Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Ẩn Sát - Chương 462

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 462: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Phòng khám nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Phòng khám nhỏ nằm ở tiểu khu gần ngã tư đường, mấy năm trước khi khu vực này còn chưa phát triển thì nó đã nằm tại chổ này. Những năm này thành thị phát triển, xung quanh dựng lên toàn là nhà cao cấp, hình thành 1 mản lớn các biệt thự tự thành 1 khu vực sang trọng cao cấp, bởi vì quy hoạch rất tốt nên chung quanh ko có các con phố kinh doanh buôn bán ồn ào náo nhiệt, nhưng từng cái nhà lầu sang trọng cũng đều tu trang mặt tiền thành các cửa hàng sang trọng tinh mỹ, đúng là khu vực tất đất tất vàng, ngay ngã tư đường chân chính đúng là khu vực hoàng kim. Phòng khám nhỏ chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, xung quanh toàn nhà cao cấp sang trọng mà phòng khám lại có lối kiến trúc mái bằng cũ kỹ thì đúng thực có chút phong thái "khoe khoan" kiểu "hạc giữa bầy gà". Đương nhiên, có lẽ mặt khác nhìn vào sẽ càng thêm chuẩn xác.

Cứ cho là nhà mái bằng chỉ có 1 tầng, nhưng bên trong phòng khám nhỏ ko hề có dáng vẽ quê mùa, mấy năm trước qua 1 lần tu trang, nó đã là 1 kiến trúc xinh đẹp nhất với các nhà xung quanh. Phụ cận là bóng cây xum xêu dọc con đường cho người đi bộ, tán cây vào mùa hè xanh tươi mát mẻ, cùng phòng khám nhỏ như hòa vào 1 thể, màu sắc tường ngoài màu hồng trắng giao thoa, bên ngoài cửa phòng khám là 1 vườn hoa, nhìn tổng thể phòng khám dc thiết kế theo kiểu trang nhã ko hề mang tính rêu rao, thông thoáng 4 phía. Mặt tiền phòng khám là thủy tinh trong suốt, luôn luôn sạch sẽ sáng bóng, lúc nào cũng có thể nhìn rõ cảnh bên ngoài. Mặt khác tường, cửa sổ, cửa chính sơn màu 3 màu trắng sữa, da cam, xanh lam làm cho người nhìn cảm giác tươi mát, thoáng đãng và tràn trề sức sống.

Phòng khám nhỏ và thảm thực vật xung quanh như hòa làm 1 thể, lan can trên sân thượng là 1 vòng thủy tinh trong suốt, càng làm cho sân thượng giống 1 quan cảnh đài (đài ngắm cảnh), có đôi khi thấy bác sĩ, hộ sĩ kiêm y tá, cùng bằng hữu của họ ở trên sân thượng này ăn đồ nướng, phơi nắng các loại. Càng ngày phòng khám càng giống 1 khu rừng tách biệt, cảm giác khác hẳn với thành thị phồn hoa xung quanh, giống như 1 hoa viên bí mật trong lòng đô thị. Phòng khám này nguyên bản chỉ muốn cảm giác trang nhã, thoáng mát vào mùa hè, nhưng tới hiện tại, ngược lại càng thêm bị hoàn cảnh chung quanh cô lập.

Nếu như là lần đầu tiên đi ngang qua, ko chú ý tới biển hiệu phòng khám trước cửa, đại đễ sẽ cho rằng đây là 1 quán caffe sân cao cấp, hoặc phòng ăn, hoặc giả là 1 phòng trưng bày các tác phẩm nghệ thuật cao nhã. Đối với cảm nhận như vậy của người ngoài, chủ nhân cũng là bất đắc dĩ, còn có chút ủy khuất. Hồi trước tu trang lại chỉ là muốn có cảm giác tự nhiên, nhưng bởi vì cảnh vật xung quanh biến hóa quá nhanh nên cảm giác này mới càng thêm nổi bật sâu sắc. Mà cho dù có chú ý đến biển hiệu phòng khám, thì ấn tượng đầu tiên của mọi người là hơn phân nữa chủ nhân có mục đích nâng giá trị của phòng khám. Nhưng mà cái này cũng ko phải, nó chỉ là đại loại giống như 1 bác sĩ muốn mở phòng khám nhỏ ở khu bình dân, thu nhập thực tế tốt hơn ở bệnh viện. Thậm chí bới vì bác sĩ ngồi xem bệnh quá trẻ nên danh tiếng phòng khám cũng ko xem là quá tốt.

Mark trong Tư Bản luận đã nói: "nếu có 10% lợi nhuận sẽ làm người điên cuồng, có 50% lợi nhuận sẽ làm người liều lĩnh, 100% lợi nhuận khả dĩ làm người ta bất chấp sống chết, nếu như có 300% lợi nhuận, các nhà tư bản có thể chà đạp hết mọi luật lệ của thế gian".

Chiếm giữ mảnh đất cực tốt ngay giao lộ, cư nhiên lại là 1 phòng khám nhỏ, mấy năm qua tự nhiên là cũng bị người ngấp nghé. Lúc trước thường cách 1 đoạn thời gian là có đại biểu của công ty bất động sản ghé thăm, hoặc già là bọn tiểu lưu manh, côn đồ đến viến. Bất quá 7 8 năm gần đây, tuy xung quanh đều đang thay đổi, phòng khám lợi nhuận cũng ko cao, nhưng nó cứ mãi sừng sững chổ này, tựa như 1 hộ ngoan cố ko chịu cưỡng chế giải tỏa.

Mấy năm nay hoàn cảnh chung quanh ngày càng tốt, hiện nay giá đất càng ngày càng đắt đỏ, ngược lại những gia hỏa có gan đến quấy nhiễu làm phiền tuyệt ko có, bất quá...hài...một số người có mục đích khác trái lại chưa bao giờ từng thiếu.

Thời gian là 8h tối, đèn đường trên phố sáng tỏ, các cửa hàng sang trọng ven đường càng thêm rực rỡ muôn màu, bên đường nhiều người cơm tối xong ra ngoài tản bộ tốp 5 tốp 3, đường phố phụ cận xe cộ ko nhiều, cảnh vật thông thoáng, đây cũng là cảm giác tiêu chuẩn của khu dân cư. Trước cửa phòng khám, 1 người trung niên mặt âu phục sang trọng xem ra có vẽ là 1 nhân sĩ thành công, đang nổ lực làm sao ước hẹn với hộ sĩ của phòng khám, như vậy mà nói lại bị người cự tuyệt...sau đó ...hắn ko cam chịu quất quýt chặt lấy, hoặc cũng có thể nói là lưu luyến ko muốn rời xa. Bất quá với cô gái tên Nguyệt Trì Huân này, người Nhật, là hộ sĩ tại phòng khám thì đây cũng ko phải là lần đầu tiên.

Phòng khám này ở đây đã vài năm, ko thiếu nhất chính là đủ loại nam nhân đến đây lân la làm quen nhầm tán gái, có người tương đối "thân sĩ", tốn vài tháng tặng hoa, hẹn hò này nọ khá công phu, có người thì lãng mạn kéo đến cả xe hoa hồng thiếu chút nữa đem cửa lớn của phòng khám che lấp hết, có người thậm chí nóng nảy, trực tiếp kêu huynh gọi đệ qua.... uy hiếm đối phương cùng hắn yêu đương, có người lại quanh co vòng vèo, giả bộ cảm mạo để lấy cớ chạy qua tán gái...

Nói thẳng ra, bất luận là phương thức theo đuổi thế nào, cuối cùng cũng chỉ nhận dc thái độ đàm đạm mà lễ phép cự tuyệt. Thiếu nữ ngay cả bằng hữu bình thường cũng ko chịu kết giao, ngoài bệnh nhân đến phòng khám còn ôn nhu nói mấy câu "bệnh tình tốt?", cố thể dc duy nhất chỉ là vài hồi đáp dc công thức hóa mà thôi. Nếu như là tỏ tình, thì hồi đáp càng thêm đơn giản: "thật xin lỗi, ta có người yêu...". Những lời này của nàng đúng như đã khẳng định, cũng có thể từ nụ cười của nàng dc cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt. Nếu như yêu cầu bổ sung, đại khái là thêm 1 câu: "ta rất yêu hắn, ko nghĩ tới dù hắn chán ghét ta, cảm ơn...". Cách nói này có phần quá mức thẳng thắng khiến người ta phải xấu hổ, nhưng nàng là người Nhật, khả dĩ cũng có thể lý giải...Đến mức những người khác nói: "chí ít chúng ta cũng có thể làm bằng hữu..." nhưng cũng đều bị bỏ qua ko để ý, làm chết hẳn tâm tư mờ ám với cô gái.

Trong phòng khám cũng thường xuất hiện 1 số người ngoại lệ...1 cô gái khác tên gọi là Sa Sa cũng thường bị người ta theo đuổi, bất quá nàng ko phải ngày nào cũng đến phòng khám, vẫn hay...trình độ so ra vẫn kém cảm giác dc hoan nghênh của cô gái Nhật Bản thường trú ở phòng khám. Đến mức bác sĩ trẻ tuổi chủ phòng khám cũng thờ ơ vô lương, thấy nữ hài tử trong phòng khám bị dây dưa, cho đến bây giờ vẫn ý đồ xấu xa ở 1 bên bàng quan, thậm chí cùng vài người quen đùa giỡn đại loại "người này kiên trì dc bao lâu rồi bỏ cuộc...".

Cái này...thầy thuốc trẻ tuổi đúng là quái ác, lại lấy việc nhân viên bị quáy nhiễu làm thú vị đi đánh cuộc, hắn cũng trơ mặt mo nhận lấy điểm tâm vì tán gái mà người ta mới đưa đến, một bên lén lút ăn uống, thậm chí cùng người quen chia sẽ, cũng ko đưa Huân nếm thử. Mà bởi vì hầu như ngày nào cũng có người tặng hoa đến, phòng khám tiện thể bổ sung thêm 1 cửa hàng nho nhỏ, chưa bao giờ thiếu hoa để bán, lại ko cần nhập hàng.

Những lúc rãnh rổi ko có việc gì, thương thường có thể thấy hắn cùng Huân hứng trí bừng bừng, ngồi dưới ánh nắng ấm áp đem những bó hoa người khác đưa tới chia nhỏ ra rồi cắt tỉa, sau đó là tình cảnh cửa hàng dc thêm vào vài lẳng hoa chờ bán. Huân cũng tuyệt ko tức giận, ngồi chổ đó cùng bác sĩ bao bó lẵng hoa, thậm chí thần sắc còn hạnh phúc thỏa mãn. Chỉ cần là cự tuyệt lần đầu.... sau đó vẫn ko chịu nghe tiếp tục tặng hoa thì đều ko khách khí nhận lấy, nếu như ko có thời gian để đống gói lại 1 lần nữa, thì tiện tay quăng cái thiệp chúc mừng, dán cái nhãn giá khá thấp rồi quăng lên quầy bán hoa trước cửa phòng khám.

Lấy hoa những người theo đuổi bán kiếm thêm tiền trợ cấp sinh hoạt...hành động như vậy nếu như ko khéo bị những người theo đuổi nhìn thấy, đoán chừng sẽ ngất tại chổ, có lẽ đem Huân trở thành ác ma chà đạp nhân tâm cũng ko biết chừng.

Mặt khác vị bác sĩ trẻ tuổi, chủ nhân phòng khám tên Cố Gia Minh, cũng đồng dạng là ác ma nội tâm xấu xa ác liệt, bởi vì nguyên nhân quá nhàm chán...thành ra có thú vui quái ác ko có thuốc chữa. Nhưng nếu như có chút tiếp xúc thì có lẽ lý giải dc nam tử nhàm chán này dĩ nhiên là đã kết hôn. Mà 1 nữa khác của hắn, tiểu thê tử tên gọi Diệp Linh Tĩnh có thể nói là mẫu người vợ điển hình, trẻ tuổi xinh đẹp, rất khó tưởng tượng nàng đã là mẹ của 1 đứa bé 8 tuổi. Nàng là 1 bật thầy diễn tấu dương cầm xuất sắc, có khí chất rất ưu nhã, đồng thời cũng giống như các cô gái trẻ khác, ko thiếu sự dí dõm cùng sức sống. Nhưng quan trọng nhất là, đối với ngoại nhân mà nói, nàng có người chồng khuyết thiếu nghiêm trọng đạo đức cùng lương tri...hoặc có thể nói...cái này.... là 1 gia đình nhỏ khuyết thiếu đạo đức và lương tri....

Mấy năm trước nàng từng nghĩ qua tìm cho Huân 1 nam tử xuất sắc làm đối tượng. bất quá mấy năm gần đây nàng cũng đã lý giải, hiểu đại khái sự tình. Đối với chuyện chồng mình vô lương bàng quan trước việc Huân bị phiền nhiễu làm nàng nhiều ít có chút bất đắc dĩ, để thỏa đáng nàng cũng vì Huân mà ngăn cản 1 ít phiền não vô vị. Tỷ như hiện tại, nàng cùng Huân diễn kịch với vị nhân sĩ thành công trước cửa.

"Trên thực tế, Huân sợ rằng kh1o có thể tiếp nhận người theo đuổi...nàng đã có...uhm...người yêu...vậy nên đại khái..."

Mai mối duyên lành thì dễ làm, nhưng khuyên bảo duyên "xấu" thì khó mà mở miệng dc, bởi vì bất quản có nói dễ nghe thế nào thì cái này cũng ko phải là lời mà người khác thích nghe. Bất quá cứ như vậy vài năm trôi qua, nàng kỳ thực cũng minh bạch, tuy Huân cho tới bây giờ đều ko nói nhưng nàng đối với mấy chuyện theo đuổi thế này kỳ thực là ko thích, mà hiện tại nàng chạy qua làm bia đỡ đạn tâm tình cũng có chút phức tạp, mặc dù là thế nhưng nàng cũng hay làm như vậy...

Đương nhiên, trong con người Linh Linh cũng có nhiều nhân tố phản nghịch bất kham, nhưng bên ngoài tính khí trước nay luôn ôn nhu, giao thiệp bên ngoài nhân duyên đều rất tốt. Tuyệt đại đa số trường hợp nàng xuất đầu nói giúp Huân thì người theo đuổi đều hiểu, sẽ nói vài câu hay hay rồi biết điều rút lui...Bất quá, ngẫu nhiên cũng có vài trường hợp cá biệt cường ngạnh...tương tự ...ví như vị nhân sĩ trước mắt...

Thành thục, trầm ổn, kinh nghiệm nhân sinh tương đối lịch duyệt phong phú, bởi vì ở vài phương diện thành công nên cũng bồi dưỡng dc tính cách khá tự tin. Đã qua 1 lần hôn nhân, cũng bởi vì vậy mà hiểu rõ chính mình cần gì, càng thêm minh bạch nhân sinh cùng cảm tính. Quan trọng nhất là, tại thời điểm mà phần lớn người sẽ từ bỏ, hắn vẫn sẽ cố gắng mà tranh thủ chính xác từng chút một. Tựa như lúc này, vừa nghe Linh Tỉnh nói hết lời, hắn vừa tự hỏi...1 khắc sau, tay nâng mắt kinh, lộ ra nụ cười tương đối thành thật:

"Trên thực tế, ta nói thế này hi vọng mọi người ko nên cảm thấy kì quái...Trong khoản thời gian này, ta đã hỏi thăm rất nhiều người tình huống của Huân tiểu thư, bọn họ đều nói Huân tiểu thư ngoài trừ tại phòng khám sinh hoạt, thỉnh thoảng mới ra ngoài cùng các vị, kỳ thực tịnh ko có cái gì gọi là bạn trai...Đương nhiên, ta ko phải nói...Ách, tuyệt ko có ý..."

Hắn cười, cố gắng biểu đạt ý tưởng thành khẩn của chính mình: "Ha...ta biết những người tương tự ta rất nhiều, mọi người cũng đều là vì tốt cho Huân tiểu thư, nhưng...ta muốn nói là...ta phi thường thành khẩn nghiêm túc đối với chuyện này, ko có chút khinh suất ở bất kì phương diện nào, ta minh bạch cảm giác trong lòng, ta cũng biết chính mình muốn cái gì.... , ta tuy có ly hôn 1 lần, hiện tại cũng có tiểu Quân...haha, ta biết Huân tiểu thư rất yêu thích tiểu hài tử, tiểu Quân cũng rất thích nàng, vậy nên cái này...chắc ko trở thành chướng ngại..."

Hắn nói như vậy, thằng nhóc béo mập bên cạnh cũng gật đầu...Mà lúc này, 1 cặp cha con khác hình thức tương tự cũng đã đến gần, như cũ là người cha trẻ tuổi, 1 tay đút trong túi quần, 1 tay khác tự nhiên nắm lấy tay Linh Lĩnh, bên cạnh là 1 đứa bé bởi vì đánh nhau mà mặt chổ xanh chổ tím. Bởi vì trên mặt dán nhiều bang dán nên khuôn mặt nhỏ nhắn trong có vẽ người vật đều vô hại, tiểu nam hài đứng đó 1 bên lôi kéo góc áo phụ thân, trong mắt lóe ra quang mang linh động, nhãn tình chớp chớp nhìn qua 2 cha con trước mặt, theo sau...lại nháy nháy mắt...

Trung niên nam tử cũng ko phải bởi vì có người tới mà có gì bất tiện hay xấu hổ, hắn chỉ cười cười, phất tay nói tiếp: "...Ách, vậy nên ta rất nghiêm túc với tình cảm này. Hơn nữa ở phương diện khác, ta ở Giang Hải có nhà, có xe, có công tác ổn định, đồng thời cũng xem như nhất định.... haha, ta muốn nói...đương nhiên cái này...cũng ko trọng yếu, nhưng ít ra, tại phương diện vật chất ta cũng xem như có cơ sở ko tệ, chí ít có thể giảm thiểu ít nhiều phiền nào này nọ. Ta là nói...các vị đều là những người trong gia đình rất quan trọng với Huân tiểu thư, ta chỉ hy vọng chí ít cũng cho ta ...1 cơ hội..."

Phải nói sự phân biện cửa hắn rất thuyết phục cùng thỏa đáng, trầm ổn, thong dong, tịnh ko có thái độ nhăn nhăn nhó nhó, ở 1 vài phương diện, cũng có thể xưng là đại khí. Linh Tĩnh ko khỏi cảm thấy nam tử trước mắt có chút khó chơi, có nhưng lý do thoái thác thuyết phục này thì qua cửa ai của bất kỳ gia trưởng nào cũng ko có thành vấn đề. Nói thật ra đã kết hôn cũng ko thành vấn đề, người như vậy ngược lại càng ân cần, nếu như là mấy năm trước, lúc mình cùng Sa Sa còn tỉnh tỉnh mê mê muốn giúp Huân tình bạn trai, sợ rằng sẽ ko nói 2 lời mà gật đầu. Bất quá, hiện tại ...vẫn phải là giúp tìm cách thoái thác, ngẫm lại tâm tình thực đúng là phải quy kết 1 câu "nhất tháp hồ đồ" (???)

"Ách...ta minh bạch, bất quá ko phải tại những vấn đề khác, Huân...thật sự đã có người yêu..."

Trong lòng vừa có oán khí, nàng vẫn bào trì nụ cười tươi mát mà trần thuật, 1 bên nhịn ko dc âm thầm hung hăng bấm tay nam nhân bên cạnh 1 cái. Nguyên bản Gia Minh ở bên cạnh rất ko có lương tâm xem trò vui, lúc này trên tay đau xót, bộ dạng đau đớn rất là khoa trương, thoáng liếc nhìn "hiền thê" qua khóe mắt, nhìn biểu hiện của nàng...rất hiển hiên, đây là muốn hổ trợ làm nhân chứng...

"Ah, ah...a, không sai, không sai, Huân có bạn trai...có bạn trai..." Hắn hướng đối phương gật đầu, hiển nhiên giả bộ làm nhân chứng.

"Ách.. haha..." Đúng là nói dối ko có hàm lượng kỹ thuật, ngốc cũng có thể nhìn ra, huống chi hắn đã hỏi thăm những người xung quanh những chuyện này rồi, chỉ có điều trong lúc nhất thời, hắn cũng có chút ko biết nói sao cho tốt, tóm lại ko thể trực tiếp nói "người nói láo" a, sự tình này muốn nói đúng là phải uyển chuyển.

Vừa muốn mở lời...cái đầu, chỉ thấy cái đầu đầy băng dán đáng thương vô hại của tiểu nam hài vừa lôi kéo góc áo của phụ thân, ngây thơ nhỏ giọng nói: "Ba, người ko phải nói nếu như người khác đem dì Huân lấy đi, thì phòng khám nhà chúng ta sẽ phải đóng cửa a"

"Hả?... ta có nói qua...cái này à?"

"Dạ, dì Sa Sa cũng nói như vậy"

Người cha cũng đồng dạng vô hại mặt ko đổi sắc, như là có điều suy nghĩ mà rờ rờ cằm.

Tiểu nam hài ko ngừng cố gắng, tiếp tục "ngây thơ" nhỏ giọng nói chuyện, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều có thể nghe dc: "dì Sa Sa nói dì Huân vì bị gia tộc bên Nhật Bản đuổi đi...vậy nên mới lén lút qua TQ, ngay cả CMND cũng đều ko có, vậy nên người mới mời dì là hộ sĩ, dì làm chuyện khổ nhọc ko cần trả tiền công, người còn uy hiếm nếu dì lén bỏ trốn sẽ báo cảnh sát, vậy nên tiếc kiệm dc 1 khoản tiền lớn...baba...baba" Tiểu nam hài kéo nhẹ góc áo lão cha, tiếp tục nhỏ giọng: "Nếu như để dì Huân rời khỏi...người có phải hay ko..."

Lão cha vô lương lòng dạ hiểm độc đưa tay che miệng, dùng ánh mắt tựa như đang ngắm thần đồng mà tường tận dò xét tiểu hài tử:" Cư nhiên có thể 1 hơi mà biểu đạt nhiều ý tứ như vậy ...a". Một bên khác bà mẹ trẻ tuổi tịnh lệ tựa như trong khoảnh khắc già đi 10t, ánh mắt có chút ngốc trệ. Trung niên nam nhân trước mắt cũng ngây dại ra....

Qua thật lâu, bên kia mới mở miệng: "Ta...cái này...tuy lúc trước cũng dc nghe người ta nói sự tình tương tự, nhưng...Huân tiểu thư nàng...thật ko có CMND à..."

Loại sự tình này nên trả lời thế nào? Linh Tĩnh chần chờ 1 chút, mở định mở miệng, bên kia đã nhẹ nhàng hua hua tay: "Haha, loại sự tình này...hẳn ko phải thật a. Haha, ta lần sau lại đến, lần sau đến..."

"Ách, Đường tiên sinh..."

Linh Tĩnh hô một tiếng, nhưng đối phương đã kéo tay nhi tử quay đầu đi. Gió đêm thật là lạnh...thật lạnh, thật lạnh...mơ hồ trong gió, trung niên nam tử có thể nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh giải thích lạnh nhạt: "Oh, đây là Sa Sa ác ý hãm hại, rõ ràng mỗi tháng ta đều đưa nàng mấy trăm đồng tiêu vặt a...."

Mấy trăm đồng...tiêu vặt...

Cách đó ko xa, nắp sau tường vây trong vườn hoa, tiểu Mạnh sắm vai đặc vụ nghe lén đã ôm bụng tê liệt sắp té xuống đất, bởi vì nín cười, toàn thân run rẩy cứ như bệnh nhân sốt rét...

Vi vu...vi vu....

Gió đêm thổi qua, Linh Tĩnh ngồi dưới cột điện, 1 tay nhẹ nhàng day day trán, nếu như xa xa nhìn sang, đường cong uyển chuyển kia có lẽ còn có loại cảm giác ưu nhã mà tịch mịch, trong tịch mịch lại có chút bất đắc dĩ, đại khái sẽ rất ít người có thể đoán ra nguyên nhân mà mỹ nữ bất đắc dĩ cùng vì là...2 cha con đương ở bên cạnh nàng.

"Mẹ, mẹ..." Tiểu nam hài bày ra tư thái đồng dạng ở bên cạnh lén lút dùng ngón tay chọc vào eo mẫu thân, hắn kế thừa khí chất người vật vô hại của phụ thân, cũng kế thừa gương mặt thanh tú thông minh của mẫu thân, đương nhiên, cũng có 1 vài thời điểm, sự giảo hoạt lộ rõ thái quá sắc bén, thường là khiến cho phụ thân có chút tiếc hận.

"Mẹ, mẹ..." Gia Minh ngồi xổm 1 bên khác, dùng 2 tay vòng qua ôm bả vai vợ, nhẹ nhàng lay động, gò 2 người cơ hồ dán lại với nhau, hắn cứ như vậy nhỏ giọng bắt chước nhi tử nói chuyện. Lát sau, Linh Tĩnh tựa như quẩy người 1 cái, đương nhiên ko dụng sức, chỉ là thân thể hơi lay động, ngón tay tiểu hài tử vừa vặn đâm qua, trên bờ eo nhẹ day day, nàng tức thì bị nhột mà phì cười. Sau khi cười xong, tính tính bất kham của cô gái chung quy cũng bạo phát.

"Trong nhà chỉ có mỗi ta là người đứng đắn.... còn như vậy thì sớm muộn cũng bị các người dày vò chết...." Giọng nàng mang hờn dỗi, mắt đục đục, hung hăng trừng mắt với chồng mình, cái này...đương nhiên ko có ý nghĩa gì, theo sau...lại nghiêng đầu trừng mắt nhìn con trai, tiểu nam hài vừa mới "haha, mẹ bị nhột..." liền bị chột dạ, thân thể ngã ngửa ra sau. Bị trừng trừng như vậy nên gấp gáp ko cẩn thận mông liền ngồi trên đất, theo sau liền bị Linh Tĩnh đang dỡ khóc dỡ cười níu dậy đánh đòn.

"Ai dậy con nói những lời đó?"

"Mẹ, người ko phải cũng từng nói như vậy a..."

Linh Tĩnh tức giận phì cười: " Đó là đùa giỡn, về sau ko cho phép nói với người khác như vậy..."

"Đúng là rất thú vị a, hơn nữa dì Huân lại ko thích hắn" tiểu nam hài thiết nghĩ, sau đó lại như chợt nhớ đến chuyện gì đó hứng thú: "Mẹ mẹ, người ko biết đâu, vài ngày trước a, chính là thúc thúc đẹp trai bắt đầu từ 2 tháng trước theo đuổi dì Huân đưa hoa tới, nhưng là người đưa hoa của cửa hàng hoa, hắn thì trốn ở ngoài tường vây xem phản ứng của dì Huân, con vừa vặn từ trong nhà qua đây.... tại góc đường phát hiện hắn lén lén lút lút nên mới trốn phía sau hắn xem, tiếp đó...há há há...tiếp đó..."

Tiểu nam hài tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, ôm bụng cười ko ngừng, thật lâu mới ngừng dc: "Tiếp đó hắn đại khái là thấy dì Huân trực tiếp đem card lấy ra, đem bó hoa quăng vào trong quầy bán hoa...tiếp đó...cả người hắn như ngây dại...ah, thật ngây dại...ah, ha ha ha.... cằm tựa như rớt xuống đất, mắt thì mở to...tựa như vầy nè..."

Nó lại bắt chước động tác 'ngây dại' giống y như đúc, sau đó lại tiếp tục ôm bụng cười: "lại sau đó...sau đó, ta nhìn thấy hắn khóc.... a, là đứng ở bên kia, 1 đường chảy nước mắt, ha ha ha...."

Tiểu nam hài cứ vậy mà cười, Linh Tĩnh có chút bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày, đá Gia Minh bên cạnh 1 cước, thần sắc Gia Minh dĩ nhiên đã biến đổi thành bộ dạng nghiêm túc, đợi tiểu nam hài giống hắn bớt cười, hắn mới ngồi xổm xuống, có chút nghiêm túc vỗ đầu tiểu nam hài: "Con phải biết, là hắn cùng dì Huân của con thổ lộ, dì Huân của con nhận nhận chân chân cự tuyệt, sau đó nói hắn lại ko nghe, hoa mới bị quăng lên trên kệ bày bán, nếu như là trước lúc cự tuyệt minh minh bạch bạch ...nếu người khác nhờ cửa hàng hoa đưa hoa đến tặng, dì Huân con đều là hảo hảo nhận lấy. Có người yêu thích là 1 loại chuyện tốt, làm người phải chân thành, ko thể xem thường ý tốt của người khác, nhớ kỹ chưa?"

Tiểu nam hài nhìn qua cha mình, sau đó lại nhìn nhìn mẫu thân, nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng, nhớ kỹ..."

Gia Minh đứng lên, có chút đùa dai vò rối tóc thằng nhóc, cắt ngang vẻ mặt nghiêm túc của nó: "Em cùng Huân thu dọn cho tốt, 2 người chúng ta đi lái xe qua đây..."

Hắn quay đầu về phía tiểu Mạnh ca còn đang cười ra hiệu 1 chút, nắm tay con trai đi về phía bãi đỗ xe gần đó, thanh âm y như cũ truyền tới: "Bất qua a, loại hảo ý này nếu như đã nghiêm túc cự tuyệt, đối phương vẫn khư khư ko chịu nghe, đây chính là gây thêm phiền toái cho người, chuyện này bị cười cũng đáng đời...ha ha ha...tên kia sao khóc, kể lại ta nghe lần nữa..."

"Chính xác là như vậy ah haha...là như vầy..."

Phụ thân nhàn nhã 2 tay cắm trong túi quần, nhi tử thì ở bên cạnh sôi nổi, âm thanh 2 người loáng thoáng vọng lại, Linh Tĩnh nhìn qua bên kia, khóe môi lộ ra 1 nụ cười thật ôn nhu. Một lát tiểu Mạnh ca từ bên cạnh đi qua: "Gia Minh nhìn qua thì ko chính đáng, nhưng rất biết cách dạy hài tử nha"

"Kỳ thực phần lớn thời gian vẫn hay ko có chính đang, Sa Sa cũng giống như vậy, kết quả 3 ba thương hay đùa giỡn nhau trong nhà, ...còn chuyện này...ngẫu nhiên phải chính đáng 1 chút thì tốt, bằng ko ta cắn chết hắn..."

Cùng tiểu Mạnh ca nói xấu chồng cũng là quen, cũng ko cần phải che dấu cái gì...Linh Tĩnh vẫn tốn hơi thừa lời cằm rằm, nhưng nhìn lún đồng tiền trên mặt vẫn là tràn trề hạnh phúc.

"Nếu gặp chuyện, thời điểm hắn ngẫu nhiên chính đáng thì đúng là đáng tin cậy, ta làm ko dc, đối với Thư Tuệ luôn nghiêm túc ko dc"

"Lúc nào rãnh vẫn hay đem Tuệ tới Giang Hải, nhà ta nuôi nó dc a, có thể cùng Duẫn Kiệt 1 lớp đi học tan học chung, đừng quên nhà ta dự định nhận nó làm con dâu nuôi từ bé nha, nhà ta cũng có phần."

Tiểu Mạnh cùng Mục Thanh Thanh có đứa con gái tên là Mạnh Thư Tuệ, ra đời cùng năm với Duẫn Kiệt, chỉ nhỏ hơn Duẫn Kiệt 10 ngày, từ nhỏ đã cùng chơi chung với nhau. 2 năm qua bởi vì 2 vợ chồng tiểu Mạnh đi công tác, tiểu Mạnh thấy cha mẹ ở nông thôn có chút cô độc nên đưa con gái qua đó học tiểu học. Nguyên bản cũng tính gửi ông bà ngoại tại Giang Hải, bất quá tiểu Mạnh thấy người già sợ cô độc, nên gửi con gái qua đó 1 thời gian, sau lại đưa về, cũng thuận lý thành chương, nhưng lại ko nghĩ đến lấy danh nghĩa chiếu cố Thư Tuệ mà đem phụ mẫu chuyển qua sống ở thành thị, lúc này hắn cười cười: "con dâu nuôi từ bé là đã định a, bất quá ta cảm thấy, để bọn nó cùng 1 chổ tốt nghiệp trung học sợ rằng hơi sớm, có phải hay ko nên để xong cao trung, ta thấy tương đối tốt hơn 1 chút..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Linh Tĩnh đã nghiên đầu phì cười ra tiếng, 'con dâu nuôi từ bé' là từ hồi xưa Gia Minh thích nhất thường hay treo ở khóe miệng, mà chuyện xưa của nàng, Gia Minh, Sa Sa gian díu cũng bị các bằng hữu thân thiết công khai, 1 thời gian rất dài đều bị người hâm mộ ghen ghét hận thù. Bất quá, mỗi lần bị mọi người đùa giỡn, Linh Tĩnh cùng Sa Sa trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp mà thôi.

2 người bên ven đường trò chuyện, ở phòng khám phía sau, Huân đã đổi trang phuc toàn thân trắng toát, áo yếm cùng váy liền, mang theo sắc tay nhỏ đi ra, đến bên người Linh Tĩnh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm đặt trên vai nàng, hệt như 2 tỷ muội cảm tình thắm thiết: "Hey, Linh Tĩnh..."

Linh Tĩnh dùng gò má của mình nhẹ nhàng cọ xát mặt nàng, một lát sau mới mỉm cười: "Đúng rồi, vừa rồi thiếu chút nữa là đã giúp ngươi đuổi dc gia hỏa đáng ghét kia, bất quá...bị 2 tên chỉ sợ thiên hạ ko loạn quấy rối...sau.... tất cả công sức đều thành bọt nước"

"Sao??"

"Chính xác là như vầy..."

Đèn đường tỏa ánh sáng ôn nhu bao phủ mấy người phía dưới, gió đêm nhẹ nhàng lay làn váy khẽ động, chỉ chốc lát sau, 1 chiếc xe nhỏ đã lái tới...Cùng tiểu Mạnh tạm biệt, sau đó Linh Tĩnh cùng Huân lên xe, tiểu Mạnh thì phất phất tay về phía chiếc xe thương vụ của mình đậu cách đó ko xa, 2 nhà cách nhau cũng ko tính là xa, hiện tại hắn cũng là đang về nhà thuận đường ghé qua ngồi 1 chút, dưới ánh đèn đường, 2 chiếc xe 1 trước 1 sau theo cảnh đêm dần dần mất hút...

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-475)