Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0990

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0990: Tranh giành khí phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Như vậy Lý Kiến Thành hắn mới có thể vô tư lự.

Mà nếu như hai đại thiên tài của Khổng Tước thánh sơn thỏa hiệp, thậm chí xuất hiện cục diện một bên nghiêng về bên còn lại. Đối với thiếu chủ dưới trướng Tu La đại đế như hắn mà nói, tuyệt đối là tin tức bết bát nhất.

- Không được, nhất định không thể để cho bọn họ thỏa hiệp, hòa hợp, nếu như hai gia hỏa này hòa hợp với nhau, bọn chúng sẽ nhất định đồng tâm hiệp lực đối phó với ta.

Trong lòng Lý Kiến Thành sáng tỏ, biết rõ mình đang gặp phải loại cục diện thế nào.

Nhưng mà hắn cũng không vội tiếp tục ra tay, hiện tại nếu như hắn ra tay, tuyệt đối sẽ không đạt được kết quả mà hắn muốn. Nhất định phải nhẫn nhịn, nhất định phải đợi tới lúc cơ hội phù hợp mới xuất hiện.

Hai ngày sau, Thủy Như Thiên rốt cuộc cũng hoàn thành lĩnh ngộ.

Thủy Như Thiên với tư cách thiếu chủ nhất mạch của Niêm Hoa đại đế, kỳ thực ngộ tính và thiên phú đều không kém. Chỉ là hắn với tư cách là chân truyền của nhất mạch Niêm Hoa đại đế, không hề có chút kiếm đạo nào, cho nên ở phương diện kiếm đạo, khiến cho hắn bị chịu thiệt ít nhiều.

Nhưng mà dù vậy hắn vẫn nhanh hơn so với Diệp Phiêu Linh ở vị trí thứ tư.

Diệp Phiêu Linh tìm hiểu thành công, trước hai thời thần khi thời gian một tháng chấm dứt, cơ hồ có thể nói là dưới gánh nặng thời gian hoàn thành.

Chuyện này khiến cho hắn chật vật vượt qua cửa ải này.

Như vậy, dưới tấm Lưu Ly bia thứ sáu cũng chỉ còn lại một mình Cơ Tam công tử, bởi vì hắn và Giang Trần tới muộn hơn những người khác mười này, cho nên hắn còn có thời giang sung túc.

Nhìn thấy dưới tấm Lưu Ly bia thứ sáu chỉ còn lại một người.

Khóe miệng Diệp Phiêu Linh kia khẽ nhếch lên, cười nhạt nói:

- Cơ lão tam này không biết trời cao đất rộng, bằng vào đệ tử đại phiệt như hắn, vẫn muốn khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ sáu? Quá tự tin a.

Chu Diễn lại cau mày nói:

- Diệp Phiêu Linh, bản thân ngươi cũng không khá hơn gì, bản thân khó bảo toàn, còn có thời gian thanh thản nói tới người khác sao?

Diệp Phiêu Linh cười nhạt một tiếng:

- Ít nhất ta thành công tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ sáu. Ta nghe nói cho dù là Khổng Tước đại đế năm đó bất quá cũng chỉ tìm hiểu tới tấm Lưu Ly bia thứ bảy mà thôi. Nói cách khác...

- Không cần nói cách khác, có gì ngươi cứ việc nói thẳng. Ngươi hẳn định nói, họ Diệp ngươi có tư chất có thể so sánh với Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó sao?

Chu Diễn cười lạnh không thôi.

Chu Diễn với tư cách chân truyền dòng chính của Khổng Tước đại đế, tự nhiên biết rõ năm đó tại sao Khổng Tước đại đế lại dừng lại trước tấm Lưu Ly bia thứ bảy.

Nói trắng ra cũng không phải là tư chất của Khổng Tước đại đế không đủ, mà năm đó Khổng Tước đại đế tuổi còn trẻ, không có chiến thắng được cảm xúc của mình, bị trúng phép khích tướng.

Chuyện này trước đó Khổng Tước đại đế không có nói qua với những đại đế khác. Thế nhưng với tư cách là đệ tử chân truyền, Chu Diễn lại biết rõ một ít chuyện bên trong.

Năm đó cùng thời với Khổng Tước đại đế cũng có rất nhiều thiên tài. Khi còn trẻ Khổng Tước đại đế cũng là người khinh xuất, lúc còn trẻ xông quan, giận dữ vì hồng nhan, trúng phép khích tướng. Bởi vì thần thức và mạch suy nghĩ không có chuẩn bị đầy đủ, dục tốc bất đạt, cuối cùng chỉ kém một điểm mới dừng lại trước tấm Lưu Ly bia thứ bảy.

Chuyện này mặc dù Khổng Tước đại đế không có nói rõ với Chu Diễn, thế nhưng mà từng khuyên bảo môn hạ đệ tử, ở trong Lưu Ly vương tháp, bất luận thời điểm nào cũng không nên mất đi lý trí, không nên bị tình cảm lấn áp.

Trong lòng Chu Diễn hiểu rõ, lại thông qua một ít lời nói của Khổng Tước đại đế mà suy đoán ra. Ngẫm lại nhân vật huy hoàng như Khổng Tước đại đế, lúc còn trẻ nhất định cũng có chút chuyện hoang đường.

Theo như tư chất của Khổng Tước đại đế, trùng kích tấm Lưu Ly bia thứ tám tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Thậm chí tư chất của Khổng Tước đại đế lúc còn trẻ, còn được người ta cho rằng có tư cách trùng kích tấm Lưu Ly bia thứ chín. Đáng tiếc, tất cả đã trở thành mây bay.

Tuy rằng sau đó Khổng Tước đại đế biết hổ thẹn, đứng lên từ vũng bùn, cuối cùng trở thành người mưu lược kiệt xuất, khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm. Thế nhưng chuyện này thủy chung vẫn là tiếc nuối trong lòng Khổng Tước đại đế.

Hắn tiếc nuối không phải là trúng phép khích tướng năm đó, mà là tiếc nuối mình không tiến sâu vào trong Lưu Ly vương tháp, không nắm chặt cơ hội trong Lưu Ly vương tháp. Không có thể tìm kiếm thêm cơ duyên trong Lưu Ly vương tháp.

Khổng Tước đại đế hiểu rõ, Lưu Ly vương tháp này vô cùng thần kỳ, ẩn chứa khả năng vô hạn.

Cho nên lần này hắn mới coi trọng như vậy, để Giang Trần đi tham dự thi đấu võ tháp, cần lập Giang Trần làm thiếu chủ, cần để cho Giang Trần tiến vào Lưu Ly vương tháp.

Là vì cái gì? Là đền bù tiếc nuối năm đó của hắn.

Chu Diễn là đệ tử chân truyền của Khổng Tước đại đế, đối với Khổng Tước đại đế có thể nói là kính như thần, cho nên đối với lời nói của Diệp Phiêu Linh hắn cảm thấy bị mạo phạm vô cùng lớn.

Diệp Phiêu Linh cười một tiếng quái dị:

- Chu Diễn, từ xưa sóng sau đè sóng trước, chẳng lẽ Khổng Tước đại đế lợi hại thì không cho phép hậu nhân siêu việt sao? Ngươi chưa từng nghe qua, giang sơn đổi, nhân tài xuất, định tiếp tục nắm giữ mấy ngàn năm sao?

Lời này vừa nói ra, Giang Trần nhịn không được cười rộ lên một tiếng, liếc nhìn Diệp Phiêu Linh, nói:

- Hay cho một câu giang sơn đổi, thiên tài xuất.

Diệp Phiêu Linh cau mày nói:

- Sao nào?

Giang Trần nhẹ nhàng cười:

- Không sao cả, ta rất tán thành những lời này, nhưng mà ngươi dùng những lời này dát vàng lên mặt mình, ta cảm thấy vô cùng nực cười.

- Có cái gì mà buồn cười?

Ngữ khí của Diệp Phiêu Linh bỗng nhiên lạnh lẽo:

- Ta tự dát vàng lên mặt mình? Hẳn ngươi cảm thấy trong Lưu Ly vương tháp này cũng chỉ có một thiên tài như ngươi hay sao?

Giang Trần cười nhạt nói:

- Có bao nhiêu thiên tài ta không rõ, nhưng mà những lời như ngươi cảm thấy Cơ Tam công tử không biết trời cao đất rộng, ta cảm thấy nên trả lại nguyên câu này cho ngươi.

Diệp Phiêu Linh cười ha hả nói:

- Trả lại cho ta? Sao nào? Hẳn ngươi chắc chắn Cơ lão tam này có thể tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ sáu sao?

Trong tiếng cười của hắn tràn ngập ý tứ quỷ dị, mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm.

- Ngươi cảm thấy hắn không thể?

Giang Trần như cười như không nói.

- Đương nhiên là không thể.

Diệp Phiêu Linh cười lạnh:

- Không ít thiên tài bài danh top mười trong Thiếu chủ bảng, ngay cả bọn họ cũng không dám đơn giản khiêu chiến tấm Lưu LY bia thứ sáu này, Cơ lão tam hắn xếp thứ mấy chứ?

Chu Diễn nghe vậy cũng nhịn không được mà nói:

- Nếu như chuyện gì cũng đem bài danh trên Thiếu chủ bảng mà nói, vậy ngươi bài danh thứ tư, vì sao lại đứng dậy muộn hơn Chân sư huynh?

Lời này giống như một bàn tay lớn, trực tiếp vỗ vào mặt Diệp Phiêu Linh.

*****

Diệp Phiêu Linh hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi lại đem họ Chân ra khoác lác, DIệp mỗ không có hứng thú nghe. Ta nói là Cơ lão tam, liên quan gì tới họ Chân này?

- Rất tốt, rất tốn.

Giang Trần vỗ tay nói:

- Cho dù ngươi có nói tới Cơ huynh, nhưng mà ta vẫn muốn bênh vực kẻ yếu.

- Bênh vực kẻ yếu?

DIệp Phiêu Linh lạnh lùng nói:

- Như thế nào là bênh vực kẻ yếu?

- Thì bằng ngươi và Cơ Tam công tử, ta cá hắn nhất định sẽ tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ sáu, nhất định thời gian sẽ ngắn hơn ngươi.

Giang Trần vẫn ung dung, nhẹ nhàng, khoan thai nói.

Diệp Phiêu Linh cơ hồ cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm:

- Cái gì? Đánh cuộc thời gian của hắn ngắn hơn của ta? Ngươi sẽ không cảm thấy hắn thực sự lĩnh ngộ được đó chứ?

- Ngươi chỉ cần nói có đánh cuộc hay không mà thôi.

Giang Trần nhíu mày nói.

- Ngươi muốn đánh cuộc thế nào.

Hai mắt Diệp Phiêu Linh trợn lên, hiện lên một tia lo lắng.

- Bằng ta và ngươi, ai thua cút ra khỏi Lưu Ly vương tháp.

Lời này vừa nói ra ngay cả Chu Diễn cũng vội nói:

- Không thể, loại tranh giành khí phách này không có bất kỳ ý nghĩa nào. Chân sư huynh, người...

Tình cảm của Chu Diễn đối với Giang Trần vô cùng phức tạp, thậm chí ngẫu nhiên cũng có chút ghen ghét nhỏ. Nhưng mà người như Chu Diễn, hắn cực kỳ trung tâm với Khổng Tước thánh sơn.

Hắn biết rõ, Chân thiếu chủ hiện tại là thiên tài đứng đầu Khổng Tước thánh sơn, đại biểu cho lợi ích của Khổng Tước thánh sơn. Nếu như bởi vì tranh giành một chút khí phách nhảm nhí này mà sớm rời khỏi Lưu Ly vương tháp, như vậy Khổng Tước thánh sơn sẽ lỗ lớn.

Nếu như Chân thiếu chủ tự mình đánh bạc với Diệp Phiêu Linh, Chu Diễn tuyệt đối sẽ không phản đối. Chỉ sợ Diệp Phiêu Linh cũng không dám đánh bạc.

Thế nhưng mà Cơ Tam công tử và Diệp Phiêu Linh đánh bạc, Chu Diễn cảm thấy Cơ Tam công tử căn bản không có phần thắng. Dù sao một đệ tử đại phiệt, nội tình có hạn a.

Loại cục diện này ngay cả Chu Diễn cũng cảm thấy Cơ Tam công tử không có hy vọng, không thể nào tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ sáu.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, một đạo thanh âm hùng hồn, lạnh nhạt truyền tới:

- Chu lão đệ, võ giả như chúng ta cũng nên tranh giành chút khí phách. Mới có thể khích lệ bản thân mình. Chu lão đệ ngươi lo trước lo sau, chẳng lẽ còn muốn làm chủ người khác sao?

Người nói lời này chính là Lý Kiến Thành đứng đầu Thiếu chủ bảng kia.

Lý Kiến Thành nhìn Chân thiếu chủ không ngờ lại giao đấu miệng lưỡi với Diệp Phiêu Linh, lại bày ra đánh cuộc hoang đường như vậy, trong lòng hắn không nhịn được mà có chút tư tâm.

Nếu như có thể mượn cơ hội lần này đá Chân thiếu chủ này ra khỏi Lưu Ly vương tháp, như vậy uy hiếp tiềm ẩn cũng giống như triệt để nhổ đi một cái gai vậy.

Nếu như bị đá ra khỏi Lưu Ly vương tháp, vậy thì tương lai tuyệt đối không ai có thể cạnh tranh được với hắn.

Huống chi Lý Kiến Thành luôn kiên định cho rằng mình là thiên tài đối ứng với số mệnh thiên địa, mới là thiên tài tương lai khống chế vận mệnh Lưu Ly vương thành.

Cho nên đối với tất cả người có khả năng uy hiếp mình, ý niệm duy nhất trong đầu Lý Kiến Thành là ép người này xuống.

Vẻ mặt Diệp Phiêu Linh lúc trắng lúc xanh, trong lòng có chút nghi hoặc bất định.

Nếu như là lúc trước hắn tuyệt đối không chút do dự đánh bạc. Thế nhưng sau khi chứng kiến kỳ tích của Chân thiếu chủ này, hắn đối với Giang Trần có bản năng kiêng kỵ.

Cho dù là lần đánh cuộc thoạt nhìn hắn nhất định sẽ thắng, thế nhưng hắn cảm thấy tồn tại nguy hiểm cực lớn.

Đánh cuộc?

Nếu như hắn thắng, có thể đá Chân thiếu chủ này ra ngoài, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt lớn.

Thế nhưng vạn nhất thua thì sao?

Diệp Phiêu Linh cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ thắng thua, dường như hắn cũng là kẻ lót đường cho Lý Kiến Thành, bản thân không chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn chịu nguy hiểm.

Trong lúc nhất thời Diệp Phiêu Linh có chút do dự.

Chu Diễn lo lắng, Diệp Phiêu Linh thì do dự, Lý Kiến Thành thâm trầm, Thủy Như Thiên không đếm xỉa tới. Duy chỉ có Giang Trần vẻ mặt chắc chắn, giống như lần đánh cuộc này chỉ là trò chơi nhỏ, không đủ làm ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.

Diệp Phiêu Linh nhìn qua Giang Trần, ánh mắt có chút kiêng kỵ nồng đậm, cuối cùng hít sâu một hơi, lắc đầu nói:

- Chu Diễn nói đúng, tranh giành khí phách không có ý nghĩa. Cuối cùng đều là người Lưu Ly vương thành, một chút khí thế này không bằng để đối phó với người ngoài thì hơn.

Lời này tuy rằng có chút vụng về, thế nhưng coi như vãn hồi mặt mũi.

Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng, tiểu tử này sẽ bị hắn kích động, do đó đánh cuộc với hắn. Thế nhưng lại không ngờ rằng đối phương cứ như vậy buông tha.

Điều này cũng khiến cho cái nhìn của Giang Trần với Diệp Phiêu Linh này trong lúc vô hình tăng lên một tầng.

Lý Kiến Thành châm ngòi không thành, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không cảm thấy tiếc nuối, càng không có chút cảm giác xấu hổ nào mà chỉ cười cười, nhẹ nhàng rời khỏi.

Diệp Phiêu Linh chắp tay nói với mọi người:

- Chư vị, Lưu Ly bia Diệp mỗ tạm thời không tham ngộ, định đi chiến đấu bí cảnh một chút, trong các người ai muốn đi đây?

Thủ Như Thiên từ đầu không đếm xỉa tới lúc này bỗng nhiên nói:

- Ta định đi tới bí cảnh mạo hiểm xem một chút.

Chu Diễn nhìn Giang Trần:

- Chân sư huynh, huynh thì sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta tạm thời ở lại trong bí cảnh truyền thừa.

Chu Diễn nhướng mày, rung động nói:

- Sư huynh còn định khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy sao?

Dùng thiên phú và tiềm lực của tứ đại thiên tài như bọn họ, sau khi cảm nhận độ khó của tấm Lưu Ly bia thứ sáu, cũng cảm thấy hy vọng khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy cực kỳ xa vời.

Không đơn thuần là Chu Diễn cảm thấy vậy, Thủy Như Thiên và Diệp Phiêu Linh kia sở dĩ tạm thời rời khỏi là vì muốn đi những bí cảnh khác tăng lên một chút.

Dù sao thiên tài ở khu thứ nhất, thời gian còn rất nhiều, cũng không cần phải nóng lòng cầu thành.

Giang Trần cũng không phủ nhận:

- Tấm Lưu Ly bia thứ bảy nhất định phải khiêu chiến. Nhưng mà khiêu chiến lúc nào, tạm thời ta còn chưa quyết định.

Chu Diễn nghiền ngẫm tốc độ tìm hiểu vừa rồi của Chân sư huynh, cũng thở dài nói:

- Huynh so với chúng ta tới chậm hơn mười ngày, thế nhưng lại hoàn thành tìm hiểu cùng ngày với chúng ta. Nếu như trong chúng ta có một người có thể tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ bảy, thì người đó nhất định là huynh.

Tuy rằng Lý Kiến Thành là người đứng đầu Thiếu chủ bảng, thế nhưng Chu Diễn có thể khẳng định, nếu như Lý Kiến Thành đi khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy ngay bây giờ, kết quả nhất định sẽ là thất bại.

Nhưng mà bây giờ đổi lại là Chân sư huynh đi khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy, có lẽ chí ít có ba bốn thành hy vọng, thậm chí là năm sáu thành hy vọng.

Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên trong tấm Lưu Ly bia thứ sáu truyền đến một tiếng tích.

Sau một khắc, mặt mày Cơ Tam công tử nở hoa, vui vẻ không thôi. Tấm Lưu Ly bia không ngờ biểu hiện Cơ Tam công tử đã hoàn thành tìm hiểu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)