← Ch.322 | Ch.324 → |
"Không được động đậy!"
Trong tiếng quát nghiêm nghị của Nhã Hàm, Hà Vân mỉm cười giơ thanh dao găm lên. Tất nhiên, thân là một sát thủ có lẽ sẽ không sợ sự uy hiếp của một người bình thường như vậy, sở dĩ nàng đứng nguyên tại chỗ bởi vì hầu như ngay chớp mắt khi Nhã Hàm giơ súng lên, mấy tên đặc công ở xung quanh đều vây quanh tới đây, một người trong số đó còn dí súng lục lên lưng nàng. Tất cả mọi việc đều chứng thực một điều, tất cả ý đồ vốn có của nàng đều đã bị làm rõ từ trước đó.
Thoạt nhìn loại tụ hội thế này có vẻ tự do nhưng trên thực tế đã bị giám sát một cách vô cùng nghiêm cẩn, thân là một con cờ trà trộn vào bên trong, nàng hoàn toàn không tìm được cơ hội giấu súng vào trong người, vì vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm dùng dao găm để hoàn thành nhiệm vụ. Dao găm bị nữ đặc công đứng phía sau đoạt đi, sau đó là lục soát toàn thân. Linh Tĩnh và Sa Sa kinh ngạc lui về phía sau vài bước, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hà Vân lạnh nhạt đánh giá đám người Nhã Hàm, gật đầu cười.
"Thật ngạc nhiên, thì ra các người đã phát hiện ra tôi từ trước... Khó trách cả buổi tối cô vẫn luôn đi theo tôi..."
"Hừ."
Nhã Hàm hừ nhẹ một tiếng.
"Có người đã nói trước với tôi, chỉ cần thấy cô đến gần bọn Linh Tĩnh thì cứ việc nổ súng. Không ngờ trong tay cô lại thực sự có dao..."
"A, chuyện này thật đúng là..."
Đứng trên lập trường của một kẻ đang bị bắt, cử chỉ của Hà Vân thực sự hơi thoải mái, chỉ cười bất đắc dĩ một tiếng. Đến lúc này, những người ở gần đó cũng hiểu rõ chuyện xảy ra, mắt thấy người hành hung đã bị khống chế, không có bạo loạn lớn xảy ra, liền đứng một bên chỉ trỏ rồi tản ra khắp nơi. Mấy tên đặc công âm thầm ẩn núp xung quanh đi về phía Hà Vân, đồng thời, Nhã Hàm hét lên một tiếng nho nhỏ.
"Lách cách."
Xa Xa gần gần, hơn mười khẩu súng gần như đồng loạt được rút ra, chỉ về phía Nhã Hàm. Lúc này, tình cảnh mới chính thức trở nên hỗn loạn.
Một người đàn ông hoàn toàn không có vẻ đáng chú ý đi ngang qua Nhã Hàm rồi lập tức ra tay đoạt khẩu súng của nàng, một tay giết cô nàng, biến Nhã Hàm vốn đang cầm súng trở thành con tin.
"Chị Nhã Hàm!"
Đám người xung quanh bắt đầu trở nên rối loạn. Mà cũng trong tình cảnh hỗn loạn này, hơn mười khẩu súng ở xa xa gần gần giằng co, bầu không khí hệt như trời đông giá rét. Qua một lúc lâu, tên sát thủ đang chĩa súng vào đầu Nhã Hàm mới lên tiếng:
"Ai cũng không được lộn xộn, nếu không tôi nổ súng!"
"Anh không chạy thoát được!"
Một gã đặc công nói chuyện, đồng thời cũng cùng mấy người khác bảo vệ Linh Tĩnh và Sa Sa tại phía sau. Sát thủ kia cười đáp:
"Tôi không định rời đi. Nhưng nếu cô ta chết, ngẫm lại xem. Giản Tố Ngôn có trách các người bảo vệ bất lực không?"
Ngắn ngủi nửa phút, người trong lều lớn bỏ chạy sạch sẽ, bên ngoài đầu người chi chít, rõ ràng đã bao vây hoàn toàn nơi này lại. Trong khi hai bên đang giằng co, một thiếu nữ da trắng mặc lễ phục màu đen day trán bước tới. Chân mày nàng nhíu chặt lại, đầu cúi gằm xuống như đang cố tìm một cây kim trên mặt đất vậy. Sau lưng nàng còn có vài người đàn ông da trắng đi theo, thoạt nhìn đều là vệ sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lập tức tản ra xung quanh.
Nhìn thấy đội hình do cô gái này dẫn đầu, tên sát thủ đang khống chế Nhã Hàm hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào, chỉ cười nói:
"Không nghĩ tới lại là tiểu thư Kelly, không biết cô có thể làm chủ chuyện ở đây không? Hay là tìm người khác đến đi, tôi thấy tốt nhất là chúng ta không nên lãng phí thời gian..."
"Tôi mặc kệ thời gian của anh. Tôi đang định ngủ thì lại bị anh đánh thức."
Đến khi bước vào, rốt cuộc thiếu nữ da trắng cũng ngẩng đầu lên. Thoạt nhìn đúng là nàng vừa mới bò dậy từ trên giường, mái tóc hơi rối, vẻ mặt khá bất thiện, lễ phục có vẻ cũng là tùy tiện mặc lên người, lúc này còn đang dùng tay giữ lại chiếc đai lưng. Nàng xinh đẹp, lúc này lại có vẻ phản nghịch mà biếng nhác.
"Vất vả lắm tôi mới thích nghi được với chênh lệch múi giờ, anh có biết không ngủ đủ giấc tôi sẽ già rất nhanh không? Quấy rầy mỹ nữ ngủ... Anh làm như vậy là không được, anh sẽ chết..."
Nàng vừa nói vừa xoa trán, giọng nói biến thành lẩm bẩm. Người đàn ông kia cười nói: "Tôi biết hành động thế này thật sự hơi bất lịch sự, có điều chuyện khẩn cấp, làm ơn lượng giải cho. Năm phút, tôi cần nói chuyện với Giản Tố Ngôn Giản tiểu thư sau năm phút nữa."
Hắn chỉ lên chiếc đồng hồ lớn treo trước cửa lều lớn.
"Bây giờ là mười một giờ mười bảy phút, tôi sẽ đợi đến mười một giờ hai mươi hai phút, qua thời gian này, tôi không dám đảm bảo có phát sinh chuyện gì làm mọi người không vui hay không..."
"Chỉ có vậy? OK, tôi biết rồi..."
Không khỏi vỗ tay thành tiếng. Kelly ngáp.
"Có ai không, tìm người tháo pin của chiếc đồng hồ kia ra. Tôi buồn ngủ, sáng mai lại nói chuyện cùng anh, chào..."
Nàng phất tay rời đi. Mới đi được hai bước thì sát thủ kia đã trầm giọng nói:
"Tiểu thư Kelly, tôi không có thời gian nói đùa với cô!"
Đột nhiên dừng lại. Kelly vỗ vỗ trán, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn sang:
"Nghĩa là anh đang uy hiếp tôi?"
"Nếu điều này giúp mọi người nhận rõ thực tế hơn, hiểu như vậy cũng không sao cả."
Sát thủ kia vừa nói ra như vậy, Kelly lập tức phất phất tay:
"OK, vậy chúng ta không nói đùa nữa. Giết hắn cho tôi!"
Hừ nhẹ một tiếng, nàng bước ra cửa mà không thèm quay đầu lại. Nghe thấy mệnh lệnh, người đàn ông tên Charles đứng bên cạnh rút súng ra, mặt không chút thay đổi. Tên sát thủ đột nhiên hơi ngơ ngẩn, nhìn Kelly, lại nhìn Charles, mở chốt an toàn ra:
"Này, cô thật sự không nghĩ đến hậu quả sao?"
"Anh định dùng súng bắn nước để dọa ai!"
Ngay khi Kelly vung tay lên, một tiếng đoàng vang lên trong lều vải. Nhã Hàm "A..." một tiếng, một viên đạn găm thẳng vào giữa trán tên sát thủ. Thân thể tên sát thủ đổ ập về phía sau, ngón tay hắn vô thức không ngừng siết cò súng, cột nước "xẹt xẹt" bắn lên tóc Nhã Hàm, sau đó bắn lên không trung. Hà Vân vốn vẫn đang ung dung nhưng lúc này liên há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, máu tươi dần lan ra trên mặt đất.
"Khôi hài..."
Ngay cả hứng thú quay đầu lại nhìn cũng không có. Kelly thốt ra đánh giá một cách nhàm chán. Hà Vân hét lên một tiếng "không", có vẻ muốn làm ra phản kháng cuối cũng nhưng lập tức đã bị mấy người đè xuống đất. Nhã Hàm sợ hãi nắm chặt hai tay lại, rụt cổ đứng nguyên tại chỗ thở dốc dồn dập, ánh mắt vô tình liếc thấy thân thể nằm trong vũng máu trên mặt đất. Đến khi Linh Tĩnh và Sa Sa lao tới, nàng mới cố gắng không rơi lệ, ôm chặt lấy hai người bọn họ:
"Không sao rồi... Không sao lồi..."
*****
Có vẻ... Đã không sao rồi... Cũng nhanh, khoảng hai giờ sáng, mưa dần ngừng lại.
Hầu như cả khu cắm trại đã chìm trong bóng tối, chỉ có một vài chiếc xe ở khu đậu xe ven đường vẫn còn sáng đèn. Nhiều người đi cắm trại dã ngoại như vậy, thực ra cũng có một số xe được tạm thời cải tạo thành phòng tắm, có vách ngăn, có nước nóng. Có điều, vào thời gian này, có rất ít người đến đây tắm rửa.
Hoặc là nói, chỉ có một.
Mặc quần áo hơi mỏng manh, bưng một chậu nước nóng, Nhã Hàm yên lặng ngồi đó. Dưới ánh đèn, thân thể với đường cong uyển chuyển của nàng mơ hồ mang theo vài phần cô đơn. Hai giờ trước đã tắm một lần, bây giờ lại tới đây một lần nữa, mái tóc dài vẫn còn ẩm, nàng cũng không dùng máy sấy để sấy khô, ôm chiếc khăn lông vừa nhúng nước nóng rồi lại hoảng hốt buông ra, ngồi trên chiếc ghế đẩu nho nhỏ, nàng ôm chặt lấy đầu gối. -
Nàng vô thức đưa tay lên vuốt phần bên mặt bị nước bắn tới lúc trước, trong mắt đầy nước, chỉ là cố gắng không để chảy xuống. Không biết trên mặt có bị dính máu hay không, bây giờ chắc là không còn nữa... Có lẽ không... Hẳn là không bị bắn lên mới phải... Theo vị trí người nọ nổ súng lức trước, vị trí hắn ngã xuống, hẳn là máu phun ra từ bên kia, sau đó ngã xuống đất, mình sẽ không bị dính máu mới phải... Nhưng mà người kia đã chết, lại chết cách mình gần như vậy, ngay trước mắt...
Lần đầu tiên thấy một người chết ở cách mình gần như vậy, một cách rõ ràng. Không, đối với nàng, có lẽ không phải vậy, lần đầu tiên đi trại hè với Gia Minh đã gặp phải rồi, còn cả lần Gia Minh bị trúng đạn nữa. Có điều khi gặp phải hai sự kiện kia đều có tâm tình khác hòa tan sự rung động trong lòng, lần đầu là bị dọa đến quá sợ hãi, lần thứ hai thì đang lo lắng cho Gia Minh, nàng còn hận không thể chém tên kia thành mảnh vụn, làm gì có chút sợ hãi nào. Nhưng lần này, nàng thật sự sợ hãi vì cảnh máu tươi lan ra đầy đất kia.
Hoặc cũng không phải sợ hãi, tâm tình phức tạp không cách nào hình dung được, nàng chỉ biết lẳng lặng ngồi như vậy, ngâm khăn rồi lại vắt khô. Ban đêm đầu mùa hè, vừa rồi lại có mưa nên không khí hơi lạnh. Nàng nghe được tiếng xe chạy, len lén vén rèm che trên cửa kính lên, là âm thanh một chiếc xe hơi đang chạy qua. Nhìn đèn xe dần đi xa, nàng khẽ thở dài, đúng rồi, nàng còn đang lo lắng cho Gia Minh...
Không biết tại sao hắn lại rời đi, cũng không biết lúc nào hắn mới trở lại, có gặp nguy hiểm hay không. Chuyện lần này làm nàng cảm thấy rất không tốt. Lúc an ủi Linh Tĩnh và Sa Sa, nàng tỏ ra thản nhiên - có lẽ cũng là cố gắng tỏ ra thản nhiên thôi - an ủi vài câu, chờ thêm một lát, hai người liền ôm nhau ngủ thiếp đi. Như vậy cũng tốt, chắc là Gia Minh cũng không muốn thấy bọn họ lo lắng.
Tâm tình thấp thỏm như vậy, không biết đến lúc nào, một người lẳng lặng ngồi xuống phía sau nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Hai người dán sát vào nhau, sự lạnh lẽo giữa đêm hè hoàn toàn biến mất. Nàng cảm nhận được sự ấm áp của thân thể người phía sau, đôi tay ôm trước người nàng có dán mấy miếng dán, hắn mặc quần áo mới, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng thơm thoang thoảng do vừa tắm xong - cũng giống nàng - có lẽ cũng không sao...
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống...
Trên con đường cách đó khoảng sáu, bảy cây số.
Từng cột đèn đường nối tiếp nhau, cô tịch chiếu rọi cho con đường hướng về phương xa. Sau cơn mưa lớn, ánh đèn sáng tỏ nhưng trong trẻo lạnh lùng. Giọt nước còn đọng lại trên chụp đèn, sau đó rơi xuống mặt đất. Trên con đường cô tịch này, một chiếc xe Jeep cũng dừng lại ở ven đường với vẻ cô tịch, một cô gái xuống xe kiểm tra lốp xe bị thủng.
Cao khoảng một mét bảy, dáng người và khuôn mặt xinh đẹp của người phương đông, mặt trái xoan, tóc đuôi ngựa, áo thun ngắn tay trắng muốt, áo khoác tay ngắn có mũ màu lam, quần Jean nữ bó sát, toàn thân nàng toát ra sức sống tràn đầy và vẻ độc lập. Kiểm tra xong lốp xe, cô gái cau mày, mở cửa sau xe Jeep lấy dụng cụ sửa chữa ra, thuận tay lôi bánh xe dự phòng ra ném xuống đất. Lúc ngồi xuống định vặn ốc vít ra, một bóng đen từ phía xa lao tới nhanh nhưgió.
Dừng tay, nàng quay đầu lại, cầm cờ lê đứng dậy. Ngay cách nàng chừng mười mét, bóng đen mang theo tiếng gió rít kia chợt dừng lại. Nước đọng trên cỏ cây ở xung quanh bị cơn gió này làm bắn ra ngoài thật xa, lá cây rung lên rồi an tĩnh lại, một tên thấp lùn mặc áo choàng rách nát màu đen đứng đó.
Thân cao khoảng 1m2, áo choàng của hắn rách nát thê thảm, da thịt xoắn xuýt một cách quỷ dị lộ ra dưới đèn đường, khuôn mặt dưới áo choàng chỉ lộ ra một phần, làn da cũng nhăn nheo một cách khác thường hệt như một người già. Tất nhiên, cô gái ở phía trước có thể thấy được bao nhiêu lại rất khó nói. Thấy vẻ mặt có vẻ nghi ngờ mà vô tội của cô gái, toàn thân Chu Nho đều run rẩy, trong mắt toàn bộ đều là vẻ oán độc.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, qua một lúc lâu, cô gái kia mới nghiêng đầu, giọng nói mềm mại và trầm tĩnh, dịu dàng hỏi:
"Thần tiên?"
Không trả lời, cô gái hơi bất đắc dĩ, lại nghiêng đầu:
"... Yêu quái?"
"... Cảm ơn."
Gật đầu rất lễ phép, có vẻ nàng đã quyết định không để ý đến tên thấp lùn quái dị này nữa, xoay người định tiếp tục sửa xe. Nào ngờ vừa mới ngồi xuống thì người kia đã nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giản... Tố... Ngôn!!!!"
Giọng nói kia hơi khác thường - tất nhiên nàng không rõ ràng đây là cách phát âm của người đã dùng quen tiếng Anh - nhưng vừa nghe thấy ba từ kia, cô gái quay đầu lại một cách nghi ngờ:
"Sao ông lại biết tên tôi?"
Nàng suy nghĩ một chút.
"Ồ, nơi này là Giang Hải, chắc là ông thấy bản thể của..."
Không đợi nàng nói xong, Chu Nho kia đã hung hăng dùng tiếng Anh ngắt lời nàng.
"Nếu ngươi đã muốn chờ ta ở đây, vậy thì đến đi!"
Hai tay hắn nhấc lên, một luồng gió lốc quỷ dị đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn. Luồng gió màu đen bao quanh, điện quang nhỏ nhỏ xoay tròn kịch liệt, trong nháy mắt, không gian tại mấy mét vuông xung quanh hắn dường như mất trọng lực, vô số giọt nước bay lên trôi nổi giữa không trung. Một mặt điều khiển năng lượng khác thường này. Chu Nho lộ ra nụ cười cổ quái, tựa như bị đè nén rất lâu rồi, cuối cùng cũng có được cơ hội biểu hiện. Luồng gió mở rộng trong nháy mắt, mang theo những giọt nước xoay tròn kịch liệt.
Nếu là người khác, mắt thấy hiện tượng siêu nhiên thế này thì có lẽ đã cho rằng gặp thần hoặc gặp quỷ, bị dọa cho ngất đi. Cô gái khẽ nhếch môi lên, ấp úng nhìn cảnh này, có chút vô tội, có chút khó xử, cũng có chút tức giận, đoán chừng đang nghĩ rằng, không biết mình lái xe tới đây, hoàn toàn không làm gì, rốt cuộc là đã trêu chọc ai vậy, không chỉ bị thủng lốp mà còn bị một tên biến thái quấy rầy? Bất đắc dĩ sụp bờ vai xuống, nàng nhìn bóng tối xa xăm, thở dài, cảm thấy hứng thú rã rời, lát sau lại liếc nhìn tên thấp lùn biến thái đang hưng phấn này.
"Có bệnh ư... Thật là.."
← Ch. 322 | Ch. 324 → |