Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0599

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0599: Giang Trần bị nhốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Người có duyên, nhất định ngươi đang hiếu kỳ, tại sao mà vận khí của ngươi lại tốt như vậy. Tám cung còn lại của Cửu Cung đều là tử địa và tuyệt địa, chỉ có một cung là sinh môn, hết lần này tới lần khác ngươi lại bị đưa tới sinh môn đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi chiến thắng tham niệm của bản thân mình. Có thể chiến thắng tham niệm của bản thân mình, tuy rằng thành tựu chưa cao bao nhiêu, thế nhưng ít ra cũng chứng mình ngươi không phải là người không từ mọi thủ đoạn. Mà loại người này mới có tư cách kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta.

Giang Trần biết rõ mỗi một sắp xếp của Đan Tiêu cổ phái này đều đã tính toán vô cùng kỹ.

Bắt đầu từ trận pháp vây quanh Huyễn Ba sơn, từng tầng, từng tầng một, không ngừng đan xen lẫn nhau, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào. Nếu như đứt gãy giữa chừng ở bất kỳ khâu nào thì cũng sẽ không tới được đây.

Mà hắn có thể tới được đây quả thực tổng hợp rất nhiều nhân tố.

- Dưới bức tượng của tổ sư trong Tổ Sư nhai có linh lực dao động, vậy mà ngươi lại không có bất kỳ dị động nào. Điều này nói rõ ngươi không phải là người tham lam, một khi ngươi bị linh lực kia hấp dẫn làm dị động, cho rằng ở dưới chôn vùi bảo tàng gì đó. Lại không thèm để ý tới thánh địa của tổ sư, di chuyển bức tượng của tổ sư, như vậy... Cho dù không bị cấm chế bên trên giết chết thì cũng sẽ bị Cửu Cung trận pháp cuốn vào trong tử địa, tuyệt địa.

Giang Trần nghe vậy lúc này mới chợt hiểu ra, lúc trước hắn cũng đã suy đoán ra được một chút.

Bây giờ nghe nói tới những lời này, hắn mới biết được bản thân không có di chuyển bức tượng tổ sư kia là hành động sáng suốt cỡ nào.

Nếu như đổi lại là những người khác, nhìn thấy linh lực nồng đậm như vậy, muốn chiến thắng tham niệm của mình quả thực cũng không dễ dàng. Cũng bởi vì Giang Trần không muốn, bản thân lại cảm thấy kính trọng cho nên mới không di chuyển bức tượng tổ sư kia, cho nên hắn mới không rước họa vào thân.

Giang Trần không thể không bội phục Đan Tiêu cổ phái này, từng bước, từng bước bố trí, quả thực sắp xếp vô cùng ảo diệu.

Đưa hắn tới mười vạn ngôi mộ chôn vùi quần áo và di vật, khiến cho hắn rung động vô cùng lớn.

Sau đó lại dẫn tới vách núi đá có những văn tự này, tiến thêm một bước đánh vào tâm lý của hắn.

Nếu như là một người thực sự có tâm bất chính, cho dù sau khi nhìn thấy những thứ này, đến nơi có bức tượng của tổ sư, nhìn thấy lợi nhất định sẽ đào lên, nhất định sẽ không nhân từ nương tay.

Mà nếu như là người có tinh thần trọng nghĩa, đã bị mười vạn ngôi mộ chôn y phục và di vật cùng với văn tự trên vách núi đá làm ảnh hưởng, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sùng kính với Đan Tiêu cổ phái. CHo nên sẽ không đành lòng động tới thánh địa của tổ sư Đan Tiêu cổ phái.

Không thể không nói, sắp xếp như vậy chẳng những thấm nhuần nhân tính, huống chi lại còn đem nhân tính vào trong những sắp xếp, an bài của mình.

Một khi là người tâm thuật bất chính, căn bản không có khả năng nhận được sự tán thành của Đan Tiêu cổ phái.

Mà nếu như là thế hệ hậu nhân, sẽ giống như Giang Trần vậy, được đưa tới sinh môn duy nhất trong Cửu Cung trận.

Thanh âm kia nói xong, động phủ lập tức trở nên tĩnh lặng không có lấy một tiếng động.

Giang Trần cảm ứng một chút, phát hiện ra bốn phía động phủ này có lẽ không có cấm chế nguy hiểm gì, cho nên lúc này hắn mới từ từ đi vào bên trong.

Từ bên ngoài xem ra động phủ này cũng không lớn.

Nhưng mà sau khi đi về phía trước, vượt qua mấy hành lang, hắn lại phát hiện ra động phủ này không ngờ lại có động thiên khác. Từng tầng từng tầng, có một loại cảm giác liên miên không dứt.

Giang Trần đi tới một nơi trong động phủ, đi vào nơi giống như tàng thư các. Nơi này có ba tầng, tràn ngập các loại sách cổ trên giá sách.

Mà từng dãy giá sách không ngờ lại không nhiễm một hạt bụi nào, giống như tuế nguyệt vô tận căn bản không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong động phủ.

Giang Trần biết rõ, trong này có lẽ có bảo hộ đặc thù gì đó.

Trong này có một cái bàn đơn giản, bên trên bày biện bút, giấy, nghiên mực, một cái bút lông cổ xưa đặt ở bên cạnh,

Mà bên cạnh bút lông mày bày biện một cái nghiên mực đuôi rồng, bên trong còn có mực nước.

Dường như vừa mới cách đây không lâu, chủ nhân nơi này còn đang viết thứ gì đó ở đây. Mà giờ phút này lại giống như vừa vặn đi ra ngoài vậy.

Giang Trần dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua nét bút còn chưa hoàn thành, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Từ thời đại thượng cổ cho tới bây giờ, bao nhiêu năm tuế nguyệt đi qua, không ngờ mực lại không đông kết lại, xem ra chủ nhân nơi này đã tốn không ít tâm tư vào trên động phủ này.

Giang Trần không khỏi hiếu kỳ đi tới cái bàn kia, nhìn lên quyển trục đang được viết dở kia.

- Tông môn của ta ăn linh lực thiên địa, được chúng sinh kính ngưỡng. Cường địch bên ngoài xâm lấn, chúng ta không lùi bước, đón đầu cường địch, bảo hộ gia viên, cho dù chết cũng không hối tiếc.

Chữ trên quyển trục này cũng không nhiều lắm, thế nhưng từng chữ, từng chữ một khiến cho người ta có cảm giác khí thế mà trước nay chưa từng có.

Giang Trần suy đoán, người viết xuống mấy chữ này hẳn là người quyết đoán, trước khi sắp xuất phát mới viết xuống mấy chữ này, có lẽ còn chưa viết xong đã rời khỏi nơi đây.

Giang Trần nhìn vào cũng không phát hiện ra manh mối cụ thể về cường địch bên ngoài.

Nhưng mà đây đều là chuyện xưa từ thời thượng cổ, hắn nghĩ lại Thần Uyên đại lục hiện tại vẫn sống tốt như vậy, có lẽ người bên ngoài cũng không có thống trị được Thần Uyên đại lục.

Giang Trần không phải là người quan tâm tới chuyện từ thái cổ, kỳ thực hắn càng muốn biết lai lịch của Thần Uyên đại lục này hơn. Hắn muốn biết Thần Uyên đại lục này rốt cuộc có một chút liên quan nào tới kiếp trước của hắn hay không.

Đan Tiêu cổ phái này ở thời thượng cổ, có lẽ thực sự có thể có được một ít manh mối cũng không nhất định.

Giang Trần ngồi ở trên cái ghế, cầm một ít quyển trục trên bàn. Những quyển trục này hiển nhiên đều là một ít ghi chép thường này của chủ nhân nơi này.

Giang Trần nhìn một hồi, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Bên trong những nghi chép này không ngờ lại nói, một khi tiến vào khu vực hạch tâm của Đan Tiêu cổ phái này, muốn đi ra ngoài nhất định phải nắm giữ những yếu quyết quan trọng về trận pháp của Đan Tiêu cổ phái.

Bởi vì đại trận phong sơn của Đan Tiêu cổ phái này chỉ có bên ngoài tiến vào được, mà muốn từ bên trong đi ra ngoài thì nhất định phải khống chế cả trận pháp phong sơn.

Mà trận pháp phong sơn này, tất cả trận pháp lớn nhỏ tối thiểu cũng có trên trăm trận pháp tạo thành.

Thân thể Giang Trần run rẩy, nhìn vào trong những ghi chép kia mà có chút kinh ngạc tới ngẩn người.

Muốn khống chế tất cả trận pháp trong Đan Tiêu cổ phái, muốn làm được chuyện này cần tới bao giờ a.

Chuyện đầu tiên, trong ghi chép này dường như cũng đã ngầm nói qua, kém nhất, kém cỏi nhất nếu như muốn khống chế cả đại trận phong sơn ít nhất cũng phải có tu vi Thánh cảnh.

*****

Cũng tương đương với việc không đạt tới Thánh cảnh, căn bản không có tư cách thử.

Mà từ ý tứ trong những bản ghi chép này Giang Trần có thể nhận ra, Thánh Cảnh ở trong Đan Tiêu cổ phái nhiều nhất cũng chỉ là tu vi nhập môn mà thôi, dường như là mặt hàng thông thường.

Giang Trần không khỏi cười khổ:

- Tông môn thượng cổ dù sao cũng là tông môn thượng cổ a. Coi như là Tông môn nhất phẩm trong Bát vực thì Thánh cảnh cũng là lực lượng trung kiên. Thế nhưng ở trong Đan Tiêu cổ phái cũng chỉ vừa mới nhập môn. Chẳng lẽ tông môn ở thời đại thượng cổ đều biến thái như vậy sao?

Trong đầu Giang Trần đồng thời cũng tràn ngập sự nghi vấn, nhưng mà cũng không tính là quá giật mình.

Kiếp trước ở vị diện Chư Thiên, ngay cả người được phong hào Đại đế cũng không tính là nhập môn.

Mà trong nghi chép này, tu vi Đế cấp dường như mới là lực lượng trung kiên của Đan Tiêu cổ phái.

Mà chủ nhân của những ghi chép này hiển nhiên là tồn tại siêu việt Đế cấp.

- Chủ nhân nơi này tuy rằng không nói tới tu vi của bản thân mình, thế nhưng không thể nghi ngờ chính là tồn tại siêu việt Đế cấp. Ở trong vị diện Chư Thiên, chỉ có siêu việt Đế cấp mới có thể phá toái hư không, mới có tư cách nhập vào vị diện Chư Thiên, được Thiên đạo thừa nhận, trở thành cường giả cấp bậc Thiên Vị.

Giang Trần liên hệ với trí nhớ kiếp trước, trong lòng thầm suy đoán chủ nhân của nơi này ít nhất cũng là một cường giả Thiên Vị.

Nghĩ tới này Giang Trần lập tức cảm thấy tò mò với thời kỳ thượng cổ trên Thần Uyên đại lục này.

Trong ghi chép ở nơi này, chủ nhân nơi đây cũng nói tới một ít bí văn của Thần Uyên đại lục, cũng nói tới danh tự của một ít tông môn.

Dường như Đan Tiêu cổ phái ở trong toàn bộ Thần Uyên đại lục cũng không tính là tông môn thượng cổ cao cấp nhất.

Ở thời đại huy hoàng kia, tông môn vô số, vạn tộc mọc lên san sát như rừng, chính thức là một đại thời đại.

Chỉ là những danh tự của các tông môn này cho tới nay lại không có bất kỳ ghi chép nào vào trong lịch sử của Thần Uyên đại lục. Giống như đoạn lịch sử thời thượng cổ kia trực tiếp bị hút ra vậy.

Ít nhất, Giang Trần ở trong Vạn Tượng cương vực không có thấy bất kỳ ghi chép nào.

Giang Trần cẩn thận đọc qua từng ghi chép một trên cái bàn này, có không ít lời đồn đãi từ thời thượng cổ. Chỉ là những lời đồn này ở trên Thần Uyên đại lục hiện tại dường như căn bản không có một chút tác dujgn nào.

Hiện tại Giang Trần càng thêm quan tâm tới vấn đề đi ra ngoài như thế nào.

Hắn cũng không hy vọng bản thân mình bị nhốt ở nơi này mấy trăm năm. Mấy trăm năm sau, coi như hắn luyện hóa trập pháp nơi này, khống chế cả đại trận phong sơn, sau khi đi ra ngoài đoán chừng toàn bộ mọi người đã chết.

- Không được, nhất định phải đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài.

Giang Trần cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng mà thế cục bên ngoài lại khiến cho hắn căn bản không có cách nào dừng lại ở nơi này quá lâu.

Phụ thân ở trong Bát vực, Giang Trần luôn lo lắng, nếu như hắn bị vây khốn ở nơi này mấy trăm năm. Sau khi di ra ngoài, cho dù là phụ thân không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, mấy trăm năm sau có lẽ thọ dương đã hao hết.

Mà đám thủ hạ đều ở Đan Kiền cung, từ thế cục mà Giang Trần thấy trong Vạn Tượng cương vực mà nói, không tới mười năm sẽ xuất hiện rung chuyển.

Tam Tinh tông cấu kết với Cửu Dương Thiên tông, tuyệt đối là tai họa. Một khi bộc phát, tuyệt đối sẽ khiến cho Vạn Tượng cương vực bị tẩy trừ.

Dùng sự bá đạo của Cửu Dương Thiên Tông, một khi gặp phản kháng nhất định sẽ huyết tẩy Đan Kiền cung của hắn.

Mà từ trong miệng Đinh Dồng, Giang Trần còn biết được bản thân đắc tội với thiên tài Ung Hành, một trong ba người trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên tông.

Đây chính là một biến thái đang trùng kích Hoàng cảnh.

Một khi tiểu tử này vì Đinh Đồng mà giết với Vạn Tượng cương vực mà nói, tuyệt đối là cục diện máu chảy thành sông.

Mà trận pháp hắn bố trí ở động phủ trong Đan Kiền cung tuy rằng lợi hại, nhiều lắm cũng chỉ phòng bị cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong một lát. Đối với cường giả bán bộ Hoàng cảnh mà nói, cho dù có chút khó giải quyết, thế nhưng nếu như một Bán bộ Hoàng cảnh quyết tâm muốn phá trận pháp mà nói, chỉ cần bỏ một chút thời gian cũng có thể phá được.

Dù sao Cửu Môn Phần Thiên trận chỉ phát huy ra năm sáu thành công lực.

Khi đó tài nguyên của Giang Trần có hạn, nguyên linh thạch thiếu. Cho nên trận pháp chỉ phát huy ra năm sáu thành thực lực là do hắn lừa gạt thu thập tài nguyên bố trí thành.

Lần này đi tới Huyễn Ba sơn, vốn tưởng rằng sau khi đạt được hơn mười vạn Nguyên Linh thạch là hắn có thể trở về hoàn thiện trận pháp.

Thế nhưng mà bây giờ lại bị vây trong Đan Tiêu cổ phái.

Phụ thân ở trong Bát vực, tùy tùng ở trong Đan Kiền cung chờ hắn trở về, tuy rằng đã khống chế được Bách Thế Đồng Tâm chú, thế nhưng vẫn tùy thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn đám ứng cứu chữa phụ thân của Bích Nhi sư tỷ.

Loại lo lắng này khiến cho tâm tình muốn đi ra ngoài của Giang Trần cực kỳ bức thiết.

Nhưng mà hắn cũng biết, dùng thực lực của hắn hiện tại, muốn dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ mà phá vỡ trận pháp thượng cổ mà nói, đây quả thực là chuyện hoang đường, viển vông.

Cho nên mặc kệ hắn có nguyên ý hay không, hắn phải tiếp nhận sự thật này.

Tu luyện, học tập trận pháp, khống chế trận pháp của Đan Tiêu cổ phái thì mới có thể rời khỏi nơi này.

Học tập trận pháp, Giang Trần tin tưởng tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ, muốn học được trận pháp của Đan Tiêu cổ phái thì trước tiên tu vi phải tới Thánh cảnh.

Dùng tu vi Nguyên Cảnh ngũ trọng của Giang Trần hiện tại, không thể nghi ngờ là tốn không ít thời gian.

Cũng may linh lực trong động phủ này đầy đủ, hơn xa Đan Kiền cung, đối với Giang Trần mà nói, nếu như không cân nhắc tới tình huống ở bên ngoài mà nói, nơi này ngược lại chính là một nơi tu luyện tuyệt hảo.

Giang Trần là người có kinh nghiệm của hai kiếp, có được đại trí tuệ, đại nghị lực.

Sau khi xem xét tình hình, biết rõ bản thân không có lựa chọn nào khác, hắn dứt khoát vứt bỏ lo lắng mà bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.

Trước đó ở Đan Kiền Cung do thường xuyên có các loại chuyện cuốn thân cho nên khiến cho Giang Trần tu luyện vũ đạo không có cách nào tĩnh tâm, yên tĩnh mà tu luyện, chỉ đơn thuần là tu luyện mà thôi.

Mà lúc này ngược lại đã cho Giang Trần có cơ hội tĩnh tâm tu luyện.

Sau khi nuốt một ít Bồi Nguyên đan, Giang Trần bắt đầu trùng kích Nguyên cảnh lục trọng.

Trước đó vốn Giang Trần đã là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đột phá Nguyên Cảnh lục trọng là chuyện nước chảy thành sông. Ước chừng sau nửa tháng sau, Giang Trần thuận lợi đột phá Nguyên Cảnh lục trọng.

Sau khi đột phá Nguyên Cảnh lục trọng Giang Trần cũng không nóng vội mà nhanh chóng củng cố cảnh giới.

Đợi sau khi củng cố triệt để Nguyên Cảnh lục trọng, Giang Trần lại móc ra một cái bình nhỏ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)