← Ch.448 | Ch.450 → |
Khi tỉnh dậy thì trời đang mưa
Mùa hè rất ít có cơn mưa nào yên tĩnh như thế này, nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống tạo nên những tiếng vang tí tách, giọt nước mưa giống như đang buông mành ngoài hành lang, lúc nàng mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào làm bừng sáng căn phòng.
Trong phòng có mùi máu tanh, và nồng hơn là mùi thuốc đông y, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cánh tay trái đã có thạch cao cố định, nơi đó truyền tới cảm giác tê dại, chắc là hiệu quả của thuốc tê vẫn còn chưa hết, nàng im lặng nhìn lên trần nhà.
Vẫn còn... sống ư...
Tinh thần của nàng vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái hoảng hốt, loáng tháng nàng nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa, nàng nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi rã rời giống như bụi bặm bám khắp nơi, như có như không, nhẹ nhàng mà nặng nề vô cùng.
Sau đó, "xôn xao" một thanh âm vang lên, có người kéo cửa ra, ánh sáng chiếu vào người nọ làm không khí rung động:
"Đã làm phiền cô rồi."
Tiếng Nhật này giống như có cái gì đó bén nhọn đâm vào trái tim nàng, khiến cho nó co rụt lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nàng hầu như có thể cảm nhận được da mình như co lại, cảm giác đau đớn trở thành nhỏ bé không đáng kể, bóng người mà nàng nhớ nhung bốn năm nay, bây giờ lại xuất hiện trước mặt.
Một tay đặt lên trán của nàng, nàng nghe thấy người kia đang nói:
"Đã tỉnh rồi à?"
Giống như là một tiểu cô nương lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, thật lâu nàng mới dám mở hai mắt rụt đầu lại:
"... Ừ."
Cuộc đời luôn thay đổi, một cô nhóc lớn lên ở Nhật Bản, vừa trầm mặc ít lời lại vừa không giao lưu với người khác, tuy rằng khi còn ở Giang Hải đã giúp nàng biết nhiều tiếng Hán, nhưng trên đối với văn học, Huân vẫn không tính là xuất sắc, dù sao ngôn ngữ không thể dùng thiên phú để bù đắp được.
Tiếng mưa rơi kéo dài, buổi sáng trời mưa rất yên tĩnh nhưng buổi chiều lại trở nên cuồng bạo, sắc trời âm u giống như là sắp đêm tới nơi.
Căn phòng nhỏ vẫn còn tiếng mưa rơi vô tận, nàng nằm ở trên giường, chậm rãi đếm hạt mưa rơi.
Chỉ cần nàng cố gắng nghiêng đầu là sẽ nhìn thấy một người đang ngồi dưới ánh sáng vàng vọt ở cửa, Gia Minh đang ở đó giống như là bốn năm trước, hắn chỉ ngồi đọc truyện tranh.
Nếu cứ giữ nguyên một tư thế sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ cần nàng nhìn vào trong bóng tối một giây thôi, nàng sẽ nghi ngờ, nghi ngờ giờ khắc này là thật. Dưới ánh sáng nhìn thiếu niên đọc truyện, nàng còn đang phân vân không biết cơn mưa lớn ngoài kia là thật hay ảo nữa.
Không biết có phải 4 năm nay nàng quá nhớ mà sinh ra ảo giác hay không, hay đó chỉ là một đoạn ký ức trân quý ngắn ngủi.
Cho dù như thế nào, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng luôn có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ mà nàng đưa tay ra cũng khó nắm chắc được.
Nàng không quan tâm đâu là chân tướng đâu là nguyên nhân, đôi khi nàng còn nghĩ không biết mình đã chết hay chưa, nếu chết rồi mà được sống cuộc sống như thế này thì có chết hay không, thực hay mộng đều không quan trọng.
Nàng chỉ muốn không ngừng xác nhận, cứ quay đầu lại là nàng lại thấy thiếu niên kia đang ngồi đó đọc sách, làm bạn với nàng.
Thậm chí nàng còn tưởng tượng, giấc mơ bên ngoài cứ kéo dài che phủ cả thế giới này đi, chỉ có căn phòng này trôi trên đại dương mênh mông.
Chỉ cần hắn ở bên cửa đọc sách, nàng nằm ở trên giường nhìn hắn, cho dù là 4 ngày, 4 năm hay bao nhiêu đi chăng nữa, nàng cũng nguyện ý đánh đổi.
Đôi khi chỉ cần ngẫm lại là nàng có thể thỏa mãn giống như là chuột có gạo để sống qua mùa đông khắc nghiệt.
Đương nhiên, mỗi khi nàng khó khăn nghiêng đầu qua, Gia Minh cũng sẽ liếc mắt nhìn sang bên này, xác nhận xem có chuyện gì hay không, sau đó hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Nàng đôi khi gật đầu, đôi khi lắc đầu, từ buổi sáng đến buổi trưa thay đổi hai lần truyền dịch, bị Gia Minh ôm đi WC một lần, thương thế trên người đối với người bình thường mà nói là nặng, nhưng đối với những người như nàng mà nói tuy rằng vô cùng thảm liệt nhưng không nguy hiểm tới tính mạng là không phiền phức, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể hồi phục lại như xưa, không để lại nhiều di chứng cho mai sau.
"Ngày mai để cho bọn họ tìm một người tới giúp một chút, những thứ khác không nói làm gì nhưng mà cái nhu cầu tám rửa, tôi giúp cô cả thì không tiện cho lắm."
Lúc này một nửa người của Huân là được bôi thạch cao, tuy rằng hoạt động bất tiện nhưng cũng không tới mức cởi quần áo cũng cần Gia Minh hỗ trợ, Huân đối với việc này cũng không thèm để ý, nhưng ngẫm lại thì cũng nên để Gia Minh yên tâm nên gật đầu "ừ" một câu.
Gia Minh xem truyện tranh, chỉ chốc lát sau đã ngẩng đầu lên nói:
"Cái tường bên kia xảy ra chuyện gì? Hình như là mới được xây dựng lại."
"Là... Văn Thái Lang..."
"À..."
Văn Thái Lang và Huân có khúc mắc Gia Minh cũng biết từ trước, sau một lúc hắn lại lắc đầu cười cười:
"Đã nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn theo đuổi một cô bé thực không dễ dàng..."
"Tôi đã nói với hắn... là đừng có theo đuổi nữa..."
"A..."
Buổi chiều tiếng mưa rơi rất to, trong phòng thỉnh thoảng vang lên những cuộc đối thoại bình thản, nàng đã phải cố gắng lắm mới thốt ra được câu nói "bao giờ lão sư về.", Gia Minh nói là có chuyện nên tạm thời ở lại nơi này một thời gian ngắn.
Nghe thấy vậy nàng hơi yên lòng hỏi tình hình của Linh Tĩnh, Sa Sa, Giang Hải, nàng có mấy lời muốn nói nhưng lúc này nói không nên lời, Gia Minh bảo nàng ngủ và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nhưng nàng nhắm mắt không lâu sau thì lại mở ra để xác nhận xem Gia Minh còn ở đó hay không.
Ban đêm Gia Minh đến Nguyệt Trì gia cầm cơm nước trở về ăn, Huân mới giải phẫu ngày đầu tiên nên không thích hợp ăn cơm, đến buổi tối, Gia Minh đem cái TV bốn năm trước ra xem nhưng không ngờ nó đã bị hỏng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem ra sửa chữa, lau bụi, sau khi dùng máy sấy một hồi thì nó lại lên hình.
Tối hôm đó, hai người ở trong phòng xem một bộ phim sau đó thì đi ngủ.
Một buổi tối Gia Minh rời giường bốn lần, thay dịch, đưa nước uống, ôm nàng đến WC.
Vài ngày sau, Gia Minh vẫn ở nơi này.
Đối với việc Bùi La Gia khơi mào sự kiện lần này thì chuyện xử lý như thế nào lại là cả một quá trình, Nguyệt Trì gia mấy ngày nay đều bận rộn vô cùng, nhưng dù sao bọn họ cũng là người chiếm tiện nghi.
Ở phương diện chính trị, Thanh Xuyên Bình Thứ đã lợi dụng việc Huân đem tới chứng cứ để chèn ép đối thủ của mình, dấy lên một hồi phong ba ồn ào.
Đối với việc này Gia Minh cũng không thèm để ý, hôm sau Nguyệt Trì gia sắp xếp một bác sĩ nữ tới chăm sóc cho Huân, việc hắn cần làm là xem truyện tranh, khi nào chán quá thì ra ngoài đi shopping, lúc này hắn đã trở thành một nhân vật truyền kỳ ở Nguyệt Trì gia, người đủ tư cách nói chuyện với hắn hầu như không có.
Tuy rằng có một số người có bối phận nhỏ hơn đám người Văn Thái Lang, Huân nhìn thấy hắn vẫn còn là thiếu niên, nên nửa ngờ nửa tin với truyền thuyết này, nhưng lại không có ai có can đảm tìm hiểu.
Dù sao họ cũng không trải qua chuyện giết Ngự Thủ Thương kia, bọn họ cũng không thấy lực lượng mà Huân biểu hiện ra bên ngoài, Huân còn sống, có người nói Huân vô cùng thích người này, bọn họ cũng không dám trêu chọc vào cô gái chẳng quan tâm tới thể diện của ai trong gia tộc này.
*****
Nhưng mà cô gái Nakamura được phân công tới chăm sóc Huân lại cảm thấy khác, trước đây nàng chính là bác sĩ của Nguyệt Trì gia, trải qua mấy ngày chăm sóc, nàng thấy hắn chỉ xem truyện tranh —— hơn nữa còn là truyện tranh con gái —— ban đầu nàng cũng có chút sợ hãi và cảnh giác với người thiếu niên này.
Nhưng khi thấy Huân và Gia Minh trò chuyện vài câu, nàng thấy hắn khác trong lời đồn, chẳng thấy hắn ghê gớm chút nào, chỉ là một thiếu niên vô hại.
Mỗi ngày hắn chỉ ngồi xem truyện tranh con gái, đây là những truyện tranh mà bốn năm trước Huân mua, nàng cũng chẳng nghiên cứu sâu về mặt này, cứ chạy tới quán truyện tranh nhìn thấy cuốn nào đẹp thì mua.
Ông chủ quán đương nhiên là đề cử cho nàng một đống lớn truyện thiếu nữ, Gia Minh dùng hai ba ngày nhẫn nhục chịu đựng xem xong đống truyện tranh này, đồng thời giúp Huân thu dọn những đồ vật linh tinh trong ngăn kéo, lôi mấy cuốn tạp chí ra đọc, hoặc ra ngoài Nguyệt Trì gia mua một số truyện mới.
Nguyệt Trì gia gần đây chia làm hai bộ phận nội ngoại, nội bộ lấy những khu nhà cũ làm hạch tâm, khu ngoại bộ lớn hơn khu nhà cũ nhưng lại do những người không tham gia vào sự vụ trong tộc, hoặc thân thích của nhân viên tập đoàn dệt may Trì Anh tới ở.
Nơi này có cửa hàng, và nhiều thứ khác, hiệu sách kia cũng cho mượn miễn phí, lấy danh nghĩa của Huân ra mượn đương nhiên có thể mượn vĩnh cửu.
Gia Minh dành hẳn một buổi trưa ra tìm một đống sách, tạp chí các loại trở về xem.
Tới ngày thứ năm, trên đường trở lại khu nhà cũ, hắn vô tình gặp mặt đám người Nguyệt Trì Chính Không, Thanh Xuyên Bình Thứ. :
Trên thực tế với tính cách của Gia Minh, người của Nguyệt Trì gia hiện nay không ai dám tiếp cận bởi vì sợ làm hỏng mối quan hệ.
Năm ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện, một số người của Nguyệt Trì gia đã từng thông qua bác sĩ muốn uyển chuyển biểu đạt ý muốn gặp mặt nói chuyện nhưng Gia Minh lại cự tuyệt, cách nói chuyện như cứ như là vui đùa vậy.
Cách biểu đạt này không chính thức, bởi nếu chính thức thì cơ hội chỉ có một lần.
Mấy ngày nay thông qua bác sĩ Nakamura, bọn họ đã cảm thấy việc vô tình gặp nhau nói chuyện thì sẽ tự nhiên hơn một chút.
Vì vậy, khi Thanh Xuyên Bình Thứ trở lại Nguyệt Trì gia, Nguyệt Trì Chính Không cũng nắm chặt cơ hội, hắn tranh thủ đi dạo, sau đó "vô tình" gặp Gia Minh.
Thấy một đống người đi tới Gia Minh ngẩng đầu, sau đó tự giác tránh sang con đường bên cạnh, nhưng khi Nguyệt Trì Chính Không chủ động chào hỏi, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu cười cười, dùng tiếng Nhật nói:
"Nguyệt Trì tiên sinh ăn cơm chưa?"
"Ách..."
Thấy câu hỏi thăm hơi ân cần làm cho Nguyệt Trì Chính Không ngẩn người, hơi sửng sốt sau đó cười trả lời một câu, rồi giới thiệu Thanh Xuyên Bình Thứ, hỏi những chuyện có quan hệ tới Huân, Thanh Xuyên Bình Thứ đại khái cũng tham dự vào cuộc nói chuyện này.
"Cố tiên sinh thật sự là người Trung Quốc?"
"Đúng vậy."
"Hiếm khi thấy người Trung Quốc nói tiếng Nhật."
"Đến Nhật Bản giết người sẽ có tác dụng rất lớn."
"Á... Ha hả..."
Thanh Xuyên Bình Thứ cười tủm tỉm.
"..."
Hai bên cứ cười cười với nhau, Gia Minh cúi đầu lật cuốn truyện sang một trang mới, rồi cáo từ rời đi, đám người Nguyệt Trì Chính Không nhìn theo bóng lưng hắn một lúc rồi cũng cất bước.
Mỗi khi không yên lòng hoặc là gặp những người không muốn tiếp xúc, ác ý tiềm tàng trong lòng Gia Minh lại xuất hiện, Thanh Xuyên Bình Thứ tự nhiên là mong muốn Gia Minh chiếu cố Nguyệt Trì, chỉ điểm một chút đối với tập đoàn và con đường chính trị của hắn.
Nhưng mà trải qua cuộc nói chuyện, họ hiểu là Gia Minh không có tâm tư trong việc này, nói chuyện với mình chẳng qua chỉ là nể mặt Huân mà thôi, muốn hắn hợp tác đại khái là không thể nào.
Trên thực tế bọn họ cũng rất may mắn, nếu không làm bạn hoặc bình thường với Gia Minh, thì chắc chắn hắn sẽ coi là địch nhân.
Bị thương động tới xương cốt phải mất trăm ngày, nhưng đây là đối với người bình thường, đối với Huân mà nói, lúc này nàng đã có thể rời giường hoạt động, một chân và một tay trên tuy rằng còn dán thạch cao, nhưng đã có thể dựa vào xe lăn hoặc nạng miễn cưỡng hành động.
Mấy ngày tiếp theo, nhiều người trong Nguyệt Trì gia đã có thể nhìn thấy Huân xuất hiện ở bên ngoài.
Buổi sáng, Gia Minh thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí trong lành, đối với tình trạng hiện giờ của hắn, việc rèn luyện không mang nhiều ý nghĩa.
Mùa hạ có sương mù, phong cảnh tự nhiên của Nguyệt Trì gia ở đây được giữ gìn rất tốt, đôi khi hắn lên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, đôi khi lại ở trên đường nhỏ của Nguyệt Trì gia dạo chơi, đôi khi ngồi trên ghế ở sân tập nhìn đám thiếu niên luyện tập, điều này khiến cho đám tiểu tử trong đó vô cùng khẩn trương, Gia Minh cũng không xoi mói và đánh giá gì cả.
Có thời gian Huân thấy Gia Minh đi ra ngoài, liền ngồi xe lăn theo sau, nàng không cần bác sĩ Nakamura đi theo, một tay thúc bánh xe chậm rãi đi lại, trông nàng vẫn còn mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt luân, tuy sắc mặt lạnh lùng khôn cười gì nhưng giọng nói đã thân thiết hơn trước không ít, rất nhiều người được bắt chuyện với nàng đã trở nên lắp bắp.
Văn Thái Lang thay nàng đẩy xe đi tìm Gia Minh một lần, sau khi tìm được, Huân lời nói cảm ơn, Văn Thái Lang xoay người đi, chắc là trong lòng hắn lúc này đang đau khổ vô cùng.
Tối đến Gia Minh lại đẩy xe giúp nàng ra ngoài dạo một vòng, ở trước mặt Huân, Gia Minh lười tìm những câu chuyện kiểu như bạn bè gì đó để nói, Huân cũng không phải là người nói nhiều, Gia Minh ở lại Nhật Bản muốn làm những thứ gì, nàng không muốn biết, chỉ cần ở bên cạnh hắn là nàng rất vui vẻ. Đương nhiên, bốn năm này đã khiến lòng nàng thấp thỏm, có mấy lời muốn nói nhưng mỗi lần ở trước mặt Gia Minh thì không cách nào nói ra được.
Thời gian tới nên như thế nào bây giờ...
"Chớ suy nghĩ lung tung, tôi cũng thích cô..."
Thỉnh thoảng một vài buổi tối, Huân ôm gấu trúc ngồi nhìn sao trắng, cũng vì lo nghĩ được mất mà miên man...
Gia Minh tới đây được đã 14 ngày, lúc này Huân đã có thể rời xe lăn tự bước đi, tối hôm đó Linh Tĩnh, Sa Sa gọi điện thoại, lại nhận được tin tức trong máy vi tính, Gia Minh mới nói mục đích tới đây của mình với Huân.
"Ngày mai tôi muốn tới Hokkaido."
"Ách, lão sư... Còn trở lại không?"
"Không trở lại, lần này tới đây có hai mục đích, một là chuyện của cô, hai là gặp một người, chuyện của cô đã xong rồi, lúc gặp hắn xong tôi cần phải trở về..."
"Ừ..."
Huân cúi đầu, ánh mắt cay xè, sau một lát đại khái là nàng cho rằng phản ứng như vậy không lễ phép, ngẩng đầu lên hỏi:
"Lão sư muốn gặp ai vậy?"
Ai chẳng biết nàng không có hứng thú với điều này.
"Nguyên Lại Triêu Sang."
"Ừ."
Giống như nghe được một cái tên chẳng đáng nhắc tới, Huân không yên lòng gật đầu, trong phòng an tĩnh lại, Gia Minh cầm lấy chén nước trái cây trước mặt uống một ngụm, sau một lát mới nói:
"Còn có một việc nữa."
"Ừ..."
"Trước đây cô mong muốn tôi dạy cho cô gì đó, là muốn ở trước mặt bố mình chứng minh năng lực bản thân, hiện giờ đại khái cô cũng làm được rồi, đối với Nguyệt Trì gia cô cũng không có sự yêu thích gì mấy, a, so với tôi chắc còn xa lạ hơn, vì tôi thấy khoảng thời gian ở học viện Thánh Tâm trước kia rất tốt.
"Trước khi rời đi, tôi đã từng nói chuyện với Linh Tĩnh, là sẽ mở phòng khám bệnh ngoại khoa, chuyên chấn thương chỉnh hình, Linh Tĩnh thích đàn dương cầm, Sa Sa nói là có thể hỗ trợ, nhưng mà nàng không có tâm tình gì cả, không đảm đương nổi chức vụ y tá, nếu như không có người giúp tôi sẽ rất bận. Tiền lương không đáng bao nhiêu, cũng không kích thích như làm sát thủ, chỉ khác là yên ổn một chút, cô có thể suy nghĩ..."
"Ừ..."
Vẫn yên lặng như cũ.
Sau một lát, Huân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Gia Minh đã long lanh muốn khóc...
Đêm hôm đó, Gia Minh không đọc truyện tranh nữa, lúc chuẩn bị ngủ hắn khẽ thở dài:
"Kiểu này... có thể... tiết kiệm được một khoản tiền rồi..."
← Ch. 448 | Ch. 450 → |