← Ch.172 | Ch.174 → |
"Hu hu hu... Tiểu Tuyết... Hu hu..."
Bên thi thể Lâm Thải Tuyết, Tô Phỉ vẫn còn ôm chặt lấy Lâm Thái Anh mà nức nở khóc. Cạnh đó, Tang Tương kiếm nằm im trên đất, trên lưỡi kiếm còn vương lại vết máu. Nhưng điều kỳ lạ là cho tới bây giờ, vết máu kia vẫn còn đỏ tươi như ban đầu, không hề đông lại hay khô đi, cũng chẳng trôi xuống mà cứ bám víu lại. Qua một đỗi lâu, máu từ từ dung nhập vào bên trong kiếm...
"Tô Phỉ. Chúng ta về thôi."
Lâm Thái Anh bảo, sau đó nàng cùng Tô Phỉ cầm lấy Tang Tương kiếm thất thểu rời đi.
Trên bờ vực U Minh Chi Địa, một nấm mộ mới vừa được đắp lên, tấm bia gỗ khắc một hàng chữ bằng máu:
"Lâm Thải Tuyết chi mộ."
...
Đã qua hơn một tháng kể từ lúc trận đại chiến trên vực U Minh kết thúc, thế nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng và làm rung chuyển cả tu tiên giới Thiên Vũ đại lục.
Đó là trận chiến đỉnh tiêm và cũng là trận chiến khốc liệt nhất suốt hơn một ngàn năm qua, chỉ tính riêng số đại nhân vật cấp Chân Đan Cảnh chết đi đã lên tới mười người, một con số đủ để làm đảo lộn cục diện tu tiên giới. Và sự thật thì điều ấy đã xảy ra.
Khắp mọi nơi, từ các đại tông tiểu phái của nhân tộc cho đến Thánh Sơn yêu tộc, quỷ hồn Âm Hồn Cốc, đâu đâu cũng nghe mọi người bàn tán về trận đại chiến trên vực U Minh. Và hiển nhiên, hai chữ "ma đầu" thường được nhắc đến nhiều nhất.
Tất cả tu sĩ, ai ai cũng đều tò mò về "ma đầu" kia. Chính vì lẽ đó, không ít kẻ bắt đầu điều tra thân phận cũng như lai lịch của "ma đầu" với hy vọng sẽ tìm hiểu được gốc gác và công pháp hắn tu luyện. Đáng tiếc, ngoài biết được "ma đầu" từng là đệ tử của Thiên Nhai Các, từng là một gia nhân và thậm chí là một tên giữ ngựa thấp hèn thì họ chẳng biết thêm gì nữa.
"Ma đầu" kia có lai lịch như thế nào? Từ đâu đến? Không một ai biết được.
Cứ như thế, "ma đầu" Niệm Từ trở thành một bí ẩn không lời giải tại tu tiên giới của Thiên Vũ đại lục.
...
Bên dưới vực thẳm, trong một góc của vùng đất U Minh Chi Địa, Giang Lưu Nhi nằm bất động trên mặt đất.
Hắn đã nằm như thế hơn một tháng rồi. Ở trung tâm không gian linh hồn hắn lúc này, trong vùng sáng tím, Diệt Hồn Châu đang không ngừng tản mác ra những tia huyết quang li ti. Chúng tràn ra ngoài, chảy khắp kỳ kinh bát mạch hắn.
Thời gian từng chút trôi qua... Một ngày... Hai ngày... Năm ngày... Mười ngày...
Sau hơn một tháng, rốt cuộc Giang Lưu Nhi cũng tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra nhìn trời, mà không, làm gì có trời nào ngoài những làn hắc vụ lượn lờ trong hư không. Nếu để người khác chứng kiến hắn vẫn có thể bình yên vô sự trong ma vụ đáng sợ thế này thì chắc hẳn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng bây giờ, có lẽ Giang Lưu Nhi chẳng để tâm đến điều đó nữa.
Hắn nằm im nhìn hắc vụ như thế một lúc lâu, khoảng một hay hai giờ gì đấy. Cuối cùng, hắn đã cử động.
Một bước... Hai bước... Ba bước...
Từng bước chậm rãi, Giang Lưu Nhi đi tới một mỏm đá, đứng bất động nhìn vào hư vô.
Theo thời gian trôi qua từng chút một, mái tóc hắn cũng dần phai màu.
Ngày thứ nhất, mười sợi tóc bạc.
Ngày thứ hai, trăm sợi tóc bạc.
Ngày thứ ba, ngàn sợi tóc bạc.
...
Đến ngày thứ sáu thì đầu Giang Lưu Nhi đã trắng xóa.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc. Sang đến ngày thứ bảy, tóc hắn bỗng thay đổi lần nữa, qua hết ngày thứ mười ba thì tất cả đã biến thành màu đen trở lại như lúc ban đầu.
"Giang Nghinh Từ, thế gian trong mắt ngươi là gì?... Ta sẽ tự mình trải nghiệm... Trước khi ta đến tìm ngươi..."
Dưới vực U Minh, những lời thì thào hòa trong tối tăm...
...
Giang Lưu Nhi đứng nhìn nấm mồ trước mặt, không nói câu nào. Suốt một đêm như thế, mãi đến tận trưa hôm sau hắn mới chịu rời đi.
...
Chi nhánh của Tinh Cung, trong một căn phòng.
Nhìn Tô Phỉ đã ngủ say trên giường mình, Lâm Thái Anh khe khẽ thở dài. Một lúc sau, nàng đứng lên, đang định xoay người đi ra ngoài thì bỗng nhiên bị ai đó đánh vào sau gáy.
Sau khi dùng thần thức tra xét một lúc, Giang Lưu Nhi đưa tay vào ngực Lâm Thái Anh lấy ra một không gian giới chỉ. Đó là không gian giới chỉ mà hắn đã tặng cho Lâm Thải Tuyết.
Cất giới chỉ kia lại, Giang Lưu Nhi lặng lẽ rời đi.
...
Một tháng sau, tại Xích Quỷ Quốc, vùng cực bắc.
Trong toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục thì đây có lẽ là vùng đất được cho là "nghèo nàn" nhất. Bởi vì ở vùng cực bắc băng tuyết quanh năm này, dù là yêu thú, khoáng vật hay là kỳ hoa dị thảo thì cũng hết sức khan hiếm. Phàm là tông môn có chút thế lực thì chẳng ai thèm nhòm ngó đến nơi đây cả.
Tuy vậy thì nơi đây vẫn có mười môn phái cư ngụ, dĩ nhiên tất cả đều chỉ là tiểu môn tiểu phái. Tuyết Linh Tông chính là một trong số đó.
Hôm nay, một vị khách không mời đã đến môn phái này.
"Tiền bối, xin hỏi người có việc gì phân phó? Tuyết Linh Tông nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm cho người."
Một mỹ phụ hướng thiếu niên đeo mặt nạ mặc tử y đang ngồi trên mái của nghị sự đường, cung kính nói.
Trong lòng nàng hiện giờ đang vô cùng bất an. Nàng không hiểu tại sao một vị cường giả như thiếu niên lạ mặt này lại đến Tuyết Linh Tông của mình. Tuy nàng không nhìn thấu tu vi của thiếu niên kia nhưng từ khí tức phát ra trên người hắn, nàng tuyệt đối dám khẳng định không hề thua kém hai vị thái thượng trưởng lão trong môn phái. Mà tu vi của hai vị kia đã là Niết Bàn Cảnh trung kỳ.
Ngồi trên mái nhà, thiếu niên không đáp lại mỹ phụ mà nhìn vào một khoảng không bên trái mình, giọng lười biếng:
"Hiện thân đi."
"Đạo hữu là cao nhân phương nào? Vì sao lại xâm nhập Tuyết Linh Tông chúng ta?"
Trong hư không, hai lão nhân xuất hiện.
Sau khi trông thấy hai người nọ, trong lòng mỹ phụ thở phào nhẹ nhõm. Nàng tin tưởng có hai vị thái thượng trưởng lão ra mặt thì thiếu niên kia sẽ không dám có hành động gì gây bất lợi cho Tuyết Linh Tông nữa.
Thế nhưng mọi chuyện lại chẳng hề như nàng nghĩ. Chỉ nghe thiếu niên nói:
"Xâm nhập? Lời của ngươi sai rồi. Ta không xâm nhập mà là quang minh chính đại đi vào đây, chỉ là Tuyết Linh Tông các ngươi quá kém cỏi nên không nhìn thấy được. Còn mục đích đến đây của ta à?... Ừm... Để ta nghĩ lại xem..."
Thiếu niên làm như vừa chợt nhớ ra, bảo:
"À, ta nhớ rồi. Mục đích của ta đến đây là để xóa sổ ba chữ Tuyết Linh Tông."
Giọng của thiếu niên rất bình thản, như thể đấy là một việc hiển nhiên nên làm vậy.
Trái ngược với bộ dáng nhàn nhã của thiếu niên, hai vị thái thượng trưởng lão Tuyết Linh Tông hết sức tức giận. Một tên cười gằn:
"Xáo sổ Tuyết Linh Tông? Hừ! Để ta xem ngươi dùng cách nào để xóa sổ Tuyết Linh Tông!"
Vừa dứt lời, từ người hắn, một thanh tiểu kiếm quang mang đại thịnh lập tức đánh về phía thiếu niên.
Thiếu niên chẳng thèm nhìn, tùy tiện đưa tay kẹp lấy tiểu kiếm.
Một màn này liền khiến cho tu sĩ Tuyết Linh Tông trợn mắt há mồm. Họ không thể tưởng tượng được đòn công kích của thái thượng trưởng lão cứ vậy mà bị hóa giải.
Nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại ở đó, thiếu niên kia cất giọng điềm đạm:
"Phẩm cấp thanh kiếm này quá thấp, trả lại cho ngươi."
Tiểu kiếm bay về phía vị thái thượng trưởng lão vừa rồi với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã xuyên qua mi tâm hắn một cách vô cùng chính xác.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |