Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1794

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1794: Giang Trần bố cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hiện tại Thánh Địa đối với ngươi, có hai loại thuyết pháp, một loại nói ngươi đã sớm chiến chết rồi, còn một loại nói ngươi đã sớm chạy trốn. Rốt cuộc là loại nào?

- Hai loại đều không phải.

Giang Trần lắc đầu.

- Trước khi phản loạn, ta đi ra ngoài thoáng một phát, những ngày này, ta lại giết trở về. Vừa mới giết chết đám gia hỏa phòng thủ ở khu vực số 16.

- Bọn người Huân lão của Bắc Cung gia tộc, bị ngươi giết chết?

Trong mắt Cốc Vân Tân càng tràn đầy vẻ khó tin.

- Đúng.

Cốc Vân Tân tán thưởng:

- Hảo hảo, hảo tiểu tử. Không thể tưởng được, ngươi rõ ràng trà trộn vào trong trận doanh đối đầu! Ha ha, cũng tốt, cũng tốt! Nếu như ta trở về nói cho Thánh Chủ, nói cho Tử Xa đạo huynh, bọn hắn nhất định sẽ rất vui mừng!

- Lần này Cốc điện chủ ly khai đại trận, có chuyện gì muốn làm sao?

- Phụng mệnh lệnh của Thánh Chủ đại nhân, cố gắng đi ra ngoài, rải tin tức, tan rã quan hệ của liên minh phản Thánh Địa. Hiệu triệu tất cả thế lực lớn của Thần Quốc, tiến về thần đô bảo vệ căn cơ của Thánh Địa!

- Tin tức, ta đã sớm thả ra rồi, hiện tại cả Thần Quốc, có lẽ đã biết rõ tin tức. Về phần liên minh Thánh Địa, hiện tại không còn là không gì phá nổi, đã sớm xuất hiện vết rách rồi!

Cốc Vân tân vui mừng quá đỗi, bất quá, loại vui sướng này, cũng không có để cho hắn váng đầu, Cốc Vân Tân vẫn có chút ít sầu lo thở dài:

- Thiệu Uyên, ngươi gia nhập Thánh Địa thời gian ngắn ngủi như vậy, lại có thể vì Thánh địa xuất lực, so với rất nhiều lão nhân của Thánh Địa, thật là làm cho người kính nể. Lúc trước Tử Xa đạo huynh không nhìn lầm ngươi. Thánh Tổ đại nhân, ba Đại Thánh Chủ đều không nhìn lầm ngươi. Chỉ tiếc, cho ngươi thời gian phát triển quá ngắn. Nếu như cho ngươi một trăm năm hai trăm năm, ta tin tưởng, Thánh Địa ở dưới ảnh hưởng của ngươi, nhất định sẽ đi về hướng huy hoàng.

Giang Trần nghe ý tứ này, đoán chừng có lẽ trong Thánh Địa cũng đã xảy ra một ít vấn đề.

Bất quá hắn không có nghe ngóng. Dù sao phát sinh loại tai nạn này, không có khả năng mỗi người đều bất ly bất khí. Nhất định có một nhóm người vứt bỏ Thánh Địa, hoặc vụng trộm chạy đi, hoặc dứt khoát theo địch.

- Cốc điện chủ, người có chí riêng, Thánh Địa có thể ở dưới liên minh có chuẩn bị mà đến công kích, bảo trì đến bây giờ còn không có sụp đổ, đủ thấy nội tình. Một chút tiểu nhân, luôn sẽ có. Đúng rồi, không biết Thánh Tổ đại nhân, mấy vị Thánh Chủ, cùng với Tử Xa trưởng lão, đều còn tốt chứ?

- Ba Đại Thánh Chủ cùng Tử Xa trưởng lão đềukhỏe. Bất quá, Nhị Thánh Chủ trong chiến đấu, bị một đám cao thủ liên thủ công kích, bị trọng thương, trước mắt đã mất đi sức chiến đấu. Mặc dù không có lo lắng tính mạng. Nhưng nếu như thời gian dài không được cứu chữa, chỉ sợ sẽ có di chứng. Thậm chí công lực không khôi phục được.

Nhị Thánh Chủ?

Trong đầu Giang Trần, thoáng hiện qua bộ dạng của Nhị Thánh Chủ.

- Chuyện gì xảy ra?

Giang Trần hỏi.

- Thời điểm đợt công kích thứ nhất tới, là Nhị Thánh Chủ suất lĩnh một đám cao thủ chống cự liên minh phản Thánh Địa công kích. Lại không ngờ liên minh tụ tập một đám cao thủ, rất có tính nhắm vào, vây công Nhị Thánh Chủ. Tuy Nhị Thánh Chủ thần thông cao minh, nhưng mà bất ngờ không đề phòng, cũng bị trọng thương. Vốn, cái trọng thương này cũng chưa chắc không thể trị. Nhưng mà mấy Dược Sư mạnh nhất của Thánh Địa, hoặc là vẫn lạc, hoặc bị nhốt. Đáng sợ nhất chính là, khu vực dự trữ linh dược của chúng ta, đã thất thủ rồi. Lấy không được linh dược cần chữa thương. Tình huống của Nhị Thánh Chủ, liền không cách nào được giảm bớt. Ai, Thánh Địa đã tổ chức vài nhóm người, muốn đi chỗ phủ kho trộm dược. Đáng tiếc, cuối cùng nhất vẫn là sắp thành lại bại.

- Linh dược phủ kho ở khu vực nào?

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động.

Con mắt của Cốc Vân Tân sáng ngời, nhìn Giang Trần, bỗng nhiên trong đầu cũng hiện lên một ý niệm can đảm.

Bọn hắn ở trong Thánh Địa đại trận, muốn đi phủ kho, rất khó. Bởi vì vùng phủ kho, đã bị trọng binh canh gác.

Chỉ có điều, vùng phủ kho kia, một mực có trận pháp phòng ngự của Thánh Địa, phi thường phức tạp, mặc dù hiện tại đã rơi vào trong tay hoàng thất, nhưng hoàng thất cũng không cách nào phá giải trận pháp phòng ngự kia, tiến vào trong linh dược phủ kho.

Cho nên, khu vực như vậy, hiện tại vẫn thuộc về khu vực bị quản khống, nhưng không có phá giải.

- Linh dược phủ kho, kỳ thật cách nơi này cũng không tính xa. Bất quá, hiện tại đã rơi vào trong tay hoàng thất, bị canh giữ nghiêm mật. Muốn tiếp cận, độ khó rất lớn.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi có địa đồ của Thánh Địa sao? Cho ta một phần.

- Có.

Con mắt của Cốc Vân Tân sáng ngời, đem ra một phần địa đồ, ở trên địa đồ chỉ chỉ.

- Khu vực của ngươi bây giờ, là vùng này. Thánh Địa đại trận, bao trùm khu vực này. Linh dược phủ kho ở vùng này. Đúng rồi, đây là vị trí phòng thủ đại khái của liên minh. Đây là tin tức của trinh thám chúng ta điều tra. Ngươi cũng có thể tham khảo thoáng một phát.

Cái này đối với Giang Trần mà nói, đích thật là tin tức phi thường trọng yếu.

Bởi vì Giang Trần vừa trở lại Thánh Địa, đối với từng khu vực phòng thủ của liên minh, xác thực là hoàn toàn không biết gì cả. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn phải từ chỗ Huân lão nghe ngóng.

Ở chỗ Thượng Thân Vương, Giang Trần không có khả năng nghe được tin tức gì.

Giang Trần nhìn xong, cũng có chút kinh hỉ:

- Đây chính là đồ vật ta cần. Đúng rồi, Cốc điện chủ, linh dược phủ kho kia, đến cùng có bao nhiêu trọng binh canh gác. Có bao nhiêu cường giả ở đó?

- Cái này khó mà nói. Đối với Thánh Địa mà nói, muốn tới khu vực phủ kho kia cũng không dễ dàng, chỗ phủ kho, có lẽ có mấy chục người gác. Cường giả mạnh nhất, có lẽ là Thiên Vị bát trọng?

Thiên Vị bát trọng, tại thần đô, đã coi là cường giả nhất lưu.

Dù sao, cường giả Thiên Vị cửu trọng, chỉ có một đám như vậy.

Mà cường giả Bán Thần, càng ít đến thương cảm.

Chính thức tiến vào Thần Cảnh, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên, Thiên Vị bát trọng, đã coi là nhất lưu cao thủ rồi. Ở thần đô, có cường giả Thiên Vị bát trọng canh gác, tuyệt đối là khu vực phi thường trọng yếu.

- Thiên Vị bát trọng? Có mấy cái?

Giang Trần lại hỏi.

- Cụ thể mấy cái không rõ lắm, bất quá Thiệu Uyên, linh dược phủ kho kia, ngươi vẫn là không nên đi mạo hiểm rồi. Hiện tại Thánh Địa cần ngươi, tiềm lực của ngươi đối với Thánh Địa mà nói, ý nghĩa rất lớn. Ngươi là tương lai của Thánh Địa a.

Cốc Vân Tân từ trên tư tâm mà nói, là không muốn Giang Trần đi mạo hiểm.

Bởi vì, ở hắn xem ra, Thiệu Uyên này là tương lai của Thánh Địa, hiện tại đi liều, hiển nhiên không phải lựa chọn lý trí.

Giang Trần gật gật đầu:

- Ta sẽ lượng sức mà làm. Đúng rồi, ta nghe nói Thánh Tổ đại nhân bị hai Thần Cảnh cường giả phong ấn, trong 2000 năm rất khó đi ra, là thật hay giả?

- Ai, là có chuyện như vậy. Nếu như không phải Thánh Tổ đại nhân bị đánh lén, những liên minh này đều là phù vân, Thánh Tổ đại nhân phất tay là có thể khiến bọn hắn tan thành mây khói.

*****

Chính là vì có Thánh Tổ đại nhân, Thánh Địa mới có thể một mực tê liệt chủ quan như vậy, cảm thấy hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc trở mình không ra bao nhiêu sóng gió.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Nói như vậy, hiện tại việc cấp bách nhất, là giải trừ nguy cơ của Thánh Địa, mở ra phong ấn cho Thánh Tổ đại nhân?

- Ân, là có chuyện như vậy, thế nhưng mà hết thảy, nói dễ vậy sao. Mặc dù ba Đại Thánh Chủ cùng một chỗ thoát khốn, cũng chưa chắc có thể mở ra phong ấn cho Thánh Tổ đại nhân. Chí Tôn lão tổ của Hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc, đều là Thần Cảnh, rất khó đối phó. Ba Đại Thánh Chủ liên minh, chỉ sợ cũng khó có thể địch nổi. Chớ nói chi là Nhị Thánh Chủ đã bị thương. Thế cục gian nan, thế cục gian nan a. Thiệu Uyên, cho nên, loại thiên tài như ngươi, nhất định phải vững vàng. Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Cốc Vân Tân lời nói thấm thía, hiển nhiên, hắn là không muốn Giang Trần đi mạo hiểm.

Giang Trần trầm ngâm một lát, mới chăm chú nói:

- Cốc điện chủ, ở đây tương đối nguy hiểm, ngươi trước về trong đại trận, tùy thời bảo trì liên lạc. Nếu như ta có tin tức gì, nhất định sẽ ở trước tiên, báo cho các ngươi biết rõ. Đến lúc đó, các ngươi cũng tùy thời phối hợp ta hành động.

Cốc Vân Tân biến sắc:

- Thiệu Uyên, ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng đừng mạo hiểm a.

- Yên tâm, sự tình không nắm chắc, ta sẽ không làm. Hoặc là không làm, nếu làm sẽ để cho địch nhân trọng thương, để cho liên minh sụp đổ.

Ngữ khí của Giang Trần tràn đầy kiên định.

Cốc Vân Tân thấy biểu lộ của Giang Trần, biết rõ người trẻ tuổi này, chỉ sợ chủ ý trong nội tâm phi thường kiên định, lập tức than nhẹ một tiếng:

- Đã như vậy, ta trước tiên về Thánh Địa, mang tin tức về. Tin tưởng mọi người nhất định sẽ phi thường phấn chấn.

- Ân, nhanh chóng trở về. Nơi đây không nên ở lâu.

Giang Trần cũng không giữ Cốc Vân Tân lại, hiện tại khu vực bốn phía đều là địch nhân, Cốc Vân Tân ở chỗ này cùng hắn nói chuyện, mặc dù chỉ một lát, cũng tràn ngập tính không xác định.

- Bảo trọng.

Cốc Vân Tân nói xong, liền biến mất khỏi khu vực phòng thủ số 16.

- Chạy đi đâu, ác tặc!

Chờ Cốc Vân Tân đã đi một lát, Giang Trần mới từ một phương hướng khác kêu to.

Khu vực phòng thủ chung quanh, hiển nhiên đều tiêu cực biếng nhác. Không muốn hi sinh đội ngũ đi liều, cho nên mới để cho Cốc Vân Tân rơi xuống khu vực phòng thủ của Giang Trần.

Thấy Giang Trần cũng không thể lưu người này lại, cả đám đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bất quá, loại thời điểm này, mọi người cũng không có khả năng chỉ trích đối phương cái gì. Tất cả mọi người đều có tư tâm, ai có tư cách nói người khác?

Giang Trần nhìn biểu lộ của mọi người, liền biết rõ, cái liên minh phản Thánh Địa này, theo thời gian trôi qua, theo thế lực khắp nơi tử thương không ngừng tăng lớn, trong liên minh, cũng không ngừng xuất hiện vết rách. Đây là một tin tức tốt.

Lấy thân thủ của Cốc Vân Tân, nếu như từng khu vực phòng thủ đều có tư tâm, muốn lưu hắn lại, thật sự là không dễ dàng. Cũng không lâu lắm, Cốc Vân Tân liền bình yên phản hồi Thánh Địa.

Nhìn thấy Cốc Vân Tân nhanh như vậy liền trở lại, những người của Thánh Địa, đều hơi cảm thấy kinh ngạc.

- Lão Cốc, bên ngoài phòng ngự sâm nghiêm như vậy sao? Phá vòng vây không ra sao?

- Ai, ngay cả lão Cốc cũng phá vòng vây không ra, xem ra những phản đồ này thật đúng là tiêu hết cả tiền vốn a.

- Bên ngoài bây giờ là tình huống như thế nào, nói cho mọi người a.

Cốc Vân Tân cũng không để ý tới những người này, trực tiếp đi vào trong, vừa đi vừa nói:

- Đại Thánh Chủ ở đâu? Ta muốn gặp Đại Thánh Chủ, có tình báo trọng đại.

Đại Thánh Chủ ở bên cạnh, nghe được thanh âm của Cốc Vân Tân, bước nhanh đi ra, đi theo còn có Tam Thánh Chủ cùng Tử Xa Mân.

- Cốc điện chủ, ngươi phá vòng vây thất bại?

Thanh âm của Đại Thánh Chủ có chút ảm đạm.

- Đại Thánh Chủ, mới đầu thuộc hạ phá vòng vây coi như thành công, bất quá thời điểm đến khu vực phòng thủ số 16, ngươi đoán như thế nào?

- Bọn hắn lại bố trí trọng binh gác khu vực kia sao?

Đại Thánh Chủ biết rõ, khu vực phòng thủ số 16 là khu trọng điểm, liên minh phản Thánh Địa ở đó không biết hao phí bao nhiêu tánh mạng.

- Không phải, ta gặp được một người.

Ngữ khí của Cốc Vân Tân có chút kích động.

- Ta gặp Thiệu Uyên, hắn không có chạy trốn, trước đó hắn có việc nên đi ra Thánh Địa, hôm nay lại ẩn núp trở về rồi!

- Cái gì? Thiệu Uyên?

Tử Xa Mân kích động lên.

- Hắn trở lại rồi?

- Đúng, hiện tại hắn giả mạo thành mấy trưởng lão của Trụ Quang Tông, thân phận không có bị bạo lộ, còn bị Thượng Thân Vương kia ủy thác trách nhiệm, phòng thủ khu vực số 16. Nhìn dáng vẻ của hắn, là chuẩn bị làm lớn.

- Làm lớn như thế nào?

Đại Thánh Chủ khẽ nhíu mày.

- Hắn cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ bảo ta trở lại nói cho mọi người, Thiệu Uyên hắn vĩnh viễn là người của Thánh Địa. Hắn sẽ giúp trợ Thánh Địa thoát khốn!

- Dừng a! Hắn chỉ là Thiên Vị Trung giai tu sĩ, cái khẩu khí kia không khỏi quá lớn a. Dùng ta xem, hắn đột nhiên biến mất, lại bỗng nhiên xuất hiện, không phải sớm đã đầu nhập vào hoàng thất, là địch nhân nằm vùng a!

- Cũng không phải sao? Yến gia cũng đã nương tựa hoàng thất rồi, Thiệu Uyên kia, hắn có thể trung thành và tận tâm với Thánh Địa sao? Cũng đừng trúng quỷ kế của hắn.

Nhìn ra được, hiện tại những cao tầng này của Thánh Địa, đối với Thiệu Uyên tồn tại, là rất có tranh luận. Bởi vì đoạn thời gian trước, thời điểm Thánh Địa bộc phát tai nạn, Thiệu Uyên kia biến mất vô tung vô ảnh. Cái này để cho rất nhiều người nguyên lai ghen ghét, đã tìm được cơ hội công kích hắn.

Mà trong khoảng thời gian này, hắn một mực không có xuất hiện, càng làm cho rất nhiều người có cơ hội rãi tin đồn.

Các loại ngôn luận âm dương quái khí, không ngừng xuất hiện.

Có người châm chọc hắn là đào binh, là một cỏ đầu tường, ở đâu có hứa hẹn, hắn liền bay tới đó.

Có người nói hắn căn bản là quân cờ của liên minh phản Thánh Địa, là tới làm loạn Thánh Địa.

Đương nhiên, những thuyết pháp này, đều không có được ba Đại Thánh Chủ đáp lại.

Mà Tử Xa Mân, tự nhiên là thề sống chết bảo vệ Giang Trần. Trong khoảng thời gian này, Tử Xa Mân không chỉ một lần cùng cao tầng cãi nhau, mà nội dung cãi nhau, vĩnh viễn là vây quanh Giang Trần.

Vì thế, Tử Xa Mân cũng bị mọi người khinh bỉ không ít. Cũng bị không ít chỉ trích. Thế nhưng mà, hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, vẫn trước sau như một duy trì Giang Trần.

Hắn một mực kiên định cho rằng, Thiệu Uyên này, trọng tình trọng nghĩa như thế, hắn không có lý do gì phản bội Thánh Địa. Những cao tầng Thánh Địa chỉ trích hắn, căn bản không biết người trẻ tuổi kia, bọn hắn công kích hắn, hơn phân nửa là bởi vì ghen ghét, bởi vì người trẻ tuổi này xuất hiện, che dấu phong mang của bọn hắn mà thôi.

Giờ phút này Tử Xa Mân nghe được những tin đồn kia, cũng nhíu mày:

- Các ngươi, là hận không thể đẩy Thiệu Uyên tới liên minh phản Thánh Địa sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)