← Ch.1794 | Ch.1796 → |
- Chậc chậc, Tử Xa trưởng lão, Thiệu Uyên này cũng không phải con của ngươi, ngươi đối với hắn thật đúng là để bụng a. Ngươi không lo lắng, ngươi thực bị hắn lừa, đến lúc đó phải xong việc như thế nào?
- Cũng không phải sao? Tử Xa trưởng lão, ngươi là người nhân hậu trung thực, tiểu tử kia rất gian trá, nếu như ngươi bị hắn lừa, vậy việc vui liền lớn.
Tử Xa Mân tức đến sắc mặt tái nhợt:
- Nói láo! Thiệu Uyên lừa gạt lão phu làm cái gì? Hắn có cái gì muốn đi lừa ta?
- Nếu như hắn là quân cờ của hoàng thất, lừa ngươi không phải là vì gạt tín nhiệm của Thánh Địa sao?
- Cái kia thì sao? Nếu như hắn lừa đảo, làm sao có thể ở thời điểm này vứt bỏ chúng ta mà đi? Ở lại Thánh Địa phá hư, chẳng lẽ không phải rất tốt?
Tử Xa Mân cãi lại.
- Ha ha, có lẽ hắn phát hiện lừa gạt không được nữa, cho nên mới bỏ trốn mất dạng?
- Các ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý, các ngươi không phải là ghen ghét Thiệu Uyên che dấu mũi nhọn của hậu bối các ngươi sao? Cần khó coi như vậy sao? Thiệu Uyên thiên tài, Thiệu Uyên hào quang, mỗi người của Thánh Địa rõ như ban ngày. Trừ khi mắt các ngươi bị mù mới nhìn không thấy.
- Các ngươi nói Thiệu Uyên là quân cờ của hoàng thất, vậy hoàng thất này thật đúng là cam lòng ra vốn gốc a. Thái Nhất Bổ Thiên Đan, Đỉnh Thiên Đan, nếu như những thứ này là đồ vật của hoàng thất, bọn hắn cam lòng lấy ra sao? Nếu như hắn là quân cờ, bọn hắn cam lòng để Hạ Hầu Tông bị Giang Trần giết chết sao?
Kỳ thật những người kia cũng biết, Thiệu Uyên không thể nào là quân cờ.
Nếu như là quân cờ, sẽ không có đạo lý giết chết Hạ Hầu Tông, mà sẽ ở trong chiến đấu, làm bộ bị thua, tiếp tục xen lẫn trong Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Người có thể tiêu diệt Hạ Hầu Tông, tuyệt đối không thể nào là quân cờ mà hoàng thất có thể đem ra sử dụng.
Bọn hắn công kích như vậy, cũng là bởi vì ghen ghét.
Đại Thánh Chủ nhướng mày:
- Tốt rồi, những ngày này, các ngươi chỉ trích Thiệu Uyên cũng quá nhiều rồi, chú ý hình tượng cao tầng của các ngươi. Thánh Địa ra một thiên tài không dễ dàng. Các ngươi muốn hủy diệt hắn là sao?
Những người kia thấy Đại Thánh Chủ lên tiếng, mỗi một cái đều câm như hến, không dám nói cái gì nữa.
- Cốc điện chủ, ngươi nói tiếp đi.
Cốc Vân Tân gật gật đầu:
- Muốn nói Thiệu Uyên là quân cờ do hoàng thất điều khiển, ta là tuyệt đối không tin. Tuy thời gian Thiệu Uyên nhập môn ngắn, nhưng mà hắn vì Thánh địa lập công lao, có bao nhiêu trưởng lão có thể vượt qua hắn? Hơn nữa, trên người Thiệu Uyên này, có một loại Hạo Nhiên Chính Khí. Đây tuyệt đối không phải thế hệ gian trá.
- Ân, Thiệu Uyên này, là thiên tài đáng tin cậy, điểm này không thể nghi ngờ.
Đại Thánh Chủ cũng mở miệng, định ra nhạc dạo.
- Thiệu Uyên đã có mưu đồ, bổn tọa tin tưởng hắn nhất định có tính toán của mình. Hiện giai chúng ta cũng không có phương pháp xử lý tốt, liền yên lặng theo dõi kỳ biến. Cứ định kỳ phái ra một ít cao thủ, tùy thời cùng hắn bảo trì liên lạc. Đúng rồi, về sự tình Thiệu Uyên, hôm nay người ở chỗ này biết rõ, chớ có truyền đi. Nếu có người tiết lộ ra ngoài, bổn tọa nhất định nghiêm trị không tha.
Hiện tại, có thể ở lại trong Thánh địa, trên cơ bản đều là tử trung của Thánh Địa rồi.
Có lẽ bọn hắn tầm đó sẽ bất đồng quan điểm, nhưng muốn bán lợi ích của Thánh Địa, là tuyệt đối không thể nào. Nhưng mà Đại Thánh Chủ vẫn mở miệng cảnh cáo thoáng một phát.
- Đại Thánh Chủ, Thiệu Uyên còn nói liên minh phản Thánh Địa, hiện tại tất cả thế lực lớn, đã xuất hiện vết rách rõ ràng. Có lẽ, cơ hội Thánh Địa chúng ta xoay người, đã không xa.
- Hạ Hầu gia tộc cùng hoàng thất, đều có tư tâm, liên minh như thế, có thể vững chắc mới gọi việc lạ.
Đại Thánh Chủ cười lạnh nói.
- Cái liên minh này, nếu như không có lợi ích cộng đồng, đã sớm tan rã rồi. Chỉ cần chúng ta kiên trì thời gian càng dài, cái liên minh này sẽ từ từ tan rã.
Không thể không nói, ánh mắt chiến lược của Đại Thánh Chủ, vẫn phải có.
Tiếp sau, Giang Trần ở khu vực phòng thủ số 16, cũng thanh nhàn tự tại. Bất quá, hắn lại nhớ thương lấy một chuyện, cái kia chính là linh dược phủ kho.
Chỗ kia, hiện tại rơi vào trong tay hoàng thất, nếu như hoàng thất tìm được phương pháp phá giải, một khi tiến vào phủ kho, vậy toàn bộ của cải Thánh Địa cất trong kho, đều bị hoàng thất chuyển không.
Giang Trần cảm thấy rất đáng tiếc, một khi để cho hoàng thất phá giải, Thánh Địa sẽ thua thiệt lớn.
- Không thể không công tiện nghi đám hoàng thất khốn kiếp kia.
Giang Trần rất phiền muộn.
Bất quá, tin tức tốt cũng không phải là không có, mấy ngày gần đây, Giang Trần rõ ràng cảm giác được, không khí trong liên minh, cũng đang không ngừng chuyển biến xấu.
Giang Trần hơi chút nghe ngóng, lấy được tin tức, cũng có phần ý tứ.
Bên ngoài Thần Quốc, rất nhiều thế lực ủng hộ Thánh Địa, nhao nhao phát binh tạo phản, phát hịch văn, xưng muốn bảo vệ Thánh Địa, đả kích liên minh phản Thánh Địa tà ác.
Những thế lực này, tiếng hô ở các nơi, cũng có chút đồ sộ.
Hiện tại, rất nhiều thế lực của bản thân liên minh, đã ở trong quá trình vây công Thánh Địa tổn thương cực nặng, xuất hiện lười biếng trên tâm lý.
Nhân thủ cũng giật gấu vá vai, rất khó điều phối nhân thủ.
Một khi các thế lực duy trì Thánh Địa khởi nghĩa vũ trang, làm cho nhân thủ trong liên minh càng thêm khẩn trương. Bất đắc dĩ, hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc, chỉ phải tự thân xuất mã.
Thế nhưng mà, các lộ thế lực, khắp nơi đều có, mặc dù là nhân mã của hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc, cũng không đủ dùng.
Lại khu động thế lực nhất lưu khác, ngoại trừ đám tử trung, những thế lực trước kia đã bị thua thiệt, như Trụ Quang Tông cùng Bắc Cung gia tộc, ... là căn bản không muốn tiếp tục đầu nhập trọng binh chiến đấu. Bọn hắn đã qua giai đoạn vờ ngớ ngẩn, cũng bắt đầu tính toán chi li.
Bởi như vậy, tiếng hô của các lộ liên quân, không những không thể áp chế xuống, ngược lại có xu thế càng diễn càng liệt, nếu để cho loại khí thế này hội tụ thành một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng này sẽ càng ngày có càng nhiều thế lực gia nhập, cuối cùng nhất sẽ thay đổi thế cục, cũng chưa chắc không có khả năng.
Loại tình huống này, là sự tình liên minh phản Thánh Địa sợ chứng kiến nhất.
Kể từ đó, bên liên minh phản Thánh Địa, cũng không thể không thương nghị đối sách.
Cấp bậc như Giang Trần, trước mắt tự nhiên không cách nào tiến vào trong quyết sách cao nhất. Có thể tham dự quyết sách cao nhất, chỉ có tông chủ hoặc Thái Thượng trưởng lão của tất cả thế lực lớn.
Bất quá, Giang Trần vẫn có thể thăm dò được một tí tin tức.
Nghe nói, liên minh phản Thánh Địa cảm nhận được áp lực to lớn, hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc đều quyết định, tập hợp tất cả binh lực, phát động tấn công mạnh với Thánh Địa đại trận. Hơn nữa, lúc này đây, hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc, đều sẽ phái ra tinh nhuệ đến xung phong.
Nói cách khác, hiện tại không còn là cách cục trước kia, sẽ không để bộ phận thế lực đi tiền tuyến chịu chết, mà là do nhân mã của hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc dẫn đầu công kích.
← Ch. 1794 | Ch. 1796 → |