← Ch.305 | Ch.307 → |
"Này, Johnny, ta tới rồi, đang đóng quân dã ngoại đấy... Ngươi có khỏe không?"
Tiếng nói của cô gái vang lên bên suối, nếu nghe được thì người ngoài cũng chỉ cảm nhận như đây là một cuộc trò chuyện, đại khái là người này ở nước Mỹ trở về, cho nên trong giọng nói vẫn lẫn ngữ điệu nước ngoài. Nhưng với giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của nàng, người ta không bao giờ nghĩ tới cô gái này lại ở trong đám của Giang Vu Vi.
"Buổi tối không có chuyện gì cả, chỉ đùa nghịch rồi làm quen với mấy người bạn mới... Quan hệ giữa ta với Đỗ Lệ không tệ đâu nha, ha hả, vẫn như lúc trước, ta không nói khoác, muốn có bạn mới thì đó là chuyện vô cùng đơn giản... A, ta rất muốn gặp ngươi, nhưng mà chẳng biết nói gì..."
"Đàm Quân Vinh... cái tên thiếu gia nhà có rất nhiều tiền mà ta đã nói với ngươi trước kia, ngươi có nhớ không... Ha hả, hắn thích một mỹ nữ, tên là Linh Tĩnh... Ta nghĩ bọn họ rất xứng đôi, ... Đáng ghét, sao hắn có thể coi trọng ta được..."
"Được rồi, tối nay họ còn tổ chức đại hội luận võ, a... Andy, ngươi có biết không? Hắn bị một tiểu cô nương tên là Nguyệt Trì Huân dễ dàng đánh bại, trời ạ, cuộc tỉ thí rất hay... Ta luôn theo dõi chăm chú... Không đặc biệt gì ư, nhưng mà hoạt động dã ngoại kiểu này chẳng mấy khi có chuyện vui như vậy..."
"Không chuyện gì nữa rồi, OK, bye..."
Cuộc đối thoại đã chấm dứt, đây cũng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, đại khái là đem những chuyện xảy ra trên đường kể lại một lần mà thôi. Sau khi nói chuyện, nàng cúp điện thoại, đứng dậy, xoay người rời đi.
Gió đêm khẽ thổi qua vuốt má nàng, không bao lâu sau, thân ảnh của thiếu nữ đã xuất hiện bên dưới chân núi, chậm rãi trở về như đang muốn tìm kiếm cái gì đó, mấy phút sau thì biến mất.
Trong một bụi cây cách đó chừng hơn chục mét, Gia Minh cầm trong tay một cái máy quay phim mini DV đứng lên, cái máy này có cả tia hồng ngoại, có thể quan sát ban đêm. Hình ảnh tuy không được sắc nét, nhưng mà có thể thu âm thanh cực tốt, nhìn những hình ảnh tẻ nhạt trong máy, sau đó hắn lại nhìn một chuỗi số liệu xuất hiện trong đồng hồ đeo tay, huýt gió một tiếng:
"Đội cẩu tử đúng là có kỹ thuật..."
Không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện bên trong buồng xe của Kelly, hắn ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ đang ngủ làm cho thiếu nữ kia tỉnh dậy, sau đó mở laptop lục một cái bản đồ, cô nàng kia đay nghiến:
"Đáng ghét, nếu như là ở U Ám Thiên Cầm, người nào quấy rầy ta ngủ nhất định sẽ bị ta giết chết."
Bộ ngực của nàng đã lộ hẳn ra ngoài, trong không khí mùi hương của nữ nhân lan toả, đúng là dâm mỹ. Không biết trước khi Gia Minh tới đây, nàng có tự làm cái gì không.
"Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà ta đảm bảo là tin tức có giá trị... A, không, là tình báo..."
Đem cuốn băng của máy quay phim mini DV lấy ra, gắn lên máy vi tính, một lát sau có một tia sáng xuất hiện ở trên màn hình:
"Johnny chính là người được thay thế để phụ trách liên lạc với Hà Vân, đây chắc là vị trí của hắn, có thể phái người tới kiểm tra một chút, nhưng ta không hi vọng đánh rắn động cỏ, dựa theo mức độ cẩn thận lần này của bọn họ, bá tước chắc chắn không đi cùng, hiện giờ đã là giai đoạn hành động chính thức, bất kỳ nơi nào khả nghi cũng không được bỏ qua, chớ có kinh động bọn họ."
Nhìn bản đồ, Kelly bất mãn bĩu môi:
"Cho nên ta mới ghét trò chơi quá đơn giản..."
"Đó là bởi vì ta hiểu rất rõ bọn họ."
Gia Minh cười cười:
"Mặt khác, ngươi có thể cầm cái máy quay mini này cho đồng đội phân tích, đương nhiên, những hình ảnh về Linh Tĩnh hoặc các nàng thì phải lưu lại, ta muốn dùng nó làm kỷ niệm cho chuyến đi này."
"Tiểu nam hài đáng ghét."
Kelly nhàn nhạt đánh giá hắn một câu.
...
...
Sau khi các tiết mục biểu diễn xong, cuộc chơi cũng tan rã, trên bãi cỏ lửa trại đang cháy, có một số người đang uống rượu, ăn cơm, hoặc ngồi bên cạnh chơi bài. Đảm nhiệm cảnh giới lần này toàn là những đặc công, đại bộ phận bọn họ đang chuẩn bị đi ngủ.
Trước một cái lều ngủ, Đỗ Lệ đi ra, đi tới một cái lều cách đó không xa:
"Đàm Quân Vinh Vinh thiếu gia, đã ngủ chưa"
"Ai?"
Trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ, Đàm Quân Vinh mặc quần áo chỉnh tề, xốc vải nhô đầu ra:
"A Lệ, làm sao vậy?"
"Ách."
Đỗ Lệ tươi cười:
"Có một số việc muốn nói, còn tưởng rằng ngươi đã ngủ rồi chứ."
"A, vào đi, đang xem sách."
Cái lều ngủ không tính là lớn, nhưng mà hai người ngồi trong đó nói chuyện cũng còn rộng chán, Đàm Quân Vinh lấy ra hai cái chăn duy nhất, mở một cái hộp:
"Có ăn bánh kem không?"
"Vinh thiếu gia còn mang theo bánh kem?"
"Vừa mới mua ở bên kia, mùi vị không được chính tông lắm, cô cũng biết đấy, ở trong nước có một cái không tốt đó là không thể tìm được một thứ gì chính tông cả, cà phê, Pizza, cái gì cũng làm giả được, ở bên Mỹ thì tốt hơn nhiều."
Một mặt thuận miệng oán giận, Đàm Quân Vinh đem bánh kem đưa tới, nói:
"Được rồi, chắc lại cãi nhau với Hoán Văn chứ gì, các người chia tay ta cũng mong chờ lắm, bởi vì các người chia tay ta sẽ nhân dịp xen vào."
Vương Hoán Văn trong miệng Đàm Quân Vinh chính là bạn trai Đỗ Lệ, hôm qua hai người còn cãi nhau, cho nên đi đường không thoải mái cho lắm, hơn nữa Vương Hoán Văn còn tới hỗ trợ Linh Tĩnh, hai người nói chuyện thực say sưa, trong lòng Đỗ Lệ đương nhiên là khó chịu, sau bữa cơm tối hai người cãi nhau một trận, nhưng mà sau đó miễn cưỡng có thể làm hòa.
Lúc này Đỗ Lệ cười:
"Vinh thiếu gia nói vậy sao, nếu muốn ta lập tức chia tay liền."
"Đừng, đừng... Ta thừa nhận mình rất thích sắc đẹp của cô, muốn thừa dịp quan hệ hai người không tốt mà xen vào, nhưng mà chọc gậy uyên ương không được tốt lắm, với lại các ngươi là bạn thân của ta, cô muốn Hoán Văn hận ta cả đời sao."
Đàm Quân Vinh chuyển trọng tâm câu chuyện rời sang việc khác, nói:
"Được rồi, cô vẫn chưa nói mình có chuyện gì đấy?"
"Ách..."
Đỗ Lệ có chút khó nói cắn cắn môi dưới, nhìn xung quanh căn lều một cái, sau đó cười nói:
"Kỳ thực tôi tới xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Đàm Quân Vinh mở to hai mắt nhìn, hắn quen Đỗ Lệ nhiều năm cho nên biết, cái câu này nàng ta nói được ra miệng thực không đơn giản chút nào.
"Đúng vậy, trước lúc ăn cơm tôi nổi giận đã mang lại cho anh nhiều phiền phức, chắc là có khá nhiều người xấu hổ..."
"Ách, cái này... có gì đâu, A Lệ cô tức giận Hoán Văn, có xin lỗi thì... cũng không nên nói với ta chứ..."
"Tôi biết anh thích Diệp Linh Tĩnh."
Đỗ Lệ mở đôi mắt đẹp chớp chớp.
"Ách..."
"Vốn anh trò chuyện với nàng rất hợp, nhưng mà do tôi tức giận cũng khiến nàng tức giận... kết quả... thành thật mà nói, trong lòng tôi rất áy náy..."
"Ách... A, chuyện này..."
Vốn Đỗ Lệ cãi nhau với Sa Sa, thì có thể bỏ qua cho Linh Tĩnh, nhưng mà lại kéo cả nhau vào cho nên Linh Tĩnh không nhìn mặt đám người bên này, trong lòng Đàm Quân Vinh đối với Đỗ Lệ cũng có ít nhiều oán khí.
Nhưng mà người ta đã xin lỗi như vậy, hắn thực sự không còn nổi giận được gì nữa, với lại quan hệ của bọn họ từ trước tới nay vẫn rất tốt.
Chỉ là một cô gái mà thôi, tán gái có nhiều cách dù thế nào đi nữa cũng không thể giận Đỗ Lệ được. Hơi cười cười, hắn lắc đầu:
"Chuyện này mắc mớ gì tới cô đâu, tại mị lực của ta còn chưa đủ..."
"Nói đùa sao, mị lực của Vinh thiếu gia chưa đủ, thì ta không biết là mị lực ai đủ nữa, hình như Linh Tĩnh thích Cố Gia Minh thì phải?"
Đỗ Lệ cười cười.
"Tôi thấy nàng cả tối nay chẳng thèm nhìn chúng ta một cái, thậm chí đối với sự nhiệt tình của Vu Vi cũng chẳng có phản ứng gì, chắc là đều tại tôi, ngày mai tôi tới xin lỗi nàng ta, xuống nước một chút, chắc là nàng ta không tức giận đâu."
"Ta nghĩ không cần phải làm chuyện này đâu..."
Đàm Quân Vinh trong miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đã bị câu nói của Đỗ Lệ ảnh hưởng. Hắn ta đang nghĩ, Linh Tinh vì chuyện này đã ghi hận một buổi tối, thậm chí còn giận chó đánh mèo đổ lên đầu của mình...
Trong lúc nhất thời, những cái tốt đẹp của Linh Tĩnh trong lòng hắn giảm xuống một chút, nhưng mà, nhớ tới dung mạo và khí chất của Linh Tĩnh, hắn lại rung động, nếu như ngày nào đó nàng thích mình, mở miệng xin lỗi cái hành động giận chó đánh mèo này, cái cảm giác này thực là...
"Kỳ thực tôi cũng không vì mình làm chuyện này đâu."
"Ách?"
"Không có cách nào khác, cô gái Linh Tĩnh này so với tôi đẹp hơn, khí chất cũng tốt hơn, anh không phát hiện bộ dáng của Hoán Văn khi nhìn nàng ta ư? Nếu không phải hắn như vậy thì tôi làm sao có thể tức giận được, tôi nghĩ Diệp Linh Tĩnh này chắc chắn có hảo cảm với Vinh thiếu gia, lần này nói là hành quân dã ngoại, nhưng thực chất là một buổi tụ hội, Diệp Linh Tĩnh không có bạn trai, hoàn cảnh lại không quá tốt, là bạn của Đông Phương Uyển, tham gia những hoạt động như thế này chẳng phải là muốn tìm bạn trai cho mình hay sao, mọi người đều hiểu, nếu như Vinh thiếu gia không theo đuổi, tôi lo lắng Hoán Văn sẽ..."
"Ách, cái này đâu phải chuyện xấu gì..."
Đàm Quân Vinh đột nhiên thốt ra một câu, sau đó vội vàng bổ sung:
"A, tôi nói là cô gái không có tiền chưa chắc đã là xấu, chứ không phải nói Hoán Văn như vậy."
Chỉ cần một câu đã có thể gây mâu thuẫn trong cách suy nghĩ của Đàm Quân Vinh, Đỗ Lệ không nói thêm gì nữa, không bao lâu sau, Đỗ Lệ ra ngoài, ngồi bên cạnh đống lửa, làm một động tác OK với Hà Vân.
Bước tác chiến đầu tiên đã thành công!
...
Sau khi rửa mặt xong, bưng chậu nước nóng, cầm máy quay phim mini DV đi vào trong lều của Linh Tĩnh, thiếu nữ đang ngồi trong lều, giả bộ đọc sách, mắt thấy Gia Minh vào, nàng giơ cuốn sách lên, cuời nói rồi che mặt mình:
"Lúc này còn chạy tới lều của tớ làm gì, đại sắc lang, đi tìm bạn gái Sa Sa của cậu đi."
"Sáng sớm hôm sau mà để cho người khác nhìn thấy tớ đi ra ngoài từ trướng bồng của cậu vậy thì nguy rồi, cho nên tớ mới ngủ ở bên cậu tới nửa đêm, sau nửa đêm sẽ sang chỗ Sa Sa."
Đem máy quay phim mini DV để qua một bên, Gia Minh giật cái túi ngủ ra nhìn, Linh Tĩnh đã cởi quần, bây giờ chỉ mặc một cái quần nhỏ màu trắng, về phương diện này từ trước tới nay nàng tương đối bảo thủ, Sa Sa thì lại phóng túng, nhưng mà cả hai nàng đều có sự khêu gợi riêng.
Linh Tĩnh đẩy bàn tay của hắn ra, nói:
"Không phải chứ, trong hoàn cảnh này mà cậu còn muốn hoang dâm vô đạo? Chắc là bị Sa Sa đuổi, sau đó lại bị bị Tiểu Uyển và chị Nhã Hàm nhìn thấy nên mới xấu hổ chứ gì."
"Khụ, tớ không xấu hổ là được. Hơn nữa... vừa rồi tớ chỉ muốn nhìn xem túi ngủ có lớn không, hóa ra là vẫn đủ cho hai người nằm."
"Cậu muốn đè chết tớ sao."
Linh Tĩnh cười cầm sách đánh hắn một cái, sau đó kéo Gia Mình nằm lên bụng mình, để cuốn sách qua một bên, nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.
"Gia Minh..."
"Sao?"
Muời ngón tay tinh xảo di chuyển trên trán, mang theo những luồng hơi ấm làm giảm bớt sự đau đớn cả ngày của hắn, trong mắt Linh Tĩnh hiện lên sự buồn bã:
"Gia Minh, cậu có khó chịu không?"
"Ách..."
Gia Minh sửng sờ một chút, không biết nên trả lời thế nào...
"Đâu cần vậy."
← Ch. 305 | Ch. 307 → |