Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1203

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1203: Cổ Mặc chi mê
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ha ha, cho các ngươi nhìn xem đệ nhất Thần Thú dưới trướng Đan Vũ Thần, Tiểu Chiến đại gia ta lợi hại!

Nhưng vào lúc này, Tiểu Chiến bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành bản thể, hơn nữa trướng to đến như là một tòa núi nhỏ.

Mà hắn mãnh liệt hít một hơi, thân thể phồng lên giống như một viên cầu gai nhọn hoắt, phía trên gai nhọn hoắt thì không ngừng có quang mang màu vàng chớp động, để cho hắn thoạt nhìn như là sao chổi Halley.

Oanh!

Lập tức, hắn mạnh mẽ đạp mạnh trên mặt đất, toàn bộ thân thể viên cầu như là sao chổi rất nhanh đánh về phía trước, mang theo một loại lực lượng khủng bố vô địch, hung hăng đập vào phía trên phòng ngự đại trận.

Răng rắc...

Lúc này đây, phòng ngự đại trận của Thần đình rốt cục xuất hiện vết rạn, công kích của đại quân nhân loại theo sát tới, bão tố trút xuống phía trên vết rạn, thẳng đến cuối cùng đại trận sụp đổ, lộ ra đại quân Thiên Thần trong đó.

- Xông lên a!

- Giết!

- Vì nhân loại!

Lúc này đại quân Nhân loại liền không chần chờ nữa, ở dưới sự dẫn dắt của một đám đảo chủ cường giả bắt đầu hướng về Thần đình trùng kích mà đi, trăm vạn đại quân, như là sóng biển cuồn cuộn, phô thiên cái địa, Liệt Huyết trùng thiên.

- Vì thần vinh quang!

- Tiêu diệt tất cả Nghịch Thần Giả!

- Giết!

Mà lúc này trận hình Thiên Thần đồng dạng cũng bắt đầu khởi xướng động viên, nguyên một đám Thiên Thần từ trong đó xông ra.

Chiến! Chiến! Chiến!

Giết! Giết! Giết!

Đánh giáp lá cà, đại chiến rốt cục hết sức căng thẳng, trong nháy mắt là máu chảy thành sông, có chút máu tươi thậm chí xuyên thấu qua thiên vân từ trên trời rơi xuống đại lục, giang sơn nhuốm máu, một mảnh thê lương.

Bên trong một mảnh hét hò kinh thiên động địa, Tần Phàm thì là thần sắc bình tĩnh chậm rãi hướng về ở chỗ sâu trong Thần đình đi đến.

Những nơi hắn đi qua, tuy bốn phía đều là đám người giao chiến dày đặc, nhưng không có người dám ngăn cản cũng không có ai có năng lực ngăn cản ở trước mặt của hắn, hai con ngươi của hắn thủy chung nhìn về phía trước, thủy chung không có dừng lại, giống như đại chiến bốn phía này hoàn toàn không quan hệ cùng hắn.

Dần dần đi vào ở chỗ sâu trong Thần đình này, rốt cục, Tần Phàm bỗng nhiên nhìn thấy một tòa Thần Cung hỏa diễm màu đen!

Ở trong đó, hắn cảm thấy khí tức cùng năng lượng chấn động cường đại nhất!

- Đang ở bên trong đến sao?

Hai mắt của Tần Phàm có chút ngưng tụ, thần giáp lập tức gia thân, Cửu Long Tháp thì hóa thành một thanh trường kiếm kim sắc, ở trên mặt đất nhẹ nhàng vẽ một cái, trên mặt đất xuất hiện một đồi núi dài lớn, mà mũi kiếm kia, thì chỉ hướng tiền phương.

- Ha ha ha ha ha ha ha...

Mà cũng vào lúc này, trong thần cung hỏa diễm màu đen bỗng nhiên truyền ra một chuỗi tiếng cười liều lĩnh, sau đó thấy Thần Cung này đột nhiên nổ bung, Hỏa Tinh màu đen mạn thiên phi vũ, như là pháo hoa hoa lệ, một bóng người uy vũ đáng sợ bắn ra.

- Ngươi rốt cục đã đến rồi sao?

Bóng người nổi giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, giống như bễ nghễ chúng sinh nhìn xem Tần Phàm, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bên trong toàn bộ Thần đình.

Hỏa diễm màu đen bay múa, như là vô số hắc sắc ma linh, từ trong thần cung màu đen kia bộc phát ra, lại từ không gian hư vô lan tràn mà khai, nương theo một độ ấm khủng bố, bốc lên ở trong Thần đình này, làm cho vô luận một phương nhân loại hay là một phương Thiên Thần đang trong giao chiến đều cảm giác được toàn thân xiết chặt, tựa hồ linh hồn cũng bị bốc hơi.

Lại nhìn bóng người cường đại kia, cường giả tộc đàn nhân loại cũng không khỏi là trong đôi mắt tràn đầy kiêng kị, thậm chí là sợ hãi. Đạo thân ảnh này thật sự là quá cường đại, dù là bát đại Thánh Chủ cũng căn bản không thể tới đánh đồng, dù là đảo chủ cường giả ở dưới đạo thân ảnh này cũng cảm thấy hèn mọn như thế.

Bọn hắn biết rõ, đạo thân ảnh này chỉ sợ sẽ là tồn tại Đại Thiên Thần chuyển thế.

- Thành công rồi! Rốt cục thành công rồi! Thần Chủ xuất thế! Tất cả phản nghịch đều phải chết!

Mà một phương Thiên Thần, sau khi chứng kiến đạo thân ảnh này thì lập tức nguyên một đám lộ ra kích động cùng vẻ mừng như điên, còn có hoan hô hưng phấn đinh tai nhức óc.

Những Thiên Thần kia lúc này lộ ra cuồng nhiệt như thế, nhìn ra được, địa vị đạo thân ảnh này ở trong lòng đám Thiên Thần giống như địa vị của Tần Phàm trong nhân loại.

- Đúng vậy, ta đã đến.

Lúc này hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, nhìn về phía thân ảnh cường đại ở giữa không kia, ánh mắt dần dần ngưng tụ, hắn chứng kiến đạo thân ảnh này hoàn toàn bao khỏa ở bên trong một bộ áo đen, bên trong giống như đều là hư vô, nhìn không tới cũng cảm giác không thấy dung mạo hắn.

- Không thể tưởng được, không thể tưởng được ngươi vậy mà thật sự có thể trở thành Nhân Thần, không, phải nói một lần nữa trở thành Nhân Thần!

Tuy không có thể chứng kiến thân ảnh này biểu lộ, nhưng có thể nghe được ra thanh âm kia cực kỳ âm lãnh, âm lãnh tận xương, trong đó tựa hồ còn mang theo một loại cừu hận khắc cốt minh tâm.

- Ngươi là Thú Thần hay là Chân Vũ Thần? Ngươi thật giống như rất hận ta?

Lúc này sắc mặt Tần Phàm bình tĩnh, hắn nhìn xem thân ảnh bên trong áo đen kia, trong miệng chậm rãi hỏi.

- Ha ha ha... Hiện tại ta là Thú Thần cũng là Chân Vũ Thần! Bất quá ta càng ưa thích ngươi gọi ta là Thần Chủ, hôm nay ta là chúng Thần chi chủ!

Lúc này thân ảnh áo đen kia bỗng nhiên lại cất tiếng cười to, tiếng cười rơi xuống, hắn mới âm trầm nhìn về phía Tần Phàm, bên trong con ngươi đen kịt của hắn tựa hồ bắn ra một loại ánh sáng lạnh, trong đó hận ý nồng đậm.

- Ồ? Là Thú Thần cũng là Chân Vũ Thần?

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lần nữa, sau đó nhìn thân ảnh trước mắt chậm rãi xé mở áo đen bao khỏa trên thân thể.

- Chân Vũ Thần nguyên lai để cho ta giết, ta dĩ nhiên cũng trở thành Chân Vũ Thần rồi.

Thanh âm của thân ảnh tiếp tục truyền đến, hắn lại một chữ một chữ tiếp tục nói:

- Mà ngươi hỏi tại sao ta phải hận ngươi?

Rầm rầm...

Tiếp theo trong nháy mắt, trường bào màu đen bị Thần Chủ chấn động, lập tức phát tác tro bụi màu đen đầy trời, mà bên trong bay bụi, hào quang chói mắt bắn ra bốn phía, thẳng đến sau một hồi hào quang tán đi, dung mạo thân hình kia mới rốt cục hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt Tần Phàm.

- Chân Vũ Thần để cho ngươi giết... Cái gì!

Mà Tần Phàm mới vừa vặn tự hỏi ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc này vừa thấy hắn lại bất chấp đi suy nghĩ, hai mắt chỉ là gắt gao định trụ, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cái thân ảnh này đối với hắn mà nói hết sức quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác lại vào lúc này đột nhiên trở nên lạnh nhạt cùng lạ lẫm như thế, mà thanh âm kia cũng nhiều hơn thô bạo cùng âm lãnh rất nhiều, cũng để cho hắn cơ hồ nhận không ra.

Đúng vậy, dung mạo người mắt trước này, không phải người khác, đúng là đến làm bạn với hắn nhiều năm, vẫn luôn vừa là thầy vừa là bạn Cổ Mặc! Nếu như không có Cổ Mặc, có lẽ hắn rất khó đi đến một bước này, bởi vì Ma chủng trọng yếu nhất, là Cổ Mặc để cho hắn đi tìm đấy!

*****

Không có Ma chủng, hắn căn bản không có khả năng một lần nữa trở thành Đan Vũ Thần.

Hiện tại, tại sao Cổ Mặc có thể là...

- Thế nào lại là hắn?

Ở phương xa, Tiểu Chiến bên trong đám Thiên Thần vốn điên cuồng giết chóc lấy, nhìn đến bóng người này cũng không khỏi chấn động toàn thân, trong đôi mắt có loại không dám tin.

Tần Hồng đồng dạng lộ ra kinh ngạc chi sắc.

Cổ Mặc dĩ nhiên là Thiên Thần, hơn nữa là Thần Chủ, điều này sao có thể?

- Như thế nào? Ngươi thật bất ngờ sao?

Lúc này Thần Chủ nhìn xem Tần Phàm, trên mặt Cổ Mặc kia tựa hồ hiện ra một loại trêu tức:

Gắt gao nhìn Thiên Thần Thần Chủ bộ dáng Cổ Mặc trước mắt, trong hai tròng mắt của Tần Phàm cực kỳ âm trầm, đã qua thật lâu hắn mới một chữ một chữ ẩn chứa tí ti bi phẫn cùng nộ khí nói ra:

- Ngươi không phải hắn, ngươi cắn nuốt hắn!

- Ha ha ha... Ngươi sai rồi, ta đích thật là cắn nuốt hắn, bất quá ta chính là hắn!

Lúc này trên mặt Cổ Mặc kia cười cười, thời gian dần qua trở nên vặn vẹo cùng điên cuồng lên, mà trong đó tràn đầy oán hận:

- Thiên Thần Luân Hồi chúng ta, đều tránh không được tiến vào nhân gian, mà ở nhân gian, bởi vì nhiều lần Luân Hồi, chúng ta sẽ thời gian dần qua mất đi Thiên Thần vinh quang, hơn nữa ở dưới những nhân loại ngu xuẩn các ngươi lây bệnh, dù là ta cũng sẽ biết nhiễm lên cảm tình cùng cái gọi là nhân tính vô cùng ngu xuẩn của nhân loại các ngươi!

- Vì lần nữa khôi phục thần tính thuần túy của ta, ta không thể không chém giết nhân tính! Mà Cổ Mặc trong miệng của ngươi, là bộ phận nhân tính mà ta trảm trừ đi ra, bởi vì linh hồn của ta có tính đặc thù, có thể một phân thành hai, cho nên hắn có thể có được tư tưởng của mình, cũng có thể một mình tiến vào luân hồi, bất quá vô luận như thế nào, hắn cũng còn là một bộ phận của ta, ta muốn thu hồi hắn lúc nào cũng được!

Lúc này Hắc Viêm trên người Thiên Thần Thần Chủ cuồn cuộn, tựa hồ tâm tình của hắn đang kịch liệt chấn động, hắn nhìn xem Tần Phàm, trong hai tròng mắt lộ vẻ hận ý:

- Đáng tiếc, cuối cùng hắn hết lần này tới lần khác gặp được ngươi! Hắn vậy mà ngu xuẩn đến mức đem Ma chủng giao cho ngươi! Ngươi một cái Đan Vũ Thần lúc trước tự tay đưa ta vào Luân Hồi!

Nghe Thiên Thần Thần Chủ giải thích, Tần Phàm rốt cục dần dần hiểu rõ ra, hắn cuối cùng biết rõ vì cái gì Cổ Mặc vẫn dấu kín, mà tới Tân Thế Giới cũng rất giống như một mực bị ai đó đuổi giết, bây giờ nghĩ lại có lẽ là bởi vì muốn trốn tránh Thiên Thần Thần Chủ thôn phệ.

- Nói như vậy, lực lượng bên trong Đan Vũ Thần Đỉnh ta cũng là ngươi buộc hắn phong ấn đúng không?

Trong đôi mắt Tần Phàm dần dần cố gắng bình phục xuống, lúc này hắn nhớ tới rất nhiều sự tình, lần này đều toàn bộ hiểu rõ ra.

- Đúng vậy, vốn ta đích thật là ý định để cho hắn bồi dưỡng ngươi trở thành dao mổ thay ta quét sạch Nghịch Thần Giả, ngươi là đệ tử của hắn, ngươi cùng hắn vĩnh viễn sẽ không trở thành địch nhân, bất quá... ta nghìn tính vạn tính, như thế nào cũng không nghĩ ra ngươi dĩ nhiên là Đan Vũ Thần chuyển thế!

- Ha ha, ta dốc lòng bồi dưỡng, cuối cùng dĩ nhiên là trợ giúp cừu nhân đã từng bức ta vào luân hồi một lần nữa thành Thần rồi! Hơn nữa châm chọc nhất chính là cái khác của ta kia, cuối cùng lại phản bội ta, hắn lại che chở ngươi, thời điểm bị ta thôn phệ còn ảnh hưởng ý chí của ta, để cho ta không thể tổn thương ngươi! Thật sự là châm chọc, thật sự là châm chọc...

- Bất quá hiện tại không có cái gọi là nữa rồi, hắn đã bị ta hoàn toàn thôn phệ, ta cùng hắn quay về nhất thể, ta rốt cục khôi phục đến thực lực của Viễn Cổ Đại Thiên Thần!

Gương mặt Thiên Thần Thần Chủ trở nên dữ tợn, hắn giải thích rõ ràng toàn bộ cho Tần Phàm rồi, đây có lẽ là hắn muốn đem đồ vật nhẫn nhịn trong nội tâm thật lâu phóng xuất ra, hoặc là bởi vì thôn phệ nhân tính Cổ Mặc vẫn chưa hoàn toàn.

Tần Phàm lẳng lặng nghe, cuối cùng hắn phát hiện lòng mình đang ẩn ẩn đau đớn, giống như là nhỏ máu, tuy hắn đã trở thành Nhân Thần, nhưng hắn còn là nhân loại, không giống Thiên Thần, hắn y nguyên còn có nhân tính. Hắn hiện tại rốt cuộc biết sau khi hắn hủy diệt tín ngưỡng thông đạo của Tân Thế Giới lâu như vậy, vì cái gì gia tộc của hắn cùng hắn lại vẫn có thể bình yên vô sự, nguyên lai toàn bộ đều là vì Cổ Mặc!

Hơn nữa chỉ sợ lão sư khả kính này của hắn, cuối cùng cũng là bởi vì biết rõ hắn một lần nữa đã trở thành Nhân Thần, mới buông tha cho chống cự để cho Thiên Thần Thần Chủ này triệt để thôn phệ.

Cổ Mặc làm nhiều như vậy, toàn bộ cũng là vì hắn!

- Tuy hắn đã từng là một bộ phận của ngươi, nhưng hắn đã chia lìa linh hồn dơ bẩn của ngươi đi ra, như vậy hắn là một người độc lập, mà không phải ngươi! Hắn chính là hắn, ngươi chính là ngươi! Ngươi cắn nuốt hắn chẳng khác nào là giết chết hắn... Ngươi đáng chết! Ta sẽ triệt để giết chết ngươi, vì hắn báo thù!

Lúc này cảm xúc của Tần Phàm dần dần tăng vọt, mà trong hai tròng mắt có một loại phẫn nộ đè nén.

- Ha ha, cũng không uổng công hắn vì ngươi như thế, xem ra ngươi đối với hắn vẫn là rất có cảm tình, chẳng qua hiện nay hắn và ta đã trọng quy nhất thể, hắn ở ngay trong thân thể ta, giết chết ta, hắn cũng không còn tồn tại, đây chẳng phải là ngươi cũng thí sư rồi sao?

Trong đôi mắt Thiên Thần Thần Chủ xẹt qua trêu tức, sau đó cười lạnh nói.

Nghe vậy, thần sắc của Tần Phàm biến đổi lần nữa, trở nên âm tình bất định. Mặc dù biết đối phương là cố ý ảnh hưởng tâm tình của hắn, nhưng hắn bị một câu nói kia của đối phương ảnh hưởng tới, hắn là Nhân Thần, nhưng đầu tiên là người! Hắn có được cảm tình của người, không giống Thiên Thần đối với hết thảy đều có thể lãnh khốc vô tình.

Hắn còn nhớ rõ ban đầu thời điểm chống lại cùng Xích Huyết lang tâm Hồ Sở thí sư, hắn đã từng nói qua hắn thống hận nhất đúng là thí sư chi nhân, nhưng hôm nay, hắn tựa hồ sắp biến thành loại người mà lúc trước mình thống hận nhất kia rồi.

Lòng của hắn ở thời khắc này vô cùng xoắn xuýt, giống như có vạn tiễn xuyên tâm, thống khổ không thôi.

Sau lưng là đại chiến tiến hành gay cấn, tiếng giết rung trời, nhưng lúc này hắn tựa hồ hoàn toàn nghe không được, hắn đã mất đi hết thảy cảm ứng.

- Vận mệnh...

Bất quá ở thời khắc này, hắn lý giải đối với vận mệnh lại trở nên càng thêm rõ ràng.

Thiên Thần Thần Chủ bồi dưỡng sai cừu nhân, là vận mệnh.

Hiện tại hắn thành loại người mà mình thống hận nhất kia cũng là vận mệnh.

Nguyên lai vận mệnh mới là lực lượng cường đại nhất, vốn hắn cho là mình đã nắm giữ vận mệnh chi lực, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện coi như là hắn hiện tại đã trở thành Nhân Thần, cũng còn không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trói buộc!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)