Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0711

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0711: Toàn quân bị diệt?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong một chỗ bí ẩn của trận pháp, Giang Trần và Hoàng Nhi sóng vai đứng đó.

- Giang công tử, trận pháp này dường như công tử đã từng dùng qua, huyền ảo có thừa, uy lực dường như cũng tăng lên gấp mấy chục lần a.

Hoàng Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cùng một trận pháp, tại sao lại xuất hiện biến hóa khoa trương như vậy? Chuyện này có chút không hợp lẽ thường a.

Giang Trần cười cười, cũng không giấu diếm mà nói:

- Đây là cùng một suy nghĩ, hai trận pháp.

Hoàng Nhi biết rõ trận pháp kia là Tiểu Vô tương trận, là Giang Trần dùng trận bàn của Tiểu Vô tương trận thúc dục, mô phỏng ra. Trận pháp này nhiều lắm cũng chỉ mê hoặc được cường giả Thánh Cảnh một chút mà thôi.

Mà trận pháp này là trận pháp Đại Vô tương, là một trong mười đại trận mạnh mẽ mà Giang Trần dùng Đan Tiêu trận bàn mô phỏng ra.

Tuy rằng Giang Trần chỉ có thể mô phỏng ra một hai thành uy lực, căn bản không đủ để vây khốn chết cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, nhưng nếu chỉ dùng mê hoặc mà nói, vẫn đủ dùng.

Dù sao Đan Tiêu trận bàn, so với Đan Tiêu lệnh và Đan Tiêu trận kỳ, ba kiện bảo vật áp trục của Đan Tiêu cổ phái, với tư cách là bảo vật truyền thừa của tông môn thượng cổ. Cho dù phát huy một hai phần mười uy lực, cũng đủ để khiến cho những người này nếm đủ.

Chỉ là, thứ khiến cho Giang Trần cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, Đan Tiêu trận bàn này, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ có thể mô phỏng ra trận pháp Đại Vô tương này.

Bởi vì trận pháp này chính là trận pháp mở rộng của Tiểu Vô tương trận, trên phương diện huyền ảo và cách bố trí cũng giống nhau.

Chính bởi vì điểm này cho nên Giang Trần mới có thể mô phỏng ra một hai thành uy lực của trận pháp này. Chín loại trận pháp cường đại của Đan Tiêu cổ phái, dùng thực lực của hắn bây giờ căn bản không thúc dục ra nổi.

Nhìn thời gian, Giang Trần cười cười:

- Xem ra cường giả Hoàng cảnh trung kỳ quả thực không chỉ có hư danh. Xem ra bọn chúng sắp tìm tới điểm mấu chốt của trận pháp. Trận pháp này không cầm chân được bọn họ nữa rồi.

Trong khi Giang Trần nói chuyện, trận bàn lại một lần nữa được thúc dục, trận pháp Đại Vô tương khẽ biến đổi.

Trận pháp có phân thành tử trận và hoạt trận.

Có Giang Trần thao túng trận bàn, tuy rằng không thể thay đổi trận pháp một cách linh hoạt giống như bố trí trận pháp, thế nhưng trận pháp Đại Vô tương này cuối cũng vẫn có một ít biến chiêu.

Trận bàn khẽ động, điểm then chốt của trận pháp nhanh chóng thay đổi phương vị.

Kể từ đó, hai nhóm người Cung Vô Cực và Hác trưởng lão chẳng khác nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng mà biến chiêu như vậy không làm khó được bọn họ lâu. Bởi vì chân lý trong trận pháp của Giang Trần đã bị đối phương khám phá. Đối phương biết rõ đây là ảo trận, cho nên không chút kiêng nể gì tìm kiếm điểm then chốt của trận pháp.

Quả nhiên, mặc kệ điểm then chốt của trận pháp biến hóa thế nào, dưới thần thức tìm kiếm của cường giả Hoàng cảnh vẫn không tránh được.

- Đáng tiếc, ta chỉ có thể thúc dục ra một hai thành uy lực của trận pháp này. Nếu như thúc dục ra mười thành uy lực của trận pháp Đại Vô tướng, đừng nói là những thứ này. Coi như là Phong Hào đại đế cũng phải mất đi phương hướng khi ở trong trận này.

Giang Trần cũng tiếc nuối vạn phần. Bản thân hắn sử dụng trận pháp Đại Vô tương, chỉ sợ tổ sư Đan Tiêu cổ phái mà nhìn thấy cũng phải rớt nước mắt, bởi vì Giang Trần thực sự đã làm nhục trận pháp này.

Nhưng mà Giang Trần cũng không thèm để ý tới những chuyện này, trận pháp Đại Vô tương chính thức, ở trạng thái đỉnh phong có các loại Vô Tương, có thể trực tiếp khiến cho thần hồn người ta điên đảo, vĩnh viễn mất đi phương hướng trong trận pháp, không có cách nào tự kiềm chế.

Thậm chí, còn có thể khiến cho thần thức của người ta sụp đổ.

Đương nhiên, những hiệu quả này, Giang Trần tạm thời cũng chỉ có thể nhìn lên mà thèm muốn.

- Tiểu tử, Cung mỗ thừa nhận, ngươi có chút quỷ dị. Nhưng mà bất quá cũng chỉ là vùng vẫy trước khi chết mà thôi.

Thanh âm của Cung Vô Cực điên cuồng vang lên.

Sau đó thanh âm khàn khàn của Tào Mạnh kia cũng vang lên:

- Tiểu tử, giết cháu của ta, phải rút thần hồn ngươi ra, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Hận ý của vị này không chênh lệch với Cung Vô Cực là bao.

Đột nhiên mọi người cảm thấy hoa mắt, sau đó trận pháp này đột nheien biến mất. Một khắc sau, cảnh tượng trước mặt mọi người lại trở thành cảnh tượng trong Anh Khấp cốc.

Giống như kinh nghiệm vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Trận pháp biến mất, hư không trở lại như cũ.

Mọi người trở lại chỗ. Chỉ tiến vào trận pháp một đoạn thời gian ngắn, coi như trải qua vô tận biến hóa, thương hải tang điền.

Khi những cường giả Hoàng cảnh kia đáp xuống đất, tất cả mọi người ngây ngốc.

Người hai tông mang tới khoảng chừng ba ngàn. Giờ phút này dưới Hoàng cảnh, không ngờ toàn bộ đều ngã xuống đất. Mỗi một người đều giống như ngủ say vậy. Khuôn mặt an tĩnh, giống như đang ngủ vô cùng ngon.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Tông chủ tất cả các tông đều là cường giả Hoàng cảnh, vừa rồi đều bị trận pháp cuốn vào bên trong. Vừa mới đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả đám ngây ra như phỗng, biểu hiện cực kỳ kỳ lạ.

Cung Vô Cực giận dữ:

- Làm gì vậy? Tất cả đứng lên cho lão tử.

Tào Mạnh bên kia cũng chửi bậy:

- Cả đám đều giả chết phải không? Đứng lên cho ta.

Cũng khó trách bọn họ kêu to như vậy, bởi vì thần thức bọn họ quét qua, những người này căn bản còn chưa có chết. Thần thức còn có chấn động, tuy rằng chất động này không phải quá mạnh, thậm chí rất yếu ớt. Nếu như là ở trạng thái ngủ say, thần thức chấn động yếu ớt cũng là bình thường.

Thế nhưng sau khi bọn họ kêu lên, trong lòng chính bọn họ cũng run lên.

NHững người này ai mà không phải là võ giả tinh anh trong tông môn bọn họ cơ chứ? Làm sao có thể vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi? Ở trong này nhất định có uẩn khúc.

Cung Vô Cực bị Giang Trần tính toán ra vô số lần, đã sớm quen các loại quỷ dị liên quan tới Giang Trần, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy như một hồi ác mộng.

Chẳng lẽ...

Lúc đó, Cung Vô Cực nhớ tới lúc còn ở Vạn Tượng Cương Vực, Giang Trần liên túc ba lần công kích, tiêu diệt mấy trăm đệ tử Lôi Âm môn và Cự Côn tông.

- Trúng độc?

Hai chữ đáng sợ này là thứ mà Cung Vô Cực không nguyện ý đối mặt nhất. Nhưng lại là hai chữ xuất hiện đầu tiên. Loại tình huống này, nếu như không phải trúng độc mới là lạ.

Quả nhiên, cho dù bọn họ kêu to thế nào, đều không thể làm nên chuyện gì.

Thần thức những người kia, tựa như là một ngọn lửa đang đốt tới tận cùng ngọn nến, ánh lửa ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng giống như sắp tắt.

- Giang Trần.

Cung Vô Cực không thể kìm được mà phun ra một ngụm máu.

Trận pháp Đại VÔ tương không mang tới cho hắn bất kỳ thương tổn nào, thế nhưng lại triệt để kích thích lửa giận trong lòng hắn. Khí huyết bị đè nén đã lâu trong lồng ngực rốt cuộc bạo phát.

*****

Đường đường là Pháp vương của tông môn nhất phẩm, cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, không ngờ lại tức tới thổ huyết.

Cảnh này khiến cho những cường giả Hoàng cảnh của Xích Đỉnh trung vực, Bất Diệt Thiên Đô nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng kêu lên:

- Cung đại nhân.

- Đại nhân, bảo trọng thân thể.

Lúc này Hác trưởng lão và Tào Mạnh không ngờ lại nhìn thấy mà có chút hả hê, ngược lại còn có cảm giác giống như một con ngựa đau, cả tàu có thể ăn thêm cỏ vậy.

Nhìn qua người nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất, trong lòng Hác trưởng lão nhỏ máu, đây đều là tinh anh mà hắn mang ra a.

Ở Anh KHấp cốc này nếu như đám người này không thể tỉnh lại, không tới ba khắc sẽ có vô số hung thú tiến tới, thôn phệ sạch sẽ toàn bộ thân thể bọn họ.

Cho dù không có hung thú tới thôn phệ thân thể đám người này, nhìn xu thế độc phát như vậy, nếu như không tìm thấy giải dược tương ứng, chỉ sợ cũng chỉ có thể chết mà thôi.

- Hác trưởng lão, chuyện cho tới nước này phải bắt được Giang Trần. Chỉ cần bắt được tiểu tử này, mới có thể trở về báo cáo kết quả công tác.

Tào Mạnh hung ác nói.

Hác trưởng lão gật đầu:

- Tiểu tử này ở ngay gần đây. Lĩnh vực Hoàng cảnh bao phủ hư không, hắn không đi xa được đâu.

Cung Vô Cực hét lớn một tiếng:

- Tìm, tìm kiếm cho ta. Tìm cho ra tiểu tử này.

Ngay lúc này, thân thể Giang Trần nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trên một phiến đá cách đó vài trăm mét.

- Không cần tìm, ta ở ngay chỗ này.

Giang Trần cười cười, nụ cười vẫn bình tĩnh như vậy.

Nhưng mà, sự bình tĩnh của hắn ở trong mắt Cung Vô Cực lại vô cùng chướng mắt. Cung Vô Cực chộp Định Không phù, trực tiếp bóp nát. Một tiếng ầm vang vang vọng, cả hư không phát ra thanh âm chói tai.

Đồng thời giống như trên hư không có vô số dây sắt, đem hư không chung quanh khóa chết toàn bộ.

- Tiểu tử, lần này ngươi có chạy đằng trời.

Cung Vô Cực nghiến rắng nghiến lợi.

- Cung Vô Cực, ngươi quả thực cam lòng a. Trước khi chết còn muốn bóp nát một tấm Định Không phù, quả thực là giàu có a.

Giang Trần ung dung cười, ánh mắt nhìn về phía Hác trưởng lão:

- Họ Hác kia, ta biết rõ ngươi cũng có Định Không phù, đây là thời điểm huy hoàng cuối cùng trong sinh mệnh của ngươi. Nên tranh thủ một chút thời gian đi. Muộn sẽ không còn có cơ hội đâu.

- Lớn lối.

Tào Mạnh giận dữ, nắm tay, quát:

- Để cho Tào mỗ tới thu thập ngươi.

Giang Trần bất động, vẻ mặt miệt thị, giống như Tào Mạnh trong mắt hắn chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép, căn bản không thèm chú ý.

Ngay lúc này, một gã cường giả Hoàng cảnh đột nhiên ôm đầu, bước chân lảo đảo, miệng giống như nói mớ:

- Không tốt, sao ta lại cảm thấy không tốt? Thần thức trở nên mềm yếu... Ah....

Phanh.

Lại một người ngã xuống.

Có một sẽ có người tiếp theo, cường giả Hoàng cảnh sau lưng Cung Vô Cực tựa như gà vịt bị ôn dịch, không ngừng ngã xuống đất.

- Các ngươi...

Dù Cung Vô Cực là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, Pháp vương của tông môn nhất phẩm, kiến thức rộng rãi. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy cũng kinh ngạc tới ngây người.

Mấy cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ sau lưng Hác trưởng lão cũng không khá hơn là bao, cũng giống như uống say, tay quơ quáo, cũng nhanh chóng ngã xuống đất.

- Không tốt. Chúng ta cũng đã trúng độc.

Cường giả họ Tôn bên người Tào mạnh đột nhiên biến sắc, thất thanh nói.

Dứt lời, hắn vội vàng ngồi xếp bằng, ý đồ muốn xua tan độc khí trong cơ thể.

Tào Mạnh dùng thần thức tìm tói, phát hiện chung quanh thần thức thậm chí còn có một đạo bóng mờ như ẩn như hiện. Giống như là mây đen bao phủ bầy trời, bao phủ chung quanh thần thức của hắn.

- Gặp quỷ rồi, đây là thứ đồ vật gì vậy?

Tào Mạnh cảm thấy hồn phi phách tán, cũng ngồi xếp bằng, chống cự sự xâm lấn của độc khí quỷ dị kia.

Cung Vô Cực cùng Hác trưởng lão sau khi điều tra một phen, cũng có cảm giác giống như gặp quỷ, sắc mặt đại biến.

Cung Vô Cực nhướng mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Là ngươi đang giở trò đúng không?

Giang Trần lạnh nhạt cười nói:

- Ngươi hỏi vấn đề này không cảm thấy mình quá ngây thơ hay sao?

Cung Vô Cực cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì? Cho dù trúng độc bổn tọa cũng có lực lượng một kích liều chết. Thức thời thì nhanh giao ra giải dược.

- Giang Trần, giao ra giải dược. Hác mỗ bảo đảm ngươi sẽ không chết.

Hác trưởng lão cũng trầm giọng nói.

Giang Trần cười ha hả:

- Ồ, ta thấy sợ a. Các ngươi đang uy hiếp ta sao?

Cung Vô Cực chỉ cảm thấy tầng bóng mờ kia không ngừng kéo gần, tiếp cận tới thức hải, một khi xâm nhập thức hải chính là lúc độc trong người hắn phát tác.

- Hác trưởng lão, cho tới nước này, chúng ta cũng không cần tranh giành cái gì. Giết chết tiểu tử này, cướp lấy giải dược. Chuyện khác sau đó nói sau, được không?

Cho dù là đối đầu với nhau, tới lúc này hắn cũng phải biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyển thành xu thế liên thủ.

Sắc mặt Hác trưởng lão ngưng trọng, gật đầu nói:

- Ta cũng đang định nói vậy.

Hắn lập tức gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Giang Trần, giao ra giải dược. Ta sẽ tha chết cho ngươi. Nếu không, một kích toàn lực của hai đại Hoàng cảnh trung kỳ như chúng ta, cho dù có mười Giang Trần ngươi cũng không đủ chống đỡ chúng ta.

Lời nói tuy rằng hung hãn, thế nhưng rõ ràng đã giống như ngoài mạnh trong yếu.

Giờ phút này bọn họ cũng không dám xác định, một kích toàn lực của bon họ có thể giết chết được Giang Trần hay không? Nói không chừng, chỉ cần Giang Trần thúc dục trận pháp, chỉ cần trì hoãn một lát, bọn họ sẽ không có cách nào công kích được Giang Trần.

Quả nhiên, trên mặt Giang Trần chẳng những không hiện lên vẻ hoảng sợ mà còn hiện lên vẻ châm chọc.

- Giải dược? Cho tới nước này mà các ngươi còn mơ tưởng tới giải dược? Rốt cuộc là các ngươi quá ngây thơ hay là tai ta nghe nhầm?

Sắc mặt Giang Trần phát lạnh:

- Lúc các ngươi tiến vào Vạn Tượng Cương Vực, lúc diệt tông ta, các ngươi có từng nghĩ tới, có một ngày mạng các ngươi sẽ nằm trong tay người khác, sẽ có một ngày vùng vẫy giẫy chết hay không? Nếu như không muốn chết, bây giờ là cơ hội thể hiện cuối cùng cho các ngươi.

Hai người nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Giải dược thì đừng mong, coi như là đan sư cao cấp nhất của Thần Uyên đại lục hiện tại cũng không kịp phối giải dược cho các ngươi. Đây là độc Mê Thần thướng, vô sắc vô vị, đây là nơi Mê Thần chướng nồng nặc nhất. Lựa chọn nơi này là nơi táng thân cho các ngươi, các ngươi có thỏa mãn hay không?

Mê Thần chướng?

Hác trưởng lão và Cung Vô Cực nghe vậy, toàn thân chấn động, thoáng cái sắc mặt xám như tro tàn. Mà Tào Mạnh và cường giả họ Tôn đang ngồi xếp bằng dưới đất cũng đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự sợ hĩa.

Cường giả họ Tôn than một tiếng:

- Tào Mạnh, lần này lão tử bị ngươi hại chết rồi.

Cung Vô Cực khàn khàn giọng nói:

- Không có khả năng. Nếu như là Mê Thần chướng, tại sao ngươi lại không trúng độc? Đừng nói là giải dược ngươi luyện chế đối phó với Mê Thần chướng ở Huyễn Ba sơn có tác dụng với nơi này?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)