← Ch.1816 | Ch.1818 → |
Giang Trần vỗ tay cười to.
- Thuấn lão quả nhiên là tính toán tài tình, vận cũng đoán được.
- Cũng không khó đoán, ta nghĩ Hoàng Nhi cũng ưa thích chỗ đó. Cho nên, liền không khó suy đoán rồi. Ai, nhìn lại chuyện cũ, như rõ mồn một trước mắt a. Giang Trần, Hoàng Nhi cả đời mệnh khổ, sau khi có ngươi, vận mệnh của nàng, mới bắt đầu từ khổ chuyển ngọt. Hi vọng ngươi có thể chiếu cố tốt Hoàng Nhi, đừng tổn thương nàng.
Thuấn lão than nhẹ một tiếng.
- Đây là tự nhiên.
Giang Trần gật đầu, đồng thời hiếu kỳ hỏi.
- Thuấn lão, ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn ngươi mang Sở Tinh Hán đi, hiện tại không biết đi phương nào?
Nói lên Sở Tinh Hán, Thuấn lão cũng có chút ít thương cảm:
- Lão phu cũng rất nhiều năm không thấy hắn rồi. Lúc trước ta bị gia tộc đuổi giết, liền đưa hắn đi. Những năm này, cũng không biết hắn còn sống hay không. Ai, lão phu xin lỗi hắn, cũng xin lỗi ngươi a.
- Thuấn lão không nên tự trách, rất nhiều chuyện, cũng không phải ngươi muốn như vậy. Thế cục như thế, ngươi cũng không có biện pháp a.
- Ân, lần này lão phu vừa vặn ý định đi dạo bốn phía, nghe ngóng khắp nơi. Tinh Hán này, nếu có cơ duyên, mặc dù không thể như ngươi khiếp sợ thiên hạ, nhưng tuyệt đối là một thiên tài. Nhân loại cương vực các ngươi, kỳ thật thiên tài nhiều vô cùng, chỉ tiếc đạo thống hủy diệt, căn cơ hủy diệt, lưu cho Nhân loại cương vực truyền thừa cùng tài nguyên quá ít. Nếu không, dùng nội tình của Nhân loại cương vực, Vạn Uyên đảo làm sao có thể so sánh?
Giang Trần cũng không có lập tức để cho Thuấn lão ly khai, mà kiểm tra kinh mạch bị phế của Thuấn lão một chút, vẫn có hi vọng chữa trị. Cho nên, Giang Trần quyết định, giữ Thuấn lão ở lại chỗ này một thời gian ngắn, để cho hắn có cơ hội giúp Thuấn lão chữa trị kinh mạch, khôi phục thực lực. Dù sao, tại Vạn Uyên đảo, tu vi võ đạo không cao, là dám chắc đi không thông.
Thuấn lão vốn là tâm như tro tàn, nghe nói còn có hi vọng chữa trị, cũng tuyệt xử phùng sanh, sinh ra vài phần chờ mong.
Trải qua Giang Trần không ngừng cố gắng, thật đúng là để cho hắn như nguyện, tuy không cách nào làm cho Thuấn lão lập tức khôi phục tu vi, nhưng qua một hai năm, Thuấn lão chậm rãi lục lọi, chậm rãi khôi phục, là không có bất cứ vấn đề gì.
- Thuấn lão, đây là một viên Đỉnh Thiên Đan, ở cảnh giới Thiên Vị, có thể vô điều kiện tăng lên nhất trọng.
- Đỉnh Thiên Đan?
Thuấn lão chấn động.
- Đan dược này, không phải Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi nói vẫn còn nghiên cứu sao?
Giang Trần cười cười:
- Có ta ở đây, tùy thời có thể.
- Tiểu tử ngươi, quả nhiên là kỳ tích không chừng mực a. Hiện tại lão phu thật sự rất hiếu kỳ, tiểu tử ngươi rốt cuộc là tình huống như thế nào? Muốn nói có người nào đó có thể dạy ngươi, lão phu thật đúng là không tin.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, có người thể dạy hắn, thật đúng là có rất nhiều. Chỉ có điều, những người kia đều sống ở kiếp trước.
Thần Uyên Đại Lục này, người có thể dạy hắn, thật đúng là không có.
Thuấn lão không có khách khí với Giang Trần, hắn hiện tại, cũng không cách nào cự tuyệt Đỉnh Thiên Đan. Dù sao, hắn ở phương diện võ đạo đã hoang phế nhiều năm, cần nhanh chóng tu bổ. Đỉnh Thiên Đan này, có thể giảm rất nhiều sự tình, có thể vượt qua mấy chục năm cố gắng.
Đồng thời Giang Trần cũng nói với Thuấn lão chuyện Yến Vạn Quân, để hắn biết Yến Vạn Quân đang ở Đông Diên đảo.
- Đi, ta đi ra ngoài tìm Sở Tinh Hán, nếu có tin tức, liền dẫn Sở Tinh Hán đi Đông Diên đảo. Nhìn xem có thể đi Nhân loại cương vực, cùng Hoàng Nhi hội hợp hay không.
- Tốt! Như thế rất tốt.
Giang Trần cũng đồng ý. Hắn biết rõ, Thuấn lão đối với Yến gia là không có hứng thú gì. Đi Nhân loại cương vực, có thể xem là một lựa chọn tốt, tự nhiên là đồng ý.
Thuấn lão mỉm cười nhìn Giang Trần, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức:
- Giang Trần, ngươi chữa trị Đông Diên đảo kia, phải chăng muốn kinh doanh chỗ đó thành địa bàn của mình?
- Là có ý này, chỗ đó có Truyền Tống Trận đi thông Nhân loại cương vực, địa lý vị trí rất tốt. Hơn nữa đầu mối trận pháp của Đông Diên đảo kia, đều do ta điều khiển, coi như là Hồi Xuân đảo vực, hiện tại cũng không cách nào xâm nhập.
- Ân, Nhân loại cương vực có Ma tộc uy hiếp, sớm muộn sẽ trở thành chủ chiến trường. Ngươi sớm chút kiến thiết thế lực của mình, có thông đạo then chốt như vậy. Tiến có thể công, lui có thể thủ, rất không tệ.
Thuấn lão đối với tư duy chiến lược của Giang Trần, là phi thường thưởng thức.
- Ngươi ý định lúc nào về Nhân loại cương vực?
Thuấn lão lại hỏi một câu.
- An bài sự tình Thánh Địa xong, ta sẽ trở về Nhân loại cương vực. Chỉ tiếc, đến bây giờ mới thôi, còn không có tin tức của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận. Trận pháp này, đối với Nhân loại cương vực mà nói, ý nghĩa rất trọng yếu.
Giang Trần đem ý nghĩa của trận pháp này, đại khái nói một lần.
Thuấn lão như có điều suy nghĩ, một lát sau, mới mở miệng nói:
- Giang Trần, ngươi là thiên tài vạn năm hiếm thấy của Nhân tộc, sự xuất hiện của ngươi, nhất định là có nguyên nhân. Ngươi vì Nhân loại cương vực cố gắng, lão phu cũng cảm giác rất bội phục. Bất quá, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, cuối cùng chỉ là tránh cho Nhân loại cương vực bị Ma tộc công kích, nói trắng ra, chỉ là họa thủy đông dẫn mà thôi. Ma tộc bị chỉ trận pháp ngăn cách, bọn hắn sẽ thông qua cách khác, tiến vào địa bàn của chủng tộc khác. Chờ Ma tộc chinh phục địa bàn khác, bọn hắn sẽ không ngừng đả thông thông đạo, từ khu vực khác, sát nhập Nhân loại cương vực. Nói cho cùng, chỉ cần Ma tộc bất diệt, Thần Uyên Đại Lục không có Tịnh Thổ. Cho dù là Vạn Uyên đảo, cũng sẽ không là Tịnh Thổ.
Giang Trần cười khổ nói:
- Vạn Uyên đảo cho tới bây giờ, cũng không phải là Tịnh Thổ a.
Thuấn lão khẽ giật mình:
- Chỉ giáo cho?
- Sở dĩ Vạn Uyên đảo một mực như là Tịnh Thổ, kỳ thật đều do mười Đại Thánh Địa âm thầm hi sinh. Tương truyền, thời kỳ Thượng Cổ, ác mộng của Thần Uyên Đại Lục, là từ Vạn Uyên đảo bắt đầu...
Giang Trần lập tức đem sự tình Vạn Uyên đảo là nơi Ngoại Vực xâm lấn, hết thảy nói cho Thuấn lão một lần.
Sau khi Thuấn lão nghe xong, cũng ngây ra như phỗng:
- Nói như vậy, Thượng Cổ đến nay, mười Đại Thánh Địa một mực thủ hộ lấy Vạn Uyên đảo? Một mực đang cùng người Ngoại Vực xâm nhập, tiến hành cuộc chiến sinh tử?
- Đích thật là có chuyện như vậy. Bất quá, chúng ta nên cảm thấy may mắn, vì Thượng Cổ đến nay, còn không có chủng tộc Ngoại Vực lớn như Ma tộc quy mô xuất hiện, bằng không thì mười Đại Thánh Địa làm sao có thể quét sạch cho hết? Ta đoán chừng, Thượng Cổ đến nay, sau Ma tộc, có thể phát hiện, ngẫu nhiên đi ngang qua, đều là một ít mạo hiểm giả? Nếu không, Vạn Uyên đảo sớm đã không còn ngày yên tĩnh rồi.
Biểu lộ của Thuấn lão ngưng trọng, thật lâu không nói gì.
- Giang Trần, hôm nay nghe ngươi nói như vậy, lão phu mới rộng mở trong sáng. Xưa nay lão phu còn cảm thấy, Thánh Địa làm việc, có đôi khi không khỏi quá bá đạo. Hiện tại xem ra, Thánh Địa làm còn chưa đủ bá đạo, còn chưa đủ cường thế. Thánh Địa vì Vạn Uyên đảo làm nhiều như vậy, nên hưởng thụ đại bộ phận tài nguyên, nên khống chế thập đại Thần Quốc.
*****
Thuấn lão nói, là phát ra từ đáy lòng.
Quả thật, rất nhiều thế lực của Vạn Uyên đảo, đều là hậu duệ của Thượng Cổ đào binh từ Phong Ma đại chiến trốn đến.
Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cho mỗi người ở đây đều là người nhu nhược. Coi như là hậu duệ đào binh, cũng không có khả năng mỗi một cái đều là người nhát gan, luôn có một nhóm người, đồng dạng có được nhiệt huyết.
Thuấn lão, Hoàng Nhi, Yến Thanh Tang, ... bọn họ đều là loại người ấy.
- Thuấn lão. Việc này quan hệ trọng đại, trước khi Thánh Địa không có công bố, ngươi không nên tuyên truyền. Việc này, khiên một phát mà động toàn thân. Trước kia, Thánh Địa một mực không công bố chuyện này, bọn hắn lo lắng, một khi công bố, sẽ tạo thành rung chuyển, sẽ để cho tình cảnh của Thánh Địa vốn không ổn, càng thêm rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Hôm nay, phản loạn đã xong, ta suy đoán, đoán chừng Thánh Địa không sai biệt lắm sẽ ngả bài rồi.
Nhưng Thuấn lão lại khó hiểu:
- Giang Trần, Thánh Địa đã ý định ngả bài tuyên bố, vì cái gì từ Thượng Cổ đến nay, một mực không chịu tuyên bố?
- Thời đại Thượng Cổ, mười Đại Thánh Địa còn có thể chèo chống, thẳng đến mấy trăm năm gần đây, mười Đại Thánh Địa càng ngày càng cố hết sức. Đó là bởi vì, chiến trường Ngoại Vực hi sinh có đôi khi quá lớn, tiêu hao quá nhiều tài nguyên cùng nhân lực của Thánh Địa. Đây cũng là nguyên nhân những năm gần đây, Thánh Địa càng ngày càng không được. Cũng không phải Thánh Địa không được, mà là Thánh Địa hi sinh quá lớn.
- Đã minh bạch, đã minh bạch, lão phu đã triệt để minh bạch. Như vậy xem ra, những gia hỏa phản loạn này, thật sự là phát rồ a.
Thuấn lão bình sinh, bội phục nhất đúng là loại chuyện này, có năng lực, có đảm đương.
Mà sở tác sở vi của Thánh Địa, hiển nhiên rất phù hợp khẩu vị của hắn, lập tức chinh phục được Thuấn lão.
Vỗ vỗ bả vai Giang Trần, Thuấn lão nói:
- Giang Trần, nhìn ra được, Thánh Địa đối với ngươi ký thác rất sâu. Nhân loại cương vực không thể ly khai ngươi, một ngày nào đó, Vạn Uyên đảo cũng sẽ không thể ly khai ngươi. Có lẽ, sự xuất hiện của ngươi, là vì cứu vớt vận mệnh của Thần Uyên Đại Lục mà đến. Bây giờ lão phu đối với ngươi, là càng ngày càng chờ đợi!
...
Lúc Thuấn lão khôi phục không sai biệt lắm, liền phiêu nhiên đi ra Thánh Địa.
Trải qua nói chuyện với Giang Trần, tâm tư của Thuấn lão vốn đã như tro tàn, lại sống dậy. Một loại ý thức trách nhiệm, để cho Thuấn lão cảm giác mình còn phải nỗ lực, tuyệt đối không thể chán chường như vậy.
Cất bước Thuấn lão, Giang Trần cũng tiến nhập trong tu luyện.
Trải qua cuộc chiến phản loạn lần này, trải qua nhiều chiến đấu như vậy, Giang Trần ở Thiên Vị tứ trọng, cũng tích lũy đầy đủ năng lượng, hắn cảm thấy, mình cách Thiên Vị ngũ trọng, đã không xa.
Hắn đã làm tốt quyết định, chỉ cần đột phá Thiên Vị ngũ trọng, nếu như bên Thánh Địa không có việc gì, hắn liền về Nhân loại cương vực một lần.
Trước đi xem Truyền Thừa Lục Cung a.
Truyền Thừa Lục Cung là nơi Giang Trần mong đợi nhất trước mắt. Mỗi một cung, đều có thể cho Giang Trần rất nhiều kinh hỉ. Quan trọng nhất là, kinh hỉ ở mỗi một cửa, đều đang không ngừng tiến bộ. Rất rõ ràng, đây chính là một truyền thừa vì người nối nghiệp của Lưu Ly Vương Thành mà thiết trí, Giang Trần kế thừa đạo thống của Lưu Ly Vương Thành, Truyền Thừa Lục Cung kia tự nhiên là của hắn.
Đã trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ như vậy, Giang Trần thu hoạch, kỳ thật cũng rất lớn. Thu hoạch rất nhiều tánh mạng của Thiên vị cường giả, từng Thiên Vị cường giả, đều có Thiên Vị phù chiếu, đây tuyệt đối là một thu hoạch cực lớn. Những vật này, mang trở về Nhân loại cương vực, đối với lớn mạnh Nhân loại cương vực, là có hiệu quả rất rõ ràng.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất, kỳ thật vẫn là Thần cách của Hạ Hầu lão tổ.
Cho dù là thời đại Thượng Cổ, giá trị một miếng Thần cách, cũng phi thường đáng sợ. Từng cường giả Thần đạo sinh ra đời, đều trải qua vô số khảo nghiệm. Mà từng cường giả Thần đạo vẫn lạc, đều ý nghĩa tổn thất thật lớn.
Ba tháng sau, Giang Trần thuận lợi đột phá Thiên Vị ngũ trọng, cảnh giới Võ Đạo, nâng cao một bước.
Mà Long Tiểu Huyền cũng không cam chịu yếu thế, sau khi Giang Trần đột phá không bao lâu, cũng lấy được đột phá, thành công tiến vào Thiên Vị lục trọng, vượt lên trước Giang Trần nhất trọng.
Đối với nhiệt tình tu luyện của Long Tiểu Huyền, Giang Trần cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn biết rõ, cái này nhất định là bị Thái Tuế Bạch Hổ kích thích.
Nghĩ đến Thái Tuế Bạch Hổ, Giang Trần cũng có chút tưởng niệm. Tại Vân Đà Sơn, Thái Tuế Bạch Hổ cũng ngây người đã lâu. Không biết tu vi hôm nay, đã đột phá tới trình độ nào?
Bất quá, Thái Tuế Bạch Hổ cất bước muộn, tu vi của nó tiến bộ mau nữa, trong thời gian ngắn, đoán chừng cũng rất khó đuổi theo Long Tiểu Huyền.
Đương nhiên, tốc độ tu luyện của đám này, đều là tồn tại Giang Trần phải cúng bái. Huyết mạch Thần Thú, thật sự quá đáng sợ. Tuy Giang Trần cũng dung hợp huyết mạch Thần Thú, bất quá, dung hợp huyết mạch, cuối cùng không bằng huyết mạch Nguyên Thủy của người ta, tốc độ tu luyện, là không cách nào so sánh với những huyết mạch nghịch thiên này.
Bất quá, tốc độ tu luyện như vậy, hắn đã phi thường hài lòng rồi.
Dù sao, dùng tuổi của hắn, có thể tu luyện tới Thiên Vị ngũ trọng, bản thân đã là một kỳ tích. Nếu như không phải hắn có trí nhớ kiếp trước, nếu như những thiên tài tuổi trẻ kia phát triển, hiện tại chỉ sợ hắn nhiều lắm là Đế cảnh, nói không chừng ngay cả Đế cảnh cũng không có tiến vào.
Còn Chu Tước Thần Cầm, lần này, nó là quyết tâm muốn xung kích Thần đạo rồi. Giang Trần đoán chừng, lần này nếu như Chu Tước Thần Cầm không đột phá Thần đạo, là chắc chắn sẽ không xuất quan.
Bất quá, sự tình vượt quá Giang Trần đoán trước, ngày hôm sau Giang Trần đột phá, Chu Tước Thần Cầm cũng xuất quan.
Nó cũng không có đột phá Thần đạo.
- Trần thiếu, ta nếm thử một chút, đã đem các loại kiến thức cơ bản làm đến tốt nhất, hiện tại mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội. Tuy Vĩnh Hằng Thánh Địa này rất tốt, Linh lực rất ưu việt, nhưng không phải địa phương thích hợp ta đột phá. Ta phải về Thi Tì Địa Ngục Đảo, chỗ kia, mới là địa phương thích hợp ta đột phá nhất.
Giang Trần tự nhiên không có ý kiến:
- Đột phá Thần đạo, chính là đại sự hàng đầu, mặc kệ đi nơi nào, ta đều tuyệt đối ủng hộ.
Chu Tước Thần Cầm càng cường đại, Giang Trần càng cao hứng. Dù sao, hiện tại cả hai là đồng bọn tốt nhất, sức chiến đấu của đồng bọn, tự nhiên là càng mạnh càng tốt rồi.
- Bên Vĩnh Hằng Thánh Địa này, giải quyết tốt hậu quả cũng không xê xích gì nhiều a?
- Ân, những ngày này, bọn hắn đang tận sức khôi phục nguyên khí của Vĩnh Hằng Thần Quốc. Trước mắt thế cục của Thần Quốc đã định. Chỉ có điều, hiện tại các đại Thần Quốc khác của Vạn Uyên đảo, thế cục còn rất vi diệu. Lần phản loạn này, là có dự mưu, là các phương diện của thập đại Thần Quốc âm thầm câu thông, cùng một chỗ làm khó dễ. Bất quá, bởi vì vấn đề an bài nhân thủ, có chút Thần Quốc, căn bản chưa kịp trình diễn phản loạn, liền bị trấn áp. Còn có chút Thần Quốc, đến bây giờ, còn ở vào giai đoạn bình loạn. Không thể không nói, lần này thập đại Thần Quốc của Vạn Uyên đảo, tuyệt đối là nguyên khí đại thương.
← Ch. 1816 | Ch. 1818 → |