← Ch.373 | Ch.375 → |
7 giờ tối ngày mồng 1 tháng 8
Mùa hạ ban ngày dài, lúc này, ánh nắng mặt trời vừa mới hạ xuống phía tây, một ngày nóng bức đã bắt đầu nhường chỗ cho không khí mát mẻ ban đêm. Một người mặc một chiếc áo sơ mi hoa bướm, trên trán có quấn một chiếc khăn giống như khắn đội đầu, Ngự Thủ Hỉ thần sắc bại hoại đi vào căn cứ Bùi La Gia ở ngoại thành.
Nói là căn cứ, chứ thực ra nhìn từ bề ngoài nó giống như một khu biệt thự tư nhân khổng lồ, tường cao, chó săn, thậm chí muốn đi hết khu nhà này thì ngồi xe cũng phải mất chừng 20 phút, người ngoài chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nhà đại phú.
Khu vườn bên trong thật tinh mỹ, nhà nối tiếp nhà nhưng bên trong thì được vũ trang cẩn mật, quân đội muốn đánh vào bên trong cũng khó, dưới đất có hầm ngầm, nó khả năng chứa cả vũ khí đạn đạo.
Bùi La Gia ở Nhật Bản có mấy căn cứ nghiê mật, cái này chính là một cái căn cứ ở gần Tokyo.
"... Cơm chiều còn chưa ăn xong đã gọi ta tới đây, hôm qua lúc giao tài liệu ta đã nói rõ rồi còn gì? Mấy người các ngươi làm việc không có hiệu suất gì cả, quan trọng nhất là hôm nay không tìm được cho ta một bé gái nào!"
Người ngoài nhìn Ngự Thủ Hỉ có thể nhận định hắn là người chẳng ra gì, nhưng thực ra hắn cũng là một sát thủ cấp 1 giống như Chư Thần Vô Niệm, Hoang Quyển Chân Thế, Đại Nội Trưởng Đốc thậm chí cả Nguyên Lại Triêu Sang.
Làm người con duy nhất của Ngự Thủ Thương, cũng là người nối nghiệp của Bùi La Gia duy nhất trong tương lai, tích cách của cái tên Lolicon này gần đây không được tốt, cả ngày chỉ lang thang trong khi việc quản lý công việc trong Bùi La Gia lại không động chân động tay vào, mọi việc đều giao cho người khác, cho dù có sai sót gì hắn cũng chẳng quan tâm. Mỗi ngày hắn đều đi tán bé gái, giả trang thành chú kỳ quái, làm những chuyện linh tinh, chính sự thì không thèm để ý.
Hơn nữa, thường ngày hắn cũng chẳng tham gia vào hội nghị nội bộ gì nữa, mà nói tới tính xây dựng thì hắn lại coi như buồn nôn, có chuyện gì cũng phản đối, kiêu ngạo không ngớt.
Từ trước tới giờ hắn luôn đối nghịch với cha của mình, nói cách khác, người khác nói tới cái gì hắn chẳng quan tâm, thế nhưng chỉ cần cha mình nói là hắn lập tức phản đối, lôi đủ mọi lý lẽ khiến cho người khác đau đầu vô cùng.
Dần dà, tầng lớp cao cấp trong Bùi La Gia biết cha con người này có mâu thuẫn, đương nhiên, đó chỉ là mâu thuẫn cha con mà thôi chứ chưa đi tới tình trạng cừu hận, từ trước tới nay mọi người đều nhịn hắn. Mà lần này hắn tự mình tơi sđây đã nói rõ, người của phe Ngự Thủ Thương rất nhiều, có nhìn Ngự Thủ Hỉ tức giận cũng chẳng ai quan tâm.
"Cho nên mặc kệ chuyện gì xảy ra, hiệu suất làm việc phải trên hết, các vị lão đại, ngày hôm qua ta đưa tài liệu tới có nói tới chuyện này rồi đúng không?"
Đi qua vô số hành lang gấp khúc, trải qua kiểm tra thân phận, đi vào trong phòng họp, Ngự Thủ Hỉ yên lặng ngồi bên cạnh một chiếc bàn, một tay gõ bàn, một tay giải thích với những người lãnh đạo bên cạnh, khuôn mặt có vẻ không kiên nhẫn.
"Giống như trong tài liệu nói, người kia rất khủng bố, mới chỉ đối mặt Hoang Quyển Chân Thế đã ngã xuống, 2 giây còn chưa tới, vậy mà có người còn dám tuyên bố trong vòng 3m không sợ bất cứ ai. Được rồi, người kia mới cách hắn khoảng 2m, hắn đã bổ một đao, nhưng ầm... đạn đã bắn đầu hắn nổ tung, các người còn muốn ta làm thế nào? Đương nhiên phải bỏ chạy rồi, đúng không? Có sống mới có tài liệu báo cáo cho các ngươi được..."
Ngữ khí của hắn ngả ngớn, một người phụ trách đại khái có quan hệ không tệ với Hoang Quyển nhíu mày:
"A Hỉ, Hoang Quyển lão sư là tiền bối của chúng ta, xin tôn trọng ông ấy một chút, không nên vô lễ!"
"Ngươi tôn trọng hắn là được rồi, ta đâu có giao tình gì với hắn, mọi người chúng ta đều là người phụ trách, ta có phải tôn kính hắn hay không? Không có đúng không? Tôn kính phải xuất phát từ nội tâm, ta với hắn không quen tại sao phải tôn kính lần nhau?"
Ngự Thủ Hỉ nhún vai, trả lời một cách thoải mái.
"Nếu Cố Gia Minh lợi hại như vậy, thì lực lượng của Giản Tố Ngôn không thể nào đánh giá được, thế nhưng lần trước khi Nguyên Lại Triêu Sang đấu với nàng, khi nàng ta giết chết Đại Nội Trưởng Đốc cũng đâu có cường đại như Cố Gia Minh hiện giờ, rốt cuộc là vì sao... Tại sao hắn lại muốn giết Hoang Quyển Chân Thế, một người đâu có liên hệ gì với hắn..."
Ngự Thủ Thương chậm rãi nói, thực ra từ ngữ khí của hắn đã chứng minh, chuyện này hắn đã có phán đoán, không cần người nghe phải trả lời. Ngự Thủ Hỉ đương nhiên là hiểu rõ điều này, hai người đi vào trong một cái đình, Ngự Thủ Hỉ tìm một cái ghế tròn ngồi xuống:
"Ai biết, có khi muốn lưu lại một kỷ niệm du lịch khi tốt nghiệp cấp 3."
"Hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ ràng, nhưng khẳng định hắn không tới vì một mình Hoang Quyển, hắn tới vì toàn bộ Bùi La Gia."
Quay lưng về phía con trai của mình, trên mặt Ngự Thủ Thương lộ ra một nụ cười:
"Nếu mà như vậy, mặc kệ hắn có phải là Giản Tố Ngôn hay không, hắn cũng là một thí nghiệm tốt cho việc đột phá lực lượng."
Ngự Thủ Thương là một trong những Hỏa hệ Dị năng giả mạnh nhất trên thế giới, nhưng mà cũng bị hạn chế bởi thân thể của người bình thường, ngay cả Natalie cũng phải dùng chuyện hồi sinh chuyển thế để cho lực lượng của mình mạnh hơn, Dị năng giả cũng giống như vậy, nếu muốn nâng cao dị năng của mình thì không có cách nào cả.
Trong suốt thời gian qua, Ngự Thủ Thương vẫn luôn đi tìm phương pháp đột phá cho dị năng của mình, có thể cũng bởi như thế, những con người thần bí như Cố Gia Minh, Giản Tố Ngôn mới khiến hắn hưng phấn.
Đối với tâm tình của hắn lúc này, Ngự Thủ Hỉ lại cười châm chọc:
"Ngươi sẽ chết."
Ngự Thủ Thương không trả lời, đưa lưng về phía hắn, ánh mắt nhìn những con cá nhỏ đang bơi trong hồ nước, Ngự Thủ Hỉ cũng có chút buồn chán ngồi, ngẩng đầu lên, nhìn những hoa văn của một cái cột trong đình.
Qua một lát, người cầm đầu Bùi La Gia nhìn về phía hắn, nói:
"Vì sao hai cha con ta lại biến thành như thế này?"
"A, tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này, có phải muốn ta ngạc nhiên không..."
Miệng nói như vậy nhưng mặt hắn lại chẳng có chút gì ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ mũi, đầu vẫn ngẩng như vũ, giống như là trên cây cột có bảo bối gì không bằng:
"Chuyện này, chắc ngươi vẫn còn nhớ khi còn nhỏ ta tham gia huấn luyện chứ, rất tàn khốc đúng không, mà cho dù như thế nào thì ta cũng là con của lão đại cho nên có một số đặc quyền, lần đầu tiên ta trúng đạn, đâu muốn chết, mà trẻ con thì thường hay ghi hận..."
Nói như vậy chẳng qua là nói bậy, Ngự Thủ Hỉ suy nghĩ một chút, nói tiếp:
"Ngươi chắc cũng biết ta là Lolicon, lần thứ 2 tham gia huấn luyện, ta vẫn còn nhỏ, thành thật mà nói, cô bé tham gia huấn luyện với ta thực tuyệt vời, ta hận không thể trở về quá khứ... Một thiên thần nhỏ, mười hai tuổi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nàng đã cứu ta một lần, sau đó nàng sợ khóc ô ô, ta bảo nàng đừng khóc, đại ca thiện lương chính nghĩa nhất định sẽ cứu nàng, dù sao ta cũng là con của BOSS..."
"Sau đó... ta còn nói là ta sẽ bảo vệ nàng, rồi trong kỳ đấu loại, nàng bị thua. Cha, người còn nhớ không? Ta chạy tới nói với ngươi, rằng bỏ qua cho nàng, ngươi đồng ý với ta, khi đó ta thật hài lòng, cảm giác mình có đặc quyền thật tốt, ngươi biết chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này chính là chuyện gì không? Chính là trong hoàn cảnh tàn khốc nhận ra mình có đặc quyền, cảm giác mình có thể khoe khoang với nàng, hài lòng vô cùng, nhưng mà vừa mới quay đầu, ngươi đã rút súng bắn chết nàng..."
Hắn nói một cách lạnh nhạt, bĩu môi:
"Khi đó chỉ có hai người chúng ta, nàng mặc váy trắng, trên người rất nhiều máu, thấy ta vẫy tay với nàng, khuôn mặt đầy máu kia nở nụ cười, đây chính là thiên thần nhỏ đẹp nhất mà trong suốt cuộc đời này ta nhìn thấy, để rồi ta phát hiện ra một sự thực tàn khốc, trên thế giới này không còn ai đẹp như nàng..."
"... Nàng bị ngươi giết chết, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ..."
Nói đến đây, giọng nói của hắn có chút thương cảm.
← Ch. 373 | Ch. 375 → |