← Ch.0395 | Ch.0397 → |
May mắn vừa rồi hắn đã có chuẩn bị, khi trường mâu cách hắn chưa đầy 10m, trường kiếm trong tay hắn trầm lực vung về phía trước rất tự nhiên! Trong nháy mắt này, toàn bộ không gian như đột nhiên đông lại, một cổ băng hàn chi lực tự nhiên sinh ra!
Rống --
Một đầu Băng Long thoạt nhìn khí thế bất phàm gầm thét mà ra, Băng Long này nhìn qua do vô số băng đao tạo thành, lăng lệ ác liệt mà khủng bố, lúc sát qua không khí ngay cả không khí cũng như đông lại. Nguyên khí ẩn chứa trong đó vậy mà cũng cực kỳ khủng bố!
PHÁ... !
Hai cổ lực lượng vô cùng cường hoành gặp nhau giữa đài Quyết Chiến Đài!
Chứng kiến kình lực trình độ này, Tần Phàm lúc này không khỏi hít một hơi lạnh, lực công kích của hai người này so với lúc mình toàn lực thi triển Vạn Ngưu Trùng Chàng chỉ mạnh hơn chứ không yếu! Coi như so với Bát Hoang Cuồng Đao của Sa Vũ cũng kém không xa!
- Hai người này đều mạnh hơn Sa Vũ nhiều.
Tần Phàm đưa ra được kết luận, vô luận hai người ai thắng, đối với hắn mà nói đều sẽ là đối thủ cực khó đối phó! Hơn nữa trình độ điều khiển nguyên khí của hai người này hơn Sa Vũ rất nhiều!
Oanh! xem tại
Nhưng vào lúc này, trên Quyết Chiến Đài, hai cổ kình khí rốt cục hoàn toàn bộc phát!
Cả hai ngang nhau!
Gắt gao đấu sức!
- Song Long!
Nhưng vào lúc này, Dịch Khuyết bỗng nhiên trầm giọng quát, sau đó liền thấy đầu Băng Long kia nổ bung ra, vô số băng sương gào thét, băng đao bay cuồng loạn, như hóa thành băng chi tuyền qua, đột nhiên thôn phệ luôn trường mâu màu đen kia vào trong!
Cực điểm đóng băng!
Trường mâu màu đen kia tựa hồ như muốn lần nữa hóa thành khói đen, có xu thế bị đồng hóa thành băng khí!
PHỐC!
Theo trường mâu màu đen kia bị Băng Long đóng băng, Mạc Y ở đối diện vào lúc này mạnh mẽ hốc một búng máu về trước, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cả người tựa hồ đều uể oải.
- Ta nhận thua.
Tiếp theo, thanh âm suy yếu của Mạc Y truyền đến.
- Hô --
Theo tiếng nhận thua này, Dịch Khuyết ở đối diện ngược lại cũng không đuổi tận giết tuyệt, kiếm thế thu lại, Băng Long dần dần tiêu tán, chỉ là khí tức lạnh như băng kia vẫn kéo dài tồn tại, mà ngay cả Tần Phàm ở trên tường cao cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút hàn ý.
Dịch Khuyết đối với nắm giữ nguyên khí thủy hành nguyên lực hóa băng có thể thấy được.
- Dịch Khuyết tựa hồ vẫn chưa dùng toàn lực.
Tiếp theo Tần Phàm bỗng nhướng mày, sự cường đại của Dịch Khuyết nằm ngoài ngoài dự liệu của hắn, nắm giữ đối với nguyên khí thủy hành hóa băng đã mạnh đến nổi có thể sánh được với Võ Tôn.
Mà Mạc Y nhận thua hắn cũng hiểu được, cái này Mạc Y nhất định đã dung luyện tâm thần bản thân và nguyên khí tráo khói đen đặc thù kia cùng một chỗ, cho nên lúc khói đen bị đống kết hắn mới không thể không nhận thua.
- Dịch Khuyết, lần này thua người t tâm phục khẩu phục. Nhưng không thể cùng ngươi đánh một trận trên Tử Cấm chi đỉnh, ta cảm thấy được rất là tiếc nuối.
Lúc này Mạc Y trên Quyết Chiến Đài nhìn Dịch Khuyết, lạnh nhạt nói:
- Bất quá ta hi vọng ngươi nhất định phải đánh bại Sa Vũ, như vậy ta và Sa Vũ còn có một trận chiến! Ta còn có cơ hội lấy được đệ nhị Thiên Tài Chiến lần này.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ đánh bại Sa Vũ, đệ nhất Thiên Tài Chiến lần này ta nhất định phải có.
Dịch Khuyết lúc này khẽ cười nói, đối với trận chiến ở Tử Cấm chi đỉnh tiếp theo hắn lộ ra tin tưởng mười phần.
Chỉ là, bọn hắn đều cho rằng đối thủ khác trên Tử Cấm chi đỉnh sẽ là Sa Vũ.
- Không có ý tứ, Dịch Khuyết, đối thủ của ngươi là ta.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm bay bổng từ chỗ cao truyền đến, tiếp theo một thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng đáp xuống quyết chiến đài.
Nhìn thấy thân ảnh màu xanh hạ xuống đài quyết chiến, Dịch Khuyết và Mạc Y sau khi nhận thua sắp sửa đi xuống đài cũng không khỏi lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Người này không phải ai khác mà chính là thiếu niên chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ được nửa năm và cũng là người tiến vào thành trì đầu tiên.
Bất quá, bọn hắn vẫn cho rằng, khi đó là vì bọn hắn bảo lưu thực lực, không muốn biểu lộ quá sớm nên để Tần Phàm vào thành đầu tiên.
- Thế nào lại là ngươi?
Dịch Khuyết nhìn thiếu niên áo xanh ở cách mình 20m, có chút nhíu mày hỏi. Hắn biết rõ Tần Phàm biết võ kỹ phi hành nên khi đối phương xuất hiện ở chỗ này cũng không quá cảm thấy kỳ quái.
- Sa Vũ thua trong tay ta thì người quyết chiến đỉnh Tử Cấm với ngươi tự nhiên là ta rồi.
Tần Phàm nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt nói.
Cho dù chứng kiến Dịch Khuyết rất lợi hại nhưng hắn không chút e sợ nào.
- Sa Vũ làm sao có thể thua trong tay ngươi?
Mạc Y cũng nhìn về phía Tần Phàm ở xa xa chất vân, vẻ mặt hắn rõ ràng là không tin. Hắn không thể tưởng được Sa Vũ tiến vào đỉnh Thiên Cơ đã được năm năm mà lại thua một người chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ nửa năm.
- À, Sa Vũ chẳng những thua mà còn chết bởi tay ta.
Tần Phàm cũng không liếc nhìn Mạc Y, chỉ nhìn Dịch Khuyết, tùy ý nói:
- Bất quá, Mạc Y, cái này đã không có quan hệ với ngươi thì ngươi cũng không có tư cách chất vấn ta.
Lời hắn nói rõ ràng là nhắm vào Mạc Y.
- Ngươi! Tần Phàm, khẩu khí lớn ắm!
Mạc Y lập tức bị chọc giận, cơ hồ nhịn không được muốn trở lại chiến đài để giáo huấn TẦn Phàm. Bất quá hắn lại nhịn được vì hắn biết nếu làm như thế thì chẳng khác gì khiêu khích Dịch Khuyết lần nữa.
- Hừ, Tần Phàm, nếu ngươi có thể sống sót mà tiến tới đỉnh Tử Cấm này thì ta cũng hảo hảo muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng có lực lượng như thế nào đấy.
Lập tức, hắn liền đè nén cơn giận trong lòng, hừ lạnh nói ra một tiếng. Tuy hắn đã tin đối phương thắng Sa Vũ hơn phân nửa nhưng vẫn còn một phần nghi vấn vì lý do gì đó mà thực lực Sa Vũ đại giảm, bại bởi Tần Phàm.
Trận bán kết Thiên Tài Chiến lần này chính là áp dụng phương thức luân phiên chiến. Tần Phàm thắng Sa Vũ, Dịch Khuyết thắng Mạc Y nên cả hai cùng bước vào trận chung kết cuối cùng giành ngôi vị quán quân.
Nhưng trận chiến đỉnh Tử Cấm này, nếu Dịch Khuyết thắng được thì Tần Phàm và Mạc Y còn một trận chiến nữa. Dù sao thì tại Thiên Tài Chiến, đặc biệt là trong top 3 thì mỗi một vị trí đều khác nhau rất lớn. Mà Tần Phàm và Mạc Y còn chưa giao thủ nên còn không thể phân ra ai là á quân.
Nếu như Tần Phàm thắng được thì cũng tương tự. Còn nếu Sa Vũ còn sống thì Dịch Khuyết và Sa Vũ lại chiến một trận nữa.
- Mạc Y, đầu tiên ta chúc mừng ngươi thì ngươi đã giành được vị trí thứ 3 tại Thiên Tài Chiến này. Tiếp theo ta cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đối chiến với ta.
Lúc này, Tần Phàm quay qua nói với Mạc Y nhưng lời hắn nói rõ ràng là cho Dịch Khuyết nghe.
Ngụ ý của hắn chính là trận chung kết tại đỉnh Tử Cấm này hắn sẽ đả bại Dịch Khuyết.
- Mạc Y, trước tiên ngươi rời đi đi.
Thế nhưng vào lúc này thì Dịch Khuyết lại quay qua nói với Mạc Y, mở miệng nhàn nhạt nói.
*****
- Tốt, Dịch Khuyết, ta hi vọng ngươi có thể lưu lại mạng của Tần Phàm này cho ta, ta nhất định khiến hắn chết mà không nhắm mắt.
Nghe Dịch Khuyết nói, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ ác độc liếc nhìn Tần Phàm, gằn giọng nói.
Tần Phàm chỉ cười cười mà không nói.
- TẦn Phàm, ngươi rất không tồi, hiện giờ ta không chút nghi ngờ vì sao Sa Vũ bại trong tay ngươi.
Kế tiếp, Dịch Khuyết nhìn về phía Tần Phàm, nói ra. Bất quá ngữ khí của hắn vẫn không chút biến hóa, có thể thấy tâm tĩnh của hắn đã tu luyện đến trình độ nào.
Không thể nghi ngờ gì Dịch Khuyết này có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, coi như là Tần Phàm dùng thuật Vọng Khí thì hắn cũng không lộ ra chút sơ hở nào.
Đối thủ như vậy là đối thủ khó chơi nhất, và cũng khiến Tần PHàm xem là đối thủ chân chính.
Vô luận là ảnh hưởng của truyền thừa ma chủng hay là Đao Vương, bên trong đều có một cỗ chiến ý của Tần Phàm.
Một cỗ chiến ý không sợ cường địch, đối phương càng mạnh thì bản thân càng mạnh hơn.
Đây cũng chính là tâm cường giả của hắn.
- Dịch Khuyết, Tần Phàm, mỗi người các ngươi nghỉ ngơi 15 phút rồi sau đó các ngươi sẽ được truyền tống đến một hành cung cổ thành, tiến hành trận quyết chiến cuối cùng tại cung điện trên cao.
Đó chính là thanh âm của Kim Thượng, thanh âm này cũng chính thức tuyên bố với hai người Dịch Khuyết và Mạc Y, Sa Vũ quả thật đã thua trong tay Tần Phàm.
Rất nhanh, MẠc Y bị một đạo ánh sáng màu lam truyền tống đi mất.
Trên đài quyết chiến, hai người Dịch Khuyết và Tần Phàm đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh đối mặt nhau, bọn hắn đều thấy được chiến ý trong mắt đối phương.
- Tần Phàm, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
Dịch Khuyết nhàn nhạt mở miệng nói ra, vừa mới chấm dứt quyết chiến cường độ không thấp với Mạc Y, hắn thật sự cần hảo hảo nghỉ ngơi thoáng một phát. Trực giác nói cho hắn biết thiếu niên áo xanh trước mắt này không dễ đối phó nên hắn cần hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Có thể đả bại được Sa Vũ thì thực lực và tâm tĩnh của hắn không phải tầm thường. Nhưng hắn chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ được nửa năm, đối với đối thủ như thế này thì Dịch Khuyết hắn cũng thập phần hiếu kỳ chờ mong.
- Ngươi cũng vậy.
Tần Phàm cũng bình tĩnh nói. Đối thủ như Dịch Khuyết thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, đáng để hắn dốc hết sức chiến một trận. Trận chiến này không chỉ vì ngôi vị quán quân Thiên Tài Chiến mà còn là bàn đạp giúp hắn đột phá cảnh giới Võ Tôn cường đại.
Sau đó, hai người liếc nhìn nhau, phân biệt ngồi xếp bằng xuống đài quyết chiến, khôi phục thực lực của mình.
Đồng thời, Tần Phàm biết trong thời gian 15p này cũng là khảo nghiệm của hắn và Dịch Khuyết. Có thể ức chế chiến ý hay không, có thể điều chỉnh trạng thái bản thân đến tình trạng tốt nhất hay không chính là trong lúc này.
Cái này chính là dựa vao tu vi tâm cảnh của từng người, trình độ tôi luyện tâm tĩnh.
Trong thời khắc này, mọi người trên quảng trường Thần Điện cũng đều lộ ra khẩn trương mong đợi, bắt đầu nhao nhao suy đoán ai là người thắng cuộc Thiên Tài Chiến lần này.
Sau khi quan sát trận chiến giữa Dịch Khuyết và Mạc Y, đại bộ phận người quan sát đều khiếp sợ vì sự lợi hại của Dịch Khuyết, cảm thấy so với trận chiến của Tần Phàm và Sa Vũ thì biểu hiện của hắn kinh người hơn nhiều. Hơn nữa người có nhãn lực tốt có thể nhìn ra trận chiến ấy Dịch Khuyết còn chưa sử ra hết thực lực thì Mạc Y đã nhận thua.
Cho nên lúc này đại bộ phận người xem đều nghĩ Dịch Khuyết sẽ thắng.
Đương nhiên, Tần Phàm một đường đến trận chung kết này, sáng tạo vô số kỳ tích nên không ít người đều tràn ngập chờ mong với hắn. Cá biệt có một ít người chấp nhất vô cùng tin tưởng hắn sẽ vượt qua hết thảy, bọn hắn chính là người Càn MInh.
- Lúc này đây, Tần Phàm, ngươi nhất định sẽ thắng.
Đặc biệt là Thái Hiên, hắn nhìn thân ảnh màu xanh trên đài quyết chiến kia, hồi tưởng lại những kỳ tích do Tần Phàm sáng tạo nên, niềm tin của hắn đối với Tần Phàm vô cùng vững chắc, không chút dao động.
- Kim Trưởng lão, ngươi nghĩ ai sẽ thắng trận này?
Lúc này, trên gác cao Thần Điện, Dương trưởng lão nhìn hai đạo thân ảnh ở dưới đài quyết chiến, mỉm cười hướng Kim Thượng hỏi.
- Cái này... Ta cũng không biết nói như nào.
Bất quá, lúc này đối thủ của Dịch Khuyết là một kỳ tích.
Một thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, tiến nhập thánh địa Chân Vũ nửa năm mà đã gây biết bao sóng gió trong lòng hắn.
Càng về sau hắn càng bất ngờ vì thiếu niên này.
- Thoạt nhìn thì ta cảm thấy DỊch Khuyết mạnh hơn Tần Phàm không ít nhưng chẳng biết tại sao trực giác nói cho ta biết Tần Phàm sẽ thắng, giống như trận vừa rồi với Sa Vũ.
Dương trưởng lão khẽ cười nói.
- Ha ha, vô luận ai thắng đi nữa thì trận chiến này sẽ thập phần đặc sắc, khiến người người chờ mong. Hơn nữa hai người này cũng không thẹn với danh xưng thiên tài trong thiên tài.
Kim Thượng cũng cười nói.
- Lão phu cũng nghĩ Tần Phàm sẽ thắng.
Khiến Kim Thượng hay cười ha ha cảm thấy ngoài ý muốn chính là Khuông trưởng lão với trầm mặc cũng mở miệng nói ra.
- Ngay cả Khuông trưởng lão cũng cho rằng Tần Phàm sẽ thắng? Tiểu tử này đến tột cùng còn cất giấu át chủ bài nào nữa đây?
Kim Thượng không khỏi rất nghi hoặc trong nội tâm, hắn tự biết thực lực của mình không bằng hai vị trưởng lão kia, đặc biệt là Khuông trưởng lão so với hắn thì chênh lệch khá xa.
Kỳ thật, còn có một người giống Thái Hai và hai vị trưởng lão này, tin tưởng vững chắc Tần Phàm sẽ chiến thắng, thậm chí so với bất kỳ người nào thì tin tưởng của hắn là lớn nhất.
Lúc này, ở trên đỉnh Tử Hà thần bí.
Tần Li đang cố gắng tu luyện nhẹ nhàng dừng thân lại, xoa xoa mồ hôi trên trán. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía quảng trường Thần Điện, trong nội tâm không khỏi âm thầm nhớ tới thân ảnh không cách nào quên được kia.
- Tiểu PHàm, ngươi nhất định sẽ đoạt được vị trí Quán quân Thiên Tài Chiến lần này, ngươi sẽ trở thành truyền thừa, ta tự hào vì ngươi.
Tần Li không có mặt trên quảng trường Thần Điện nhưng nàng như nhìn thấu qua tầng tầng sương mù, thấy được Tần Phàm trên đài Quyết chiến.
Bởi vì tu luyện nên nàng không thể đến quan sát nhưng nàng tin tưởng vững chắc thân ảnh thường sáng tạo kỳ tích kia sẽ lại sáng tạo thêm một kỳ tích vô cùng to lớn nữa, thậm chí là sáng tạo nên một truyền ỳ.
- Ta nhất định sẽ chiến thắng, sẽ không khiến tỷ tỷ thất vọng.
Mà ở trên đài quyết chiến, lúc này Tần Phàm cũng như cảm ứng được gì đó trong lòng, thì thào nói.
Thời gian chậm rãi đi qua.
- Truyền tống.
Hai đạo ánh sáng màu lam bỗng hạ xuống trên người Tần Phàm và Dịch Khuyết trên đài quyết chiến. Màn sáng trên quảng trường bỗng nhiên lóe lên, ngay sau đó, một tòa cung điện vô cùng to lớn hiện lên bên trên màn sáng.
Mà trên cao cung điện, tại đỉnh Tử Cấm tôn quý, một đài quyết chiến xuất hiện.
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |