← Ch.370 | Ch.372 → |
Bóng đêm yên ắng, bầu trời cô đơn, từ chiều nay tới giờ, Huân vẫn im lặng.
Không thể hỏi những nghi vấn của mình với Gia Minh, mà bản thân nàng cũng không có khả năng thay đổi, thiếu nữ đã quen im lặng, nhưng im lặng không có nghĩa là đã che giấu được tâm tình phức tạp của mình, từ thái độ dị thường của nàng, những người hiểu nàng đều biết, tâm tình lúc này của nàng không yên.
Đi dạo một buổi chiều ở khu Ginza phồn hoa, nhưng bởi vì lo lắng không yên nên tâm tình của nàng không tốt. Gia Minh thấy con gấu mèo của nàng đã rụng lông gần hết cho nên cùng góp tiền mua một con sư tử rất quý cho nàng, thế nên nàng lại ôm nó, trông như u hồn của một cô gái mỹ lệ và im lặng, khiến cho vô số người khác phải ngoái nhìn. Tuy rằng Thiên Vũ Chính Tắc có cố gắng làm cho không khí vui lên, nhưng chẳng thay đổi được gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, đám người Gia Minh và Trần Cô Hạ mỗi người đi một nơi. Sau khi trở về nhà và tắm xong, Huân mặc một bộ ki-mô-nô đỏ thẫm, đôi chân trần tinh xảo trắng nõn nhỏ nhắn, cái áo rộng cổ có thể nhìn thấy cả cái xương quai xanh tinh xảo, hiển nhiên là bên trong nàng không mặc gì. Khi đi tới hành lang, thấy Gia Minh đang ngồi ở lan can, dựa vào cây cột, nhìn lên bầu trời, Huân an tĩnh ngồi bên cạnh.
"... Lão sư đã quyết định rồi ư?"
"A, ta nghĩ chuyện này đã lâu rồi."
"Tôi không rõ, dù biết... lão sư rất lợi hại, nhưng chuyện này vô cùng nguy hiểm..."
"Ta cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm."
Gia Minh ngửa đầu cười cười, nhìn lên bầu trời, nói:
"Thế nhưng không còn cách nào nữa cả, bây giờ là thời cơ tốt nhất, nếu như không làm thì sau này không còn cơ hội nữa."
"Thế nhưng... Lão sư động thủ với Hoang Quyển Chân Thế trước chẳng phải là đánh rắn động cỏ hay sao?"
"Ta có lý do của ta, sau này cô sẽ rõ."
Huân trầm mặc hồi lâu, không biết trải qua bao nhiêu thời gian, nàng mở miệng nói:
"Kỳ thực, tôi thích lão sư."
Giọng nói của nàng thản nhiên mà bình tĩnh, giống như lúc nàng đang nhìn bầu trời cô độc.
"... Ặc, ta biết."
Trong bóng đêm yên lặng, sắc mặt bình thản, trả lời cũng bình thản, có lẽ tình yêu không cần thể hiện một cách oanh oanh liệt liệt như chúng ta thường nghĩ, có thể làm được như vậy đương nhiên là đã yêu, nhưng mà tình yêu thuần túy là cái gì.
Cho dù như thế nào thì sau khi biểu lộ được cảm giác chôn chặt trong đáy lòng, Huân nở nụ cười, nàng cười tươi như hoa, nhưng đồng thời trông cũng thương tâm.
"Thế tại sao lão sư không tiếp nhận tôi đi?"
"Trời, cô cũng biết đấy, chuyện của ta rất phiền phức."
Gia Minh cười nghiêng đầu:
"Hai cô bé Linh Tĩnh và Sa Sa ở cùng với ta đã là quá đáng lắm rồi, sau này lại rối tinh rối mù thêm cả Nhã Hàm, ta vẫn còn gạt các nàng chuyện này, vốn ta cũng không quan tâm lắm, nhưng mà nói tới chuyện tiếp nhận thêm người ta thực sự thấy là lạ..."
"Lão sư có... thích tôi không?"
"Ta cũng không hiểu thích, hay tình yêu là cái gì cả. Cô đối với ta, ... A, ta đương nhiên là cảm nhận được, sùng bái cũng tốt, hâm mộ cũng tốt, nếu trong 3 năm vừa qua xuất hiện cái gì đó lung tung cũng tốt, ta nghĩ cô cũng hiểu, cô rất đẹp, cô là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, thế nhưng... Không có biện pháp... Vấn đề của ta rất phức tạp..."
"Thế nhưng tôi thích lão sư, thích vô cùng."
Huân cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó nói:
"Tôi chỉ muốn có thể đi theo bên cạnh lão sư, lão sư bảo tôi làm gì cũng được. Nếu như lão sư không cần tôi, thì cuộc sống của tôi... không có ý nghĩa..."
"Cô chỉ... không chi mình cơ hội lựa chọn mà thôi..."
Gia Minh chần chờ một chút mà, lại bật cười, nói:
"Được rồi câu vừa rồi là nói dối, thế nhưng... trong nửa năm qua ta đã coi cô thực sự là đệ tử chân chính của mình, không, có lẽ phải nói là bạn bè bình đẳng, còn thấp hơn thân nhân một chút. Nếu như sau này mọi người có chấp nhận giao lưu, dù cả trên giường cũng không thành vấn đề. Tuy rằng ta không thể chứng minh được gì, thế nhưng hiện tại..."
Hắn ngừng lại một chút, ngồi thẳng người nhìn Huân một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi, đưa tay về phía đai lưng của nàng, nhẹ nhàng giật một cái, sau đó thò tay vào trong cái áo đỏ thẩm. Huân ngửa đầu nhắm hai mắt lại, da thịt như ngọc dần dần lộ ra.
"Xoạt" một cái, thân thể Huân căng cứng, khi mở hai mắt ra đã thấy Gia Minh khép áo, nhanh chóng buộc lại đai lưng cho nàng, đay tay vỗ trán, đứng lên:
"Không được không được không được... Kích thích rất lớn nhưng không thể làm, chúng ta đi ngủ thôi..."
Hắn lắc đầu đi qua bên cạnh Huân, ở phía sau lại vang lên thanh âm của thiếu nữ. -
"Lão sư."
"Ai, ta biết nói như là giả bộ. Nhưng mà... Sau này cô sẽ rõ."
Hắn quay đầu lại cười tươi tắn:
"Đừng có suy nghĩ lung tung, ta thích cô."
Đêm hôm đó có bao nhiêu người nghĩ lung tung cũng không xác định được, chiều hôm sau, buổi giao lưu với đạo quán Danh Tàng Kiếm đúng thời gian cử hành.
Thời gian là ngày 28 tháng 8 năm 2002.
Đạo quán Danh Tàng Kiếm là một khu nhà tập thể dục bằng gỗ ở Tokyo, Hoang Quyển Chân Thế ở trong giới kiếm đạo có danh khí rất lớn, kiếm pháp của hắn thiên về sát phạt, thu đồ đệ cực kỳ nghiêm ngặt, trong mắt người ngoài thì danh tiếng của hắn vẫn không bằng được một số đạo quán "chính quy đại đạo", đương nhiên hắn cũng không quan tâm cái này.
Trước đây, khi giao lưu trong thế giới hắc ám đều bình yên vô sự, tất cả chỉ dùng tinh thần giao lưu mà thôi, công ty của ta trên thương trường đánh bại công ty của ngươi, ngươi luận võ đánh bại ta, cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống gì lớn, lần này người ta cũng chỉ coi đó là một lần gặp gỡ mà thôi.
Giao lưu công bố với người bên ngoài đương nhiên là sẽ có người tới dự.
Đại khái khoảng chừng 1h chiều đã có không ít người lục tục kéo tới, ở hàng ghế quan sát tốt nhất trên khán đài, đám người Trần Cô Hạ, Hoang Quyển Chân Thế đã gặp nhau, giả mù sa mưa khách sáo nói vài câu.
Bên phía Cao Thiên Nguyên, Thiên Vũ Chính Tắc đương nhiên là phải tới, hắn còn mang theo cả bạn gái Long Đường Duy và vài tên cao thủ dị năng.
Bên Nguyệt Trì gia, gia chủ Nguyệt Trì Chính Không đương nhiên không thể tự mình tới, chỉ sai một gã huấn luyện viên dẫn theo vài tên sát thủ lợi hại đã xuất đạo, cùng với Nguyệt Trì Triết Dã và Văn Thái Lang tới tham gia, chắc họ muốn cho hai người này nâng cao kinh nghiệm.
Ngoại trừ hai thế lực này còn có một số thế lực nghe phong thanh tới xem, không cần thiết giới thiệu.
Huân cũng tới, nhưng nàng không ngồi cùng với đám người Nguyệt Trì gia, cũng không ngồi cùng với đám người Thiên Vũ Chính Tắc, một mình cô độc chiếm một cái ghế trên khán đài, thần tình lạnh như băng.
Bên Bùi La Gia, đây chính là địa bàn của họ, ngoại trừ một đám người làm bảo vệ tương đối phổ thông, thì trong phòng quan sát chỉ có mấy tên sát thủ, hơn nữa có Hoang Quyển Chân Thế lợi hại, thế lực đôi bên coi như ngang bằng nhau.
Nhưng khi sắp tới thời gian bắt đầu, có một người đi vào trong phòng quan sát, Thiên Vũ Chính Tắc nhận ra người này chính là La Lỵ Khống Ngự Thủ Hỉ (1), hắn xuất hiện nhưng không quan tâm tới đám người bên mình mà chỉ chào hỏi nhiệt tình đám Thiên Vũ Chính Tắc, khi thấy Huân thì hắn tỏ ra tiếc hận, đã từng là La Lỵ, đương nhiên hắn cũng muốn trở thành ngự tỷ (2).
(1) La Lỵ Khống: Lolicon (ロリコン), còn gọi là rorikon theo tiếng Latinh, là một từ Nhật ghép của cụm từ "Lolita complex" (tạm dịch là "trạng thái tâm lý phức tạp về Lolita"hay "hội chứng Lolita"). Ở Nhật Bản, thuật ngữ này mô tả một sự "chú ý" đến các cô gái (đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân có sức hấp dẫn như vậy. Tức là người có sở thích biến thái, thích những bé gái hoặc những người có sức hấp dẫn như bé gái.
(2): Ngự tỷ: cô gái ở trên
Sau đó hắn dùng tiếng Hán chào đám người Trần Cô Hạ: "Chào Trần tiên sinh, lão già Hoang Quyển này không phải là người tốt lành gì, nhưng mà kiếm thuật đúng là tốt, mọi người nhất định phải giết chết hắn, cố gắng lên cố gắng lên, ta sẽ ủng hộ các ngươi."
Khách sáo thêm một lúc nữa, tầm 2h30, thời gian giao lưu đã bắt đầu. Thực ra lần luận bàn này toàn là đám đệ tử ra sân, đánh nhau rất là khô khan, số người tới xem không tính là nhiều, cái sân vận động này có vẻ trống trải. Huân ngồi ở bên cạnh, ánh mắt cơ bản không nhìn vào những trường tranh đấu bên dưới, nàng chỉ chú ý tới cửa ra vào. Cách nàng không xa, đám người Văn Thái Lang, Nguyệt Trì Triết Dã đang bàn luận xôn xao.
"Này, tại sao Huân tới một mình, ta còn tưởng nàng đi cùng với tên Cố Gia Minh chư..."
"Làm sao mà biết được, từ sáng sớm tới giờ cái tên Cố Gia Minh đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhưng mà Huân nếu như đã tới đây thì kiểu gì hắn cũng tới."
"Ta nói... cái tên Cố Gia Minh này thật sự là lão sư của nàng ư, có khi không phải là giáo viên võ thuật mà chỉ là giáo viên tiếng Trung thì sao?"
"Thế nhưng Thiên Vũ Chính Tắc nói hắn rất lợi hại, Thiên Vũ không thế nào nói láo."
"Nhưng ta chưa nhận ra cái tên Cố Gia Minh kia lợi hại ở chỗ nào..."
"Có thể vì Cố Gia Minh là bạn của hắn cho nên hắn cố tình tâng bốc."
"Dù sao ta nghĩ tiểu tử kia không được tốt lắm, tư thế cầm đao của hắn không phải là tư thế tiêu chuẩn..."
"Hơn nữa hắn còn trẻ như thế, làm sao có thể..."
*****
Đường Duy cũng đang ghé vào Thiên Vũ Chính Tắc nhỏ giọng nói.
"Tại sao còn chưa tới, anh chẳng phải bảo hắn sẽ tới còn gì."
"Khụ, đại khái là chưa tới giờ, hắn đã nói tới thì sẽ tới, cái tên này thích khoe khoang, vừa ra tới khẳng định quang mang vạn trượng, hấp dẫn ánh mắt mọi người."
"Thế nhưng lần này có được như vậy không? Không nói tới Hoang Quyển Chân Thế khó đối phó, hiện giờ còn có thêm cả Ngự Thủ Hỉ. Giản Tố Ngôn thực sự không tới à?"
"Dù sao anh tin chắc rằng mọi người sẽ chấn động, mặc kệ chuyện gì, anh chỉ cần nhìn thấy Tố Ngôn muội muội là đã hạnh phúc rồi. Gần đây anh cũng khổ luyện một số kỹ xảo, nói không chừng sau này còn có thể giả tràn thành tuyệt đại yêu cơ (1) khuynh quốc khuynh thành, Duy, em có thấy hưng phấn không?"
(1): Yêu cơ: cô gái xinh đẹp tới mức yêu dị.
"Hưng phấn... Hưng phấn cái đầu của anh! Chỉ nghĩ tới biển em mới hưng phấn!"
Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, thì thời gian chậm rãi trôi qua 3h, số trận diễn ra mới được hai trận, bên Trần Cô Hạ thành tích yếu hơn một chút, hắn vừa nhìn đám người luận võ vừa phân tích tình hình chiến đấu.
Ở bên kia, đại sư kiếm đạo Hoang Quyển Chân Thế mặc đạo phục màu trà an tĩnh ngồi im, lão nhắm mắt dưỡng thần, vóc người cao gầy, khung xương rất lớn, tinh thần quắc thước, dưới hàm còn có một chòm râu dê.
Hiện giờ hắn đã hơn 50 tuổi, nhưng toàn thân luôn tràn ngập sức sống không thể nói thành lời, cho dù ngồi im cũng khiến cho người khác cảm giác được một loại lực lượng khủng bố. Một thanh đao dài Katana đen kịt để ở trên giá đao bên cạnh.
Ngồi cách đám người Trần Cô Hạ không xa, Hàn Cương Thành đi cùng nhưng không có trong danh sách thi đấu, hắn cau mày nhìn bốn phía, giờ mà cái tên Cố Gia Minh kia còn chưa tới, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Thực ra, từ khi nhìn thấy Cố Gia Minh ngày hôm qua, tâm tình hắn đã trở nên phiền muộn, nhỏ giọng nói với người bên cạnh một câu, hắn đứng dậy:
"Tôi đi toilet."
Hiện giờ là buổi chiều mùa hè cho nên sân vận động tương đối yên tĩnh, hắn ra khỏi cửa chính, đi qua một cái hành lang, khi vào toilet thì hắn sững sờ.
Cố Gia Minh đang đứng ở chỗ rửa mặt, lúc này hắn mặc một chiếc áo chữ T màu trắng, áo khoác mỏng màu vàng nhạt, phát hiện có người vào Gia Minh quay đầu nhìn lại, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Hít một hơi, Hàn Cương Thành đi qua bên cạnh hắn, đưa tay kéo cánh cửa phòng vệ sinh, nhưng thấy kéo mãi cũng không mở ra.
"Ở trong đó có người."
Gia Minh thuận miệng nói một câu.
"Chẳng nhẽ ta không biết trong đó có người..."
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn tiến vào phòng bên cạnh, sau đó, tiếng nước ngừng, tiếng bước chân vang lên.
Không biết tâm lý mình thế nào nữa, Hàn Cương Thành đột nhiên từ trong phòng đi ra, chạy đuổi theo.
Hắn không biết là, sau khi hắn vừa mới rời đi không lâu, vốn cái cánh cửa không mở được đột nhiên ầm một tiếng, mấy tên mặc trang phục bảo vệ lao ra, đập thẳng xuống đất, tổng cộng có khoảng 7, 8 thi thể, toàn bộ đều đã chết.
Cũng bởi vì vậy mà khu vực này mới yên tĩnh...
"Này! Cố Gia Minh!"
Lao ra hành lang, Hàn Cương Thành gọi một bóng người ở phía trước.
"Ách? Tìm ta có việc?"
Dừng lại, Gia Minh quay đầu, đưa tay vỗ vỗ vạt áo bị dính nước.
"Ngươi đừng giả bộ, Cố Gia Minh. Đừng nói với ta là ngươi đã quên chuyện ba năm trước đây!"
"Ta chỉ nhớ rằng chúng ta không quá quen, chuyện này... A, Hàn Cương Thành, sự tình năm đó ta thật sự cảm thấy đáng tiếc, nhưng là do các ngươi ép ta..."
"Ta sẽ tỷ thí với ngươi một trận, xem kết quả lần này còn như vậy nữa không!"
"Được."
Gia Minh thẳng thắn trả lời làm cho Hàn Cương Thành có chút kinh ngạc, đang định nghĩ xem địa điểm ở đâu thì Gia Minh đã mở miệng trước:
"Nhưng mà hôm nay ta không rảnh, muốn đánh thì còn nhiều thời gian, ngươi tự nghĩ đi."
Nói xong câu đó, Gia Minh xoay người rời đi, Hàn Cương Thành đi theo phía sau:
"Ngươi chờ đã!"
Lúc này, Gia Minh đã chạy tới cửa sân vận động, xoay người muốn đi vào trong, Hàn Cương Thành nói:
"Ngươi muốn xem thì đi vào cửa hông."
Nghe thấy hắn những lời này, Gia Minh bất đắc dĩ ngừng lại, buông tay cười:
"Không sao, ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu."
Rút ra một tấm thiệp mời màu vàng đưa cho bảo vệ, Gia Minh đi thẳng vào trong.
Hàn Cương Thành cũng đi vào, vừa vào đã thấy Gia Minh đứng nhìn đám người trên khán đài, sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh, đi vào một góc tường, nơi đó đặt một đống ghế.
Nếu Gia Minh đã đồng ý tỷ thí thì Hàn Cương Thành không quản hắn nữa, đi tới chỗ sân luận võ. Hắn mới đi được một lúc thì một tiếng ầm đột nhiên vang lên trong sân vận động, mọi người đều đưa mắt nhìn sang bên này.
Hàn Cương Thành quay đầu lại, thấy Gia Minh kéo một cái ghế xuống làm cho đống ghế đổ ầm ầm, mặc dù trong sân đều được trải Tatami, nhưng mà bên ngoài là gạch lát sàn, cái ghế đập xuống sàn phát ra những thanh âm vô cùng chói tai.
Thấy Gia Minh không coi ai ra gì đi tới, Hàn Cương Thành sắc mặt bất thiện, những người ở đây đều ngồi theo kiểu quỳ gối để tỏ ý tôn kính đối phương, bây giờ có người kéo ghế tới ngồi thì trong lòng vô cùng bực tức, muốn mắng Cố Gia Minh là đã đánh mất thể diện của người Trung Quốc.
Trên khán đài đám người Văn Thái Lang tỏ ra nghi hoặc, thấy Cố Gia Minh đi tới thì hỏi nhau:
"Người này muốn làm gì?"
Về phần Thiên Vũ Chính Tắc, lúc này hắn đang trợn mắt há mồm nhìn Long Đường Duy nói:
"Tới rồi, tới rồi, thấy chưa hắn đã là tâm điểm của mọi người, đây quả thực... quả thực là lừa dối khán giả mà..."
Nghe thấy tiếng động trong sân, Huân đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay lại nắm chặt đặt trên gối. Ở một bên khán đài, Ngự Thủ Hỉ nhìn về phía Gia Minh, nở nụ cười.
Khi kéo ghế lên phạm vi trải thảm tatami, Gia Minh đi qua bên người Hàn Cương Thành, một tên bảo vệ chạy tới, đưa tay chỉ vào hắn:
"Này..."
Đồng thời Hàn Cương Thành cũng mở miệng:
"Này..."
Mới nói xong, một cảnh tượng ngoài dự liệu của Hàn Cương Thành đã xuất hiện, chỉ nghe thấy ầm một tiếng thật lớn, Gia Minh thuận tay cầm cái ghế đập thẳng vào người tên bảo vệ khiến cho hắn bay ngược ra sau, cái ghế thì bay bổng lên làm cho đám người ở phía sau vội vã né tránh.
Đám sát thủ Bùi La Gia ở trên khán đài đồng loạt đứng lên, Nguyệt Trì Triết Dã và Văn Thái Lang há to miệng như là ếch. Thấy đám bảo vệ ở xa xa bắt đầu tập trung kéo tới, Gia Minh đi qua một người luận võ, bước vào giữa sân, đối diện với Hoang Quyển Chân Thế.
Hai người luận võ trên đài lúc này vẫn chưa phân thắng bại, mặc dù lão sư có dạy chiến đấu không được phân tâm, không quản các chuyện ở bên ngoài, nhưng thấy có người đã đi tới, đương nhiên là họ phải dừng trận đấu, đưa mắt nhìn về phía lão sư ngoài sân
"Hoang Quyển Chân Thế..."
Khi thanh âm của Gia Minh vang lên, người luận võ bên Nhật Bản đi tới, nói:
"Này, ngươi..."
Hắn đưa tay đẩy Gia Minh một cái, cái đẩy của hắn không giống như tên bảo vệ, hắn cũng có lòng tin với mình, nhưng mà cùng lúc đó, Gia Minh đã tát một cái.
Bốp một tiếng, thân hình người này bay ra ngoài khoảng mấy mét, thân hình gập lại như một cái hồ lô.
"Hoang Quyển Chân Thế."
Đám sát thủ trên đài đã móc súng, Gia Minh nhìn thoáng qua sau đó coi như không thấy, vừa đi vừa nói chuyện:
"Ta tới giết ngươi."
← Ch. 370 | Ch. 372 → |