Vay nóng Tima

Truyện:Ẩn Sát - Chương 329

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 329: Chết trẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Sau khi Liễu Chính chết, cảnh sát chỉ ghé qua một lần, lấy đi một cuốn băng ghi hình, hỏi mấy câu. Có lẽ là có người ở bên trên lên tiếng, mặc dù cũng cần phải làm cho có lệ nhưng bọn họ cũng không đến quấy rầy những người khác, mà tình tiết của vụ án có thể nói là rất dễ hiều, cũng không cần thiết phải điều tra và hỏi nhiều.

Tang lễ được tổ chức tại căn biệt thự lớn nhất của Liễu gia. Tiếng kèn xô na réo rắt mà thê lương loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào, Gia Minh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tối tăm xem cuộn băng ghi hình, hắn xem đã không phải lần đầu tiên.

Băng ghi hình ghi lại tình cảnh trong phòng làm việc của Liễu Chính, có hai người, một người là Liễu Chính, một người là Liễu Sĩ Kiệt, kẻ được ông ta coi như em ruột của mình. Bởi vì một số nguyên nhân, lúc này Liễu Chính đang rất tức giận, Liễu Sĩ Kiệt không ngừng giải thích. Mở lớn âm thanh lên có thể nghe thấy hai người đang nói về chuyện ma túy.

Liễu Sĩ Kiệt lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, đến năm nay mới trở về nước, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng là một người khá có năng lực. Mặc dù nhưng năm qua lăn lộn ở nước ngoài không có thành tựu gì nhiều nhưng cũng được tiếp xúc với chuyện trên khắp mọi mặt. Lần này trở lại Giang Hải, được Liễu Chính trọng dụng, hắn cũng muốn tạo dựng một phen sự nghiệp. Mấy tháng trước, hắn tìm được một con đường cung cấp ma túy từ nước ngoài, mang về một lượng lớn ma túy chất lượng cao - chẳng hạn như K2 - thông qua Sa Trúc bang và một vị lão đại có quan hệ tốt nhất với hắn để tiêu thụ ra bên ngoài. Sau khi Liễu Chính biêt đã nói chuyện với hắn một lần, song sau đó hắn vẫn không cam lòng, tiếp tục âm thầm mua bán, vì vậy mới có cuộc cãi vã lần này. .

"Cũng phải nói, lão đại thực sự quá tốt với hắn. Lần trước hắn đưa K2 về, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị xử phạt theo bang quy rồi, ít nhất là chặt tay chặt chân, nhưng lần đó căn bản là mắng cũng không mắng, lão đại chỉ phân tích tình huống trong nước với hắn, mà hắn lại còn tỏ ra xem thường..."

"Hắn luôn nói lăn lộn xã hội đen thì phải ngoan độc, có cơ hội thì phải biết năm lấy, giống như chỉ cần làm là có thể được vậy. Trên dưới đều có quan hệ, chính phủ cũng không đáng lo cho lắm..."

"Hắn vẫn cho rằng Sa Trúc bang có thể phát triển đến quy mô như vậy thì lão đại hẳn là phải có quan hệ thân thiết, cũng rất bí mật với bên trên, mà thực ra thì mấy năm nay chính phủ cũng đặc biệt nâng đỡ bang phái chúng ta, có vẻ cũng đúng là như vậy. Cho nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần có quan hệ này thì dù có bán K2 ra với quy mô lớn cũng không sao cả, hơn nữa lợi nhuận thứ kia mang lại cũng rất lớn, bởi vì căn bản không ai dám bán cả..."

Tiểu Mạnh ở bên cạnh nói.

Căn cứ vào một số người quen biết với Liễu Sĩ Kiệt, có vẻ cũng chứng minh được vấn đề này. Thực ra thì Gia Minh tất nhiên cũng biết, đúng là có bên trên chiếu cố, nhưng loại chiếu cố này không phải xuất phát từ Liễu Chính. Ngay cả bản thân Liễu Chính cũng không hiểu được chuyện này, nhưng trong mắt Liễu Sĩ Kiệt, điều này lại trở thành Liễu Chính không chịu làm chứ không phải là không thể làm được. Hắn thất thế ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính tình đã trở nên cực đoan. Liễu Chính khiển trách quá nhẹ nhàng, lần này, hắn lại âm thầm vận chuyển. Sau khi phát hiện ra, Liễu Chính vốn đã có ý định thoái ẩn rồi nên liền nổi giận.

Nếu chuyện này thực sự bị phát hiện ra, khiến cho bên trên tức giận, vậy thì gần như sẽ hại chết cả Sa Trúc bang. Trên màn hình, vẻ mặt Liễu Chính nghiêm nghị, Liễu Sĩ Kiệt thì không cho rằng mình sai lầm, giải thích nhưng lại đối chọi gay gắt. Sau đó, Liễu Chính lấy một khẩu súng từ ngăn kéo ra, ý nói nếu ngươi muốn hại chết cả bang thì hiện giờ ra liền tự mình giết chết ngươi. Có lẽ ông ta chỉ muốn đe dọa, nhưng Liễu Sĩ Kiệt đã lăn lộn trong môi trường bạo lực một thời gian quá dài, lập tức rút súng ra, siết cò như phản xạ có điều kiện.

Chỉ cần là một người bình thường là có thể hiểu được Liễu Chính không phải thực sự muốn giết người, thật sự khó có thể tưởng tượng một người có vẻ điên khùng như vậy rốt cuộc là nhìn nhận vấn đề thế nào, có lẽ cũng vì những năm qua hắn luôn phải chạy trốn khắp nơi ở nước ngoài. Sau một phát súng, Liễu Chính bưng kín ngực một cách không thể tin nổi, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Mà Liễu Sĩ Kiệt thì hoàn toàn trởn nên bối rối, luống cuống, có vẻ không biết tiếp theo phải làm gì. Trong nước quản lý súng ống rất nghiêm khắc, song hắn đã dưỡng thành thói quen, không mang theo súng thì sẽ không cảm thấy an toàn. Vì không muốn nếu nổ súng ở bên ngoài sẽ khiến quá nhiều người chú ý, khẩu súng của hắn còn được lắp thêm ống giảm thanh. Phát súng vừa rồi không làm kinh động quá nhiều người, nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau, hắn đã không cách nào sống ở trong nước nữa.

Trên màn hình không rõ ràng lắm, Liễu Chính ôm ngực ngồi đó. Giờ phút cuối cùng của cuộc đời, vị lão đại xã hội đen này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên sau đó dần biến thành lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nở nụ cười châm chọc. Trước họng súng của kẻ có vẻ bắt đầu điên cuồng kia, ông tay chậm rãi vươn tay ra, mở ngăn kéo trước mặt. Liễu Sĩ Kiệt không ngừng uy hiếp ông ta không được lộn xộn, nhưng có lẽ bị vẻ mặt lúc này của Liễu Chính hù dọa, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nổ súng thêm nữa.

Lấy một tờ chi phiếu từ ngăn kéo ra, Liễu Chính để lên bản, đẩy về phía hắn, lạnh nhạt nói một câu:

"Đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa."

Sau đó, ông ta liền mặc kệ hắn, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại. Cho dù có tắt hoàn toàn âm thanh thì Gia Minh cũng có thể biết được ông ta nói gì trong điện thoại:

"A lô, tôi tìm Liễu Hoài Sa..."

Sau đó ông ta liền nở nụ cười. Có lẽ hiểu được ý nghĩa của một phát súng kia, thời khắc đó, nụ cười của ông ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác, không có vẻ gì của một vị lão đại xã hội đen hay là lưu manh, dũng cảm gì cả, không có áp lực hay đề phòng vẫn chôn sâu dưới đáy mắt, mà chỉ là nụ cười của một người cha...

Hơn mười phút sau, khi đám người Gia Minh chạy tới, ông ta vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại đó, tắt thở trong căn phòng lạnh lẽo này. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt mà chói mắt...

"... Sa Sa có cháu là chú yên tâm rồi. Cháu luôn biết chừng mực, biết tiến biết lui. Chú biết thực ra Sa Sa không thích chú làm việc này, làm cha, chú thua thiệt nó nhiều lắm... Trong đời một người có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn. May là có cháu và con bé Linh Tĩnh làm cho nó vui vẻ nhiều năm như vậy. Nó luôn không hiểu chuyện, cháu chiều chuộng nó một chút. Sau chuyện này, đừng để nó quá đau lòng, chỉ cần nhớ có một người cha là chú là được rồi..."

"... Lăn lộn nhiều năm như vậy, thực ra chú đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu không xảy ra chuyện lần này, nửa năm sau chú sẽ từ từ buông bỏ công việc của Sa Trúc bang, rửa tay không làm nữa. Nhưng mà... Khụ khụ, ài... Người làm gì, ông trời đều có mắt. Nhiều năm như vậy, đã làm rất nhiều chuyện hại người. Ông trời để cho chú có kết quả như vậy cũng coi như được chết già rồi... Về y tá Hồ thì không cần phải cố ý thông báo, coi như chuyện này... chưa từng xảy ra đi..."

"Thực ra ngẫm lại thì chú cũng không thích cô ấy lắm. Chỉ vì chú thấy cô ấy rất giống mẹ Sa Sa. Mẹ Sa Sa... Khụ, mẹ Sa Sa không phải chết do tai nạn, thực ra là do kẻ thù làm, chú không dám nói với nó, chú sợ nó hận chú..."

*****

Ông ta thở một hơi thật dài:

"Cô ấy rời đi nhiều năm như vậy rồi... chú thấy rất nhớ..."

Nhẹ nhàng day trán vì đầu đang hơi đau, Gia Minh nhớ lại những lời cuối cùng của Liễu Chính, nhớ lại vẻ mặt của Sa Sa khi hắn đưa điện thoại đến bên tai nàng. Màn hình biến thành nhiễu chập chờn và tiếng xẹt xẹt. Tiếng một người người khác vang lên trong phòng.

"Có vẻ Liễu Sĩ Kiệt rất có kinh nghiệm chạy trốn. Hắn dùng hộ chiếu giả, trong vòng một ngày đã lên ba chuyến bay, cuối cùng dừng lại ở sân bay Heathrow của London, Anh. Trước mắt chúng tôi đã giám sát khách sạn hắn đang tạm thời ở lại, lúc nào cũng có thể bắt hắn..."

Người đang nói chuyện là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, cấp dưới của Diệp Liên. Lần này Liễu Chính đột ngột chết đi, nhất định sẽ gây ra hiệu quả ác liệt với Giang Hải, nhưng Viêm Hoàng Giác Tỉnh không quan tâm đến sự rung chuyển mới mức độ nhất định của xã hội đen, mà là quan tâm đến chuyện trong thời điểm mấu chốt thế này, liệu rằng người nào đó có nổi điên rồi giận chó đánh mèo, triển khai tru diệt trên quy mô lớn hay không. Vì vậy hành động trên phương diện khác cũng phải tham kháo ý kiến của Gia Minh ở bên này.

Liễu Sĩ Kiệt hành động lão luyện và nhanh chóng nhưng chuyện xảy ra không bao lâu thì mọi người đã bị kinh động, với mạng lưới khổng lồ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, làm gì có chuyện không bắt được hắn. Chỉ cần Gia Minh gật đầu thì có thể thuận nước đẩy thuyền, bắt hắn trở lại. Nhưng mà, nhìn qua người đó xong, Gia Minh cũng chỉ lạnh nhạt lắc đầu:

"Phiền các anh tạm thời giám sát hắn, đừng để hắn phát hiện là tốt rồi... Cảm ơn nhiều!"

"Ách... Không thành vấn đề, nhưng mà Liễu lão đại đã chết, không có người nối nghiệp thích hợp, có lẽ Sa Trúc bang sẽ chia năm xẻ bảy. Vấn đề này, không biết ý của Giản tiểu thư là..."

"Không có chuyện gì."

Đứng dậy, Gia Minh lắc đầu cười.

"Chú Liễu đã mất, Sa Trúc bang đã không còn quan hệ gì nữa. Để mặc nó đi..."

Hắn mở cửa ra, tiếng nhạc buồn của tang lễ vọng lại lớn hơn. Đây là một buổi chiều tháng chín, mặt trời treo cao trên bầu trời, lúc này trường học đã bắt đầu vào học, người đi lại lác đác ngoài đường càng làm bầu không khí trở nên tịch liêu, hiu quạnh. Cục diện rối loạn sắp xảy đến với Sa Trúc bang, những bang chúng này cũng biết điều đó. Có người hăm he muốn nhân cơ hội thượng vị, nhưng cuộc sống ổn định những năm qua lại càng làm người ta cảm thấy hoài niệm hơn, phần lớn mọi người đều cảm thấy thương cảm. Có điều, bất kể là ai cũng không để ý đến Gia Minh và người bề ngoài hơi xấu xí bên cạnh hắn, tất nhiên cũng không có ai biết, chỉ với vài câu nói của hai người vừa rồi thôi cũng đã quyết định cho tương lai của Sa Trúc bang rồi.

Đi từ phía sau ra tiền thính, gian phòng lớn dùng làm linh đường để đầy vòng hoa, đứng xung quanh đều là bang chúng Sa Trúc bang. Thỉnh thoảng có người đến tế bái, người được sắp xếp tiếp đón hô to lai lịch của đối phương. Di ảnh và di thể của Liễu Chính đều đặt ở phía trước, là người thân duy nhất, Sa Sa mặc áo tang an tĩnh quỳ bên cạnh. Nàng cúi đầu, mắt đỏ bừng, không khóc cũng không nói, có người đến tế bái nàng mới dập đầu đáp lễ. Những người này sau khi tế bái thì đa số đều đến an ủi vài câu, nàng cũng không trả lời, chỉ biết lặng lẽ quỳ ở đó, ánh mắt trân trân nhìn mặt đất.

Linh Tĩnh đeo lụa đen trên tay, lúc này đang cầm một ly nước, quỳ ở bên cạnh nàng. Nàng đưa nước lên miệng cho Sa Sa uống, thấy Gia Minh đến, vẻ mặt u sầu nói với hắn:

"Cậu ấy quỳ ở đây từ sáng, bảy tám giờ vẫn chưa hoạt động chút nào, còn không chịu ăn cơm nữa. Cậu khuyên cậu ấy đi."

Khẽ thở dài, Gia Minh gật đầu, cúi đầu xuống nói vài câu, định đỡ Sa Sa đứng lên. Thực ra thì những gì hắn có thể nói thì Linh Tĩnh cũng đã nói rồi. Sa Sa lắc đầu không chịu động đậy, chỉ khi ở trước mặt Linh Tĩnh và Gia Minh nàng mới có phản ứng như lắc đầu thế này, nếu là người ngoài thì ngay cả tâm tình đáp lại cũng không có.

Khác với Linh Tĩnh là, sức lực của Gia Minh khá lớn, hắn nhẹ nhàng nâng vai đỡ Sa Sa đứng dậy. Sa Sa đã quỳ cả buổi sáng, đầu gối có lẽ đã chết lặng rồi. Gia Minh dùng sức mạnh, nàng cũng không hề phản kháng, bị nâng đến ngồi trên ghế ở cạnh đó. Linh Tĩnh vội vàng đi qua giúp nàng đấm bóp hai chân, sau đó nói với Gia Minh:

"Mình nói nhà bếp nấu cháo rồi, Gia Minh cậu đi lấy đi."

Gia Minh gật đầu, vỗ vỗ vai Sa Sa rồi xoay người rời đi. Lúc này, thấy Sa Sa rốt cuộc cũng thôi quỳ mà ngồi lên, mấy người nam nữ ở phía sau liền vây tới. Những người này có lớn có nhỏ, phần lớn đều là họ hàng xa của Sa Sa, ánh mắt khi nhìn Linh Tĩnh và Gia Minh đều ẩn chứa địch ý, đại khái là vì Sa Sa chỉ phản ứng với hai người bọn họ.

Sinh nhật Sa Sa vào đầu tháng chín âm lịch, ngày 3 tháng 10 năm 1999 nàng sẽ đủ mười tám tuổi. Dù thế nào thì cũng còn hơn một tháng nữa, nếu có thể tạo quan hệ tốt với Sa Sa trong khoảng thời gian này thì rất có thể sẽ nhận được quyền giám hộ, số tiền rất lớn mà Liễu Chính lưu lại bọn họ cũng có thể hưởng một phần. Lúc này đám người kia thấy hai người vốn không có quan hệ thân thích với Sa Sa nhưng lại thân mật như vậy, liền nhìn bọn họ hệt như nhìn kẻ cướp đoạt tiền của mình vậy. Cả ngày hôm nay, chuyện nói mát sau lưng đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, thậm chí có người còn không chút kiêng kỵ nói ra ngay trước mặt hai người trẻ tuổi. Nếu thấy trạng thái của Sa Sa hơi có chút thay đổi liền ùa lên tỏ ra quan tâm và an ủi. Tất nhiên, Sa Sa đã như vậy rồi, lúc này Gia Minh và Linh Tĩnh cũng lười cãi cọ với những người này. Vào lúc này, có lẽ người thân quan tâm sẽ làm Sa Sa cảm thấy an ủi phần nào cũng chưa biết chừng.

Những người này vây kín lại, nhưng cuối cùng vẫn để lại một không gian thông thoáng, chỉ là có hai đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi dưới sự sắp đặt của cha mẹ, vừa nói những lời như"chị Sa Sa, chị đừng buồn", vừa chen đến giữa Sa Sa và Linh Tĩnh, dường như muốn gạt Linh Tĩnh đang đấm bóp cho Sa Sa ra ngoài. Linh Tĩnh nhìn sang Gia Minh, thấy ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng liền lắc đầu nhè nhẹ, không cần để xảy ra tình huống không vui trên linh đường. Dù sao thì nàng cũng từng học võ, cho dù đó là người lớn thì cũng không dễ đẩy nàng ra được, huống chi đó chỉ là hai đưa trẻ, cũng lặng lẽ đẩy lại.

Hắn lắc đầu định ra cửa thì Tiểu Mạnh có vẻ như vừa nói chuyện xong, đi tới đây:

"Có cần đuổi bọn họ đi không?"

Lúc này trong số mấy vị lão đại trung tâm của Sa Trúc bang, sợ rằng chỉ có người đàn ông âm ngoan, tuổi chưa quá ba mươi này còn giữ được lập trường kiên định, không vì Liễu Chính đã chết mà hục hặc với nhau, cố gắng nắm càng nhiều quyền lực trong tay. Tất nhiên, những thứ hắn nắm trong tay trước đây, người bên ngoài cũng không thể chiếm được của hắn.

Gia Minh nhìn sang bên kia, khẽ lắc đầu:

"Linh Tĩnh có thể ứng phó được... Thân nhân của Sa Sa vẫn lục tục đến, biết đâu sẽ có người thực sự quan tâm đến cô ấy. Nếu làm ồn ào lên, trong lòng cô ấy cũng sẽ không vui vẻ gì..."

*****

Hai người đi về phía nhà bếp, ra đến cửa, sắc mặt Tiểu Mạnh mới xuất hiện vẻ lạnh lẽo:

"Lão Dương vẫn chưa đến đây, gọi điện thoại hắn cũng không thèm nghe. Đám đàn em trên địa bàn của hắn đã chuẩn bị khai chiến. Đại ca đã chết, đại khái là hắn không định đưa ra câu trả lời cho chuyện này..."

Trước đây quan hệ của Liễu Sĩ Kiệt và Dương Chấn Hưng khá mật thiết, lừa gạt bên trên để buôn lậu ma túy kiếm tiền, tất cả đều thông qua mạng lưới của bên kia. Mặc dù lần này Liễu Chính bị người em mình coi trọng tự tay giết chết, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, cũng có hiềm nghi nuôi hổ gây họa, nhưng dù sao thì Dương Chấn Hưng cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm được. Dù sao thì nếu Liễu Chính không chết, sau khi xử lý Liễu Sĩ Kiệt thì rất có khả năng tiếp theo sẽ xử lý hắn. Hiện giờ Liễu Sĩ Kiệt đã bỏ trốn, Dương Chấn Hưng lại có đủ năng lực để tự lập môn hộ, dù chỉ là một phần của Sa Trúc bang nhưng ở Giang Hải hiện giờ cũng có thể xem là thế lực có quy mô số một số hai, huống chi rất khó nói mấy vị lão đại còn lại có ai liên hiệp với hắn hay không.

Tiểu Mạnh muốn thay Liễu Chính thanh lý môn hộ, tạm thời bất kể là vì Liễu Chính hay vì sự kính sợ với Gia Minh, lúc này trạng thái khắp mọi mặt của Sa Trúc bang vẫn không rõ ràng, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu có được sự ủng hộ của Gia Minh, tất nhiên lại có một lực lượng giúp đỡ, hơn nữa Sa Sa chắc chắn sẽ đứng về phía Gia Minh, cũng xem như danh chính ngôn thuận. Gia Minh lắc đầu:

"Trong lúc tang lễ đừng nhắc đến những chuyện này. Để chú Liễu ra đi yên tĩnh mới là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau hãy nói. Mọi chuyện cần thiết... vất vả cho anh, cảm ơn..."

Hắn lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu đi. Liễu Chính đối với hắn không khác gì hai bác Diệp, mặc dù chưa đến mức xem như cha ruột nhưng ít ra cũng là một vị trưởng bối rất tốt. Lúc này hắn cảm thấy mình giống như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Tất nhiên hắn cũng biết, vào lúc này, quan tâm đến Sa Sa mới là chuyện nên làm nhất, cũng là lí do để hắn kiềm chế cơn giận của mình.

Đi vào nhà bếp, người nấu cháo trong bếp không phải là người giúp việc mà là Đoàn Tĩnh Nhàn đến đây vì quan tâm đến Sa Sa, Diệp Hàm thì ngồi trong một gian phòng khác nói chuyện với những người đến tham gia tang lễ. Dù sao thì hai vợ chồng bọn họ cũng không phải xã hội đen, không muốn giao thiệp với phần lớn những người ở ngoài tiền thính, mà nếu muốn đến an ủi Sa Sa thì chắc chắn lại phải hứng chịu những cái nhìn căm thù của đám thân thích kia. Cảm xúc của đám người kia mãnh liệt hơn những người thân thiết nhưng lại không có quan hệ thân thích với Sa Sa ở bên này nhiều lắm. Vì tị hiềm, hai người không thể làm gì khác hơn là tránh ở phía sau. Linh Tĩnh muốn nấu cháo cũng chỉ có thể nhờ mẹ mình hỗ trợ mà không phải là những người giúp việc được đám thân thích kia cho tiền, ánh mắt và giọng nói luôn có vẻ bất thiện kia.

"Sa Sa nó khỏe không?"

Cháo còn chưa nấu xong, Đoàn Tĩnh Nhàn ngồi một bên nói chuyện với Gia Minh,

"Ài, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ. Vài ngày trước Linh Tĩnh nói với bác, Liễu Chính chuẩn bị kết hôn... là Tiểu Hồ làm cũng bệnh viện với bác thì phải, cảm xúc của cô ấy ngày hôm qua cũng rất tệ... Phải xử lý chuyện này thế nào đây..."

"Chú Liễu nói là xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Lăn lộn giang hồ mấy chục năm, chú Liễu cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi... Tâm tình Sa Sa rất suy sụp, chúng con đỡ cô ấy ngồi dậy một lát, quỳ cả ngày rồi... Bác, mọi người ở lại cùng ăn cơm tối nhé?"

"Ừ."

Đoàn Tĩnh Nhàn gật đầu,

"Thuận tiện gác đêm luôn, bác đã xin nghỉ rồi, không sao... Đúng rồi, đám người thân thích của nó..."

"Đều là muốn có quyền giám hộ thôi mà. Thực ra thì tháng mười này Sa Sa đủ mười tám tuổi rồi, chuyện này bọn họ không có hi vọng gì. Tất nhiên, trong mắt bọn họ, lúc này Sa Sa chỉ có một thân một mình, có lẽ cho rằng bọn họ có thể quyết định thay cô ấy."

"Xem ra bọn họ có địch ý rất lớn với con và Linh Tĩnh, nói mát rất nhiều sau lưng các con..."

"Căn bản là không tiện nói trước mặt."

Gia Minh cười nói,

"Không sao cả, những người này không làm được chuyện gì cả, nhiều lắm là nói mát vài câu mà thôi. Sa Sa đã như vậy rồi, bọn con cũng lười so đo với bọn họ."

Đoàn Tĩnh Nhàn gật đầu, sau đó vẻ mặt lại trở nên sầu lo:

"Vậy... tài sản của Liễu Chính để lại, rất nhiều thứ đều có liên quan đến xã hội đen phải không? Nếu Sa Sa muốn kế thừa thì có thể có phiền toái gì không?"

"Rất nhiều thứ không phân tách ra được, có thể đổi được thì đều đổi thành tiền mặt, không đổi được thì mặc kệ nó đi. Ước chừng Sa Sa có thể nhận được khoảng một ngàn vạn. Thực ra tài sản của Sa Trúc bang có thể lên đến mười mấy tỷ, nhưng mà... Xã hội đen mà, không thể rõ ràng như một tập đoàn lớn được. Hiện giờ chú Liễu đã chết, những người khác chắc chắn sẽ không chịu nhả tài sản trong tay mình ra. Bất kể thế nào, số tiền này cũng đủ rồi, bọn con cũng không muốn để ý nhiều như vậy..."

"Gia Minh con đó, gặp phải chuyện lớn đều rất chững chạc."

Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay vuốt lại tóc cho Gia Minh,

"Nhưng mà những chuyện về xã hội đen thế này, làm sao con biết nhiều như vậy?"

"Chú Liễu đã nói với con một số chuyện, thực ra ông ấy đã lập di chúc rồi, bây giờ còn chưa tuyên bố mà thôi. Con thấy rất có thể ông ấy sẽ giao Sa Sa cho hai bác đó."

Gia Minh dừng lại một chút,

"Chỉ sợ người đó sẽ nói ra nói vào."

Đoàn Tĩnh Nhàn cười:

"Chúng ta cũng thích Sa Sa, coi nó như người một nhà vậy, nói ra nói vào cũng không sợ. Nhưng mà chuyện như vậy căn bản là không phù hợp với quy định của luật pháp mà?"

"Xã hội đen mà, chỉ cần mọi người thừa nhận thì nói ra là được rồi, ai thèm để ý đến luật pháp chứ."

Trong lúc nói chuyện thì cháo đã nấu xong, Gia Minh bưng ra ngoài. Vừa vào linh đường liền nghe thấy một giọng nói khá ngang ngược:

"Oa, không phải chứ, các người đang làm gì vậy? Chúng tôi đến tế bái Liễu lão đại, thân gia không quỳ xuống hoàn lễ mà lại ngồi ở đây đấm bóp? Một cô bé rất xinh đẹp, nhưng sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"

Ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang nói ở bên kia, theo phía sau là năm tên mặt đầy sát khí, vẻ mặt khiêu khích nhìn thành viên Sa Trúc bang xung quanh linh đường. Gia Minh nhớ rõ tên cầm đầu này, đó là một tên đường chủ của một bang phái lớn ở một thành phố giáp Giang Hải, lần trước cũng chính là hắn đến sinh nhật Liễu Chính rồi bị đuổi đi. Xem ra, thấy Liễu Chính đã chết nên hắn đến để thị uy...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-475)