← Ch.0721 | Ch.0723 → |
- Vi thiếu gia, thân phận Đan Vương nhị cấp của Giang mỗ là giả a.
Giang Trần cười nhạt, nhắc nhở một câu.
- Huynh đài, nếu như Vi Kiệt ta chỉ bởi vì ngươi là Đan Vương nhị cấp mà mời chào ngươi, chẳng khác nào là bợ đít, có khác gì là kẻ thiển cận đâu.
Giang Trần nhìn thấy Vi Kiệt thẳng thắn như vậy, hắn cười nói:
- Tốt, nếu như thế, Giang mỗ đã quá cẩn thận rồi. Nhưng mà đan dược nhất đạo, Đan Vương nhị cấp, cấp độ của Giang mỗ hiện tại chưa hẳn đã là Đan Vương nhị cấp.
Lời này vừa ói ra, Vi Kiệt quả thực sững sờ, hắn lập tức ngẫm lại, độc của hắn, Đan Vương nhị cấp bình thường quả thực chưa chắc đã giải được.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vi Kiệt vừa mừng vừa sợ.
Hai người công bằng, bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng hài hòa.
Không thể không nói, Vi Kiệt này là một người trẻ tuổi vô cùng không tệ, khiến cho Giang Trần nhớ tới lúc hắn còn ở liên minh thập lục quốc gặp tứ vương tử Diệp Dung của Thiên Quế vương quốc.
Chỉ là tứ vương tử Diệp Dung kia cuối cùng vẫn chỉ là vương tử của vương quốc thế tục, phương diện kiến thức, khí độ chênh lệch vạn dặm với Vi Kiệt này.
Hơn nữa so với Diệp Dung, trong tính cách của Vi Kiệt cũng nhiều hơn vài phần khí phách, loại khí phách này không phải biểu hiện thành ngang ngược càn rỡ ra bên ngoài, mà là loại khí phách can đảm ở mọi lúc, mặc kệ người đối diện là ai.
Nhớ tới Diệp dung, kỳ thực Giang Trần cũng có chút lo lắng cho Thiên Quế vương quốc, còn có Bảo Thụ tông, không biết hiện tại thế nào rồi.
Hắn đã sớm để Diệp Trọng Lâu trở lại Bảo Thụ tông, Bảo Thụ tông có lẽ đã sớm có ứng phó.
Chỉ cần Diệp Trọng Lâu sớm bố trí, tránh đi lần đại nạn này, vẫn còn có hi vọng. Hắn đoná, người Bảo Thụ tông đã sớm có đối sashc.
Bằng không mà nói, bằng vào tính cách của người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, nhất định sẽ bắt người Bảo Thụ tông đến áp chế hắn.
Hắn không có gặp chuyện như vậy đã nói rõ người Bảo Thụ tông tạm thời vẫn còn an toàn.
- Giang huynh, chuyện Vạn Tượng Cương Vực, tiểu đệ cũng có nghe qua. Chuyện Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết huynh hiện tại đang xôn xao, thiên hạ đều biết. Chỉ là nghe nói bọn họ dường như đoán huynh sẽ tới Lưu Ly vương thành, cho nên một đường bố trí mai phục trên lộ tuyến đi tới Lưu Ly vương thành. Tại sao bọn chúng lại biết được chuyện này?
Vi Kiệt hiếu kỳ hỏi.
Giang Trần đã nói rõ thân phận với Vi Kiệt, loại chuyện này cũng không cần phải gạt hắn. Huống chi cuối cùng vẫn phải mượn nhờ lực lượng của Vi gia nghe ngóng nơi hạ lạc của đám người Câu Ngọc.
- Vi thiếu gia, thực không dám dấu diếm. Xích Đỉnh trung vực bị Bất Diệt Thiên Đô thao túng, xâm lấn Đan Kiền Cung, bắt đi một lượng lớn nhân mã của Đan Kiền Cung ta. Về sau lại đem những tù binh kia bán cho Lưu Ly vương thành. Bọn họ đoán ra ta sẽ tới Lưu Ly vương thành cứu người, cho nên mới chặn đánh ven đường.
Vi Kiệt nghe vậy, có chút rung động, nói:
- Thực sự bán tới Lưu Ly vương thành? Tin tức này chuẩn xác hay không?
Giang Trần gật gật đầu:
- Tin tức này chắc chắn mười phần.
Tin tức này không đơn thuần là đạt được từ chỗ của Cung Vô Cực, Giang Trần còn đi tới Xích Đỉnh đế đô nghe qua, vừa vặn nghe được từ trong miệng hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc.
Vi Kiệt thấy Giang Trần chắc chắn như vậy, biểu hiện trên mặt vô cùng ngưng trọng:
- Nếu như thực sự bán cho Lưu Ly vương thành, muốn cứu người quả thực vô cùng khó giải quyết.
- Xin Vi thiếu gia chỉ giáo cho.
Trong lòng Giang Trần khẽ động.
- Lưu Ly vương thành là nơi tự do, ở trong địa bàn của Lưu Ly vương thành tuyệt đối không cho phép buôn bán người. Trên thực tế ở Lưu Ly vương thành cũng không có mấy thế lực buôn bán người. Nhưng mà mấy thế lực buôn bán người kia cực kỳ không dễ chọc.
Vi Kiệt nói tới chuyện này, ngữ khí cũng có chút ngưng trọng.
Giang Trần nói:
- Vi thiếu gia, nếu như khó xử, không cần người Vi gia các ngươi nhúng tay vào. Chỉ cần thăm dò dùm ta là thế lực nào mua người Đan Kiền Cung chúng ta là được. Chuyện khác tự mình Giang mỗ nghĩ biện pháp vậy.
Vi Kiệt vội nói:
- Cũng không phải là sợ phiền toái, mà là những thế lực này không dễ nói chuyện. Chuyện này trở lại thành trung tâm của Lưu Ly vương thành rồi nói sau.
Tuy rằng Giang Trần nóng vội, thế nhưng cũng biết việc này không chỉ nói một hai câu là có thể xử lý thỏa đáng.
- Giang huynh, việc này ngàn vạn lần không thể nóng vội. Càng không thể dùng vũ lực giải quyết, chuyện sẽ càng trở nên lớn hơn, không thể vãn hồi. Huynh đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô, bọn họ chưa hẳn đã làm gì được huynh. Thế nhưng ở Lưu Ly vương thành, một khi huynh đắc tội thế lực lớn, phiền toái so với khi đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô còn lớn hơn gấp mười lần.
Ngữ khí của Vi Kiệt thận trọng, xem ra tuyệt đối không phải nói quá.
- Vi thiếu gia yên tâm, muốn cứu người chỉ có thể dùng trí. Tốt nhất là có thể giao dịch. Cho dù muốn ta ra giá gấp đôi, gấp ba, năm lần cũng đều được.
Vi Kiệt gật gật đầu:
- Sau khi trở về hành sự theo hoàn cảnh. Trước đó vẫn không nên bạo lộ thân phận. Huynh vẫn là Đan Vương Trinh Thì, để tránh đánh rắn động cỏ. Lại nói, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ huynh đã tiến vào trong Lưu Ly vương thành, đoán chừng bọn họ sẽ phái thích khách đối phó với huynh. Tuy rằng Lưu Ly vương thành cấm các thế lực khác giương oai ở địa bàn của mình. Nhưng mà bất luận một cỗ thế lực nào đều có một chỗ góc chết mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.
- Đúng vậy, cứu người là trên hết.
Tự nhiên Giang Trần biết rõ nặng nhẹ, nói cho cùng, vẫn là vấn đề thực lực. Nếu như mình có đủ thực lực, không cần phải trốn đông trốn tây như vậy.
Nếu như hắn có đủ thực lực, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông nào dám phóng nửa cái rắm.
Vài ngày sau, Giang Trần cùng với đội ngũ Vi gia thuận lợi trở về thành trung tâm của Lưu Ly vương thành.
Khi Giang Trần đứng ở ngoài cửa thành trung tâm Lưu Ly v ương thành, từ phía xa nhìn thấy Lưu Ly vương thành trong truyền thuyết, trong lòng cũng bị sự phồn hoa của Lưu Ly vương thành làm cho kinh hãi.
Cũng không phải Giang Trần chưa từng thấy qua phồn hoa, thế nhưng Lưu Ly vương thành này so với những thành thị khác trên Thần Uyên đại lục, thật sự quá nổi bật.
So sánh với nó, cái gì Thái A thành, cái gì mà Xích Đỉnh đế đô, cái gì mà Long Hưng thành, Vạn Ấp thành, hết thảy đều giống như nông thôn so với thành thị.
- Đan Vương đại nhân, nhìn thấy không? Kiến trúc cao vút trong mây kia chính là Lưu Ly vương tháp, tương truyền thờ phụng Thiên Vị phù chiếu của Lưu Ly vương thượng cổ. Còn thờ phụng Thiên Vị xá lợi của Lưu Ly vương. Ánh sáng của Lưu Ly vương chiếu rọi mười vạn năm số mệnh của Lưu Ly vương thành.
Giang Trần theo tay Vi Kiệt nhìn lại, trong thành trì vô tận kia có một tòa Lưu Ly vương tháp cao vút trong mây. Tản ra ánh sáng bảy màu chói lọi, chiếu sáng cả Lưu Ly vương thành.
Khiến cho Lưu Ly vương thành này từ xa nhìn lại giống như được phủ kisn bởi một loại khí chất trang nghiêm, thần thánh.
*****
- Đi thôi, đi vào.
Vi Kiệt vung tay lên, hướng về phía cửa thành đi tới.
- Dừng lại.
Đi tới cửa thành lại bị một võ sỉ coi thành ngăn lại.
Vi Kiệt nhíu mày:
- Xảy ra chuyện gì? Ta mới rời khỏi thành mới vài ngày, tại sao quy củ của Lưu Ly vương thành lại biến hóa như vậy? Từ khi nào đội ngũ của thế gia cửu cấp cũng phải đứng lại?
Võ sĩ coi thành kia hiển nhiên cũng biết Vi Kiệt, hắn chắp tay nói:
- Vi thiếu gia, ngại quá. Mong thiếu gia xuống ngựa vào thành. Không phải là tại hạ muốn gây khó dễ cho thiếu gia, mà là vì muốn tốt cho thiếu gia.
Vi Kiệt sừng sờ.
- Ngươi nói rõ hơn được không?
Tên võ sĩ này dường như là đội trưởng đội canh gác cửa thành, hắn than nhẹ một câu, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:
- Phiền thiếu chủ thăng tiên, hiện tại đang cử hành tang lễ, trên không trung cấm bay, trên mặt đất cấm ngựa. Tất cả mọi người ra vào đều phải đi bộ.
- Cái gì? Phiền thiếu chủ?
Sắc mặt Vi Kiệt đại biến, nghẹn ngào hỏi:
- Đây là chuyện xảy ra lúc nào?
- Mới ngày hôm qua.
Tên đội trưởng kia lắc đầu, khoát tay nói:
- Vi thiếu gia, vào đi, lặng lẽ hồi phủ, không nên ồn ào.
Tên đội trưởng này cũng hảo tâm nhắc nhở một câu.
Trên mặt Vi Kiện vẫn tràn ngập vẻ kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau mới gật gật đầu, ôm quyền nói:
- Đa tạ nhắc nhở, sau này Vi mỗ sẽ mời các ngươi uống rượu.
Tên đội trưởng kia nở nụ cười miễn cưỡng, lại không nói gì thêm. Hiển nhiên tin Phiền thiếu chủ kia qua đời khiến cho cả Lưu Ly vương thành như bị một bóng đen bao phủ.
Tâm tình của Vi Kiệt thoáng cái trở nên cực kỳ sa sút, hắn dắt ngựa, cúi đầu rồi vào thành. Cho dù là Thất gia gần đây cao điệu, lúc này cũng thành thành thật thật vô cùng, đi ở đằng sau đội ngũ, đi về phía phủ đệ Vi gia.
Vi gia ở Lưu Ly vương thành địa vị rất cao, khu vực hiện tại đang ở cùng là một vị trí vô cùng hiển hách trong Lưu Ly vương thành. Đi bộ qua một giờ mới đi tới phủ đệ Vi gia.
Phủ đệ Vi gia là một đại trang viên, hết sức hào hoa, xa xỉ, coi như bất phà, .
Bởi vì Phiền thiếu chủ qua đời, cửa Vi gia cũng treo cờ trắng.
- Phiền thiếu chủ này có địa vị gì? Một người chết mà có thể khiến cho toàn thành phúng. Loại thế gia cửu cấp như Vi gia cũng phải để tang hắn?
Tuy rằng trong lòng Giang Trần nghi vấn, thế nhưng cũng không có mở miệng hỏi.
Đi theo đội ngũ Vi gia vào trang viên. Sau khi vào trang viên, người Vi gia nhìn thấy thiếu gia trở về, tuy rằng cao hứng, thế nhưng lại không có làm ầm ĩ.
Hiển nhiên dưới bầu không khí chết chóc tang thương này, ai cũng không dám đánh vỡ.
- Thất Hạ, trước tiên ngươi sắp xếp chỗ ở cho Đan Vương đại nhân. Nhớ kỹ phải dùng tiêu chuẩn chiêu đãi khách quý cao cấp nhất của Vi gia chúng ta.
Vi Kiệt phân phó Thất gia.
Đồng thời hắn quay đầu lại nói với Giang Trần:
- Đan Vương đại nhân, Vi mỗ trước tiên phải đi bái kiến trưởng bối trong nhà. Có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo. Kính xin Đan Vương đại nhân thông cảm nhiều hơn.
Giữa hai người đã đạt thành sự ăn ý, tạm thời không cần phải bóc trần thân phận, xưng hô đương nhiên vẫn gọi là Đan Vương đại nhân.
Thất gia cho rằng thiếu gia cố tình đem vị Đan Vương đại nhân này ở lại trong phủ, hắn cũng không dám chậm trễ mà vô cùng ân cần chiêu đãi Giang Trần.
Sau khi dàn xếp tốt tất cả mọi chuyện, Thất gia nói:
- Đan Vương đại nhân, có chuyện gì có thể tùy thời gọi ta.
- Làm phiền Thất gia.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Như thế ta sẽ không quấy rầy Đan Vương đại nhân nghỉ ngơi nữa.
Sau khi Thất gia rời khỏi, Giang Trần xem xét bốn phía, cũng không thể làm gì khác hơn là than thở. Cho dù là tạm trú, cũng phải xem xét cho kỹ.
Nơi tạm trú này có vài gian phòng, còn có một tiểu hoa viên, cực kỳ xinh đẹp và tĩnh mịch.
Đây chính là nơi tấc đất tấc vàng trong Lưu Ly vương thành, có thể ở trong khu vực rộng lớn, lại hào hoa xa xỉ như vậy, có thể nhìn ra địa vị của Vi gia trong Lưu Ly vương thành quả thực không thấp.
Sau khi quen thuộc địa hình, Giang Trần trở lại phòng, trong lòng cuối cùng cũng thầm thở dài một hơ. Bị đuổi giết thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng vượt qua được.
Hắn không có lo lắng người Bất Diệt Thiên Đô đuổi tới đây. Chỉ đơn thuần nhìn khí phách của Vi gia là biết rõ Bất Diệt Thiên Đô kia cho dù tra được tới Lưu Ly vương thành cũng tuyệt không dám tới Vi gia giương oai.
- Hoàng Nhi cô nương có lẽ cũng đã vào thành. Nhìn thấy dấu hiệu dọc đường đi của ta, có lẽ sẽ chạy tới hội họp.
Giang Trần cũng không lo lắng cho Hoàng Nhi.
Ngồi xếp bằng, Giang Trần minh tưởng hai thời thần, đem mạch suy nghĩ những ngày này sửa sang qua một lần.
Sau Vạn Tượng đại điển, mỗi một chuyện, một chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ khiến cho hắn không có thời gian điều chỉnh suy nghĩ của chính mình.
Hai thời thần sau, Giang Trần đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
- Giang huynh.
Đây là thanh âm của Vi Kiệt.
- Vi thiếu gia.
Giang Trần mở cửa.
- Giang huynh, mong thứ lỗi. Trước đó ta phải bái kiến trưởng bối trong nhà, kể một ít chuyện, đã lãnh đạm với Giang huynh. Sáng sớm ngày mai ta sẽ ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:
- Vi thiếu gia, Phiền thiếu chủ kia là người phương nào? Mà lại khiến cho toàn thành như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành?
Vi Kiệt buồn bã, than nhẹ một tiếng, gật gật đầu nói:
- Tuy rằng hắn không phải là thiếu chủ duy nhất của Lưu Ly vương thành, nhưng nói hắn là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành cũng không phải sai.
- Ồ?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Phiền thiếu chủ chính là môn hạ đắc ý nhất, là đệ tử chân truyền của Khổng Tước đại đế. Mà Khổng Tước đại đế là người đứng đầu trong bảy đại đế của Lưu Ly vương thành. Phiền thiếu chủ thiên phú siêu quần, thực lực cao cường, lại còn là người trẻ tuổi, còn có khí độ hào sảng, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Lưu Ly vương thành có rất nhiều thiếu chủ, nhưng mà Phiền thiếu chủ chính là người có hy vọng kế thừa vị trí thành chủ Lưu Ly vương thành nhất trong những thiếu chủ thiên tài hiện tại.
Trời cao đố kỵ anh tài.
Vi Kiệt nói xong một đống lớn tin tức, xảm xúc dường như có chút chấn động, nhưng mà Giang Trần cũng kịp đúc kết ra sáu chữ này.
- Giang huynh, người cùng thế hệ Vi mỗ bình sinh cũng không có bội phục được mấy người. Một là Giang huynh, tuy rằng Vi mỗ bội phục, thế nhưng còn chưa tới mức dập đầu xuống đất. Mà Phiền thiếu chủ lại là một trong số ít người làm cho Vi mỗ can tâm tình nguyện chịu thần phục.
Xem ra, Vi Kiệt này là kẻ tử trung với Phiền thiếu chủ kia.
Giang Trần cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, thiên tài kiệt xuất nhất của Lưu Ly vương thành, nếu như không có một nhóm lớn người sùng bái thì quả thực mới là kỳ quái.
Chỉ là thiên tài như vậy tại sao lại vẫn lạc.
Loại chuyện này Giang Trần cũng không tiện nghe ngóng. Thứ hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tin tức của đám người Mộc Cao Kỳ và Câu Ngọc.
← Ch. 0721 | Ch. 0723 → |