← Ch.215 | Ch.217 → |
Tỉnh dậy, mơ một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, rốt cuộc Gia Minh và mẹ cũng tách ra. Gia Minh thích nàng - đây là chuyện đương nhiên - trong giấc mơ thánh khiết, nàng mặc váy cưới trắng muốt cùng Gia Minh bước vào giáo đường rộng lớn, giống như các tình tiết trên truyền hình, bọn họ kết hôn, sau đó sống chung một chỗ vui vẻ và hạnh phúc, cùng Gia Minh, cùng mẹ. Dĩ nhiên, Gia Minh lợi hại như thế thì đương nhiên còn có thể có những hồ ly tinh khác thích hắn, nhưng Tiểu Heidy đã dùng dung mạo và trí tuệ của mình để đánh bại bọn họ, cuối cũng khiến bọn họ phải tự ti, mặc cảm rời đi.
Nghĩ đến đây nàng rất vui vẻ, tỉnh lại, trên khoé miệng vẫn còn nụ cười thoả mãn.
Chui ra khỏi tấm chăn mềm mại, nàng dụi mắt, tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ thật nhiều, gió bắc rít lên, bầu trời u ám, song trong gian phòng chỉ cách một bức tường lại rất ấm áp, cảm giác như vậy thật thoải mái. Vung vẩy đôi chân, nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, không đi giày, lén lén lút lút mở cửa đi ra ngoài.
Không thể làm người khác phát hiện ra, nàng muốn xem trước phản ứng của Gia Minh và mẹ, có phải là đã cầm sẵn roi chờ nàng ở trong phòng khách để phạt quỳ hoặc đánh nàng hay không.
Mặc dù trước đây chưa bao giờ bị đối xử như vậy nhưng lần này thực sự là chuyện lớn đã xảy ra. ít nhất... Là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, nên cẩn thận, phải cẩn thận...
Lén lút đi đến cửa phòng Gia Minh, nàng gục xuống thảm, dán sát tai vào cửa phòng. Nghe như vậy một lúc lâu nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, trong lòng nàng không khỏi thất vọng. Nàng biết Gia Minh rất lợi hại, lúc này lại đang chột dạ nên không dám đẩy cửa ra nhìn. Lại lén lút đứng lên, nàng muốn qua phòng mẹ nghe ngóng một lát, đi tới chỗ thang lầu lại nghe thấy tiếng làm bữa sáng vang lên ở bên dưới lầu, vừa nghe liền biết đó là động tác của mẹ.
Cẩn thận thò đầu ra, khi xác định Gia Minh không có trong phòng khách nàng mới lén lút đi xuống, trốn sau ghế salon trong phòng khách nhìn vào bếp, chỉ thấy Marilyn vẫn mặc chiếc váy ngủ tối qua, đang chiên trứng gà một cách máy móc, từ xa nhìn lại, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, ánh mắt cũng không có tiêu cự. Xem ra mẹ và Gia Minh đã thực sự tách ra, Heidy nghĩ thầm.
Đang ngồi nhìn, đột nhiên phịch một tiếng, hình như chiếc xẻng nấu ăn trong tay Marilyn hất hơi mạnh, trứng gà bắn lên, dầu ăn nóng hổi văng lên ngón tay nàng, chiếc xẻng kia keng một tiếng rơi xuống mặt đất. Nàng hơi bàng hoàng lùi về phía sau một bước rồi ngồi xổm xuống đất, đưa tay muốn lấy cái xẻng kia nhưng lắc lư bàn tay mấy lần rồi lại đưa ngón tay bị dầu bắn trúng vào miệng nhẹ nhàng mút, nước mắt bỗng chốc tràn ra khoé mi.
Heidy trốn ở đằng kia nhìn mẹ mình vừa rơi lệ vừa ngồi xuống mặt đất, lau nước mắt, tiếng khóc bị đè nén vang lên nhỏ nhỏ, bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Không có Gia Minh, mẹ nàng cũng rất đau khổ, nhưng mà... Chuyện như vậy... Nàng suy nghĩ một lát rồi lại lén lút lên lầu.
Khi xuống lầu lần nữa, Marilyn mắt đỏ bừng đang tiếp tục làm bữa sáng, cánh tay đảo qua đảo lại một cách máy móc, nhìn thấy Heidy đi đến mới nghiêng đầu vào phía trong, đưa lay lau khoé mắt:
"Dậy rồi?"
Nhẹ nhàng cắn môi, Heidy gạt đầu rồi lặng lẽ đi đến cầm tay phải của mẹ mình, lấy thuốc phòng ra bôi cho nàng. Mùi thơm của trứng tươi trong chảo bốc ra, Marilyn kinh ngạc nhìn con gái mình, thật lâu sau mới nghe thấy nàng nói:
"Mẹ, con cũng thích Gia Minh."
Nở nụ cười phức tạp, Marilyn ôm con gái vào lòng. Mùi khét bốc lên, Marilyn cầm lấy cái xẻng, Heidy thoát khỏi lòng mẹ mình:
"Con đi xem Gia Minh đã dậy chưa."
"Không cần gọi."
"Anh ấy dậy rồi?"
"Hắn đi từ tối qua."
"Ách..."
Đột ngột quay đầu lại, sắc mặt Heidy trở nên trắng bệch.
"Tại sao... Tại sao lại..."
Trong tiếng bước chân rầm rầm, cô bé chạy thật nhanh lên lầu, sau một lát tiếng mở cửa vang lên.
"Gia Minh..."
Tiếng gọi không ngừng truyền xuống, Marilyn kìm nén nước mắt cho bữa sáng ra đĩa, cô bé chạy thật nhanh xuống lầu, nhìn mẹ mình khóc hô:
"Không thể nào! Nhất định là anh ấy chỉ ra ngoài, anh ấy có rất nhiều việc..."
"Hắn đã dọn đồ rồi."
"Con đi tìm anh ấy!"
Heidy vừa nói vừa chạy ra mở cửa nhà, gió bắc mang theo bông tuyết tràn vào. Marilyn vội vàng kéo nàng lại:
"Bên ngoài lạnh như vậy, con mặc đồ ngủ..."
"Con muốn đi tìm anh ấy!"
Bị mẹ mình kéo lại, Heidy ngồi sụp xuống tại chỗ khóc lớn, nàng không phải đứa ngốc, nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình, nghe giọng nói của mẹ thì trong lòng đã bắt đầu lo lắng, biết chuyện trở nên lớn rồi. Ngồi khóc một lát, thấy mẹ cũng đang lau nước mắt, nàng mới ngẹn ngào nói:
"Vậy khi nào anh ấy mới trở lại..
"Không biết... "
Giọng Marilyn cũng nghẹn ngào, đi qua ôm lấy con gái mình.
"Có lẽ sẽ không trở lại... "
Trong phòng, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng khóc của Heidy. Marilyn ôm nàng an ủi:
"Đừng khóc, là mẹ không tốt... "
"Không phải vậy!"
Heidy cắt đứt lời nói của nàng, khóc thêm một lát mới nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình.
"Là lỗi của con, con làm anh ấy tức giận, đáng ghét, anh ấy đi rồi, bởi vì tối qua con cố ý gài bẫy anh ấy... "
Nàng cố gắng hít sau một hơi, khóc ròng:
"Anh ấy không chạm vào con, con nói con thích anh ấy, kết quả là anh ấy bắt con về phòng ngủ, lúc ra cửa con nhìn thấy mẹ đi đến liền vội vàng chạy vào phòng anh ấy, cố ý cởi quần áo ra để mẹ thấy, anh ấy giận con... "
Nhìn con gái mình, đôi môi Marilyn hơi run rẩy, một lát sau mới quay ra nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ mà không biết phải làm gì.
"Con, con nói thật sao... "
"Xin lỗi, con không dám. " Heidy khóc.
"Mẹ tìm anh ấy trở lại đi, anh ấy đi đâu rồi, sau này con không dám nữa, mẹ tìm anh ấy trở lại mắng con, đánh con, mẹ tìm anh ấy trở lại đi, con không dám nữa... "
"Không trở lại được. "
Một lúc lâu sau, nàng vuốt ve khuôn mặt của con gái, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười buồn bã.
"Không trở lại được... Không phải lỗi của con, là lỗi của mẹ, mẹ không tin hắn... Là lỗi của mẹ..."
Hoà lẫn vào tiếng gió tuyết ở bên ngoài, thanh âm kia tựa như sợi dây mảnh lúc nào cũng có thể đứt, khàn khàn mà buồn bã, dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc hối hận của cô bé loáng thoáng mà đê mê vọng lại...
*****
Sáng sớm ngày 21 tháng 12 năm 1998, một cơn bão tuyết phủ xuống New York, mây đen sà xuống thấp, sắc trời u ám, gió bắc rít gào xuyên qua từng ngóc ngách của thành phố. Tuyết bay đầy trời, tầm nhìn trong thành phố bị giảm xuống thấp nhất, trên đường, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, ngay cả khi tất cả các tài xế đều giảm tốc độ xuống chậm nhất nhưng trong thành phố vẫn không tránh khỏi xảy ra vài vụ tai nạn giao thông, trong bản tin sớm lúc 7h30, tất cả các đài truyền hình của New York đều đưa rất nhiều tin liên quan đến sự kiện tuyết rơi nhiều này.
"Ai da, tại sao New York lại như vậy chứ."
Bốn bề trắng toát, trong góc phòng có một cây cảnh xanh biếc, phòng bệnh được bố trí tinh xảo, người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo kín kẽ nhưng vẫn tỏ ra rất xinh đẹp lông lẫy vừa xem ti vi vừa quay sang nói chuyện với cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
"Thế này cũng quá không có đạo lý rồi, mỗi ngày nếu không phải tai nạn giao thông thì cũng là bắn nhau, khuya hôm trước đó, giết người trên đường không khác gì trong phim, hôm nay lại có tuyết rơi lớn như vậy, vậy mà mẹ còn cảm thấy đây là một nơi tốt, kế hoạch đi dạo hôm nay lại phá sản rồi."
"Xem như không may mắn đi."
Cô gái trẻ tuổi mặc y phục bệnh nhân ngồi trên giường cười cười.
"Không phải Trần tiên sinh vẫn nói gần đây Mafia đang mâu thuẫn với nhau sao? Người tên Man Đầu kia ngày hôm qua cũng nói, người ở phòng bệnh số mười bốn kia chính là Mafia đó."
Trần tiên sinh mà cô gái nói là đội trưởng đội vệ sĩ của các nàng, nghe nói trước kia từng là lính đánh thuê, thật sự rất có tài, có rất nhiều mối quan hệ, bình thường luôn thích kể những chuyện lý thú giống như truyền thuyết mà ít ai biết đến cho mọi người nghe để thể hiện sự uyên bác của mình, về phần người có tên Man Đầu thì đương nhiên là tên mập mạp có khuôn mặt non nớt mới quen ngày hôm trước.
"Mẹ lại thích nghe chuyện về Mafia."
Người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ hứng thú nói:
"Là Mafia đó, con đã gặp giáo phụ bao giờ chưa, thật sự muốn đến Hollywood tìm Marlon Brando để xin chữ ký. Dù sao bệnh của con cũng khá hơn nhiều rồi, chúng ta lựa thời gian đến Hollywood chơi thì thế nào?":
"Đó cũng chỉ là diễn viên, không giống với đời thực, thực ra chuyện xấu xa gì Mafia cũng làm, buôn người, thu tiền bảo vệ, giết người, buôn thuốc phiện, cho dù là người nhặt rác ở New York cũng có thể bị bọn họ giết chết đó."
"Con cũng biết chuyện này sao?"
"Con đương nhiên..."
Vừa nói được nửa câu thì bỗng dừng lại, vẻ mặt cô gái mặc đồ bệnh nhân trở nên phức tạp, người phụ nữ bên cạnh tò mò hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là... À, không có gì."
Nàng nhớ rõ ràng, những chuyện về Mafia, trùm ma tuý tại Colombia đều là những chuyện thú vị người kia kể cho nàng, khi đó mình sắm vai cô giáo nghiêm khắc trong trường, mỗi khi rảnh rỗi người kia thường đến phòng làm việc vốn luôn được cho là cấm khu của mình, dùng máy tính của mình, ăn đồ ăn vặt của mình, chiếm chỗ ngồi của mình, ngủ trên ghế salon của mình, nhớ lại thật sự hơi ủy khuất, còn có cảm giác chỉ có hai người ở chung một gian phòng. Cảm giác như vậy... Một đi không trở lại...
"Nhớ tới tên phụ lòng kia?"
Đang chìm trong suy nghĩ, đối phương đã dán sát mặt lại, nàng bị giật mình một chút, không khỏi cười oán giận:
"Mẹ hai!"
"Không! Nghĩ! Đến! Hắn!"
Vẫy vẫy tay, mẹ hai nói.
"Người mẹ thích khi còn trẻ không phải cũng như vậy sao, con nghĩ về hắn thế này, hắn lại nghĩ về con thế khác. Sau khi mẹ được gả cho cha con, hắn vẫn luôn tới tìm mẹ, hừ, mẹ mới mặc kệ hắn, để hắn hối hận đi. Nói cho con biết, đàn ông đều là đồ đê tiện, con muốn có được hắn thì biện pháp duy nhất là đừng để hắn cảm thấy hắn có được con."
"Hừ."
Nàng dẩu môi.
"Con sẽ nói cho cha, mẹ có người đàn ông khác..."
"Mẹ có được con tim của hắn, mặc dù hiện giờ mẹ cũng không có gì đặc biệt cả."
Kiêu ngạo cười, mẹ hai thẳng thắn nói.
"Nhưng cha con lại có được mẹ, cha con mới là người đàn ông thích hợp nhất với mẹ. Nếu trước kia ở cùng một chỗ với người đàn ông kia thì cuối cùng sẽ vẫn phải chia tay, càng ở gần nhau lại càng không chịu được."
"Nói vậy thì mẹ yêu cha con hơn?"
"Con bé như con mới tin tưởng vào tình yêu, đó là một trong số các lý do hai người đến với nhau, nhưng nếu muốn sống cùng nhau thì tình yêu lại không có bao nhiêu ý nghĩa cả, hai người không có tình yêu trái lại lại càng dễ dàng sinh hoạt với nhau hơn. Chẳng qua sau khi hai người sống cùng nhau một thời gian dài, cảm giác quen thuộc đối phương, xem đối phương như chính bản thân mình mới là thoải mái nhất."
"Dừng."
Nàng liếc mắt sang.
"Mẹ hai, mẹ còn chưa già mà sao đã nói chuyện như bà già vậy?"
"Không già mới là lạ, mười năm trước mẹ còn là người kiên quyết phản đối đồ trang điểm, hiện giờ thì cả ngày đều phải sống dựa vào đồ trang điểm."
Nàng vỗ vỗ khuôn mặt vẫn mịn màng.
"Cho nên tốt nhất là con nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng, hôm nay còn phải đi mua sắm."
Mặc dù hai người trên danh nghĩa là mẹ kế và con chồng nhưng lại thân như chị em ruột, những vấn đề về tình cảm mẹ hai luôn rất thẳng thắn, hai người thường trao đối với nhau khi ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện ngay cả Trương Kính An cũng không biết nhưng Nhã Hàm lại biết rõ ràng, ví như thời gian yêu đương giữa mẹ hai và bạn trai của bà ta trước đây, chuyện hai người vấn vương không dứt, người đàn ông nghèo túng kia đến tìm, mẹ hai vốn tính tình nóng nảy đều mắng hắn rồi đuổi đi, thiếu chút nữa còn gọi bảo vệ ra đánh người, là Nhã Hàm ra mặt khuyên nhủ đối phương, lần cuối cùng người đàn ông kia mắng mẹ hai có mới nới cũ, ngại bần yêu phú, tham tài sản của Trương gia, mẹ hai uất ức bật khóc, lại là Nhã Hàm trực tiếp tỏ thái độ, nói tài sản của Trương gia thuộc về nàng, rốt cuộc cũng đuổi được người đàn ông kia đi. Chẳng qua thấy đối phương vẫn kiên trì dự định đi dạo phố, Nhã Hàm không khỏi nhăn mặt lại.
"Không phải chứ, tiết trời thế này mà vẫn muốn đi dạo?"
"Phải đến hai siêu thị ở con đường bên cạnh, hai nơi đó thật lớn, buổi sáng một chỗ, đến chiều một chỗ, một ngày là xong, nhanh lên một chút đi, mè nheo, con còn già hơn mẹ sao?"
"Ách... Được rồi."
Cô gái mặc y phục bệnh nhân gật đầu bất đắc dĩ rồi đi vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng lên phết kem đánh răng, một lát sau khuôn mặt của mẹ hai lại xuất hiện bên cửa:
"Con lấy bàn chải đánh răng của mẹ... Rốt cuộc thì cái tên trốn trong chăn của con rồi đánh mẹ ngất xỉu kia là ai mà khiến con bị bỏ rồi lại vẫn nhớ mãi không quên được hắn nha? Từ hôm qua đến giờ con bắt đầu thấp thỏm, nói ra đi, mẹ cũng không vì chuyện lần đó mà đến tìm hắn gây phiền phức!"
"Ách... Ha hả, lại nhầm rồi, mẹ hai, mẹ đánh thêm một lần đi."
"Dừng."
Trừng mắt nhìn, mẹ hai phất tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhã Hàm mấp máy miệng, đổi lại bàn chải đánh ràng rồi ngẩng đầu lên, trong gương hiện ra khuôn mặt xinh đẹp mà cô đơn...
← Ch. 215 | Ch. 217 → |