← Ch.179 | Ch.181 → |
"Tinh... Tính tình, tình tinh tình tinh... Ừm, giai điệu này nghe thế nào..."
"Nghe hay mà"
"Hay sao? Vậy thì ghi đi, nhưng sao mình cứ cảm thấy giai điệu phía sau hơi kỳ quái thế nào, nếu như sửa lại thành tính tinh tình tang... Có hay hơn chút nào không?"
"Ồ, quả thật nghe hay hơn mới rồi một chút.."
"Thôi đi, Gia Minh! Cậu đừng có nói theo mình được không vậy? Mình cần ý kiến! Ý kiến đó biết chưa? Cậu soạn nhạc tài thế nhưng lần nào góp ý với mình cũng chỉ cho có lệ. Mình cũng muốn tự tay sáng tác ra một khúc dương cầm thật hay!"
"Nhưng mà mình đều nhờ trực giác mà soạn thành nhạc mà... Ví như trực giác đang nghĩ tới một câu gì đó, trong đầu liền lập tức nghĩ xem hát như thế nào, sau đó thì một khúc nhạc hoàn thành, cái này kêu là trực giác mà... Mình hận không thể chia bớt một chút trực giác này cho cậu..."
"Chỉ chia có một chút ư?"
"Thôi được rồi, cho cậu hết..."
"Vậy còn coi được... Nghĩ cũng thật buồn, cậu là thiên tài, tôi lại là đứa ngốc.."
Mặc áo sơ mi rộng thùng thình, quần trắng đài đến đầu gối. Linh Tĩnh mặc quần áo mùa hè mát mẻ, đầu tóc rối bù đang nằm trên giường, bỗng dưng phát một tiếng ầm, đôi tay thon dài và đôi chân trần nảy lên theo chấn động, cây bút chì trong tay cũng quăng đi, vừa khéo đụng trúng vào cái ly trên cái bàn bên cạnh giường. Ngay sau đó, Sa Sa đang ngồi bên cạnh đang làm vội bài tập hè lập tức nhảy dựng lên.
"Á á á á... Cứu mạng a..."
Gia Minh đang ngồi ăn cam dầm ở một cái giường khác cũng ngây ngẩn nhìn hai cô gái đang vội vàng cứu lấy bài tập, cuốn nháp, liều mạng vuốt nước dính trên đó. Sau đó, "sói mẹ" có vẻ hung dữ hơn, chống nạnh đứng ở trên giường, còn "con cừu bé nhỏ" dường như yếu thế hơn rụt rè nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí còn phát ra tia lửa...
"Diệp Linh Tĩnh, cậu ngứa ngáy tay chân rồi phải không?"
"Tớ tớ tớ... Cậu cậu cậu tính làm gì hả..."
"Bài tập hè của mình... Không phải cậu đang nói có cảm hứng để sáng tác nhạc sao? Cậu yên tâm, lập tức có thôi!"
"Cứu mạng với!"
Linh Tĩnh vừa xoay người định trốn thoát từ phía kia của cái giường, thế nhưng Sa Sa đã nhanh chóng phóng tới, từ đằng sau ôm cứng lấy lưng của Linh Tĩnh. Trong tiếng oa oa kêu loạn, Gia Minh thở phù một hơi, chút nữa phun luôn miếng đồ ăn trong miệng ra. Tay cầm lon đồ hộp nhìn đến ngẩn người ra, lúc này hai cô gái đang vùng vẫy giằng co trên giường. Linh Tĩnh vừa kêu vừa tìm cách trốn thoát nhưng lần nào cũng bị Sa Sa tóm được, cảm giác một trước một sau này... Ặc, rất thú vị... .
Chỉ một lúc sau. Linh Tĩnh vốn đang chột dạ bị Sa Sa lật trở lại, vẻ mặt rất gian ác đè xuống dưới, bắt đầu thi hành sự trừng phạt tàn bạo. Trong phòng bệnh vang lên tiếng cầu xin, tiếng cầu cứu thậm chí cả tiếng rên hừ. Gia Minh nhìn xuống miếng vải băng quanh ngực, tiếp tục ngây thơ mà vô tội ăn đồ ăn của mình... Không được, không được, đừng kêu mình... Mình cũng lực bất tòng tâm mà... Không lâu sau, một tiếng "két", cửa bị mở ra, hai cô gái trên giường mới lập tức ngừng tay. Đoàn Tĩnh Nhàn vừa bước vào phòng liền ngơ ngác nhìn cảnh tượng con gái yêu bị ức hiếp, thuận tay đóng cửa lại.
Từ trên giường, hai thiếu nữ ngồi dậy, đầu tóc, quần áo đều rối bù, áo sơ mi của Linh Tĩnh thậm chí còn rơi mất một cái cúc áo, dây áo ngực cũng bị lộ ra. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Sa Sa cười ngượng nghịu nhảy xuống khỏi giường, giơ lên cuốn bài tập bị ướt nhem, bắt đầu cáo trạng:
"Linh tĩnh làm đồ nước lên cuốn bài tập của con."
"Tớ xin lỗi rồi mà..."
Linh tĩnh cũng ngồi đậy lúng túng xốc lại cổ áo rồi theo bản năng rụt cổ lại, thế nhưng cái động tác này càng thể hiện rõ giấu đầu hở đuôi, vừa rồi Sa Sa vừa nắn vừa gặm, lúc này mấy vết hồng hồng vẫn còn rõ ràng. Đoàn Tĩnh Nhàn càng nhìn càng thấy kinh ngạc, Gia Minh đang ăn bỗng giơ tay, nói:
"Thực ra là thế này... Hai người bọn họ đồng tính.."
Lời nói có phần trắng trợn này xem ra cũng có tác dụng, bác Diệp chỉ cười cười, vỗ lên đầu Gia Minh mấy cái:
"Chớ có nói bậy, các con đó... Hôm nay con thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Con muốn ra viện"
"Đừng có mơ!"
Cả ba người bác Diệp, Linh Tĩnh, Sa Sa đồng loạt kêu lên làm cho Gia Minh hết hồn, vội rụt cổ lại.
"Vết thương của con là do súng bắn, tuy rằng con đã rèn luyện từ nhỏ, tố chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều nhưng thời gian hơn mười ngày vẫn là quá ít! Yên tâm đi, việc báo danh khi tựu trường chẳng phải đã có Nhã Hàm giúp rồi hay sao? Con phải ngoan ngoãn ở đây cho bác, dù sao cũng là nhà họ Trương trả tiền... Tương lai nếu con muốn làm bác sĩ thì điều đầu tiên phải làm là làm sao khiến cho bệnh nhân ở lại càng lâu càng tốt. Ha ha, bây giờ hãy tự thể nghiệm đi..."
Liếc nhìn hắn, giọng điệu bác gái Diệp bỗng chuyển sang mềm mỏng, bà áp bàn tay mình lên trán hắn, bắt đầu cái lệ thường mỗi ngày: kiểm tra và càm ràm.
"Đó là súng đó, tuy rằng thấy việc nghĩa nên làm, nhưng mà lần sau không được bốc đồng nữa. Không quản người bị bắt là ai, là người thân hay bạn tốt của con, việc đầu tiên cần làm là kêu người tới ứng cứu. Ngày hôm đó lúc con được đưa vào đây khiến bác lo chết được, nếu con xảy ra chuyện gì, bác biết ăn nói làm sao với cha mẹ con đây..."
Từ khi Gia Minh bị thương, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng dời địa điểm hoạt động tới bệnh viện, ở trong bệnh biện vừa chăm sóc Gia Minh, vừa đùa giỡn, xem sách, làm bài tập. Trong căn phòng có hai cái giường. Gia Minh một cái, hai cô bé cũng chiếm luôn cái kia. Có khi Linh Tĩnh ở lại đây ngủ, có khi là Sa Sa, cũng có khi là hai cô gái chen chúc trên cái giường đó. Xem ra thì có vẻ khá mập mờ, người ngoài nhìn vào không tránh khỏi sẽ phỏng đoán này kia, nhưng đối với người quen mà nói, mối quan hệ gắn bó của bọn họ đã có từ tiểu học, đến tận bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Diệp Hàm và Đoàn Tĩnh Nhàn đều biết Sa Sa là bạn gái của Gia Minh, cũng cân nhắc qua nếu để con gái mình ở chung sẽ không ổn, nhưng thái độ Linh Tĩnh kiên quyết, bọn họ cũng không có cách nào. Cả đời người rất khó có được một hai người bạn mình có thể hoàn toàn tin tưởng, hai người bọn họ và cha mẹ Gia Minh khi xưa cũng có quan hệ tốt đẹp như vậy, hôm nay cha mẹ Gia Minh không còn nữa, bọn họ cũng xem Gia Minh như con trai ruột của mình, nếu quan hệ giữa Linh Tĩnh và Gia Minh tốt như vậy, bọn họ đương nhiên cũng cảm thấy rất vui.
Thể chất Gia Minh rất tốt, tốt đến mức ngay cả Đoàn Tĩnh Nhàn là bác sĩ mà còn thấy kinh ngạc. Diệp Hàm thì cho rằng phương pháp huấn luyện của mình có tác dụng, là kết quả mà Gia Minh phải khắc khổ nỗ lực mới có được. Cho dù Gia Minh không có ra tay đánh người nhưng quá trình huấn luyện cũng không phải vì điều đó, tinh thần võ thuật Trung Hoa không phải ở chỗ đả thương người khác, mà chính ở chỗ tu thân. Phẫu thuật được một tuần thì đã khôi phục được tương đối, thêm vài ngày nữa, Gia Minh lại kêu gào đòi xuất viện, mỗi lần như thế lại bị Đoàn Tĩnh Nhàn càm ràm nguyên cả buổi sáng, cho đến khi Linh Tĩnh ở bên cạnh học theo La Gia Anh nói.
"Người, là do mẹ hắn sinh ra. Yêu, là yêu người mẹ sinh ra hắn. Đến khi yêu và có thêm một trái tim nhân hậu thì không còn là yêu nữa, mà là người yêu... Sa Sa, cậu hiểu chưa? Ấy, mẹ đừng đánh vào mặt con!"
*****
Trên thực tế, ngay khi Gia Minh vừa làm phẫu thuật xong, Sa Sa và Linh Tĩnh đã khóc thê thảm suốt hai ngày liền.
Sau khi khóc, bởi vì quá trình hồi phục của Gia Minh rất tốt nên hai cô bé mới trở về trạng thái lạc quan của mình. Thế nhưng chuyện xảy ra tối hôm nọ đến bây giờ vẫn khiến Gia Minh cảm thấy áy náy.
Đó là đêm thứ sáu sau hôm phẫu thuật.
Bởi vì mấy ngày trước đó hai người đã quá bận, ban đêm cũng phải thay nhau trông nom, mỗi ngày mở chăn lên nhìn vết thương bị quấn đầy băng gạc của Gia Minh hoặc ngồi bên giường Gia Minh nói chuyện đều là chuyện thường xuyên. Đến ngày thứ sáu, vết thương trên ngực đương nhiên là không tốt, nhưng đối với một người đã trải qua lằn ranh sinh tử vô số lần như Gia Minh, với trạng thái lúc này, chỉ cần không gặp phải đối thủ cực mạnh thì căn bản đã không còn nguy hiểm gì nữa. Đêm đó trạng thái tâm tình hỗn loạn của hai cô bé cũng trôi qua, cùng nhau ở lại chăm sóc Gia Minh. Gia Minh một giường, hai cô bé chen chúc trên một giường, tới khi nửa đêm. Sa Sa dường như có điều gì bất an, trên giường lăn qua lăn lại, việc này đương nhiên không giấu nổi Gia Minh. Nàng xuống giường uống nước hai lần, đi vệ sinh một lần, lần cuối cùng sau khi xuống giường, nàng bước đến trước giường Gia Minh, đem một cái ghế tới, sau đó nắm lấy một bàn tay Gia Minh, rồi ghé vào thành giường ngủ thiếp đi, dường như có Gia Minh bên cạnh, nàng không đột nhiên thức giấc nữa. Đèn khi Gia Minh mở mắt ra nhìn, mở tóc đen của nàng đã trải ra trên ra giường, trăng ngoài cửa rất đẹp, ánh sáng bạc tràn vào trong phòng. Gia Minh vươn một tay ra vuốt nhẹ tóc của Sa Sa. Ngay sau đó Linh tĩnh đang ở phía bên kia cũng tỉnh dậy, nghiêng người qua nhìn cảnh tượng ở bên này.
Cứ ngồi bên giường ngủ gục như vậy rốt cuộc cũng không tốt. Gia Minh và Linh Tĩnh nói thầm với nhau mấy câu, sau đó Linh Tĩnh nhẹ nhàng bồng Sa Sa về giường ngủ. Linh tĩnh vừa bước tới, khẽ đụng vào vai của Sa Sa nhưng nàng không tỉnh lại, đợi hồi lâu. Linh Tĩnh thò tay ôm lấy chân Sa Sa, tay kia luồn qua người Sa Sa - Linh Tĩnh dù sao cũng có học võ. Sa Sa cũng không nặng cho lắm, bế nàng lên cũng không là vấn đề to lớn gì.
Đột nhiên Sa Sa hét lên một tiếng khiến cho Linh Tĩnh và Gia Minh giật nảy mình.
Khàn khàn, yếu ớt, khàn đến rát cổ, trong nháy mắt khi Sa Sa được bế lên. Gia Minh đột nhiên cảm thấy Sa Sa nắm chặt lấy tay mình, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt nàng rơi ra lã chã, vừa nói mở những câu không rõ nghĩa, vừa hoảng loạn quơ tay về phía Gia Minh, mấy lần vỗ vào vết thương của Gia Minh. Bất kể là chân, ga giường hay là Gia Minh, chỉ cần nắm được nàng liền liều mạng kéo, cuối cùng nàng ôm lấy Gia Minh, vừa mê man nói vừa khóc thét lên. .
Tình huống tương tự, trước đây Gia Minh có thấy qua một lần.
Đó là lần bị cha con Tào Đông Phong bắt cóc, khi Tào Đông Phong đánh đập Gia Minh còn Sa Sa bị trói trên ghế, nàng ngồi trên ghế gào khóc kêu la, sau đó đeo theo chiếc ghế quỳ rạp xuống mặt đất. Lần đó Sa Sa vừa khóc cầu xin tha mạng, vừa kéo lê cái ghế từng chút từng chút di chuyển về phía Gia Minh tạo thành một vết dài trên mặt đất. Lần đó và lần này, tình cảnh cũng giống nhau.
Bị Sa Sa đấm vài cái vào vết thương trên ngực đương nhiên rất đau. Sa Sa dường như dùng hết sức lực toàn thân để ôm chặt hắn, nhưng nghe tiếng khóc của Sa Sa. Gia Minh tự nhiên cảm thấy lúng túng, không có kinh nghiệm nào có thể giúp hắn đối phó với tình huống này. Linh Tĩnh nhẹ nhàng trấn an Sa Sa:
"Cậu ấy gặp ác mộng.."
Giọng nàng cũng nghẹn ngào, sau đó nhìn sang Gia Minh, lần đầu tiên nàng nức nở oán trách: "Cái đồ khốn cậu..."
Không lâu sau, Sa Sa tỉnh dậy, hai cô gái lại vội vàng kiểm ta vết thương của Gia Minh. Sa Sa vừa khóc vừa xin lỗi, nói rằng cô không cố ý. Sự vệc này sau đó không ai nhắc tới nữa, trên đời này có những việc chỉ nên khắc ghi, không nên nhắc tới.
Sau khi phẫu thuật hai ngày, Nhã Hàm đến bệnh viện, ngày thứ ba cũng tới, sau đó ngày thứ năm, thứ sáu, rồi không tới nữa, xem ra nàng phải tổ chức việc khai giảng của học viện Thánh Tâm, hoặc giả nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, sau đó là vui mừng của Linh Tĩnh và Sa Sa.
Lời nói cũng chỉ vậy thôi, nói cảm ơn, xin lỗi, khoảng thời gian trước kia không nên nói thế này, không nên làm thế kia, nói em còn chấp nhận một người bạn như chị không. Thỉnh thoảng Linh Tĩnh và Sa Sa đi khỏi, nàng ngồi bên cạnh giường tỏ ra vô cùng lặng lẽ, ánh mắt khá phức tạp như có những lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Tình cảm giữa mình và Nhã Hàm là tình huống khó giải quyết nhất từ khi Gia Minh sống lại, không cách nào ngụy trang trước mặt Nhã Hàm, sợ rằng hắn còn khó xử hơn cả Nhã Hàm. Từ mặt nào đó mà nói, qua chuyện này hắn cũng hiểu được một phần nhỏ tâm tình của Nguyên Lại Triêu Sang.
Nhưng mà bất kể thế nào, mọi người lại là bạn, tuy không có ý nghĩa gì nhưng sau này nếu có tình cờ gặp ở học viện cũng không cần tỏ ra quá lãnh đạm sao, thật là một chuyện nhàm chán... Hắn không thích cái cảm giác này, thế nhưng đao thương và kỹ năng giết người rõ ràng là không thể giải quyết được chuyện này.
Liễu Chính đang tích cực chuẩn bị khai chiến với Tam Thanh bang, thế nhưng mấy ngày sau, bên đó lại chủ động cầu hòa, Hoa Vi tỏ ra rất khiêm nhường. Sau khi thương lượng, Liễu Chính vốn quyết đấu một trận sống chết cũng đồng ý chuyện này, dù sao bọn họ cũng đã chứng minh được là không phải bọn họ sai khiến Đao Ba, tạm thời giải trừ ân oán giữa hai bang. Trong chuyện này có sự giao thiệp của Diệp Liên cùng những người của cục Quốc An hay không thì không phải chuyện Gia Minh còn đang nằm trong bệnh viện có thể biết được. Thù của mình thì mình phải tự trả, hắn cũng không hy vọng Liễu Chính vì hắn mà gây ra chuyện lớn nào thêm. Nếu sau này hắn điều tra ra chính là Tam Thanh bang sai khiến Đao Ba tìm đến Nhã Hàm thì chuyện giết người lúc nào cũng có thể làm được.
Buổi chiểu ngày thứ ba Huân về tới Giang Hải, lúc chạy đến bệnh viện trên tay nàng vẫn quấn đầy băng gạc, trên đùi có vẻ cũng bị thương. Hai người nói với nhau không nhiều, sau đó Gia Minh nằm trên giường xem một cuốn tiểu thuyết võ hiệp vừa xuất bản, không để ý đến nàng nữa, Huân cũng không nói gì, chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn từng động tác của Gia Minh, va ly hành lý bên trong không có nhiều đồ đạc lắm để ngay bên cạnh. Nếu lúc này có người nhìn một cách kỹ lưỡng thì có lẽ có thể nhận ra mỗi một khắc khi vẻ mặt Huân lộ ra vẻ nhu hoà còn ẩn chứa một chút thoả mãn, cũng chỉ có ở trước mặt Gia Minh nàng mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Những câu nói không nhiều giữa hai người được tóm gọn như sau:
"Vết thương trên tay và chân là chuyện gì?"
"Đánh nhau với người trong nhà."
"Luyện tập à? Tôi còn tưởng rằng Thiên Vũ Chính Tắc sẽ nghĩ cách để cô tránh lần kiểm tra đó chứ? Cố ý chịu thương phải không? Muốn che giấu thực lực?"
Lắc đầu...
"Vậy thì khiến tôi thất vọng quá đấy, đối với loại kiểm tra của nhà cô, nếu toàn lực ra tay thì cô có thể giành được toàn thắng, căn bản là một đấu một, sẽ không quần ẩu cô."
"Cố quân đang quan tâm đến tôi sao?"
"Đương nhiên là quan tâm tới thực lực của cô rồi. Chẳng qua... nếu muốn xem tôi như đối tượng đùa giỡn đầu tiên, tôi cảm thấy cô nên kín đáo một chút, tôi thích những cô gái với ý tứ kín đáo một chút."
"Vâng..."
Sau đó mỗi ngày Huân đều đến, không nói chuyện gì với Gia Minh nhiều, chỉ là có khi mua cơm hộp, có khi gọt táo, ngược lại cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa nói rất nhiều. Đông Phương Uyển cũng tới hai lần, công xưởng đã bắt đầu đi vào làm việc, mấy ngày trước trời mưa dữ dội, bên cạnh công xưởng bị sạt lở, cũng may vấn đề không lớn lắm, nói Gia Minh đừng quá lo, cứ an tâm dưỡng thương. Có ông trời làm chứng, trước nay chưa bao giờ mà Gia Minh lo lắng cho chuyện gì của công xưởng. Đông Phương Lộ cũng tới một lần. Linh Tĩnh cũng xin lỗi hắn, nói rằng hôm Gia Minh bị nạn tâm tình nàng hơi kích động, đáng ra không nên vứt đi áo hắn xuống đất.
Sau đó, tháng Chín.
Năm học mới bắt đầu, lớp Mười Một.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |