Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Ẩn Sát - Chương 433

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 433: Một chiều mưa gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Trong bãi đỗ xe, một chiếc Audi màu bạc chậm rãi di chuyển, nhanh chóng lao vào trong trời mưa, một cô bé có chiếc nơ xinh đẹp trên đầu đang ôm con gấu trắng thật lớn lăn qua lăn lại, tiếng cười như chuông bạc.

"Xe thật tốt nhưng lại là kiểu cho con trai, sao người ta lại cho chị một chiếc xe như vậy?"

"Không gian lớn tiện cho Đào Đào chơi đùa ở phía sau, chị nghĩ nó di chuyển cũng không tệ lắm, khi đi gặp người không quen biết có thể nói là xe của chồng mình."

"Nuôi đứa nhỏ không quá khổ đấy chứ?"

"Có người phụ trách giúp mà... Em vẫn nhớ chị là được rồi..."

"Nghe nói đây là một dự án hợp tác rất quan trọng, bỏ dở giữa chừng như vậy không xuất hiện vấn đề gì chứ?"

"Nó không quan trọng đâu..."

Có những khi trong lòng muốn nói rất nhiều điều, nhưng con người ta lại thường hay rụt rè.

Hai người đang cố gắng kiềm chế nói chuyện bình tĩnh với nhau, đã nhiều năm không gặp lại, Nhã Hàm ngồi ở vị trí tài xế, trên mặt có trang điểm phớt qua, rất khó nhận ra suy nghĩ thực sự của cô gái xinh đẹp lạnh lùng này.

Lúc trước, nàng không thể kiềm chế rơi nước mắt đã làm cho tất cả mọi người kinh ngạc tột đỉnh.

Đương nhiên, hiện giờ có nhiều lý do, nếu như không có "người thứ ba" là cô bé đang ôm gấu trắng chơi, thì rất có thể nàng đã nhào tới.

Tâm tình kích động, nàng không thể nào lái xe được, chiếc xe con di chuyển vào trong trời mưa, đi thật chậm, nàng nhìn sang người bên cạnh, nước mặt lại trào ra.

"Mẹ, mẹ lại khóc ư?"

Nàng vốn không muốn cho cô bé ở phía sau thấy, nhưng không ngờ nó rất tinh minh, thấy động tác của mẹ mình, cô bé tỏ vè buồn buồn, trong trí nhớ có hạn của nó, nó luôn thấy mẹ mình hiền hòa, lúc này thấy mẹ mình liên tục rơi lệ, điều này không quá phù hợp với tâm tình bé bỏng của cô nhóc. .

"Không đâu, mẹ không khóc."

"Chú là người xấu!"

Nhã Hàm muốn an ủi cô bé vài câu, Tiểu Đào Đào hướng về phía Gia Minh đang lái xe, nói:

"Chú làm mẹ cháu khóc, cháu không cần gấu của chú!"

"Á..."

Gia Minh há miệng cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà việc này đúng là trách nhiệm của hắn.

Nhã Hàm nhìn hắn không biết nói thế nào, nhịn không được bật cười, quay đầu lại giải thích:

"Đào Đào ngoan, không phải mẹ khóc đâu, là mẹ cao hứng... là mẹ vui vẻ..."

Phải giải thích nhiều lần, cô bé mới nửa tin nửa ngờ tiếp nhận được cái sự thực khó tin là mẹ mình vui mừng rơi lệ.

Nếu như mẹ mình không buồn vì chú đây, thì nàng cũng không hề oán giận chú ấy, ghé vào con gấu hỏi:

"Chú ơi, cháu hỏi chú một vấn đề được không?"

"Được."

"Con gấu này biết bay ư?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Bởi vì cháu thấy nó bay từ mái nhà kia tới, là chú mang nó bay tới công ty của mẹ ư?"

Tiểu cô nương vừa nói như vậy, Nhã Hàm đã dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang, Gia Minh cười nói:

"Đúng vậy, bà chị phía dưới không cho em lên, em cũng chỉ còn cách mang theo nó bay vào trong."

Hắn bây giờ mới hiểu một chuyện, nhịn không được cười cười.

"Từ tòa nhà kia bay tới? Tại sao không gọi điện thoại?"

"Quên không hỏi người ta."

"Chị cho Linh Tĩnh..."

Nói đến đây, Nhã Hàm gật đầu, nếu như Gia Minh muốn gặp mình, cho dù Linh Tĩnh có biết hắn cũng sẽ không hỏi.

Nghĩ đến việc Gia Minh trở về, người đầu tiên cần gặp cũng nên là nàng mới đúng chứ.

Nàng nghĩ như vậy thì hơi buồn bã, tiểu Đào Đào thấy hai người phía trước có chút kỳ quái, trong lúc nhất thời cũng không tiếp tục hỏi chuyện con gấu.

Một lát sau, Nhã Hàm nhẹ giọng nói:

"Còn đau đầu không?"

"Khỏi rồi..."

Gia Minh gật đầu, nói:

"Nó cũng kéo vài mấy năm rồi còn gì..."

"Trở về... khi nào?"

"Đêm qua."

Nhã Hàm khẽ gật đầu:

"Đêm qua, Linh Tĩnh biểu diễn, sau đó nghe nói bên ngoài sân vận động có tai nạn xe cộ, hình như còn có tiếng nổ, sau đó mấy con phố cũng xảy ra chuyện, chị tìm không được Linh Tĩnh, chuyện này..."

Nàng nhìn Gia Minh, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, nàng hỏi:

"Linh Tĩnh không sao chứ?"

"Không có chuyện gì."

Gia Minh suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Sa Sa đã trở về, hình như chị mấy năm không gặp cậu ấy rồi."

"Dù sao cũng phải gặp."

Nhã Hàm cười rộ lên:

"Không nói tới chuyện này nữa, cho dù thế nào, chiều hôm nay... em là của chị và là cha của Đào Đào?"

Đối với giọng nói có phần hối tiếc này, Gia Minh đều không biết nói gì, sau một lát, Nhã Hàm cười dài thở phào nhẹ nhõm:

"Đến Thánh Tâm đi, biệt thự bên đó vẫn là của chị, em cũng đã lâu không tới đó rồi."

Chiếc xe phá vỡ màn mưa, yên bình đi tới học viện Thánh Tâm, trong xe mơ hồ có tiếng thở dài mệt mỏi của Nhã Hàm.

"Gần đây mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một chút... Đều là em làm hại, hôm nay khóc trước mặt nhiều người như vậy, ngày mai không biết phải đối mặt với họ như thế nào, họ là nhân viên của chị đấy..."

***

"Cái gì! Cố Gia Minh... Làm sao có thể!"

Trong lúc chiếc xe rời khỏi tập đoàn Trương thị, trong một tòa nhà cách đó không xa, Đông Phương Uyển đang tiếp bạn học đột nhiên mở to hai mắt. Hứa Nghị Đình nhô đầu ra nhìn một chút, sau đó bởi vì có người gọi nàng mà vội vã ra ngoài.

Lúc này ngồi ở trước mặt nàng là Vương Đồ Giai, La Tĩnh Văn, Lương Minh, Lý Tùng, vốn họ tưởng rằng sẽ ôn chuyện bạn họ cũ nhưng thế nào cũng không nghĩ ra khi nghe tin của Cố Gia Minh, Đông Phương Uyển kinh ngạc vô cùng, Lương Minh thì nhíu mày.

"Đúng vậy, hôm nay đúng là mới nhìn thấy hắn, còn có một số bạn học nữa tới nhà của cậu nói chuyện học hành khi xưa, bọn tớ cũng mời, hắn nói là nếu rảnh nhất định sẽ tới. Tớ nghe nói trước đây hắn phải ngồi tù, đúng không? Liễu Hoài Sa bởi vì dính vào xã hội đen mà phải bỏ trốn, nhưng mà hôm nay... Phương Chi Thiên Phương tiên sinh cũng có ở nhà cậu, đối với hắn rất coi trọng, còn mời hắn vào nói chuyện riêng rất lâu..."

"Chú Phương đúng là ở nhà tớ, nhưng mà gần đây tớ ít khi về nhà..."

Thì thào nói nhỏ, Đông Phương Uyển ngồi xuống ghế, vô ý thức muốn cầm lấy chén trà, nhưng ngón tay lại đưa trúng vào nước trà nóng, nàng đưa ngón tay lên miệng mút một cái, hành động này đúng là khiêu gợi đối với cô bạn học nổi danh này.

Lương Minh và Lý Tùng có chút không được tự nhiên, Đông Phương Uyển cũng không ý thức được hành động này không được bình thường, một lúc sau, nàng cười ngẩng đầu lên.

"Mặc kệ hắn, bạn học cũ gặp nhau là chuyện tốt, chắc chắn tớ và Nghị Đình sẽ đi, được rồi, thời gian trước tớ nghe nói Tĩnh Văn có nghiên cứu một đề tài khoa học được vinh danh khen thưởng, có chuyện này đúng không..."

Lắc đầu, nàng đem tâm tình của mình kéo ra khỏi vũng bùn suy nghĩ, nói tới những chuyện của bốn người gần đây, họ trò chuyện rất vui. Thời gian lúc này còn sớm, Đông Phương Uyển mời họ chiều nay ăn cơm, bốn người mặc dù có những cách nghĩ khác nhau, nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt, Đông Phương Uyển mới lập công ty, chắc là bận bịu vô cùng, bọn họ không có khả năng ở đây quấy rầy mãi được.

Hứa Nghị Đình phải vất vả lắm mới rút ra được một chút thời gian rảnh rỗi, cũng tới đây hàn huyên với mấy người vài câu, đợi lúc tiễn bọn họ xong, trở lại phòng làm việc của Đông Phương Uyển, nàng mới phát hiện Tiểu Uyển lúc này đang khoanh tay nhìn bầu trời mưa lớn ngoài cửa sổ.

*****

Hai người làm việc chung nhiều năm, đương nhiên nàng nhận ra bóng lưng này có chút mất hồn mất vía.

"Tiểu Uyển, mệt mỏi ư?"

"À..."

Đông Phương Uyển đảo mắt, sau một lát lắc đầu:

"Không có gì, đang nghĩ một chuyện."

Giọng nói của nàng đúng là vẫn tự tin nhưng mà cũng đã có chút mệt mỏi, điều này cũng khó trách, hơn một tháng qua cô gái này đúng là đã mất nhiều tâm huyết, đôi khi Hứa Nghị Đình cũng muốn nói, Tiểu Uyển có một khuyết điểm duy nhất đó là chuyện gì cũng nhìn một cách quá mức chân thật.

Sau khi Nghị Đình rời đi, Đông Phương Uyển cầm lấy điện thoại bấm số của anh mình, không lâu sau đó, điện thoại được nhận.

"Anh, em hỏi một chuyện hôm nay Vương Đồ Giai và mấy bạn học cũ tới đưa giấy mời, có nói là lúc ở trong nhà chúng ta gặp Cố Gia Minh và Liễu Hoài Sa, là sự thật ư?"

Đông Phương Lộ ở bên kia cười cười, không lâu sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, Đông Phương Uyển mở to hai mắt.

"... Làm sao có thể... Hắn không chết ư? Anh trước kia lập mộ cho hắn, còn nói... Được rồi, mặc kệ thế nào, hắn còn chưa có chết... Bên Ứng gia phản ứng thế nào? Lúc trước Ứng Tử Phong... Ngày hôm qua đã chết, ngay cả Ứng Hải Sinh, Ứng Tử Lam cũng vậy? Trời ơi... Gia Minh làm?"

Đông Phương Lộ nói một số chuyện gì đó, Đông Phương Uyển ngẩn ngơ, há mồm mãi không nói được một lời, qua một lúc sau, ngông ngữ của nàng trở nên lắp bắp.

"... Đùa cái gì mà đùa, em sốt ruột vì hắn... a, không phải là vì... Giản Tố Ngôn mà... Em có hứng thú với chị Tố Ngôn không phải là anh không biết, còn nữa... Còn nữa... Nghị Đình ấy, anh biết đấy, chị Tố Ngôn đã giúp cô ấy rất nhiều, giúp nàng cai nghiện còn cho mượn tiền, mấy năm nay cô ấy cũng kiếm được một chút, vẫn muốn nói câu cám ơn và trả lại tiền, thế nhưng khi đi tìm cô Trương thì cô ấy cũng không biết hiện giờ chị Tố Ngôn ở đâu, chị ấy có liên lạc với Gia Minh, hiện giờ hắn trở về, vậy..."

Tìm được cái cớ, nàng bắt đầu miệng lưỡi lưu loát hẳn lên, trong mưa lớn, có một tia sáng chiếu qua cửa sổ, nàng lập tức im bặt.

"Em nói cái gì..."

Tiếng sấm nổ vang, nàng đứng trước bàn làm việc, duy trì tư thế ngẩn ngơ một lúc, sau đó tay chậm rãi buông tay, loa rơi xuống mặt bàn.

Mưa vẫn rơi như cũ, trong phòng làm việc không có bật đèn, nó cũng tối sầm giống như bầu trời ngoài kia, nàng đứng im trong khung cảnh tối sầm ấy, không lâu sau nàng mới chậm rãi ngồi xuống, động tác vẫn mang sự ưu nhã như cũ, chỉ là cái khí tức ngỡ ngàng kia vẫn còn lưu lại. Những lời nói của anh nàng vẫn quẩn quanh trong đầu.

"... Này! Này, sét đánh phải không? Còn nghe rõ chứ... Mấy năm trước anh đã nói chuyện với hắn, còn tưởng rằng em cũng biết... Giản Tố Ngôn chính là Cố Gia Minh giả trang đấy... Mặc dù không có biện pháp nào kết luận, thế nhưng em và Hứa Nghị Đình chẳng phải là đã gặp Giản Tố Ngôn, toàn bộ đều là Gia Minh... Các em không phải trẻ con nữa, chuyện này không cần thiết giấu các em, không để cho các em tiếp tục bị hắn lừa, ha hả... Alo, em còn nghe không... Anh biết này rất khó tiếp nhận, được rồi, anh cúp máy đây, em cứ suy nghĩ lại... Lúc rảnh rỗi thì trở về nhà một chuyến, chú Phương muốn đi, lúc bên Ứng gia gặp chuyện không may các mặt khác cũng phải lo lắng, nếu như em muốn cố gắng phấn đấu, đây là một cơ hội tốt..."

Điện thoại bị ngắt

Tút ---

***

Nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nhưng thực ra trên đường đi Nhã Hàm không ngủ một chút nào, lười biếng ngồi ở bên cạnh nhìn Gia Minh lái xe, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Đào Đào, hai mẹ con bàn luận xôn xao, tiếng cười của cô bé vô cùng thanh thúy.

Mưa rất lớn, bên ngoài bầu trời âm u, giống như muốn đem toàn bộ thế gian này tẩy rửa một lần, làm cho toàn bộ mọi thứ đều trở nên trong suốt, có một số nơi bật đèn, ánh sáng lung linh, chiếc xe của Nhã Hàm cũng bật đèn, cây cối xanh tươi ướt át, không lâu sau đó, khung cảnh quen thuộc đã hiện lên trong mắt.

Học viện Thánh Tâm lúc này đang là thời gian nghỉ hè, mưa lớn khiến cho cả khu trường vắng ngắt, con đường và khu dân cư xung quanh học viện cũng im lìm.

Trên đường đi đến học viện Thánh Tâm, họ cũng đi qua căn nhà nhỏ mà Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa cùng ở, thực ra hai nơi cách nhau không xa.

Khi Gia Minh còn học cấp 3, bốn người thường xuyên đi lại, sau khi Gia Minh có quan hệ với nàng, thì thường xuyên hơn một chút. Căn nhà của Nhã Hàm vẫn được thường xuyên quét dọn, trông cũng vẫn như cũ.

Tới Thánh Tâm, con đường còn lại chẳng bao xa nữa, khi tới biệt thự, trông cảnh sắc bên ngoài vẫn như cũ, nước mưa đã cọ rửa bên ngoài sạch sẽ.

Khi mở cửa, Nhã Hàm cầm chìa khóa dí mấy lần cũng không vào được vào trong lỗ, khi mở ra thì toàn bộ đều là màu trắng.

"Mẹ nói đây là chỗ Đào Đào sinh đấy."

Cô bé tò mò nhìn vào trong phòng, sau đó hăng hái đi trước, trước đây cô bé cũng tới nơi này, nhưng có lẽ do còn nhỏ tuổi nên thường không nhớ, tuy không có người ở, nhưng nơi này không có nhiều bụi, tất cả vẫn được bày biện giống như mấy năm trước.

"Cứ nửa năm lại tới đây quét dọn một lần..."

Nhã Hàm đi lật những tấm vải che màu trắng, nhẹ giọng nói chuyện, Gia Minh cũng tới nhấc mấy thứ có trọng lượng nặng lên.

Đào Đào thỉnh thoảng đi tới hỗ trợ, thỉnh thoảng ngồi trên sa ***, đấm đấm mấy cái, nhìn mẹ mình hỏi mấy vấn đề đại loại như:

"Mẹ, con sinh ra ở phòng nào."

"... Năm ấy mang thai Đào Đào, tình hình với người nhà rất căng thẳng, đành phải mời một người cô tới chăm sóc... khi Đào Đào được chừng vài tháng, lúc đó nó rất nghịch ngợm... thường hay đá lắm..."

Nói tới chuyện mang thai, trên mặt Nhã Hàm hiện lên sự hạnh phúc:

"Tháng mười hoài thai nhưng lại sinh sớm nửa tháng, đứa nhỏ này... lúc chiều chị cảm thấy mình sắp sinh, gọi điện thoại báo với bác sĩ, lúc bác sĩ tới thì chị đã nằm trong phòng đỡ đẻ rồi, bởi vì sinh dễ dàng cho nên chỉ sau khoảng hai giờ, Đào Đào cất tiếng khóc thật lớn..."

Vừa thu dọn, Nhã Hàm vừa nói chuyện, Đào Đào yên tĩnh mở to mắt lắng nghe, công việc được hoàn thành rất nhanh, hơn mười phút sau căn phòng từ trên xuống dưới đã khôi phục nguyên trạng, Nhã Hàm cầm một đống gối lớn mang tới phòng khách.

Đào Đào ngồi ở trên đống gối mềm, lặng lẽ nói chuyện với con gấu, cô bé đương nhiên không thiếu đồ chơi, nhưng chẳng mấy khi Nhã Hàm mua cho nó đồ chơi lớn gấn ba bốn lần mình thế này, trong lúc nhất thời nó cảm thấy có chút mới mẻ thích thú.

Gia Minh đi ra ngoài mua mấy thứ đồ dùng lặt vặt, sau đó đun nước nóng, bóc hai chiếc chân giò hun khói.

"Buổi trưa không ăn cơm, bây giờ chắc cũng hơi đói."

Tiểu Đào Đào ở đối diện dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn.

Mì ăn tôm không phải là thứ gì quý giá, nhưng do có Nhã Hàm chăm sóc, đương nhiên là cô bé cũng không thường xuyên được ăn.

Nhã Hàm nhìn đôi mắt trong veo của con mình bật cười, sau đó múc cho Đào Đào một bát mì, cô bé cầm cái bát nóng hỏi, hưng phấn đòi ăn.

Ăn nửa bát mì, ngồ nói chuyện với gấu trắng một lúc, cô bé lập tức thiếp đi. Sáng hôm nay cô bé phải theo mẹ mình đi làm, không có gì chơi nên tương đối nhàm chán, lúc này về nhà cũng chẳng có gì chơi, nên sau khi ăn xong cô bé vẫn chọn gấu trắng làm thứ tiêu khiển.

Nhã Hàm ôm con gái đang ngủ say đi vào phòng.

*****

Gia Minh ăn nốt chút mì còn thừa trong bát của Đào Đào, sau đó vào phòng bếp rửa bát, trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hát ru của Nhã Hàm giúp cô bé ngủ ngon hơn.

Tiếng bước chân rất nhỏ, một thân hình quen thuộc dính lên người hắn, hai tay vòng qua trước ngực, ôm lấy hắn, căn phòng vắng lặng.

Hai người đều không nói gì, Gia Minh chậm rãi bỏ bát trở lại, Nhã Hàm cầm lấy hai tay hắn, bảo hắn ôm mình. .

"Tay vẫn còn ướt đấy..."

"Em mặc kệ..."

Thanh âm của Nhã Hàm giống như động đất mà cũng nhẹ như tơ hồng.

"À."

Gia Minh cười cười, dùng khăn lau khô nước trên tay, sau đó mới quay người sang ôm lấy thân hình của nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình.

Mùa đông bốn năm trước, bọn họ cũng thường ngồi với nhau như vậy, Nhã Hàm đắp chăn mỏng, ôm gối nói chuyện với hắn, Gia Minh ôm nàng.

Một lúc sau, Gia Minh mở miệng:

"Mấy năm này... cực khổ cho em rồi?"

"Có Đào Đào em không khổ."

Nhã Hàm kéo cái chăn, cuộn mình rúc vào trong lòng hắn.

"Gầy hơn trước đấy..."

"Nhưng em thường tập luyện."

Nhã Hàm ngửa đầu nhìn hắn:

"Có nhận ra em nặng hơn không?"

"Nhớ rằng trước đây em rất rắn chắc."

Ngón tay luồn qua vạt áo, nhẹ nhàng áp lên da thịt của nàng, bốn năm trước khi da thịt tiếp xúc với nhau rồi, vậy mà bây giờ ngón tay hắn vẫn giống như là que lửa, thân hình Nhã Hàm run rẩy, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhẹ nhàng khoác tay ôm lấy lưng của Gia Minh:

"Con cũng đã sinh rồi, đâu còn giống như trước đây nữa."

"Em dạy Đào Đào rất tốt."

"Đời này em sống vì nó..."

Nàng trầm mặc trong chốc lát:

"Giống như trước đây anh hát cho em nghe vậy, hy vọng có thể nhìn con bé lớn lên, nhìn nó kết hôn, thấy nó hạnh phúc, em muốn sống lâu một chút, dành cho nó tất cả những gì hạnh phúc nhất, hoặc là... ít nhất cũng để nhìn thấy anh. Tuy rằng bệnh không khỏi, nhưng mà lại thường xuyên luyện tập hơn, em không bốc đồng, không khóc trước mặt Đào Đào, đôi khi đến trước mộ của anh khóc một buổi chiều..."

Nàng nhắm hai mắt, đem tay của Gia Minh đặt trên bụng mình, một lúc sau mới nói:

"Đêm hôm anh rời đi... em biết... em ở trên ban công khóc nhìn anh đi..."

"Anh biết..."

"Bốn năm nay quá mệt mỏi rồi, Gia Minh..."

"Anh hiểu... không có chuyện gì nữa đâu..."

Một bên dịu dàng thì thầm, một bên nhẹ nhàng an ủi, Nhã Hàm nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, rúc vào trong lòng Gia Minh nói chuyện, giống như muốn nói tất cả mọi chuyện của trước kia.

"... Sau khi anh đi, em không dám nói với người khác chuyện mình mang thai, em bỏ việc ở học viện Thánh Tâm, chỉ còn cách ở lại đây, không dám trở về nhà..."

"... Lúc cha em biết em mang thai, ổng buộc em phá bỏ Đào Đào, do không lay chuyển được em ổng định dùng biện pháp mạnh, em thiếu chút nữa chết cho ổng xem..."

"... Đào Đào rất ngoan, lúc nhìn thấy nó, cha em không phản đối nữa, cho em trở về nhà, buộc em phải nói ra thân phận của anh..."

"Đào Đào thông minh rất sớm..."

"Sau đó em phải tới công ty làm việc..."

"Đào Đào luôn là khiên chắn cho em..."

"Mỗi sáng sớm em hát cho nó nghe, Đào Đào cũng học nói qua những bài hát này..."

"Có rất nhiều chuyện mệt mỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đào Đào, em cảm thấy mọi chuyện mình làm đều đáng giá..."

Gần tới năm giờ, trong tiếng nỉ non, Nhã Hàm rốt cục cũng ngủ, Gia Minh nhìn thấy trời đã tối sầm, ôm Nhã Hàm tới phòng ngủ, đặt nàng nằm trên giường, đắp chăn mỏng, hắn ngồi bên cạnh nhìn cô gái ngủ say, sau đó đứng dậy rời đi.

Khi đi qua phòng ngủ bên cạnh, thấy Đào Đào vẫn ôm gấu trắng ngủ say, cô bé ngủ rất ngon, điểm này giống mẹ.

Đây là con gái của hắn, là con gái do hắn và Nhã Hàm sinh ra, nghĩ tới điểm này, trong lòng hiện lên tâm tình xa lạ, có cảm giác không thực cho lắm.

Cho dù như thế nào, hắn cũng không ngờ mình đã làm cha, hắn mong gặp lại Nhã Hàm, nhưng khi biết có sự tồn tại của cô bé, hắn vẫn cảm thấy một chút luống cuống.

Trẻ con thường có chút phiền phức, không phải là hắn không biết thương yêu, mà trước đây hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, trẻ con giống như là một tờ giấy trắng, mình có trách nhiệm với nó, nhưng mà những kinh nghiệm của hắn lại không dùng được trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Cái hắn muốn là nàng và cô bé này phải được hạnh phúc.

"Không có cách nào cả, loại chuyện này..."

Hắn nghĩ một lúc, rốt cục thở dài, thì thào tự nói:

"Có khó khăn thì phải vượt qua..."

Nhân quả thường là như vậy...

Không muốn đã quấy rầy Đào Đào ngủ, cũng không muốn vì chuyện này mà khổ não, Gia Minh rời khỏi phòng, bắt đầu thu xếp một số việc trong nhà, tuy rằng ghế, giường, tủ, thiết bị điện đều dùng được, nhưng rất nhiều thứ không thể qua loa, ví như toilet, phòng tắm, ga ra...

Đại khái là sau khoảng nửa giờ, hắn cầm mấy thứ chuẩn bị đi tới phòng chứa đồ ở lầu hai, nhưng lại đột nhiên nhận ra, trong phòng của Nhã Hàm dường như có độn tĩnh rất nhỏ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy ở trên giường, thân hình Nhã Hàm đang run rẩy, hai hàng lông mày nhíu chặt, cũng không biết là gặp ác mộng gì thì nàng đang vùi mặt vào gối khóc nức nở.

Hắn nhìn thấy vậy đi xuống dưới định cất đồ xong thì mới quay lên, nhưng Nhã Hàm lại gọi một tiếng:

"Gia Minh!"

Nhã Hàm từ trong phòng lao ra, thanh âm của nàng rất lớn, ánh mắt lo lắng, trên mặt toàn là mồ hôi, nàng nhìn xung quanh vài lần không thấy Gia Minh đâu, hô hấp nàng trở nên dồn dập, thần tình ngỡ ngàng, lao nhanh về phía cửa lớn của biệt thự.

Gia Minh sững sờ, hắn hầu như có thể nghe thấy tiếng la, tiếng khóc của Nhã Hàm, nàng đang gọi tên mình, mình đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng không thấy mình, cứ khóc cứ chạy cứ tìm kiếm, nàng định lao ra khỏi nhà, tới trước trời mưa mới dừng lại.

Nàng quay lại, chắc là định lấy áo mưa, khi tới cầu thang muốn đi lên mới đột nhiên đứng lại, nhìn hắn.

Gia Minh bỗng nhiên hiểu được, cái đêm tuyết rơi bốn năm trước khi hắn rời đi, nàng ở trên ban công nhìn mình, có lẽ nàng muốn đuổi theo nhưng mà đuổi không kịp, chỉ còn cách khóc thầm.

Trước giờ nàng luốn tự trấn áp tâm tình mình, hôm nay gặp mặt mới tháo bung tất cả, hóa ra chuyện này gây áp lực mạnh với nàng vô cùng.

Nàng đứng ở trước cầu thang, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra hiện thực và mộng ảo khác nhau, nàng thấy bóng người trước mặt, đưa tay lau nước mắt và mồ hôi, lại nhéo ngực mình.

Sau một lúc, nàng mới a một tiếng tươi cười, ủy khuất và đau đớn ùa tới, nàng quỳ xuống đất "ha ha..." đau thương khóc thành tiếng, hiện giờ không còn cách nào kiềm chế được nữa.

Chậm rãi đi tới, Gia Minh ôm chặt lấy nàng.

"Không có chuyện gì nữa, anh đã trở về, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."

"Đừng bỏ em mà đi..."

Tiếng khóc buồn bã như xuyên thấu vào linh hồn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-475)