← Ch.171 | Ch.173 → |
Bên dưới, Giang Lưu Nhi cũng đã hoàn thành xong thủ ấn. Một lần nữa, đầu lâu lại hiện ra.
Toái Hồn Đệ Nhất Ấn!
Cuối cùng, đầu lâu và chữ "Vạn" va vào nhau.
Sau hơn mười giây giằng co, đầu lâu dần vỡ vụn.
Kim ấn đè xuống đầu Giang Lưu Nhi!
"Ầm... Ầm..."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Vách núi nơi Giang Lưu Nhi đứng rung chuyển dữ dội, sau cùng thì sụp đổ, kéo theo cả bản thân hắn rơi xuống U Minh Chi Địa.
"Phốc"
"Phốc"
Cùng lúc ấy, trên không trung, Minh Trí và Minh Huệ đại sư lần lượt phun ra hai ngụm máu tươi, rơi xuống đất.
Đỡ lấy hai người xong, Tinh hậu hỏi:
"Hai vị đại sư vẫn ổn chứ?"
Minh Trí đại sư khẽ gật đầu, giọng vô lực:
"Không sao. Chúng ta chỉ bị hao tổn quá nhiều linh lực mà thôi."
"Vậy hai vị hãy nghỉ ngơi, bổn hậu sẽ xuống lấy mạng tên ma đầu kia."
Nói là làm, Tinh hậu đứng dậy, định bay xuống thì hai chân đột nhiên khựng lại.
Từ bên dưới U Minh Chi Địa, hắc vụ đang dâng lên.
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng vẫn chưa hết hai tháng, tại sao ma vụ đã xuất hiện lại?"
Tinh hậu nghi hoặc lẩm bẩm.
"Như vậy cũng tốt. Hiện giờ ma vụ đã tràn ngập U Minh Chi Địa, ma đầu kia chắc chắn không có cơ hội sống sót được nữa."
Giữ lấy cánh tay bị thương, Cổ Liệt oán độc nói.
Vì "ma đầu" không còn nữa, số tu sĩ xem cuộc đại chiến khi nãy đã quay trở lại.
Tinh nữ bước tới cạnh Tinh hậu, lo lắng hỏi:
"Sư phụ, người không sao chứ?"
"Yên tâm. Ta không vấn đề gì."
Dừng một chút, Tinh hậu nói tiếp:
"Có điều Mai trưởng lão thì đã chết rồi... Tất cả cũng vì tên ma đầu kia!"
"Khục khục..."
"Sư phụ!"
"Ta ổn."
So với Tinh Cung thì vài thế lực khác còn thảm hơn nhiều, nhất là những môn phái có chưởng môn, tông chủ bị "ma đầu" giết chết. Và hiển nhiên, không ít kẻ buông lời nguyền rủa "ma đầu" nọ, dù cho hắn đã không còn trên đời này nữa. Thậm chí có người còn oán hận lây sang Đại Nhật Cung:
"Phong lão quái! Tên ma đầu kia là người của Đại Nhật Cung các ngươi, chuyện này ngươi phải cho Âm Dương Tông ta một lời giải thích!"
"Hừ! Cổ Liệt! Ngươi nói như thế là có ý gì? Đại Nhật Cung ta đường đường là một chính phái tu tiên há lại đi cấu kết với ma nhân? Ngươi tưởng ai cũng giống Âm Dương Tông các ngươi sao?"
"Vậy ma đầu kia lại là thế nào? Đừng bảo ta là hắn không liên quan gì tới Đại Nhật Cung ngươi?"
"Liên quan thì thế nào, chẳng lẽ mỗi ngày ta đều phải dính lấy hắn để kiểm tra? Trước đó ngươi cũng đã từng thấy hắn, ngươi có nhìn ra được không? Ngươi nghĩ mình thần thông quảng đại lắm hay sao?"
"Ngươi..."
"Được rồi, hai vị đạo hữu xin đừng tranh cãi nữa. Việc này chúng ta hãy tạm thời gác lại, chờ thương thế mọi người ổn định rồi hẳn bàn."
Minh Trí đại sư lên tiếng khuyên giải.
Trong lúc mọi người đang xì xào to nhỏ về "ma nhân" thì Lâm Thải Tuyết đã bước tới bờ vực. Nàng nhìn ma vụ đã bao trùm U Minh Chi Địa, im lặng không nói.
Nàng dĩ nhiên biết ma vụ này đáng sợ như thế nào. Nghe nói dù cường giả Chân Đan Cảnh cũng không dám để nó dính vào người. Một khi bị ma vụ xâm nhập cơ thể thì chỉ có một kết quả duy nhất: chết.
Chết?
Lâm Thải Tuyết bắt đầu lẩm bẩm:
"Hắn... thật sự đã chết rồi sao? Hắn lại lần nữa bỏ rơi ta? Đã vĩnh viễn bỏ rơi ta... Chỉ mấy hôm trước, hắn vẫn còn trò chuyện cùng ta... Ân cần như vậy... Dịu dàng như vậy..."
"Thải Tuyết..."
Lâm Thái Anh khẽ gọi, thế nhưng nàng cũng chẳng biết phải nói gì lúc này. Về phần Tô Phỉ, nàng đã ôm chặt lấy Lâm Thái Anh mà khóc nức nở.
Lâm Thải Tuyết vẫn tiếp tục thều thào:
"Hắn còn tặng cho ta một chiếc áo gọi là Kim Tằm Bảo Y rất trân quý, dặn ta khi nào ra ngoài thì hãy mặc để phòng thân... Sau đó... Sau đó hắn lại đưa ta một thanh kiếm... Hắn nói tên nó là Tang Tương, là một pháp khí rất lợi hại, bảo ta cất giữ..."
Trên tay Lâm Thải Tuyết chợt xuất hiện một thanh kiếm.
Đúng là Tang Tương.
Nhẹ vuốt ve thanh kiếm, Lâm Thải Tuyết khe khẽ gọi:
"Tang Tương... Tang Tương..."
Bỗng nhiên, nàng bất ngờ tung chưởng đánh bay hai người Lâm Thái Anh và Tô Phỉ. Kế đến, không chút do dự, nàng dùng tay nắm thanh kiếm giơ lên, đâm xuyên qua cổ mình.
"Thải Tuyết!"
"Đừng!"
Hai tiếng kêu thất thanh phát ra từ miệng Tô Phỉ và Lâm Thái Anh. Các nàng vội vã lao tới.
Lúc này, hầu hết mọi người đều chú ý nhìn qua.
"Thải Tuyết! Thải Tuyết! Ngươi ráng lên!"
"Tiểu Tuyết! Ngươi đừng chết! Ta xin ngươi!..."
"Thải Tuyết! Ngươi hãy ráng lên! Nhất định sẽ không sao! Nhất định sẽ không sao!"
Đặt Lâm Thải Tuyết nằm xuống, Lâm Thái Anh chạy qua chỗ Tinh nữ, không ngừng dập đầu van xin:
"Tinh nữ! Đệ tử cầu xin người! Xin hãy cứu Thải Tuyết! Xin hãy cứu cô ấy!"
Tinh nữ nhìn qua cô gái đang nằm trên đất, khẽ lắc đầu:
"Nàng ta đã vận dụng toàn bộ linh lực vào một kiếm kia, không còn cứu được nữa rồi."
"Thái Anh! Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết..."
Nghe tiếng gọi hoảng hốt của Tô Phỉ, Lâm Thái Anh vội chạy lại xem.
Cũng chẳng biết do Lâm Thải Tuyết đã sử dụng toàn bộ linh lực hay là vì bản thân Tang Tương mà máu ở vết đâm cứ không ngừng tuôn ra, mặc dù đã được bôi dược cầm máu. Nàng mở miệng, giọng đã vô cùng yếu ớt:
"Niệm Từ... Niệm... Từ... Ta... Ta sẽ... đi tìm... ngươi."
Lời vừa hết cũng là lúc hơi thở nàng tắt hẳn.
"Thải Tuyết! Thải Tuyết!"
"Tiểu Tuyết!... Hu hu... Hu hu hu... Tiểu Tuyết... Ngươi đừng chết mà... Đừng chết mà... Hu hu hu..."
Những tiếng khóc bi thương vang lên tựa như bàn tay hướng về trời cao. Điều mà người ta tưởng chừng như vô tận...
Bỗng nhiên, từ cơ thể Lâm Thải Tuyết, một đạo lam quang mờ nhạt tách ra, bay lên không trung.
Lam quang kia chính là nguyên thần của nàng. Theo lý thì giờ phút này nó hẳn phải bắt đầu tiêu tán mới phải, thế nhưng ngược lại, nó chẳng những không tan biến mà ngày một sáng rực lên, đến cuối cùng thì hiển hóa ra hư ảnh một cô gái. Điều đáng nói là tướng mạo cô gái nọ hoàn toàn khác hẳn với Lâm Thải Tuyết.
Hư ảnh cô gái được bao bọc trong một vòng sáng tử sắc. Nàng chợt mở miệng đọc lên:
"U Minh cửu điện, Nại Hà cửu khúc
Thần Ma sáu ngã, Chúa tể sáu phương
Ba hồn bảy phách, ta đây lấy nguyện
Dẫu qua Vong Xuyên, dẫu bước Hoàng Tuyền
Ba đời tình niệm, ba kiếp trầm luân
Nát phách tan hồn, ta đây cam nguyện."
Sau khi tiếng nàng vừa dứt thì cả người bị kéo vào vòng sáng tử sắc, cuối cùng thì tan biến.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi, ai ai cũng đều lộ vẻ nghi hoặc. Nguyên thần li thể thì họ đã gặp nhiều, chẳng hiếm lạ gì. Thậm chí có không ít kẻ còn đem nguyên thần đi tế luyện nữa là đằng khác. Nhưng chuyện vừa xảy ra với nguyên thần Lâm Thải Tuyết thì bọn họ chưa nghe qua bao giờ, dù là trong điển tịch, cổ thư cũng đều không hề nhắc tới.
Và thế là từ đây, tu tiên giới lại có thêm một hiện tượng kỳ lạ không lời giải.
Qua thêm một đỗi, tu sĩ các thế lực lần lượt rời đi. Đến hiện tại thì chỉ còn lại lác đác vài người.
Bạch Thiên Thù đứng nhìn ma vụ, tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn... từng là hôn phu trên danh nghĩa của nàng...
"Nha đầu, về thôi."
Tiếng lão Phong Tử truyền tới.
Sau khi bọn họ rời đi, một cô gái đứng trên bờ vực, thì thào:
"Ngươi yên tâm... Ta nhất định sẽ giết chết hết tất cả bọn họ..."
Không ai biết rằng từ hôm nay, lại có một ma đầu được sinh ra. Tên nàng là...
Mỹ Toa!
...
← Ch. 171 | Ch. 173 → |