Vay nóng Homecredit

Truyện:Ẩn Sát - Chương 023

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 023: Chém trăm người
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Marilyn vừa nói "Mẹ không biết." thì Heidy trong lòng ngẩn đầu lên:

"Mẹ, có phải..."

"Đừng nói."

Marilyn vội che miệng cô bé lại, Đường Kính Nghiêu nghe thấy vậy liền nở nụ cười đi tới, Marilyn ôm chặt cô bé, trên khuôn mặt bà bây giờ là một mãnh tái nhợt.

Đột nhiêncó một tiếng động thật lớn vang lên, sau đó cả ngôi nhà dường như bị độn đất liên tục rung lên, Đường Kính Nghiêu dựa vào lưng ghé sô pha định lấy bộ đàm ra hỏi tình huống bên ngoài thì chợt có tiếng súng nổi lên!

Ánh sáng chỗ đám người Mafia đột nhiên tắt đi, bởi vì bị nổ mạnh nên nên trong phòng lúc này lúc này lúc sáng lúc tối, tiếng súng máy, súng lục và tiếng la hét trộn lại thành một, tia lửa của những khẩu súng liên tục lóe lên.

Marilyn ôm chặt Heidy nằm sấp xuống ghế sa ***, Đường Kính Nghiêu giơ súng lên chỉ về phía cửa phòng, những tên Mafia đứng bên ngoài cửa vừa mới rút súng ra thì đã bị bắn xuyên đầu sau đó chậm rãi ngã xuống.

Một lát sau rung động mới bắt đầu biến mất, tiếng súng ầm ĩ vừa rồi cũng không còn, lúc này ba người ở bên trong chỉ có thể nhìn thấy máu của những tên Mafia bên ngoài chảy vào, Đường Kính Nghiêu cầm súng trong tay nhưng thật lâu vẫn không dám nhúc nhích, một lát sau không nghe thấy có tiếng động gì, Đường Kính Nghiêu mới bình tĩnh lại, hắn một tay kéo Marilyn đẩy vào bên trong.

Lúc này đã biết xảy ra chuyên gì, trong lòng Marilyn cũng không sợ, khi nhìn ra bên ngoài, cô hít một hơi khí lạnh nhưng trong lòng lại hơi có chút vui sướng.

Phía trước là một đống hỗn độn, nằm dưới đất là năm thi thể đang không ngừng tràn máu ra bên ngoài, cái cửa sổ thì đã mở vào trong phòng, rất hiển nhiên là người kia từ bên ngoài lọt vào, sau khi chiến đấu kịch liệt thì người đó đã từ cửa sổ đi ra ngoài.

Một lát sau, khi Đường Kính Nghiêu thấy được một màn này, thân thể hắn liên tục rung lên, hắn liếc nhìn Marilyn, sau đó nói vào bên trong máy bộ đàm:

"Báo cáo tình hình đi, vừa rồi đã xãy ra chuyện gì?"

"Ông chủ, hành lang ở phía Tây bị nổ tung, chúng ta có năm người bị chôn ở dưới."

Giọng nói trong bộ đàm rất khủng hoảng, Đường Kính Nghiêu quát lớn:

" Mặc kệ bên đó, tất cả đi sang bên này!"

Bên kia vừa mới trả lời một câu thì đột nhiên có một giọng nói chen vào:

"Cứu mạng! Cứu mạng! Hắn ở bên ngoài! Hắn ở bên ngoài, vừa rồi hắn từ phía trên nhảy xuống, lão nhị và lão tứ đều bị bị giết, là đứa bé, không, hắn là..."

Sau đó không còn bất cứ tiếng động gì.

"Đứa bé, không có khả năng... Ta biết, là một người lùn, là một người lùn..."

Hắn vội chạy đến cửa sổ nhìn, độ cao cửa tầng ba nhà xưởng tương đương với tầng năm của những nhà cao tầng, không biết làm sao hắn có thể leo lên rồi lại leo xuống, bên ngoài toàn là một màu đen không hề nhìn thấy được bất cứ thứ gì. Hắn mới quay đầu lại thì trong bộ đàm lại vang lên tiếng nói.

"Ông chủ, hành lang bị một khối xi-măng chặn lại, chúng tôi đang đẩy ra, chúng tôi sắp đến rồi..."

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

"... Hắn xông tới, hắn xông tới."

Trong tai truyền đến tiếng súng không ngừng, thân thể Đường Kính Nghiêu run lên, hắn đi trở về trong phòng liếc mắt nhìn mẹ con Marilyn, kh nghe tiếng súng trong bộ đàm từ từ giảm đi, hắn mới hỏi:

"Thế nào, giết chết hắn rồi chứ?"

Bên kia truyền đến một giọng nói vừa khẩn trương vừa hoảng loạn:

"Không có, hắn quá linh hoạt, hắn giống như một con khỉ vậy, có vài huynh đệ vừa ló đầu ra là bị hắn bắn chết, hiện tại..."

Đường Kính Nghiêu bây giờ mới biết được nguyên nhân tiếng súng thưa thớt lại, hắn nghiến răng nghiến lợi:

"Cái gì? Ý của mày là hắn chỉ có một người mà cả bọn bị hắn áp chế à?"

"Ông chủ, hắn hắn hắn... Hắn bắn súng quá giỏi, chúng tôi chỉ vừa ló đầu ra thì ngay lập tức bị hắn bắn chết..."

"Tao @#¥%&*..."

Đường Kính Nghiêu trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, ngay cả đang nói gì hắn củng không biết, một lát sau hắn hét vào bên trong bộ đàm:

"Bọn bây nghe tao đếm tới ba rồi cùng xông ra nổ súng, tao không tin hắn có thể cùng lúc giết hết tất cả các ngươi! Một, hai, ba..."

"Ba" vừa mới đếm xong thì tất cả mọi người cùng lúc lao ra, từ bên trong có một giọng nói vang lên:

"Ông thật sự nghĩ thế sao?"

Khi những người này lao ra thì họ mới phát hiện ra mình căn bản không hề phát hiện vị trí của địch nhưng mà tiếng súng lại liên tục vang lên làm bọn họ chấn động, tiếng súng vừa vang lên thì bên cạnh có bốn người ngã xuống, trong nháy mắt mọi người lại trốn về chổ củ.

Tên thủ lĩnh nói vào bộ đàm:

"Ông chủ cẩn thận, hắn tới rồi... hắn rất nhanh..."

"Vậy sao bọn mày còn không nhanh chóng tới đây!"

Đường Kính Nghiêu lạnh run.

Lúc đầu mua nhà xưởng này, Đường Kính Nghiêu có lắp đặt một máy phát thanh, nhưng mà phòng phát thanh lại ở ngay sát vách. Điều này sao có thể, tuy rằng hành lang phía dưới bị chặn nên không có ai có thể lên, nhưng mà ở bên ngòi vẫn có người của mình, làm sao hắn có thể im hơi lặng tiếng giết sạch hết như thế...

Lúc này hắn có cảm giác có một ác ma giết người đan đi đến phòng mình vì vậy hắn vội vã từ trong ngăn kéo lấy ra một cây súng tự động. Khi hắn đang lo lắng có nên bắt mẹ con Marilyn làm con tin hay không thì giọng nói khi nãy vang lên.

"Đường tiên sinh, chào hỏi một chút, tôi gọi là Chu Điểu, có người trả giá lớn để mua tính mạng của ông, sau khi ông chết thì ông không nên hận ta."

Đường Kính Nghiêu cắn chặt răng, hắn nhớ tới khi những tên người Ý mới bị giết khi nãy, người nọ cũng không chạy vào phòng, hóa ra hắn không phải vì hai mẹ con Marilyn mà là vì mạng mình...

"Hắn trả cho cậu bao nhiêu ta có thể..."

"Phanh" một tiếng, thân thể hắn va vào cánh cửa, nhất thời, ngón tay Đường Kính Nghiêu căng cứng lại, súng máy điên cuồng phun ra tia lửa, giọng nói của hắn vẫn nhàn nhã truyền ra từ máy bộ đàm.

"Đừng có ngốc, Đường tiên sinh, nếu như ta bị tiền đánh động thì ta đã không làm sát thủ, đến lúc này thì ông nên nhận mệnh đi."

Giọng nói của hắn nhu hòa nghe giống như đang khuyên nhủ người.

Nếu như có nhiều người ở đây thì Đường Kính Nghiêu cũng sẽ không giống như bây giờ, nhưng mà việc đêm nay quá mức quỷ dị, một người bò lên tòa nhà năm tầng sau đó thừa dịp hỗn loạn mà giết chết nă tên Mafia Ý, sau đó lại lấy thực lực một người áp chế tất cả, người này không ngờ còn có thể khống chế tất cả những thứ hắn muốn, hắn muốn đánh đâu thì đánh đó, hắn muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện ở đó, hắn kohng6 khác gì một con quỷ.

Cửa phòng chịu không nổi sự tàn phá của súng máy nên ầm ầm ngả xuống đất, khi nó ngả xuống đất con mang kèm theo xác của tên thuộc hạ, tên này đã sớm bị súng tự động bắn thành một đống máu thị. Đường Kính Nghiêu vẫn như cũ điên cuồng bắn phá, rốt cục, "Ca" một tiếng, khi hết đạn thì, "Phốc", "Phốc" hai tiếng, từ bên ngoài có hai viên đạn bắn vào xuyên qua hai tay hắn, một đứa bé từ bên ngoài đi vào.

"Cha..."

Tuy rằng biết cha mình không phải là người tốt, nhưng mà khi thấy Đường Kính Nghiêu nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, Heidy cuối cùng vẫn không đành lòng định chạy tới nhưng bị Marilyn kéo lại, hai người nhìn ra cửa sau đó ngây người.

"Ách..."

"Ca, ca ca..."

Không ngờ được đã cậu bé đã từng cả người vô hại năm lại thành một người lùn có vết sẹo trên mặt, hai người ngẩn ra, người lùn phất phất tay:

"Không còn nhiều thời gian, Marilyn, cô cầm súng lên, chuẩn bị rời khỏi."

Một lát sau hắn chần chừ hỏi:

"Biết bán súng không?"

"Biết, biết."

Lúc này Marilyn đã biết người trước mặt chính là cậu bé đó, ai là người thật thì tạm thời không bàn đến, Marilyn gật đầu, từ bên người Đường Kính Nghiêu cầm lên súng lục, tiểu cô nương chạy tới:

"Ca ca... Thật là ca ca ư? Sao, sao lại biến thành thế này."

"Heidy ngoan, đi ra ngoài sẽ nói."

Cô bé giơ tay lên định sờ vết sẹo thì Gia Minh vội vã quay đầu qua nhìn về phía cầu thang bên ngoài, một mình hắn có thể dễ dàng rời khỏi, nhưng mà dẫn theo hai nữ nhân thì có chút khó nói.

Ngay lúc này tiếng súng từ bên ngoài truyền tới, hắn phản xạ có ý thức quay đầu lại đi đến bên người Marilyn, Marilyn lúc này hai tay cầm súng lục bắn chết Đường Kính Nghiêu đang nằm trên mặt đất.

Tự tay giết người chồng phản bội, chưa từng trải qua giết chóc mà có thể làm gọn như thế, đây gọi là yêu càng đậm thì hận càng sâu ư...

Trong lòng hắn hiện lên ý nghĩ này nhưng không có suy nghĩ nhiều, hắn quay đầu lại nói:

"Được rồi, chuẩn bị..."

Lời còn chưa nói hết thì tiếng thét chói tai của Heidy vang lên: "Mẹ --", Gia Minh xoay người, trở tay ngăn chặn Marilyn xoay khẩu súng hướng chính mình bóp cò, "Răng rắc" một tiếng, khẩu súng bị biến thành những linh kiện.

"Cô là một nữ nhân ngực to ngu ngốc!"

Gia Minh tát một cái sau đó rống lên:

"Tôi mạo hiểm tánh mạng tới cứu các người, cô báo đáp tôi như vậy sao! Nói cho cô biết, cô thiếu tôi hai cái mạng, dựa theo cách nói của Trung Quốc thì cả đời này kiếp này cô phải làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của tôi! Muốn chết phải không, tôi bây giờ đi khỏi để cho con gái của cô bị tiền dâm hậu sát! Tái dâm tái sát!"

Hắn càng nói càng hung tợn, lúc này ngay cả những câu mằng người cũng nói ra. Heidy khi nghe hắn muốn bỏ lại hai mẹ con thì nhút nhát kéo cánh tay hắn, Marilyn thì cả người run lên, nước mắt liên tục chảy ra, sau một lúc lâu, Gia Minh mới lấy một khẩu súng nhét vào tay nàng, lạnh lùng nói:

"Đi theo phía sau tôi, tôi sẽ đưa hai người ra, lời vô nghĩa tôi không muốn nói nữa, dù sao nếu như hôm nay cô chết ở chỗ này thì tôi sẽ ném Heidy ở lại! Tôi nói được thì làm được, cô tự mình suy nghĩ đi!"

Từng một lần đi đến ranh giới sống chết thì một người sẽ không có can đảm tự tử một lần nữa, khẩu súng trong tay Gia Minh giương lên tiêu diệt tất cả những cái đầu ló ra ở những chỗ gấp khúc trên hành lang, tảng đá phía dưới đã được lấy ra, có người bắt đầu vọt lên, có nghĩa là môt trận đánh ác liệt sắp sửa diễn ra.

Có chút khó khăn, cần phải như vậy mới được a...

Khóe miệng của Gia Minh hiện lên một nụ cười, nó kết hợp với vết sẹo trên mặt làm cho hắn càng thêm dữ tợn, hắn không để ý tới mỹ nữ tóc vàng còn đang sững sờ ở phía sau mà sờ sờ đầu cô bé, nói:

"Chúng ta trở về nhà."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-475)