Vay nóng Homecredit

Truyện:Ẩn Sát - Chương 032

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 032: Tiết lão nha
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Bầu trời tối đen như mực, trong rừng cây yên tĩnh vô cùng, có một cô gái đang trốn sau một gốc cây, sau đó dùng hết sức chạy về phía trước.

Tiếng người, có tiếng người từ nơi nào đó truyền tới, chắc là bọn họ đang đuổi theo cậu thanh niên kia, nhưng mà cô gái này cũng hiểu, đám ác ma này nhất định đang ở phía sau của cô ta, chứ không bao giờ buông tha nàng một cách đơn giản như vậy.

Mỗi một bước chân của nàng, đều khiến cho toàn thân đau nhức, nhưng mà vẫn phải cố gắng chịu đựng, cắn chặt răng, nhẹ nhàng nâng chân, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Nếu muốn duy trì tốc độ này, thì ngoài việc tay chân bị thương, chiếc áo Kimono rộng thùng thình cũng là một nguyên nhân, tạo nên sự vướng víu. Trong khi đó, máu từ vết thương ở cánh tay không ngừng chảy ra, rơi xuống đất.

Đối với Ninja mà nói, chỉ cần có một manh mối thôi, cũng có thể tạo nên những sơ hở trí mạng.

Đã từng chịu đựng qua nghiêm khắc huấn luyện, nhưng lúc này muốn phát huy sự huấn luyện đó cũng chỉ có giới hạn, mấy ngày qua bị hành hạ, đói khát cùng mệt mỏi, bây giờ lại phải vận động hết sức, cho nên nàng có cảm giác mình sắp ngất đi, không còn nhìn rõ đường ở phía trước nữa.

Thỉnh thoảng không cố gắng được nữa, thân hình nàng lại lảo đảo ngã chúi xuống đất, từ trên cơ thể nàng truyền lại sự đau đớn tới tận xương tủy.

Thực ra, nàng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi...

Nàng muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn nhắm mắt để cho cảm giác thống khổ bớt đi một hút, nhưng mà cho dù nàng có muốn ngủ tới đâu đi chăng nữa, nàng cũng không thể nhắm mắt lại, cho dù ở trước mắt toàn là màn đêm đen tối...

Rốt cục, ở phía trước cũng truyền đến một tia sáng hắt hiu, nàng đi ra rìa rừng cây, nhưng bỗng dưng giật mình, phía trước chính là mặt sông mênh mông cuồn cuộn. Đây chính là con sông lớn vắt ngang qua thành phố Giang Hải, nhập vào biển, mặt sông rộng như vậy, cho dù là lúc thân thể nàng không bị thương, nàng cũng không thể nào bơi qua được.

Phía sau vẫn là khu rừng, đứng ở đó, cô gái đột nhiên có chút ngỡ ngàng, bây giờ nên đi về đâu đây?

Nếu như bây giờ trực tiếp nhảy xuống dòng nước, chắc chắc rất khó chịu, nhưng sau đó, mọi việc sẽ ổn thôi. Quá trình chịu sự huấn luyện nói cho cô gái biết rằng, ở thời khắc cho dù chỉ còn một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không được đánh mất sinh mạng mình, còn như quay lại... cô gái biết mình cũng không chạy trốn được xa nữa.

Còn đang loay hoay lảo đảo, chưa kịp suy nghĩ kỹ, bỗng một bóng người từ một nơi không xa trong khu rừng vọt ra, tay cầm Võ Sĩ Đao, chính là cái người mà cô ta đang hết sức trốn chạy.

Bất ngờ, cô ta dùng hết sức cố gằng chạy về hướng về phía bờ sông.

Dùng hết sức còn lại cuối cùng...

Phách một tiếng, lão già kia đã đuổi tới sát bên, dùng lực sử Võ Sĩ Đao đánh vào bắp chân trái cô ta, cô ta lảo đảo một cái, rồi té xuống bãi đá cuội. Lão già nhận thấy Nguyệ Trì Huân vẫn còn một chút tàn lực, dùng chân phải nghiêng ngả chạy vài bước về phía trước, bèn tấn công đùi trái cô ta thêm một lần nữa, cuối cùng cô ta cũng té nằm xuống bãi đá.

"Hết đường rồi, Huân."

Nhìn cô gái đang nằm trên bãi đá giãy dụa lê lết hướng về phía trước, lão già nhẹ nhàng nói:

"Đem bí quyết Trì Anh Thiên Huyễn nói cho ta nghe, ta sẽ giúp cô trị thương, rồi sau đó tha cho cô đi."

Cô gái vẫn không trả lời, khăng khăng bò lết về phía trước.

"Cô còn chưa nhận thức được hay sao? Nguyệ Trì gia đã bị dính vào một kiếp nạn to lớn."

Lão già trầm giọng nói tiếp:

"Bộ tộc Nguyệt Trì đã chọc giận Bùi La gia, ta biết các người đã cầu cứu tới sự giúp đỡ của Cao Thiên Nguyên, thế nhưng bây giờ Cao Thiên Nguyên còn ra cái gì. Bọn họ tự xưng là liên minh Tiến Hóa giả cổ xưa nhất của Nhậ Bản, thế nhưng giờ đây bọn chúng làm gì còn mấy Tiến Hóa giả lợi hại đâu, thậm chí ngay cả Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc cũng không bì kịp. Bùi La Gia không phải là một tổ chức bình thường, nếu cần, bọn họ có thể điều động một đội gồm một nửa sát thủ toàn thế giới này, chỉ một vài tên trong số đó, thì đã mạnh hơn đám người Cao Thiên Nguyên rồi, nếu chỉ dựa vào đám tiểu bối không biết phép tắc Thiên Vũ Chính Tắc, các người cho rằng có thể chống lại dã tâm của Ngự Thủ Thương hay sao? Giúp được các ngươi lúc này, chỉ có thể là U Ám Thiên Cầm ở Âu Châu"

Lão ta nói tới đây, bỗng nhiên kích động nói:

"Ta nói là sự thật, chỉ có ta mới cứu được Nguyệt Trì gia, nhưng trước tiên cô phải giúp ta đoạt lại vị trí gia chủ, chỗ đó vốn là của ta mà!"

Nếu như lúc này Gia Minh có thể nghe thấy đoạn hội thoại này, có thể cũng phải nói rằng lão già này phán đoán chính xác, bởi vì kiếp trước khi hắn còn sống, hắn đã từng gặp Nguyệt Trì Huân, bởi vì lúc đó hắn đang vào Nguyệt Trì Gia nằm vùng. Sau khi Nguyệt Trì Huân tự sát vài ngày Bùi La Gia tiến hành giết chóc bộ tộc Nguyệt Trì, đám người của Cao Thiên Nguyên cũng bị đội ngũ Dị năng giả của Bùi La Gia dẹp yên, Cao Thiên Nguyên lại cầu viện sự giúp đỡ của tổ chức hắc đạo lớn nhất Châu Ân U Ám Thiên Cầm, quả thật có thể chống cự thêm một đoạn thời gian nữa.

Sau đó Bùi La Gia và U Ám Thiên Cầm có quyết đấu, khi Gia Minh gặp Hỏa phượng hoàng, Bùi La Gia đang quyết đấu sống chết với tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nói tới đây thì.. hắn không nói được nữa vì lúc đó đã chết rồi

Lão già đột nhiên quát lên một tiếng, hình như là muốn dọa Nguyệt Trì Huân, sau đó cô gái bỗng dưng quay người, nhặt một hòn đá cuội ném về phía hắn, lão già nhanh nhẹn phi thân né tránh, dùng sống đao nện xuống cổ cô gái, nhất thời cô gái mềm nhũn, ngất xỉu đi.

"Ta làm đúng mà, ta làm đúng mà!"

Đối diện với mặt sông mênh mông, lão già cứ lẩm bẩm nói đi nói lại câu này. Hồi lâu, hắn mới nắm lấy cô gái, khiêng cô lên vai mang đi, chậm rãi đi về.

....

Bởi vì trời đã vào đông, mặt trời vừa rơi xuống, trời rất nhanh đã tối. Trên quảng trường nhỏ đã lên đèn, trên lầu hai của căn nhà hai tầng ấy, Tào Cảnh Hào đang ở trong một gian phòng gọi điện thoại.

"...Nói cho các ngươi biết, nhanh lên một chút cho ta. Được rồi, cái điểm đó thì hắn cũng chưa tính kỹ, Hầu tử vẫn chưa trở về, thằng nhóc kia chắc chắn phải bắt lại rồi, nhưng Liễu Hoài Sa thì lại khác, cô ta luyện võ từ nhỏ, có tư chất tốt, lai chạy trước hơn mười phút, không chừng đã trốn thoát được rồi!"

"Thế nhưng ban đêm ở đây không có bất cứ xe nào chạy ngang qua, lại không có diện thoại, cô ta nếu muốn vào nội thành báo cảnh sát, cũng phải mất một, hai tiếng đồng hồ. Ngươi mau gọi điện toại cho Liễu Chính, nói với hắn không biết con gái hắn ăn nhằm thứ gì mà bây giờ đau bụng dữ dội, nhưng bọn ta cũng hết cách, bọn ta là xã hội đen, không thể vào bệnh viện được, ..... mau làm ngay đi, những việc còn lại mai này sẽ tính! Làm mau đí"

Để điện thoại xuống, hắn ở trong phòng đi tới lui vài vòng, Hầu tử này làm việc cũng quá kém, cho dù không bắt được con nhỏ đó, thì trước tiên phải tóm được thằng nhóc và cứu Đông Phong trở về rồi mới đúng chứ, dù thế nào cũng phải gọi điện thoại trở về chứ, mình cũng cũng cho chúng số di động, nhưng đã dặn chỉ khi nào cần thiết mới gọi thôi cơ mà...

Hắn bực bội đi ra khỏi phòng, đứng trên ban công lầu hai nhìn xuống phí dưới, cho dù tất cả mọi nguồi đều ra ngoài tìm người rồi, thế nhưng nói thế nào phía dưới cũng có vài người, hắn quay người nhìn về căn phòng bên cạnh, bên trong có mấy tên đàn em đang đánh bài.

"Nhị tử, bọn người A minh đâu rồi?"

"A, lão đại." Một tên lưu manh bỏ bài xuống, trả lời: "A Minh và A Thành canh giữ cổng lớn, A Kiến và A Xuyên chẳng phải đang canh gác phía dưới sao?"

"Phía dưới?"

Tào Cảnh Hào nhìn lại phía quảng trường, trong lòng mơ hồ có một dự cảm không tốt, thốt lên: "Phía dưới làm gì có ai? Có gì đó không bình thường, các người mau đi kiếm A Kiến và A Xuyên, ta đi gọi cho Hầu tử hỏi thăm tình hình."

Hắn quay về căn phòng, hộc tốc bấm số điện thoại, mới ấn xong con số cuối cùng, mấy tiếng nổ đoành đoành cực lớn từ đâu vọng tới. Trong lòng hắn cả kinh, từ trong ngăn kéo lấy ra một khẩu súng giắt vào trong người, cầm lấy điện thoại ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này đám thủ hạ còn chưa xuống lầu, đang đứng co cụm trên ban công, nhì về phía quảng trường, một ngôi nhà nhỏ đã bị phá hủy hoàn toàn, ngọn lửa trong một buổi gió đêm cuối thu đang rừng rừng cháy.

"Khốn kiếp, là gara xe, mấy chiếc xe bọn ta đều bị phá hủy rồi!"

"Không biết Liễu Chính phái bao nhiêu người qua đây, A Minh và A Thành sao lại không phát hiện ra...."

"Cái tên gia hỏa này..."

"Lão đại, mau gọi Hầu tử quay về đi"

Trong lúc náo loạn, bốn năm người ào ao quay về phòng lấy đao, chính lúc này, điện thoại được nổi, Tào Cảnh Hào cúi mặt vào điện thoại hét lớn: "Hầu tử, chúng mày rốt cuộc đang làm gì vậy? Nếu bắt không được con nha đầu đó thì thôi đi, mau trở về đây cho ta, Liễu Chính đã tìm tới cửa rồi ...."

Nói tới đây, cả người hắn đột nhiên đứng ngay tại chỗ.

Một cái đầu người máu me đầm đìa từ một góc của quảng trường lăn lông lốc về phía này, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn dường như nhận ra một người, đang cầm điện thoại, đứng đối diện với bên này.

"Ngươi.... là ai?..."

Sau khi hỏi những câu hỏi này, Tào Cảnh Hào đột nhiên thấy lạnh cả người, bởi vì hắn ta đã nghe ra thanh âm trong điện thoại, chính là thanh âm của đứa bé có tên là Cố Gia Minh.

"Ta là ai hả?... Ha ha, thực ra ngươi phải hỏi là hành vi của ta lúc này có ý nghĩa gì, chính là phong cách của một sát thủ rất nổi tiếng trong giới hắc đạo, cắt đầu của kẻ thù, khiến chúng cảm thấy vô cùng sợ hãi, tất nhiên ngươi không thể nào biết đó là ai...Kỳ thực điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi.

*****

Cô gái dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại.

Trong mắt từ từ xuất hiện cảnh vật mờ ảo xung quanh, không ngoài dự liệu, cô gái đã bị tên biến thái đó xách lên vai đi dọc theo con dường nhỏ sát mép rừng trở lại nhà máy gia công gỗ.

Bờ vai của hắn đang chèn ép chỗ nóng bỏng của cô, mỗi lần lay động thân thể của cô sẽ sinh ra một cảm giác mãnh liệt. Tên lão đầu biến thái này hẳn là đã phát hiện mình đã tỉnh nhưng hắn không nói gì cũng không làm gì, dường như là bởi vì hai bàn tay của cô đã bị gãy...

Nhưng mà việc này không có quan hệ gì...

Hai cái tay tàn phế của cô rũ xuống, cơ thể cô trên vai hắn có chút hoạt động, một khối đá sắt nhọn trong tay áo từ từ trợt xuống.

Động tác của cô rất chậm, thân thể của cô giống như người chết, nhưng mà, có lẽ là do quá chậm nên một lát sau nhà máy gia công gỗ đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, lão đầu không nhanh không chậm từ từ đi tới cánh cửa nhỏ phía sau nhà máy, đột nhiên, hắn ngừng lại, hít mũi một cái.

"Có mùi máu tươi..."

Nhưng mà, trên người Nguyệt Trì Huân cũng có máu tươi, lão đầu chợt ngửi một chút, khi còn chưa kịp xác định thì "Phanh" một tiếng, từ bên trong quảng trường có tiếng súng truyền tới. Lão đầu kinh hãi, hắn vội đẩy cửa ra rồi nhanh chóng bước vào, Nguyệt Trì Huân trên vai hắn bay lên!

Bộ ki-mô-nô rộng thùng thình của cô như hồ điệp bay trong gió, viên gạch sắt nhọn trong tay cô đánh về phía cổ của lão già. Nhưng mà, lão già kia cũng ứng biến vô cùng nhanh, hắn giơ tay bắt về phía Nguyệt Trì Huân, một kích này của cô đã thất bại.

Thân thể đang bay trên không của cô quỷ dị xẹt qua một khoảng cách, cô đã ở phía sau lão già, viên đá sắc nhọn trong tay giơ lên đánh về phía cái ót của hắn.

Trì Anh Thiên Huyễn!

Một tia sáng màu đỏ lóe lên trong đêm, hai người vừa tiếp xúc thì thân thể của cô đã văng ra tạo thành một đường hình vòng cung, cô bị lão già kia đánh bay ra ngoài, không biết từ khi nào mà y phục của cô đã nằm trên tay hắn.

Cô không mặc áo lót bên trong bộ Ki-mô-nô, thân thể trần truồng của cô bị đánh bay bốn năm thước sau đó ngã vào một góc của quảng trường đang có ánh sáng chiếu rọi, trên thân thể đang phát dục của cô xuất hiện đầy vết thương.

Trên người cô hiện giờ là một màu đỏ tươi làm cho người khác giật mình, nó giống như một lớp nội y bao phủ toàn thân của cô, cô nằm trên mặt đất giãy dụa vài cái, máu tươi từ trong miệng cô tràn ra, trong bàn tay phải của cô vẫn là viên đá khi nãy.

Nó chính là vũ khí duy nhất của cô nhưng hiện tại xem ra nó không còn có ý nghĩa gì nữa.

Lão già một tay cầm bộ Ki-mô-nô rộng thùng thình, một tay sờ sau ót, trên tay hắn là một vũng máu tươi. Khi nhìn thấy máu trên bàn tay hắn đột nhiên cười lớn, nói:

"Ha hả, tốt lắm, Trì Anh Thiên Huyễn... Trì Anh Thiên Huyễn... Huân, lần này cô đánh lén không thành công, cô có thể làm lại một lần nữa..."

Hắn muốn trong chiến đấu dò xét bí mật của Trì Anh Thiên Huyễn nhưng mà khi hắn nhìn thấy thiếu nữ đang trần truồng nằm trên mặt đất, hắn phát hiện bộ dạng của cô không khác nào người chết, làm sao mà còn sức để chiến đấu nữa chứ. Hắn đi vài bước tới trước mặt thiếu nữ, khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng trong quảng trường liền ngây dại.

Hai chiếc phòng trong sân đốn củi tạo thành một góc 90 độ, khi hắn từ cánh cửa nhỏ bước vào thì bị căn lầu tầng hai cản trở tầm nhìn nên không thấy gì, lúc này đi tới góc sáng nên đã nhìn thấy tất cả. Trên sân là bốn năm thi thể nằm rãi rác khắp nơi, máu tươi đỏ thẫm ướt cả sân.

Đối diện quản trường có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nó sắp cháy lan tới những kiến trúc xung quanh.

Nhưng mà việc này không quan trọng, thứ quan trọng chính là bên cạnh chiếc máy cung cấp nước có một thiếu niên đang ngồi chùi rữa thanh khảm đao.

Nguyệt Trì Huân bị rơi mạnh như vậy nên có chút đầu choáng mắt hoa, phải qua một lát sau cô mới phát hiện được khuôn mặt kỳ lạ của lão già, cô xoay người ngẩn đầu lên, lúc này cô cũng đã thấy những thi thể xung quanh và thiếu niên đang lau chùi thanh khảm đao. Lúc này lão già đã nắm chặt thanh võ sĩ đao nhưng vẫn không dám xông lên.

Sau khi rửa sạch thanh khảm đao, hắn lại rút một thanh dao găm ra cọ rửa, sau đó lại dùng một bánh xà phòng rữa sạch hai tay, thiếu niên kia lúc này mĩm cười xoay người lại nhìn hai người rồi cúi đầu chào.

"Hai vị đã lâu không gặp, chúng ta thật là có duyên."

Nguyệt Trì Huân lúc này đang rất mê hoặc, thiếu niên vừa rồi còn sợ đến phát run nay lại nói tiếng Nhật chính tông ở Tô-ky-ô.

"Hoan nghênh hai người tới Trung Quốc."

Thân thể lão già không tự chủ được cảm thấy lạnh người.

Không biết lúc nào, Tào Đông Phong bên trong rừng cây đã tỉnh lại.

Xung quanh tối đen như mực vỉ vậy hắn không dám lộn xộn, khi thấy được mọi thứ xung quanh, hắn mới biết được là mình đang ở trên một thân cây lớn.

Không biết là tên tạp chủng Cố Gia Minh làm cách nào để đưa mình lên đây...

Sau khi tâm trạng bình ổn lại hắn liền lấy từ torng người ra một bao diêm rồi đốt một cây, hắn phát hiện cái cây này không cao lắm vì vậy hắn từ từ bò xuống.

Khi xuống tới mặt đất hắn liền nhớ tới câu nói trước đó của Cố Gia Minh.

... đó là tuyệt vọng.

Hắn tự nhiên là không hiểu được câu nói này, bất quá nếu hắn đem mình ném lên cây, người khác thì lại bắt được hắn, có lẽ là trong nhất thời bọn họ sẽ không giết hắn, lần này trở lại ta phải hảo hảo hành hạ hắn, phải để cho hắn muốn chết không được, muốn sống không xong!

Nghĩ vậy nên hắn liền đi về phía trước, mới đi được một lát thì đột nhiên hắn vấp phải vật gì đó.

Lấy hộp diêm ra hắn đốt thêm một cây, khi hắn đưa xuống dưới thì hắn phát hiện đó là một cái chân người, ánh sáng chiếu rọi làm cho hắn thấy rõ người đó, trang phục của người đó rất quen thuộc, chiếc quần da, áo da, và...

Oa a a a a a a a --

Tiếng sợ hãi cực điểm vang lên trong rừng cây, Tào Đông Phong lùi lại vài bước, thân thể hắn dựa vào một gốc cây, sự sỡ hãi làm cho tim hắn gần như sắp nhảy ra ngoài, không ngờ đó là một thi thể không đầu!

... đúng là tuyệt vọng.

Trong thoáng chốc, dường như bên tai hắn có một giọng nam trầm thấp vang lên.

Hai tay hắn không biết để vào đâu, hắn rung rẫy lục lọi liên tục trên mặt đất, đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay của mình vừa chạm vào một khối thịt, hắn lại sợ hãi lùi về phía sau vài bước, một lát sau hắn rung rẫy đốt một que diêm đi đến nhìn khối thịt mà mình mới chạm vào.

Đầu người!

Lúc này miệng hắn đã há ra thật lớn nhưng không thể phát ra được bắt cứ âm thanh nào, một lát sau tiếng khóc của hắn bắt đầu vang lên:

"Người đâu cứu mạng... Ai đến cứu ta đi..."

Hắn gôm lại một đống lá cây rồi dùng que diêm đốt, từ trong đám lá cây tạo thành một ngọn lửa chiếu sáng xung quanh. Cái đầu người và thi thể không đầu này chính là thủ hạ của cha hắn, mà ở cách đó không xa mơ hồ nhìn thấy có một thi thể đang dựa vào gốc cây, từ nơi này nhìn lại thì dường như nó cũng là một thi thể không đầu.

Tận lực không nhìn những thi thể đáng sợ này nữa, Tào Đông Phong run rẩy cầm mấy cành cây đưa vào đống lửa, sau khi cành cây bị đốt thì hắn cầm nó đi về phía thi thể không đầu.

Mới đi được vài bước đột nhiên hắn đứng lại, "ọe", khi hắn nhìn về phía trước thì hắn thấy thi thể không đầu đã lòi cả bao tử ra, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng lòi ra ngoài, khi hắn nhìn xung quanh thì phát hiện đây chính là những thủ hạ mà phụ thân dẫn tới để cứu mình.

Một đường vừa chạy vừa nôn quả thật là một kỳ quan đương nhiên là hiện nay xung quanh không có ai để thường thức, hắn đổi hướng chạy mới được vài bước thì hắn thấy xung quanh toàn là thi thể và đầu người.

Trên thân thể những người này có những vết thương khác nhau, nhưng có diểm chung là bọn chúng đều là thủ hạ của phụ thân và bọn chúng đều bị chém đứt đầu. :

Hắn điên cuồng chạy không có mục đích, khi hắn thấy thi thể liền ngay lập tức đổi hướng, chạy một lát hắn liền phát hiện thì ra mình đã trở về chỗ cũ!

Ngọn lửa vừa mới đốt khi nảy đang hừng hực cháy, thi thể không đầu kia vẫn nằm yên trên mặt đất, ánh mắt hắn cứng ngắt nhìn về thi thể kia, câu nói cuối cùng của Cố Gia Minh một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

Quá... tuyệt vọng!

Không đúng, cha không thể nào có chuyện được, hắn đang chủ trì đai cục, hắ sẽ không đi vào, sẽ không xảy ra chuyện gì...

Con đường này ngày thường hắn đã không quen thuộc, khi đi trong bóng tối hắn càng khó nhận thấy đường đi, bất quá, lần này hắn không để ý tới những thi thể nữa, hắn nhắm về hướng nhà máy gia công gỗ mà chạy tới.

*****

"Ngươi là ai?"

Lão già nắm chặt thanh võ sĩ đao chuẩn bị tư thế sẵn sàng sau đó quay đầu lại nhìn thiến niên trầm giọng nói.

"Ta là ai không quan trọng."

Thiếu niên cười cười, nói:

"Quan trọng là ông đã phát hiện ra ta, dựa theo quy củ của ta thì phải giết người diệt khẩu."

Thiếu niên vừa nói vừa nâng thanh đại khảm đao lên, nói:

"Ha ha, gần đây ta cùng một đám tiểu hài tử chơi đùa nên có chút ngu đi, ta vốn có thể âm thầm giết ông nhưng bây giờ lại đối mặt, đây mới thật là... à, ta muốn nói với ông một câu, vừa rồi ta bị ông đánh rất đau."

"Cảm tạ sự ca ngợi của ngươi."

"Không cần khách khí."

Tiếng nói vừa dứt thì thân hình lão già đã nhảy lên, thanh võ sĩ đao chém thẳng xuống dưới, đối mặt với thế lôi đình nhất kích này, thanh đại khảm đao trên tay Gia Minh chuyển động, hắn dùng tay phải nâng lên.

"Keng" một tiếng, hai thanh đao va chạm tạo thành một cái đuôi lửa, lão già kia cảm nhận một kích toàn lực của mình không ngờ lại bị một đứa trẻ mượn lực đẩy sang một bên, hắn cầm ngược thanh cương đao nương theo thế tới đâm sang bên cạnh làm cho thân thể hắn có chút nghiêng ngã!

Người bình thường cho rằng kiếm kỹ của Nhật Bản chú trọng một kích trí mạng, một đao đánh ra thì chỉ công chứ không thủ, họ toàn nhờ vào sức mạnh, nếu như bị thất bại thì coi như xong đời.

Trên thực tế, kiếm thuật Nhật Bản trên phim ảnh chỉ là một loại gạt người, võ thuật cho dù ở bất cứ nơi nào thì cũng có chỗ giống nhau là đều có công có thủ, kiếm thuật Nhật Bản vô cùng chú trọng việc vận dụng thắt lưng vào bộ pháp.

Một kích đầu tiên của lão già thất bại thì thanh võ sĩ đao ngay lập tức chặt ngang ngăn chặn việc đối phương thừa cơ tấn công, khi thân thể hắn tiếp xúc với mặt đất thì ngay lập tức dùng tay chống đỡ rồi dùng hai chân đá, nhưng khi hắn đá hai cước thì mới phát hiện thiếu niên kia vẫn còn đứng ở vị trí cũ nở nụ cười sáng lạng mà hai chân hắn thì giống như đang thi đấu quyền anh liên tục nhảy loạn.

"Quả thật là tráng lệ, không ngờ ông có thể làm ra động tác khó như vậy, lão gia gia, ngài không có bị đau thắt lưng ư?"

"Ít nói nhảm! Muốn đánh thì đánh đi!"

Lão già nhíu mày, khuôn mặt ngưng trọng cầm thanh võ sĩ đao chỉ về phía Gia Minh, mũi đao hơi rủ xuống, chân phải bước về phía trước một bước.

Bên kia, Gia Minh hé mắt nhìn, nói:

"Bình Tinh Nhãn... Ông cho rằng mình là Xung Điền Tổng Ti hay sao?"

Tiếng nói vừa dứt hắn liền xông tới.

"Ông muốn nhìn Trì Anh Thiên Huyễn thì ta cho ông nhìn!"

Tia lửa một lần nữa hiện ra, lão già hơi ấn thanh võ sĩ đao xuống, hắn vung đao nhanh như tia chớp chém xuống tiếp một kích của Gia Minh.

Một kích này của Bình Tinh nhãn có độ khó khá cao, nếu như có thể dùng tới xuất thần nhập hóa thì có thể làm cho địch nhân của mình bị hấp dẫn bởi một đao của hắn, nhưng mà một đao này còn chưa biến mất thì thân hình của Gia Minh đột nhiên biến mất, sau đó, hắn lại xuất hiện bên cạnh lão già rồi vung đao chém tới.

Tuy cũng là Trì Anh Thiên Huyễn, nhưng mà Gia Minh sử dụng không biết thuần thục hơn của Nguyệt Trì Huân bao nhiêu lần, lão già vội vàng thu thanh võ sĩ đao lại rồi khó khăn lăn sang bên cạnh một vòng, thân hình của Gia Minh một lần nữa nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn sau đó chém xuống.

Trong lúc nhất thời, những tiếng keng keng liên tục phát ra vang vọng khắp bầu trời. Nói về lực lượng thân thể, cho dù là Gia Minh có trải qua rèn luyện thì chỉ với thân thể của thiếu niên thì không thể so được với lão già này, tuy nhiên so sánh về độ nhạy bén thì lão già không thể nào so sánh được với Gia Minh.

Sử dụng Trì Anh Thiên Huyễn một cách gần như khoe khoang, thân thể hắn trong bóng tối điên cuồng chuyển động, trên thực tế nhẫn thuật không phải là ảo thuật, nó chỉ lợi dụng hoàn cảnh xung quanh để đánh lừa thị giác mà thôi, ánh sáng ở nơi này bị những căn phòng ngăn cách, hình thành những vùng sáng tối rõ ràng, phối hợp với sự giao thoa sáng tối kết hợp với thân pháp kỹ xảo tạo thành ảo ành giống như là di hình.

Đương nhiên, cho dù ở đây không có sự giao thoa sáng tối mà chỉ là một vùng sáng sủa thì hắn cũng có thể dựa vào thân pháp phức tạp mà tạo thành ảo giác như vậy, lúc này bất quà chỉ là thêm một chút dễ dàng mà thôi.

Lúc thì hắn xuất hiện bên cạnh, khi thì xuất hiện phía sau lão già, trong lúc nhất thời lão già bị công kích làm cho cả người đầy vết thương, hắn lúc này so với Nguyệt Trì Huân còn đáng sợ hơn, Trì Anh Thiên Huyễn mà có thể sử dụng tới trình độ này thì trong gia tộc ai có thể làm được?

Dùng đến tất cả thế võ rốt cục lão đầu cũng đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, hai tay hắn nắm chặt thanh đao sau dó như một tia chớp lao về phía Gia Minh.

Kiếm thuật của Xung Điền Tổng Ti có một áo nghĩa: Vô Minh Kiếm Tam Đoạn Thứ, thanh kiếm của hắn lúc này đã ở rất gần Gia Minh, tốc độ quá nhanh căn bản không kịp dùng Trì Anh Thiên Huyễn để chống đở vì thế thanh kiếm đã đâm trúng.

Nhưng mà không phải Gia Minh tránh không khỏi mà là hắn không muốn tránh né.

Lần thứ nhất tấn công bị Gia Minh hung hăng ngăn cản, lần thứ hai và lần thứ ba dùng thế điên cuồng tấn công nhưng không hề có kết quả, khi hắn thu đao lại thì chợt phát hiện tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn rất nhiều, lực lượng của đối phương đã đặt toàn bộ lên thanh đao, đợt công kích kế tiếp đã trở thành phế thãi.

Hai bóng người giao nhau rồi một luồng máu xuất hiện!

Phần bụng dưới của lão già có một lỗ thủng xuất hiện, nhìn giống như là việc mổ bụng của người Nhật Bản vậy, lão già lảo đảo bước vài bước rồi nói:

"Sao ngươi lại biết Trì Anh Thiên Huyễn..."

Đương nhiên là cướp đoạt bí tịch, tuy suy nghĩ như vậy, nhưng Gia Minh vẫn nói:

"Một đêm yên tĩnh ở nhà của Nguyệt Trì gia, dưới gốc cây hoa anh đào, có những cánh hoa rơi, khi những cánh hoa này rơi xuống mặt nước ao tạo thành những gợn sóng li ti, hình ảnh này giúp cho tổ tiên của Nguyệt Trì gia sáng chế ra Trì Anh Thiên Huyễn, đến nay căn nhà cũ đó vẫn còn giữ nguyên diện mạo vốn có của nó, ở nơi đó vô cùng giản dị và thanh thịnh không hề có một hạt bụi. Huyền bí trong Trì Anh Thiên Huyễn là một cái tâm hoàn toàn bình tĩnh, không hề xuất hiện bất cứ một tia rung động nào dù cho là nhỏ nhất. Trong lòng ông chỉ có tranh đấu, ngay cả kiếm pháp còn luyện không tốt thì sao có thể luyện Trì Anh Thiên Huyễn?"

Sau khi nói xong hắn cảm giác mình hiện giờ giống như một cao tăng, tuy nửa đầu là nói bừa nhưng nữa sau quả đúng là sự thật.

Lão già lúc này dường như đã ngộ ra trong khi máu từ bụng dưới vẫn liên tục trào ra, khi thấy hắn đứng dó không thể nhúc nhích nữa thì ngay lập tức có một bóng người ở bên cạnh xông lên đánh vào đầu lão già một kích trí mạng, người này không ngoài ai khác chính là Nguyệt Trì Huân.

"Khụ... ta là... người của Nguyệt Trì gia..."

Lão đầu nói xong câu đó liền gục đầu xuống chết đi.

Lần này huấn luyện coi như không tệ... Gia Minh torng lòng có chút suy nghĩ, khi hắn nhìn về phía Nguyệt Trì Huân thì nàng cũng quay sang nhìn hắn, nàng không hề để ý tới thân thể đang xích lõa của mình, đương nhiên, nhìn thân thể đầy vết thương của nàng Gia Minh quả thật là không thể có bất cứ ý nghĩ gì.

Gia Minh giơ phong đao đặt lên cổ đối phương.

"Khụ, cô thật là làm khó tôi, tôi không thể để cho cô biết việc hôm nay được, cho nên tôi chỉ còn cách là giết cô... Này, này, cô nghe tôi nói hết đã chứ..."

Đỡ thiếu nữ ngất xỉu trong ngực của mình, trong lòng Gia Minh có cảm giác mình bị đối phương trêu đùa. Mình quả thật không muốn giết nàng nhưng ít nhất thì nàng phải nghe mình kể khổ xong rồi mọi người thương lượng phương pháp bảo mật thì hãy ngất cũng không muộn mà...

"Thật là... Thương thế của cô nặng như vậy, trên lầu có thuốc hay không thì phải trông cậy vào nhân phẩm của cô thôi..."

Hơn một giờ sau có rất nhiều cảnh sát đi tới nhà máy gia công gỗ, tình hình ở đó làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ.

Trước cửa phòng có hai thi thể bị chém đứt đầu còn cái nhà máy thì bị đốt gần một nửa, khắp nơi đều có hỏa hoạn, trên quản trường thì có thi thể không đầu, khi vừa nhìn thấy vậy thì những cành sát này đều biết, ngoại trừ vụ án chém giết của hắc đạo ở nhà máy xi-măng nữa năm trước thì đây chính là vụ án lớn nhất.

Thiếu nữ Liễu Hoài Sa một thân bẩn thỉu đi theo cảnh sát tới đây, khi nàng thấy tình trạn như vậy thì ngây người sau đó nàng khóc rống lên rồi đi khắp nơi tìm Gia Minh.

Nhưng mà, Gia Minh không tìm được trong khi nàng lại phát hiện thiếu nữ Nhật Bản bị ngược đãi chỉ còn nửa cái mạng đang nằm trên giường, tuy thương thế nàng đã trải qua xữ lý sơ nhưng do bị thương quá nặng nên vẫn chìm trong hôn mê.

Căn cứ vào tình báo của Sa Sa, căn cứ của hắc đạo ở nhà máy gia công gỗ này không chỉ có một cái vì vậy bọn họ mang theo chó săn nhảy vào trong rừng, không bao lâu sao bọn họ nhìn thấy Tào Đông Phong đang cầm một cây đuốc chạy tới, Sa Sa lao lên đánh hắn một trận, nàng vừa khóc vừa nói:

"Mày đã làm gì Gia Minh, các ngươi đã làm gì Gia Minh..."

Nhưng mà Tào Đông Phong lúc này đã bị sợ hãi làm cho phát điên, hắn sợ hãi nói:

"Người chết, toàn là người chết, người đâu cứu mạng..."

Sa Sa tưởng rằng Gia Minh đã chết nên thừa dịp không có cảnh sát coi chừng nên lao lên đánh hắn một trận sau đó quỳ xuống khóc rống lên.

Một lát sau cảnh sát ở phía trước phát hiện ra manh mối, ngoại trừ Sa Sa đang khóc ra thì tất cả mọi người đều bị đám thi thể không đầu này đọa xanh mặt, không ít cảnh sát còn ngay tại chổ nôn ra, Sa Sa một bên vừa khóc vừa đi không mục đích để tìm Gia minh, rốt cục, chó săn ở một góc cây tùng bí ẩn phát hiện ra một thiếu niên. Khi thấy Gia Minh không chết Sa Sa hưng phấn nhào tới sau đó ôm Gia Minh khóc rống lên.

"A... Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây, Gia Minh bị thương, hắn bị tên Tào Đông Phong đánh rất nặng..."

Sa Sa vừa khóc vừa gọi, đội ngũ y tế liền xông tới, cởi y phục trên người Gia Minh ra, trên người hắn lúc này đầy những vết thương hầu như có thể so sánh với thiếu nữ Nhật Bản bị ngược đãi vậy.

Mọi người vội vàng mang cán cứu thương đến, Sa Sa cũng hưng phấn chạy theo cái cáng, một nữ cảnh sát ở bên cạnh hỏi tình huống của Gia Minh, Gia Minh nói khi mình chạy tới rừng cây thì nghe tiếng thét thảm thiết, nên không dám đi ra ngoài, v. v... ,

Nói chung là những tin tức mà Gia minh cung cấp không hề có một chút ích lợi nào trong việc phá án. Mọi người thấy thiếu niên này còn nhỏ như vậy hơn nửa còn bị ngược đãi nặng nên không có ai nghi ngờ lời nói của hắn.

"Được rồi, Sa Sa, bọn họ nói đã tìm thấy Linh Tĩnh, chị ấy không có sao chứ?"

"Ân, cậu yên tâm đi."

Sa Sa kéo tay hắn, nói:

"Khi chúng ta lạc nhau Linh Tĩnh quả thật thiếu chút nữa là bị bắt, vừa lúc bác Diệp đi đón cậu ấy nên đã đánh cho bọn người kia chạy mất, sau đó thì có cảnh sát bảo vệ... bác Diệp thật là lợi hại nhưng mà Gia Minh còn lợi hại hơn."

"Ách, ha hả... Ha hả..."

Gia Minh cười khúc khích.

Đội y tế khi thấy trong vòng một ngày mà có tới hai đứa trẻ bị ngược đãi như thế nên rất kinh hãi, trên đường đi trở lại nhà máy gỗ bọn họ đều vô cùng oán hận, khi thấy Tào Đông Phong, Sa Sa liền tố cáo:

"Chính là do hắn, là do hắn đánh!"

Nàng định xông lên đánh hắn một trận nhưng bị người kéo lại, trong lúc hỗn loạn Tào Đông Phong nhìn thấy Gia Minh nằm trên cán cứu thương làm một cái mặt quỷ, hắn liền sùi bọt mép, thân thể hắn co quắp nằm xuống đất nhìn như đã phát điên. Lúc này đây hắn mới hiểu hết ý nghĩa của sự tuyệt vọng.

Một đám người mang cán lên xe cứu thương, Sa Sa đương nhiên là luôn ở bên cạnh Gia Minh, nàng nắm chặt tay hắn, khi nàng thấy thiếu niên này vậy mà có thể ở tên xe ngủ ngồi, nàng hô nhỏ vài tiếng nhưng không có tiếng trả lời, nàng buồn bực, trong lòng nàng lúc này có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn vậy mà hắn lại ngủ, tuy nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn vén chăn lên dắp cho hắn.

Chiếc xe nhanh chóng chạy trên dường, thành phố đã mơ hồ xuất hiện ở trước mặt.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-475)