← Ch.0690 | Ch.0692 → |
Một Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong khác từ đầu không nói gì lúc này thấp giọng nở nụ cười đê tiện, nói:
- Đệ lại nghe nói, trừ Giang Trần ra còn có một nữ tử thiên tài gọi là Lăng Bích Nhi, xinh đẹp vô cùng, nữ tử này cũng chạy đi. Nghe nói là tình nhân của tiểu tử Giang Trần. Nữ nhân này dễ đối phó hơn nhiều. Nếu như bắt được nàng ta, không lo Giang Trần kia không tự mình dẫn tới cửa.
- Trương lão tam, con mẹ nó, ngươi cứ suốt này đoán linh tinh. Ta nghe nói Lăng Bích Nhi kia đã đột phá Thánh Cảnh, bằng vào Trương lão tam ngươi sao? Còn muốn bắt người ta sao? Cứ ngoan ngoãn làm người là được rồi.
Thanh niên có lông mày kiếm gọi là Hoa sư huynh lên tiếng trách móc.
Mấy người này một mặt tìm kiếm, một mặt trò chuyện.
Đột nhiên mấy người này cảm thấy hoa mắt, thế giới trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Một cánh rừng rậm khôn cùng, vô số dây leo giống như vô số xúc tu điên cuồng kéo về phía bọn họ.
- Không tốt.
Trong lòng Hoa sư huynh kia cả kinh, vươn tay định bóp nát phù cảnh báo.
Thế nhưng mà sau khi hắn bóp nát phù cảnh báo lại phát hiện ra dấu hiệu cảnh báo lại không xuất ra được.
- Là trận pháp, chúng ta bị trận pháp vây khốn.
- Hoa sư huynh, cứu đệ.
Người gầy gò kia đã bị vô số dây leo cuốn lấy.
Thế giới trận pháp hoàn toàn bị cách ly với thế giới ban ngoài, Hoa sư huynh kia liên tục thúc dục phù cảnh báo, thế nhưng căn bản không thể xuyên qua thế giới trận pháp.
Hoa sư huynh cũng muốn cứu, thế nhưng dưới sự bối rối, bản thân hắn cũng khó có thể bảo toàn được mình.
Vô số dây leo không ngừng đánh úp lại, tuy rằng Hoa sư huynh cũng không tồi, thế nhưng dưới sự vội vàng, căn bản khó lòng phòng bị, rất nhanh hcosng ba người đã bị cuốn thành bánh chưng.
Giang Trần vận dụng U Cổ Thất Sát trận, biến ảo thành thế giới rừng rậm, dùng trận pháp vây khốn bọn họ lại, lại vận dụng Băng Hỏa Yêu liên bắt bọn họ lại.
Trận bàn được thu lại, Băng Hỏa yêu liên lại trốn vào trong lòng đất.
Ba gia hỏa bị trói thành bánh chưng, bị ném vào trong góc. Giang Trần tiện tay mở ra một đạo trận pháp, ngăn cách với bên ngoài.
Tuy rằng đã xâm nhập vào trong lòng đất mấy trăm trượng, thế nhưng tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn.
- Ngươi là người nào? Thật lớn mật.
Hoa sư huynh kia nhíu mày, miệng lớn lối quát, hai mắt đánh giá Giang Trần, trong đầu không nghĩ suy nghĩ.
Tuy rằng trong lòng đất không có ánh sáng, thế nhưng võ giả sau khi tu luyện tới tình độ nhất định cơ hồ có thể có bổn sự nhìn ban đêm.
Rất nhanh chóng hắn đã nhận ra người trước mắt này rõ ràng chính là Giang Trần mà trước đó bọn họ vừa mới đàm luận.
- Nhận ra ta?
Giang Trần lạnh nhạt cười nói:
- Nói đi, ngươi muốn bị lăng trì hay muốn xương bị nghiền nát thành tro?
Hàm răng người gầy gò kia không ngừng run lên, nói:
- Giang... Giang Trần. Ta... Chúng ta đều phụng mệnh làm việc. Đừng... Đừng giết ta... Ta đầu hàng.
- Đừng có nói bậy, dường như vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói bắt Lăng Bích Nhi để tới áp chế ta sao?
Ngữ khi của Giang Trần lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
Người gầy gò kia khẽ run rẩy, vội vàng giải thích:
- Không... Không dám. Ta... Ta chỉ thuần túy giải trí, bằng vào một chút bổn sự của ta, làm sao có thể bắt được thiên tài Thánh Cảnh.
Hoa sư huynh kia đã chửi ầm lên:
- Trương lão tam, ngươi câm miệng cho lão tử.
Hoa sư huynh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Giang Trần, ngươi quả thực rất lợi hại, thế nhưng ngươi có lợi hại tới đâu cũng không lợi hại được bằng Xích Đỉnh trung vực. Lợi hại hơn được Bất Diệt Thiên Đô sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười, lại không có hứng thú phản bác. Xích Đỉnh trung vực? Bất Diệt Thiên Đô?
Hai thế lực này đã sớm nằm trong sổ đen của hắn, khoản sổ sách này cũng nên thanh toán sớm một ít.
Giang Trần nhìn Hoàng Nhi nói:
- Hoàng Nhi cô nương, có cần tránh đi một chút hay không?
Hoàng Nhi biết rõ Giang Trần đang định động thủ giết người, nàng cười nhạt một tiếng, lại lắc đầu ý bảo không cần. Từ nhỏ nàng đã tu luyện võ đạo, đã gặp chuyện giết người phóng hỏa nhiều rồi.
- Long huynh, xuất hiện đi, người này giao cho huynh.
Giang Trần gọi một tiếng, Long Tiểu Huyền hóa thành một cơn gió, miệng rồng mở ra, lập tức nuốt Hoa sư huynh vào trong miệng, bắt đầu nhai rau ráu.
Máu thịt bay tứ tung, từ trong khóe miệng Long Tiểu Huyền bắn ra, mang theo máu nóng bắn lên mặt hai người còn lại, khiến cho người gầy gò kia bị dọa cho kêu lớn không ngừng.
Nếu như không phải bị trận pháp ngăn cách, thanh âm này chưa hẳn không thể thẩm thấu lên trên lòng đất.
Long Tiểu Huyền nuốt hết Hoa sư huynh, sau đó ợ một cái, đôi mắt giống như chuông đồng lại nhìn về phía hai võ giả Nguyên Cảnh này.
Người gầy gò kia lập tức hoảng sợ nói:
- Đừng ăn ta, đừng ăn ta. Ta đầu hàng, đầu hàng còn không được sao?
Người còn lại sắc mặt trắng bệch, muốn nói vài câu cứng rắn, thế nhưng lại nuốt nước miếng cố nén lại.
- Muốn mạng sống? Vậy thì cho ta một lý do không giết ngươi đi.
Ngữ khí của Giang Trần lạnh nhạt vô cùng.
Người gầy kia vội nói:
- Ta nói, ta có tin tức.
Giống như sợ Giang Trần đổi ý, người gầy này liên tục nói:
- Lần này Xích Đỉnh trung vực tổng cộng xuất động gần hai mươi tông môn Tứ phẩm, là Xích Đỉnh hoàng đế bệ hạ tự mình hạ lệnh.
- Vậy thi Bất Diệt Thiên Đô kia là sao?
Giang Trần lại lạnh lùng hỏi.
- Bất Diệt Thiên Đô? Những người này ngay từ đầu chúng ta cũng không biết. Về sau mới biết được sau lưng Xích Đỉnh trung vực chúng ta có một chưởng khống giả. là Bất Diệt Thiên Đô.
Bất Diệt Thiên Đô ở trên Bát vực là tông môn nhất phẩm gián tiếp điều khiển Xích Đỉnh trung vực. Những tin tức này kỳ thực Giang Trần cũng phỏng đoán ra được.
Hắn lắc đầu nói:
- Những tin tức này ta cũng biết, nếu như không còn có tin tức nào giá trị...
- Có có, ta biết rõ... Nghe nói có người Đan Kiền Cung các ngươi đào tẩu từ Vạn Tượng đại điển. Những người này chưa từng trở về Đan Kiền Cung.
Tin tức này lại vô cùng hữu dụng, Giang Trần chỉ cười lạnh nói:
- Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng được ngươi?
- Thực. Là thực. Chắc chắn mười phần bởi vì bên trên bảo chúng ta bố trí canh gác cũng vì chặn đường cung chủ Đan Kiền Cung. Bên trên nói trên người cung chủ Đan Kiền Cung có khả năng có linh dược Thiên cấp và rất nhiều linh dược Địa cấp. Cung Vô Cực đại nhân chỉ điểm muốn bắn những người này.
- Đúng rồi, còn nữa, còn có một người gọi là Vân Niết trưởng lão, hắn mang đi theo một nhóm người, bị người Cự Côn tông bắt đi. Có lẽ đã đưa tới đế đô của Xích Đỉnh đế quốc.
- Vân Niết trưởng lão? Còn có ai nữa?
Giang Trần nhướng mày hỏi.
- Còn có.... Dù sao chỉ cần là người còn sống có lẽ đều đưa tới đế đô của Xích Đỉnh đế quốc.
Người gầy gò kia cố gắng nhớ lại, rồi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, động phủ của ngươi có một trận pháp vô cùng khó phá. Là Cung Vô Cực đại nhân tự mình ra tay, dẫn theo môn chủ Lôi Âm môn ta và tông chủ Cự Côn tông hợp lực mới phá được trận pháp. Cung Vô Cực vô cùng bội phục người bày trận cho nên trước đó mới lưu lại chờ ngươi trở về.
*****
Người gầy gò kia vuốt mông ngựa nói:
- Trước đó Cung Vô Cực đại nhân nói, người có thể bố trí trận háp này nhất định phải bắt lấy. Bằng khong thì sớm muộn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng mọi người. Giang thiếu... Ngươi không hổ là thiên tài mà Cung Vô Cực đại nhân cũng phải kiêng kỵ a. Không ngờ lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy.
Giang Trần cũng không muốn nghe những lời tâng bốc không có chút tác dụng này, hắn khoát tay nói:
- Những người trong động phủ ta đâu rồi? Còn có một đạo Mộc Linh Chi tuyền là ai thu?
- Những người kia đều giống như Vân Niết trưởng lão, đều bị bắt vào một chỗ. Hiện tại có lẽ đã tới đế đô. MỘc Linh chi tuyền? Có phải là một dòng nước hay không? Ta nghe người khác nói qua, dường như là Cung Vô Cực đại nhân lấy đi.
Cung Vô Cực.
Giang Trần nghiến răng nghiến lợi, cái tên này đã in thật sâu trong lòng hắn.
- Các ngươi định đóng quân ở nơi này bao lâu.
Người gầy kia vội nói:
- Cũng không biết được, bên trên muốn chúng ta ở bao lâu thì chúng ta phải ở lại bấy lâu. Giang thiếu, người xem, ta... cái gì ta cũng đã nói. Liệu người có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng được không?
- Bất Diệt Thiên Đô trừ Cung Vô Cực ra còn có những ai khác tới nữa?
- Có.
Người gầy gò kia vội nói:
- Có một thiên tài trẻ tuổi, dường như là ấu tôn của Cung Vô Cực. Tuổi không lớn lắm, dường như chỉ có mười hai mười ba tuổi, thế nhưng tu vi đã là Thánh Cảnh ngũ trọng. Ngay cả thiên tài cao cấp nhất của Lôi Âm môn chúng ta cũng khó mà so sánh được với người này.
- Ấu tôn? Hắn tên là gì?
- Tên gì sao? Ta nghe tất cả mọi người gọi hắn là Kỳ thiếu. Hắn gọi là Cung Kỳ.
- Cung Kỳ, Cung Kỳ.
Đột nhiên trong đầu Giang Trần hiện lên một ý nghĩ lớn mật mà điên cuồng.
- Nói kỹ về Cung Kỳ này cho ta nghe.
Người gầy gò kia không biết trong lòng Giang Trần nghĩ gì, hắn chỉ cầu mạng sống. Mặc dù đối với Cung Kỳ không có lý giải quá nhiều, thế nhưng hắn lập tức đưa từng việc hắn nhìn thấy cùng với những thứ hắn nghe thấy không hề giữ lại mà bẩm báo cho Giang Trần.
- Cung Kỳ này vô cùng thích khiêu chiến. Lôi Âm môn chúng ta, còn có thiên tài đỉnh cấp của Cự Côn tông nhìn thấy hắn đều vô cùng đau đầu. Luận bàn võ đạo thì thôi đi. Tiểu tử này đánh nhau còn không biết nặng nhẹ. Thiên tài hai tông chúng ta lại không dám thực sự liều mạng với hắn, sợ làm bị thương hắn, dẫn tới lửa giận của Cung Vô Cực đại nhân. Cho nên tất cả mọi người đều rất sợ hắn, đều trốn tránh hắn.
- Ngươi xác định những tin tức này là đúng chứ?
Ánh mắt Giang Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người gầy gò này.
- Tuyệt đối không sai, không sai một lời nào. Những chuyện này tất cả mọi người đều biết. Ví dụ như sư huynh Đinh Vinh, hắn lo lắng bị Cung Kỳ này nhìn chằm chằm vào cho nên mới tự động chờ lệnh, tới nơi vắng vẻ này đóng quân. Đinh Vinh sư huynh là Thánh Cảnh ngũ trọng, thực lực ở trong Lôi Âm môn cũng nằm trong top ba. Trước kia ở tổng bộ Đan Kiền Cung, Cung Kỳ nhiều lần tìm hắn, đều bị hắn mượn cớ từ chối.
Đinh Vinh là thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn đóng quân ở đây, cùng với một trưởng lão Thánh Cảnh bát trọng của Lôi Âm môn tọa trấn nơi này.
Giang Trần còn tưởng rằng hắn ta đóng quân ở nơi này là có mưu đồ, không ngờ là vì tránh né Cung Kỳ kia.
- Cung Kỳ kia bình thường thích luận bàn với người khác ở nơi nào? Cung Vô Cực có phải mỗi lần đều đích thân tới xem trận chiến hay không?
Người gầy gò kia suy nghĩ một lát, nhớ lại:
- Ta nhớ tuy rằng không phải mỗi lần Cung Vô Cực đại nhân đều tới xem cuộc chiến. Thế nhưng lúc luận bàn đều có rất nhiều cường giả xem xét. Tất cả mọi người lo lắng... Lo lắng có người đả thương Cung Kỳ, khi đó khó mà chịu được trách nhiệm.
Giang Trần trầm ngâm không nói gì.
Thế nhưng trong lòng người gầy gò kia lại run sợ, mặc dù nói nhiều như vậy, thế nhưng hắn không xác định mình có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình hay không.
Suy nghĩ một lát, trong đầu Giang Trần sơ bộ hình thành một kế hoạch lớn mật.
Hàn mang trong mắt bắn về phía người gầy gò kia, nói:
- Coi như ngươi cũng phối hợp, nhưng mà Lôi Âm môn xâm lấn Đan Kiền Cung ta, ngươi đã là đồng lõa cũng khó thoát khỏi cái chết...
Người gầy gò kia mặt xanh lại, nói:
- Đừng... Đừng giết ta.
- Không giết ngươi?
Giang Trần như cười như không nói:
- Nể mặt ngươi cung cấp những thông tin kia, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
- Ngươi nói đi, nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?
Trong mắt tên gầy gò này bắn ra dục vọng muốn sống nồng đậm.
Bỗng nhiên Giang Trần búng tay một cái, một khỏa đan dược bắn vào trong miệng người gầy gò này.
- Ăn nó đi.
Vẻ mặt người gầy gò kia đau khổ, biết đó không phải là thứ tốt, thế nhưng cũng không dám không phối hợp, chỉ có thể kiên trì ăn hết.
- Viên đan dược này ta dùng Mê Thần chướng tinh luyện mà thành, không có giải dược độc nhất vô nhị của ta, trong vòng ba ngày ngươi nhất định phải chết. Cho dù là đan vương cửu phẩm, không biết thành phần của Mê Thần chướng cũng không cứu ngươi được.
- Vâng... Vâng..
Người gầy gò kia vẻ mặt đau khổ, cũng biết mình không có lựa chọn nào khác, hắn nói:
- Giang thiếu, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó.
- Rất tốt, trước tiên giết hắn cho ta.
Thủ quyết Giang Trần khẽ đổi, nới lỏng Băng Hỏa yêu liên trên người thanh niên còn lại.
Người còn lại khàn giọng nói:
- Trương lão tam, ngươi điên sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi.
Trương lão tam nghiêm túc nói:
- Phong sư huynh, huynh cũng đừng trách ta.
Nói xong Trương lão tam trực tiếp đâm một đao, đâm vào cổ họng người nọ, đâm lên đỉnh đầu, trực tiếp đâm nát Nê Hoàn cung, phá thần thức khí hải của người nọ.
- Rất tốt.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Bước tiếp theo ta muốn ngươi dẫn Đinh Vinh tới đây.
- Ồ?
Nghe nói muốn dẫn Đinh Vinh tới, trong mắt Trương lão tam hiện lên mọt tia sợ hãi.
- Sao nào? Có chỗ gì khó sao?
Sắc mặt Giang Trần lạnh lẽo.
- Ngươi... Đinh sư huynh cùng với trưởng lão đại nhân ở cùng một chỗ, rất khó mà lừa gạt hắn ra được.
- Nếu như là sự hấp dẫn của linh dược Thiên cấp thì sao?
Trương lão tam sững sờ, bỗng nhiên nói:
- Nếu như ta có thể đưa Đinh sư huynh tới, có thực là ngươi sẽ tha cho tính mạng của ta hay không?
Loại tiểu nhân vật này giết hay không không có ý nghĩa quá lớn. Hơn nữa Giang Trần cũng biết, muốn hắn ta đi làm chuyện lớn như vậy, phải cho một chút hứa hẹn thực chất.
Hơn nữa nếu như Trương lão tam này dẫn Đinh Vinh tới, hắn chính là phản đồ của Lôi Âm môn, giết hắn ta hay không đối với đại cục cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cười nhạt nói:
- Ta có thể lập thệ ước thiên địa, tuyệt đối không giết ngươi. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, nếu như nhiệm vụ thất bại mà nói...
Trương lão tam cắn răng nói:
- Ta biết rõ, nói cho cùng có thể giữ được mạng sống hay không thì phải xem ta có thể dẫn Đinh Vinh sư huynh tới đây hay không mà thôi.
← Ch. 0690 | Ch. 0692 → |