← Ch.189 | Ch.191 → |
Gió lạnh thổi qua, lần thứ hai hắn tỉnh lại, tiếng ca du dương đang phiêu đãng trong không khí.
Không lâu trước bị đụng vào gốc cây khiến trán và sống mũi hắn vô cùng đau đớn, hắn vịn vào thân cây, lung lay lắc lư đứng dậy. Ánh đèn ở phía trước chiếu rọi tới qua kẽ hở của rừng cây, xa xa gần gần vẫn vang lên một số âm thanh ồn ào náo động, tiếng ca nhuộm đẫm cả không gian chung quanh tựa như một bữa tiệc cuối năm.
Hắn đứng ở đó thở dốc và hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đó một lúc. Không sai, mình đến tìm Công Trư Bạch Tuyết, sau đó... Đè chết người. Cảnh sát tới, mình... hình như mình thấy có một người chết, sau đó liều mạng chạy về phía bên này, có người nắm lấy cổ áo mình bay múa tựa như diễn viên xiếc, tiếp sau đó... Dao găm đâm vào cổ một người khác, máu tươi phun ra như suối...
Có phải là... Không quá thực tế hay không...
Ánh mắt hơi ngây ngốc nhìn sang bên cạnh, mặc dù trong rừng khá tối nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng trên mặt đất có người hay không, quả nhiên, không có thi thể gì đó. Hắn vỗ gương mặt mình, tỉnh lại đi Phó Nghiêm Kiệt! Những thứ này đều là ảo giác, không hù doạ mày được!
Nghĩ đi nghĩ lại, quay qua quay lại nhiều lần, trên mặt đất không có thi thể, điều này rất rõ ràng, nhưng trên người mình có máu, xem ra người kia thực sự đã bị mình đè chết, hơn nữa đôi cẩu nam nữ kia cũng thực sự báo cảnh sát. Chẳng qua... Những gì mình thấy sau đó quá nửa chính là ảo giác - bất kể là có phải hay không, hiện giờ mình đã là kẻ giết người, cánh sát sẽ đến đây để bắt mình, những cảnh sát kia tại sao không đi bắt người xấu mà lại bắt người tốt như mình làm gì chứ... Đương nhiên, hắn cảm thấy hiện giờ mình cũng không tính là người tốt lành gì, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Lại nói, mặc dù trên internet hắn là Siêu Nhân Giảm Béo, một tên gần như ác bá tại Giang Hải, nhưng từ bản chất mà nói, mập mạp này chẳng qua cũng chỉ là một tên đáng thương nhát gan sợ phiền phức và có lòng hư vinh quá mức mà thôi, mặc dù đã từng trải qua sự kiện du thuyền Tinh Mộng nhưng lần đó hắn cũng không tham dự vào những tình huống quá mức máu tanh, bây giờ nghĩ lại có vẻ càng giống một lần đi du lịch mạo hiểm đầy kích thích hơn. Hôm nay chính mình rõ ràng đã giết người, nghĩ đến hậu quả sau đó, mình sẽ bị truy nã toàn quốc vì tội danh giết người, trong lòng hắn thực sự bối rối đến tột đỉnh.
Cứ việc rất nhát gan, khiếp nhược nhưng bởi vì rất chán ghét cảnh sát, những suy nghĩ như sau khi giết người thì phải đầu thú hoàn toàn không tồn tại trong đầu hắn. Hơi tỉnh táo lại, hắn nghĩ đến rốt cuộc nên chạy trốn như thế nào, không phải vị thân hacker Mitnick cũng từng chạy thoát dưới sự truy nã của FBI sao, đầu tiên là phải nghĩ cách rời khỏi Giang Hải, trong phim còn có tình huống nào nữa?
Đầu tiên, nhiệm vụ thiết yếu là thoát ra khỏi học viện Thánh Tâm, lập tức rời khỏi Giang Hải, sau đó không được liên lạc với bất kỳ người quen nào, phải trốn biệt trong nhà không được ra ngoài, đương nhiên bây giờ không thể vội vàng trèo tường ra ngoài, trước tiên phải thay quần áo khác, để tránh bị chó nghiệp vụ đánh hơi ra thì tốt nhất là xịt thật nhiều nước hoa để che giấu mùi của mình, những thứ này chỉ có... Đi mượn...
Mày đã giết một người, từ bây giờ mày chỉ có thể tin tưởng được chính mình, dưới lực lượng khổng lồ của quốc gia, mày không có cơ hội để tiếp tục phạm sai lầm, mày một thân một mình bước lên con đường chiến đấu, trở thành một đấu sĩ, cuối cùng mày sẽ giành thắng lợi.. Mang theo tâm tình phức tạp, hắn tự khích lệ chính mình, chỉ là sự sợ hãi vẫn chiếm phần lớn suy nghĩ.
Lén lén lút lút đi về phía trước, trong tiếng ca phiêu đãng, trường học lúc này khá yên lặng, người có thể bắt thì phân lớn đã bắt được rồi, những người còn lại đều ẩn nấp ở những nơi rất khó phát hiện ra, cho dù rất nhiều người vẫn đang hành động nhưng tất cả đều được làm trong yên lặng. Không bị người phát hiện ra, tiếng súng vang lên từ rất xa... Học viện Thánh Tâm đang chiếu phim sao? Hắn ảo não nghĩ thầm.
Vẫn là một gian phòng tối đen, trên mặt đất đặt một số bình rỗng. Huân đang ngồi đó đổ thuốc tẩy vào bên trong, chế tạo thành từng quả bom. Sa Sa ở bên cạnh nhìn nàng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thở dài:
"Vẫn còn nghêu ngao hát, thật khó nghe... Tên điên này là ai vậy... Vô duyên vô cớ, tại sao lại gây ra chuyện này, rất giống lần trên du thuyền Tinh Mộng đó... Cậu nói xem liệu Gia Minh có tìm được chúng ta không?"
Dừng lại một lát, nàng cầm chiếc bông tai đưa lên trước ngực, nói:
"Gia Minh đã nói trong thứ này có thiết bị phát tìn hiệu, mình ở đâu hắn cũng có thể tìm được. Huân, bây giờ hắn vẫn chưa tìm đến đây, có thể nào..."
"Sẽ không."
Lạnh nhạt ngắt lời Sa Sa, nhưng vẻ mặt Huân lại hơi thay đổi ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía trước.
"Để khống chế nơi này, bọn họ dùng một số thiết bị để phá sóng, vì vậy Cố quân mới chưa tìm đến đây được, mình nghĩ hiện giờ nhất định là hắn đã tiến vào... Người đang nghêu ngao hát kia là Chư Thần Vô Niệm, là một tên bệnh hoạn, mặc dù hắn rất lợi hại nhưng người còn lợi hại hơn hắn cũng đã bị Cố quân đánh bại hai lần... Cố quân sẽ không sao..."
Nói xong những lời này, nàng cúi đầu tiếp tục đổ thuốc tẩy vào bình.
"Nhưng mà tên bay đạn lạc.."
Sa Sa mới nói được lửa câu liền nhận ra nói như vậy không tốt, vội vàng đổi đề tài.
"Huân, cậu biết tên kia là ai, vậy hẳn là cậu cũng biết mục đích đến đây của bọn họ chứ..."
"Bọn họ... Chư Thần Vô Niệm đến đây để đánh bại Cố quân..."
Trong phòng lâm vào yên lặng trong chốc lát, Sa Sa nhìn ra phía bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước:
"Huân, vết thương của cậu có nghiêm trọng không? Nếu như có người tới đây thì chúng ta nên chia nhau ra chạy trốn... Mình nghĩ bây giờ chúng ta nên bàn bạc một chút."
"Chúng ta sẽ không tách ra."
Huân nhìn Sa Sa.
"Cậu đi theo sau mình là được."
"Nhưng nếu như vậy..."
"Mình sẽ bảo vệ cậu. Nếu mình không làm được... Hắn sẽ không bỏ qua cho mình..."
Hiển nhiên là nàng đang nhắc đến Gia Minh, bầu không khí lại lâm vào yên tĩnh. Sa Sa cúi đầu, hơi do dự nói:
"Thực ra... Huân, cậu tự nguyện muốn tới Giang Hải sao?"
Bàn tay giữa không trung bỗng dưng chấn động, sau đó tất cả thuốc tẩy đều đổ xuống bàn tay trái của nàng. Đặt thuốc tẩy xuống đất, nàng hít sâu một hơi, do dự nhìn Sa Sa một lát rồi cuối cùng mới gật đầu nói:
"Xin lỗi..."
"Tại sao lại xin lỗi?"
Sa Sa nhìn nàng khó hiểu, sau đó lại phối hợp theo nói:
"Gia Minh đó, hắn rất ít khi nhắc đến chuyện về cậu, chẳng qua cũng có vài lần hắn nói đến, hắn nói cậu bị một người tên là Thiên Vũ gì đó đẩy tới, bởi vì nguyên nhân như vậy... Cảm giác bị trở thành con cờ chắc là rất khó chịu, mình biết cậu rất ít khi đi dạo phố, rất ít tiếp xúc với người khác. Gia Minh hắn... Cũng không quan tâm nhiều đến cậu."
*****
"Ồ... Hắn..."
Trong bóng tối, đôi mắt trong suốt của nàng đột nhiên mất đi tiêu cự, thình thịch, thình thịch, trái tim nàng đập rất nhanh, qua một lúc ánh mắt mới trong suốt trở lại, tay phải hơi nghiêng, thuốc tẩy được rót chính xác vào trong bình thủy tinh:
"Thực ra mình tới đây là để lôi Cố quân xuống nước."
"Ừ?"
"Nếu không phải vì Cố quân dạy mình thì có lẽ... Bùi La Gia cũng không xem hắn là kẻ địch, cũng không có... chuyện Chư Thần Vô Niệm đến đây..."
"Thiên Vũ quân đương nhiên cũng hi vọng mình làm như vậy, nhưng mà mình... Mình chỉ... Mình..."
Đôi môi hé mở, trong chốc lát dường như nàng không tìm được từ ngữ thích hợp. Ánh mắt Sa Sa đảo qua, nhẹ nhàng cắn môi dưới:
"Chuyện đó... Huân, cậu thích Gia Minh sao?"
"Mình không xứng..."
Không có bao nhiêu do dự, Huân đáp mà không chớp mắt chút nào. Không ngờ được nàng sẽ nói nghiêm trọng như vậy, Sa Sa hơi khó xử, sau đó nở nụ cười:
"Ha hả, mình chỉ cảm thấy... Chỉ cảm thấy cậu. Ừ... Tên kia cũng không phải nhân vật lớn gì, có gì mà xứng với không xứng, ha hả... Mình xem xem có ai đến đây không."
Nàng nói xong liền xoay người bò đến bên cửa sổ, nằm ở đó nhìn cẩn thận một lúc lâu, khi quay đầu lại lại thấy Huân đưa một quả lựu đạn tới, nàng không khỏi sợ hết hồn:
"Ặc, cái này..."
"Cách dùng rất đơn giản, kéo chốt này ra, trong khoảng cách gần thì không ai có thể sống sót. Mình giữ lại một quả... Khi có chuyện gì thì mình sẽ chắn trước mặt cậu, nếu như mình không bảo vệ được cậu, không thể trốn thoát được thì dùng nó."
Tiếng Trung không lưu loát lắm và khẩu âm của Huân khiến người ta có cảm giác lúc này giọng nàng lạnh nhạt tựa như đang nói về một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
"Đừng để bọn họ uy hiếp được hắn, được không?"
Đẩy cửa ra, tâm tình mập mạp khá phức tạp.
Đã chuẩn bị tâm tình chạy trốn sau khi giết người, dọc đường tới đây hắn trốn trốn tránh tránh, không gặp ai cả, song toàn trường lúc này khiến người ta có cảm giác tương đối quỷ dị. Tiếng nhạc vừa rồi đã dừng lại, tiếng còi cảnh sát truyền đến từ thật xa dường như chưa lúc nào ngừng nghỉ, tiếng đoàng đoàng thỉnh thoảng vang lên khiến hắn có cảm giác rất xấu, hắn còn nhìn thấy một dãy nhà nhỏ sụp đổ đang cháy bùng bùng, mặc dù một mực cố ý tránh né song suốt dọc đường lại không gặp một ai cả, chuyện này cũng không khỏi hơi quỷ dị. Càng quỷ dị hơn chính là, có đôi lúc hắn thậm chí còn cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình khiến toàn thân hắn nổi da gà.
Hắn nào biết rằng, người còn ở trong trường học lúc này nếu không phải bị tập trung tại khu dạy học thì chính là phân tán ra để ẩn nấp, có gần hai mươi tên lính đánh thuê đang lùng tìm khắp nơi, trong đó có mấy người đã bị giết, lúc này không đụng phải bọn họ thì chỉ có thể nói là vận may của hắn rất tốt. Mà trong số những người đang ẩn nấp kia, dọc đường có ít nhất hai người phát hiện ra một tên mập mạp đang lén lén lút lút, bởi vì không có ai biết hắn, hơn nữa khoảng cách lại khá xa nên cũng không có ai gọi hắn, đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Bởi vì cảm thấy kỳ quái, hắn hầu như theo bản năng đi tới khu giáo viên ở có ánh đèn khá dày đặc. Còn chưa bị bọn lính đánh thuê phát hiện, hắn thấy được một khu nhà ở hai tầng, hắn né tránh cửa sổ, đúng là rất quỷ dị, một người cũng không có, một căn phòng trong số đó thậm chí còn chưa đóng cửa. Sau khi nhìn thấy bên trong có một tủ quần áo lớn, hắn lập tức đi vào, rồi không lâu sau lại chán nản đi ra - rất rõ ràng, người ở nơi này là một người gầy.
Mò tới căn phòng thứ hai, hắn rất may mắn khi tìm được nguyên bộ đồ dùng mình có thể dùng được, quần áo khá vừa người, thậm chí ngay cả quần lót cũng có, hơn nữa còn tìm được nước hoa dùng cho nam giới hắn cần, chỉ là trên đọc đường đến đây đều rất ly kỳ, đồ đạc trong phòng khá hỗn loạn, dường như có người ngoài hành tinh hoặc quỷ quái đến đây quấy rối, sau đó chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biến mất.
Mang theo đủ loại suy đoán và lo sợ không thể tưởng tượng nổi, hắn nhanh chóng cởi quần áo, suy nghĩ thêm một lát, hắn cởi luôn cả quần lót ra, cầm nước hoa lên xịt liên tục lên người mình. Thời tiết mùa đông khiến hắn lạnh đến run rẩy, nhưng muốn qua mặt được cảnh sát thì không thể để lại chút dấu vết nào, hắn quyết định thiêu hủy toàn bộ quần áo có mùi của mình, hắn cũng không hiểu quá rõ phương pháp điều tra của cảnh sát, vì vậy phải càng thêm cẩn thận - đáng tiếc không có thời gian, nếu không hắn còn muốn tắm nữa, bởi vì nghe nói chỉ cần qua nước thì cho nghiệp vụ sẽ không thể đánh hơi được.
Xịt xong nửa người trên, đang tiếp tục mãnh liệt xịt nước hoa vào giữa hai chân thì một tiếng rầm vang lên, cửa đột nhiên bị đạp tung ra, có người dùng loại tiếng Trung quái dị quát lên:
"Không được động đậy!"
Mập mạp ngẩng đầu lên, tư thế cứng ngắc tại chỗ, mà bóng đen mang súng đang đứng ở cửa cũng ngơ ngẩn nhìn tên mập mạp trần truồng đang mãnh liệt xịt nước hoa vào hạ thân của mình này.
Hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ hai giây, vẫn là bóng đen cầm súng đang đứng ở cửa kịp phản ứng lại, hắn đung đưa họng súng cảnh giác nhìn khắp trong phòng xem còn có ai khác hay không, sau đó chậm rãi bước về phía mập mạp, vẻ mặt rất nghi ngờ.
Cùng lúc đó, trong bụi cỏ ở phía trước căn phòng này hai mươi mét xuất hiện hai bóng đen, bọn họ đang đi qua nơi này. Ánh mắt thoáng nhìn qua. Gia Minh giơ khẩu súng có ống giảm thanh lên, siết cò.
Một tiếng "chíu" nhỏ vang lên, mập mạp thấy được cảnh tượng quỷ dị nhất, ghê tởm nhất, kinh khủng nhất, và cũng là khó hình dung nhất trong cuộc đời này, ngay trước mắt hắn, nửa cái đầu của người nọ nổ tung tựa như một quả dưa hấu bị đập vỡ, đầu đạn xẹt qua đỉnh đầu hắn, tóc, mảnh vụn của đầu lâu hỗn hợp với vô số chất lỏng sệt sệt văng đầy lên mặt, lên cổ hắn. Sau đó thân thể kia đổ về phía hắn, hắn giơ tay ra đỡ theo bản năng, vừa vặn đụng vào đầu người nọ, đôi tay lập tức dính đầy mấy thứ ngọ nguậy ghê tởm...
Cô...
Ác...
"A..."
Tiếng thét kinh người xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, con ngươi mập mạp lồi ra đôi tay quơ quơ, sau đó từ cửa lao ra ngoài tựa như một chiến xa(xe chiến đấu)! Vừa điên cuồng chạy vừa liều mạng la hét.
Vốn dĩ bị tiếng hét này làm giật nảy mình, Gia Minh định thuận tay nã thêm một phát súng nữa, chỉ là nhìn thấy một tên mập mạp trần truồng lao ra ngoài, hai người đang núp trong bụi cỏ cũng ngây ngẩn tại chỗ. Nhìn hắn chạy càng ngày càng xa, rất lâu sau Đông Phương Lộ mới ấp úng hỏi:
"Đây... Đây là có chuyệngì?"
"Rất rõ ràng, một người đàn ông... Ặc, đang trần truồng chạy..."
"Ặc, chuyện này... Tôi cũng thấy, nhưng tại sao lại là lúc này..."
"Trong phòng có hai người đàn ông, rất rõ ràng... Người bị tôi bắn vỡ sọ bị đồng tính luyến ái, đây là một vụ hiếp dâm... Rất nhiều lính đánh thuê đều quan hệ đồng giới. Trần Cô Hạ không nói cho cậu biết sao?"
"Ừ... Không có..."
"Cậu nên học hỏi để tăng thêm nhiều kiến thức hơn..."
"Ặc..."
← Ch. 189 | Ch. 191 → |