Vay nóng Tima

Truyện:Ẩn Sát - Chương 202

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 202: Cô gái áo trắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Manhatton, hai giờ sáng.

Hàng dãy nhà cao tầng đứng hai bên con đường, những tiếng ồn ã của thành phố vẫn cứ vang lên, ánh sáng của những bóng đèn kéo dài trên con đường, dòng xe cộ vẫn liên tục di chuyển như mắc cửi, người đi đường cũng chỉ ít hơn ban ngày một chút, người lang thang, tên ăn mày mặc những bộ quần áo cổ quái xuất hiện nhiều hơn.

Một xe cảnh sát đứng ở ven đường, hai cảnh sát đang cầm cốc cà phê trò chuyện, cốc cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, không biết tại sao, mọi người đều vô ý thức dừng lại, vươn tay, ngẩng đầu nhìn về phía những tòa nhà cao tầng.

Những bông hoa tuyết từ trên bầu trời hạ xuống.

Gần tới Lễ Nô-en, đây là đợt tuyết đầu tiên trên bầu trời New York.

Trong một nhà hàng có tên là "Thánh John" nằm ở bên cạnh một ngã tư, nhìn qua những tấm cửa sổ, những người đang ngồi bên trong vui mừng nhìn những bông tuyết bay bên ngoài, âm nhạc tương đối êm đềm nhưng bầu không khí lại có chút khô khan. Đợt tuyết đầu mùa này đã mang lại sức sống cho nhà hàng, trên mặt mỗi người đều hiện lên một nụ cười, nói về tuyết chính là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Nhà hàng này rộng chừng 400 m2, có lắp đặt những thiết bị chiếu sáng chuyên nghiệp, khách nhân vào đây 10 người thì có 8 người thích thú, có cả trai lẫn gái, nhưng đa phần đều là những người trẻ tuổi, họ tới từ những công ty bên cạnh, những người làm việc suốt đêm. Có người tới nơi này chỉ để uống cà phê, cũng có những người không biết đi nơi nào, mà cũng sắp tới Lễ Nô-en cho nên tới đây thưởng thức rượu. Thỉnh thoảng có mấy người đẩy cửa đi vào, phủi những bông tuyết trên vai, đứng trước quầy hàng gọi đồ.

Bên cạnh cửa sổ trong góc, có một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi, trên đầu có đội một cái mũ tennis Knaak, bên dưới cái mũ là một khuôn mặt tinh xảo của người phương đông, trên tay nàng cầm một cuốn sách, im lặng xem sách. Chiếc áo khoác màu trắng được vắt ở một bên ghế, bộ y phục bằng len chỉ đủ để giữ ấm, bó sát lấy vóc người.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi hoàn mỹ dường như dung nhập vào người của nàng, nàng mặc một chiếc quần màu than chì, gác hai chân lên nhau. Trên bàn có đặt một ly cà phê, nhưng chắc là gọi đã lâu, nên đã lạnh nhưng mà nàng cũng không ngại, thỉnh thoảng buông sách, nhâm nhi một chút cà phê, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa.

Mặc dù đây là thủ đô của thế giới - New York, nhưng mà một thiếu nữ Trung Quốc hoàn mỹ như vậy xuất hiện, cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Một gã chừng 30 tuổi, mặc trang phục nhà hàng, là một nam nhân có tướng mạo rất thu hút, cầm một cốc cà phê nóng khác đi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt thiếu nữ, đổi chén cà phê nguội. .

Thiếu nữ kia hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn:

"Tôi không có yêu cầu phục vụ."

"Cà phê của cô đã lạnh, đây là chén cà phê miễn phí"

"Được."

Cũng không kinh ngạc nhiều, thiếu nữ gật đầu, sau đó lại nhìn xuống, lất một trang sách, thản nhiên nói:

"Cảm tạ."

Có chút khó nói, nam tử nghĩ thầm, có lẽ là nàng ta đã quen như vậy, cho nên hắn kéo một chiếc ghế, ngồi xuống nói:

"Nếu như cô không ngại, tôi xin tự giới thiệu một chút, ta là Sam Eliott, là đầu đếp của nhà hàng này, cô là người Trung Quốc?"

Cười cười, nữ tử khép sách lại, ngẩng đầu:

"Nếu như anh là đầu bếp của nhà hàng này, thì xin mời trở lại phòng bếp đi."

Đầu bếp này cười cười, không để ý tới câu nói của nàng, vẫn tiếp tục hỏi:

"Người Nhật Bản?"

Lắc đầu, nữ tử đưa mắt nhìn về phía những bông tuyết rơi ngoài đường, dòng xe cộ vẫn lui tới như trước, hoa tuyết rơi xuống mặt đất là tan đi, nhưng dường như nó cũng mang tới hơi lạnh, trước mặt nàng đầu bếp kia vẫn tươi cười nói chuyện.

"Vậy thì cô chính là người Trung Quốc, tôi đã tới Trung Quốc nhiều lần rồi. Bắc Kinh, Hongkong, Hàng Châu, Trung Quốc rất đẹp..."

"Cảm ơn."

Nữ tử uống một ngụm cà phê, sau đó mỉm cười thẳng thắn nói:

"Tôi rất ghét nước Mỹ, nếu như có khả năng, tôi muốn mình không tới nơi này."

Nếu như lấy góc độ nghệ thuật mà nhìn, thì đây đúng là một gian phòng tuyệt mỹ, đương nhiên, nếu dùng tính thực dụng mà nói, thì ánh sáng, trang trị phương tiện hiện đại, giá sách, kẹp văn kiện, tất cả đều mang phong cách của nước Mỹ.

"... Castro tiên sinh tôn kính, để bày tỏ lòng cảm kích với ngài, lần này Ngự Thủ tiên sinh phái chúng tôi tới, ngoại trừ cảm ơn ngài, còn mang tới bức thư nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của chúng ta. Mọi người đều biết, Cao Thiên Nguyên của Nhật Bản, Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc cùng với U Ám Thiên Cầm của Bắc Âu đã tiến hành hội họp, rồi liên kết sơ bộ, thế cho nên hiện nay bộ phận Châu Á của chúng ta đang phải ở giai đoạn phòng thủ, Nhật Bản phải ổn định, khi đám người kia hành động, chúng ta phải áp chế được bọn họ..."

Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, dừng lại một chút rồi nói:

"Trung Quốc có một câu danh ngôn, là môi hở răng lạnh, bởi vậy Ngự Thủ tiên sinh mong rằng mọi người có thể gác lại thành kiến khi xưa, Châu Úc cùng với Châu Âu, mong rằng Castro tiên sinh có thể cùng Ngự Thủ tiên sinh hiệp nghị..."

"Về chuyện này, trước khi các ngươi lên máy bay, Ngự Thủ tiên sinh đã nói chuyện với ta, tuyệt đối không có chuyện gì đâu."

Ngồi ở bên trong Castro tiên sinh cười nói:

"Nhưng mà, có một số chuyện trong tổ chức cũng có những cách nhìn khác nhau... Nếu đi tìm căn nguyên nguồn gốc, thì Bùi La Gia trước đây có tên là Tử Sắc Bồ Đề, bắt nguồn từ Trung Quốc, trải qua mấy trăm năm phát triển thành một tổ chức có quy mô trên toàn thế giới như hiện nay, rất hiển nhiên, ở phương diện khác, cũng xảy ra những thay đổi căn bản. Bùi La Gia ở Bắc Âu thì đám người Pháp chiếm đa số, mà hiện nay, họ đã tự chủ trương phát triển thành những chiến sĩ chủ nghĩa tự do Corsica độc lập, chúng ta cũng biết Corsica là mảnh đất thần thánh, nó là một quốc gia độc lập, đối với tinh thần của bọn họ, ta rất bội phục, nhưng cũng phải thừa nhận, bọn họ không hề xứng danh với cái tên sát thủ, mà ở Bắc Mĩ, việc kinh doanh của chúng ta chỉ là giết người, ngươi cũng biết, chúng ta thậm chí còn tham dự vào chính trị..."

Mâu thuẫn nội bộ trong Bùi La Gia rất nặng nề, mặc dù phân bộ nước Mỹ cùng bản bộ Nhật Bản có quan hệ tốt, nhưng đương nhiên họ cũng không vừa mắt nhau, hắn nói tới Corsica tự do, chứng tỏ hắn không có hảo cảm với tâm tình lãng mạn của người Pháp.

Trong mắt hắn đám ngu xuẩn này chỉ có dùng cách đó để biểu đạt tư tưởng của mình mà thôi. Sau vài lần hợp tác không thoải mái, hai bên đều trở mặt. Nam Mĩ cùng Bắc Mĩ cũng có chút xung đột, bộ phận Châu Úc thì độc lập, không muốn liên quan tới ai, cũng chẳng mong ai liên quan tới hắn...

Đương nhiên, những thứ này đều là việc nhỏ, khi nào cần liên kết thì mọi người vẫn liên kết, dù sao thì họ cũng phải đối mặt với quá nhiều nguy cơ. Lần trước khi định giết James giá họa cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh thất bại. Tạo Vật Kỳ Tích đã liên tục tìm Bùi La Gia gây phiền phức... sau khi nói chuyện hai bên đã đi tìm những thứ "thực tế" hơn.

"Còn về phần Trương Nhã Hàm, chúng ta không muốn giết nàng, đối với một sát thủ mạnh như Hoa Tulip mà nói, chúng ta vẫn duy trì sự kính nể, nhưng mà từ khi Chư Thần Vô Niệm tự ý hành động, đôi bên đã không còn mấy thiện cảm. Mặc dù Viêm Hoàng Giác Tỉnh một mực bảo vệ cho người này, nhưng vị tiểu thư Hoa Tulip kia cũng không có ý muốn hợp tác với Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Nàng là một người tự do chân chính, bởi vậy, chỉ cần có một người làm con tin, từ đó về sau chúng ta có thể chiếm thế chủ động tương đối, đương nhiên... Nếu như nàng giết tới Nhật Bản, chúng ta chỉ có thể giết chết nàng, nhưng dù sao việc đó sẽ rất phiền phức, cho nên không tất yếu thì..."

*****

"Điểm này chúng ta cũng rõ, nhưng theo những gì mà chúng ta biết. Viêm Hoàng Giác Tỉnh lần này phản ứng tương đối nhanh, dường như trước khi vị Trương tiểu thư kia đến Mỹ, bọn họ đã có người ở nơi này, triển khai bảo vệ cho nàng."

Castro cười:

"Đương nhiên, không cần lo lắng, một chút lực lượng bảo vệ này, chúng ta không để vào mắt, dù cho cái vị Thôi Quốc Hoa, Thôi tiên sinh có danh hiệu là Bất Tử ở đây... thì cũng nên nhớ rằng đây là nước Mỹ, nhiều chuyện hắn không làm được."

"Chúng ta đương nhiên hiểu lực lượng ở nước Mỹ."

Sứ giả Nhật Bản phụ họa cười theo:

"Hơn nữa, Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở nước Mỹ, chắc cũng không phải là nhân sĩ được hoan nghênh?"

"Ha hả, bình thường là vậy, nhưng sau sự kiện lần trước, FBI cùng Cục Quốc An Tạo Vật Kỳ Tích có địch ý với chúng ta rất lớn, bọn họ vận dụng ảnh hưởng trong chính phủ, muốn cho hai tổ chức này giúp đỡ, đương nhiên... ta cũng thích bọn họ nhúng tay vào."

Nhe răng cười, điện thoại trên bàn vang lên, nam nhân tên là Castro cầm lên, sau một lát úp máy nói:

"Trên thực tế, người của chúng ta hiện giờ đang tiến hành thăm dò sơ bộ, ta nghĩ ngày mai chúng ta có thể hành động. Đến lúc đó, Độ Biên tiên sinh có thể mang theo Trương tiểu thư quay về Nhật Bản, ta nghĩ đây chắc là một chuyến lữ trình vui vẻ..."

Hoa tuyết vẫn bay như trước, trong nhà hàng, đầu bếp vẫn đang nói.

"Vậy thì chúng ta có điểm giống nhau rồi, ta hận New York..."

Công bình mà nói, đây đúng là một nam nhân có mị lực, cho dù mạo muội tới gần, nhưng nụ cười rất thành khẩn, cách nói chuyện cũng không đáng ghét như người khác, tướng mạo thì không phải là hoa hoa công tử, nếu như bình thường, thì đa số phụ nữ sẽ cười mà phụ họa gật đầu theo, một số ít có khả năng trở thành hoa si. Nhưng mà, khi hắn nói tới chữ hận New York, thì ánh mắt nàng kia nhìn chằm chằm vào chiếc xe dừng ở ven đường, cười đứng lên, thuận tay cầm áo gió, đem tiền đặt ở trên bàn.

"Có người nói, tin tưởng vào Chúa, thì tất cả mọi tội lỗi đều được tha thứ."

Thấy nàng nói như vậy, nam tử bỗng nhiên có chút mê hoặc, vô ý thức gật đầu, lúc này mới thấy trên tay nữ tử là một quyển Thánh Kinh, nhưng mà, thoạt nhìn đã biết nó là Thánh Kinh được in lậu, điểm này vừa xem là hiểu ngay.

"Ca ngợi Chúa."

Âm thanh đó giống như là châm chọc, nhưng ngoại trừ câu nói này ra, những thứ khác của nàng đều hết chỗ chê, nàng khoác áo gió, trực tiếp đi ra ngoài cửa, hoa tuyết đầy trời.

Nam tử há to miệng, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ thở hắt ra, một gã phụ vụ nam đi tới thu dọn đồ đạc, cười nói:

"Sam? Ngươi cũng bị cự tuyệt ư?"

"Thỉnh thoảng cũng phải có."

Sái cười, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, thấy thiếu nữ Trung Quốc kia đang đi dọc con đường, hoa tuyết rơi lên chiếc mũ tennis và áo khoác của nàng trông thật lung linh.

Phố xá vẫn như trước, đèn đường sáng trưng, hai cảnh sát vẫn ở góc đường nói chuyện phiếm, cách đó không xa một chiếc xe nhỏ mở cửa xe, một người bình thường cầm một cốc cà phê ngồi vào trong xe, dường như đang muốn lái đi.

Phía trước cửa sổ, nữ tử đừng bước, dường như nhớ lại cái gì đó, đi tới bên cạnh chỗ người kia dừng xe, lúc này người kia đã vào trong xe, cô gái phủ một cái gì đó lên cửa xe, trông giống một thứ gì đó hình tròn. Trong nháy mắt, sắc mặt và động tác của người bên trong xe dường như có chút cổ quái.

Bọn họ đang nói gì đấy?

Trong lòng không tự chủ được sinh ra nghi hoặc, từ phía sau nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia dường như giật mình, cửa xe đột nhiên vỡ nát, hắn còn chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra, thì cô gái đột nhiên cởi khóa áo gió, trên tay nàng lúc này là 2 khẩu súng tự động, một cây nhắm thẳng vào người ngồi sau tay lại, một khẩu bắn thẳng vào đầu một người Mỹ đang từ cửa sau của xe lao tới.

Cả đời hắn chắc chắn là sẽ không quên được cảnh tượng này. -

Trong sát na, khi tiếng súng vang lên, người bên trong nhà hàng cũng có thể nghe rõ, cách một cái cửa sổ thủy tinh, trong hoa tuyết đầy trời, đầu người kia như dưa hấu vỡ nát, máu chảy tung tóe, họng súng kia không chút do dự bắn thẳng xuống phía dưới, đạn đi tới đâu là người nọ bị xé nát thành những mảnh nhỏ, vô số huyết nhục bắn khắp nơi, tạo thành những vệt màu đỏ trên mặt đất.

Mấy giây sau đó, chiếc xe con đã bị bắn phá điên cuồng, trông nó méo mó bẹp dúm, hai người bên trong xe bị bắn tới mức máu thịt bầy nhầy, có một người trốn thoát, nhưng mới chạy được vài bước đã bị dòng xe cộ đụng bay ra ngoài, sau đó là những thanh âm hỗn loạn vang lên, một tai nạn giao thông lớn ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đưa tay chống vào mui xe, thân hình cô gái kia bay qua chiếc xe con, hạ xuống trước mặt người muốn chạy trốn, lúc đó, hai gã cảnh sát mới kịp phản ứng...

Mới qua canh ba, những người đang ngủ bị tiếng súng đánh thức, bàn chuyện về tiếng súng ở nước Mỹ thì có nói suốt ngày, nhưng tiếng súng dày đặc như thế này thì cho dù ở New York cũng hiếm khi thấy.

Cầm lấy ống nghe điện thoại mini, bên trong truyền ra thanh âm của Thôi Quốc Hoa:

"Man Đầu, mau ra đây..."

"Cái gì..."

Từ cửa phòng bệnh xông ra ngoài, ánh đèn xuyên qua những cửa kính chiếu vào hành lang sáng rực, hắn đi tới trước cửa sổ, khi nhìn xuống phía dưới thì kinh ngạc há to miệng.

Phía dưới bệnh viện, con đường lớn lúc này đã bị dòng xe cộ hỗn loạn làm tắc, hơn 10 chiếc xe va chạm với nhau, ở ven đường đối diện, có một chiếc xe bị nổ đang cháy hừng hực, trong một khoảng không gian nhỏ, có một người Mỹ cả người đẫm máu đang cố gắng bò dậy chạy trốn, thỉnh thoảng lại ngã xuống, phía sau hắn một bạch y nữ tử đang chậm rãi đi theo, trong tay mang 2 khẩu súng tự động, trông nàng giống như là đi từ trong ngọn lửa ra ngoài, cảm giác lạnh lùng làm cho người xem cũng phải cảm thấy run rẩy.

Hoa tuyết bay múa đầy trời.

Tiếng thét chói tai ở trên đường phố không ngừng vang lên, bởi vì vụ tai nạn xe cộ này nên mọi người chạy trốn khắp nơi, người Mỹ đẫm máu kia cố gắng bám vào một chiếc xe đứng dậy, nữ tử phía sau giơ súng, bóp cò.

Theo tiếng súng, máu bắn tung tóe, toàn bộ bàn tay của người kia bị bắn thành thịt nát, trong tiếng kêu thảm thiết, hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tay còn lại đang bịt đoạn tay đã cụt tới bả vai, máu tươi không ngừng chảy ra.

Có lẽ do hắn khỏe mạnh, nên không bị ngất đi, hai chân hắn dậm mạnh lên mặt đất, vô ý thức lùi bức, cô gái kia vẫn chậm rãi đi theo hắn.

Trong tình hình này, một số người con gái trong những xe ven đường đã chạy trốn nhưng mới chạy được vài bước đã nôn mửa liên tục.

Bên cạnh đó không xa, một chiếc xe cảnh sát cũng bị bắn cho nát tươm, hai cảnh sát cầm súng trốn ở phía sau xe, dùng bộ đàm liên hệ với tổng bộ:

"Trên đường XX xảy ra vụ bắn nhau, đã có người chết..."

Tuyết lớn, trên đường ô tô húc nhau nằm lăn lóc, máu tươi văng khắp nơi, xe cộ thì bốc cháy, tình cảnh y hệt như ngày tận thế. Vậy mà cô gái kia vẫn ung dung đi lại. Mặc dù ở nước Mỹ đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Man Đầu (Bánh màn thầu) nhìn thấy cách giết người như thế này.

Nam nhân kia mới đi được vài bước, cô gái kia lại giơ súng lên, trực tiếp bắn nát một cái chân của đối phương, khi đạn lan tới bắp đùi, thì hắn đã không còn chút khí lực nào nữa ngã xuống, tiếp theo đó là chân còn lại, tay còn lại, vai...

"Chuyện này... Rốt cuốc là chuyện gì xảy ra..."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)