← Ch.354 | Ch.356 → |
Sáng sớm ngày 27 tháng 1, ở một nơi nào đó tại Paris.
"Dậy nào, dậy nào, dậy nào!"
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng kêu của Natalie, Gia Minh bưng cháo thịt đi vào trong.
Natalie mặc áo ngủ đang liên tục lay lắc Kelly đang cuộn thành một đống trên giường, khi ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng, nàng quay đầu lại, không quan tâm tới đồ lười trên giường nữa:
"A, có điểm tâm để ăn rồi."
Nàng vừa mới cất bước thì Kelly đã hừ một tiếng từ trên giường ngồi dậy, mắt thì buồn ngủ, trên đầu đội một cái mũ ông già Nô-en:
"Tôi đã dậy!"
Không bao lâu sau, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Hôm qua, ở Châu Phi đã bán 15 cái máy bay chiến đấu..."
Kelly ăn cháo thịt nói.
"Mấy hôm trước có một nhóm khủng bố đang lên kế hoạch đánh bom Lầu Năm Góc... Thật là ngu ngốc."
Natalie cau mày lấy một quả trứng bóc vỏ, chọn lòng đỏ, nói nhỏ.
"Tôi nghĩ đấy là một ý kiến hay... Nhất định sẽ có nhiều người chết, thế giới sẽ khiếp sợ..."
"Ặc, ặc, chờ xem thế nào."
"Tối qua tôi phát hiện mấy bức thư tình trong phòng ngủ, các người muốn xem không."
"Đợi lát nữa đọc, nhưng mà theo như ta thấy hình như nhân vật chính trong bức thư đó kiểu gì cũng nuôi nhiều tình nhân, từ nhiều phương diện có thể đoán ra..."
"Tôi hiện giờ mới phát hiện, thực ra cậu theo chúng tôi nấu cơm mới tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ, đáng tiếc mai cậu đã phải về rồi..."
Đại khái là sau khi ăn xong bữa sáng, ba người vẫn còn dư thời gian cho nên lau dọn vết tích trong phòng, thuận tiện đem thư tình của chủ nhân ra chia sẻ một phen.
Thực ra đây chẳng phải là căn nhà của ai cả, chẳng qua là Natalie gần đây thích chơi trò chơi, cũng không biết là nàng lấy sáng kiến này ở đâu ra, Natalie và Kelly viết một số truyền đơn, dán trên cửa một số phòng, nếu như không có ai bóc thì kiểu gì cũng nói rằng chủ nhân họ không có nhà, tới đêm các nàng vào đây ngủ, thể nghiệm cảm giác lén lút xem như thế nào.
Đáng tiếc duy nhất đó chính là hai cô gái này không biết nấu cơm, mà thủ nghệ Gia Minh khiến cho các nàng phải than thở, Natalie lại bắt đầu có ý định mở rộng đội ngũ tội phạm của mình.
Trong mấy hôm nay, ngoại trừ liên hệ với Đông Phương Uyển, Gia Minh cùng với các nàng ở trong một căn nhà xa lạ, ban ngày thì khôi phục lại hình dáng cũ, theo Kelly tới phòng thí nghiệm kiểm tra tình hình.
Đương nhiên, cho dù là 3 tên tội phạm mạnh nhất này cũng phải có lúc sai lầm, ví dụ như khuya hôm trước, chủ nhân của căn nhà trở về, ba người không thể làm gì khác hơn là nhảy lầu chạy trốn, tuy rằng chật vật nhưng lại rất là vui vẻ.
Đối với tính cách của Natalie, Gia Minh thực ra đã hiểu rõ từ lâu, bây giờ ở chung với nhau ai nấy cũng có cảm giác quen thuộc. Đương nhiên, nếu như không phải hắn đóng giả Giản Tố Ngôn đánh ngang tay với Natalie thì đối phương cũng không cho hắn cơ hội gia nhập đội ngũ này.
Natalie tính cách hoạt bát, rất nhiều thời gian nàng thích trải nghiệm cuộc sống bình thường, đương nhiên nàng cũng có kiêu ngạo của mình.
Về Gia Minh vaf Kelly ở trong phòng thí nghiệm làm những thứ gì, nàng không hỏi tới, Gia Minh thậm chí có thể khẳng định, cho dù có đứng ở sau lưng quan sát, nhưng nàng cũng lười tìm hiểu xem đây là nghiên cứu cái gì.
Sau khi tỉnh dậy lần thứ hai, Natalie càng lúc càng mạnh, đối với người bình thường mà nói, hiện giờ nàng giống hết như người ngoại tộc hoặc con cháu của thần, nếu như nàng không có tính cách này thì cũng sẽ không bị vây công mà phải chết trong lòng Gia Minh.
Bởi vậy có rất nhiều thời gian khi nhìn cô gái này, Gia Minh lại nhờ tới cô gái chết trong lòng mình trước kia, nàng chính là người nám quyền của U Ám Thiên Cầm, cho dù là Rothschild, hay kiêu ngạo như Ứng Tử Lam khi nhìn thấy nàng cũng chỉ có thể cung kính.
Hiện giờ, nàng chỉ là một cô gái bình thường tràn ngập hiếu kỳ, đôi khi cũng có những tư duy tà ác, tính tình hoạt bát đã đem toàn bộ những ý nghĩ cổ quái của mình biến chúng thành hiện thực.
Nhưng tóm lại, nàng chính là người bình thường... ít ra cũng bình thường hơn trước kia nhiều lắm, có lẽ như vậy là tốt hơn. Hắn nghĩ, cả đời này, nàng có thể sẽ không chết như kiếp trước, hắn cũng chỉ có thể mong đợi như vậy.
Ba người thường thì buổi sáng chia tay, chạng vạng tập hợp, tập trung với nhau đi làm chuyện xấu, cuộc sống thực muôn màu muôn vẻ. Khi đã đứng trong phòng thí nghiệm, Kelly có chút khô khan, người đứng đầu tập đoàn chữa bệnh hàng đầu thế giới này đang tập trung phân tích tấm phim điện não đồ của Gia Minh, bởi vì có chút nguyên nhân nên mấy hôm nay Kelly ở lỳ trong phòng thí nghiệm, không có hứng thú dạo chơi hoặc đùa giỡn.
Nàng không ngừng tính toán, trong khi đó nguyên nhân đau đầu của Gia Minh lại tương đối đơn giản, trên cơ bản mà nói, ở ngay ngày đầu tiên đã xách định ra nguyên nhân của căn bệnh rồi.
"Cậu có biết não người phân thành rất nhiều khu vực hay không?"
Sau khi có được tư liệu ngày đó, Kelly nghiêm mặt gõ vào tấm phim, trong phòng thí nghiệm thậm chí còn có một cái máy chiếu 3D không ngừng xoay tròn, cảnh này khiến cho Gia Minh khó chịu:
"Biết."
"Mỗi một khu vực phụ trách một công năng khác nhau của cơ thể, mà hiện nay, với thành tựu của khoa học kỹ thuật, não người mới sử dụng chưa tới 10%, bởi vì... điều này mà có rất nhiều công năng khác nhau ở những khu vực ta không biết tới, không cách nào xác minh được. Nhưng ở vị trí này, trên đường não bên trái, tủy và màng não của tempora11obe và occipita11ob đang cân bằng..."
Nàng điều khiển máy vi tính, chỉ vào một vị trí, nói:
"Những năm trước đây, chúng ta đặt cho nó một cái khu vực mới, là..."
"Khu Albert."
Gia Minh nói.
Kelly kinh ngạc nhìn hắn một cái:
"Đúng vậy, hóa ra cậu không phải là không biết gì, nếu như không nhầm thì nơi này quản lý một dị năng kỳ dị của con người, đó chính là sự tăng trưởng của Tinh Thần Lực hay nói cách khác đó chính là truyền tin và tiếp nhận. Khu vực này vô cùng thần kỳ, chúng ta nghiên cứu hơn vạn bộ não của con người mới thấy được, trừ khi đầu người bị phá hỏng từ bên ngoài, chứ khu vực này không hề nảy sinh bất cứ hiện tượng bệnh tật nào. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi cầm tấm phim của cậu, ta lại nói nó hiếm thấy, cậu là người duy nhất mắc bệnh ở khu vực này, cậu hiểu không?"
"Ác, cho nên tôi mới có dị năng miễn dịch..."
"Dựa theo góc độ quan sát thí nghiệm thì cậu hiện giờ là một vật thể sống thí nghiệm tốt nhất, các chuyên gia ở bên ngoài ai cũng muốn xẻ thịt cậu ra nghiên cứu, họ có thể dựa theo tình hình của cậu biến ra một đống người có dị năng miễn dịch. Đương nhiên có làm được hay không thì còn phải qua quá trình nghiên cứu, dị năng miễn dịch, thật là..."
Đưa lưng về phía Gia Minh, Kelly gõ tính bàn phím máy vi, nói chuyện một cách nghiêm túc.
Gia Minh nhún vai:
"Thoạt nhìn thì đây là chuyện tốt mà, có lẽ tôi là người độc nhất vô nhị trên thế giới có dị năng này, có lẽ nó..."
"Tốt cái đầu của cậu! Cậu không hiểu à, dị năng miễn dịch thì thế nào! Độc nhất vô nhị thì thế nào!"
Kelly đột nhiên quay đầu, rống to hơn:
"Tôi từ trước tới giờ chưa thấy ai phát hiện ra một khối u lớn trong đầu mà còn kêu hay, từ 2 năm trước cậu đã bắt đầu đau đầu, vì sao lại không nói! Vì sao lại không kiểm tra sớm một chút, lúc đánh với Natalie, cậu đã chảy máu mũi, cậu cho rằng tôi không biết ư? Cậu... sắp chết rồi!"
"Khụ..."
Xấu hổ một lát, Gia Minh nói:
"Phải lạc quan..."
"Đến chết vẫn còn lạc quan..."
Sau khi Natalie rời đi, Kelly lại vùi đầu vào tính toán các khả năng, Gia Minh thỉnh thoảng ngồi ở sau hỗ trợ, ngẫm nghĩ những câu mắng của nàng.
Hắn nhìn tấm phim chụp não một lúc lâu mới nói:
"Theo như tôi được biết thì y học đã tiến triển vượt thời đại hơn 20 năm, chẳng nhẽ lại không chữa được..."
"Sonofbitch" (1)
Kelly không quay đầu lại nói.
(1): Sonofbitch: dịch giả không hiểu, đã tra như không có.
"OK, tôi sai rồi."
Gia Minh giơ tay, câm miệng, sau một lúc hắn nhịn không được lại nói:
"Thực ra chúng ta mới chỉ hai lần gặp mặt..."
"Cậu có thể yên tĩnh một chút hay không!"
Đưa tay vỗ bàn đánh bốp một cái, Kelly quắc mắt nhìn người ở sau lưng, trong mắt có tơ máu di chuyển:
"Không nói câu nào chẳng nhẽ cậu chết à!"
"Cậu thì im lặng rồi."
Đưa tay tắt màn hình máy tính, Gia Minh nở nụ cười:
"Đương nhiên tớ giấu bệnh không phải vì sợ có chuyện, mà là vì... không có cách nào khác, khó tìm ra biện pháp lắm, sáng sớm ngày mai tôi rời đi rồi, lãng phí một buổi chiều thì hơi tiếc."
"Tôi cam tâm tình nguyện!"
Kelly trợn mắt nhìn hắn một trận, quay đầu đi, nói:
"Tôi sẽ cấp cho cậu thuốc giảm đau."
"Không cần, cảm giác đau có thể làm cho tôi cảm nhận thế giới này rõ ràng hơn... Tôi là sát thủ."
"Đau đến chết đó!"
Gia Minh vuốt tay, Kelly trừng mắt nhìn hắn vài lần, quay đầu lại tiếp tục viết gì đó:
"Mặc kệ cậu có muốn hay không, tớ đều kê đơn cho cậu."
"... Thực ra, không có Giản Tố Ngôn tồn tại trên thế giới này."
"Tôi biết."
Kelly không quay đầu lại nói.
"Ách?"
"Cậu cho tớ là kẻ ngu à, chẳng nhẽ tớ không hiếu kỳ chuyện người đánh bất bá tước ư? Căn cứ vào những đồ vật mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh tìm thấy, tôi cảm nhận có gì đó không được tự nhiên cho lắm. Suy nghĩ một chút thì ra... Đương nhiên, chính miệng cậu xác định thì mới tốt..."
"Nàng mới thực sự là một cô gái hoàn mỹ..."
"Vậy thì thế nào!"
Kelly cầm tờ giấy, vẻ mặt phẫn hận nhìn Gia Minh, bởi vì hô hấp mà ngực phập phồng:
"Hơn hai năm trước đây có người tự dưng gửi cho ta mấy tỉ USD, lúc đó do không hiểu nên tôi muốn giết cậu, mà đó cũng chính là thời gian tôi bày trò yêu con gái trên mạng..."
"Ách, tôi đâu đóng giả con gái..."
"Tôi chỉ nghĩ như vậy, nhưng cậu cũng đâu có phủ nhận! Cũng giống như Natalie, nàng rất ghét những người hiểu rõ mình, khi đó ngươi mới..."
Nàng rất khó chịu:
"15 tuổi đấy, khi biết chuyện này tôi nghĩ mãi mà không ra, nhưng dù sao nói chuyện cũng mấy năm rồi, cậu bây giờ còn ở chỗ này nói với tôi là mới gặp mặt hai lần sau! Vậy mà thoáng cái gặp lại, cậu đã sắp chết, hết thuốc chữa, cậu thực sự muốn sau khi cậu chết, tôi chuyển cậu cho mấy tiểu công nương bảo mẫu ở nhà à!"
Nàng một hơi thở rống to lên, đôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Gia Minh, nghiến răng nghiến lợi, Gia Minh sửng sốt hồi lâu, mắt thấy thiếu nữ rốt cục lại thở dài một hơi, ngồi trở lại ghế trên:
"Vốn đối với cậu tôi cũng không có nhiều suy nghĩ, nhưng cũng muốn thử dò xét lai lịch của cậu xem thế nào, nhưng bây giờ có muốn nói thì cũng quên mất rồi, mà có nói tôi biết cậu cũng không thích nghe, tôi thích cậu đấy, vậy thì thế nào..."
"Ách, loại chuyện tình yêu trên mạng này... thực ra..."
Kelly không muốn nghe hắn lẩm bẩm, cúi đầu một cái, nói:
"Đêm hôm nay cậu hóa trang thành Giản Tố Ngôn, trang điểm cho đẹp một chút, chúng ta tìm một nơi có thể nhìn thấy toàn bộ Paris..."
"Ách?"
"... Tôi đem lần đầu tiên cho cậu, tuy rằng tấm màng kia không còn, nhưng mà vẫn là hàng thật giá thật lần đầu tiên, tuy rằng tôi cũng muốn tìm một địa điểm lãng mạn, nhưng mà hết lựa chọn rồi, tôi cũng nghĩ tới nếu như mình cứ tự huyễn hoặc mình đồng tính luyến ái thì sẽ có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng phải tìm một người đàn ông để thử xem, cậu là người tốt nhất, sau đó... tôi tìm tới Natalie, do quá hạnh phúc sung sướng mà... Cứ quyết định như vậy đi, cậu đâu có mất mát gì, cứ nghe lời là được, dù sao làm như vậy cũng là để cho cậu thoải mái..."
Nàng nói xong câu này lại xoay người lại viết viết, Gia Minh lắp bắp không cách nào nói lên lời, trong phòng trở nên im ắng, Gia Minh nửa nằm nửa ngồi trên ghế nhìn trần nhà.
Không biết Kelly đã khôi phục biểu tình lạnh lùng chán ghét từ lúc nào, cứng rắn nói:
"Nghĩ gì thế?"
"A, cái này... Tôi đang nghĩ chắc phải đi Nhật Bản..."
Hắn nhìn trần nhà, ngừng lại một chút, nói ra mục đích mình muốn làm:
"Giết chết Ngự Thủ Thương (2)."
(2): Ngự Thủ Thương: người cầm đầu tổ chức Bùi La Gia.
← Ch. 354 | Ch. 356 → |