← Ch.103 | Ch.105 → |
Một bên xoa mồ hôi lạnh trên đầu, một bên liên tục ca ngợi kỹ thuật bắn súng của Nguyệt Trì Huân. Trong lòng Gia Minh cười thầm, hỏi Nguyệt Trì Huân muốn cái gì, vốn tưởng rằng nàng không thích cái gì, ai biết ngón tay của nàng lại nhấc lên:
"Em muốn... con mèo kia..."
"Ác, nhưng đó là gấu mèo..."
Hơi kinh ngạc tưởng là nàng nhầm, nhưng sau đó, ông chủ vội vàng đưa con gấu trúc cao bằng nửa người tới. Ôm con gấu trúc đứng sau lưng Gia Minh, lúc này Nguyệt Trì Huân thoạt nhìn đã khác trước một trời một vực, trở nên đáng yêu, ngây thơ, dường như ôn nhu hơn rất nhiều. Gia Minh thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng.
"Ách, thích búp bê?"
"Thích."
"Lúc nhỏ có chơi với nó không?"
"Có..."
"Còn thích cái gì nữa không?"
"Không biết..."
Tuyết đọng cả trên mặt nàng, cô bé này thực là. Gia Minh nở nụ cười:
"A, mỗi ngày phải giằng co trong sự sống cái chết đúng là đáng sợ, điểm này Ninja và sát thủ là giống nhau, nhưng cũng có chỗ khác, Ninja bỏ qua đại đa số sợ hãi, cái gì cũng tạo áp lực cho mình, như vậy không tốt, cho nên cô không cười, không gạt người khác. Sát thủ thì không nói nguyên tắc, không có nhiều quy củ và tập tục như các cô, họ thường mang áp lực tâm lý của mình phát tiết, con đường phát tiết..."
"... Có một số sát thủ hít thuốc phiện, chích máu mình, hoặc giam mình trong phòng, như vậy không tốt, có một số thì tự sát, khá hơn một chút thì giết người, đọc sách, lau súng, tốt nhất là nên đi du lịch, sàn nhảy các loại. Nếu như cô muốn phát tiết, tôi nghĩ cô nên tự tìm cho mình một cái mình thích, thích búp bê đương nhiên là, một điều tốt, sau này mua nhiều hơn một chút là được."
Dọc đuờng ôm gấu trúc đi theo Gia Minh, không lâu sau hai người đã ngồi trên tầng lầu của một tòa nhà cao chọc trời, Gia Minh nói đơn giản một số phương phép công kích đặc thù và phương pháp ứng phó, nhưng đa số thời gian vẫn là trầm mặc.
Cảnh tuyết trắng xóa bao phủ tầm mắt, hai người mỗi người ngồi một bên. Gia Minh nhìn cảnh sắc bên ngoài buồn chán đờ ra. Nguyệt Trì Huân ôm gấu trúc thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Gia Minh, sau đó lập tức rời đi chỗ khác.
"Đây là lần đầu tiên đi chơi?"
"Ừ."
"Thích không?"
"Thích..."
"Ngàn vạn lần đừng thích cái này, nếu có người ám sát cô, khả năng ứng biến của cô sẽ rất thấp, nên bỏ cái thích này đi."
"Ừ."
Sau đó là tiếng Bumper car điên cuồng (chơi trò ngồi xe nhỏ lái đi trong một khuôn viên). Gia Minh hỏi:
"Lần đầu tiên?"
"Ừ."
"Thích không?"
"Thích..."
"Đừng thích cái này, nhiều người, khi có người ám sát cô thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa xe không phải do chính cô kiểm tra, có bom cũng không nhận ra được, sau này đừng thích nữa."
"Ừ."
Lại kế tiếp...
"Cái cô thích nhiều quá, đó là một vấn đề lớn."
Gia Minh cau mày, nói:
"Được rồi, tôi thừa nhận cô không có kỷ niệm gì lúc nhỏ đáng nói, thế nhưng sát thủ là một nghề cô độc, những nơi nào nhiều người thì không nên đến, không nên tạo cho mình một quy luật nào đó rõ ràng, a, tôi nghĩ cô thích búp bê vải cũng không tệ, cô có thể ôm nó xem tiểu thuyết tình cảm. Linh Tĩnh và mấy nàng cũng thích cái này, đương nhiên ôm nam nhân bằng nhựa cũng được. Được rồi... Đã tới thời gian ăn cơm, chúng ta trở về đi."
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Gia Minh xoay người đi ở phía trước, Nguyệt Trì Huân ôm gấu trúc theo thường lệ đi sau, nàng quay đầu nhìn công viên một chút, sau đó lập tức đưa mắt nhìn vào lưng của Gia Minh... -
Kỳ thực, những thứ kia nàng có thể nói không, cảm giác thực của nàng là...
Vuốt ve khuôn mặt con gấu trúc, cảm thấy ấm áp nhẵn nhụi, nàng chỉ im lặng nhìn và đi theo bóng lưng kia...
Ra khỏi cổng lớn của công viên. Gia Minh đi tới một quán bar cách đó không xa, khi tới bên cạnh, mới phát hiện bầu không khí dường như có cái gì đó không đúng.
Gần đây thế lực của Sa Trúc bang đã phát triển tới chỗ này, thường hay phát sinh xung đột với các bang phái khác, cái quán bar "Cappuccino" (cà phê nổi tiếng thế giới) cũng có thể coi là một cứ điểm nhỏ.
Trước cửa quán bar đang tạo nên thế giằng co, một bên đương nhiên là thành viên của Sa Trúc bang, bên kia hiển nhiên chính là thành viên của bang hội nơi đây. Tuy rằng bầu không khí lúc này tương đối bình thản, đây đó còn có người thân mật trò chuyện với nhau, nhưng Gia Minh cũng hiểu, bên trong quán rượu, hơn phân nửa là đang tiến hành đàm phán.
Mình cần ẩn đấu thực lực, nhưng mà cô bé ôm gấu trúc đi sau không cần cảnh sát. Viêm Hoàng Giác Tỉnh hơn phân nửa biết lai lịch bối cảnh của nàng, đi tới trước cửa quán rượu, Gia Minh cười hỏi:
"Tiêu Sái ca. Sa Sa có ở bên trong không?"
"A. Gia Minh."
Nhìn cô gái xinh đẹp ôm gấu trúc, người tên là Tiêu Sái ca cười cười:
"Bên trong đang đàm phán, Hoài Sa tiểu thư ở bên trong, nhưng mà cứ vào đi, không có việc gì đâu."
"Nếu không có việc gì, chúng tôi vào trước, yên tâm, tìm được Sa Sa chúng tôi sẽ núp ở phía sau, sẽ không làm phiền đâu."
Ban ngày, nhưng đèn trong quán rượu lại bật, chiếu sáng khắp nơi, hai người một trước một sau đi tới. Trong đại sảnh trái phải đứng không ít người, một cái bàn tròn ở giữa.
Người của đôi bên đang ở chỗ này cãi cọ, nhưng mà đây chỉ là những người phô trương thanh thế, không biết đánh nhau. Hai người bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt, đương nhiên, ánh mắt của mọi người dừng lại trên người của Huân ở phía sau.
Một thân y phục trắng tinh, thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuổi mỹ lệ, hơn nữa còn ôm con gấu trúc to đùng, trông giống như một người mẫu.
Ở một cái cửa nhỏ bên kia phòng khách. Sa Sa ló đầu ra ngoài, hướng bên này vẫy tay.
Bởi vì hai người đi vào nên đã cắt ngang câu chuyện đàm phán một lúc, sau đó, mấy lão đại chỉ chỉ trỏ trỏ vào Gia Minh cùng Nguyệt Trì Huân, một tên hói đầu khua chén rượu trong tay, chén Hồng Tửu hắt lên trên con gấu mèo của Nguyệt Trì Huân, hơi sững sờ:
"Ha ha, xin lỗi xin lỗi, không cẩn thận không cẩn thận, tới đây, ta giúp cô lau khô... Lão Chính, ông tìm ở đâu ra cô phục vụ xinh đẹp như vậy, thực là tinh mắt."
Hắn đưa tay muốn sờ con gấu mèo, nhưng lại bị Nguyệt Trì Huân lách sang một bên, tên hói đầu lập tức đưa tay về phía vai của Nguyệt Trì Huân, thì Liễu Chính trầm giọng nói:
"Đây là khách nhân của ta. Lão Ngốc, ông tốt nhất chú ý một chút."
"Ách, ta đâu có gì không chú ý, ta đâu có làm gì, nếu như không phải nhân viên phục vụ đó ông mời, thì ta sẽ mời nàng. Ha hả, không chú ý..."
Tên hói đầu cười cười, nói:
"Ta chẳng nhẽ lại không chú ý tới sự lợi hại của ông hay sao? Khi chiếm địa bàn của ta sao ông không chú ý, hôm nay ta không chú ý thì thế nào? Đừng quên món nợ của ông cùng Vĩnh Thịnh bang vẫn còn chưa thanh toán ông muốn đánh nhau ư?"
Vừa nói, hắn vừa muốn giằng lấy gấu trúc trong tay của Nguyệt Trì Huân, chỗ đứng này không thể tránh được nữa, con gấu trúc bị ném ra ngoài, rơi ở phía sau, lập tức có một gã thủ hạ của hắn nhặt lên.
Bầu không khí ở trong đại sảnh trở nên căng thẳng, đôi bên đương nhiên hiểu Sa Trúc bang không có nhiều nhân thủ ở đây, cho nên bên Sa Trúc bang căng thẳng hơn.
Ánh mắt của Nguyệt Trì Huân lóe lên, đi tới người cầm gấu trúc, nhưng mới đi tới gần, con gấu trúc đã bị người này ném cho một người khác, ai nấy trong đại sảnh đều nở nụ cười.
Quay đầu lại, ánh mắt Nguyệt Trì Huân nhìn về Gia Minh. Gia Minh cười nhạt, lắc đầu, xoay người đi về phía Sa Sa, tay hắn làm một động tác đơn giản.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |