Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0272

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0272: Thiết gia mất trật tự
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Lần này, là hắn thăm dò được tin tức Diệp Trọng Lâu đến Bảo Thụ Tông, nên âm thầm để cho Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật đi Thiên Quế Vương Quốc tiêu diệt Giang Trần.

Ai từng nghĩ đến, vậy mà thất thủ.

Hơn nữa, là dưới tình huống không có Diệp Trọng Lâu trợ giúp, một chuyến mười tám người, hai cường giả Địa Linh cảnh lĩnh đội, vậy mà toàn bộ bị bắt.

Tin tức này, làm cho cả người Thiết Xán hóa đá. Thực lực của Thiết Đạt Chí, Thiết Xán rất rõ ràng.

Cháu trai của mình, ở võ đạo, thiên phú so với Thiết Xán hắn cao hơn rất nhiều. Lời nói không dễ nghe, qua ba năm nữa, chỉ sợ tu vi của Thiết Đạt Chí, sẽ siêu việt Thiết Xán hắn.

Cho nên, Thiết Đạt Chí tự thân xuất mã, hắn rất tin tưởng.

Nhưng mà, sự thật lại một lần nữa đánh mặt Thiết Xán. Thiết Đạt Chí bại, bị Giang Trần giam.

Hơn nữa, còn để cho người mang tin tức về, ở trong sáu canh giờ đi chuộc người, quá thời hạn không đợi.

Qua sáu canh giờ, mỗi một khắc, Giang Trần sẽ giết một người, thẳng đến giết sạch mới thôi.

Nghe tin tức này, Thiết Xán thiếu chút nữa phun huyết.

Hắn không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm, lúc nào có người dám can đảm dùng loại tư thái này đối thoại với Thiết Xán hắn? Người nào dám đối địch Thiết gia hắn?

Đừng nói Vương Quốc thế tục không có, ngay cả trong tông môn, cũng chưa từng có.

Thế nhưng mà, hôm nay, lại để cho Thiết Xán hắn gặp.

- Giang Trần...

Trong mắt Thiết Xán lộ ra hung quang, hàm răng cắn khanh khách, hận không thể lập tức dẫn thiên quân vạn mã giết đến vương đô, đem Giang phủ san thành bình địa, giết chó gà không tha.

Thế nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, ý nghĩ này rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể được.

Không nói giờ phút này Diệp Trọng Lâu đang cho Giang Trần chỗ dựa, chỉ nói trong tông môn, tông chủ Tạ Thiên Thụ, nhất định cũng đã nhận được tin tức.

Không có bất kỳ lý do, đệ tử tông môn chạy đến thế tục, quấy rối quý tộc Vương Quốc, vây công phủ đệ người ta.

Mặc dù là đệ tử tông môn, cũng không cho phép.

Đệ tử tông môn diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược, cũng không phải là không thể được, nhưng phải tuân thủ quy củ cơ bản.

Đương nhiên, trường hợp không tuân thủ quy củ, cũng có rất nhiều.

Thế nhưng mà, đó là dưới tình huống không có người truy cứu.

Hôm nay, đừng nói tông chủ Tạ Thiên Thụ trong tông môn tùy thời ra làm khó dễ, coi như là Diệp Trọng Lâu, Thiết Xán cũng tự hỏi không làm gì được.

Lần này, Diệp Trọng Lâu chiếm lý, nếu náo lớn, chỉ sợ sẽ huyên náo đến Thiết gia hắn thua thê thảm.

Đánh tới chỗ tông chủ, tông chủ Tạ Thiên Thụ khẳng định không ngại bỏ đá xuống giếng, hung hăng trị tội Thiết gia bọn hắn.

Điểm chết người nhất là, lần này hắn thụ ý Thiết Đạt Chí tiến về vương đô, còn tự mình điều động 16 tên đệ tử chấp pháp.

Cái này vốn là hành động tư nhân, nếu như không có người truy cứu, tự nhiên là không ảnh hưởng toàn cục.

Nhưng một khi sự tình gây ra động tĩnh lớn, kia chính là đại phiền toái.

Trước không nói Thiết Xán hắn căn bản không có tư cách điều khiển đệ tử Chấp Pháp Đường, dù có tư cách, không có công văn chấp pháp, là không thể đơn giản hành động.

Hôm nay, hắn chẳng những tự mình điều động, còn khiến 16 tên đệ tử chấp pháp gãy ở Giang phủ.

Nếu không cứu người ra, trưởng lão Chấp Pháp Đường, tuyệt đối sẽ không tha Thiết Xán hắn. Chỉ sợ sẽ triệt để đắc tội chết trưởng lão Chấp Pháp Đường.

Chấp Pháp Đường, tượng trưng cho tông pháp tông môn, tượng trưng cho giới luật, tượng trưng cho quy củ.

Thiết Xán hắn tự mình điều động đệ tử chấp pháp, kia chính là phá hư quy củ.

Phá hư quy củ của Chấp Pháp Đường, càng phá hư quy củ tông môn.

Việc này náo lớn, cũng đủ hắn xong đời.

Hiện tại Thiết Xán mất trật tự rồi, trong đầu loạn thành một đoàn.

Hắn không ngờ Thiết Đạt Chí và Chu Dật sẽ bị bắt ở Giang phủ, càng không ngờ là, Giang Trần dám công khai xảo trá hắn.

Không đi chuộc người, liền giết tù binh.

Đây là tối hậu thư của Giang Trần.

Thiết Xán không nghi ngờ Giang Trần sẽ làm như vậy, Giang Trần nói muốn giết ai, cho tới bây giờ sẽ không nhíu mày qua.

Giết Luật Vô Kỵ, giết Dương Chiêu, thậm chí Càn Lam Bắc Cung Liễu Thừa Phong, hiện tại Thiết Xán đã không nghi ngờ, khẳng định là Giang Trần làm.

Thời gian chỉ có sáu canh giờ, nội tâm Thiết Xán xoắn xuýt, nhưng cũng biết, thời gian lưu cho hắn không nhiều lắm, không thể lại do dự.

Cắn răng một cái, chỉ có thể mặt dày mày dạn đi tìm phụ thân Thiết Long.

Thiết Long cũng vừa vặn tham gia hội nghị cao tầng trở lại, trên mặt còn có chút mệt mỏi, nhìn thấy bộ dạng Thiết Xán ỉu xìu, đã biết rõ đứa con trai này lại gây tai hoạ.

Thiết Long ở trong hội nghị, vốn có chút buồn bực, nhìn thấy bộ dạng Thiết Xán như vậy, càng thêm khó chịu:

- Nói đi, lần này lại chọc phiền toái gì?

Thiết Xán không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ lão tử a.

- Phụ thân... Ta xin lỗi, không có chiếu cố tốt Đạt Chí.

Thiết Xán hiển nhiên hiểu tính tình của Thiết Long, biết rõ mình biểu hiện càng thảm, phụ thân mới có thể mềm lòng.

- Đạt Chí? Đạt Chí hắn làm sao?

Thiết Long nghe vậy biến sắc.

- Phụ thân, Đạt Chí ra ngoài lịch lãm rèn luyện trở về, nghe nói Thiết gia chúng ta bị Giang Trần vẽ mặt, tại chỗ giận dữ, liền dẫn Chu Dật đi tìm Giang Trần. Cũng không biết Giang Trần kia sử dụng yêu pháp gì, lại giam cầm Đạt Chí cùng mấy người Chu Dật. Tiểu tử kia coi trời bằng vung, vậy mà xảo trá đến trên đầu ta. Tuyên bố không cầm đồ vật chuộc người, sau sáu canh giờ, qua một khắc liền giết một người. Tổng cộng đi mười tám người, hắn sẽ một đường giết xuống, thẳng đến giết sạch mới thôi.

- Cái gì?

Hai mắt Thiết Long bắn ra lệ mang.

- Hắn thật sự nói như vậy?

- Chắc chắn 100%.

Trong nội tâm Thiết Xán vui vẻ, hắn muốn khơi mào cảm xúc của phụ thân, khiến cho phụ thân căm thù, bởi thế, phụ thân sẽ tự mình ra mặt trấn áp Giang Trần, nhất định dễ như trở bàn tay.

- Hừ.

Đột nhiên Thiết Long nghĩ tới điều gì, nhìn qua ánh mắt Thiết Xán, ngữ khí nghiêm nghị.

- Tại sao Đạt Chí lại bỗng nhiên đến thế tục? Diệp Trọng Lâu đã thả ra lời nói, hắn tuổi trẻ khinh cuồng, chẳng lẽ ngươi cũng còn trẻ vô tri?

- Thiết Xán, chớ cùng lão tử đùa nghịch thông minh, ngươi còn chưa đủ tư cách. Có phải ngươi thấy Diệp Trọng Lâu đến Bảo Thụ Tông, cho nên muốn thừa dịp hắn không ở vương đô, đánh thời gian chênh lệch hay không?

Ánh mắt Thiết Long nghiêm khắc, nhìn chằm chằm vào Thiết Xán.

- Ta...

Thiết Xán lúng túng không nói, hắn ngược lại muốn nói xạo vượt qua kiểm tra. Thế nhưng mà dưới hoả nhãn kim tinh của Thiết Long, chút tiểu thông minh kia, căn bản không đủ dùng.

- Ai...

Thiết Long thở dài một tiếng.

- Thiết Xán, ngươi thật làm cho vi phụ thất vọng. Ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Ngươi muốn vi phụ cùng Diệp Trọng Lâu vạch mặt? Ngươi muốn đẩy Diệp Trọng Lâu về phía Tạ gia? Giang Trần, chỉ là một thiên tài thế tục, muốn thu thập hắn, về sau còn có rất nhiều cơ hội, vậy mà khiến ngươi điên cuồng đến tình trạng ngủ không yên? Lòng dạ, lực nhẫn nại của ngươi như vậy, tương lai làm sao kế thừa y bát của ta? Tương lai làm sao dẫn Thiết gia chúng ta tiếp tục đi tới?

*****

Thiết Long vốn có hai đứa con trai.

Thiết Xán là lão Nhị, trước còn có một ca ca, là phụ thân của Thiết Đạt Chí.

Chỉ có điều, con lớn của Thiết Long, ở thời điểm Thiết Đạt Chí sinh ra không bao lâu, liền ngoài ý muốn qua đời.

Bởi vậy, dòng chính Thiết gia đến thế hệ Thiết Xán, cũng chỉ còn lại Thiết Xán là độc đinh.

Về phần chi thứ, tuy có rất nhiều người, nhưng mà Thiết Long sao có thể truyền y bát của mình cho đệ tử chi thứ?

Thiết Xán này, là lựa chọn tương lai duy nhất của Thiết Long.

Thế nhưng mà, Thiết Xán biểu hiện, lại thủy chung có chút cảm giác bùn nhão vịn không lên tường, để cho Thiết Long thất vọng.

Chính là bởi vì thất vọng với Thiết Xán, nên Thiết Long âm thầm gấp rút bồi dưỡng Thiết Đạt Chí, hi vọng Thiết Đạt Chí có thể lớn nhanh, có thể phụ tá Thiết Xán, thậm chí tương lai trực tiếp quá độ, để Thiết Xán phụ tá cho Thiết Đạt Chí.

Thế nhưng mà, đột nhiên, Thiết Xán chạy tới nói cho hắn biết, Thiết Đạt Chí bị giam.

Tin tức này, sao có thể không để cho Thiết Long giận tím mặt?

Nếu không phải là nhi tử của mình, chỉ sợ Thiết Long sẽ trực tiếp chụp chết.

Thiết Xán cũng biết lúc này là triệt để làm phụ thân phát bực, ánh mắt né tránh, không dám đối mặt.

- Nói đi, ngươi ý định như thế nào?

Thiết Long cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng.

Thiết Xán ác thanh ác khí, lộ hung quang nói:

- Ta muốn xin phụ thân cho ta một ít thân vệ, ta trực tiếp giết đến Giang phủ, cứu người ra nói sau.

- Vô liêm sỉ.

Thiết Long vỗ bàn, tức giận đến râu dựng thẳng lên.

- Ngươi cái loại ngu ngốc này, ngươi còn ngại thế cục không đủ loạn sao?

- Ngươi cho rằng Diệp Trọng Lâu là bài trí?

- Ngươi cho rằng Tạ Thiên Thụ sẽ mặc ngươi hồ đồ?

Thiết Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ phút này, hắn thực cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thiết Xán này, thực là xa xa không bằng con lớn.

Nói không dễ nghe, không có lão tử như hắn chống, Thiết Xán là bao cỏ mười phần.

Lúc này, hắn còn nghĩ dùng lực.

- Cái kia... vậy chẳng lẽ để cho Giang Trần kia xảo trá chúng ta? Phụ thân, Thiết gia chúng ta, lúc nào luân lạc tới tình trạng một đệ tử thế tục, cũng có thể khi dễ?

Thiết Xán không phục, muốn hắn cúi đầu trước Giang Trần, cầm đồ vật đi chuộc người, hắn thật sự nuốt không trôi cơn tức này.

Thiết Long chửi ầm lên:

- Ngu xuẩn, đến bây giờ, ngươi còn cho rằng Thiết gia chúng ta đang cùng Giang Trần đấu?

Nếu như không có Diệp Trọng Lâu ở sau Giang Trần, nếu như trong tông môn không có đối thủ Tạ gia, Thiết Long căn bản không có bất luận chần chờ gì.

Ai dám giam cháu trai Thiết Long hắn, nhất định sẽ trực tiếp trấn áp.

Thế nhưng mà, thế cục trước mắt, căn bản không dung hắn áp dụng man lực.

Lại động man lực, chẳng khác nào triệt để xé rách da mặt với Diệp Trọng Lâu, tương đương với đẩy Diệp Trọng Lâu tới trận doanh của tông chủ Tạ Thiên Thụ.

Cố gắng tự nói với mình phải vững vàng, lúc này, không thể loạn.

Ngăn chặn lửa giận trong lòng, Thiết Long chán nản thở dài:

- Đi thôi, nhìn Giang Trần muốn cái gì, cho hắn.

- Cho hắn?

Thiết Xán nhảy dựng lên.

- Cho hắn.

Thiết Long hung hăng vỗ bàn.

- Thiết Xán, ta cuối cùng cảnh cáo ngươi, nếu như chuyện lần này, ngươi xử lý không tốt, lại chọc ra cái sọt càng lớn, dù ngươi là con ta, ta cũng sẽ quân pháp bất vị thân. Lão tử coi như không có sinh ra ngươi.

Lửa giận ngập trời đập vào mặt, thiêu đến Thiết Xán thiếu chút nữa té ngã trên đất, hắn rốt cục ý thức được, lần này, hắn thật sự chọc giận phụ thân.

Chật vật không chịu nổi từ chỗ phụ thân ly khai, Thiết Xán miệng đầy đắng chát. Hắn xem như đã minh bạch, cho tới nay, phụ thân đối với hắn biểu hiện, quả thực là hết sức bất mãn.

Thậm chí, đã bất mãn đến tiếp cận tình trạng quân pháp bất vị thân.

Thiết Xán chảy mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.

Hắn vẫn cho rằng mình là nhi tử duy nhất của phụ thân, là thiên chi kiêu tử, có thể hoành hành không sợ.

Trên thực tế, hắn cũng một mực làm như vậy.

Bình thường những sự tình chó má kia của hắn, Thiết Long mở một mắt, nhắm một mắt nhịn.

Thế nhưng mà, lần này gây họa, lại thực rất lớn.

Nhất là kéo Thiết Đạt Chí vào, Thiết Long không giận tím mặt mới lạ.

Khá tốt Thiết Đạt Chí không chết, nếu Thiết Đạt Chí chết, Thiết Xán cũng không biết phụ thân sẽ thu thập hắn như thế nào.

Giờ phút này Thiết Xán cũng minh bạch, nhi tử như mình, bây giờ địa vị ở trong lòng phụ thân, chỉ sợ đã không bằng Thiết Đạt Chí rồi.

- Giang Trần, đều là tên súc sinh Giang Trần này.

Thiết Xán cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy đầu sỏ gây nên đều là Giang Trần, nếu không phải Giang Trần, nơi nào sẽ có nhiều sự tình bát nháo như vậy?

Thiết Xán hận đến ngứa răng, hai mắt phóng hỏa, hận không thể đem Giang Trần bầm thây vạn đoạn.

Thế nhưng mà, hắn cũng biết, mặc kệ hận bao nhiêu, lần này chỉ có thể cúi đầu. Muốn trả thù Giang Trần, đó cũng là sự tình lần sau rồi.

- Đều là lão bất tử Diệp Trọng Lâu kia, nếu không phải hắn cho Giang Trần chỗ dựa, tiểu tử kia có vốn liếng gì cuồng ngạo?

Thiết Xán đối với Diệp Trọng Lâu, cũng hận không thôi.

Trong nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình thế so với người cường, hắn không thể không nắm chặt thời gian, tiến về vương đô đàm phán.

Hắn biết rõ, nếu như không thể làm xong, không nhanh chóng cứu người ra, bên Chấp Pháp Đường kia, phát hiện đệ tử chấp pháp mất tích, vậy thì càng thêm phiền toái.

Giang phủ, Giang Trần khoan thai tự đắc ngồi ở ngoài đình viện.

Thiết Xán, thì mang theo mấy tùy tùng tâm phúc, ngồi ở đối diện.

hai nhóm người này, lẫn nhau rõ ràng đều hận không thể giết đối phương tại chỗ, nhưng mà lúc này, lại không thể không ngồi chung một chỗ.

Thiết Xán, tự nhiên là bị buộc bất đắc dĩ.

Mà Giang Trần, thì cố tình muốn lừa đảo, ở trên người Thiết gia phát một số tiền của phi nghĩa.

- Giang Trần, ta thừa nhận, trước kia đánh giá thấp ngươi rồi. Lần này ta đến, là được cha ta ủy thác, đến cùng ngươi nói chuyện. Chuyện này, chỉ cần ngươi chịu nhường một bước, cha ta tất sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi. Hơn nữa, tương lai ngươi muốn vào Bảo Thụ Tông, cha ta cũng có thể xuất lực, thậm chí có thể đề bạt ngươi.

- Nhân tình của phụ thân ngươi? Đề bạt ta?

Giang Trần cười nhạt, Thiết Xán này cũng không có ngu xuẩn như vậy nha, biết rõ dùng sức mạnh không được, hẳn là ý định dùng nhuyễn? Chỉ là, loại hành động ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không lừa được kia, thật sự quá vụng về rồi.

Nếu như đổi lại người khác đến du thuyết, có lẽ Giang Trần sẽ nghe một chút. Bất quá Thiết Xán này, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Người như vậy, làm sao có thể hoà giải? Làm sao có thể nhìn nhau cười cười, tiêu tan hiềm khích lúc trước? Cái này căn bản không phải phong cách của Thiết Xán.

Cái này đơn giản là tình thế bức bách, Thiết Xán đùa nghịch tiểu thông minh.

Nếu trả người cho hắn, Giang Trần có thể đảm bảo, Thiết Xán này chắc chắn sẽ trở mặt tại chỗ.

Thiết Xán cố gắng mỉm cười, cố gắng để cho ánh mắt của mình lộ ra ôn hòa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)