← Ch.034 | Ch.036 → |
Thời tiết đã vào cuối thu, lá cây Ngô Đồng vàng óng ánh rơi xuống đầy trong bệnh viện, trong một cái ao cá cảnh nhỏ có mấy con cá đang chậm rãi bơi đi bơi lại.
Mỗi khi lá cây hạ xuống, điểm vào mặt nước tạo nên những điểm rung động, bệnh nhân nơi đây thường kết đôi, kết ba với nhau đi lại nói chuyện.
Nhưng mà, Gia Minh mỗi khi đi ra khởi phòng bệnh, thì đều có cảm giác mình đang sống trong bệnh viên tâm thần, hơn nữa phía sau hắn còn mọc thêm một cái đuôi.
Lấy thể chất của Gia Minh mà nói, thì chỉ cần băng bó, uống thuốc xong là có thể hành động bình thường, nằm viện vốn là chuyện thừa, thế nhưng với bối cảnh của Hoàng gia mà nói, thì bọn họ không bao giờ quan tâm tới Gia Minh, nhưng tiền thì họ không thiếu.
Bệnh nhân có tiền thì làm gì có bệnh viện nào chối, cho nên Gia Minh đương nhiên được hưởng đặc ân chăm sóc chu đáo, một tuần sau đó Gia Minh vẫn phải nằm trong cái bệnh viện này.
Người theo đuôi đương nhiên không phải là Linh Tĩnh và Sa Sa, mà chính là người cùng bị nạn với hán, từ khi nhập viện cho tới nay, hai người ngoại trừ một tiếng cám ơn cũng không nói gì nhiều.
Thế nhưng khi mà Linh Tĩnh và Nguyệt Trì Huân tới nói chuyện vào ngày chủ nhật, thấy cô gái Nhật Bản này cứ nằm thừ người ra, Linh Tĩnh mới bảo là khi nào Gia Minh rảnh thì mang nàng ta ra ngoài một chút.
Đề nghị này mặc dù Gia Minh không được trực tiếp gật đầu, nhưng mà từ lúc đó trở đi, mỗi khi Gia Minh đi ra ngoài, là cô ta như một u linh bám theo
Khi Gia Minh đi dạo trong viện, Nguyệt Trì Huân lẳng lặng bám theo, khi Gia Minh ngồi trên ghế, cô ta cũng im lặng ngồi một bên, khi Gia Minh ngồi xổm ở bờ ao, Nguyệt Trì Huân cũng ngồi bên cạnh, khi Gia Minh tới các lương đình ngồi chơi cờ vây với các cụ già, Nguyệt Trì Huân cũng đứng bên cạnh nhìn.
Mà điều kinh khủng nhất là, mỗi khi Gia Minh chiếm thượng phong, Nguyệt Trì Huân chỉ cần điểm hai ba cái trên bàn cờ là mấy cụ già lại vui tươi hớn hở nói: "A, a, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy..." sau đó chuyển bại thành thắng.
Vì vậy mà Gia Minh buồn bực!
Chẳng nhẽ do kiếp trước làm nhiều chuyện thất đức, nên kiếp này có một u linh bám theo sau? Ách... Đời trước đúng là làm không ít chuyện thất đức, thế nhưng mà kiếp trước là Nguyệt Trì Huân tự sát, chứ đâu có liên quan gì tới hắn... Hay là, oán linh có thể xuyên qua thời không?
Trên thực tế, Gia Minh cũng không phải là người nhiều chuyện, tuy rằng trong lòng rất phiền muộn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng ngoài miệng cũng không nói cái gì, dù sao hai người cũng chẳng có giao tình gì cả, cho nên hắn cũng không muốn chọc vào một gia đình là thành viên của Bùi Gia La. Trên mặt Gia Minh lúc nào cũng biểu thị thái độ "Tôi không quen biết cô" để thể hiện.
Cứ buổi trưa và buổi tối là Linh Tĩnh và Sa Sa lại mang cơm nước tới, đương nhiên là Nguyệt Trì Huân cũng có một phần, tuy rằng Gia Minh vẫn cố tình làm lạnh với nàng ta, nhưng mà Linh Tĩnh lại không như vậy.
Linh Tĩnh dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình nói chuyện cùng với Nguyệt Trì Huân, qua đó đã kết giao tình, trong lòng Gia Minh nghĩ rằng, có lẽ đoạn giao tình này sẽ mang tới cho hắn những phiền toái.
Cứ như vậy mà ở trong bệnh viện bốn, năm ngày, cuối cùng cũng tới thời gian mà Gia Minh xuất hiện. Đêm hôm đó Linh Tĩnh lại nói chuyện với Nguyệt Trì Huân, nói là tạm biệt, lúc đêm khuya, khi Gia Minh đang chập chờn ngủ thì nghe thấy thanh âm của Nguyệt Trì Huân.
"Cố Gia Minh..."
Thanh âm kia vô cùng êm dịu và cẩn thận, dường như muốn đoán xem mình đã ngủ hay chưa, một lát sau, trong miệng Gia Minh mới "ừ" một tiếng.
"Anh... Xin lỗi, thứ cho tôi mạo muội, có thể... tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
"Không thể, xin lỗi."
Gia Minh dùng Nhật ngữ hồi đáp.
Bên kia rơi vào trong trầm mặc, Gia Minh chuyển mình đang chuẩn bị ngủ thì thanh âm kia lại vang lên.
"Xin lỗi... Thế nhưng, chuyện này đối với tôi mà nói nó rất trọng yếu, không biết Cố quân có thể nghe tiếp... rồi quyết định được không..."
Gia Minh không trả lời, chỉ nghe bên kia nói:
"Tôi muốn hỏi một chút, Cố quân... có... có kinh nghiệm với con gái chưa..."
Gia Minh hai mắt trợn trừng, tại sao, cười nhạo mình ư, hắn nói:
"Có, nhưng mà cùng với nữ tử tây dương, chưa từng có với con gái Nhật Bản ngực nhỏ mông nhỏ, sao vậy? Cô muốn tôi làm với cô hay sao?"
Đối với người không muốn quan tâm, ngữ khí của Gia Minh cũng không cần cẩn thận, vốn tưởng rằng đây là một cô gái quý tộc Nhật Bản được giáo dục cẩn thận, sẽ á khẩu mà tiếp tục ngủ, nhưng không ngờ bên kia vẫn nhỏ giọng nói:
"Đúng, đúng... không biết có thể..."
"Không được, thân hình của cô vẫn còn chưa trưởng thành, hiện tại toàn thân lại toàn vết sẹo, xấu xí muốn chết, tôi vẫn còn là một thiếu niên khỏe mạnh đang thời kỳ phát dục, nếu như làm với cô một lần, mà lưu lại bóng ma ám ảnh cả đời, vậy thì cuộc sống sau này sẽ bị ảnh hưởng. Cô có muốn báo ân cũng không phải làm như vậy, cứ im lặng mà biến mất trước mặt tôi là tôi cảm ơn rồi... Nếu không thì phòng ở bệnh viện này không thiếu, tôi không muốn cùng cô chen chúc trong một cái giường... A không, là một gian phòng..."
Miệng của hắn nói lung tung như vậy, nhưng mà trong lòng hắn nghi hoặc, tại sao lại phải làm? Bây giờ mà vẫn còn có chuyện cứu người một lần là con gái lấy thân báo đáp, nếu như vậy chắc là do kiếp trước tích đức quá, nhưng mà kiếp trước hắn đã sống rồi, nếu như có chuyện như vậy, thì tại sao trước kia, tiêu chuẩn đạo đức của xã hội lại thấp tới mức không thể thấp hơn?
Cho nên hắn nghĩ chuyện này chỉ là đùa mà thôi, Gia Minh đợi một lát sau, lại thấy giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Xin lỗi... thế nhưng... không biết Cố quân có biết, Nguyệt Trì gia của chúng tôi đang gặp phải một kiếp nạn..."
Việc này, Gia Minh đương nhiên là biết rõ, người chủ sự của Bùi Gia La ở Nhật Bản là Ngự Thủ Thương đã sớm lên kế hoạch tiến công vào Nguyệt Trì gia, chỉ là hắn không tìm được cái cớ nào. Hiện giờ con trai của hắn là Ngự Thủ Hỉ coi trọng Nguyệt Trì Huân mới 14 tuổi, cho nên lợi dụng việc đó châm mồi ngọn lửa.
Nghĩ tới đây, Gia Minh không khỏi nhíu nhíu mày, lẽ nào cô bé này nhìn thấy năng lực của mình, muốn dùng trinh tiết thực hiện kế Di họa Giang Đông, để cho Ngự Thủ Hỉ tấn công hắn, trong nháy mắt, Gia Minh kích động tới mức muốn giết người.
Ngự Thủ Hỉ là một trong số hai Dị năng giả của Bùi Gia La, sức mạnh tương đương với Chư Thần Vô Niệm, thường ngày hắn hành sự vô cùng nhân hậu, nhưng mà hắn có một chỗ biến thái, đó là hắn cực kỳ chán ghét nữ nhân nào đã 18 tuổi.
Những người lên giường với hắn từ trước tới giờ toàn là thiếu nữ chừng 13, 14 tuổi, sau khi cướp đi trinh tiết của các nàng, hắn không bao giờ để mắt tới lần thứ hai.
Nguyệt Trì Huân bị hắn coi trọng, tuy rằng bên ngoài thì làm như lễ đính hôn, nhưng hắn biết Nguyệt Trì gia sẽ không bao giờ đồng ý, cho nên Bùi Gia La nhân cơ hội này gây khó dễ.
Nói đi cũng phải nói lại, Ngự Thủ Hỉ tuy rằng biến thái, nhưng mà hắn chưa bao giờ dùng sức mạnh, từ trước tới nay hắn toàn dùng tiền tài cho người nhà của những cô bé, sau đó dùng kẹo hay đồ chơi lừa mất trinh tiết của họ. :
Dùng sức mạnh đối phó với Nguyệt Trì gia như lần này, thì người ngoài cuộc cũng biết, người muốn đối phó với Nguyệt Trì gia là lão đầu của Ngự Thủ Hỉ, cho dù Nguyệt Trì gia có đồng ý hay không, gia tộc này cũng khó mà tránh khỏi một kiếp.
"... Bởi vì... gia tộc của tôi đã thỉnh cầu Cao Thiên Nguyên trợ giúp, để củng cố mối quan hệ cho nên cha tôi đã từng nói với tôi, là phải đính hôn cùng với trưởng nam của Thiên Vũ gia, tôi chưa từng gặp qua Chính Tắc Quân của Thiên Vũ gia, nhưng lần này mà trở về, thì không có cách nào cãi lệnh cha được nữa, cho nên tôi mới muốn đem lần đầu tiên..."
"Lần đầu tiên thì đừng có dây dưa tới tôi, ... bằng không thì ở chỗ này có cái bút máy, cô trực tiếp đâm thủng là được rồi..."
"Đâm, đâm thủng..."
"Đúng, đâm thủng, sau đó cho Ngự Thủ Hỉ nhìn, thằng chó đó có một loại mỹ học đáng buồn nôn, tuy rằng lần này bị cha của hắn lợi dụng, nhưng mà chỉ cần cô không còn lần đầu tiên, hắn khẳng định sẽ tuyên truyền ra ngoài là hắn không có một chút quan hệ nào với cô, cứ như vậy, cô cũng đâu cần phải gả cho Thiên Vũ Chính Tắc nữa. Ha hả, ta thật lợi hại..."
Hắn thuận miệng nói lung tung, nhưng không ngờ lại có lý, trong lòng hắn đang tự tán dương mình trí lực tuyệt vời, đồng thời với cốc nước ở đầu giường để uống, nhưng lại nghe thấy thanh âm động đậy, chắc là cô bé kia đã xuống giường, đi tới bên giường của hắn.
"A, cô làm gì thế." Gia Minh vừa nói đùa, nhưng mà cô bé kia lại tưởng là thật, sau đó hắn thấy cô bé vươn tay ra, nói:
"Tôi... tôi muốn mượn bút máy..."
"Cô —— phốc ——"
Vì thấy khuôn mặt nghiêm túc của Nguyệt Trì Huân, Gia Minh đành phải quay lại, ngụm nước đang uống lập tức phụt ra ngoài, sau đó ôm bụng bắt đầu lăn lộn:
"Ha ha ha... Đồ ngốc, tôi nói đùa, chẳng nhẽ cô lại muốn dùng bút máy... Ha ha ha ha ha hả a..."
Lúc này, trong đầu hắn lại tưởng tượng ra một khung cảnh khác, Nguyệt Trì Huân mẽ lệ, mở hai chân của mình, dùng bút máy đâm vào trong.
Tình cảnh này làm cho hắn bật cười, cười mãi không dừng được, hắn phải cố gắng vuốt bụng, sau đó nhìn Nguyệt Trì Huân, lại nở nụ cười:
"Ha hả... Quay về đi ngủ đi, cô bé ngốc, Bùi La Gia có chủ ý với Nguyệt Trì gia của cô thật, chứ không có liên quan gì tới chuyện cô dùng bút máy... Ha ha, nếu như cô làm như vậy thì chỉ làm cho tên Ngự Thủ Hỉ biến thái kia phiền muộn một chút thôi, a, cô đúng là hợp khẩu vị của hắn..."
"Cố quân, cậu... rất hiểu rõ Bùi La Gia?"
"Không, tôi với Bùi La Gia một chút quan hệ cũng không có, cũng không muốn có quan hệ với hắn làm gì cả..."
Hắn chui vào trong chăn, nhưng lại nghĩ, trêu chọc Nguyệt Trì Huân như vậy thì cũng nên an ủi nàng ta một chút:
"Cô yên tâm đi, sau khi cô gặp Thiên Vũ Chính Tắc, cô sẽ thấy hắn là một người không tồi, nhưng mà cho dù cô có thích hắn hay không, có cùng hắn đính hôn hay không, hắn cũng không động tới cô được đâu, bởi vì hắn đã có bạn gái rồi."
"Cố quân... quen với Thiên Vũ quân?"
Gia Minh quay đầu lại, không hề trả lời bất cứ câu hỏi gì nữa, trong lòng Nguyệt Trì Huân lúc này đã có một cảm giác cam chịu, lúc này Gia Minh còn chưa biết, cái sự trầm mặc này đã mang tới một sự sơ hở cho hắn, may là không dẫn tới phiền toái gì lớn.
Sau khi ra viện, rồi quay lại trường học, hắn không còn liên lạc gì với Nguyệt Trì Huân nữa. Sau đó vài ngày, lại một thứ năm nữa đã tới, hắn rời khỏi Diệp Thị Võ Quán về đến nhà, nhưng chưa cần vào nhà, hắn đã nhận ra một điểm không đúng, nhà hắn đã có người vào.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, hắn mới đẩy cửa tiến vào, trên bàn sách bên cạnh giường có một tờ giấy, phía trên là những dòng chữ Hán rất đẹp, đẹp tới mức khiến người khác phải thẹn thùng:
"Hai giờ chiều ngày mai, ở quán cà phê Tịch Độ phía đông thành, cùng quân gặp gỡ, không gặp không về. Thiên Vũ Chính Tắc."
Buổi chiều ngày thứ hai được nghỉ, do có ban kiểm tra, ngay cả điều này đối phương cũng biết, chứng tỏ hắn đã suy tính cặn kẽ, rõ ràng.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |