← Ch.073 | Ch.075 → |
Trên thuyền có ba phòng y tế, cái phòng gần nhất là phòng ở tầng hai phía bên phải, thời gian lúc này là hơn tám giờ sáng, xung quanh thân tàu sóng biển đụng vào bắn lên những bọt nước trắng xóa, trời trong xanh vạn dặm, những bóng mây hiện lên trong vắt.
Nắng đẹp màu thua khiến cho tình thân của con người rất thoải mái, nhưng mà tâm tình của Gia Minh thực sự khó mà hưởng thụ cảnh đẹp này, cho dù thế nào, hắn cảm thấy mình rất vô dụng, đặc biệt trong thời gian hiện tại.
"Tâm tình đúng là không tốt, nếu có thể tìm lý do giết hai người, thì tâm tình nhất định sẽ khôi phục lại..."
Vừa nghĩ tới những lý do khiến cho hắn thoải mái, trong đầu hắn lập tức chui ra phương thức cũ rích, hắn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn xung quanh, đánh giá tình hình một lần.
Lối vào thì nhỏ, nhưng cái phòng y tế lại rất lớn, cái phòng bị một tấm bình phong tách đôi ra, một bên là giường bệnh, một bên làm chỗ ngồi, ở giữa là phòng của bác sĩ, bên cạch có một quầy thuốc.
Bên trong quầy thuốc có một phụ nữ trung niên chừng hơn 40 tuổi, trong quầy bán toàn những nhãn hiệu áo mưa đắt tiền, màu sắc rực rỡ giống như là trưng bày kẹo cao su trong siêu thị.
Thấy Gia Minh đi tới, người phụ nữ trung niên cười cười, Gia Minh cũng cười, rất có lễ phép nói:
"Cô ơi, cháu muốn thuốc trị say tàu và một hộp giấy thử thai."
Nghe xong bốn chữ "hộp giấy thử thai" người phụ nữ trung niện có biểu tình vô cùng kỳ quái, đánh giá Gia Minh lại vài lần, sau đó mới tiện tay cầm lấy hôp thuốc chống say tàu cho Gia Minh, sau đó bên trong quầy hàng tìm cái hộp giấy thử thai.
Nhưng đúng vào lúc này, một bác sĩ mặc áo blue trắng mang theo hai người đi vào, một nam một nữ, nam chính là Hứa Nhạc mà nữ thì Gia Minh có ấn tượng đôi chút, người này cùng với Trần Cô Hạ đã từng vào trường của Gia Minh dạy y, tên gọi là Lý Vân Tú,
Thật là oan gia ngõ hẹp, xem ra đời trước chúng ta là tình địch... Gia Minh bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi mình, quả nhiên, vừa thấy Gia Minh ở bên cạnh quầy hàng, Hứa Mặc liền bước chậm lại.
Lúc này vị đại thẩm trung niên kia cũng tìm xong hộp giấy, để xuống mặt quầy hàng, nói:
"Xong, giấy thử thai của cậu, tổng cộng 68 đồng."
Đây chính là giá bán heo trên trời, nhưng Gia Minh không chú ý tới điều này, đang muốn bỏ tiền ra, thì Hứa Mặc đã đằng đằng sát khí từ bên cạnh vọt tới, một tay túm áo của Gia Minh, một tay cầm hộp giấy thử thai nói:
"Em.. em lại có thể mua thứ này, em mua cái này làm gì? Nói!"
"Đâu có liên quan đến thầy, thầy Hứa, trên thuyền có bán, em nguyện ý mua ..."
"Nói!"
Dường như bị khí thế của đối phương hù dọa, trên mặt Gia Minh hiện lên thần sắc thành khẩn, tươi cười:
"Ách, em và mấy bạn đánh bài trong phòng, ai thua thì bị dán giấy lên mặt, chẳng nhẽ em lại đi kiểm tra xem mình có mang thai hay không ư?"
"Em nói láo!"
Lắc lắc hộp giấy thử thai, thần tình Hứa Mặc trở nên dữ tợn nói:
"Em hãy thành thật khai ra, có phải là ... có phải là nàng mang thai hay không, em ..."
Đại khái là bởi vì bân tâm danh dự của Nhã Hàm, cho nên Hứa Mặc không cách nào nói thẳng tên được, căn cứ vào biểu tình của hắn, tâm tình của Gia Minh có chút khó chịu cũng phải bật cười, một tay nhanh như chớp đưa lên.
"Không muốn ngón tay bị gãy, thì hã buông ra, "nàng" của thầy là ai? Chuyện của em có cần phải giải thích cho thầy không?"
Hộp giấy thử thai rơi trên mặt đất, ngón trỏ và ngón giữa của Hứa Mặc bị Gia Minh túm được, chỉ cần gập lại chắc sẽ gãy.
Đây coi như là một trong những tuyệt kỹ truyền kỳ tạo nên danh tiếng của Gia Minh sau này, người bên cạnh thấy động tác của Gia Minh thì líu lưỡi.
Mặc dù Hứa Mặc không dạy ban của Gia Minh, nhưng mà cho dù thế nào đi nữa hai người cũng có thân phận thầy trò, nhưng trong mắt hai người bây giờ, có lẽ chỉ còn hai tình địch tranh giành một nữ nhân thôi.
Tuy rằng không hiểu nhiều chuyện, nhưng mà Lý Vân Tú cũng biết, nàng tươi cười tiến lên.
"Ách, chuyện này, em là Cổ Gia Minh đúng không? Chị nghe cô Trương nói tới em, nghe nói em là sư đệ của nàng, thầy Hứa cũng là bạn thân cô Trương, tuy rằng không biết các nguwofi xảy ra chuyện gì, thế như chúng ta đang ở trên du thuyền, hai vị có nên nể mặt cô Trương cùng nhịn một chút có được hay không..."
Năng đâu biết rằng, lửa giận của Hứa Mặc cũng vị Nhã Hàm mà bùng lên, nữ nhân mình thích thì lại tỏ ra lạnh nhạt với mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại vị tên học sinh cấp 3 này giành mất. Hơn nữa bây giờ bọn họ lại có con nữa chứ.
Tinh thần của Hứa Mặc lúc này đã ở trạng thái vô cùng nguy hiểm, ánh mắt đỏ ngầu, thân hình rung rẩy, nhưng rốt cục tay trái của hắn vung lên thả Gia Minh ra, động tác này làm quá mạnh, tý nữa thì đập vào người Lý Vân Tú, khiến nàng phải "a" một tiếng né tránh.
Thấy Hứa Mặc buông áo mình, Gia Minh cũng buông ngón tay của hắn, nhặt hộp giấy thử thai trả tiền, Hứa Mặc quay đầu lai, tâm tình của hắn dường như đã bình tĩnh nói:
"Cô Lý, xin lỗi, tôi quá kích động."
"A, không có gì...."
Vốn muốn nói anh dù sao cũng là thầy, nhưng mà quan hệ của mọi người lúc này đang căng thẳng, những lời này tốt nhất là không nói ra miệng.
Thiếu niên tên là Cổ Gia Minh kia lại tỏ ra không có chuyện gì, trả tiền, kiểm tra hộp giấy thử thai, điều này khiến cho Lý Vân Tú cảm thấy thú vị, nghĩ thầm, chắc là Hứa Nhạc hiểu lầm gì đó, hắn mua thứ này có thể là cho mẹ hoặc chị gái của hắn mà thôi.
"Ách, đại thẩm, ở đây có bán nhãn hiệu áo mưa nào tương đối không? Cháu trước đây có dùng ... Ách, cháu đương nhiên là chưa dùng, nhưng nghe người ta nói ... cái loại nào tốt là loại mỏng, nhưng phải an toàn....Ha hả, cháu muốn mua một loại... Đại thẩm, ở đây có cảm giác thứ nào mang lại cảm giác tốt và có tính an toàn không... Ách, đương nhiên không phải là cháu dùng, ha ha ha ..."
Với bộ dáng giấu đầu hở đuôi này, lại ngẫm nghĩ những từ ngữ trong câu nói, hình tượng tốt đẹp trong lòng của Lý Vân Tú về Gia Minh sụp đổ hoàn toàn, khuôn mặt của vị đại thẩm bán hàng có rút lại. Một tiểu tử xấu xa, cùng với một vị đại thẩm trung niên bàn luận chuyện áo mưa, đúng là không biết có còn chuyện gì khác nữa không....
"Tao giết mày."
Người đầu tiên không nhịn được trước ngón đòn tà ác này vẫn chính là Hứa Mặc, hắn đấm một quyền về phía Gia Minh, Lý Vân Tú muốn ngăn cản đã không kịp, cho dù thế nào, đánh một học sinh là không đúng.
Nhưng mà sau một khắc, Gia Minh đã thoải mái né qua, một quyền kia thiếu chút nữa không dừng lại được, cố gắng lắm mới dừng lại ngay sát mặt đại thẩm trung niên.
Vị đại thẩm kia hét lên một tiếng, bị dọa đến lui ra phía sau vài bước, ngã trên mặt đất, bác sĩ kia vội vã đi vào xem nàng có bị thương không, cảnh tưởng trở nên hỗn loạn.
Đứng đối diện, Gia Minh nhún vai, phản phất như là muốn nói:"Mày nhìn đi, thấy hậu quả chưa.."
Sau đó dùng vẻ mặt vô tội đi ra ngoài, để lại Hứa Mặc với con mắt đỏ bừng, cả người rung rẩy.
Sau khi ra ngoài Gia Minh buồn chán nhún vai, cân nhắc hai cái hộp trong tay. Mới đi được vài bước, đang muốn tiến lên lầu, một gã nam từ phía dưới chạy lên, lao qua bên cạnh hắn. Đột nhiên, Gia Minh giật mình một cái, nhìn vào người đang đi tới, ánh mắt trở nên trong suốt.
Trong ánh mắt đó mang theo sự lạnh lùng và hưng phấn.
Đúng là có thể phát tiết một chút rồi.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |