← Ch.473 | Ch.475 (c) → |
Vì chap này tên các nv sẽ đổi thành tiếng Nhật, nên làm lại bảng tên cho các bạn nào lười tra lại:
Genrai Chousou = Nguyên Lại Triêu Sang.
Tastu Myoudou Asahi = Lập Minh Đạo Húc (Gọi tắt là Asahi)
Shojin Munen = Chư Thần Vô Niệm.
Mugen no Byakuya = Bạch Dạ Mộng Ảo (Danh hiệu sát thủ hiện tại của Cố Gia Minh - Hiện tại chỉ gọi là Byakuya - Bạch Dạ)
Hắn cũng không quá để ý đến hai cô gái trong nghĩa địa vừa rồi, đối với cái nhìn không có mấy ác ý từ người qua đường, bản năng của hắn không có cảnh báo gì cả, như vậy không cần quan tâm quá nhiều.
Hắn vốn rất ít khi đến nghĩa trang, ngoại trừ vì một số nhiệm vụ ngẫu nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đến vì muốn bái tế một người nào đó.
Hắn từng coi việc bái tế này là một hành vi vô nghĩa, người đã chết, xây một nấm mộ, cũng không có nghĩa là người có thể dựa vào mộ địa mà sống, chết chính là biến mất. Về phần thi thể thì cho dù được đặt trong mộ, hay đem đi hỏa táng, hoặc là ném xuống ao, hoặc là bị ăn hết, đối với người đã chết cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thế thì tại sao phải tới đây!? Chính hắn cũng không rõ ràng, là cảm giác muốn nhắn nhủ gì đó, hay do đau lòng, hoặc là Natalie khi chết đi đã thực sự gieo vào lòng hắn một dấu ấn nào đó!? Dĩ nhiên hắn cũng không phải hoàn toàn là một người máy vô cảm, nhưng kể cả như vậy, khi chạy đến trước nấm mộ của cô ấy, ngoại trừ toàn tâm toàn ý làm việc quét dọn, hắn lại phát hiện, mình thực sự chẳng có gì để nói cả.
Ngươi là hạng người gì, ta là hạng người gì, đều đã rõ ràng cả rồi, dù là đã từng có giấu diếm với lừa gạt, nhưng tới thời điểm cuối cùng cũng nên rõ ràng một lần đi.
Đi ra từ nghĩa trang thì toàn thân đã ướt đẫm, hắn thuê một cái nhà trọ gần đó, tắm rửa thay quần áo, uống ly café, nhớ về Natalie, nếu như nói có chút gì đó không rõ ràng làm hắn còn cảm thấy nghi hoặc, chính là tại phút giây cuối cùng đó, cô ấy nằm trong lòng hắn có nói vài lời, nhưng bẵng đi hai năm, rốt cuộc là nói gì, hiện tại đã không còn nhớ gì cả. Ngoại trừ khoảng trống mờ mịt về ký ức trước năm mười tuổi, trong cuộc đời của hắn, đây chính là điểm mù duy nhất.
Sắp về đêm, sắc trời dần dần tối xuống, hắn xuống nhà ăn dưới khách sạn, ăn một miếng thịt bò vừa đủ, sau đó gọi taxi đến chỗ hẹn gặp với Genrai Chousou.
Lại nói Paris làm nơi trị an hỗn loạn nhất cả nước pháp, tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, nói tóm lại càng bên cạnh phía bắc càng rõ ràng. Bên ngoài thường nói Paris tự do lãng mạn, nhưng trên thực tế cũng có thể nghĩ ra được mấy từ tự do lãng mạn này là cùng cá tính, đường hoàng một mình chia đều. Do hôm này là một ngày mưa phùn kéo dài, nên khu số 18 so với ngày thường ít người đi lại hơn một chút, chỉ có từng dãy đèn đường ở trong mưa lạnh tiếp tục công việc của mình. ĐI xuyên qua một lối đi của tòa nhà lớn cũ kĩ, tiến vào gian phòng, hắn thấy được mặt ba người, cùng lúc nhìn qua, tối om.
Genrai Chousou ngồi cạnh bàn, cầm súng lên lau lau. Bên cạnh hắn là một gã thanh niên mặc áo thể thao màu lam, hai tay đút túi áo thoạt nhìn có chút sán lạn, là gã Asahi, đã lâu không thấy. Tuy hắn cùng với người này thỉnh thoảng cũng gặp qua, nhưng chẳng giao tiếp mấy, chỉ có điều thấy gã này ở đây, tức là cộng tác viên Shojin Munen của hắn cũng đến.
"Ha, chú tàu đáng thương."
Hắn vừa vào cửa, một gã mặc áo gió màu đen trong nháy mắt liền giơ súng ngắn giảm thanh, đồng thời nhe răng cười, tay không do dự bóp cò.
Hắn nghiêng đầu, viên đạn xẹt qua tai hắn, vách tường phía sau lưng nổ bung, mấy mảnh đá vụn bay lên.
"À, còn chưa biết ai đáng thương..."
Thời gian vô cùng ngắn ngủi, hai câu đối thoại lạnh nhạt kèm theo hai phát bắn ra, liên tục khiến vách tường nổ bung, gạch vụn mạt phấn bắn ra tứ phía, ba phát tổng cộng bắn đều nhau, cách nhau mỗi phát không chỉ một mét. Lời vừa dứt, đã có bóng người tiếp cận Shojin Munen, cánh tay người nọ vung lên, vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trên không, đem cánh tay cầm súng của hắn quấn lấy, thuận thế ép xuống, trong không khí giống như mơ hồ thấy được một dòng nước xoáy.
Chíu.
Phát thứ tư bắn ra, xuyên sát qua nách người kia, gạch men sứ dưới chân vỡ vụn vẩy ra, cánh tay Shojin Munen bị đè xuống, giống như bị dòng nước xoáy kia quấn vào, vừa muốn thoát ra, súng trên tay đã bị đập văng đi mất.
Súng bay sang chỗ Asahi, gã này vươn tay muốn đón lấy, trên mặt vẫn còn đang cười cười, rồi lại đột nhiên thấy quần áo Byakuya đang giao thủ cùng Shojin Munen có chút giật giật, một cái nòng súng chả biết từ đâu thò ra, tay hắn như thiểm điện co về, tiếng súng giảm thanh vang lên, khẩu súng ngắn của Shojin Munen hắn sắp tiếp được lại bị một viên đạn đánh bay đi, đập vào vách tường rồi lại văng trở về.
Hắn lại muốn tự tay chộp lấy, Shojin Munen bên kia vốn đang chìm trong vùng nước xoáy của Byakuya đột nhiên lại lùi về được, xoay người, tay trái vũ lộng, một tiếng gió giật giống như muốn xé toạc cả phiến không gian vang lên. Ở bên cạnh, Genrai Chousou đã chùi xong súng, nòng súng giống như vô tình mà hữu ý hướng về bên Asahi, lúc này khẩu súng bị bắn lung tung kia đã văng tới sát đầu ngón tay hắn.
Uỳnh một cái, vô số gạch đá bay lên, vách tường cạnh cửa xuất hiện một vết cắt dài khoảng 7-8m, sâu đại khái mấy cm, sức gió từ siêu năng lực của Shojin Munen vẫn còn chưa dứt, làm cho khẩu súng sắp bay tới tay Asahi lại một lần nữa đổi hướng, tiếp tục văng vào tường, lạch cạch vài cái rồi cũng rơi được xuống đất.
Gian phòng bắt đầu yên tĩnh lại, chỉ còn mấy mảng phấn vụn trên tường vẫn còn đang rơi rơi.
Bốn người, lúc này mỗi người đều đã cầm một khẩu súng, Shojin Munen và Byakuya chĩa súng vào nhau, Genrai Chousou và Asahi cũng đều cầm súng, nhìn giống như vô tình xoay nòng về phía đối phương, không khí cứ như vậy đọng lại.
Nếu có người bên ngoài nhìn vào, từ cực tĩnh chuyển sang cực động mới chỉ có vài giây mà thôi rồi lại an tĩnh lại như một màn vừa rồi chỉ là hư ảo. Byakuya vào cửa, Shojin Munen bắn liền bốn phát súng, sau đó súng bị đánh bay, Asahi muốn tiếp lấy, hắn lại đem súng bắn bay, tiếp theo Genrai Chousou lại bổ sung một súng nữa, Shojin Munen đã chém ra một lưỡi đao gió, đánh vỡ vách tường, mưa ở bên ngoài vẫn cứ rơi như vậy, ngọn đèn màu vàng trong phòng đã có chút lay động.
Vài giây sau, đầu tiên là Asahi giơ tay, nở nụ cười: "Ta đầu hàng, dù sao cũng không phải theo chủ nghĩa quân phiệt cảm tử gì, hai người cứ nổ súng bắn bỏ hắn đi, ta cái gì cũng không nói...Mà có muốn uống café không!? Ta ra ngoài mua đây!"
Mý mắt Genrai chousou thoáng buông lỏng, dùng cái khăn màu lam tiếp tục lau súng. Lại được hai giây trôi qua, đến lượt Byakuya hạ tay trái đang cầm súng xuống, chỉ chỉ một chỗ trong góc phòng: "Chỗ đó có café"
Shojin Munen giang hay tay ra, nhìn Genrai Chousou, lại nhìn Asahi, thật lâu sau mới nhếch miệng: "Các người cũng chẳng yêu nước."
"Được rồi, được rồi, ta không yêu nước, nhưng ta yêu ngươi! Munen, còn Byakuya nữa... thế rốt cuộc có uống café không đây!? A đúng rồi, danh hiệu gần đây nhất của ngươi là Byakuya phải không!?"
...
Hai giờ sau, Genrai Chousou và đồng bọn từ khu nhà đi ra, dọc theo mái hiên trải rộng có thể che đi chút mua hắt, tiếp tục đi một đoạn:
"Mai là hành động rồi." Genrai Chousou nói: "Hôm nay ngươi đã gặp qua mục tiêu, kết quả thế nào!?"
"Tính cảnh giác của bảo tiêu cũng khá, nhưng vấn đề không lớn. Nghe nói ngày mai... hắn có cuộc hẹn với một gã người Mỹ tên là Charley Wilson!? Gã Charley Wilson này là mục tiêu của bọn Shojin!?"
"Đã kiểm tra một chút, là thật đấy."
"Được rồi, vậy phải định lại kế hoạch thứ hai trước đã!"
Lời tiếp lời, bóng dáng bọn họ biến mất dưới làn mưa đêm.
*****
Mười một giờ đêm, mưa đã nhỏ hơn, cũng có xu thế sắp ngừng. tại một rừng cây nhỏ cách biệt thự của ngài phó thị trưởng Paris không xa, một gã đàn ông mặc áo gió màu đen nhìn qua nhìn lại chỗ con đường mòn, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Asahi đang cúi đầu đốt thuốc phía sau.
"Ngươi có cảm thấy bộ quần áo này có quá nổi bật không!? Nhất quyết không muốn đổi hả!?"
"Hôm nay ta không muốn giết người, ta là thiếu niên phơi phới, mặc quần áo thể thao là đam mê của ta, huống gì nếu ngươi có mặc đồ đen kín mít như đặc vụ..." Mưa bụi đều đều, cho dù đứng dưới tán cây, muốn bật chút lửa vẫn hơi khó làm, Asahi cố gắng thử tiếp mấy lần: "Cho dù ngươi mặc như đặc công hay sát thủ, đứng dưới đèn đường, người ta vẫn nhìn thấy thôi mà!"
Shojin Munen nhìn lên cái đèn đường phía trên đầu: "Ta phải đứng ở chỗ sáng đến lúc mục tiêu lại gần còn nhìn cho rõ ràng chứ!"
Tastu Myoudou Asahi cúi đâu hút thuốc không để ý tới hắn, hơn mười giây sau, mới ngẩng đầu nhả ra một vòng khói: "Có vẻ có lý."
Vừa nói chuyện, ba cỗ xe có rèm che từ xa chạy tới, dừng lại ở cửa vào biệt thự, bảo tiêu trên xe bắt đầu bước xuống, sau đó là gã phó thị trưởng kia. Shojin Munen quay đầu lại hỏi: "Ngươi bắn hay ta bắn!?"
"Ta đã nói hôm nay không giết người mà!"
"Cái này cũng không tính là giết người, chúng ta nổ súng chỉ là để cảnh cáo bọn họ thôi, rất đã nghiền." Shojin Munen nhìn hắn vài lần, có chút tiếc nuối: "Ngươi không làm thì để ta vậy!"
Cả con đường chẳng có bóng người nào, một gã mặc áo đen đứng dưới đèn đường dễ dàng làm cho đám bảo tiêu chú ý, cả đám cùng nhìn ra chỗ hắn, Shojin Munen buông tay, rút trong quần ra một khẩu súng lục, phía bên kia đã có người hô lên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng thanh thúy xé rách sự yên lặng của màn đêm, ánh lửa sáng lên kéo theo khói bụi trong mưa mù, đạn bắn vào thân xe tóe lửa, cách đó không xa, đầu hai gã bảo tiêu cùng lúc nổ tung, óc máu bay toán loạn, Shojin Munen cất súng, quay đầu đi sâu vào rừng cây, sau lưng đã hỗn loạn thành một đống, một loạt tiếng súng sôi trào đồng thời vang lên.
Một viên đạn bắn vào cột đèn kia, rồi nảy xuyên vào trong rừng, cành lá rớt xuống Shojin Munen rụt đầu lại theo bản năng, Asahi nhìn hai người chết đằng xa, gần chỗ hắn có một thân cây bị phá vỡ: "Tưởng đã bảo hôm nay không giết người!?"
"Ta tiện tay nổ súng, đây là ngoài ý muốn, có thể tha thứ." Shojin Munen cười âm hiểm "Hơn nữa cái này là cứu người. Có người muốn giết hắn, ta cho hắn cái cảnh cáo này, ngươi đáng lẽ phải ca ngợi ta mới đúng. Hờ hờ... thế này xem hai đứa kia giết kiểu gì đây."
"Đó, ta lại thấy cái kiểu cảnh cáo này chỉ kiến cho bọn họ chết nhiều người hơn thôi...."
Trong tiếng súng, hai người dần mất hút trong rừng cây nhỏ.
*****
Sáng sớm, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong không khí mơ hồ truyền đến mùi bữa sáng thoang thoảng từ phòng bếp.
"... Ngày hôm qua có một vụ đấu súng phát sinh trước cửa nhà phó thị trưởng, hai bảo tiêu đã hi sinh vì nhiệm vụ, trước mắt sự việc vẫn đang được cảnh sát triển khai điều tra làm rõ..."
Tiếng ti vi truyền đến bản tin thời sự mỗi sáng của Pháp, mấy năm rồi Nhã Hàm không dùng đến tiếng Pháp, hôm nay mới nghe lại, khả năng xử lý ngôn ngữ bắt đầu khôi phục lại một chút, tạm đủ để xem tin tức trên ti vi. Ngồi lười biếng trên giường một chút, Nhã Hàm quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, mưa đã tạnh, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cảm giác mắt thường cũng thấy được, trong tầm nhìn cảnh vật dày đặc phủ sương. Lơ đãng nghĩ mông lung một chút, cảnh tượng tại nghĩa trang hôm qua lại ùa về.
Dưới cơn mưa, người đàn ông đó ngồi chồm hỗm lau rửa bia mộ, ánh mắt cô đơn mà chuyên chú.
Natalie Anne.
Không biết vì cái gì, cứ có cảm giác đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Cô hít sâu một hơi, rồi đột nhiên lắc đầu, hai tay vuốt vuốt má, không nghĩ tới chuyện này nữa: "Rời giường nào!"
Trong phòng bếp có một nồi cháo, Lý Nhược Lâm lúc này đang ở trong phòng khách nói chuyện điện thoại với người nào đó, hai người đưa mắt chào hỏi một chút, Nhã Hàm đi vào toilet bắt đầu rửa mặt đánh răng, lại thỉnh thoảng nghe được bên ngoài có người sợ hãi than: "Oa... thật sao!? Không phải chứ!?" Cũng không biết đang buôn dưa lê chuyện kinh thiên động địa gì.
Nồi cháo trong phòng bếp lúc này cũng bắt đầu sôi trào lên, Lý Nhược Lâm buông lỏng điện thoại muốn chạy tới, Nhã Hàm cũng ngậm cái bàn chài, mồm đầy bọt kem đến giảm nhiệt độ của bếp lò, phất phất tay cho Lý Nhược Lâm an tâm mà tiếp tục buôn dưa lê. Không bao lâu sau, Lý Nhược Lâm buông điện thoại, chạy tới với vẻ mặt hưng phấn: "Lợi hại... lợi hại lắm đó Nhã Hàm. Cậu còn nhớ cái bia bộ Natalie Anne chúng ta nhìn thấy ngày hôm qua không!?"
"Làm sao vậy!?"
Nhã Hàm quay về súc miệng, Lý Nhược Lâm lẽo đẽo theo sau líu ríu: "Mình tìm một số người xung quanh hỏi qua một chút, bởi vì ngày hôm qua cậu tỏ ra rất có hứng thú với anh chàng rất giống người Trung Quốc kia, chỉ cần là người phương Đông, trong phạm vi nhỏ của khu này, nghe thoáng qua mọi người đều có thể đoán được đại khái rồi, mình liền nói bạn mình có hứng thú, gọi điện thoại cho nhiều người..."
Nhã Hàm không biết nên khóc hay cười, đem bàn chảy đánh răng đập xuống cái cốc đựng: "Cậu có còn để cho mình sống không vậy!? Người ta nghe xong lại tưởng mình đối với anh ta có ham muốn mãnh liệt gì đó, chỉ là có chút tò mò thôi mà! Không, nói tò mò cũng không đúng...."
"Không sao không sao mà! Không giống với trong nước, phụ nữ phải hàm xúc các kiểu, bên này phụ nữ theo đuổi đàn ông là chuyện rất bình thường... Không, mình không phải ý đó, chưa nói là cậu muốn theo đuổi anh ta nhé, tò mò thôi mà nhỉ... mình cũng chỉ hỏi người ta xem có biết không. Người bên này khá cộng đồng, mình tìm vài người hỏi xem có biết ai là người Phương Đông lại có cô bạn gái nào tên Natalie Anne không, hoặc là có biết ai tên là Natalie Anne không!? Cứ tưởng đã an táng tại nghĩa trang đó thì nhất định nhà cũng ở quanh đây, ai dè một người quen biết cũng không có, chỉ là vừa rồi có một người bạn gọi điện cho mình, nói là không rõ quanh đây có ai tên là Natalie Anne không, nhưng chỉ tính cái tên Natalie Anne này... vậy thì cũng khá nổi tiếng đó."
"Làm sao vậy!?"
"Công tước Westminter của Anh có một dưỡng nữ, cũng tên là Natalie Anne."
Nhã Hàm nhíu mày: "Mình nhớ rồi, trước đây đúng là đã từng nghe qua cái tên này, thảo nào cứ thấy quen quen."
Lý Nhược Lâm thích nhất là buôn dưa lê, Nhã Hàm vừa đáp lại, thấy có người phối hợp, cô lại càng cao hứng, làm ra bộ dáng vừa thần bí vừa chuyên chú: "Cậu cảm thấy quen quen vì đã từng nghe qua tên, nhưng ở châu Âu, cái tên này cũng không chỉ là nói tới dưỡng nữ của công tước Westminter đơn giản như vậy. Bạn của mình có mấy con đường nghe ngóng không tầm thường, mới biết được vài chuyện của tầng lớp thượng lưu, cái cô Natalie này... chậc chậc, đa phần những người biết rõ cô ấy một chút, đều gọi cổ là nữ hoàng đó."
"Ò!?"
"Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nhưng năm ngoái có một tập đoàn lớp sụp đổ tên là TIDUS cậu biết không!? Kéo theo đó là một loạt các tập đoàn con phá sản đóng cửa..."
Cái tên này là của một trong hai công ty cực kỳ danh tiếng trên thế giới, muốn không biết cũng khó, năm trước tại Châu Âu có một loạt biến cố tài chính, hai công ty kia cũng không tránh khỏi, Nhã Hàm nhẹ gật đầu, Lý Nhược Lâm lại nói tiếp: "Nghe nói... đều là sản nghiệp dưới tay cô ấy, nhưng thế cũng chưa tính là đặc biệt, sở dĩ người ta gọi cô ấy là nữ hoàng, đơn giản là vì ở châu Âu này, cô ấy chính là hoàng đế không ngai đây."
"Thật à!?" Nhã Hàm nhíu nhíu mày: "Người như vậy mà lại an táng ở nghĩa trang nhỏ xíu kia. Có thể nào trùng tên không!?"
"Không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng bạn của mình gửi tới một bức ảnh của cô ấy, sáng nay hiện thông báo trên máy mình, để mình mở cho cậu xem." Lý Nhược Lâm có vẻ kích động chạy tới lấy laptop, mở lên rồi tìm một tấm hình. Ảnh chụp cũng không rõ rệt, là ảnh một cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô gái này giống hệt bức ảnh tại bia mộ kia.
"Natalie này rất kín tiếng, ở tận Venine, nhưng mà... hai năm trước cô ấy đột nhiên tử vong không rõ nguyên nhân, bởi vì không cùng địa vị xã hội, bạn của mình cũng chẳng rõ cô ấy được chôn ở đâu, ngày hôm qua nghe mình nói đến mới điều tra một chút, kỳ quái là chẳng ai biết cô ấy được chôn ở đâu cả, nhưng từ hai năm trước khi cô ấy qua đời, cũng là cùng lúc châu Âu có một cơn lốc tài chính, cậu nói có trùng hợp hay không!?"
Hai người trầm mặc một hổi, Lý Nhược Lâm chống hai tay nằm sấp trên salon, hai mắt sáng như sao: "Oa, người đàn ông đó chắc chắn cũng là một người rất khó lường, đáng tiếc là tìm không thấy, ừm... hôm qua anh ta tới tảo mộ, chắc chắn đó là ngày giỗ của Natalie Anne. Nhất định phải nhớ kỹ ngày đó, sang năm đem camera đi rình coi sao."
Nhìn bộ dáng thèm trai của cô bạn, Nhã Hàm tức giận cười cười vỗ vỗ đầu Lý Nhược Lâm: "Ăn điểm tâm thôi, đồ háo sắc!"
"Nhã Hàm, đối với kiểu đàn ông này, tỏ ra thèm thuồng một chút cũng không có gì dọa người đâu nha..." Lý Nhược Lâm làm ra một bộ mặt rất tâm trạng: "Thật muốn biết chuyện tình yêu ngày trước của bọn họ, nhất định rất oanh oanh liệt liệt, cậu có để ý ánh mắt của anh ta ngày hôm qua không!? U buồn, cô đơn, thương cảm lại có khí chất... yêu chết được!"
Cả người trên sopha nghiêng nghiêng, phịch một tiếng, cô nàng từ trên sopha rớt xuống tấm thảm dày đặc bên dưới.
← Ch. 473 | Ch. 475 (c) → |