Vay nóng Tinvay

Truyện:Ẩn Sát - Chương 292

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 292: Đấu súng
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


"Nhìn cái gì vậy! Cút đi! chưa thấy người khác yêu nhau hay sao!"

Kelly phẫn nộ kêu la làm cho Trần Thiếu Kiệt sợ hãi nói: "Kelly tiểu thư, cô không cần sợ hãi, ta biết cô nhất định là bị uy hiếp..."

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị một cái bạt tai, người này hét to một tiếng, phóng người lao đi thật nhanh, tiếng thét của hắn vẫn còn vang vọng trong hành lang một lúc. Trong phòng hai nữ nhân nhìn nhau:

"Cô buông chân tôi ra, tôi thả cô xuống."

"Ta không vui! Khụ khụ... Ta vẫn chưa bóp chết ngươi đấy!"

Kelly cố gắng lắc cái đầu, tuy rằng hô hấp không được thoải mái cho lắm, nhưng mà trên gương mặt mỹ lệ đúng là đã viết hai chữ "chết bẹp". Giản Tố Ngôn đang muốn tăng lực thì đột nhiên, ánh mắt của nàng nhìn về phía... một gian phòng bên cạnh.

Đây là một gian phòng có thể ngắm được khung cảnh bên ngoài khách sạn, khi ánh mắt của nàng nhìn xuống con đường phía dưới, ở dưới đó chính là cảnh tượng đẹp mê ly của khu nhà.

Đột nhiên, nàng mang theo Kelly thả người nhảy về phía sau, cái cửa sổ kính đột nhiên vỡ tan tành, ở trong một phòng cuối của khu nhà, gió lạnh như đao đang gào thét lao vào trong phòng tạo thành những tiếng động vi vu thật lớn.

Lúc thân hình hai người rơi vào bên trong phòng, Giản Tố Ngôn đưa tay ra lật cái bàn trong phòng tạo thành một bức bình phong sau đó Kelly cố gắng co minh lại bò tới, trên mặt nở một nụ cười hưng phấn:

"Cuối cùng cũng đã tới, thực là kích động..."

"Ai?"

"Cái tên từ trong phòng thí nghiệm trốn ra ấy."

Cười mở một cái tủ ở đầu giường, bên trong đó hóa ra có 7, 8 khẩu súng hạng nặng:

"Hắn gọi là Công tước."

Trong tiếng gió gào thét, nàng bổ sung một câu.

"Cho ta một khẩu súng ngắn giảm thanh."

Hai người bây giờ đều trốn ở phía sau cái giường lớn, gió lạnh dát mặt, Giản Tố Ngôn lớn tiếng nói một câu, sau đó nhìn về phía bên kia tường, thấy được vết tích của trận chiến, thản nhiên nói:

"Kỹ thuật bắn súng của người này thực kém."

Sau đó lại nhanh chóng nhìn ra phía ngoài, nhíu mày:

"Hình như không đúng..."

"Ngươi phát hiện ra cái gì vậy?"

Kelly ôm một khẩu súng hạng nặng từ phía sau bò tới, vừa cười vừa nói:

"Trên cửa sổ ta có dán một cái tấm bạc mỏng có khả năng khúc xạ, một súng vừa rồi của hắn không bắn được chúng ta đâu. Được rồi, cô mau lấy cái bộ đàm tới, ta còn có việc muốn nói với người khác."

Gió lạnh gào thét, nửa thân của nàng bây giờ đã để trần, đem khẩu súng ngắn giao cho Giản Tố Ngôn ở phía trước, ôm lấy thân mình. Cô gái còn lại thì nhíu mày, một tay kéo tấm thảm giường xuống, tung ra một cái đã có thể kéo được cái bộ đàm ở phía xa tới gần. Sau khi đặt bộ đàm vào trong tay của Kelly, nàng tiện tay quấn luôn thảm lên người cô ta, sau đó tung một cước đá cô ta trở lại vị trí.

"Ha ha."

Kelly cũng không tức giận, lăn vài cái, sau đó bấm vào một cái nút trên bộ đàm, miệng thì nói:

"Kỳ thực ngươi căn bản không cần ra ngoài đánh nhau với hắn làm gì, hai chúng ta ở đây thảo luận với nhau còn tốt hơn... Charles, nhận được không?"

Không để ý tới nàng, nữ tử bên cạnh nhanh chóng đem khẩu súng ngắm để lên bệ, điều chỉnh tầm nhìn, trông như đang biểu diễn nghệ thuật. Trong lúc đó, bên kia bộ đàm đã có thanh âm vang lên:

"Kelly tiểu thư, cô không sao chứ? Trần Thiếu Kiệt nói..."

"Đừng có nói chuyện tới cái tên nam nhân dơ bẩn kia! Giản tiểu thư ở chỗ của ta... Tình hình bên đó thế nào?"

"Đã nhận. Kelly tiểu thư, ta lập tức tới ngay."

"Ta đã nói Giản tiểu thư ở chỗ của ta, ngươi không cần tới đây!"

"Tới chỉ là kiểm tra một chút thôi. Natalie tiểu thư giao cho ta bảo vệ sự an toàn của cô."

"Nam nhân thật là đáng ghét!"

Mắng một câu. Kelly ngẩng đầu, đã thấy Giản Tố Ngôn nhìn sang, trên mặt nở một nụ cười xán lạn:

"Đúng vậy?"

"Cô đã sắp xếp người ở bên đối phương?"

"Đúng, rất nhiều người!"

Kelly cười:

"Tính khí tên kia tương đối nóng nảy, ta đã cho hắn nếm mùi đau khổ, phỏng chừng hắn nhất định sẽ không bỏ qua ta, hơn nữa hắn rất lợi hại, trực giác của ta nói cho ta biết, việc đầu tiên hắn tới đây là để cảnh cáo ta, cho nên ta ở chỗ này chờ hắn tới."

Nghe tới chữ trực giác, nàng nhíu nhíu mày:

"Nếu như là ta, ta đã giết tới đây rồi."

"Thế nhưng hắn đâu có lợi hại như ngươi, trừ ngươi ra, ta căn bản nghĩ không ra một ai có thể vượt qua hàng trăm còi báo động để vào đây... ngươi là người ngoài hành tinh à? Cho nên ta đã sớm phóng đại các chuyện như sát thủ thường ở trong ống thông gió, chẳng qua bọn họ không coi là đúng, lại còn cài mấy trăm cái còi báo động..."

Kelly bọc thảm lông, ngồi xếp bằng, hai mắt sáng lung linh, ngón tay trắng nõn đan vào nhau, trông giống như một phần tử cuồng nhiệt muốn gặp thần thánh, liên tục mở miệng nói hỏi như máy.

Cô gái đối diện thở dài, súng ngắm trong tay nhoáng lên, đứng dậy:

"Nếu như ta quyết định giết cô thì chẳng bao giờ quan tâm xem nó có xảy ra vấn đề gì không, với lại lắp đặt những thứ đó ở trong ống thông gió, vậy thì gian phòng này vẫn còn có thể có người ở..."

Nàng nói xong, đột nhiên lao ra từ cửa phía sau cái giường, thân hình chuyển một cái, đã áp sát cái trụ xi măng ở phía sau, súng ngắm được đặt đối diện tòa nhà lớn.

Gian phòng này vốn được thiết kế là có hai gian, phía cửa sổ đã bị vỡ tung, nhưng vẫn còn một nửa không bị gì, thân hình nàng lúc này kề sát vào chỗ vỡ, cuồng phong thổi tới, y phục dính sát thân thể bay phất phới. Kelly ở phía sau cái giường, thò cái cổ dài, giống như người mẫu đang nằm trên mặt đất, nhìn vào thân ảnh kia miệng giống như chữ O.

Sau một khắc, nàng chỉ hướng cửa, cùng lúc đó có một gã da trắng đang giơ súng ra hiệu cho nàng, hiển nhiên đây chính là người vừa nói trong bộ đàm - Charles.

Hai đạo thân ảnh thoáng ra hiệu, Kelly cởi chiếc giày cao gót duy nhất trên chân, hung hăng ném tới:

"Ta đã bảo là ngươi không cần tới, mau cút cho ta! Natalie cũng không dám can thiệp tới sự tự do của ta!"

"OK! OK!"

Mắt thấy Kelly nổi giận, nam tử da trắng kia cất súng giơ tay hai lên đầu, bắt đầu lui về phía sau:

"Đừng nóng giận, ta chỉ tới kiểm tra xem cô có bị nguy hiểm gì không thôi, xin lỗi, đã quấy rầy các cô, ta đi trước, ta đi, ta đi. Này. Giản tiểu thư, cuối cùng cũng nhìn thấy cô, lần sau chúng ta nói chuyện..."

Thái độ của nam tử này tương đối ôn hòa, sau khi xác nhận Kelly thật sự không có chuyện gì, liên cười cười thối lui. Kelly lại hô một tiếng:

"Chờ một chút! Tình hình bên kia thế nào?"

"Khụ, rất hỗn loạn..."

Charles vòng trở lại, ngồi xổm ở cửa, đem cái giày cao gót ném tới chỗ Kelly.

"Người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh không có kinh nghiệm ứng phó... bên chúng ta... trên thực tế cũng không có kinh nghiệm, nhưng mà bây giờ họ đang đuổi theo Công tước ở trong tòa nhà, dường như không có quá nhiều tiến triển..."

"Ác. Ngươi có thể đi, lúc nào cùng phải cho ta biết tình hình mới." Kelly phất phất tay.

Charles cười rời đi, Kelly nhìn Tố Ngôn đang đi tới cười nói:

"Người này trông như một viên pha lê (đồng tính) ấy."

"Hắn không phải."

Giản Tố Ngôn nhàn nhạt trả lời.

"Cái này ngươi cũng biết?"

Kelly đâu có biết rằng hắn đã từng nằm vùng trong U Ám Thiên Cầm, cuối cùng phá hủy một bang phái sát thủ U Ám Thiên Cầm, nhưng mà lúc đó Kelly chỉ đi khắp nơi trên thế giới chứ không ở tổng bộ, chỉ có liên hệ với Natalie mà thôi.

Thời điểm đó Gia Minh không thực sự gặp mặt được nàng, chỉ khi U Ám Thiên Cầm bị diệt, mới biết Kelly chạy trở về nhưng đã chậm một bước, U Ám Thiên Cầm tuyệt đại bộ phận đã bị thịt.

Lúc mọi người vây công Natalie, Gia Minh núp trong bóng tối đã nhận ra Kelly xuất hiện, nhưng mà lúc đó nàng ta đứng trơ mắt nhìn Natalie chết đi, thủy chung không xuất thủ, sau đó mới gián tiếp đối nghịch với Bùi La Gia.

Đôi khi Gia Minh nhớ tới Natalie nằm trong ngực hắn chết đi, lại nghĩ tới chuyện nữ hoàng vô địch này có lẽ chết vì tâm tình bị đả kích, có lẽ đây mới là lý do chân chính khiến cô gái này trơ mắt nhìn Natalie chết đi, nhưng lúc đó Gia Minh quan tâm làm gì nhiều chuyện như vậy.

Hắn đã từng thấy Nguyên Lại Triêu Sang bởi vì ái tình mà sinh ra khiếp nhược, lúc đó hắn cho rằng tình cảm phiền não chỉ là phiền não, nhưng cũng dần dần chất chứa nhiều suy nghĩ mang dạng phiền não như vậy.

Cuộc sống của Natalie, Nguyên Lại Triêu Sang, thậm chí còn có cuộc sống của nhiều người khác đã thúc đẩy hắn lo lắng tới hàm nghĩa chính thức của tự do.

Trên thực tế ngay lúc đó hắn có địa vị cao nhất trong đám sát thủ phổ thông, có sự tự do riêng của mình, thậm chí nếu như phát hiện có một số nhiệm vụ không thể hoàn thành, hắn vẫn có thể lựa chọn, nhưng mà trong lòng hắn luôn có một sự khát khao, thúc đẩy hắn đánh một canh bạc trốn ra ngoài.

Trong đời hắn có một lần duy nhất không an phận, may mà gặp được Phượng hoàng, có thể nói đây chính là một kết quả mỹ mãn cho hắn.

"Bởi vì hắn thích Natalie đúng không?"

"Đúng rất nhiều người biết hắn rất thích Natalie, nhưng mà làm sao ngươi biết?"

Đương nhiên, hắn không thể nói hắn đã từng trải qua chuyện này được... vẫn nở một nụ cười hoàn mỹ của nữ tử, Giản Tố Ngôn dời trọng tâm câu chuyện sang vấn đề khác:

"Bây giờ có thể nói với ta chưa?"

"Nói cái gì?"

"Chính là chuyện tại sao tới Giang Hải, cái tên ở bên kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì? và... tại sao cô biết thân phận của tôi?"

Kelly nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi cúi đầu, thần tình uể oải, sau đó lại lập tức cười rộ lên:

"Thực ra ta thấy ngươi rất tốt, từ đầu tới cuối luôn duy trì hình tượng hoàn mỹ, vẫn luôn dùng giọng nữ, cho dù ta đã biệt chân tướng của ngươi... Phi phi phi, ta muốn quên sự thật này..."

"Nói vào chủ đề chính đi."

Thanh âm của Gia Minh vang lên:

"Đây là thói quen nghề nghiệp."

"Ta ghét ngươi!"

Kelly đột nhiên kêu lên:

"Ngươi không được dùng loại thanh âm này để nói chuyện, đó chính là thanh âm buồn nôn của tên tiểu tử Cố Gia Minh! Đây là lần cuối cùng ta nhượng bộ, nếu như ngươi còn tái phạm, ta sẽ..."

Hai tay của nàng giao với nhau ở trên không trung:

"... tuyệt giao với ngươi!"

Cô gái đối diện sững sờ một chút, sau đó bất đắc dĩ cười rộ lên, khôi phục giọng nữ:

"OK."

"Được rồi."

Kelly hài lòng gật đầu:

"Nói một cách đơn giản, ta tới Giang Hải vì 3 chuyện, một là có một cô gái tên Đông Phương Nhược có siêu năng lực dị biến, hai là muốn giết tên Công tước, hắn chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm đã làm cho toàn bộ căn cứ của U Ám Thiên Cầm long trời lở đất. Natalie tự minh xuất thủ nhưng mà bị hắn đánh bại, hiện đang hôn mê."

"Ngươi nói cái gì?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-475)