tử Xa trưởng lão yên tâm, tiểu tử biết rõ nặng nhẹ.

Lúc này Tử Xa Mân mới cẩn thận từng li từng tí thối lui ra ngoài động phủ. Tử Xa Mân tôn trọng Thánh Tổ đại nhân, hiển nhiên đã đến tình trạng tột đỉnh.

Rời khỏi động phủ, hắn cũng không dám ở bên ngoài nghe lén, mà xa xa lảng tránh, sợ vi phạm ý chí của Thánh Tổ đại nhân, làm Thánh Tổ đại nhân tức giận.

Giang Trần quỳ một chân trên đất, nhìn qua hình chiếu như thật như ảo trên nham bích:

- Thánh Tổ đại nhân thần thức Hiển Thánh, thần thông quảng đại, tiểu tử thật sự là mở rộng tầm mắt.

Những lời này của Giang Trần, cũng có vài phần chân thật.

Hoàn toàn chính xác, đây là hắn đi vào thế giới này, lần thứ nhất liên hệ với cường giả Thần đạo. Tuy đây chỉ là một đạo thần thức của cường giả Thần đạo, nhưng có thể thần thức Hiển Thánh, đây quả thật là thủ đoạn đặc thù chỉ có cường giả Thần đạo mới có. Ngay cả cường giả Thiên Vị đỉnh phong, cũng tuyệt đối làm không được.

Bởi như vậy, ngược lại có thể khẳng định, Thánh Tổ đại nhân này, đích thật là cường giả Thần đạo.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)