Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0624

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0624: Trước tiên diệt một
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thực lực của Tào Tấn mạnh nhất, hắn cẩn thận như vậy thì hai người khác cũng không có lý do tự phụ cho nên đều gật đầu.

Không thể không nói, tên Tào Tấn này nhìn như là người cuồng ngạo, kỳ thực lại vô cùng cẩn thận, rất hiểu xem xét thời thế, giống như ban đầu ở Đan Kiền cung vậy, thấy tình thế không ổn lập tức quay đầu đi.

Giờ phút này tiến vào dược viên thượng cổ, tuy rằng từ Tam Tinh tông đã nhận được tình báo, ngoài Mê Thần chướng ra có lẽ không có thứ gì có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Thế nhưng hắn ta vẫn vô cùng cẩn thận, giống như sư tử vồ mồi, không có chút thư giãn nào.

Bị Tào Tấn làm ảnh hưởng, Ngô mập mạp và Thì Trinh kia cũng không dám xem thường.

Tuy rằng bọn họ đều hiểu bất kể là Giang Trần hay là trưởng lão Thánh Kiếm cung đều tuyệt đối không thể tạo thành uy hiếp với bọn họ, thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Thần thức ba người triển khai toàn bộ, dùng xu thế hình tam giác bắt đầu điều tra mọi thứ trong dược viên thượng cổ.

Diện tích của dược viên thượng cổ không bằng một phần mười chủ sơn Huyễn Ba sơn, thần thức của ba người đều vô cùng cường đại, nhất là Tào Tấn, diện tích mà thần thức bao phủ càng thêm kinh người.

Sau hai ba thời thần, ba người tím được rất nhiều manh mối.

Nhưng mà những manh mối này đều là do người của sáu đại tông môn lưu lại, hiện tại người đi trà lạnh, tuy rằng lưu lại một chút tàn tích, thế nhưng hiển nhiên không cung cấp được bao nhiêu trợ giúp cho bọn họ.

Ngược lại Thì Trinh lại có chút buồn bực, bởi vì một đường điều tra hắn nhìn thấy rất nhiều linh dược Địa cấp bị ngắt lấy, chuyện này khiến cho hắn đấm ngực dậm chân, rất là phiền muộn.

- Tào sư huynh, huynh mau tới đây xem:

- Đây là thứ còn sót lại của Thánh Anh thảo, mảnh đất này tuyệt đối đã từng có vô số Thánh Anh thảo.

- Có bao nhiêu?

Tào Tấn trầm giọng hỏi.

Nếu như là hơn mười, hơn trăm Thánh Anh thảo, đối với Tào Tấn mà nói lực hấp dẫn không lớn.

- Nhìn diện tích trồng Thánh Anh thảo này, theo ta thấy có lẽ có hơn ngàn, thậm chí hơn vạn gốc.

Hô hấp của Thì Trinh bắt đầu trở nên dồn dập.

Nhiều Thánh Anh thảo như vậy, coi như là đối với Cửu Dương Thiên Tông cũng là một khoản tài phú kinh người.

Tào Tấn nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Nói như vậy, Thánh Kiếm cung nói Giang Trần đạt được mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo có tám phần là thực đúng không?

- Mặc kệ là đúng hay sai, bắt được tiểu tử này thì mọi chuyện sẽ sáng rõ.

Ngô mập mạp cười lạnh nói.

Ba người liếc nhìn nhau, tiếp tục xuất phát.

Không bao lâu sau ba người tiến tới trước mặt một mảnh núi cao, Thì Trinh bỗng nhiên khoát tay chặn lại hai người, trong mắt hiện lên tia dị thường.

- Sao vậy?

Ngô mập mạp nhíu mày nói.

- Vùng này có lẽ có linh dược cao cấp.

Với tư cách là Đan Vương nhị cấp, Thì Trinh ở phương diện này có sức phán đoán vượt bậc, vượt qua Tào Tấn và Ngô mập mạp.

- Cao tới mức nào?

Ánh mắt Thì Trinh nhìn về phía phía núi cao, gật đầu nói:

- Ta đi qua xem một chút.

Tào Tấn và Ngô mập mạp đều nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn với hành động của Thì Trinh.

Thì Trinh cười nhạt một tiếng nói:

- Yên tâm đi, nếu như ta lấy được thứ gì đó thì sẽ khấu trừ phân chia sau này.

Tào Tấn và Ngô mập mạp nhìn nhau, dù sao sau khi tìm được Giang Trần, những đồ vật đạt được đều phải phân chia. Nếu như lúc này Thì Trinh đạt được thứ gì đó thì tới lúc đó khấu trừ từ trong phần của hắn là được.

- Cẩn thận.

Tào Tấn nói.

Thì Trinh gật đầu, tay trảo một cái, lấy ra một cái đồ đào linh dược. Thân thể hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía vách núi kia lướt đi.

Cường giả Thánh Cảnh đã có đủ thần thông phi hành, Thì Trinh hiển nhiên đã tu luyện qua Phi Hành thuật đặc thù, trong lúc lướt về phía trước giống như một con chim lớn, đảo mắt đã đi tới trước vách núi cao kia.

Bốn phía vách núi cao đều là những bụi cỏ, rừng cây rậm, thần thức của Thì Trinh tràn ra, điều tra bốn phía. Bỗng nhiên hai mắt hắn nhìn vào trong một bụi cỏ cách đó năm sau mươi mét.

- Linh dược Thiên cấp, Phệ Nhật Thiên La chi?

Thì Trinh mừng rỡ, hắn tuyệt đối không ngờ tới ở nơi này không ngờ lại cất dấu một gốc linh dược Thiên cấp.

Chỉ là một gốc linh dược Thiên cấp vô cùng khiến cho người khác chú ý như vậy tại sao lúc trước lại không bị người của Vạn Tượng Cương Vực phát hiện ra? Thì Trinh đang muốn tiến lên ngắt lấy thì đột nhiên đứng lại.

Hắn cảm thấy sự xuất hiện của linh dược Thiên cấp có chút quỷ dị.

Liệu trong này có bẫy rập gì đó hay không?

Thì Trinh cũng không phải là người lỗ mãng, nghĩ tới đó hắn không vội vàng đi hái gốc linh dược này mà tiếp tục quan sát cung quanh. Phụ cận linh dược Thiên cấp bị hắn điều tra kỹ càng, quan sát xem gốc linh dược Thiên cấp này là thật hay giả.

Hiển nhiên lih dược Thiên cấp là thực không thể nào chân thật hơn, linh lực nồng đậm, bộ dáng kia tuyệt đối không phải là ảo giác có thể mô phỏng ra được.

Trong lúc Thì Trinh do dự, Ngô mập mạp phía dưới lại kêu lên:

- Thì Trinh sư huynh, thời gian cấp bách, ngươi còn do dự cái gì ở đó vậy?

Tào Tấn lại hỏi:

- Thì Trinh sư đệ, ngươi tìm thấy cái gì sao?

Thì Trinh sợ hai người ở phía dưới thúc dục lại lên trên xem xét cho nên lập tức cười nói:

- Cẩn thận sẽ không có sai lầm gì, ta chỉ nhìn xem nơi này có bẫy rập hay không mà thôi.

Lập tức Thì Trinh không có một chút do dự nào, cẩn thận nghĩ lại, hắn có cảm giác dường như mình đã cẩn thận quá mức. Có Tào Tấn và Ngô mập mạp phía dưới, mà thực lực của hắn tuy rằng không nói siêu việt, thế nhưng người Vạn Tượng Cương Vực đối với hắn mà nói, hắn không cần phải cẩn thận như vậy.

Trưởng lão Thánh Kiếm cung? Đơn giản chỉ là cường giả Thánh Cảnh mà thôi.

Mà Giang Trần, tình báo có nói rằng chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh.

Thì Trinh nghĩ tới đó cảm thấy tự tin tăng lên nhiều, thân thể nhảy lên, nhảy tới trước mặt Phệ Hồn Thiên La chi, cánh tay khẽ vung, đang định ngắt đi linh dược.

Đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi.

- Thì Trinh sư đệ, cẩn thận.

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, Phệ Nhật Thiên La chi này vẫn ở trước mặt. Thì Trinh cũng mặc kệ chuyện khác, cánh tay vung lên, muốn đào gốc Phệ Nhật Thiên La chi kia lên.

Mà lúc này bốn phía Phệ Nhật Thiên La chi bỗng nhiên xuất hiện vô số dây leo, không hề có một chút dấu hiệu nào báo trước mà quấn quanh toàn thân Thì Trinh.

Sự chú ý của Thì Trinh đã dồn toàn bộ vào Phệ Nhật Thiên La chi kia, cho nên nào có ngờ tới biến cố bực này.

Khẽ giật mình, Thì Trinh cảm thấy cái cổ mình mát lạnh.

Mà vừa vặn lúc này Tào Tấn và Ngô mập mạp cũng đã phóng tới.

Nhìn thấy đầu Thì Trinh rơi xuống đất, hai người đều biến sắc.

Tào Tấn khẽ quát một tiếng, nói:

- Giả thần giả quỷ, rốt cuộc ngươi là ai?

Đột nhiên Tào Tấn đánh Phá Nguyệt chùy về phía hư không, bỗng nhiên có một đạo quang mang chói mắt rung động, trong hư không có vô số phù văn không ngừng rơi xuống.

*****

Một khắc sau, khung cảnh khôi phục lại như lúc ban đầu. Mà thi thể Thì Trinh lại đang treo ở trên cây đại thụ trước mặt bọn họ không xa.

Ngô mập mạp âm trầm nói:

- Tào sư huynh, đây là một cao thủ trận pháp. Vừa rồi Thì Trinh sư huynh nhất định bị ngộ nhận mà tiến vào trận pháp, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị...

Hai hàng lông mày màu lam của Tào Tấn nhíu lại, trong mắt tràn ngập hàn mang, thần thức điều tra bốn phía, có ý đồ tìm ra người thao túng phía sau. Thế nhưng mà cho dù thần thức của hắn điều tra thế nào cũng không có một chút thu hoạch gì.

- Cao thủ trận pháp sao?

Tào Tấn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vạn Tượng Cương Vực này từ lúc nào có cao thủ trận pháp vậy? Ngô Hằng, Thì Trinh vẫn lạc, kế hoạch của ta và ngươi...

Trong lòng Ngô Hằng đột nhiên kinh sợ, đồng thời còn có cảm giác may mắn. Ít nhất người phơi thây chỗ này không phải là hắn, hơn nữa Thì Trinh vẫn lạc thì ngươi chia thu hoạch cũng bớt đi.

- Tào sư huynh, Thì Trinh sư huynh đã sớm luyện chế đan dược giải Mê Thần chướng. Hắn vẫn lạc đối với chúng ta mà nói, không có ảnh hưởng quá lớn.

Lời này cũng là thật, tu vi võ lực của Thì Trinh trong ba người không thể nghi ngờ chính là người yếu nhất, giá trị của hắn chỉ ở lúc đối phó với Mê Thần chướng mà thôi.

Chỉ là trong lòng Tào Tấn vẫn còn có chút phiền muộn. Hắn cũng không biết đan dược tị độc mà Thì Trinh luyện chế có tác dụng hay không, thế nhưng chuyện tới nước này cũng đành nhắm mắt vậy.

Cũng may có tình báo của Tam Tinh tông, biết rõ vị trí cụ thể của Mê Thần chướng kia ở nơi nào. Chỉ cần chú ý ở trong hồ nước kia, có lẽ không còn thứ gì đáng để lo nữa.

Hiện tại thứ Tào Tấn lo lắng chính là đối phương đang ẩn núp rốt cuộc là người nào? Là Trần trưởng lão của Thánh Kiếm cung hay là Giang Trần của Đan Kiền cung?

Bất kể là ai thì người này đều khó đối phó.

May mà bên cạnh hắn còn có một Ngô Hằng am hiểm trận pháp.

Vỗ vỗ vai Ngô Hằng, hắn nói:

- Ngô sư đệ, địch nhân giảo hoạt, hiển nhiên cũng đã có sự chuẩn bị từ trước. Cố tình âm chúng ta một lần, tăng thêm Thì Trinh sư đệ phớt lờ cho nên mới đưa tới họa sát thân này.

Ngô mập mạp gật đầu nói:

- Tào sư huynh yên tâm đi, trận pháp này chỉ vận dụng được một lần chứ không có lần thứ hai. Chỉ cần hai người chúng ta cẩn thận một chút thì có gì mà sợ?

Lời này cũng đúng, trước kia ba người bọn họ đều mang theo tâm tính là một thợ sơn đi vào đây, cả đám đều cảm thấy ba người bọn họ là thợ săn đi tìm giết Giang Trần. Căn bản chưa từng nghĩ qua mình là con mồi.

Chính là bởi vì mang theo tâm lý như vậy cho nên vẫn luôn dùng công kích làm chủ, căn bản không đứng ở trên góc độ một con mồi mà suy nghĩ, cho nên lúc này mới trúng chiêu.

Hiện tại Tào Tấn và Ngô Hằng biết rõ, đối thủ cũng không phải là loại người ngồi chờ chết.

Thì Trinh chết, tuy rằng làm cho trong lòng bọn họ giật mình, thậm chí còn có kinh hoàng trong giây lát, thế nhưng sau khi nghĩ một lát hai người đều trấn định ljai.

Tuy rằng Thì Trinh vẫn lạc, thế nhưng chỗ tốt không phải là không có.

Ít nhất có thể xác định trong dược viên thượng cổ này có người. Bất kể là Giang Trần hay là Trần trưởng lão của Thánh Kiếm cung kia, đối với đám người Tào Tấn mà nói, đều không quan trọng.

Quan trọng là những linh dược Thiên cấp và rất nhiều linh dược Địa cấp kia.

Hơn nữa Thì Trinh vẫn lạc khi phân phối lợi ích không cần mất thêm một phần, cho nên cũng không hẳn là chuyện xấu.

Hai người trấn định lại, đệ tử đại tông môn thường ngày thường xuyên được ra ngoài rèn luyện, bởi vậy hai người thậm chí còn không động vào thi thể Thì Trinh mà lướt ngang qua mặt đất.

Hiển nhiên bọn họ rất cẩn thận, sợ rằng địch nhân làm chút chuyện trên thi thể Thì Trinh, vạn nhất nhiễm phải loại độc gì đó, khi đó sẽ không ổn.

- Ngô sư đệ, ta suy đoán người này hẳn là Giang Trần mà không phải là Trần trưởng lão của Thánh Kiếm cung kia.

Tào Tấn truyền âm cho Ngô Hằng.

- Tại sao?

Ngô Hằng cảm thấy khó hiểu.

- Rất đơn giản, nếu như là Trần trưởng lão kia, hắn không có giải dược đối phó với Mê Thần chướng. Chỉ cần Giang Trần kia chạy tới khu vực Mê Thần chướng thì Trần trưởng lão kia coi như bó tay. Người các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực đã rời khỏi nơi này hơn hai năm. Người này vẫn còn sống chứn gminh hắn hẳn là Giang Trần mà không phải là Trần trưởng lão.

Suy đoán của Tào Tấn có đạo lý rất lớn.

- Là Giang Trần thì tốt nhất, võ giả Nhất Nguyên Cảnh, cho dù biết một chút âm mưu quỷ kế thì có thể làm ra được bao nhiêu sóng gió cơ chứ.

Ngô mập mạp truyền âm.

Tào Tấn lại truyền âm nói:

- Không nên khinh địch, nếu như kẻ này có thể giết chết Đinh Đồng, hôm nay lại có thể dùng quỷ kế ám toán Thì Trinh, ít nhất nói rõ kẻ này là kình địch của ta và ngươi. Ngươi tuyệt đối không thể khinh địch, không thể tưởng tượng được trong Vạn Tượng Cương Vực lại có một nhân tài khiến cho Tào mỗ kinh ngạc.

Hắn mà Ngô Hằng nhanh chóng chọn một phương hướng rồi cùng rời đi.

HIển nhiên, thông qua sự tìm tòi tỉ mỉ, cẩn thận, Tào Tấn đã tìm được một tia manh mối.

Hai đại cường giả Thánh Cảnh một khi thi triển tốc độ cao nhất, tốc độ cực nhanh, tuyệt đối là rợn cả người.

Bỗng nhiên Tào Tấn khoát tay chặn lại, đột nhiên đứng lại.

- Tào sư huynh, có chuyện gì vậy?

Ngô mập mạp biết rõ Tào Tấn cường đại, lúc này Ngô mập mạp đã coi như mình là phụ tá của Tào Tấn, tất cả hành động đều nghe theo sự chỉ huy của Tào Tấn.

- Gần nơi này có vấn đề, cẩn thận một chút.

Tào Tấn thân là cường giả Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong, trực giác của hắn vô cùng cường đại, tuyệt đối là vượt xa Ngô Hằng.

Dùng tu vi của Tào Tấn vốn có thể tung hoành Vạn Tượng Cương Vực, đánh khắp Vạn Tượng Cương Vực không địch thủ. Thế nhưng lại gặp Hoàng Nhi cho nên lúc này mới mất hết mặt mũi.

- Nhìn bên cạnh xem.

Tào Tấn nhíu mày, ánh mắt tập trung vào một bụi cỏ gần đó.

Hai người cẩn thận từng ly từng tí phóng về phía bụi cỏ kia, đều vận sức chờ phát động, chỉ cần thấy một chút tình huống không đúng là hai người sẽ toàn lực phản kích.

Bụi cỏ được vén ra, bên trong có một cỗ thi thể đang nằm đó.

Nói một cách chính xác thì đây là thi thể của Đinh Đồng.

- Đinh Đồng?

Ngô mập mạp nghẹn ngào kêu lên, bọn họ đều biết Đinh Đồng đã chết, thế nhưng không ngờ Đinh Đồng lại chết ở nơi này.

Tào Tấn khoát tay chặn lại, ngăn cản Ngô mập mạp ở bên ngoài, ngón tay điểm một cái đâm về phía thi thể Đinh Đồng ở trước mặt.

Sưu.

Thi thể Đinh Đồng bị lực lượng đâm vào, đột nhiên hóa thành một đạo khói xanh, tiếp đó tan biến sạch sẽ.

- Thủ thuật che mắt vụng về.

Tào Tấn cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên mở miệng quát to:

- Đám chuột nhắt, cùng một thủ đoạn dùng mấy lần sẽ không còn tác dụng đâu. Ta biết rõ ngươi đang ở ngay gần đây. Hiện tại nên ngoan ngoãn đi ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Một khi để cho ta bắt được ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)