← Ch.153 | Ch.155 → |
Cái gọi là dị năng giả, thực ra cũng không khác người bình thường là bao, điều này Gia Minh đã sớm biết.
Di chuyển trong phạm vi nhỏ, bay lượn trong khoảng cách ngắn, che đậy tầm nhìn trong nháy mắt, ngưng nước thành băng, điều khiển ngọn lửa... Những dị năng này nói thì rất thần kỳ, đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người cũng có hiệu quả rất rung động, còn đối với những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt như Gia Minh mà nói, ảnh hưởng tạo thành trên căn bản có thể bỏ qua được, cho dù đối phương có dị năng thì cũng có thể xem như hắn mang theo một loại vũ khí lợi hại, như vậy xem ra vẫn không khó đối phó.
Vì vậy, trừ tự nhiên tiến hoá giả thực sự gần với siêu nhân trong truyền thuyết ra, khi chống lại dị năng giả Gia Minh cũng không sợ. Những dị năng giả thường phải huấn luyện nhiều hơn người bình thường một hạng mục là sử dụng tốt kĩ năng của bản thân, nhưng mình lại có kinh nghiệm phong phú hơn đối phương, trải qua huấn luyện cũng nghiêm khắc hơn vì vậy không có chút thua kém nào.
Sau khi biết tin tức về Đông Phương Nhược, hắn đã âm thầm phân tích rất nhiều, mấy trăm năm chưa chắc đã xuất hiện một tự nhiên tiến hoá giả, như vậy khả năng này có thể bỏ qua, nếu Viêm Hoàng Giác Tỉnh muốn nàng đến để thăm dò mình, vậy thì chắc chắn là nàng sẽ có một loại dị năng nào đó đủ để phán đoán cấp độ, lực lượng của mình, có khả năng nhất là nàng có thể nhận định một người có dị năng hay không, bởi vì James Cook đến để truy tìm tự nhiên tiến hoá giả, Viêm Hoàng Giác Tỉnh chắc chắn cũng sẽ tiến hành tính toán trên phương diện này.
Chuyện nhà mình, nhà mình biết, Gia Minh rất rõ ràng trạng huống của mình, nếu không có dị năng thì sẽ không sợ người khác dò xét, song sau khi tiếp xúc với Đông Phương Nhược thì một phát hiện lại khiến hắn cảnh giác. Cả quá trình nói chuyện với nhau, đầu mình đau nhói ba lần, có thể dự đoán là Đông Phương Nhược sử đụng dị năng với mình, song đây cũng là một hiện lượng rất không hợp lý.
Trực tiếp đọc được trí nhớ của người khác hoặc có thể nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ của hắn, suy tính ra đường nhân quả, quá khứ, tương lai của người kia, dị năng mạnh mẽ như vậy chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết. Còn lực lượng về tinh thần trong thế giới thực lại rất mơ hồ, tỷ như đoán được suy nghĩ đại khái của một người, xác định sự khác thường về tinh thần lực vốn có của con người, hoặc dùng trực giác để dò xét ra cấp bậc về lực lượng của đối phương... Một số dị năng này được xác định là có thể xuất hiện, mặc dù không biết là Đông Phương Nhược nắm giữ loại nào nhưng có thể khiến người đau đầu trong chốc lát, dị năng như vậy thực sự hơn buồn cười, thay vì quy nạp vào hệ dò xét còn không bằng xếp nó vào hệ công kích. Nhưng đương nhiên không phải Đông Phương Nhược tới để giết hắn, chỉ vì khá để ý đến lần nhức đầu này. Gia Minh mới tới đây một lần nữa để xem xét, hơn nữa cũng thử dò xét phản ứng của nàng.
Nếu là lực lượng dùng để công kích, công kích về tinh thần đột nhiên khiến người ta nhức đầu đúng là rất có hiệu quả, trong thời khắc mấu chốt đủ để thay đổi cục điện chiến đấu. Theo như báo cáo vừa rồi thì nàng không phát hiện được điều gì trên người mình, nhưng tại sao mình lại nhức đầu, hơn nữa... Đây không phải lần đầu tiên, năm ngoái khi ở trên du thuyềnTinh Mộng...
Lần đó ở trên du thuyền Tình Mộng còn có một tên dị năng giả hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang có danh hiệu là Tử Hả, dị năng của hắn là dùng sương mù màu tím che mắt người khác trong nháy mắt, lần đó mình cũng bị đau đầu trong giây lát, song hiệu quả của chút đau đớn đó cũng chỉ khiến người ta càng thêm tỉnh táo mà không làm ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu. Ký ức về lần đau đầu trước vẫn tồn tại trong đầu hắn, mãi đến tận hôm nay tình huống tương tự mới đột nhiên xuất hiện.
Đời trước cũng từng đối mặt với dị năng giả nhưng không xuất hiện tình huống tương tự, điều này nói rõ mình chỉ phát sinh phản ứng với một số loại năng lực, rốt cuộc là tại sao? Dị năng giả thuộc tinh thần hệ luôn khá nhạy cảm. Chỉ họng súng vào giữa trán Đông Phương Nhược, hắn đang chờ đợi đối phương dùng dị năng phản kích để xác minh hiện tượng kia một lần nữa. Song thời gian trồi qua nhưng Đông Phương Nhược vẫn đè nén hô hấp, hoàn toàn không dám có động tác dư thừa nào, tình huống khác thường trong đầu vẫn không xuất hiện trở lại.
Mặc dù có được dị năng thần kỳ nhưng cũng chỉ là cô bé non nớt chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp... Tình hình giằng co hơn mười phút, Gia Minh nhíu mày rồi chậm rãi thu hồi súng lại. Trong nháy mắt đó, cái trán nhăn lại vì sợ hãi của Đông Phương Nhược đột nhiên giãn ra, mặc dù vẫn cảm nhận được sự sợ hãi từ ánh mắt nàng nhưng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. -
Trong bóng tối, nàng vẫn lẳng lặng ngồi tại đó, sau mấy phút đồng hồ, dường như cảm thấy bóng dáng kinh khủng kia đã không còn ở trước mặt mình, nàng mới thử mở miệng ra dò xét thở ra một hơi, sau đó nàng ôm ngực, bắt đầu hô hấp dồn dập.
"Ôi... Ôi... Ôi..."
Ngã xuống giường, nàng vươn tay ra lục lọi trong bóng tối, cuối cùng đè một cái nút khẩn cấp xuống.
Mấy phút sau, tính cả bác sĩ, Lôi Khiếu Viễn, Đông Phương Lăng Hải cùng một đám người tụ tập đến căn phòng này. Đông Phương Uyển nghe nói rồi tìm đến cũng muốn vào trong nhưng lại bị cha mình đuổi ra ngoài, rốt cuộc thì nàng vẫn chưa được xem là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
"Nửa giờ trước tiểu thư Nhược Nhược mở cửa sổ thông ra sân thượng, người bên dưới vẫn luôn canh gác nhưng không phát hiện có người đi vào..."
"Hình ảnh từ camera giám sát đã bị thay đổi..."
"Nàng đến như thế nào, đi như thế nào đều không ai biết được..."
"Không hổ là người có thể đẩy lùi vua sát thủ... A, rất khó tưởng tượng được nàng lại là nữ.."
"Ngài đang kì thị giới tình..."
"Nàng đang cảnh cáo chúng ta..."
Trong tiếng bàn luận xì xào, chuyển qua chuyển lại qua tay mọi người là một tờ giấy có hình hoa Tulip, khi người đầu tiên bước vào căn phòng này, tờ giấy này đã được đặt ở trên ghế salon cạnh giường. Lúc này Đông Phương Nhược ngồi dựa vào đầu giường, vừa uống thuốc vừa miêu tả lại cảm giác khi đó cho mọi người.
"... Tôi chỉ biết đó là một người rất kinh khủng... Nàng ngồi trước mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy lúc nào cũng có thể bị giết chết... Rất đáng sợ, giống như một dòng nước xoáy, tôi bị doạ sợ đến mức không dám động đậy, cũng không dám nói lời nào. Tôi có thể xác định nàng không chỉ hù doạ, nếu như cần thiết, lúc nào nàng cũng có thể xuống tay... Chờ đã hình như tôi cảm thấy... Nàng để lại một thứ rất kinh khủng trong phòng này..."
Khi nàng ngập ngừng nói những lời này ra, trong nháy mắt cả gian phòng chìm trong yên lặng, mấy vệ sĩ lập tức móc súng ra. Vài giây sau, có người do dự giơ tờ giấy trong tay lên:
"Ồ... Thứ rất kinh khủng, chẳng lẽ là cái này? Đây là thứ duy nhất nàng để lại..."
"Không phải tờ giấy đó..."
Ngay cả khi nhìn không thấy nhưng Đông Phương Nhược vẫn có thể xác định chính xác hành động của đối phương lúc này, lắc đầu, nàng chậm rãi giơ tay lên chỉ về phía một chiếc tủ quần áo trong phòng:
"Hình như... ở chỗ đó..."
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, một lát sau cẩn thận mở cửa tủ ra, có vẻ đó cũng chỉ là một tủ quần áo bình thường, hai người lấy từng bộ quần áo được gấp ngay ngắn ra. Một lát sau, một vật đang nhấp nháy xuất hiện trong mắt mọi người, đó là một thiết bị điện tử dùng để tính thời gian.
"Là bom hẹn giờ, chỉ còn... Hai phút.. Mọi người chạy mau đi..."
"Là loại chưa từng nhìn thấy, không thể nào xác định."
Trong nháy mắt, cả căn biệt thự đều luống cuống, tiếng hò hét ầm ĩ, việc sơ tán và phá bom được tiến hành đồng thời. Chỉ là người còn chưa đi hết thì đã có người đem bom ra, lái xe thể thao lao ra ngoài như bay rồi vòng đến phía sau núi nơi không có người nào.
Sau hai phút, từ trong biệt thự nhìn ra ngoài, ngọn lửa khổng lồ bùng lên giữa núi rừng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, có thể tưởng tượng, nếu như quả bom này nổ ngay trong biệt thự thì sợ rằng mọi người ở đây chưa chắc đã sống được ba phần mười.
"Trời ạ, nàng thật sự muốn tuyên chiến với chúng ta sao?"
"Nếu thật sự muốn giết người thì nàng đã hẹn giờ ngắn hơn mấy phút, thời gian từ khi nàng rời đi đến khi chúng ta phát hiện quả bom kia đã quá lâu rồi..."
Nhíu mày, Ngô Khiếu Viễn phủ nhận dự đoán này.
"Còn nhớ sự kiện máy bay bị đặt bom lần trước không? Nàng cảnh cáo, chúng ta đã nhượng bộ. Chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng thừa nhận công khai rằng mình và đứa trẻ tên Cố Gia Minh kia có quan hệ rất sâu, à, con dâu nuôi từ bé sao..."
Đông Phương Lăng Hải ở bên cạnh gật đầu cười:
"Như vậy, có thể xem Hoa Tulip và vị tiểu thư Giản Tố Ngôn kia là một người, nếu chỉ là cảnh cáo để thị uy thì hẳn vẫn có thể coi là biểu hiện thiện ý. Sau này nên dừng những điều tra bên ngoài lại, chúng ta cần một đồng minh như vậy, nếu như nàng đủ thông minh thì sẽ liên lạc với chúng ta vào thời điểm thích hợp."
"Dĩ nhiên, có lẽ chúng ta có thể liên lạc được với nàng rồi?"
"Ừ... Ha hả, hay là có thể thực sự thử một chút?"
Trong lúc những người đứng đầu đang nói chuyện, lúc này cả Đông Phương gia vẫn trong tình huống khá hỗn loạn. Xuyên qua đám người, Đông Phương Uyển tìm kiếm bóng dáng mình mong đợi, theo như anh trai nói, tiểu thư Giản Tố Ngôn vừa đến đây, để lại một quả bom rồi sau đó lại biến mất không chút tiếng động nào...
Thật là lợi hại, có nhiều người bao vây như vậy mà có thể muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, còn để lại một quả bom... Đứng cạnh một cái bồn hoa, Đông Phương Uyển đã tìm kiếm đến mệt mỏi, dùng hai tay chống cằm, lộ ra vẻ mặt sùng bái như thường lệ.
Mặc dù sự giáo dục từ trước đến giờ khiến nàng sùng bái lực lượng tập thể, nhưng nếu như năng lực của một người có thể đạt đến trình độ như vậy, vậy thì những thứ tập thể gì đó đã không còn ý nghĩa nữa. Tương đối mà nói, tên non nớt Cố Gia Minh kia còn lâu mới đủ tư cách! Con dâu nuôi từ bé... Cố Gia Minh quá không biết xấu hổ!
Sau cảm giác sùng bái, sự oán giận cũng dâng lên theo thường lệ, dậm chân xuống bãi cỏ, Đông Phương Uyển với tâm tình đã dần bình tĩnh lại đi về phía biệt thự. Vừa mới tháo mô hình ra, phải chứng minh mình càng lợi hại hơn hắn. Nàng còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |