Vay nóng Homecredit

Truyện:Ẩn Sát - Chương 014

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 014: Hoa Bách Hợp
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Vậy là, ba người chúng tôi đã chọn con đường phản nhân loại, phản xã hội chủ nghĩa để đi...

-- Trích Nhật ký của Linh Tĩnh--

Tục ngữ có câu: thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng vụng trộm không được.

Sự kích thích thú vị của việc trốn học cũng có đạo lý như vậy. Đặc biệt khi trong lòng ba người có loại tinh thần phản bội thì loại kích thích này càng tăng thêm gấp bội. Khi ba người từ vườn trường nhảy ra khỏi hàng rào Gia Minh trong lòng hoan hô một tiếng, tất nhiên Linh Tĩnh và Sa Sa càng hoan hô dữ dội.

Lúc này mới chỉ hơn chín giờ sáng, ba người rời khỏi phạm vi trường học đi đến các cửa hàng dạo chơi. Trong ba người thì Hoài Sa có gia cảnh tốt nhất, mấy tháng này Sa Trúc bang mở rộng địa bàn, cha Hoài Sa dạo này không có ở nhà, ba người thương lượng quyết định đến nhà Hoài Sa hưởng thụ một ngày trốn học, dù sao ở Hoàng gia, Gia Minh cơ bản không có địa vị gì, Linh Tĩnh thì phải đóng vai ngoan hiền cho nên nhà của Hoài Sa là nơi thích hợp nhất.

Hai cô bé hỉ hả chạy ở phía trước chạy tới lui giữa các cửa hàng, chỉ mới một buổi sáng mà trên tay của ba người đã đầy túi, tiền mua những thứ này trên cơ bản là của Sa Sa, nàng mua cho mình hai bộ quần áo, một đôi giày, mua cho Linh Tĩnh một bộ váy hoa, một đống lớn băng ghi hình, thẻ trò chơi, truyện tranh, thậm chí còn mua mấy cái gối đầu, ngoài ra nàng còn mua hai trái dưa, trái cây, thịt heo, thịt bò thậm chí còn mua mấy cân gạo, có thể nói hai cô bé này muốn đem nó biến thành một ngôi nhà. Nhưng mà, trên thực tế nó quả thật là một ngôi nhà.

Hoài Sa ở biệt thự, nó nằm trên một sườn núi phía Đông Giang Hải, nơi này được mọi người coi là khu nhà giàu, nhưng mà bởi vì xung quanh không phú cũng quý, lại ở xa địa bàn Sa Trúc bang quản lý nên từ sau khi mua căn biệt thự này cha của Hoài Sa vẫn ít khi ở đây, bởi vì nguyên nhân cách xa trường, nên Hoài Sa cũng rất ít khi tới đây mà thường ở lại trong tổng bộ của Sa Trúc Bang.

Ba người ngồi xe bus từ cây cầu lớn đi qua sông, sau đó chuẩn bị đổi xe, khi đi qua trụ cầu, Gia Minh đột nhiên phát hiện hai bóng người quen thuộc, họ chính là hai mẹ con hôm qua, hắn vốn cho là hai người sau khi thoát khỏi sự duổi giết thì sẽ trở về, ai ngờ bọn họ chỉ có thể lưu lạc ở duối hầm cầu, trên người chỉ là một cái áo ngủ mỏng manh.

Người mẫu thân tóc vàng ôm cô bé lai lẳng lặng ngồi một chỗ giống như chết rồi, thành phố Giang Hải là thành phố lớn vùng duyên hải nên có thể thấy người nước ngoài thì không có gì lạ nhưng mà hai mẹ con mặc áo ngủ nằm ở nơi này thì lại khiến cho người khác chú ý. Linh Tĩnh và Hoài Sa cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, khi Gia Minh nhìn kỹ hai người thì tiểu cô nương kia tựa hồ nhận ra hắn, vì vậy cô bé giẫy thoát khỏi mẫu thân, hai tay để trước ngực do dự đi tới.

Cô bé vuốt ve mái tóc đen của mình, trong mắt tràn đầy nước mắt, trên người nàng là một cái áo ngủ bằng nhung, phía dưới nàng đi chân trần. Tuy lúc này đã là mùa xuân thế nhưng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng và đi chân trần thì rất đáng thương. Gia Minh đau đầu, mẫu thân của cô bé tóc vàng không nhận ra hắn thế nhưng cô bé này thì có thể thông qua trực giác mà nhận ra hắn, mặc dù cô bé không dám chắc nhưng cô bé vẫn đi tới, cô bé dùng tiếng Anh nhút nhát kiêu " Ca ca..." là Gia Minh đã biết là cô bé đã nhận ra mình.

Ba người đã lên cấp 2 nên lúc này Linh Tĩnh và Sa Sa đã có thể nghe được một chút tiếng Anh đơn giản, đối với cô bé không chịu gọi tỷ tỷ nàng có chút không vui nhưng nàng thấy bộ dáng dáng thương của cô bé làm nổi lên sự đồng cảm, vì vậy nàng thương lượng sau đó lấy ra hai bộ y phục mới mua hôm nay, đôi giầy và mấy cái bánh bao nhét vào tay cô bé, Linh Tĩnh thì cầm một ít tiền rồi dùng tiếng Anh cứng ngắc của mình:

"For... you... (cho em)".

"Sir... help..." (Anh ơi... giúp em)

Sau khi tiếp nhận sự giúp đỡ của hai người, tiểu cô nương vừa khóc, vừa dùng giọng nói mềm mại nói chuyện với người đối diện, hai cô bé thấy nàng vẫn nhìn về phía Gia Minh nên nghi ngờ nửa ngày, cuối cùng Sa Sa đem hết số tiền còn lại di ra ngoài xe đưa cho cô bé, mặc dù sau khi mua đồ nên số tiền còn lại không nhiều lắm nhưng cũng đủ để ăn mấy hôm.

Mặc dù trong lòng thấy tội nghiệp nhưng hai cô bé không có ý định đưa hai mẹ con về nhà mình, dù sao thì lương thiện cũng có mức độ của nó. Về phần tiểu cô nương kia khi thấy Gia Minh quay đầu vào nên cảm giác mình đã nhận nhầm người nên nước mắt lưng tròng nhìn ba người đi xa.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy thương xót, nhưng dù sao bọn họ cũng không quan biết gì hai người, bọn họ đã hết trách nhiệm rồi, một lát sau tâm tình của hai cô bé lại dâng cao, sao khi đổi xe, hai cô bé xuống xe ở lưng chừng sườn núi, khi nhìn lại thì có thể thấy khắp nơi là một mảnh xanh um, xung quanh là những kiến trúc mái đỏ tường trắng theo phong cách tây phương, một con đướng sạch sẽ ngăn nắp dọc theo sườn núi đi lên, nhìn về bên phải, gió biển thổi vào làm con người rất thoải mái. Linh Tĩnh và Gia Minh là lần đầu tiên tới ngôi nhà này.

Hoài Sa chứng minh thân phận, sau đó ba đứa bé từ cánh cửa được trong coi nghiêm ngặt của tiểu khu đi vào, noi ba người đến chính là một căn biệt thự hai tầng dựa vào sườn núi, trong sân còn có một cái hồ bơi thoạt nhìn rất lộng lẫy. Sau khi mở của chính ra Sa Sa tuyên bố:

"Hiện tại, nơi này chính là địa bàn của chúng ta!"

Sau đó, Linh Tĩnh gọi điện thoại bàn báo cho gia đình hôm nay mình sẽ không về nhà. Ba người bắt đầu lấy gạo nấu cơm, căn biệt thư yên lặng mấy tháng qua bắt đầu náo nhiệt, buổi chiều Linh Tĩnh và Sa Sa ngồi trên salon phòng khách xem tivi, chơi trò chơi, Gia Minh thì ở trong phòng sách dùng vi tính.

Nói là phòng sách nhưng trên thực tế chỉ có máy vi tính, cha của Hoài Sa không hiểu thứ này nhưng mà thiết bị của nó vẫn thuộc loại chất lượng tốt, khi tới thập niên đầu của thế kỷ hai mươi mốt, kỹ thuật hacker là một môn học bắt buộc của sát thủ, đợi khi thích ứng với hệ thống DOS lạc hậu, hắn liền thử xâm nhập mấy trang web nhỏ, đến khi tìm được cảm giác ngày xưa thì trời đã chạng vạng, hai cô bé cũng tới đây vài lần nhưng trên khuôn mặt chỉ đầy sự khó hiểu.

Ăn cơm tối xong, Gia Minh đã cài đặt xong trò chơi Đại Phú Ông trên máy tính vì vậy ba người liền chụm lại bắt đầu chơi. Hai cô bé do lần đầu tiếp xúc với trò chơi trên máy tính nên vừa thấy là mê. Nhưng mà, những nữ hài tử trên phương diện trò chơi dường như không hề có thiên phú, Linh Tĩnh chỉ biết mua đất theo quy củ, một chút tài sả trong nhà thì luyến tiếc dùng, Hoài Sa thì thích hại người nên tiền của hai người ném loạn cả lên nên chỉ một lát sau là bị Gia Minh làm cho phá sản, tiếp sau đó là một màn lông chim bay loạn, hai cô bé cầm gối rượt đuổi nhau.

Sau đó hai cô bé liền hợp sức đối phó với Gia Minh, ba người cầm gối đuổi đánh nhau, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng thét hưng phấn của hai người.

Chơi trò chơi mặc dù thích, nhưng Gia Minh và Linh Tĩnh không có thói quen ngủ muộn nên khi tới hơn mười giờ tối, ba người liền tắt vi tính chuẩn bị đi ngủ. Chính tại buổi tối này, một chuyện quan trọng quyết định quan hệ của ba người sau này đã xảy ra.

Nguyên nhân của việc này là do một người.

Đêm hôm đó, Gia Minh bị đẩy qua phòng của Sa Sa, hai cô bé thì lựa cái giường lớn của cha Hoài Sa. Tắm rửa xong, mặc áo ngủ hơi mỏng, hai cô bé thơm ngát ở trên giường đùa giỡn thêm một trận, sau đó, Linh Tĩnh kinh ngạc lấy từ dưới giường ra một cái túi nhỏ, cái túi này hình vuông, bên trong có một vật thể hình tròn.

Sau đó với tinh thần không ngại học hỏi, bạn học Linh Tĩnh của chúng ta hướng về cô giáo Hoài Sa thỉnh giáo.

"Oh? Vật này ư, à, áo mưa, rất thông thường mà."

Ít khi trước mặt Linh Tĩnh thê hiện sự bác học của mình, nên với kiến thức nửa vời Hoài Sa đỏ mặt giả vờ bình tỉnh nói.

Mọi người phải hiểu, năm 1995 Trung Quốc còn rất thuần khiết, thuần khiết tới mức còn dùng áo mưa bơm H2 vào để cho nó căng ra. Sa Sa vốn cũng không hiểu nhiều lắm, nên sau một phen giải thích Linh Tĩnh càng thêm mơ hồ, để nắm lấy cơ hội thể hiện sự uyên bác của mình nên Sa Sa bắt đầu lụi lọi khắp nơi trong phòng, rốt cuộc nàng cũng đã tìm ra mấy cuộn băng ghi hình thần bí, nàng chuẩn bị giảng dạy trực quan cho Linh Tĩnh.

"Hừ hừ, cha tưởng rằng đã giấu kỹ nhưng mà vẫn bị mình tìm ra, Linh Tĩnh, đây là thứ rất thú vị... Hắc hắc hắc...."

Khoe khoang một chút sau đó Sa Sa cho cuộn băng vào máy, trong phòng này cũng có tivi nên nàng không cần phải ra phòng khách xem. Đóng kỹ các cửa, tắt đèn, một lát sau, trong TV truyền ra hình hai cô bé trần truồng.

Đêm mùa xuân vẫn có chút lạnh, trong chăn, hai cô bé giàu tinh thần học hỏi ôm nhau nằm một chỗ, hai người nhìn chằm chằm vào màng hình nhưng không ai dám nói gì. Sau đó, hô hấp của hai cô bé dần dần dồn dập, thân thể hai người bắt đầu nóng lên...

*****

Sáng sớm ngày thứ hai, Linh Tĩnh mở mắt ra nhìn thấy tình hình xung quanh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Tối hôm qua đùa giỡn một phen, lúc này đồ vật bị ném lộn xộn trên giường lớn, gối đầu, áo mưa, băng ghi hình và đồ ngủ của hai người. Lúc này hai cô bé đều trần truồng nửa người trên, nửa người bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần nhỏ trắng toát, ôm nhau nằm một chỗ như hai con bạch tuộc, bộ ngực nhỏ mới vừa trổ mã của Linh Tĩnh bị Hoài Sa nắm lấy, mà một bàn tay của Linh Tĩnh cũng rất không an phận thò vào trong quần nhỏ của Sa Sa, bị hai chân nàng kẹp chặt lấy.

Nguy rồi, chuyện này... rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì...

Tư thế như vậy, muốn rú ra là không thể nào. Tối hôm qua, chỉ nhớ rõ sau khi xem xong mấy cuộn băng ghi hình, hai cô bé rất không an phận cãi nhau ầm ĩ, Sa Sa đè mình lên trên giường, sau đó mình cũng không cam lòng yếu thế, học theo ti vi sờ nắn lẫn nhau, cũng chỉ cảm thấy thẹn thùng và nhột nhột, sau khi hỉ hả một trận liền cứ mơ mơ màng màng như vậy ngủ...

Trong chốc lát tâm tình liền vô cùng rối loạn, cô bé cắn môi dưới, muốn lặng yên không tiếng động tránh thoát Sa Sa ôm ấp, chỉ là một lát sau vẫn đánh thức đối phương đang ôm mình ngủ, "Ô" một tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu không nói chuyện.

"A... Linh Tĩnh cậu..."

"Tớ... Tớ..."

Hai thân thể giống như lò xo nhảy lên, khuôn mặt đỏ lên hệt như trái cà chua, thật lâu sau, vẫn là Sa Sa lấy lại bình tĩnh trước tiên, ôm chăn tiến lại gần Linh Tĩnh.

"Chúng ta... Tối hôm qua không làm chuyện gì..."

"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì..."

Cái đầu nhỏ của Linh Tĩnh cũng lắc nguầy nguậy phụ họa theo.

"Chúng ta... Hai người đều là con gái... Cho nên..."

"Không có gì... Chúng ta... Thực sự không làm gì..."

Hai người ta một câu, ngươi một câu an ủi lẫn nhau, đến khi lấy đồ ngủ chuẩn bị mặc vào, Linh Tĩnh bỗng nhiên nghẹn ngào nói:

"Hỏng bét... Nguy rồi, Sa Sa, chúng ta có thể... Có thể đã không còn là xử nữ hay không..."

"A?"

Sa Sa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng,

"Không, không thể nào..."

"Nhưng mà... Tối hôm qua chúng ta xem cái loại phim đó, lại... lại làm cái chuyện đó..."

"Nhưng... Nhưng mà..."

Lúc này trong trường học cũng không có khóa giáo dục sinh lý nào, người dân trong xã hội cũng rất thuần phác. Sắc mặt hai cô bé chuyện gì cũng không hiểu đỏ bừng lên, mắt thấy chuẩn bị khóc lên, Linh Tĩnh bỗng nhiên nhớ lại điều gì đó:

"Đúng, đúng rồi, trước đây tớ từng xem một quyển sách của mẹ, nói xử nữ đều có... đều có màng trinh, có lẽ... Có lẽ có thể nhìn thấy được..."

"Ừm, đúng vậy đúng vậy, tớ cũng đã nghe nói, vậy... Linh Tĩnh, cậu có biết làm thế nào không..."

"Tớ... Tớ vừa nhìn thấy thứ đó liền đặt quyển sách xuống, nào có biết... chẳng qua... chẳng qua chúng ta có thể thử nhìn một chút, có lẽ rất dễ nhận ra... Tớ nhìn giúp cậu trước, sau đó cậu sẽ giúp tớ..."

"Tốt, được rồi..."

Đỏ mặt suy nghĩ một hồi lâu, Sa Sa mới bày ra bộ dạng chịu hy sinh, ngồi xuống trên tủ đầu giường, ngượng ngùng cởi quần lót nhỏ ra, sau đó cắn chặt răng, nhắm mắt lại, mở rộng hai chân trước mặt Linh Tĩnh.

"Tớ... Tớ cũng không biết làm thế nào, nhưng mà..."

Linh Tĩnh đỏ mặt, hai tay run rẩy vươn ra.

"Cậu... Cậu đừng nói nữa... Không, không nên sờ loạn, ặc... không cho, không cho đưa tay vào... a..."

Hơi thỏ hổn hển, Sa Sa luôn luôn cứng rắn lúc này giọng nói cũng mang theo hơi thở gấp, tuyệt đối là chuyện lạ khó gặp, chỉ là người duy nhất chứng kiến tâm tình cũng đang rối loạn, bị vây trong tình cảnh thiếu chút nữa là khóc lên.

"Tớ... Tớ không có cho tay vào nữa... Tớ rất cẩn thận... Nhưng mà, tớ không dám dùng sức mạnh quá, nếu như làm hỏng mất... Ặc, không thấy gì bên trong... Tớ cần một cái đèn pin..."

Nghiên cứu một hồi lâu, Linh Tĩnh mới ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Sa Sa. Sa Sa vốn tưởng rằng làm trước là một đao mà làm sau cũng là một đao, chỉ một lần là xong rồi, nào biết vẫn còn phải chịu hành hạ một lần nữa, vừa mới mở tủ đầu giường ra tìm đèn pin, nước mắt cũng đã tràn ra hốc mắt. Bất chợt lại nhớ ra một chuyện:

"Đúng rồi, tớ... Tớ nghe nói lần đầu tiên của nữ nhân sẽ bị chảy máu, lại còn rất đau, tối hôm qua chúng ta cũng không đau, mau nhìn xem có máu hay không..."

Có câu nhắc nhở này của nàng, hai cô bé liền lật tới lật lui trên giường tìm vết máu, qua một lúc lâu, rốt cuộc mới xác định chỉ là một chuyên ngốc nghếch, lúc này Linh Tĩnh chỉ mặc một chiếc quần lót, còn Sa Sa thì toàn thân trần truồng, hai cô bé trắng như tuyết ôm nhau hoan hô trên giường.

Một lát sau, khuôn mặt Sa Sa lộ ra nụ cười xấu xa:

"Đúng rồi, vừa rồi cậu đã nhìn tớ... Bây giờ... Bây giờ tớ cũng phải nhìn lại..."

"Ha ha, không được..."

"Sao lại không, cậu đừng có chạy..."

"A... Cứu mạng..."

Hai người vật lộn mấy lần trên giường, mặc dù Linh Tĩnh cũng luyện võ công, nhưng sức lực lại kém hơn Sa Sa, trong lúc luân phiên sử dụng mấy chiêu như vật lộn, gãi ngứa, cắn người, rất nhanh Linh Tĩnh đã bị đè xuống giường, lúc này trong lòng nàng vẫn còn cao hứng, vừa cười to vừa giãy dụa, chỉ trong chốc lát đã bị Sa Sa lột quần lót ra, biến thành một con cừu trắng nhỏ.

"Ha ha, dừng tay đi, cứu mạng..."

"Cậu gọi ai cứu mạng, chẳng lẽ là Gia Minh sao? Tớ muốn xem, tớ muốn xem..."

"Đừng mà..."

Linh Tĩnh nằm nghiêng, một chân bị Sa Sa gác lên bả vai, đẩy lên cao, đầu Sa Sa lại bị hai tay của Linh Tĩnh đè lại, không để cho nàng cúi đầu xuống, cục diện đang giằng co, "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.

"Các cậu ở bên trong làm gì, bữa sáng tớ đã..."

Gia Minh bạn học thuần khiết đang cầm ly sữa tươi đứng ở cửa phòng, sau đó chỉ nghe "phụt" một tiếng, Gia Minh đang uống sữa tươi liền phun mạnh ra ngoài, sữa tươi màu trắng đục bắn lên đầy mặt và cổ.

Hắn thực sự bị dọa sợ rồi, đây tuyệt đối là cảnh tượng kinh người nhất hắn được chứng kiến từ sau khi sống lại.

Tí tách, tí tách...

Trong phòng, hai cô bé dùng tư thế vô cùng mê người quấn lấy nhau, đùi phải của Linh Tĩnh bị nhấc cao lên, giữa hai chân bị nhìn không còn sót gì cả, toàn thân Sa Sa cũng trần truồng, đầu bị hai tay Linh Tĩnh đẩy ra, lúc này hai cô bé vẫn chưa hoàn toàn dậy thì, nhưng bộ ngực cũng đã nhô lên khá mê người, tự nhiên mà cân đối, lúc này, các nàng đều dùng vẻ mặt khó xử nhìn về phía cửa phòng.

Về phần Gia Minh ở cửa phòng, đứng ở đó ngơ ngẩn một hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giả bộ đưa ly sữa tươi bằng thủy tinh lên miệng, một mặt đóng cửa, một mặt không thể kiềm chế mà cười lên thành tiếng. .

"A..."

"Cút đi..."

Hai cô bé hét lên ầm ĩ, gối đầu, băng hình, đồ ngủ, quần lót bị ném toàn bộ về phía cửa phòng, về phần phía ngoài gian phòng, truyền đến tiếng cười to không thể kiềm chế được của Gia Minh.

Ném xong tất cả những thứ có thể ném, hai cô bé mới dần dần bình tĩnh lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn nhau, sau đó đều yên lặng tự mình mặc quần áo tử tế lại. Sa Sa mặc thuần túy là đồ của con trai, quần tây, áo sơ mi, áo gi lê, giống hệt bộ dạng của một cao bồi, Linh Tĩnh mặc xong bộ váy bông màu xanh nhạt ngày hôm qua, sau đó ngồi trên giường ôm mặt hu hu khóc.

*****

"Linh, Linh Tĩnh... Thế nào rồi?"

Lúc này trái tim Sa Sa cũng đang đập loạn, thân thể con gái bị nhìn thấy, chuyện này có ý nghĩa thế nào chứ? Trong lòng nàng không rõ ràng lắm, song thấy Linh Tĩnh khóc lên, nàng vẫn bỏ qua suy nghĩ miên man trước tiên, ngồi xuống bên giường chuẩn bị an ủi nàng.

"Ô... Gia Minh cậu ấy, Gia Minh cậu ấy..."

"Đúng vậy, Gia Minh quá xấu xa rồi, chưa gõ cửa đã chạy vào, tớ muốn hắn...."

"Không, không phải. Ô... Gia Minh thấy bộ dạng kia của chúng ta, cậu ấy... Trong lòng cậu ấy chắc chắn sẽ xem thường chúng ta..."

"Sao, làm sao có thể, Gia Minh sẽ không như thế..."

"Hắn chắc chắn sẽ không nói ra, nhưng mà.... Nhưng mà trong lòng hắn nhất định sẽ nghĩ như vậy, ô..."

Cô bé hu hu khóc ròng, Sa Sa ở bên cạnh luống cuống tay chân an ủi, nhưng kinh nghiệm trên phương diện này trước giờ không nhiều lắm, lời nói cũng chỉ là muốn đánh Gia Minh một trận cho hả giận, mặc dù hai bên là bạn bè, nhưng không chỉ Linh Tĩnh, ngay cả thân thể mình cũng bị hắn nhìn hết, đánh một trận cũng không quá đáng.

Ngồi bên cạnh lần lượt đưa khăn giấy, qua hơn mười phút Linh Tĩnh mới ngưng khóc, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào:

"Cậu ấy... Cậu ấy thức sự sẽ không xem thường tớ sao?"

"Ai nha, sẽ không đâu, nhiều làm là có... Có ghen tị."

Sa Sa mở miệng nói nhảm, qua một lát mới nhỏ giọng hỏi:

"Linh Tĩnh, cậu... cậu thích Gia Minh sao?"

Ở cái thời buổi này, ý tứ khi nói "thích" căn bản cũng giống như "yêu", câu hỏi vừa đưa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Tĩnh lập tức đỏ bừng:

"Cậu... Chúng tớ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu... Chúng tớ là bạn tốt..."

"Tớ cũng không hỏi cái này."

Sa Sa ra vẻ không để ý vỗ vai Linh tĩnh:

"Tớ biết, có phải cậu muốn nói là, sau này cậu lớn lên sẽ gả cho hắn sao?"

Linh Tĩnh thẹn thùng cúi đầu xuống, thật lâu sau mới ấp úng nói:

"Tớ, tớ... Năm ngoái khi cắm trại dã ngoại, tớ bị hai người xấu bắt đi, cậu ấy... Cậu ấy đã dùng bản thân mình trao đổi, còn nói tớ là của cậu ấy... cậu ấy..."

Nàng lấy can đảm hôi lâu nhưng hai chữ "Bạn gái" vẫn không thốt thành lời được, Sa Sa cũng đã hiểu ý nàng, trong lòng dường như có hơi buồn bã mất mát, bất quá vẫn nắm chặt tay Linh Tĩnh:

"Tốt lắm, tớ biết rồi, nếu như hắn dám cười nhạo cậu, tớ sẽ... tớ sẽ... Hừ, tóm lại là hắn không dám, chúng ta ra ngoài ăn điểm tâm đi..."

"Nhưng mà..."

"Cũng không thể ngay cả bữa sáng cũng không ăn, chúng ta có hai người, hắn chỉ có một người, không cần phải sợ hắn!"

Dường như nàng đã quên thường ngày hai người cũng không sợ Gia MInh, nhưng lúc này lại hơi chột dạ, sửa sang lại quần áo, lúc ra cửa, mắt Linh Tĩnh vẫn hồng hồng như trước.

Cháo nóng, bánh quẩy, sữa đậu nành đã sớm được đặt lên bàn ăn dưới lầu, mắt thấy hai người đi xuống lầu súc miệng xong, Gia Minh đang cầm một chén cháo húp vội, bả vai không nhịn được co rút lại. Sa Sa đi tới, vốn đã không tự chủ được cảm thấy thẹn thùng, nhưng thấy bộ dạng lúc này của hắn liền lập tức giận dữ, cầm lấy chiếc gối nhỏ đập về phía Gia Minh.

"Cười đi, cười đi..."

"Hô... Ha ha ha ha.... Đừng đánh nữa, mình đầu hàng... Ha ha ha ha..."

"Cậu còn cười!"

Sa Sa nhéo vào hông Gia Minh, hai cô bé mỗi người một bên, chỉ bất quá nét mặt Sa Sa hung hãn, Linh Tĩnh thì đưa tay lên trước ngực xoắn xoắn, xoắn đến mức mười ngón tay chỗ tím chỗ hồng, hốc mắt hồng hồng lại ủy khuất chảy nước mắt ra. Gia Minh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên mặt cho nàng, sau đó giang hai tay ra ôm lấy bả vai hai cô bé.

Ghế ăn nhà Sa Sa rất lớn, Gia Minh lôi kéo như vậy, hai cô bé lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn. Mặc dù ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đùa giỡn nắm tay cũng không coi là kỳ quái, nhưng Gia Minh đột nhiên biểu hiện thân mật như thế cũng là lần đầu tiên. Hai cô bé bị hắn ôm vai, đồng thời dựa vào vai hắn, gương mặt lập tức đỏ bừng, cũng không giãy dụa.

Chỉ nghe Gia Minh nhẹ giọng nói:

"Yên tâm đi, mình có thể hiểu, mọi người đã ở chung một chỗ với nhau nhiều năm như vậy, đây chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ừ... Mặc dù đúng là làm các cậu giật mình, chẳng qua, cho dù có thế nào, ba người chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? Từ giờ trở đi, cả đời cũng sẽ là bạn tốt... Vì vậy, hiện tại mình cũng đã biết rõ, các cậu căn bản không cần ngại, hôn mình một cái nào... Ha ha ha ha... A, đau quá, trúng chiêu..."

Trên thực tế, Gia Minh đánh giá rất cao tình cảm của hai cô bé, mấy câu nói này, phần đâu hai cô bé nghe không hiểu được, bất quá phần giữa lại khiến Sa Sa và Linh Tĩnh yên tâm, đến khi Gia Minh đùa dai kéo hai cô bé lại, muốn các nàng hôn mới, hai cô bé đều ăn ý giáng cho Gia Minh một quyền.

Khuôn mặt đỏ bừng, giãy dụa thoát ra, Sa Sa đang muốn nói chuyện liền thấy Gia Minh luôn sắm vai người ưa chuộng hòa bình nhảy dựng lên, cầm lấy chiếc gối bông phía sau lưng đánh về phía Sa Sa.

Trong chốc lát bụi bặm mù mịt, Sa Sa không kịp đề phòng, không thể làm gì khác hơn là chật vật chui qua bàn ăn đến một chỗ khác, cầm lấy một cái gối khác đuổi đánh tới, Gia Minh vội vàng chạy trốn.

"Cố Gia Minh, cậu đừng chạy..."

"Đến đi, Liễu Hoài Sa! Linh Tĩnh vốn là bạn gái của tớ giờ lại bị cậu đoạt đi, hôm nay tớ phải dạy dỗ cậu một lần!"

"Hừ, cho cậu tức chết! Cho cậu tức chết! Hiện giờ Linh Tĩnh đã thuộc về tới, cậu đứng lại đó cho tớ..."

Sa Sa không còn lo lắng, lập tức hôn lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của Linh Tĩnh một cái, sau đó cầm gối bông lên đuổi theo.

Rầm rầm rầm, bịch bịch bịch...

Cả biệt thự hỗn loạn, chỉ có Linh Tĩnh vẫn đứng ở đằng kia, khuôn mặt đỏ bừng, Gia Minh nói mình vốn là bạn gái của hắn, Hoài Sa lại đến tham gia náo nhiệt, Gia Minh nói hắn có thể hiểu được điều gì đó, còn có cả đời là bạn tốt, cả đời sao...

Chuyện cứ được giải quyết như vậy sao? Có thể... Rất kỳ quái hay không... "

Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không có được đáp án hài lòng, chỉ biết vuốt ve nơi mới vừa bị Hoài Sa hôn lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vừa bực mình vừa buồn cười, cầm lấy gối ở một bên lao về phía hai người.

"A... "

Mặc kệ hắn, cứ như vậy đi...

"A, hai người đánh một, không công bằng... Các cậu đúng là bừa bãi phóng túng... "

Đây là tình cảnh Gia Minh bị đuổi đánh khắp nơi.

"Ha ha, Linh Tĩnh, giúp tớ đánh hắn, mau tới hỗ trợ, á... Sao cậu lại đánh cả tớ... Gia Minh, cậu thật hèn hạ, lại đánh lén tớ... "

Đây là Linh Tĩnh bỗng nhiên quay giáo đâm một kích, để Gia Minh đánh lén thành công.

"Á... Cứu mạng, tớ không dám không dám không dám... Cứu mạng..."

Đây là tình cảnh Linh Tĩnh yếu nhất bị hai người còn lại ép trên ghế salon dùng gối bông chà đạp...

Ầm ầm, bịch bịch, sáng sớm trong biệt thự của Liễu gia, hơi thở trẻ con ngây thơ...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-475)