← Ch.1744 | Ch.1746 → |
- Được rồi, xem ta.
Tiểu Bạch cực kỳ hưng phấn, ở trong thế giới dưới lòng đất, bốn phía khiêu dược, mỗi nhảy thoáng một phát, móng vuốt của Tiểu Bạch, tựa như một công cụ đào móc hoàn mỹ.
Loát loát loát, ... không ngừng có Tinh Thạch đủ mọi màu sắc từ trong nham thạch bị đào móc ra.
Những Tinh Thạch này không bàn mà hợp ý cấm chế tự nhiên, nếu như không phải Tiểu Bạch hiểu được thủ đoạn khai thác, người bình thường mờ mịt ra tay, sẽ bị ánh sáng âm u thiết cắt thành cặn bã.
Mà thủ pháp của Tiểu Bạch, lại lộ ra vô cùng thành thạo.
Ước chừng qua mấy phút, trong tay Tiểu Bạch, đã nhiều ra mấy chục khỏa Tinh Thạch rồi.
Chung quanh, những Tinh Thạch vụn vụn vặt vặt kia, đã bị Tiểu Bạch khai thác không sai biệt lắm.
- Trần thiếu, không có mở ra địa mạch, muốn lấy Tinh Thạch số lượng lớn, thật sự là rất khó. Khá tốt, vùng này xem như sản lượng tương đối nhiều rồi.
Tiểu Bạch đem mấy chục khỏa Tinh Thạch kia, đều giao cho Giang Trần:
- Cho ngươi, Trần thiếu, những Tinh Thạch này rất trân quý, ngươi cũng đừng cầm lấy đi bán a?
Giang Trần cười ha hả nói:
- Yên tâm, những Tinh Thạch này, ta dùng toàn bộ.
Giang Trần như nhặt được chí bảo, những Tinh Thạch này, với hắn mà nói, tuyệt đối là ngủ gật đụng phải chiếu manh. Hiện tại hắn thiếu thốn nhất đúng là tài nguyên tu luyện ở cảnh giới Thiên Vị.
Hiện tại, đã có nhóm Tinh Thạch này, vấn đề tài nguyên, liền không hề lộ ra đột xuất như vậy nữa.
Một người một thú, đứng ở biên giới U Tuyền, cái U Tuyền kia, tản ra ánh sáng âm u, cho dù là ở biên giới, cũng có thể cảm nhận được âm hàn thấu xương.
- Trần thiếu, cái U Tuyền kia, thai nghén lấy hình dạng mặt đất vùng này. Qua U Tuyền này, liền trực tiếp đến địa mạch. Nhưng mà hiện tại, ta còn không dám tùy tiện đi xông địa mạch.
Tiểu Bạch cũng không có lỗ mãng.
- Vẫn là cảm giác sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tiểu Bạch gật đầu:
- Sau khi đột phá Thiên Vị, ta đi qua khẳng định không có vấn đề. Nhưng muốn khai thác địa mạch, cơ hồ không có khả năng. Cho nên, ta muốn tiếp tục lưu lại đây. Một phương diện chờ cơ hội, một phương diện cũng là bảo vệ địa mạch này. Cái địa mạch này, phải là của chúng ta. Người khác, tuyệt đối không thể nhúng chàm. Rơi vào trong tay người khác, đó cũng là lãng phí!
Tiểu Bạch rất tự tin, nó không tin người Yến gia có thể lợi dụng tốt địa mạch này. Hơn nữa, đây là Thiên Địa tự nhiên tạo hóa, chỉ có điều vị trí của địa mạch trùng hợp ở Vân Đà Sơn mà thôi.
Vân Đà Sơn thuộc về Yến gia, nhưng không có nghĩa là, thế giới dưới lòng đất của Vân Đà Sơn, cũng thuộc về Yến gia.
Ngay cả Giang Trần, cũng không có loại suy nghĩ này. Hơn nữa, tình huống hiện tại của Yến gia, Giang Trần cũng nhìn ở trong mắt. Yến Vạn Quân ở Yến gia, đã thất thế.
Mà hiện tại thân phận của Yến Thanh Tang là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Hoàng Nhi, nàng đối với Yến gia, cho tới bây giờ không có lòng trung thành gì.
Bởi như vậy, lợi ích của Yến gia, Giang Trần tự nhiên không có khả năng đi cân nhắc. Nếu như đổi lại một năm trước, Giang Trần nhất định sẽ đứng trên lập trường lợi ích của Yến gia cân nhắc thoáng một phát.
Hiện tại, chỉ cần là tiện nghi thuộc về Yến gia, Giang Trần cảm giác mình ngu sao mà không chiếm.
- Tiểu Bạch, ngươi thực ý định ở lại chỗ này, trông coi địa mạch sao?
Giang Trần nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch.
- Trần thiếu, ta đã quyết định. Ngươi sẽ không phản đối chứ?
Tiểu Bạch nháy con ngươi, có chút lo lắng mà nhìn Giang Trần, sợ Giang Trần phản đối.
- Ta đương nhiên sẽ không phản đối, có ngươi ở nơi này, ta càng yên tâm. Bất quá, ngươi phải hiểu, vạn nhất chuyện không thể làm, thì không nên tùy tiện ra mặt ngăn cản.
Giang Trần nhắc nhở.
- Hắc hắc, Trần thiếu ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không dễ dàng ra mặt. a miêu a cẩu xông tới, những Tinh Thạch kia phát ra cấm chế, cũng có thể giết chết bọn chúng. Trừ khi là Thần linh, Thiên Vị cường giả tiến vào nơi này, không có nắm giữ quy luật, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Phương diện này, Tiểu Bạch đích thật là có ưu thế may mắn.
Nhân loại tu sĩ, kể cả Giang Trần ở bên trong, đối với Tinh Thạch thế giới dưới mặt đất, cũng có chút vô kế khả thi. Nếu như không phải Tiểu Bạch dạy hắn những kiến thức kia, hắn cũng vào không được.
Đổi lại Nhân loại tu sĩ khác, tùy tiện tiến vào nơi đây, không bị đuổi giết thành cặn bã mới lạ.
Giang Trần là không thể nào ở lại chỗ này, nơi này, thích hợp Tiểu Bạch tu luyện, lại không thích hợp Giang Trần hắn tu luyện.
Cho nên, sau khi nhận được một đám Tinh Thạch, Giang Trần đã thấy thu hoạch không tệ. Dù sao cái địa mạch kia, Tiểu Bạch tạm thời cũng không có biện pháp.
Đã như vậy, Giang Trần quyết định, nên rời đi trước. Lưu lại Tiểu Bạch ở chỗ này trông coi, ở chỗ này tu luyện, nhất cử lưỡng tiện.
- Trần thiếu, thiên tài luận kiếm, ta không thể tận mắt nhìn thấy hùng phong của ngươi rồi. Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a. Cái gì Hạ Hầu Tông chó má, nhớ kỹ, hung hăng đánh hắn!
Tiểu Bạch cũng động viên cho Giang Trần.
- Yên tâm, Hạ Hầu Tông chỉ là tiển nhân vật, không đáng để lo. Tiểu Bạch, hi vọng lần sau gặp mặt, tu vi của ngươi có thể làm cho ta chấn động!
- Hắc hắc, Trần thiếu, ngươi cũng vậy a!
Tiểu Bạch lộ ra một biểu lộ bất cần đời, lộ ra rất tiêu sái tự nhiên.
Đã có Tiểu Bạch chỉ điểm, Giang Trần liền có thể một mình ly khai chỗ này.
Cẩn thận từng li từng tí dựa theo phương pháp Tiểu Bạch dạy, Giang Trần hoàn thành từng bước, không ngừng từ thế giới dưới lòng đất chậm rãi khiêu dược ra.
Không thể không nói, phương pháp của Tiểu Bạch là hoàn toàn chính xác, Giang Trần một đường khiêu dược, không có gặp phải bất luận cấm chế gì công kích, rất dễ dàng liền đi ra.
Cái này để cho Giang Trần cũng có chút cảm khái, học vấn của hắn, tự hỏi đã phi thường uyên bác. Thế nhưng mà, đối mặt thế giới dưới lòng đất này, rất nhiều chuyện, hắn cũng chỉ là biết nhưng không hiểu giá trị.
Ở thế giới dưới lòng đất, nếu như không có Tiểu Bạch, chỉ sợ hắn căn bản không cách nào tiến vào, chớ nói chi là ở bên trong nhẹ nhàng khiêu dược như thường.
Giang Trần đi ra thế giới dưới lòng đất, trở lại mặt đất.
Hắn tìm một chỗ tối ẩn nấp, mai phục một lúc, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, lúc này Giang Trần mới ly khai.
Hắn cũng lo lắng cho hành tung của mình bị người phát hiện, từ đó bại lộ thế giới dưới lòng đất.
Cho nên, hắn mới có thể mai phục một lúc, muốn nhìn xem có người thừa dịp hư mà vào hay không. Hiện tại xem ra, hết thảy đều rất ẩn nấp.
Giang Trần trở lại động phủ của Yến Vạn Quân, Yến Vạn Quân hào hứng rất cao.
- Tiểu hữu, Thanh Tang đã đột phá Thiên Vị rồi. Hiện tại đang củng cố cảnh giới, chỉ sợ qua 3-5 ngày sẽ xuất quan!
Yến Vạn Quân mặt mày hớn hở, cái khẩu khí này, cùng niên kỷ của hắn có chút không hợp. Nhìn ra được, sự tình của Yến Thanh Tang, đối với Yến Vạn Quân mà nói, mới là đại sự hàng đầu.
Yến Thanh Tang đột phá Thiên Vị, có lẽ so với bản thân Yến Vạn Quân hắn năm đó đột phá Thiên Vị còn hưng phấn hơn.
*****
Dù sao, cái này ý nghĩa, cháu của mình, ở lĩnh vực võ đạo rốt cục tiến dần từng bước, rốt cục tiến nhập quỹ đạo.
Giang Trần nghe vậy, cũng vui mừng quá đỗi:
- Tốt, ta sớm đã nói qua, thiên phú của Yến huynh, cũng không thua bọn hắn. Chỉ là Yến huynh không có tĩnh hạ tâm lai tu luyện mà thôi! Hoặc là nói, trước đây hắn không có tìm được một con đường thích hợp hắn mà thôi.
- Phải phải! Tiểu hữu, nói ngươi là Bá Nhạc của Thanh Tang, là ân nhân của Thanh Tang, điểm này, lão phu rất nhận đồng. Cũng một mực khắc sâu trong lòng.
Ước chừng ba ngày sau, Yến Thanh Tang hoàn mỹ xuất quan. Sau khi Yến Thanh Tang đột phá Thiên Vị, tinh thần vô cùng phấn chấn, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng.
- Hảo tiểu tử, không tệ, không tệ.
Kỳ thật Yến Vạn Quân rất ít ở trước mặt khích lệ Yến Thanh Tang, nhưng giờ khắc này, chứng kiến Tôn nhi dùng tư thái Thiên Vị đứng ở trước mặt hắn, cũng kích động không hiểu.
- Gia gia, Thanh Tang không có làm cho ngươi mất mặt.
Yến Thanh Tang hiển nhiên còn không biết sự tình Yến Vạn Quân bị ám sát, từ trên trán hắn, cũng nhìn không tới ưu sầu phương diện này.
Giang Trần cũng không có mất hứng, tiến lên cười nói:
- Yến huynh, chúc mừng.
Yến Thanh Tang một cái hùng ôm, cười nói:
- Hảo huynh đệ, ta có thể đột phá Thiên Vị, ngươi có một nửa công lao. Về sau ngươi cùng Hoàng Nhi lập gia đình, ta làm đại cữu ca, nhất định phải uống nhiều vài chén, ha ha ha.
Đột phá Thiên Vị, đối với Yến Thanh Tang mà nói, tuyệt đối là lễ lớn.
Cái này ý nghĩa, ở toàn bộ Yến gia, hiện tại hắn thoáng cái hoàn thành siêu việt những người khác. Cũng chỉ có Yến Chân Hòe, mới vững vàng ở trên Yến Thanh Tang.
Còn những người khác, Yến Thanh Tang đã hoàn toàn áp đảo rồi.
Sau một phen ăn mừng, Yến Vạn Quân biết, nên để cho Yến Thanh Tang biết chân tướng rồi, mới than nhẹ một tiếng, nói ra:
- Thanh Tang, có một số việc, ngươi sớm muộn gì cũng phải biết...
Lập tức, Yến Vạn Quân đem sự tình trước kia, một năm một mười nói ra.
Yến Thanh Tang nghe vậy, giận tím mặt:
- Đây là chủ ý của Yến gia tộc trưởng sao? Hắn... thật không ngờ hắn lại nhẫn tâm, muốn ra tay với gia gia ngươi? Chẳng lẽ nhất mạch chúng ta, đối với Yến gia làm còn chưa đủ sao? Hi sinh còn chưa đủ sao?
Yến Thanh Tang khí không chỗ đánh, nhìn ra được, trong mắt của hắn đều tràn ngập bi phẫn.
- Thanh Tang, bây giờ nói những chuyện này, đều phí công. Ngươi trưởng thành, hiện tại phải học dùng tư duy đến cân nhắc vấn đề. Sự tình đã phát sinh, phàn nàn không làm nên chuyện gì, chúng ta phải tích cực đối mặt. Chờ các ngươi về Vĩnh Hằng Thánh Địa, ta liền phân phát thủ hạ, ly khai Vân Đà Sơn, ra ngoài dạo chơi. Sự tình gia tộc, từ nay về sau ta chẳng quan tâm.
- Dạo chơi? Gia gia, ngươi muốn đi đâu?
Yến Thanh Tang cả kinh nói.
- Đi tới chỗ nào, liền tính toán ở đó. Hiện tại gia gia rất khó nói sẽ đi nơi nào. Thanh Tang, gia gia không yên lòng nhất, là ngươi. Tính cách của ngươi, vẫn là thiếu một phần ổn trọng. Nếu như ngày nào đó ngươi có thể ổn trọng, gia gia liền triệt để yên tâm.
Người trẻ tuổi, không phải mỗi người đều có thể làm đến vững vàng đương đương, không phạm sai lầm.
Vành mắt của Yến Thanh Tang có chút đỏ lên:
- Gia gia, ngươi yên tâm, ta ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, đã học được rất nhiều thứ. Trước kia ta tuổi trẻ tùy hứng, nhưng mà, Yến Thanh Tang qua đi kia đã cáo biệt. Về sau, Yến Thanh Tang ta, nhất định sẽ siêu việt Yến Chân Hòe, nhất định sẽ trở thành một khỏa Minh Châu sáng chói của Vĩnh Hằng Thánh Địa. Ngoại trừ Thiệu Uyên huynh đệ, dù ai cũng không cách nào che lấp ánh sáng chói lọi của ta!
Ngữ khí của Yến Thanh Tang rất kiên định.
- Tốt, Thanh Tang, có những lời này của ngươi, gia gia an tâm. Nếu như một ngày kia ngươi vượt qua Chân Hòe, Yến gia cao thấp, nhất định sẽ phải hối hận!
Yến Vạn Quân nói đến gia tộc, ngữ khí cũng tức giận nói không nên lời.
Tuy Yến Thanh Tang lưu luyến không rời, nhưng mà ở hai ngày sau, liền âm thầm lặng lẻ đi ra Vân Đà Sơn. Mà Yến Vạn Quân, sau khi Giang Trần cùng Yến Thanh Tang ly khai không lâu, liền để lại một phong thư, thả trong động phủ. Bản thân hắn, thì tạm thời phân phát tất cả tùy tùng, một mình một người, lặng yên biến mất khỏi Vân Đà Sơn.
Chờ Yến gia phát hiện Yến Vạn Quân mất tích, cái kia đã là sự tình vài ngày sau. Phong thư để lại kia, bị người phát hiện, lập tức đưa lên cho Lương lão.
Lương lão mở ra nhìn, liền quá sợ hãi, thế mới biết, Yến Vạn Quân Thái Thượng trưởng lão đã ly khai Vân Đà Sơn, ở trong thư, Yến Vạn Quân thậm chí tỏ vẻ, hắn muốn ly khai Yến gia, trong thời gian ngắn, sẽ không quan tâm sự tình Yến gia. Về phần nguyên nhân, ở trong thư chỉ mịt mờ nói tới.
Dùng tâm tư của Lương lão, là suy đoán không ra nội hàm.
Phong thư này, rất nhanh liền bị đưa về Yến gia tổng bộ. Thời điểm Yến gia tộc trưởng chứng kiến phong thư, một quyền hung hăng nện lên bàn trà.
Cái bàn trà quý giá kia, thoáng cái biến thành bột phấn.
- Yến Vạn Quân, Yến Vạn Quân! Ngươi sinh là người Yến gia, chết cũng là quỷ Yến gia. Ngươi cho rằng, để thư lại chào từ biệt, tội lỗi của ngươi, sẽ biến mất sao? Yến Vạn Quân, ngươi sợ tội bỏ trốn, là bại hoại của gia tộc, là sỉ nhục của gia tộc, sẽ mang đến cho gia tộc bao nhiêu tai nạn, ngươi biết không?
Yến gia tộc trưởng giận không kiềm được, lần trước Hắc Ngọc Linh San Mai kia, đích thật là xuất từ bút tích của hắn. Hắn cũng là ở trong điển tịch nào đó, chứng kiến đặc tính của Hắc Ngọc Linh San Mai, đồng thời hắn lại biết rõ Yến Vạn Quân có một cây Mộng Nguyên Thảo.
Khí tức của Hắc Ngọc Linh San Mai cùng Mộng Nguyên Thảo dung hợp, sẽ hình thành kịch độc.
Không thể không nói, kế sách của Yến gia tộc trưởng, nếu như áp dụng thành công, tuyệt đối có thể làm Yến Vạn Quân chết không minh bạch.
Thế nhưng mà, cuối cùng nhất, chiêu này lại thất bại trong gang tấc, căn bản không có hiệu quả. Lúc tình báo trở lại, Yến gia tộc trưởng cũng rất giật mình.
Hắn không rõ, Yến Vạn Quân kia làm sao có thể biết ảo diệu của Hắc Ngọc Linh San Mai?
Đến cùng Yến Vạn Quân này là như thế nào phát hiện? Căn cứ tình báo, lúc đầu Hắc Ngọc Linh San Mai đưa tới, Yến Vạn Quân phi thường vui vẻ, hơn nữa còn đặt ở địa phương cách Mộng Nguyên Thảo không xa. Những tình báo này, Yến gia tộc trưởng đều biết đến.
Thế nhưng mà ai nghĩ đến, mới đầu quá trình thuận lợi như vậy, kết quả, lại thất bại trong gang tấc?
Điều này cũng thôi, Yến gia tộc trưởng còn ôm lấy tâm lý may mắn, cảm thấy Yến Vạn Quân chưa hẳn có thể phát hiện cái gì. Dù Yến Vạn Quân biết rõ đây là một cái cục, cũng chưa chắc biết là Yến gia tộc trưởng hắn làm.
Thế nhưng mà, chứng kiến phong thư để lại, Yến gia tộc trưởng lập tức hiểu.
Người khác có lẽ không biết nội hàm của phong thư này, nhưng Yến gia tộc trưởng xem xét liền minh bạch. Yến Vạn Quân sớm đã biết rõ Hắc Ngọc Linh San Mai kia là hại hắn, hơn nữa cũng biết chuyện này là Yến gia tộc trưởng phái người làm.
← Ch. 1744 | Ch. 1746 → |