← Ch.193 | Ch.195 → |
"Hoa Tulip xuất hiện..."
Khi nghe thấy trong bộ đàm vang lên câu nói này. Thản Khắc đang đi cũng bị dọa kinh sợ đứng lại, hệ thống truyền tin bây giờ cũng yên tĩnh, lính đánh thuê vốn phân tán bây giờ bắt đầu tập trung về vị trí sân vận động.
Mà ở bên cạnh hắn, tiểu tổ số 3 cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cho nên tận lực đề cao cảnh giác, không muốn dây dưa cùng với cảnh sát, bắt đầu toàn lực lùng bắt 2 cô gái làm con tin.
"Phát hiện mục tiêu ở vườn hoa nhỏ phía tây, đang đi tới ký túc xá số 39..."
"Phát sinh giao chiến, bọc đánh từ hai cánh..."
"Nguyệt Trì Huân bị thương nhẹ... Mọi người chú ý, cần phải bắt sống..."
Cần phải bắt sống, nếu không có con tin thì chẳng có ý nghĩa gì cả, mặc dù tổ chức lính đánh thuê này đều là lão binh tham chiến nhiều năm, sử dụng những vũ khí cường đại nhất.
Nhưng mà bọn họ cũng biết rằng, trên thế giới này đúng là có những chi tiết nghịch thiên giống như trong phim, thí dụ như Nguyên Lại Triêu Sang có thể dùng kỹ thuật bắn súng như quỷ thần của hắn áp chế người khác, đã từng thoát hiểm trong bao nhiêu lần sinh tử..
Mà hôm nay Hoa Tulip, không hề nghi ngờ cũng là một trong những nhân vật làm nên những chuyện như vậy.
Tiếng súng giao tranh tuy rằng kịch liệt, nhưng mà số lượng người đuổi theo thực tế chỉ chừng 4, 5 tên, mục đích là muốn dùng hỏa lực để uy hiếp, dồn 2 thiếu nữ đang chạy về một hướng, phối hợp với nhau bây bắt.
Mặc dù được Gia Minh nghiêm ngặt huấn luyện, nhưng ở trên phương diện kinh nghiệm thực chiến. Nguyệt Trì Huân không thể so sánh với những lão binh này được. Khi bị đám lính đánh thuê phát hiện, nàng mang theo Sa Sa liều mạng chạy trốn, tới gần một gian phòng ở của học sinh, Thản Khắc đột nhiên từ trong bóng tối xông ra.
"Đứng lại!"
Ánh sáng từ phía xa không chiếu được tới nơi này, đột nhiên ở trên hành lang, dưới mái hiên, bên cạnh bồn hoa có 5, 6 khẩu súng đã chỉa vào người nàng, tạo thành một vòng vây hình tròn.
"Không muốn chết thì giơ tay lên..."
"Ném xuống súng, ném xuống súng.."
"Bỏ vũ khí xuống..."
Những tiếng Trung cứng ngắc, những tiếng Thái xì xồ, tiếng Anh hơi chuẩn cùng một lúc vang lên, thân hình Sa Sa khẽ run, tóc đuôi ngựa tán loạn, mồ hôi trên mặt khẽ rơi, nhưng trên mặt nàng lại hiện lên vẻ kiệt ngạo, nàng nhìn mấy người đứng xung quanh, không nói gì. Huân nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau mình.
Nói là bỏ vũ khí xuống, nhưng thực ra chỉ có duy nhất Huân cầm một khẩu súng, tình huống của nàng không được tốt như Sa Sa.
Những vết bẩn những vết máu, quần áo rách rưới, vết thương chi chít biến nàng từ một Nữ Oa thuần khiết thành một cô bé lọ lem. Do khẩn trương nên hô hấp của nàng hơi gấp, đôi mi lạnh lùng nhíu lại, nàng hơi hất cằm lên, đứng phía trước Sa Sa, một lát sau, mới ném khẩu súng chỉ còn một viên đạn duy nhất đi.
Trong nháy mắt, đám người của Thản Khắc tiến lên hai bước, nhưng sau đó thì dừng lại.
"Tới đây đi..."
Một giọng nói vang lên, trong tay của Huân lúc này đã cầm một trái lựu đạn, ngón tay đã kéo chốt, chỉ cần buông ra, lựu đạn sẽ trực tiếp nổ, khiến cho những người xung quanh biến thành những mành nhỏ.
Nếu như mục đích chiến đấu là tiêu diệt địch nhân, thì họ sẽ không do dự nổ súng và né tránh, nhưng nếu để bắt làm con tin, thì sự tình đúng là rất khó giải quyết, chí ít... cũng phải mất nhiều thời gian. Cục diện đã rơi vào trường hợp bế bắc, sau một khắc. Thản Khắc định nói gì đó thì trong bộ đàm vang lên một thanh âm.
"Hans gọi... Hoa Tulip, cô ta... ầm........"
Tiếng súng vang lên, thanh âm của người nọ dừng lại. Thản Khắc thầm kêu không tốt, danh hiệu Hans chính là một trong những lính đánh thuê tọa trấn ở Đại lễ đường, đây chính là tâm điểm của lần hành động này, hắn quay đầu, thấp giọng hô:
"Nạp Tạp, làm sao vậy?"
"Như ngươi muốn... Hoa Tulip đã vòng qua sân vận động, hắn đã tới..."
Đại Lễ đường cách sân vận động chừng 4. 500 mét, đa số mọi người lúc này đang chú ý tới hướng sân vận động, không ai ngờ cô ta lại quỷ không hay, thần không biết lẻn tới, Thản Khắc còn chưa kịp nói, từ trong bộ đàm đã vang lên tiếng súng và những thanh âm hỗn loạn:
"Nàng ở khán đài trên tầng 2... cánh phía tây bọc đánh..."
"Chặn nàng lại, chúng ta phải chặn nàng lại..."
"Cô ta đã lên tầng 3, quá nhanh... cô ta là con khỉ ư... Cô lang, dùng hỏa lực ngăn chặn cô ta, chúng ta lập tức tới đây..."
"Cô lang, Cô lang... Cô lang!"
Không có thanh âm nào của Cô Lang hồi âm, trong những âm thanh hỗn loạn, có tiếng người kêu gọi đầu hàng
"Cô lang trúng đạn, chặn vị trí cầu thang, mục tiêu của cô ta là tầng 4..."
"Ngăn cô ta lại, phòng 302... cẩn thận bom.."
"Cô ta đập thủng tường, hiện giờ không có cách nào xác định vị trí, bằng, bằng, bằng, bằng, ầm..."
"Khụ, khụ... Hắn ở hành lang số 309, từ cửa sổ nhảy ra ngoài... tầng 2, không đúng, hắn lại lên... A ....."
Ở gần phòng phát thanh của tầng 4, chính là trung tâm kiểm soát không lưu của Nạp Tạp, tín hiệu phá sóng đều là do những thiết bị ở đây gây ra.
Thản Khắc cắn răng, trầm giọng nói:
"Nạp Tạp, không còn quá nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta đã tóm được Nguyệt Trì Huân và..."
Một lát sau, bên kia mới truyền đến thanh âm bình thản của Nạp Tạp:
"Yên tâm, ta sẽ tận lực tranh thủ thời gian. Chư Thần Vô Niệm đang tới đây..."
Thanh âm kia vang lên trong bối cảnh tiếng súng hỗn loạn, gần gần xa xa, rất hiển nhiên từ khi xuất hiện, mục tiêu đệ nhất đã chuyển sang phòng điều khiển, trong những thanh âm hỗn loạn, thì có thể đoán là hình như không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được nàng. Thản Khắc bỗng dưng quay mình, bắn một phát súng, bạn xẹt qua tóc, đi vào phía rừng cây, nói: "Không muốn chết thì để xuống!"
Nhưng mà không có hiệu quả, ánh mắt của Huân không chớp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Sau một khắc, cánh tay của nàng hơi nhấc lên, mấy tên lính đánh thuê vô ý thức lui lại phía sau một bức. Thản Khắc cũng giơ tay, lần thứ 2 giương súng.
Máu tươi từ trên thân hình Huân bắn ra ngoài, thân hình nhoáng lên, lựu đạn đã được mở, chỉ trong một chớp mắt, nàng cố gắng ném lựu đạn về phía địch nhân.
Thân hình to lớn của Thản Khắc nhưmột con báo săn mồi, đột nhiên xông ra ngoài.
Ai cũng biết quý trọng tính mạng của mình, cầm lựu đạn uy hiếp người khác thì ai cũng làm được nhưng mà kéo chốt rồi ném ra thì ít. Muốn bắt con tin, hiện tại chính là cơ hội.
Khi trúng đạn, lực đạo của Huân không được chuẩn nữa, lựu đạn bay thật cao qua đỉnh đầu mọi người, phá vỡ những gì ở xung quanh. Thản Khắc đã xông lên phía trước, dựa theo kinh nghiệm của hắn, uy lực của trái lựu đạn này đã không có khả năng lan tới đây.
Khi trái lựu đạn nổ, sức ép ùn ùn kéo tới, mảnh đất phía sau bị tàn phá kinh người, hắn vô ý thức quay đầu, ánh mắt cũng hơi gợn, cả một phòng học lớn đã bị lật tung, trái lựu đạn này phải nói là một quả tên lửu đạn đạo mới đúng!
Ầm
Theo luồng sức ép lan tới, là một vật thể màu đen, nó bay như một trang giấy, trong nháy mắt đã mang theo thân hình hắn bay ra 4, 5 mét, cách đó không xa hai thiếu nữ đồng thời bị luồng khí ép cho bay ngược lại 2 mét...
....
....
Ông, ông, ông...
Thân thể hơi giật mình, trong ánh mắt có một chút hoảng hốt, màu máu, màu lửa hơi đọng lại một chút.
Xương cốt toàn thân như vỡ nát, chỉ cần một động tác cũng khiến cho não bộ chấn động, thanh âm, hình ảnh đều mất đi cảm giác chân thực, hắn thở dốc vài lần, sau đó máu xông lên, ho khan kịch liệt, cố sức đẩy ván gỗ trên người ra.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, cảnh tượng mới bắt đầu rõ ràng. Phía trước vốn là một phòng học lớn, nay đã phiến thành phế tích, thỉnh thoảng còn những thi thể đen cháy, qua một lúc lâu, hắn mới ý thức được thứ kia là thứ gì.
Rất hiển nhiên, hai thiếu nữ này đã nhận được một lượng chất nổ lớn của Lý An mang tới, các nàng di chuyển từ phía bên kia, biết đám lính đánh thuê đã đuổi kịp, nên đã làm ra hành động cuối cùng, nếu không phải bên mình muốn bắt sống, thì đã không rơi vào cái bẫy này...
Hắn hơi giật mình, nhìn sang phía bên cạnh, hai thiếu nữ đã cố gắng bò dậy, đỡ nhau đi xa, hắn lật mình một cái, nhưng mà khí huyết toàn thân dâng lên, dùng lực để ngẩng đầu mà cũng khiến cho ngực đau đớn muốn cầm súng, nhưng súng trong tay đã bị thổi bay, một chân còn bị tấm bê tông đè xuống, không nhấc lên được, qua một lát, hai thiếu nữ đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
Khi Nguyệt Trì Huân ném lựu đạn, hắn cũng muốn bắt người, phản ứng nhanh, phi được xa, nên thương thế không nghiêm trọng, đương nhiên đám lính đánh thuê sẽ phải chết.
Từ trong bộ đàm truyền ra âm thanh hỗn loạn, không biết bên Đại Lễ đường kia đã xảy ra chuyện gì, một lúc sau, hắn mới ngồi dậy, gõ gõ vài cái vào bộ đàm, bên kia truyền tới một thanh âm làm cho hắn giật mình.
Đó là một giọng nói lạnh lùng trung tính:
"Đã nổ rồi..."
.....
"Đã nổ rồi..."
Khi thanh âm này vang lên, cũng là lúc Chư Thần Vô Niệm chạy tới được trước đại lễ đường, hắn bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu lên, từ trên trời những tới những thanh âm "ông, ông, ông", ba chiếc trực thăng trò chơi được điều khiển từ xa phi vỡ cửa kính phía trước.
"Các ngươi đều... trở về nhà thay quần áo đi..."
Sau một khắc, một tiếng nổ thật mạnh phá vỡ cả tòa nhà lớn, từ trên cửa sổ của một tầng cao, có một người bổ nhào xuống, từ xa nhìn lại, cảnh tượng thực hoành tráng.
"Đến đây------"
Nhìn vụ nổ từ xa, Thản Khắc hộc ra một ngụm máu tươi, tháo bộ đàm xuống, đập vỡ tan tành. Hắn rút súng lục, đi về phương hướng của Huân và Sa Sa vừa đi.
Cùng lúc đó, những học sinh bị bắt trong Đại Lễ đường chạy tứ tán, trong đó có Đông Phương Lộ, hắn đang tìm Đông Phương Uyển...
*****
Ánh đèn tắt ngúm, trần nhà, vách tường đều gặp phải chấn động khổng lồ, thủy tinh vỡ vụn, một chiếc đèn bằng thủy tinh khổng lồ từ trên đỉnh lễ đường rơi xuống khiến những con tin trở nên hỗn loạn, vội vàng chạy trốn khắp nơi - vừa rồi Hoa Tulip quấy rối một trận, hơn nữa trải qua vụ nổ khổng lồ này, lúc này bên trong lễ đường cũng không có bao nhiêu lính đánh thuê có thời gian đi khống chế bọn họ, dù sao trong giáo học lâu, cửa ra vào được canh gác cẩn thận ở bên kia vẫn còn hơn ngàn con tin nữa.
Vụ nổ phá hủy hết phần lớn hệ thống điện, khắp trong lễ đường đều trở nên hỗn loạn, con tin chạy trốn khắp nơi. Đông Phương Lộ mới vừa trà trộn được vào đang cố gắng kéo từng người hắn có thể gọi tên lại để hỏi thăm tung tích của em gái mình. Đa số người nếu không phải nói không nhìn thấy thì cùng là không có thời gian để ý đến hắn, chẳng qua đến khi ngăn cản lại người bạn học thứ mười lăm, rốt cuộc nữ sinh vốn đã vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngưỡng mộ hắn từ lâu cũng nói ra một tin tức hữu dụng. :
"Tiểu Uyển... Chúng tôi định bỏ trốn từ phía sau nhưng khi ra đến hành lang lại gặp phải một người mang súng, chúng tôi bị doạ đến phân tán nhau ra chạy, hình như Tiểu Uyển mặc quần áo hoá trang trốn ở trong phòng đạo cụ, tôi thì chạy trở về, may mắn người kia không đuổi theo chúng tôi, hu hu... Đông Phương Lộ, chúng ra nên làm gì bây giờ..."
"Tìm chỗ nào đó nấp đi chờ chuyện này đi qua... Hiện giờ bọn họ cũng không còn hơi sức để ý đến mọi người... Cô đừng kéo tôi..."
"Hu hu... Anh đừng đi..."
"Đừng kéo tôi..."
"Hu hu..."
"Xin cô, đừng kéo tôi nữa!"
Đứng ở phía trên nhìn xuống tình cảnh hỗn loạn bên dưới, Chư Thần Vô Niệm đi thẳng lên lầu bốn. Khói mù ảm đạm bao phủ cả tầng lầu, sau khi nổ tung, gió lạnh, từ bốn phía thốc vào, tiếng gió rít quanh quẩn trong hành lang, trong phòng, không ít nơi đã bốc cháy, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Mấy tên lính đánh thuê đang thất tha thất thiểu đi lại, rất rõ ràng, Hoa Tulip vừa đi qua nơi này.
Hắn âm trầm nhìn qua vài lần, rất rõ ràng là những thứ đã được bố trí tại nơi này đều bị phá hỏng, đoán chừng Nạp Tạp đã lành ít dữ nhiều. Vừa nghe thấy có chuyện khẩn cấp thì hắn liền lao thẳng đến đây, nào ngờ vẫn còn chậm một bước. Chẳng qua cho dù hành động của đối phương có nhanh hơn nữa thì hẳn là vẫn chưa chạy được quá xa, hắn lập tức xoay người đi xuống lầu, nhưng vừa đi đến tầng thượng của khán đài liền thấy Đông Phương Lộ ở bên dười, hai người nam nữ đang do dự chạy chầm chậm về phía sau lễ đường.
Với tình huống trước mắt, đuổi theo Hoa Tulip mới là việc quan trọng nhất, tên đã lừa hắn rồi sau đó lại may mắn thoát được này không có bao nhiêu tác dụng. Chẳng qua nếu như khiến Trần Cô Hạ phải mạo hiểm tính mạng đi cứu người.... Chư Thần Vô Niệm vẫy tên lính đánh thuê ở đằng sau lại, nói:
"Bắt lấy người ở bên dưới kia, đó là con tin rất hữu dụng cho bọn mày."
Gật đầu, tên lính đánh thuê kia vác súng đuổi theo.
"Khụ, khụ khụ..."
Từng tia sáng lọt qua kẽ hở của rừng cây, cùng với tiếng ho khan, hai thiếu nữ dìu nhau lảo đảo đi qua con đường nhỏ ở trong rừng. Cánh tay thiếu nữ xinh đẹp mà lạnh lùng đang chảy máu, bên cạnh, thiếu nữ với khuôn mặt dơ bẩn nhưng kiên nghị cau mày lại, chân trái bước đi không được tự nhiên cho lắm, nàng suy yếu nói.
"Huân, chúng ta... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy... Chúng ta không đặt bom trong căn phòng đó mà... Tại sao lại có..."
"Ở trường học mình... Có học cách chế tạo bom với Cố quân..."
"Ồ, Gia Minh hắn..."
"Khu nhà kia tạm thời không có ai ở, Cố quân đã nói với cô Trương, vì vậy chúng mình có thể để một số thứ ở bên trong."
Mắt nhìn thẳng, giọng nói lạnh nhạt, một lát sau nàng mới nói tiếp.
"Không chỉ là chế tạo bom cồn đơn giản, thuốc nước sát trùng, còn có một phần thuốc nổ đen, Nitro glyxerin.
Màn đêm không trăng, tất cả những tiếng động lớn dường như đã cách rất xa, bước đi trên con đường nhỏ, giọng nói lạnh nhạt như không thèm để ý đến bất cứ thứ gì tựa như đang quanh quẩn bên một giếng nước, khiến người ta có cảm giác quái dị như đang từ từ ngâm mình vào trong nước. Sa Sa mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không thể nói thêm gì, chỉ là cảm giác dâng trào trong lòng kia thực sự khó nói nên lời.
Từ khi Gia Minh thẳng thắn bộc bạch về bối cảnh sát thủ với các nàng, hai cô bé cũng từng lén bàn bạc nhiều lần, cuối cùng quyết định không can dự gì vào chuyện này, suy nghĩ như vậy không phải xuất phát từ Linh Tĩnh vốn biết điều, chu đáo mà là xuất phát từ Sa Sa có cha là xã hội đen. Cũng vì quyết định này, trong cuộc sống hàng ngày của ba người, Gia Minh ở trong lòng hai cô bé càng giống với một thiếu nam đã chơi đùa với nhau từ bé, thường ngày hơi trì độn nhưng lại không hề thiếu sự ân cần hơn.
Trừ việc rất đáng tin cậy trong những thời khắc mấu chốt, hắn vẫn là người mỗi lần đùa giỡn luôn phải nhận thất bại, cuối cùng luôn thoả hiệp đối với yêu cầu tuỳ hứng của hai cô bé, có giặt quần áo, có nấu cơm, mỗi sáng sớm mùa đông đều bò đậy chuẩn bị bữa sáng.
Bạn trai chung.
Thậm chí nhiều lúc nghĩ đến quan hệ trước mắt của ba người. Sa Sa và Linh Tĩnh đều không cảm thấy Gia Minh chiếm tiện nghi quá lớn, dù sao trước mặt các nàng thì hắn quá dễ nói chuyện, lần ngoài ý muốn ban đầu kia không phải lỗi của hắn, sau đó là các nàng cứng rắn đòi ở chung một chỗ với hắn. Bởi vì quá hiểu nhau, thay vì nói ba người là bạn trai, bạn gái khác thường, có lẽ nói đây là mấy anh em hoặc chị em bình đẳng lẫn nhau còn hợp lý hơn. Trong suy nghĩ của hai cô bé, có lẽ càng nhiều là vì Gia Minh luôn rất nhân nhượng và nhường nhịn, đều không cho rằng hai nàng ngủ cùng với hắn chính là hắn chiếm tiện nghi.
Cũng vì như vậy, đối với khái niệm Gia Minh là sát thủ thì trong lòng Linh Tĩnh và Sa Sa đều không có hình dung cụ thể cho lắm - sự kiện du thuyền Tinh Mộng kia, cứ việc Linh Tĩnh cũng tham dự nhưng vì lúc nào Gia Minh cũng ở bên cạnh nàng, sau này nhớ lại cũng chỉ cảm thấy càng giống một lần du lịch hơn, hình ảnh máu tanh khi Gia Minh giết người trái lại lại mờ nhạt như không có - song ngay lúc này, khi Gia Minh không có bên cạnh, trải qua cả một đêm giết chóc, bom nổ lớn như vậy, rồi lại nói chuyện với Huân, Sa Sa bỗng cảm thấy con người mà Gia Minh vẫn ẩn giấu trong bóng tối kia mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí có vẻ không phù hợp với thế giới thực này.
Thiếu niên thường ngày chỉ là một học sinh bình thường, luôn ân cần chu đáo với các nàng, một người bạn tốt thanh mai trúc mã, lại âm thầm dạy người khác những thứ có liên quan đến bạo lực và giết người như đao, súng, thuốc nổ, thậm chí còn đánh bại sát thủ mạnh nhất trên thế giới, cảm giác thật lạ lẫm. Chẳng qua nghĩ nghĩ lại, cảm giác trước đây ép hắn đi mùa thức ăn mình ngồi trên ghế xem TV, cầm gối đuổi đánh hắn trên giường sau đó giành được thắng lợi thực sự là vô cùng thoải mái...
Tâm tình đối lập, nhẫn nhịn đau đớn trên đùi. Sa Sa không kìm được nở nụ cười.
Đúng lục này, Huân ở bên cạnh cứng đờ người lại, sau đó lập tức thúc Sa Sa nhào vào một bụi cỏ ở bên cạnh, giữa không trung, nàng xoay người vung tay.
"Đi!"
"Đoàng!"
"Rắc!"
Cùng với tiếng súng, đầu đạn xẹt qua người nàng đánh gãy một nhánh cây ở đằng sau. Cùng lúc đó, phi đao vừa lướt đi loé lên ánh sáng lạnh, xẹt qua bên cạnh tên lính đánh thuê rồi đâm thật sâu vào một thân cây khô.
Tiếng súng không ngừng vang lên giữa màn đêm, bóng người chớp động. Huân vọt thẳng tới người kia, dùng tốc độ cao nhất tránh được hai viên đạn, đôi tay đưa ra đỡ lấy một quyền nặng nề đang tới, mười ngón tay mở ra như hoa lan trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay của hắn.
"Thịch" một tiếng, trong nháy mắt khi cánh tay va chạm với nhau, thân hình Huân hơi ngừng lại, thân thể không tự chủ được xoay tròn.
Từ lồng ngực đến cổ họng đều là vị mằn mặn khó chịu, đầu óc choáng váng, nàng thực sự đã đánh giá thấp lực lượng của đối phương, cho dù là hai bên đều đã bị thương, cho dù đã dùng cách thích hợp để giảm bớt lực lượng của đối phương nhưng nàng vẫn không nên lựa chọn đón đỡ một quyền nặng nề này. Thân thể không tự chủ được xoay tròn rồi bắn lên, nàng theo bản năng vươn tay ra, cùng lúc khi đối phương chỉa họng súng tới, nàng rút dao găm đang cắm trên thân cây ra, một cú chém xuống vô cùng thuận tay.
Hoa máu từ cánh tay cầm súng của Thản Khắc vẩy ra, khẩu súng rơi xuống, đồng thời đầu gối hắn cũng hung hăng đụng trúng bụng thiếu nữ đã mất đi thăng bằng khiến nàng bị đá bay ra ngoài.
Từ lúc đầu nổ súng, sau đó là xông lên, né tránh, vung quyền, vung đao, lên gối đến khi thiếu nữ bị đánh bay ra ngoài, súng lục rơi xuống đất cũng chỉ ngắn ngủi hai ba giây. Huân đụng mạnh vào một thân cây khác ở gần đó, khoé miệng tràn máu tươi. Thản Khắc đang muốn xông qua thì Sa Sa ở bên cạnh đã mạnh mẽ lao tới.
Tay phải bị trúng một đao, hắn tùy ý vung tay trái lên đón đỡ cú đấm thẳng tuy mạnh hơn những người cùng lứa tuổi nhưng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn này, sau một khắc, thiếu nữ không chút do dự rút đây lưng ra, quật đầu có khoá kim loại về phía đầu hắn.
Nếu là bình thường thì công kích như vậy chẳng khác gì trò đùa với Thản Khắc, song người bị thương nặng nhất trong vụ nổ là hắn phải đối mặt với người bị thương nhẹ nhất là Sa Sa, trong chốc lát hắn cũng chỉ có thể chật vật nghiêng người tránh. Khoá dây lưng xẹt qua trán hắn mang theo một chùm hoa máu, sau đó quấn chặt lấy tay hắn. Sa Sa còn định quét mạnh chân đánh tới hai chân hắn nhưng cùng với một quyền phẫn nộ của Thản Khắc, mặt nàng bị đánh trúng, thân thể cũng bay ra ngoài.
Cảm giác đau đớn từ thái dương truyền đến, Sa Sa vừa mới rơi xuống đất thì Huân đã nhảy dựng lên, thuận tay cầm lấy một cành cây khô đánh tới."Rắc" một tiếng, cành cây kia đập vào tay đối phương rồi gãy lìa, thùa dịp này. Huân xoay người dìu theo Sa Sa lảo đảo chạy trốn vào vùng bóng tối ở phía trước.
Đuổi theo hai bước, Thản Khắc lại quay trở lại nhặt khẩu súng lên rồi mới tiếp tục bám theo...
*****
Hành lang lúc sáng lúc tối, hơn 10 người lảo đảo cùng chạy về phía sau.
Mang theo cảm giác đau đớn khó có thể ức chế ở ngực, đó là hậu quả do trúng chiêu của Chư Thần Vô Niệm, xương cốt chỗ này hình như đã gãy rời hết cả, vốn tưởng là mình chăm chỉ, được huấn luyện khá lâu thì sẽ không quá kém, bây giờ nhìn lại mới biết, những chiến sĩ đứng đầu thế giới này quả thực là quá kinh khủng.
Lúc này, lại nghĩ tới thiếu niên nhỏ hơn mình 1 tuổi kia, theo như điều tra của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thì đó chỉ là một thiếu niên phổ thông, cha mẹ đã mất, sống nhờ vào Hoàng gia, cho nên tính cách có chút cao ngạo, sống cuộc sống đơn giản.
Nhưng thật sự khó có thể tưởng tượng, một người như vậy, mà lại có có lực lượng kinh khủng, bức lui Nguyên Lại Triêu Sang, giết chết Đại Nội Trưởng Đốc, mỗi một việc đã xảy ra, chỉ cần nhớ tới, là có cảm giác kinh người.
Nhớ lại chuyện mình thích Diệp Linh Tĩnh, thì không khỏi lắc đầu cười khổ, ngẫm lại thì đúng là mình đã ở bên bờ sinh tử không biết bao nhiêu lần.
Đám người chạy trốn có phần hỗn loạn, khi đi qua ngã rẽ, phía bên đường đối diện truyền tới sự rối loạn, có mấy người muốn chạy ra ngoài thì gặp phải lính đánh thuê, mà đã gặp họ thì họ không nhân từ bao giờ. :
"Bên kia... Bên kia có người cầm súng, nổ súng vào chúng ta..."
"Cửa trước cũng đã có người canh giữ..."
"Nhanh nào, đi bên này..."
Người người đều sợ hãi giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng nói, nữ sinh đã sợ đến mức khóc ồ lên, rất nhiều người thậm chí bị dọa đến mức chân mềm nhũn, không còn khí lực và dũng khí để chạy tiếp.
Đột nhiên, tiếng súng vang lên ở phía trước, tia lửa xẹt qua trần nhà của hành lang, khiến cho vôi vữa rơi xuống lả tả, ở chỗ rẽ của hành lang có người dùng tiếng Trung cứng ngắc, tàn bạo quát:
"Trở lại!"
Tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô đột nhiên lại vang lên, hơn 10 người phía trước đột nhiên chạy người trở về, mấy nữ sinh đi theo Đông Phương Lộ thì nắm chặt lấy tay của hắn, xoay người muốn chạy trốn. Đông Phương Lộ cũng gạt mạnh tay của những người này, nhanh chân chạy trốn vào trong một gian phòng.
Đoàn người vừa thét lên chói tai, vừa chạy trốn về phía sau, những người thầm mến nhau muốn gọi lên mấy tiếng để theo nhau đi cùng, nhưng mà do sợ hãi, nên chỉ còn cách chảy nước mắt đi theo đoàn người.
Tiếng súng từ phía trước ép tới, xua đám học sinh trở lại phòng khách. Đông Phương Lộ đóng cửa lại, kéo rèm cửa, muốn chờ đám người này đi. Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ rằng nơi này không an toàn, cho nên chần chờ trong chốc lát, hắn trèo lên một cái bàn để leo lên đường ống thông gió.
Bò trong đường ống được khoảng 20 mét, hắn tính toán mở nắp thông gió thứ 3, chỉ thấy bên dưới là phòng chứa đồ, trong này còn có nhiều trang phục biểu diễn của công chúa, vương tử, hơn nữa còn có các loại áo dài, các loại trang phục giả trang gấu xám, thỏ trắng đặt lung tung trong phòng.
Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, hắn vội vã che nắp lại, thấy một gã lính đánh thuê cầm súng tự động cẩn thận đi vào, hiển nhiên là tiếng kêu vừa rồi của Đông Phương Lộ bị hắn nghe được.
Nhìn qua nắp cống, hắn thấy tên lính đánh thuê cẩn thận quan sát tình hình trong phòng, nhìn đám quần áo, sau đó dường như bị cái gì đó hấp dẫn. Đông Phương Lộ nhìn theo hướng đó, chỉ thấy phía trên cửa sổ thủy tinh đã bị đập nát vụn, đồ đạc bên dưới lộn XỘN hiển nhiên là có người đi qua nói này.
Chẳng lẽ... em gái mình đã chạy qua nơi này...
Trong lòng đang có suy nghĩ như vậy, thì tên lính đánh thuê kia đã tiến lên, đạp chân vào cánh tay của con gấu xám, trong nháy mắt, chỉ thấy cánh tay của con gấu xám kia run lên, tên lính đánh thuê hiển nhiên là cảm nhận được điều gì đó không thích hợp, thay đổi họng súng. Đông Phương Lộ đẩy nắp cống ra, lao người xuống!
"Chạy mau!"
Bịch
Rầm
Bóng đen chợt bổ nhào xuống, trong nháy mắt, thân ảnh kia đã ôm tên lính đánh thuê đập thẳng vào tường phía sau, con gấu xám cũng nhảy dựng lên, liều mạng chạy ra cửa.
Ở trước mặt Chư Thần Vô Niệm tuy rằng Đông Phương Lộ không chịu nổi một kích, nhưng nếu như chiến đấu cùng với tên lính đánh thuê này, thì chênh lệch không tính là xa, lần này hắn lại là người chủ động, cho nên chỉ trong mấy giây tên lính đánh thuê đã bị đánh tới mức chân tay luống cuống. Đông Phương Lộ không có súng cho nên đánh thêm vài cái rồi bỏ chạy theo con gấu xám.
Mà lúc này, tên lính đánh thuê cũng chưa phát hiện ra, con thỏ trắng lớn trên mặt đất bỗng nhiên cử động, nhưng mà do Đông Phương Lộ đã liều mạng chạy ra ngoài cửa, hấp dẫn được sự chú ý của hắn cho nên tên lính đánh thuê hung hăng mắng một câu, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Con thỏ trắng bò dậy, chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy bóng lưng của tên lính đánh thuê đang điên cuồng đuổi theo. Trong bóng tối, mơ hồ truyền ra tiếng khóc của con thỏ trắng:
"Anh..."
Phía bên kia dường như có động tĩnh, con thỏ trắng lại chạy ngược trở về, biến thành một tư thế cổ quái, bất động...
Đông Phương Lộ cùng gấu xám không chạy được xa bao nhiêu.
Khi chạy qua một cây cột trong hành lang, từ phía sau cây cột đột nhiên xuất hiện một cái báng súng, đập thẳng vào hắn, khiến cho hắn nằm ngay xuống đất. Sau đó người nọ cầm súng chỉ vào con gấu xám, tên lính đánh thuê bị Đông Phương Lộ đánh hồi nãy chạy tới muốn bóp cò, nhưng bị tên lính này ngăn lại.
Phun ra một ngụm máu tươi, một nửa khuôn mặt của Đông Phương Lộ đã sưng lên, con gấu xám kia thì giơ tay, hai chân to lớn run rẩy, hai tên lính đánh thuê dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau vài câu, một gã dùng tiếng Trung nói:
"Ngươi là ai? Nói!"
"Các ngươi... xin thả nàng, nhà của ta có tiền, có thể trả cho các ngươi, ta cũng nguyện ý làm con tin của các ngươi..."
Từ trên mặt đất bò dậy, Đông Phương Lộ dựa vào tường đứng vững, hắn cũng hiểu tiếng Trung của đám này không được tốt, cho nên bây giờ dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện.
Hai tên lính đánh thuê kia cũng thay đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Anh nói chuyện, hỏi:
"Ngươi là ai?
"Xin các ngươi thả nàng... Á.. "
Lời nói còn chưa dứt lời, Đông Phương Lộ đã bị thúc vào bụng một cái, làm cho hắn đau đớn gập người xuống.
"Ta ghét nhất bị là có người ở trước mặt ta đặt câu hỏi! Ngươi là ai! Nói!"
"Ta là... người thừa kế Đông Phương gia ở thành phố Giang Hải, ta có khả năng bảo người nhà gửi tiền chuộc cho các ngươi... Các ngươi thả nàng..."
Lính đánh thuê tới Giang Hải lần này chính là vì tiền, Đông Phương gia là một thế lực có ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố Giang Hải, trước khi đi, bọn họ đã điều tra, không cần quan tâm tới số lượng lớn con tin, mà chỉ cần tóm được một số con tin quan trọng để có tiền là được.
*****
Thấy thân phận của người này, sắc mặt của hai tên lính đánh thuê cũng dịu lại một chút, một người trong đó lạnh lùng cười nói:
"Chúng ta đã tóm được ngươi..."
"Các ngươi vẫn chưa..."
Lật tay đứng thẳng, trong tay trái của Đông Phương Lộ đã có một thanh chủy thủ, để ở trên ngực của mình, nói:
"Không ai sẽ trả tiền cho người chết, chỉ trả tiền vì sự bình an, có một mình ta làm con tin là đủ rồi, hoặc là chúng ta sẽ sống mái với nhau... Các ngươi lựa chọn đi..."
"Để đao xuống!"
Tên lính đánh thuê lúc nãy đập Đông Phương Lộ một báng súng, trầm giọng nói.
"Nàng chính là thân nhân quan trọng nhất của ta."
Liếc mắt nhìn gấu xám, Đông Phương Lộ nói:
"Nếu như nàng có thể vì ta mà chết, ta cũng có thể làm vậy, các ngươi đừng hoài nghi quyết tâm của ta..."
"Ta nói để đao xuống!"
Tên tính đánh thuê nói lớn.
"..."
"Cứt chó..."
Tên lính đánh thuê kia không nói nữa mà chĩa họng súng thẳng vào gấu xám, sau đó đưa tay lên, gạt bay khăn trùm của con gấu xám, khiến cho Đông Phương Lộ và tên lính đánh thuê đều ngẩn người.
Đây chính là một khuôn mặt "heo" bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, trên mặt loang lổ vết máu, chính là tên mập mạp Phó Nghiêm Kiệt. Hai gã lính đánh thuê nhìn sang khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Lộ, lại nhìn sang tên "hèn mọn" chật vật không nói nên lời.
Đông Phương Lộ nháy mắt, chủy thủ loảng xoảng "keng" một tiếng rơi xuống đất, trợn mắt nhìn mập mạp.
"Cái này... Chuyện này..."
"Ta... đừng, đừng..."
Mập mạp kia nhìn thấy họng súng chỉ thẳng vào hắn, chỉ liều mạng lắc đầu, hắn nghe không hiểu tiếng Anh mà ba người nói, lúc này vừa khóc vừa nói ba câu tiếng Anh mà hắn biết:
"No... Don"t.. Á, ..."
"Người quan trọng nhất với ngươi, đúng là *** chó..."
Trong tiếng Anh, từ "nam" và "nữ" là hai từ đơn khác xa nhau, bởi vậy mà từ "nàng" trong miệng Đông Phương Lộ đã làm cho tên lính đánh thuê khắc sâu ấn tượng, hắn đưa họng súng chỉ thẳng vào trán Đông Phương Lộ, nổi giận quát:
"Ta ghét nhất đám đồng tính luyến ái các ngươi.."
"Đi nào "
Tiếng súng vang lên, thân hình của Huân nằm lăn trên đất, Sa Sa cũng bị một cước đá bay ra ngoài, nàng đau đớn bò dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông to lớn cách đó không xa.
"Đi nào..."
Tiếng nói lại vang lên, cánh tay của Huân lại trúng một súng, bây giờ người nàng đầy máu tươi, hầu như đã không còn sức mà bò dậy, nằm im trên mặt đất, Sa Sa thì đưa tay lau nước mắt, cắn răng nói:
"Ta không đi..."
"Đi được không?"
Chỉ thẳng họng súng vào thiếu nữ đang nằm giãy dụa trên mặt đất, Thản Khắc nở một nụ cười, lúc này hắn cũng chật vật như vậy, trên cánh tay thì đầy máu, vụ nổ đã khiến hắn bị thương nhiều chỗ, trên mặt cũng đầy vết máu, nhưng mà thương thế cũng không nghiêm trọng như bề ngoài nhìn vào, cho nên hắn mới có thể bắt được hai thiếu nữ này.
Nếu như muốn chống lại Hoa Tulip, thì nhất định phải lưu lại một con tin hắn cũng biết Sa Sa không có sức lực, nhưng lại là một con tin tương đối lý tưởng, bởi vậy mà hắn không muốn thương tổn Sa Sa, về phần Nguyệt Trì Huân, nàng đi theo Hoa Tulip học tập, một quả bom vừa rồi, một nhát đao kia, dọc đường còn sắp xếp những bẫy ngầm, mức độ nguy hiểm của nàng vô cùng cao, hắn không muốn lưu người này lại. ít nhất cũng phải khiến cho nàng trọng thương mới được.
"Ta sẽ đối tối với ngươi. Nguyệt Trì Huân tiểu thư."
Hắn cười, nói từng chữ một.
Sa Sa ở bên cạnh quát lên:
"Ngươi cách cậu ấy xa một chút!"
Bỗng dưng họng súng thay đổi, bằng một tiếng xẹt qua mái tóc của Sa Sa, một số sợi tóc bay toán loạn. Sa Sa vô ý thức rụt cổ lại, dường như bị sợ hãi làm cho ngây người. Thản Khắc cười nói:
"Muốn chết phải không? Ngươi!"
Sau đó lại chuyển họng súng sang người đang nằm trên mặt đất.
"Ta bảo ngươi đứng cách cậu ấy xa ra một chút!"
Sau một khắc, Sa Sa lại rống lên. Thản Khắc nghiêng đầu.
"Nếu như ta nói không thì sao?"
Lại một tiếng súng vang lên, cánh tay phải của Huân vốn đang cử động để bò dậy thì lúc này đã ngã xấp xuống, đưa tay bịt vết thương trên tiểu phúc, hô hấp dồn dập, không còn cách nào bò dậy được nữa.
"Đi mau..."
Trong không gian yên tĩnh, một thanh âm yếu ớt vang lên, quanh quẩn trong không khí, chỉ có Thản Khắc tươi cười, chỉ có tiếng hô hấp của Huân, có Sa Sa trợn to hai mắt, mở đôi môi.
Đột nhiên, nàng nhắm hai mắt lại cố sức kêu lên:
"A a a a a a a.... ."
"A, ngươi..."
Thản Khắc còn muốn nói, nhưng đột nhiên lại ngẩn người, Sa Sa trợn hai mắt đỏ như máu, trong tay đã có một quả lựu đạn, đi tới chỗ của hắn.
"Ta nói rồi... Ngươi nên cách nàng xa một chút, bây giờ thì chúng ta đành chết ở chỗ này..."
Nàng khịt mũi, lệ rơi đầy mặt, nói:
"Chúng ta phải chết ở chỗ này..."
Hai người cách nhau chỉ chừng 2 thước, nếu như Sa Sa kéo chốt lựu đạn, thì hắn rất khó chạy đi, nếu như nàng do dự thì hắn còn có thể né được, thế nhưng... Hắn cũng không tin một người chưa được huấn luyện lại dám kích nổ một trái lựu đạn, nữ hài tử này rốt cuộc... ý niệm này mới chỉ lóe lên được trong đầu, thì Sa Sa đã kéo chốt lựu đạn, vọt tới chỗ của hắn.
"Chạy..."
Khi thân hình hắn bay ngược ra phía sau, thì họng súng cũng thay đổi, cùng lúc đó, một thân ảnh màu xám chen giữa hai người. Sa Sa trực tiếp vọt vào lòng người ấy, từ phía sau nhìn lại, giống như là hai người đang ôm nhau.
Tiếng súng vang lên, nhưng mà hai đạo thân ảnh kia phảng phất như bất động, cứ ôm nhau đứng đó, không có một cử động, cảnh tượng này giống như là đang cực động biến thành cực tĩnh, phảng phát như đã qua một khoảng thời gian cực lâu rồi...
← Ch. 193 | Ch. 195 → |