Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0574

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0574: Mang ngọc có tội
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặc dù căn cốt của Mộc Cao Kỳ xuất chúng, thời gian độc phát so với thường nhân chậm rất nhiều, nhưng toàn lực thúc dục Nguyên lực, vẫn khiến cho độc khí chậm rãi phát tác.

Dưới chân càng ngày càng không còn chút sức lực nào, Mộc Cao Kỳ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, toàn thân càng ngày càng mềm, rốt cục chống đỡ không nổi, đặt mông ngồi dưới đất.

- Không thể tưởng được, Mộc Cao Kỳ ta vậy mà lại vẫn lạc ở chỗ này.

Mộc Cao Kỳ bi phẫn, hắn thật sự là không cam lòng, nghĩ đến mình là Tiên Thiên Mộc Linh thể, còn chưa kịp đại phóng dị sắc, lại phải vẫn lạc ở trong Thượng Cổ Dược Viên.

Trong bụi cây, hai đạo thân ảnh chạy như bay, một trước một sau, rơi vào hai bên Mộc Cao Kỳ.

Phía trước là Vệ Khánh, đằng sau là Đỗ Lập Hoàng.

Vệ Khánh nhe răng cười:

- Tiểu tử, sao không trốn? Tiếp tục trốn à? Trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán của Tiêu Dao Tông ta, ngươi còn muốn chạy trốn? Thật sự là nằm mơ.

Mộc Cao Kỳ là người có tuệ căn, đừng nhìn hắn xưa nay cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại không phải người không có cốt khí. Nhất là ở trước mặt đối thủ.

Tuy biết hẳn phải chết, nhưng lại không chịu thua.

- Vệ Khánh, nếu ngươi không sợ dẫn phát tông môn chiến tranh, ngươi cứ việc ra tay.

Vệ Khánh cười ha ha:

- Tông môn chiến tranh? Mộc Cao Kỳ, ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Lấy tu vi Tiểu Linh cảnh của ngươi, Truyền Âm Phù có thể đi bao xa? Nếu như Truyền Âm Phù của ngươi thật có thể rơi vào tay Vân Niết lão quỷ, sao hắn không tới cứu ngươi?

- Hừ, chỉ cần ta chết, tông môn ta tự nhiên sẽ điều tra.

- Điều tra cái quỷ, chờ Thượng Cổ Dược Viên phong bế, lần nữa tiến đến là ba ngàn năm sau rồi. Đến lúc đó, ai còn nhớ rõ Mộc Cao Kỳ ngươi? Nói sau, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Dù Thẩm Thanh Hồng chết, Đan Càn Cung ngươi cũng chưa chắc động thương, huống chi chỉ là Mộc Cao Kỳ ngươi?

Vệ Khánh đối với Mộc Cao Kỳ chẳng thèm ngó tới.

Nhưng Đỗ Lập Hoàng lại kỳ quái, Mộc Cao Kỳ này ở hắn xem ra, căn bản không đáng lãng phí thời gian. Chỉ là Tiểu Linh cảnh, đáng giá Vệ Khánh cố sức đuổi giết như vậy sao?

Bất quá, chứng kiến đệ tử Đan Càn Cung không may, Đỗ Lập Hoàng là tuyệt đối thích nhìn. Mặc dù Vệ Khánh không động thủ, nếu như Đỗ Lập Hoàng một chọi một gặp phải Mộc Cao Kỳ, cũng tuyệt không ngại chém giết.

Bất quá, hôm nay Vệ Khánh đã muốn làm ác nhân, Đỗ Lập Hoàng tự nhiên mừng rỡ đứng ngoài xem náo nhiệt.

- Vệ huynh, chỉ là Tiểu Linh cảnh, không đáng lãng phí thời gian. Chiếu ta xem, một kiếm diệt sát là được, làm gì lãng phí thời gian?

Đỗ Lập Hoàng hoàn toàn chính xác không muốn lãng phí thời gian, tiến vào Thượng Cổ Dược Viên, trảo một Tiểu Linh cảnh như Mộc Cao Kỳ, tuyệt đối là lãng phí thời gian.

Nếu như không phải Vệ Khánh hứa dùng thù lao phong phú, Đỗ Lập Hoàng tuyệt đối sẽ không cùng Vệ Khánh đuổi giết.

Vệ Khánh chỉ là cười hắc hắc.

Trong bụng hắn cong cong thẳng thẳng, tự nhiên hơn Đỗ Lập Hoàng rất nhiều.

Nghe Đỗ Lập Hoàng nói như vậy, hắn khoát tay áo:

- Nếu như Đỗ sư đệ có chuyện, có thể đi trước. Ta cùng tiểu tử này chậm rãi chơi.

Đỗ Lập Hoàng gật gật đầu, hắn phỏng đoán hẳn là Vệ Khánh hiếu kỳ, vì cái gì Mộc Cao Kỳ có thể đạt được vị trí thứ ba trong Huyễn Ba Sơn đan đấu.

Có lẽ, Vệ Khánh muốn từ trên người Mộc Cao Kỳ hỏi bí quyết đan đạo, thậm chí là đan phương Vạn Thọ Đan.

Mặc dù Đỗ Lập Hoàng hứng thú với những cái này, nhưng cũng biết, mình không tiện tham dự nhiều.

Lập tức cười nói:

- Đã như vậy, những thù lao Vệ huynh hứa hẹn Đỗ mỗ kia, nên thực hiện đi à nha?

Vệ Khánh cười ha ha:

- Cái này tự nhiên, lần này nếu như không có Đỗ sư đệ hỗ trợ, chỉ sợ vây tiểu tử này cũng không dễ dàng như vậy.

Nói xong, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, đổ cho Đỗ Lập Hoàng:

- Đều ở trong này, ngươi xem xét kiểm nhận thoáng một phát, miễn cho nói Vệ mỗ ta không coi trọng chữ tín.

Đỗ Lập Hoàng cười ha ha, tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ.

Tuy hắn không có ra lực gì, nhưng trên thực tế, nếu như không phải hắn hỗ trợ chặn đường Mộc Cao Kỳ, Vệ Khánh muốn tới gần Mộc Cao Kỳ hạ độc cũng không dễ dàng như vậy.

Cho nên, Đỗ Lập Hoàng cảm thấy, mình cầm thù lao là chuyện đương nhiên.

Bất quá, Đỗ Lập Hoàng nhìn trong Trữ Vật Giới Chỉ, sắc mặt lại phát lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Vệ Khánh:

- Vệ huynh, ngươi cho ta một nhẫn trữ vật không là có ý gì? Chẳng lẽ là tiêu khiển Đỗ mỗ?

Vệ Khánh sững sờ:

- Không? Làm sao có thể?

Đỗ Lập Hoàng thấy Vệ Khánh như vậy, còn tưởng rằng Vệ Khánh cầm nhầm, ném trở lại, tức giận nói:

- Chính ngươi nhìn xem đi.

Vệ Khánh thuận tay tiếp nhận, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, lại không xem xét, mà chậm rãi thu Trữ Vật Giới Chỉ vào. Hai tay ôm ngực, không có làm động tác kế tiếp.

Cái thái độ này, lại chọc giận Đỗ Lập Hoàng.

- Như thế nào? Chẳng lẽ Vệ huynh ý định quỵt nợ?

Đỗ Lập Hoàng cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn bỏ ra cả buổi đến bồi Vệ Khánh chặn đường Mộc Cao Kỳ a.

Nếu để cho hắn tay không trở về, dùng tính cách táo bạo của Đỗ Lập Hoàng, làm sao có thể tiếp nhận?

Vệ Khánh cười hắc hắc:

- Đỗ sư đệ, việc bắt Mộc Cao Kỳ này, tựa hồ ngươi chỉ theo ta chạy một vòng, cũng không có ra lực gì a. Hạ độc là ta, tập trung vị trí là ta, truy tung hắn vẫn là ta. Ngươi nói một chút, ngươi giúp cái gì?

Lời nói này, làm cho Đỗ Lập Hoàng tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.

- Vệ huynh, không có Đỗ mỗ ta chặn đường, ngươi sẽ dễ dàng hạ độc như vậy?

Đỗ Lập Hoàng nóng tính dâng lên, nếu như không phải cân nhắc đến gần đây Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông quan hệ khá tốt, hắn đã sớm rút kiếm tương hướng.

Vệ Khánh cũng không phản bác, chỉ cười hì hì nói:

- Đỗ sư đệ, làm người đừng quá tham a. Ngươi không phải được hai gốc Địa cấp Linh Dược sao? Còn có một cây Tử Vân Chi tiến giai, càng là Thần Vật giải độc a.

Lời này vừa ra, Đỗ Lập Hoàng càng không hiểu thấu, mắng to lên:

- Vệ Khánh, ngươi có xấu hổ hay không? Tử Vân Chi kia là ta lấy được trước khi gặp ngươi, liên quan gì đến ngươi? Đến cùng ngươi có cho thù lao hay không? Một lời quyết đoán đi.

- Không cho.

Vệ Khánh ung dung cười cười.

- Ngươi không sợ ta vạch trần sự tình ngươi đuổi giết Mộc Cao Kỳ sao?

Đỗ Lập Hoàng cười lạnh, trên thực tế, trong lòng của hắn đã có quyết định này.

Nếu như có thể mượn cơ hội này, dẫn động Đan Càn Cung cùng Tiêu Dao Tông phát sinh tông môn chiến tranh, cũng là một chuyện tốt. Đợi đến lúc bọn hắn lưỡng bại câu thương, Thánh Kiếm Cung ít nhất có thể đi mất cái đinh trong mắt là Đan Càn Cung.

Dù đến lúc đó Đan Càn Cung bất diệt, nhưng nguyên khí nhất định đại thương.

Vệ Khánh khoan thai cười cười:

- Đỗ sư đệ, xem ra ngươi đã sớm có ý định này a?

Đỗ Lập Hoàng cười ha ha:

- Đúng vậy, hơn nữa ta cũng góp nhặt một ít chứng cớ, nếu như thả ra, Mộc Cao Kỳ chết, nhất định sẽ tính toán ở trên đầu ngươi.

*****

Mộc Cao Kỳ thấy hai người này bỗng nhiên nội đấu, ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là, hắn trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán, toàn thân vô lực, dù hai người này nội đấu, hắn cũng không đào thoát được.

Theo lý thuyết, Đỗ Lập Hoàng nói như vậy, Vệ Khánh nên khẩn trương mới đúng. Thế nhưng mà trên mặt Vệ Khánh, dáng tươi cười lại càng ngày càng đậm, hơn nữa cười càng ngày càng tà ác.

Bỗng nhiên, Vệ Khánh nhẹ nhàng thở dài, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Đỗ Lập Hoàng:

- Đỗ Lập Hoàng, ngươi cho rằng ta nhìn không ra điểm mờ ám này của ngươi? Bất quá, ta vẫn phải cám ơn ngươi.

- Cám ơn ta cái gì?

Sắc mặt của Đỗ Lập Hoàng phát lạnh.

- Cảm ơn ngươi mang đến cho ta Tử Vân Chi tiến giai, còn có một cây Địa cấp Linh Dược khác.

Đỗ Lập Hoàng nghe vậy, không khỏi cười ha hả:

- Vệ Khánh, ngươi làm mộng tưởng hão huyền sao?

- Thật là có người đang nằm mộng, bất quá nằm mơ chính là Đỗ Lập Hoàng ngươi.

Nụ cười quỷ dị của Vệ Khánh càng ngày càng đậm.

- Có câu nói không biết ngươi nghe nói qua chưa, thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đỗ Lập Hoàng ngươi hà đức hà năng gì? Dựa vào cái gì đạt được Tử Vân Chi tiến giai? Hơn nữa, ngu xuẩn nhất chính là, ngươi lại nhờ ta hỗ trợ xem xét. Ha ha ha...

Đỗ Lập Hoàng là Nguyên cảnh đỉnh phong, nhưng mà không biết vì sao, hắn chứng kiến Vệ Khánh cười như vậy, nghe được hắn nói, bỗng nhiên có một loại cảm giác tóc gáy dựng ngược.

Vệ Khánh chẳng qua là Nguyên cảnh bát trọng mà thôi, thế nhưng mà, Đỗ Lập Hoàng đột nhiên có một loại cảm giác bị Vệ Khánh đùa bỡn, thậm chí bị Vệ Khánh bài bố.

Đột nhiên, Đỗ Lập Hoàng vận chuyển đan điền, vậy mà phát hiện bên trong Chân Nguyên rỗng tuếch, hoàn toàn không có bất luận Chân Nguyên gì.

- Ngươi... ngươi hạ độc ta?

Sắc mặt của Đỗ Lập Hoàng đột nhiên trắng bệch, thật giống như mất hết máu.

Đỗ Lập Hoàng quả thực khó có thể tin, tuy hắn một đường làm bạn với Vệ Khánh, nhưng cũng không phải là không có đề phòng. Thế nhưng mà ngàn phòng vạn phòng, lại không có phòng bị thành công.

Vệ Khánh tung tung Trữ Vật Giới Chỉ trong tay:

- Đỗ Lập Hoàng, nếu ngươi không hỏi thù lao, ta muốn hạ độc ngươi, có khả năng còn phải phí chút ít thủ đoạn. Bất quá, ai bảo ngươi lòng tham không đáy, muốn đòi thù lao chứ? Chiếc nhẫn trữ vật này, ta đã hạ xuống Tỏa Linh Chân Nhất Tán. Cho nên xin lỗi. Địa cấp Linh Dược, cùng cái mạng nhỏ của ngươi, Vệ mỗ sẽ cố thu.

Vệ Khánh nói bay bổng, nghe mà Đỗ Lập Hoàng tóc gáy dựng ngược. Ngay cả Mộc Cao Kỳ, cũng nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Hắn hoàn toàn không thể tưởng được, hai đối thủ đồng tâm hiệp lực vây hắn kia, vậy mà sau lưng lục đục với nhau đến loại tình trạng này, cuối cùng triệt để trở mặt.

Vệ Khánh tâm cơ âm trầm như thế, làm cho Mộc Cao Kỳ cũng có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Ngay cả bằng hữu còn lừa bịp, huống chi Mộc Cao Kỳ hắn?

Đỗ Lập Hoàng khàn giọng quát:

- Vệ Khánh, nếu như ngươi giết ta, sẽ không sợ dẫn phát tông môn chiến tranh?

- Tông môn chiến tranh? Ngươi cảm thấy ta giết ngươi, sẽ đi ra tuyên dương sao?

Vệ Khánh cười nhàn nhạt, từng bước một đi đến Đỗ Lập Hoàng.

Đồng tử của Đỗ Lập Hoàng cấp tốc phóng đại, toàn thân hắn vô lực, muốn phát Truyền Âm Phù cũng phát không ra, mặc dù muốn mở Trữ Vật Giới Chỉ phế bỏ hai gốc Địa cấp Linh Dược, cũng không lực làm được.

Một khi Tỏa Linh Chân Nhất Tán này phát tác, căn bản không để hắn tự chủ.

- Vệ huynh, có chuyện gì từ từ thương lượng? Ta và ngươi hai nhà vốn nên cùng chung mối thù, cộng đồng nhằm vào Đan Càn Cung mới đúng. Chúng ta tự giết lẫn nhau, chẳng phải là tiện nghi Đan Càn Cung sao?

Đỗ Lập Hoàng liên tục cầu xin tha thứ.

Hiển nhiên, đến một bước này, hắn không có lựa chọn khác.

Chỉ là, Vệ Khánh ý chí sắt đá, sao bị dăm ba câu của hắn đả động, đạm mạc cười cười:

- Đối phó Đan Càn Cung, Vệ mỗ ta sẽ tự động thủ, nhiều một cái phế vật như ngươi không nhiều, thiếu một cái như ngươi cũng không ít.

Nói xong, trong tay bỗng nhiên nhiều ra một thanh đoản kiếm. Tay áo khẽ phất, hàn quang bùng sáng, đầu của Đỗ Lập Hoàng đã bay lên, hai mắt mở to còn không kịp khép lại.

Vệ Khánh sát phạt quyết đoán, một kiếm chém giết Đỗ Lập Hoàng. Sau đó rắc thuốc bột lên thi thể Đỗ Lập Hoàng. Chỉ một lúc sau, thi thể liền phát ra khói xanh xuy xuy xuy xuy.

Rất nhanh, thi thể của Đỗ Lập Hoàng liền hòa tan, hóa thành một bãi nước mủ, trực tiếp thẩm thấu vào trong bụi cỏ, ngoài trận trận tanh tưởi, liền không còn chút dấu vết.

Mà Trữ Vật Giới Chỉ của Đỗ Lập Hoàng, thì trực tiếp rơi vào trong tay Vệ Khánh.

Vệ Khánh liếc qua Trữ Vật Giới Chỉ, hai gốc Địa cấp Linh Dược bất ngờ nằm ở bên trong.

Vệ Khánh nhếch miệng cười cười:

- Tuy Đỗ Lập Hoàng này não tàn, nhưng lại có chút vận khí. Vậy mà thu được hai gốc Địa cấp Linh Dược. Chỉ tiếc, đồ ngu cuối cùng là đồ ngu, có vận khí, lại không có phúc tiêu thụ. Vệ mỗ đành phải cố mà làm, thay hắn tiêu thụ a.

Mộc Cao Kỳ chứng kiến Vệ Khánh vô sỉ như vậy, cũng nhịn không được ác hàn.

Người này giết đồng đội như giết chó, tâm ngoan thủ lạt, hết lần này tới lần khác lại làm bộ nghiêm trang, thật sự là một khẩu Phật tâm xà điển hình, dối trá cực độ.

Chỉ là, người như vậy, càng làm cho người khó lòng phòng bị.

Ngay cả đội hữu cũng giết, còn có cái gì là hắn không dám làm?

Mộc Cao Kỳ chỉ cảm thấy buồn nôn, cơ hồ muốn nôn mửa.

- Mộc sư đệ, ngươi đừng sợ. Ngươi bất đồng loại ngu xuẩn như Đỗ Lập Hoàng. Ta giết hắn, là vì hắn lòng tham không đáy. Hơn nữa, Thánh Kiếm Cung cùng Đan Càn Cung các ngươi có cừu oán, ta làm vậy cũng là thay Đan Càn Cung các ngươi trừ hại a. Có phải hay không?

Vẻ mặt Vệ Khánh vui vẻ.

Nếu như Mộc Cao Kỳ không thấy một màn hắn tàn sát Đỗ Lập Hoàng, chỉ sợ sẽ bị hắn biểu diễn chinh phục. Chỉ là, biết rõ sau lưng dáng tươi cười của Vệ Khánh này âm hiểm đến cỡ nào, Mộc Cao Kỳ chỉ cảm thấy buồn nôn.

- Vệ Khánh, ngươi muốn giết cứ giết, cần gì làm bộ làm tịch. Ngươi ngay cả đội hữu cũng giết, giết Mộc Cao Kỳ ta, có gì không dám xuống tay?

Mộc Cao Kỳ hạ quyết tâm, mặc kệ Vệ Khánh này nói cái gì, mình tuyệt đối cũng không tin.

Vệ Khánh cười cười:

- Mộc sư đệ, nguyên nhân giết Đỗ Lập Hoàng, ta đã giải thích với ngươi. Kỳ thật, ta đối với người của Thánh Kiếm Cung, một mực đều rất không thoải mái. So sánh với Thánh Kiếm Cung, ta tình nguyện cùng người Đan Càn Cung giao hảo. Ngươi cũng biết, ta đối với Lăng Bích Nhi sư muội của Đan Càn Cung các ngươi, là phi thường thưởng thức. Lần này ta đến tìm ngươi, kỳ thật cũng là vì chuyện này.

Mộc Cao Kỳ sững sờ:

- Ngươi tìm Lăng Sư tỷ, lại truy sát ta làm gì?

- Ta ở đâu là đuổi giết ngươi? Nếu như ta đuổi giết ngươi, hiện tại còn chưa động thủ?

Vẻ mặt Vệ Khánh vô tội hỏi.

- Vậy ta trúng Tỏa Linh Chân Nhất Tán, là giả sao?

Trên mặt Mộc Cao Kỳ mang theo vài phần mỉa mai.

Vệ Khánh cười nói:

- Đó là gặp dịp thì chơi, chỉ vì đối phó Đỗ Lập Hoàng mà thôi. Ngươi muốn giải dược, ta có thể tùy thời cho ngươi. Bất quá...

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)